Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ℭ𝔥𝔲̛𝔬̛𝔫𝔤 56

~.⟦𝕮𝖍𝖚̛𝖔̛𝖓𝖌 56 : "Cái này, chính là do cô ấy cắn!" .~

Châu Phương Xử Nữ từ trong mộng tỉnh dậy, cũng không nhớ rõ mình đã mơ cái gì, chỉ cảm thấy ngủ vô cùng an ổn. Đã lâu lắm rồi chưa ngủ ngon như vậy, cô ngồi dậy, duỗi duỗi eo.

Điện thoại trên bàn rung lên.

Châu Phương Xử Nữ chớp chớp đôi mắt vẫn còn buồn ngủ.

Đồng hồ báo thức reo lên, cô nghĩ mình cũng ngủ ngon thật.

Châu Phương Xử Nữ cầm lấy điện thoại tắt báo thức đi, lại nhìn đến thời gian trên màn hình, có chút không tin tưởng mà dụi mắt. Sau khi xác nhận xong, cô vội vàng nhảy xuống giường, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo.

Đặng Phong Thiên Yết ngồi ở trong phòng học trống rỗng đã hơn nửa giờ, sắc mặt ngày càng lạnh, cậu trào phúng nhếch nhếch môi, nằm bò xuống bàn.

Bữa sáng bữa sáng, bữa sáng của Đặng Phong Thiên Yết.

Mua xong bữa sáng của hai người, Châu Phương Xử Nữ dẫm lên tiếng chuông vào học mà chạy vào lớp.

Vừa vào lớp, cô cũng không quản nhiều, trực tiếp đặt bữa sáng lên bàn Đặng Phong Thiên Yết, chuyện thứ hai chính là nộp bài tập toán.

Lúc thấy cô đến An Vũ Phong liền đứng lên, Châu Phương Xử Nữ vừa lấy sách ra thì cậu ta cũng đến gần.

Một người đưa ra, một người nhận lấy.

Đột nhiên có một bàn tay vươn tới, cầm lấy vở bài tập của cô.

Hai người đồng thời nhìn lại, liền thấy gương mặt Đặng Phong Thiên Yết khó coi đến cực điểm.

Đặng Phong Thiên Yết không quên lần trước An Vũ Phong thu bài tập rồi chạm phải tay Châu Phương Xử Nữ, đáy lòng đầy tức giận, nhưng vẫn bình tĩnh lạnh mặt đưa vở bài tập cho An Vũ Phong:

"Cẩn thận một chút!"

An Vũ Phong không rõ lí do, cũng không muốn lí giải lời nói cùng hành động kì quái của cậu, thu xong bài tập liền rời đi.

Châu Phương Xử Nữ vuốt vuốt hai bên tóc mái.

Xem ra lúc đó cậu thấy rất rõ ràng, đến bây giờ vẫn nhớ.

"Hôm nay em dậy muộn, xin lỗi anh nha!"

Châu Phương Xử Nữ thấp giọng giải thích.

Đặng Phong Thiên Yết cầm lấy bánh bao trên bàn: "Anh còn tưởng em không đến."

Châu Phương Xử Nữ không vui mà chẹp miệng: "Em đã nói là em..."

Đặng Phong Thiên Yết mím môi: "Em không trả lời tin nhắn của anh!"

"Hả?" Châu Phương Xử Nữ lấy điện thoại ra: "Em vội quá nên chưa xem."

Cô mở điện thoại, nhìn đến một tin nhắn chưa đọc.

[Chào buổi sáng!]

Tiếng chuông vào học lại lần nữa vang lên, Châu Phương Xử Nữ nhanh chóng cất điện thoại đi. Cô xé một tờ giấy tiện lợi, viết xuống mấy chữ "buổi sáng vui vẻ" sau đó lại vẽ thêm hình mặt cười, gấp lại, ném sang bàn Đặng Phong Thiên Yết.

Đặng Phong Thiên Yết mở tờ giấy ra, nhìn nội dung bên trong thật lâu, sau đó cẩn thận gấp lại để vào trong ví.

————ɤɤ————

Thời tiết đột nhiên nóng lên.

Châu Phương Xử Nữ cùng Nghiên Thanh Cự Giải chơi cầu lông được một lúc liền dừng lại cởi áo khoác ra.

