Chương 11
Beta: Sutháiphi, Du Quý phi
"Nhìn lại xem ngươi lăn qua lăn lại mình thành dạng gì rồi, nương nhìn thấy còn không biết đau lòng đến cỡ nào đây!" Tại biệt viện khi dàn xếp ổn thỏa, Dịch Thụy đi tới phòng Hạ Uyển Chi xem nàng. Đại phu đã bắt mạch cho nàng, cũng đã kê đơn thuốc.
Hạ Uyển Chi không nói, ăn cháo Hạ Bích đặc biệt nấu cho nàng. Ăn chút thức ăn ngon miệng, khẩu vị tốt hơn chút ít.
Theo như lễ pháp, bọn họ coi như là huynh muội cũng không thể tùy tiện ra vào phòng muội muội. Có điều bây giờ là tình huống đặc biệt, Hạ Dịch Thụy cũng không thể để nàng lại trốn chạy.
Muội muội này, thật sự là không biết nên nói thế nào. Đường đường một Tiệp dư nương nương. Lại dám to gan lớn mật bỏ trốn, thật sự là ăn gan hùm mật gấu!
Thấy nàng không nói, Hạ Dịch Thụy cũng không biết nên nói cái gì, thở dài một tiếng trong lòng: "Ta đã sai người đưa tin về, thân thể ngươi khó chịu không thể lặn lội đường xa, mấy ngày nay ở lại chỗ này. Chờ thân thể ngươi tốt hơn rồi trở về!"
Nàng không nói gì.
Hạ Dịch Thụy cũng không giận: "Đừng nghĩ trốn đi được, trên thân các ngươi không có bạc, chạy cũng vô ích."
Hạ Uyển Chi trừng hắn.
Hạ Dịch Thuỵ cười ha ha, vẻ mặt đắc ý: "Được rồi không nói nữa, ngươi nghỉ ngơi đi! Hai ngày nay đúng là lăn qua lăn lại ta đến ngủ cũng không ngon giấc!" Dứt lời hắn đứng dậy rời đi, mới đi ra đã đụng vào người khác. Chén thuốc đổ vào người làm hắn bỏng gào la inh ỏi, hù dọa Tiểu Đồng thất kinh làm bể chén thuốc, luôn miệng thỉnh tội.
Hạ Uyển Chi liếc nhìn Hạ Bích. Hạ Bích liền vội vàng tiến lên, kéo Tiểu Đồng ra phía sau mình, lấy khăn lụa lau chén thuốc trên người cho Hạ Dịch Thụy. Mà hắn đã bị phỏng nên muốn cởi cả quần áo, hù dọa Hạ Bích và Tiểu Đồng quay lưng đi nhắm hai mắt lại.
Hạ Dịch Thụy đại khái ý thức được là mình thất thố, y phục cũng không cởi, chỉ lôi kéo để tránh tiếp xúc da thịt, cước bộ vội vã rời đi.
Tiểu Đồng bị sợ hãi, Hạ Bích an ủi nàng ấy vài câu. Tiểu Đồng lúc này mới đi phòng bếp tiếp tục sắc lại thuốc.
"Tiểu Đồng hiện tại chỉ lẻ loi một mình đúng không?" Tiểu Đồng vừa đi, Hạ Uyển Chi hỏi Hạ Bích.
"Vâng! Mấy ngày trước phụ thân nàng ấy cũng mất, nương cùng đệ đệ bị bệnh chết. Nàng ấy làm việc ở y quán, nhìn có vẻ rất cơ trí, còn có thể hốt thuốc xem bệnh đấy!"
"Vậy cũng thật là không dễ dàng!" Hạ Uyển Chi thở dài.
Bọn họ ở biệt viện này ba ngày, Hạ Uyển Chi tinh thần tốt hơn chút ít đến ngày thứ tư ánh nắng tươi sáng, thật sự là thời điểm tốt để xuất hành. Kỳ thật nàng vẫn không thể lặn lội đường xa, chỉ là thời hạn vào cung tới gần, nếu bị người của thành Kim Lăng biết được nàng bỏ trốn, đối với Vinh Quốc phủ mà nói có thể là tội lớn.
