Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Tỏ tình


  Chung Quốc bị anh mạnh mẽ lôi kéo vào bên trong, ánh mắt cậu dõi theo hai cánh cửa buồng quay đang dần được đóng chặt lại, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú ngưng trọng ngay trước mắt, hai hàng lông mày khẽ nhíu, không biết chuyện gì đang xảy ra:"Anh hai...."

"Anh rất khó chịu. Cực kì khó chịu"

"Hả?". Chung Quốc vì một câu nói không đầu không đuôi của Tại Hưởng mà cả người ngẩn ra, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, chỉ biết vô thức hỏi lại một tiếng. Không đợi Chung Quốcnói xong, Tại Hưởng bên kia đã dùng một ngón tay đặt ở trên môi cậu,trong ánh mắt nhu hòa thường ngày xuất hiện sự nghiêm túc chưa từng thấy. Chung Quốc giống như bị sự nghiêm túc trong mắt anh mê hoặc, ngồi im không động đậy.

Tại Hưởngdùng ngón tay miết nhẹ môi cậu, khẽ thở dài:"Nghĩ đến việc người đầu tiên khiến em rung động không phải anh làm anh khó chịu. Nghĩ đến việc em sẽ ở cùng nơi này cùng người khác đính ước bên nhau một đời càng khiến cho anh khó chịu. Nếu như có một ngày chúng ta không ở bên nhau nữa..."

Chung Quốcnghe mấy lời này thì giật nảy, vội vã xua tay muốn đảm bảo:"Không thể nào!"

"Anh hai, anh là anh hai của em, cả đời là..."

Chung Quốc vừa nói được một nửa, Tại Hưởng đã đưa tay che miệng cậu ý bảo cậu im lặng. Chung Quốc thậm chí còn cảm thấy ánh mắt anh vì lời nói của cậu mà trầm xuống, thoáng một tia ảm đạm.


Nghe thấy anh bất đắc dĩ nói:"Thỏ con, em vẫn không hiểu."

"Anh vốn không muốn làm anh hai của em. Từ rất nhiều rất nhiều năm trước anh đã không chỉ muốn làm một người anh trai đơn thuần."

Tại Hưởng cảm thấy bản thân mình rất tham lam, ít nhất đã từng cảm như vậy. Từ rất nhiều năm trước, anh vốn tưởng rằng mình cứ như vậy ở bên cạnh cậu, cứ như vậy chăm sóc cậu đã là thỏa mãn. Vậy mà không biết từ lúc nào, sự ích kỉ tham lam ấy bành trướng, anh không muốn cậu đi ra ngoài, không muốn cậu ở cùng ai, không muốn cậu ngày một đối với anh xa cách.

Trong suốt thời gian cậu trầm cảm, chỉ một mình anh ở bên cậu, anh lại cảm thấy thật hạnh phúc, thật vui vẻ. Chỉ cần cậu mãi mãi ỷ lại dính lấy anh không rời, những người khác, đâu có còn ý nghĩa gì nữa?

Cũng vì thế mà khi cậu trốn ra ngoài chơi một tuần liền, giữa hai người lần đầu xảy ra tranh chấp, cậu cho rằng anh độc đoán, chỉ mình anh biết, là anh tham lam, tham lam muốn một mình độc chiếm cậu.

Ngay từ lúc bàn tay hai người đan vào, siết chặt, anh đã biết, cuộc sống của hai người sau này sẽ dính chung một chỗ, không thể tách, cũng không được phép tách ra.

Tại Hưởng vừa dứt lời, Chung Quốcvẫn còn ngẩn người giống như bị mấy lời của anh dọa sợ. Tại Hưởngkhông nén nổi một tiếng thở dài, nhanh chóng cúi đầu xuống, dùng đôi môi thay thế hai ngón tay. Hai cánh môi mềm mại vì thế mà dính chặt, không một kẽ hở, mang theo tình cảm và lưu luyến đè nén đã lâu.


Từ trên vòng quay nhìn xuống, có thể nhìn thấy cả công viên trò chơi rộng lớn với hàng trăm người qua lại nhộn nhịp. Gió vẫn thổi, mang theo chút hương man mác của ngày xuân.

Bên trong một vòng quay nhỏ, một chàng trai ngồi trên một chiếc ghế, đầu hơi hơi ngẩng lên, chàng trai đứng trước mặt cậu, cả người cúi xuống hướng về phía trước. Đôi mắt anh nhắm chặt, hai hàng mi vừa dài vừa cong khẽ cụp xuống. Một bàn tay lớn nâng cằm, một bàn tay khác đỡ đằng sau gáy của cậu.

Cặp mắt linh động của cậu mở to hết cỡ, giống như ngạc nhiên, lại giống như không thể nào tin, cả người cứng ngắc như bị điểm huyệt.

Cũng may là chỉ sau một vài giây, Tại Hưởng đã buông cậu ra. Chung Quốc từ trong thất thần hồi phục lại, hai ngón tay vô thức miết nhẹ lấy môi mình, cảm giác giống hệt như lần đầu tiên lúc anh bị bệnh, chỉ khác là, lần này, anh tỉnh táo, cậu cũng tỉnh táo.

Chung Quốc vốn là người thông minh, dù là trong chuyện tình cảm có chút ngờ nghệch nhưng cũng không đến mức cái gì cũng không biết. Hơn nữa sau nụ hôn lần này, cậu cũng không thể tỏ vẻ cái gì cũng không biết được nữa.