Cô nhìn một vòng xung quanh cũng không thấy có chỗ để áo, đành phải buộc vào eo giống như Nghiên Thanh Cự Giải.

Nghiên Thanh Cự Giải buộc xong, thấy Châu Phương Xử Nữ vẫn còn loay hoay liền đến giúp cô, không khỏi cảm thán:

"Cậu gầy thật đi, eo nhỏ quá. Thường ngày Thiên Yết đối xử với cậu như nào vậy? Không phải là thô lỗ đó chứ? Cậu chịu được không?"

Châu Phương Xử Nữ nhảy dựng: "Cậu đừng có nói bậy!"

Nghiên Thanh Cự Giải cười xấu xa, cũng không tiếp tục trêu chọc cô, chạy đến đối diện tiếp tục chơi cầu lông.

Sân bóng rổ, bóng trong tay Đặng Phong Thiên Yết bị cướp đi, đội bên kia ghi được một điểm.

Có người bảo nghỉ một chút.

Trần Minh Thiên Bình lau mồ hôi: "Yết ca, cậu sao vậy?"

Liền thấy cậu híp mắt, sườn mặt căng chặt nhìn về một nơi.

Trần Minh Thiên Bình nhìn qua, cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Châu Phương Xử Nữ, chỉ là bên cạnh cô làm gì có nam sinh nào đâu.

"Sao vậy?"

Cậu ta vừa đi tới hỏi, Đặng Phong Thiên Yết liền đứng ở trước mặt cậu ta, ngăn trở tầm mắt.

Lạnh băng mấy chữ được thốt ra: "Quản tốt cái mắt của mình đi!"

(𝓒𝓱𝓮𝓻𝓻𝔂🍒: Sao thấy cái này quen quen ta! 🤭🤭🤭 Sorry nha mình chưa thoát khỏi câu này!😅😅😅)

Lời nói tàn nhẫn vừa nói ra, đằng sau có thanh âm truyền đến:

"Bây giờ nữ sinh đều trắng như vậy à? Có phải do uống sữa bò nhiều quá không, mà mày nhìn eo kìa, nhỏ đến nỗi giống như một bàn tay có thể nắm được."

Trần Minh Thiên Bình tự nhiên biết những lời này là nói Châu Phương Xử Nữ.

Phản ứng đầu tiên chính là – nam sinh kia xong rồi.

Phản ứng thứ hai chính là – phải cản Đặng Phong Thiên Yết lại.

Nhưng cậu ta còn chưa kịp cản, người trước mắt đã cầm bóng rổ ném mạnh vào nam sinh vừa rồi.

Nam sinh đau đến che lại đầu, không biết ai ném mình, từ trên mặt đất nhảy dựng lên:

"Ai vậy? Đm không biết chơi thì đừng có chơi."

"Tao ném." Đặng Phong Thiên Yết đi tới, đem quả bóng nhặt lên, nam sinh kia sợ tới mức trốn sang một bên.

Đặng Phong Thiên Yết ném bóng vào ngực cậu ta:

"Khó chịu? Khó chịu thì ném lại tao này."

Nam sinh bắt lấy bóng, ngẩn ngơ hỏi: "Tôi ném lại cậu, cậu sẽ không đánh tôi chứ?"

Đặng Phong Thiên Yết lạnh lùng chọn môi dưới: "Mày cứ thử xem."

Nam sinh cảm thấy mình bị khiêu khích, cậu ta từng nghe qua một ít chuyện về Đặng Phong Thiên Yết, nhưng từ trước tới nay chưa được tận mắt chứng kiến, hôm nay thử một chút cũng không mất gì.

"Thử thì thử!"

Nam sinh nói xong, cũng không khách khí gì mà ném bóng trở về.

Bóng bị Đặng Phong Thiên Yết tiếp được, nam sinh không cam lòng thầm mắng một câu, vừa tiến lên một bước, má phải đã bị đấm một quyền.

Nam sinh sát sát khoé miệng, quay mặt lại, cũng muốn đánh Đặng Phong Thiên Yết, nhưng tay chưa kịp vung ra đã bị Đặng Phong Thiên Yết chặn lại.

Nam sinh cũng mặc kệ kết cấu, cả hai trực tiếp nhào lên. Trần Minh Thiên Bình muốn ngăn nhưng không có cách nào. Ở sân bóng rổ không ít nam sinh muốn ngăn lại, lại bị hai người thích xem diễn là Phương Hạo Hiên và Lâm Chí Thành cản trở.