Đêm trước hôm khởi hành, Hạ Uyển Chi gọi Tiểu Đồng đến bên cạnh: "Vài ngày trước làm phiền ngươi đã cứu chúng ta."
"Tiểu thư khách khí!" Tiểu Đồng có chút thụ sủng nhược kinh, biết rõ thân phận bọn họ không thấp, nàng có chút co quắp khẩn trương.
"Chúng ta ngày mai sẽ rời đi, nghĩ tới phải báo đáp ngươi. Ngươi cần cái gì cứ việc nói, chỉ cần ta làm được thì nhất định sẽ làm. Vàng bạc châu báu, phòng ốc khế ước cũng có thể."
Hạ Uyển Chi là người không thích nợ nhân tình, mặc dù nàng muốn Tiểu Đồng đi theo mình, bởi vì nàng ấy biết hốt thuốc xem bệnh. Ở hậu cung, có người như thế đáng quý vô cùng. Những ngự y kia lung lay không ngừng, sao biết được đã bị ai thu mua rồi?
Hạ Uyển Chi biết rõ, lần này trở về nàng ngoại trừ tiến cung thì chỉ có tiến cung. Nàng căn bản không có lựa chọn khác, đã là như vậy nàng đương nhiên muốn chuẩn bị một chút.
Tiểu Đồng là một nhân tài khó có được, giữ ở bên người không thể tốt hơn. Cho dù những phi tần kia hạ độc vào thức ăn hay hương liệu, nàng cũng có thể có Tiểu Đồng để bảo đảm.
"Ta. . . Ta không cần. . ." Tiểu Đồng bị dọa. Vàng bạc châu báu, phòng ốc khế ước... Mấy thứ đang giá như vậy nàng sao có thể muốn.
"Đã như vậy, nếu như ngươi không chê, có thể đi theo ta đi." Hạ Uyển Chi nói ra tiếng lòng của mình.
"Thật tốt, nhưng khế ước bán thân của ta vẫn còn ở y quán. . ." Tiểu Đồng dĩ nhiên muốn đi theo tiểu thư. Nàng lén lấy thuốc tại y quán đã bị đại phu phát hiện, đang muốn đem nàng bán vào thanh lâu. Nàng không muốn đi nơi dơ bẩn như vậy.
"Việc này dễ xử lý!" Hạ Uyển Chi nhìn Hạ Bích một cái. Hạ Bích móc ra một tờ giấy bán thân cho nàng ấy." Đây là khế ước bán thân của ngươi, sáng hôm nay chuộc đã trở lại. Ngươi cầm lấy! Hiện tại ngươi được tự do, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó. Kỳ thật ta hi vọng ngươi có thể đi theo ta, như vậy cũng tốt báo đáp ân huệ của ngươi!"
"Tiểu thư. . ." Tiểu Đồng cầm lấy khế ước bán thân hai tay run run, cảm động nói không ra lời, nước mắt tuôn rơi, Hạ Bích vội vàng an ủi nàng ấy. Hồi lâu, nàng nức nở: "Đa tạ tiểu thư, Tiểu Đồng nguyện ý đi theo tiểu thư!"
"Vậy thật tốt quá!" Hạ Uyển Chi cười cười, thầm nghĩ, đại khái lần này rời khỏi thành Kim Lăng, thu hoạch duy nhất chính là Tiểu Đồng!
Trở lại thành Kim Lăng là lúc sắp đóng cửa thành, gã sai vặt đợi ở cửa thành thấy xe ngựa của mấy người Hạ Uyển Chi, vội vàng cho người trở về báo tin. Chờ bọn họ trở về đến cửa Vinh Quốc phủ thì Hạ phu nhân đang đứng chờ.
Không có mấy người biết rõ nàng không có trong phủ, Hạ phu nhân cũng chỉ dẫn theo Lạc ma ma ở bên người.