Trong lòng Chung Quốc rối rắm, rối như tơ vò.

Người kéo cậu lên từ đáy vực lúc cậu tuyệt vọng nhất, là anh.

Người đưa bàn tay nắm lấy tay cậu lúc cô độc nhất, cũng là anh.

Anh là người cho cậu hơi ấm, cũng là người cho cậu niềm tin.

Là lẽ sống của cậu.

Từ trước đến giờ, chưa bao giờ thay đổi

Vốn tưởng rằng hai người ở bên cạnh nhau, quan tâm, chăm sóc, bảo vệ, tự nhiên giống như nó phải như thế, không so đo, cũng không cần phải phân biệt rạch ròi.

Chỉ là, những lời anh nói hôm nay, đột nhiên khiến cho cậu hoảng hốt. Những cảm xúc không rõ chợt trào lên hòa lẫn vào nhau khiến Chung Quốckhông cách nào kiểm soát, bối rối không biết phải làm sao.

Vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt Tại Hưởng dần được thay thế bằng sự nhu hòa quen thuộc, anh bất chợt cười nhẹ, lại đặt một nụ hôn lên trán cậu. Một tay vuốt ve mái tóc dài của cậu, nhu tình trong mắt không hề che dấu, lần đầu tiên Chung Quốc cảm thấy nó rõ ràng đến thế, rõ ràng đến mức muốn nhấn chìm cậu vào trong.

Tại Hưởng nhéo cái mũi nhỏ của cậu, nói:"Đừng suy nghĩ nhiều quá"

"Thỏ con, từ trước đến giờ anh chưa từng bắt buộc em điều gì, cũng không muốn bắt buộc em điều gì. Anh đã từng nói, chỉ cần em được vui vẻ, anh sẽ vui vẻ."


"Anh chỉ muốn mình nói ra trước khi quá muộn. Còn em chỉ cần nhớ, anh luôn ở đây"

Từng câu chữ đơn giản lại gợi lên trong Chung Quốc những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Rõ ràng vẫn là sự dịu dàng quen thuộc, vẫn là sự ấm áp ấy, vẫn là anh, sau một khắc lại trở nên khác biệt. Rất rất lâu sau đó, Chung Quốc mới hiểu rằng, lời nói ấm áp nhất trên đời, không phải là lời hẹn thề bên nhau trọn kiếp, mà chỉ đơn giản có vài từ

"Anh sẽ mãi ở đây"

...........................

"Có chuyện gì mau nói đi, tôi không rảnh đâu"

"Bạn học, bạn..."

"Bạn học? Nếu như tôi không nhầm cô mới học năm nhất, như vậy vẫn nên gọi một tiếng học trưởng mới đúng."

Chung Quốc khoanh hai tay, khuôn mặt tinh xảo thấp thoáng vẻ trào phúng nhìn người đối diện. Nhanh như vậy đã muốn đến tìm cậu thăm dò, thậm chí còn nhanh hơn cậu tính nữa, quả nhiên không khiến cậu thất vọng.

Đúng như những gì Chung Quốc dự đoán, một buổi hẹn hò nho nhỏ qua một vài tên "chó săn" lập tức trở thành tin nổi bật trong trường, trên diễn đàn không thiếu bài viết và ảnh chụp, thậm chí còn có cả bức hai người nhìn như đang ôm nhau. Cũng phải thôi, cậu đã tạo điều kiện như vậy, nếu không chụp được bức ảnh nào ra hồn, đăng một cái tin hợp ý thì quả thực là quá vô dụng.

Nghĩ đến chuyện bất ngờ xảy ra ngày hôm đó, Chung Quốc lại thấy đầu hơi đau, bất đắc dĩ day trán.

Chung Quốc thực sự thắc mắc, Diệp Tuyền này, bất kì ai đến gần anh hai hẹn ra gặp mặt,Chung Minh đã vậy, Kindi cũng thế, cô ta không biết rằng một chiêu chỉ có thể dùng một lần sao?

Diệp Tuyền bị lời vặn lại của Chung Quốc làm cho giật mình, qua một lúc, vài từ như nghiến răng bật ra từ cổ họng:"Học... trưởng"

"Không phải nói nữa, cô là Phác Diệp Tuyền phải không?". Chung Quốc bày ra một thái độ kiêu ngạo không giống với ngày thường, cậu cao hơn Diệp Tuyền rất nhiều, chỉ cần cậu từ trên cao nhìn xuống đã tạo cho người trước mặt một cảm giác áp bức.

Diệp Tuyền vô thức gật đầu.

Trong lòng Diệp Tuyền rất khó chịu, mấy người cô ta thuê đi theo dõi mang về một tin tức khiến cô ta chỉ muốn nổi điên.

Sáng nay cô ta liền sai một đám người đi" giải quyết", lại không hề thấy người nào báo về, khiến cô ta cực kì sốt ruột. Cô ta không biết rằng đám người đó đã sớm bị Tại Hưởng xử lý từ lâu.  

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chán quá đi ~~~~~~

Mấy bạn đi học chưa 1-8 t phải đi r , lớp t có 10 đứa con trai thôi hehe, còn 1 tk bê đê nữa *mặt dê*

Vote and cmt , tranh thủ mấy ngày còn lại đăng nhiều cho các bạn hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com