"Không sao đâu! Xem diễn miễn phí là tốt rồi."

Đặng Phong Thiên Yết không hề cố kỵ, đánh tới khi nam sinh kia không còn sức chống trả. Sau đó cậu đứng thẳng, đi tới chỗ Lâm Chí Thành cùng Phương Hạo Hiên, không nói một lời tặng cho mỗi người một đấm.

Lâm Chí Thành xoa xoa máu bên khoé miệng: "Mẹ nó! Đặng Phong Thiên Yết mày bị điên à? Tao làm gì mày?"

Đặng Phong Thiên Yết gạt cánh tay của Lâm Chí Thành đang lôi kéo mình ra, ngữ khí lãnh đạm lại khinh thường:

"Nhìn mày không thuận mắt."

Áo khoác trên eo Châu Phương Xử Nữ buộc không chặt, cô chơi được một lát lại phải dừng lại để sửa. Châu Phương Xử Nữ sửa xong, nhặt cầu lên phát cầu.

Nghiên Thanh Cự Giải vững vàng tiếp được, đánh trở về.

Châu Phương Xử Nữ còn đang muốn đánh lại, cảm giác trên eo căng thẳng giống như bị người ôm lấy, sau đó lại buông lỏng, áo trên eo cũng rời ra.

Nghiên Thanh Cự Giải ở đối diện thấy toàn bộ quá trình.

Chỉ mất vài giây, Đặng Phong Thiên Yết đã xuất hiện ở phía sau Châu Phương Xử Nữ, ôm lấy eo của cô, chỉ mất vài động tác, áo khoác liền treo trên tay của cậu.

"Về sau không được mặc như vậy."

Giọng nói lãnh đạn rơi vào trong tai, động tác muốn né tránh của cô liền dừng lại.

Đặng Phong Thiên Yết tránh ra, nhìn cô từ trên xuống dưới, cô bây giờ chỉ mặc đồng phục mùa hè, không có áo khoác buộc ở eo liền nhìn không ra đường cong thân thể.

Ánh mắt lạnh lùng của cậu dần dần khôi phục lại bình thường.

Châu Phương Xử Nữ lúc này mới chú ý trên mặt cậu có vết thương, trên tay cũng đang chảy máu, hẳn là vừa mới bị.

Châu Phương Xử Nữ nhíu mày: "Sao anh lại bị thương?"

"Đánh nhau!"

Ngữ khí của cậu nhàn nhạt, đem áo của cô để lên chỗ không bị thương.

Châu Phương Xử Nữ ngẩn ra: "Anh đánh nhau với người khác sao? Có chuyện gì vậy ạ?"

Đặng Phong Thiên Yết không biểu tình: "Bọn họ nhìn em."

Cô cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Nhìn em cái gì...Mọi người đều có mắt mà, nhìn thấy em không phải chuyện rất bình thường à?"

Đặng Phong Thiên Yết híp híp mắt: "Em không được mặc giống như vừa nãy nữa!"

Cô buồn bực: "Tại sao lại không được?"

Cũng đâu có bị lộ cái gì?

Đặng Phong Thiên Yết thấy thái độ không cho là đúng của cô, hơi nghiến răng: "Áo khoác buộc quá chặt nên eo của em lộ ra. Anh không cho phép người khác nhìn."

Châu Phương Xử Nữ nhìn eo của mình, không được tự nhiên mà che đậy.

Mặt cậu lại đen thêm vài phần: "Trước mặt anh không cần che, chỉ có anh mới được nhìn!"

Châu Phương Xử Nữ không còn gì để nói, quyết định không phản ứng cậu về cái đề tài này nữa.

"Chúng ta về phòng học xử lí vết thương được không?"

Châu Phương Xử Nữ nói xong liền chạy lại chỗ Nghiên Thanh Cự Giải.

Hai người nói vài câu, lúc Châu Phương Xử Nữ quay lại trên tay đã cầm áo khoác của Nghiên Thanh Cự Giải.

Cô nhìn cậu cười cười: "Đi thôi!"

Trở lại phòng học, Châu Phương Xử Nữ gấp gọn áo của Nghiên Thanh Cự Giải rồi để lên bàn của cô nàng.