Hạ Bích đỡ Hạ Uyển Chi xuống xe ngựa, trông thấy Hạ phu nhân vẻ mặt phức tạp, Hạ Uyển Chi hành lễ: "Nương, nữ nhi đã trở lại!"
Hạ phu nhân nghẹn ngào một chút, tiến lên đưa tay. Nàng cho rằng bà muốn tát vào mặt, ai ngờ lại ấm áp vuốt ve tóc nàng: "Đã trở về là tốt rồi!"
Hạ phu nhân cũng không trách cứ, nhìn một nhà đứng ở cửa cũng không nên, bị người khác nhìn thấy lại sinh sự liền cho các nàng trở về. Hạ Dịch Thụy dẫn người trở lại cũng đã xong việc, Hạ phu nhân để hắn đi về nghỉ ngơi mà bà cùng Hạ Uyển Chi đi về Viên uyển.
Hạ Uyển Chi có chút thụ sủng nhược kinh, mẫu thân nàng chẳng những không có trách cứ, còn đối với nàng quan tâm đầy đủ. Điều này làm cho trong lòng nàng càng tỏ ra áy náy. Đối với chuyện nàng rời đi, Hạ phu nhân không hỏi Hạ Uyển Chi cũng không nói.
Phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho nàng, Hạ phu nhân bọn họ đã dùng cơm tối. Hạ Bích bày món ăn, Hạ Uyển Chi đi một ngày đường, khẩu vị cũng không tốt lắm. Hạ phu nhân ở bên thấy nàng ăn không nhiều lắm, đi ra ngoài có mấy ngày lại gầy hẳn đi cực kỳ đau lòng, gắp vài đũa thức ăn đặt vào trong chén của nàng: "Ăn thêm một chút, mấy ngày nay đi ra ngoài chịu khổ rồi. Con xem con đã gầy thành dạng gì?"
Hạ Uyển Chi không nói, miễn cưỡng ăn thêm vài miếng thức ăn mẫu thân nàng gắp. Hạ phu nhân nói: "Yên tâm, trong phủ những người biết không nhiều lắm. Có điều ngày mai con vẫn phải gặp ma ma giáo tập. Mấy ngày nay nói con bị bệnh không gặp người, liên tục từ chối ."
"Được!" Nàng đáp một tiếng, Hạ phu nhân múc thêm một chén canh gà cho nàng.
"Biết rõ con không thích uống, nhưng vẫn nên uống một chút đi. Tốt cho thân thể con!" Hạ Uyển Chi không cự tuyệt, uống vài ngụm canh gà. Hạ phu nhân thở phào nhẹ nhõm: "Còn có năm ngày chuẩn bị tiến cung, đừng nghĩ nhiều."
"Vâng!" Nàng nói: "Nương yên tâm, con sẽ không tùy hứng!"
Hạ phu nhân sững sờ, sau một khắc, hốc mắt ướt át: "Con đứa nhỏ này, đang thật tốt nói chuyện này để làm gì? Trở về thì tốt rồi, những thứ khác nương đều không nhớ rõ!"
"Vâng!" Nàng lập tức cảm thấy nghẹt mũi.
Hạ Uyển Chi uống một ít canh gà, Hạ Bích bắt đầu thu thập bát đũa. Hạ phu nhân cùng nàng nói mấy câu, phân phó nàng sớm đi nghỉ ngơi. Một đường bôn ba nàng cũng rất mệt mỏi.
Người đã trở lại Hạ phu nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, buổi tối không còn gặp ác mộng, mơ thấy nàng gặp chuyện không may cả đêm không ngủ được.
Hạ phu nhân vừa rời đi không bao lâu, cho người đưa một cái túi đồ đến. Hạ Bích vừa nhìn, đúng là túi châu báu, đồ trang sức đeo tay mà các nàng bị trộm.
Hạ Uyển Chi biết rõ, người phu xe kia chỉ sợ cũng sẽ không sống tốt nổi.