"Đưa cho em."

Cô lấy áo khoác của mình từ chỗ của Đặng Phong Thiên Yết, sau đó cũng gấp gọn gàng lại.

Sau lưng bỗng nhiên nóng lên.

Châu Phương Xử Nữ bị Đặng Phong Thiên Yết ôm từ phía sau, hơi thở ấm áp phả vào cổ, cô hơi rụt người lại:

"Thiên Yết, đây là phòng học!"

"Không có ai." Đặng Phong Thiên Yết cọ cọ cô, cảm xúc đã lâu không được chạm tới kích thích đến nỗi trái tim cậu co rút lại. Đặng Phong Thiên Yết không khống chế được sức lực, ôm cô càng lúc càng chặt, ra sức cọ ở cổ của cô.

Châu Phương Xử Nữ cảm thấy ngứa, nhịn không được nhếch lên khoé miệng.

Nhìn đến vết thương trên tay cậu, lại cười không nổi:

"Thiên Yết, đừng nghịch nữa. Để em xử lí vết thương cho anh đã!"

Cô vỗ vỗ chỗ không bị thương trên tay cậu.

Đặng Phong Thiên Yết dùng sức ngửi cổ của cô, không thoả mãn đứng dậy.

Châu Phương Xử Nữ lấy ra hộp y tế, trong lúc đang tìm đồ thì bị Đặng Phong Thiên Yết nhấc bổng lên.

Cô kêu nhỏ một tiếng.

Nhưng chỉ vài giây sau cậu liền buông ra.

Đặng Phong Thiên Yết ôm cô ngồi trên mặt bàn.

Châu Phương Xử Nữ ngồi ổn định lại: "Anh làm gì vậy?"

Hai tay Đặng Phong Thiên Yết chống ở bên người của cô, hơi thở ác liệt không chút nào áp chế mà tán loạn:

"Thế này tiện hơn!"

Cậu ghé sát mặt vào cô.

Ngón tay Châu Phương Xử Nữ rụt rụt, cô bình tĩnh lấy xong đồ vật giúp cậu xử lí vết thương.

Tuy không nghiêm trọng nhưng có kẽ rất đau.

Cô phóng nhẹ động tác: "Thiên Yết, về sau anh đừng đánh nhau có được không?"

Đặng Phong Thiên Yết đang tỉ mẩn đếm những sợi lông mi của cô, nghe cô nói vậy liền quên mất mình đếm tới chỗ nào.

Giọng nói lại trở lên lạnh lùng: "Em sợ anh?"

Châu Phương Xử Nữ:???

Sao cậu cứ nhắc tới vấn đề này mãi thế nhỉ?

"Em nói rồi, em không sợ anh. Anh..."

Câu tiếp theo đã bị nụ hôn của Đặng Phong Thiên Yết lấp kín.

Lúc này tuỳ thời đều có học sinh quay trở lại.

Châu Phương Xử Nữ trong lòng lo lắng, hơi dùng sức đẩy cậu, đồng thời cũng ở khoé môi cậu cắn một ngụm.

Đặng Phong Thiên Yết không những không buông ra, mà hôn lại càng thêm đung sức.

Vị rỉ sắt ở khoang miệng khuếch tán, cô không cẩn thận đem miệng cậu cắn đến chảy máu. Cô há mồm muốn nói, lại bị hôn càng sâu.

Chờ đến khi hô hấp của cô khó khăn, Đặng Phong Thiên Yết mới buông ra.

Cậu vươn lưỡi liếm máu bên khoé miệng mình, lại nhìn bộ dáng mờ mịt của cô, môi khẽ nhếch. Đặng Phong Thiên Yết cúi xuống mút môi của cô vài ngụm mới an tĩnh gục đầu trên vai cô.

Châu Phương Xử Nữ thở phì phò, đại não có chút thiếu oxy:

"Anh không đau à?"

Đặng Phong Thiên Yết cọ cọ cô: "Em cắn không đau!"

Châu Phương Xử Nữ hít sâu vài cái: "Được rồi!"

Nói xong dùng sức đẩy cậu ra, còn đá vào chân cậu một cái.

Châu Phương Xử Nữ nhảy xuống bàn, xoa xoa miệng, thẳng tắp nhìn cậu:

"Còn cảm thấy em sợ anh không? Sao em phải sợ người mình thích chứ? Anh cảm thấy nếu em không thích anh thì tại sao lại ở bên anh? Trong mắt anh em là kiểu con gái xấu xa vậy à?"

Cô hỏi một hơi xong, tiếng chuông tan học cũng vang lên.

Châu Phương Xử Nữ thu thập tốt đồ dùng y tế: "Tự anh suy nghĩ cho tốt đi!"

Sau đó liền chạy xuống sân thể dục tập hợp.

Đặng Phong Thiên Yết không đến, bị trừ một điểm.

Châu Phương Xử Nữ vốn muốn giải thích giúp cậu, cuối cùng cô chỉ bĩu môi chứ không nói.

Lớp vừa tản ra, Châu Phương Xử Nữ lấy ra điện thoại gọi cho Châu Ngọc Song Ngư.

Mới vừa tắt điện thoại của Châu Ngọc Song Ngư liền có một người khác gọi tới. Cô tưởng là Đặng Phong Thiên Yết, nhưng đây không phải số của cậu.

Cô do dự một chút, vẫn là nghe máy.

"Alo, Châu Phương Xử Nữ à? Tôi là Vương Đình Song Tử." Đối phương trực tiếp giới thiệu.

Châu Phương Xử Nữ kinh ngạc: "Là anh sao? Anh muốn tìm Thiên Yết à?"

"Không, tôi tìm cô." Vương Đình Song Tử cười cười: "Muốn nói cho cô biết vài chuyện về quá khứ của Đặng Phong Thiên Yết. Sao? Có hứng thú không?"

Châu Phương Xử Nữ không trả lời.

Vương Đình Song Tử nói: "Tôi ở quán cà phê gần trường đợi cô, lầu hai bàn số 36. Tôi chính là mạo hiểm tính mạng, không màng Đặng Phong Thiên Yết đánh mà gọi cho cô. Cô đừng nói cho cậu ta, không cái mạng nhỏ này của tôi cũng đi tong đấy."

Châu Phương Xử Nữ mím môi: "Được!"

————ɤɤ————

Cô lại gọi cho Châu Ngọc Song Ngư, sau đó đến chỗ hẹn.

Lúc chờ đèn xanh, Châu Phương Xử Nữ nhận được điện thoại của Đặng Phong Thiên Yết.

Đặng Phong Thiên Yết chạy đến sân thể dục, nhị ban cũng đã tan học.

Cậu nghĩ đến câu kia của cô, cả người liền không giữ được bình tĩnh.

Cậu gọi điện cho Châu Phương Xử Nữ.

Lần thứ nhất: máy bận.

Lần thứ hai cũng là máy bận.

Rốt cuộc đến lần thứ ba cô mới nghe máy.

"Em đang ở đâu?"

Con ngươi của cậu lạnh băng, sắc mặt khó coi.

Châu Phương Xử Nữ trầm ngâm: "...Tan học còn có thể đi đâu được chứ?"

Đặng Phong Thiên Yết nhíu mày: "Chị của em còn chưa về."

Đèn xanh.

Châu Phương Xử Nữ đi về phía đối diện, quán cà phê gần ngay trước mắt.

"Em có chút việc nên đi trước!"

Sắc mặt Đặng Phong Thiên Yết không có dấu hiệu thả lỏng: "Vừa nói thích anh liền bảo anh tự mình suy nghĩ. Ai biết em sẽ chạy đến nơi nào chứ?"

Châu Phương Xử Nữ đứng lại trước cửa quán cà phê:

"Em còn phải đi học, chạy thế nào được? Sao anh cứ nghĩ em sẽ bỏ đi vậy nhỉ? Đây là không tin em đúng chứ?"

Đặng Phong Thiên Yết nhăn chặt mi, lúc xoay người suýt chút nữa đụng phải một nữ sinh.

Nữ sinh nhỏ giọng kêu, túi trên tay rơi xuống đất liền cuống quýt cúi xuống nhặt.

Đặng Phong Thiên Yết trực tiếp đi qua nữ sinh kia, cứng rắn nói:

"Anh muốn gặp em, ngay, bây, giờ!"

Nữ sinh phủi phủi cái túi, chạy theo cậu:

"Học trưởng...anh..."