Về phần Tiểu Đồng nàng vừa về đến đã nói chuyện với Hạ phu nhân. Hạ phu nhân sai người cho an bài một gian phòng khách, Tiểu Đồng biết được Hạ Uyển Chi là thiên kim hầu phủ, bị hù dọa nửa ngày không kịp phản ứng.
Đối với việc an bài phòng khách cho Tiểu Đồng, nàng ấy rất không quen xin ở chung cùng Hạ Bích. Hạ phu nhân cảm thấy không phải đạo đãi khách, để cho Hạ Bích khuyên mấy câu, phân phó hai tỳ nữ đi chiếu cố.
Buổi tối Hạ Uyển Chi ngủ không được tốt, ban đêm uống hai lần nước, lại đi tiểu đêm vô số lần, rất hốt hoảng. Trời sáng mới thật sự ngủ được.
Buổi sáng nàng thức dậy muộn, không cần đi thỉnh an, dùng điểm tâm xong mới gặp ma ma giáo tập. Nhìn thấy nàng, ma ma giáo tập hàn huyên vài câu mới rời đi.
Hạ phu nhân gọi đại phu bắt mạch cho nàng một chút. Đại phu nói cần tĩnh dưỡng, chỉ cần điều dưỡng tốt thì không có gì đáng ngại. Hạ phu nhân thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian năm ngày rất nhanh đã qua.
Đêm trước ngày tiến cung, Hạ Uyển Chi gọi Tiểu Đồng đến bên cạnh: "Về sau ngươi ở Vinh Quốc phủ, có cái gì cần thì tìm quản gia là được rồi, đừng câu nệ!"
"Dạ!" Tiểu đồng vuốt vuốt y phục, nàng hiện giờ mặc cẩm y hoa phục, gà vịt thịt cá, nô bộc hầu hạ. Cuộc sống cẩm y ngọc thực nàng một chút cũng không quen. Tiểu Đồng nghĩ nàng chính là mệnh cùng khổ, không chịu nổi vinh hoa phú quý này. Biết rõ cho dù Tiệp dư nương nương tiến cung, hầu phủ cũng sẽ không bạc đãi nàng.
Nhưng nàng không phải được ít tiện nghi, bọn họ chuộc thân là đã cứu mạng của nàng, nếu không nàng đã bị bán vào thanh lâu. Vậy mà còn có thể có cuộc sống cẩm y ngọc thực, ở phủ viện tráng lệ như vậy sao.
Quần áo đang mặc trên người nàng, đúng là nằm mơ cũng không dám nghĩ. Bây giờ mặc ở trên người nàng là y phục tốt nhất cả đời nàng.
Nhưng bây giờ nàng muốn tiến cung!
Tiểu Đồng chần chờ một hồi, nghe Hạ Uyển Chi an bài, nàng ấy sợ hãi: "Nương nương, không biết thảo dân có thể cùng người tiến cung không?"
Sợ nàng không muốn, Tiểu Đồng nói: "Nương nương, nô tỳ rất biết làm việc lại có khí lực, còn có thể sắc thuốc, có thể đốn củi nhóm lửa, biết làm rất nhiều chuyện, sẽ. . ."
Nàng ấy nói như vậy Hạ Uyển Chi đương nhiên cao hứng, nàng chờ nàng ấy nói những lời này .
Hạ Uyển Chi cố làm ra vẻ khó xử: "Không phải là ta không muốn mang theo ngươi vào cung. Tiểu Đồng ngươi nên biết, ngươi nếu đi theo ta tiến cung sẽ phải chờ cho đến hai mươi lăm tuổi mới có thể xuất cung. Như vậy ngươi cũng nguyện ý?"
"Nguyện ý!" Tiểu Đồng nói xong quỳ trên mặt đất, vẻ mặt kiên định: "Cầu xin nương nương thành toàn. Nô tỳ nhất định tận tâm tận lực hầu hạ nương nương!"
"Đừng như vậy, ngươi là ân nhân của ta sao có thể hành lễ như thế. Mau đứng lên!" Hạ Uyển Chi ra hiệu Hạ Bích đỡ nàng đứng dậy.