Đặng Phong Thiên Yết cũng không nhìn người trước mặt, không kiên nhẫn nói:

"Tôi có bạn gái rồi!"

Nữ sinh bị sắc mặt của cậu doạ sợ: "Không...không phải. Em nghe nói anh không có!"

Đặng Phong Thiên Yết chỉ vết thương ở khoé miệnh:

"Cái này, chính là do cô ấy cắn!"

Châu Phương Xử Nữ ở bên kia cũng nghe được rõ ràng.

Chuyện xấu hổ như vậy mà cậu cũng dám nói ra?

Nữ sinh nhìn đến vết thương kia giống như là bị cắn, nắm chặt túi, nghẹn ngào nói:

"Anh...anh yêu sớm.."

Đặng Phong Thiên Yết lạnh lùng liếc một cái: "Cút!"

Châu Phương Xử Nữ đi vào quán cà phê, nghe vậy nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Thái độ của anh như vậy...nếu cô ấy tìm lão sư nói chuyện này thì sao?"

Đặng Phong Thiên Yết đứng yên, quay người lại, nhìn nữ sinh kia đạm mạc nói:

"Giữ tốt cái miệng của mình. Tôi đánh người không phân biệt nam nữ."

Nữ sinh còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau chữ "cút" vừa rồi, nghe cậu nói vậy liền sợ tới mức luống cuống tay chân.

Châu Phương Xử Nữ nhíu nhíu mi, cô có thể tưởng tượng được sắc mặt đáng sợ của cậu khi nói câu này:

"Anh hung dữ như vậy sẽ làm người khác sợ đấy!"

Đặng Phong Thiên Yết trở lại phòng học, cầm lấy cặp sách liền đi:

"Bọn họ không quan trọng. Bây giờ em đang ở đâu?"

Châu Phương Xử Nữ đã đi lên đến lầu hai, dù sao cô cũng đáp ứng với Vương Đình Song Tử...

"Em sẽ không trốn anh. Buổi tối em đến nhà anh được không?"

Đặng Phong Thiên Yết đứng ở bậc thang, cậu nhắm mắt lại:

"Anh ở phòng học đợi em!"

Châu Phương Xử Nữ nhấp môi, thở dài nói: "Vâng."

Cô làm sao có thể trốn cậu được chứ? Hơn nữa nhà cô ở đâu cậu cũng biết...Thật không hiểu trong đầu cậu cả ngày đều nghĩ cái gì.

Châu Phương Xử Nữ tìm một vòng mới thấy được bàn số 36. Vương Đình Song Tử cũng phát hiện ra Châu Phương Xử Nữ, nhìn cô cười cười.

Châu Phương Xử Nữ ngồi xuống, gọi một ly nước ép.

Hai người ngồi đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Vương Đình Song Tử ho khan một tiếng:

"Tôi có chút hối hận rồi đây. Không biết cô đã nói cho Đặng Phong Thiên Yết biết chưa?"

Châu Phương Xử Nữ động động môi: "Yên tâm đi, tôi không có nói!"

Vương Đình Song Tử đỡ trán: "Aizz...chẳng biết tôi lo lắng cái quỷ gì nữa. Cô nhất định không được nói cho Đặng Phong Thiên Yết, không cái mạng nhỏ này của tôi cũng xong rồi!"

Châu Phương Xử Nữ thấy vẻ mặt hắn ta nghiêm trọng liền nói:

"Không đến nỗi như vậy đâu. Chắc anh ấy chỉ đánh anh vào bệnh viện thôi!"

Vương Đình Song Tử chỉ cổ của mình:

"Lần trước chỉ vì cô mà cậu ta suýt chút nữa bóp chết tôi đấy."

Châu Phương Xử Nữ tự tin nói: "Đến cuối cùng anh ấy nhất định sẽ buông tay."

Ánh mắt Vương Đình Song Tử khẽ biến, hừ cười một tiếng, mắt phượng hơi chọn, biểu tình đột nhiên nghiêm túc:

"Cô tin cậu ta thế cơ à?"

Châu Phương Xử Nữ gật đầu.

Nếu không phải sự việc ở đời trước xảy ra, có lẽ Châu Phương Xử Nữ sẽ không tin Đặng Phong Thiên Yết có thể giết người, hơn nữa còn là người vô tội.