Tiểu Đồng quỳ không dậy: "Nương nương nếu người không đồng ý nô tỳ quyết không đứng dậy. Ân huệ của nô tỳ đối với nương nương, nương nương đã hoàn lại. Bây giờ là lúc nương nương cho nô tỳ một con đường sống, mong nương nương thu nhận!"
Nàng ấy đã nói như vậy, Hạ Uyển Chi cũng không cự tuyệt. Viết một khế ước bán thân cho nàng ấy. Tiểu Đồng cũng không thèm nhìn tới liền ấn dấu tay.
Đối với Tiểu Đồng từ ân nhân cứu mạng, bây giờ tỳ nữ thiếp thân, Hạ Uyển Chi mặc dù áy náy nhưng cảm thấy cần phải làm như thế. Nếu không cầm lấy khế ước bán thân, ai nguyện ý mang một người không có gì ràng buộc vào cung?
"Tốt lắm, về sau ngươi cùng Hạ Bích đều là tỳ nữ thiếp thân của ta. Hạ Bích sẽ dạy bảo quy củ trong cung cho ngươi, sau này chúng ta cùng nhau vào cung, ngươi phải trung thành với chủ tử, không thể hai lòng!"
"Dạ." Tiểu Đồng liếc nhìn Hạ Bích, cười rất thỏa mãn, Hạ Bích cũng cười cười.
Hồi lâu, Tiểu Đồng nói: "Nô tỳ còn có một thỉnh cầu."
"Nói!"
"Nô tỳ muốn mời nương nương ban tên cho." Nàng biết rõ người bên cạnh Hạ Uyển Chi đều có họ Hạ. Chỉ có nàng một cái chữ Tiểu, cảm thấy như là người ngoài.
"Cái này có thể!" Hạ Uyển Chi suy nghĩ một chút, cười nói: "Sau này gọi ngươi là Hạ Đồng đi!"
"Hạ Đồng?" Tự đọc thầm hai lần, Hạ Đồng cười gật gật đầu: "Vâng, đa tạ nương nương ban tên."
Chuyện Hạ Uyển Chi muốn dẫn Hạ Đồng tiến cung Hạ phu nhân vốn phản đối. Biết rõ nàng ấy là người ở bên ngoài, mặc dù trợ giúp nữ nhi bà nhưng vào cung mọi người là trải qua chọn lựa kỹ càng. Hạ Đồng bất quá là một nha đầu dân dã, tiến cung nếu làm hư chuyện, cũng không phải là làm liên lụy tới Vinh Quốc phủ sao?
Hạ Uyển Chi lựa lời khuyên bảo, nói là sẽ rất tốt. Hạ phu nhân mới miễn cưỡng đáp ứng cho Hạ Đồng đi theo vào cung, lưu lại Hạ Liên. Hạ Hà và Hạ Hoa vẫn cùng các nàng tiến cung.
Sáng sớm ngày thứ hai nàng đã rời giường, dùng điểm tâm, không lâu sau xe ngựa nghênh đón trong cung đã đến cửa. Hạ Uyển Chi dưới sự giúp đỡ của ma ma giáo tập đổi sang cung trang.
Hạ Bích các nàng cũng mặc trang phục cung nữ, cài trâm hoa đi theo.
Lúc nàng ra cửa, tiếng pháo rền vang đì đùng, không ít người vây xem. Dù sao nàng bây giờ là Tiệp dư nương nương. Vào cung rồi, về sau không có ý chỉ là không thể xuất cung.
Hạ phu nhân lôi kéo tay của nàng vẻ mặt buồn hốc mắt đỏ lên.
Hạ Uyển Chi dùng vài câu tốt lành an ủi, lại dặn dò bọn họ bảo trọng thân thể. Được ma ma giáo tập cùng Hạ Bích đỡ lên xe ngựa, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, chuông đồng đinh đang phụ họa, xe ngựa lăn bánh hướng về hoàng cung.