"Đặng Phong Thiên Yết hẳn là chưa bao giờ nhắc tới chuyện quá khứ của mình với cô?" Vương Đình Song Tử dựa vào ghế, hơi nghiền ngẫm: "Chuyện của A Sư, tôi không tin Đặng Phong Thiên Yết cũng là do quá khứ của cậu ta. Cô nghe xong rồi, sẽ còn muốn tin tưởng cậu ta nữa sao?"

Châu Phương Xử Nữ gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Nước được bê lên.

Vương Đình Song Tử nhấp một ngụm, hỏi:

"Cậu ta có từng nói về ba mình không?"

Châu Phương Xử Nữ lắc đầu.

Cô chỉ nghe qua mẹ của cậu, chứ chưa từng nghe tới bố của cậu.

"Vậy tôi sẽ kể từ đầu. Nhưng những chuyện này đều là do lúc trước A Sư kể lại cho tôi. Nhưng cô yên tâm, cái này 90% là sự thật!"

Châu Phương Xử Nữ thấy biểu tình của hắn nghiêm trọng, trong lòng khẩn trương, tay cũng bắt đầu toát mồ hôi.

Vương Đình Song Tử lại uống lên một ngụm cà phê rồi mới nói:

"Ba Đặng Phong Thiên Yết là một nhân viên nghiên cứu, mẹ cậu ta lại là thiên kim nhà giàu. Mẹ cậu ta vì để được sống với ba cậu ta mà cắt đứt liên lạc với nhà mẹ đẻ. Hai người lúc đầu rất hạnh phúc, sinh ra Đặng Phong Thiên Yết. Cho đến khi cậu ta được 5 tuổi, ba cậu ta vì làm thí nghiệm mà bị phế đi tay, thành quả nghiên cứu được một nửa cũng bị lấy đi. Ông ta lúc này chẳng khác gì phế nhân."

"Lúc đầu là say rượu, vì trong nhà không có tiền mà ông ta trút giận lên mẹ Đặng Phong Thiên Yết. Mà ông ta chỉ đánh người bằng cánh tay bị phế của mình. Mà tay đã vị phế thì không có sức lực, để chứng tỏ mình không bị tàn phế, ông ta liền đánh đến khi chảy máu mới thôi, những lúc như thế ông ta đều cầm đồ dùng trong nhà mà đánh. Hồi đó chỉ đánh mẹ Đặng Phong Thiên Yết bởi cậu ta còn nhỏ, sau này..."

Vương Đình Song Tử nói đến đây, dừng lại đánh giá Châu Phương Xử Nữ, thấy sắc mặt cô trắng bệch, không biết là sợ hay là lo lắng.

Hắn nhăn chặt mi, tiếp tục nói:

"Sau đó mẹ của Đặng Phong Thiên Yết chịu không nổi mà bỏ đi. Cả nhà chỉ còn lại Đặng Phong Thiên Yết và người đàn ông bạo lực đó. Sự nghiệp thất bại, hôn nhân cũng thất bại, ông ta liền trút giận lên người Đặng Phong Thiên Yết. Cậu ta 10 tuổi liền bắt đầu đánh nhau để bảo vệ chính mình, cũng là lúc ấy quen được A Sư. Trong trí nhớ của tôi, Đặng Phong Thiên Yết lúc ấy rất gầy, giống như chân chỉ cần dùng sức đá một chút sẽ gãy. Cậu ta lúc ấy vì để không bị bạo hành thường đến nhà tôi ở hoặc...ngủ đầu đường. Hiện tại bị đánh cũng không sợ, có lẽ đã quen với cảm giác đau đớn rồi."

Vương Đình Song Tử gãi gãi da đầu, đột nhiên không nói tiếp. Hắn nghĩ lại một năm hiểu lầm Đặng Phong Thiên Yết kia liền chỉ muốn quay lại tự đập cho bản thân một trận.

"Sau đó thì sao?"

Vương Đình Song Tử ngẩng đầu, thấy Châu Phương Xử Nữ đang nhìn mình, đôi mắt đen nhánh như động, vô cùng bức người.

Hắn cầm lấy ly cà phê:

"Có một ngày ba Đặng Phong Thiên Yết uống quá nhiều rượu lại muốn đánh cậu ta. Đặng Phong Thiên Yết trốn ở ban công, ông ta đứng không vững, ngã xuống, chết..."