Hôm nay mười vị phi tần mới đã trúng cử cùng nhau tiến cung, trên đường khó tránh khỏi có thể gặp được gặp vài người. Bây giờ Hạ Uyển Chi thân phận là Tiệp dư, cấp vị cao nàng nhường, cấp vị thấp phải nhường nàng. Đi ở phía trước nàng đích thực là xe ngựa của Lâm Huệ, nàng ta bất quá là Mỹ nhân, thấp hơn nàng một cấp đương nhiên phải nhường đường cho nàng.
Lúc xe ngựa dừng lại, Lâm Huệ cho tỳ nữ Thái Vi đi đến ân cần thăm hỏi. Hạ Uyển Chi lười phải đáp lời, Hạ Bích vừa vặn vài câu đuổi đi.
Trên xe ngựa, Lâm Huệ hỏi: "Nghe nói Hạ Tiệp dư thân thể không được tốt?"
"Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, mới vừa đi tới ân cần thăm hỏi, Hạ Bích đã đáp lời. Nói là sau này cùng nhau vào cung, chủ tử hãy đi qua lại nhiều một chút."
"Cũng tốt, dù sao cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hôm nay lại tiến cung, chưa quen với cuộc sống nơi đây. Chúng ta hẳn là nên đi gần một chút, lúc trước vẫn bận học quy củ, cũng không đi thăm được Hạ Tiệp dư. Chờ tiến cung phải đi bái phỏng một chút."
Thái Vi đồng ý gật đầu, cũng không nhiều lời.
Các nàng tiến cung từ cửa Hướng Hoa, cửa chính chỉ có Hoàng thượng, Hoàng hậu mới có thể dùng. Cửa Hướng Hoa đã có thái giám quản sự các cung, các điện đang chờ. Hậu cung phi tần không nhiều lắm, cung điện còn trống rất nhiều. Có điều lúc này một lần có đến vào mười vị chủ tử, cũng rất náo nhiệt .
Ma ma giáo tập đang ghi chép thì có thái giám quản sự cúi đầu khom lưng tiến lên: "Nguyệt Dung ma ma, đây là xe ngựa của Hạ Tiệp dư sao ?"
"Đúng vậy, về sau Hạ Tiệp dư sẽ giao cho các ngươi chiếu cố. Đừng chậm trễ chủ tử!" Ma ma giáo tập gọi là Nguyệt Dung, là người Thượng Nghi cục.
"Nguyệt Dung ma ma nói đùa, chúng tiểu nhân tôn kính nịnh bợ còn chưa kịp, nào có lá gan dám chậm trễ chủ tử?" Vinh Quang công công cúi đầu khom lưng nói.
Ma ma giáo tập cười cười: "Đi thỉnh an chủ tử đi!"
"Tuân lệnh Nguyệt Dung ma ma!" Vinh Quang công công cười tủm tỉm gật đầu, vừa đi vừa hỏi thăm: "Nghe nói Hạ Tiệp dư này thân thể khó chịu, không biết liệu có gì không thích không, chúng tiểu nhân biết sẽ tốt, lưu ý nhiều hơn."
"Cái này sau này hãy nói, đừng để cho nương nương đợi lâu mới tốt!" Ma ma giáo tập biết rõ Vinh Quang công công là một người giảo hoạt nên cũng không nói cái gì.
"Ai ai!" Vinh Quang công công cười gật gật đầu, tiến lên hành lễ: "Nô tài Vinh Quang, là thái giám quản sự ở Đức Hỉ cung. Nô tài thỉnh an chủ tử!"
"Đứng lên đi!" Rèm xe vén lên, Hạ Uyển Chi xuống xe nói.
Vinh Quang công công gật đầu, nịnh nọt nhìn Hạ Uyển Chi. Hạ Uyển Chi vừa nhìn thấy hắn trong lòng cười lạnh. Vừa nghe âm thanh của hắn cũng biết là cố nhân, hôm nay vừa nhìn xác thực là cố nhân đây!
Ngoại trừ là cố nhân ra, còn là địch nhân đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com