Châu Phương Xử Nữ run giọng hỏi: "Chết trước mặt của anh ấy?"

Vương Đình Song Tử chậm chạp gật đầu: "Nhưng chuyện này không phải mấu chốt, quan trọng chính là...Cảnh sát đều cho rằng Đặng Phong Thiên Yết không chịu nổi cảnh bạo hành mà đẩy ông ta xuống. Đặng Phong Thiên Yết bị đưa đến trại cải tạo một thời gian dài, mãi cho tới khi bọn họ tìm được camera chống trộm, chứng minh Đặng Phong Thiên Yết vô tội. Chính là Đặng Phong Thiên Yết không có ba, mẹ thì lại chạy mất, cho nên liền bị đưa vào cô nhi viện. Lúc ấy cả thể xác lẫn tinh thần của cậu ta đều bị tàn phá, hành vi cử chỉ không giống với những đứa trẻ bình thường...Sau đó liền bị đưa đến bệnh viện tâm thần..."

Cả người Châu Phương Xử Nữ giống như bị kim châm, đau đớn âm ỉ.

Vương Đình Song Tử uống một hơi hết ly cà phê, đắng đến nỗi nhe răng trợn mắt:

"Về sau mẹ Đặng Phong Thiên Yết trở về, đón cậu ta về nhà...Từ ấy Đặng Phong Thiên Yết càng thêm âm trầm, chưa bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài...Sau khi A Sư xảy ra chuyện, tôi cảm thấy cậu ta vì để mình trở lên lớn mạnh mà tiêu diệt A Sư. Lúc ấy tôi nghĩ rằng người trải qua nhiều chuyện như cậu ta sẽ không để ý tới sống chết của người khác...Bọn Lương Minh Nhân Mã không biết chuyện này, nên luôn coi cậu ta là người máu lạnh voi tình. Nhưng sau khi A Sư chết, mọi chuyện được vạch trần...Tôi mới biết tôi sai rồi. Châu Phương Xử Nữ, tôi không hi vọng cô sẽ phạm phải sai lầm giống như tôi. Nếu như cô không thật sự thích Đặng Phong Thiên Yết, thì hãy rời xa cậu ta đi. Bằng không, có ngàu cô thật sự sẽ hại chết Đặng Phong Thiên Yết."

Châu Phương Xử Nữ cầm lấy ly nước, run rẩy đưa đến miệng.

Bạo lực gia đình...cậu cũng giống cô, từ nhỏ đã gặp phải bạo lực gia đình...nhưng 13 tuổi cô đã có ba Châu mẹ Châu...cậu lúc 10 tuổi đã học xong đánh nhau...khó trách cậu một chút cũng không để ý vết thương trên người, hoá ra đã thành thói quen.

Châu Phương Xử Nữ đỡ cái bàn đứng lên, đôi mắt cô đỏ ửng, giọng nói khàn khàn:

"Tôi và anh không giống nhau."

Cô mơ màng đi xuống lầu.

Cô không giống Vương Đình Song Tử, không giống với đám người Lương Minh Nhân Mã...

Cuối cùng vẫn là như nhau...

Cô không hiểu Đặng Phong Thiên Yết...

Cậu vẫn luôn hỏi cô có sợ mình hay không, hỏi cô có ghê tởm mình hay không, hỏi cô có tin mình hay không...

Đây đều là bóng ma từ nhỏ lưu lại trong cậu.

Nhỏ như vậy đã bị nhốt lại, bị đưa đến cô nhi viện, người ở cô nhi viện ghét bỏ sợ hãi, lại bị đưa tới bệnh viện tâm thần...

Cậu còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu...Vậy mà mẹ cậu lại...

Dưới chân Châu Phương Xử Nữ trượt một cái, cô vội vàng nắm lấy thanh vịn mới không bị ngã xuống.

Cho nên cậu sợ mình sẽ bỏ rơi cậu giống như mẹ của cậu từng làm sao?

Cô sao có thể bỏ rơi cậu...Rốt cuộc là không tin cô hay là không tin chính bản thân mình.

Trời đã bắt đầu tối, Châu Phương Xử Nữ hoảng hốt nhìn đèn đường đã được bật lên.

Cậu vẫn còn ở phòng học chờ cô!

~.~.~ ℌ𝔢̂́𝔱 𝔠𝔥𝔲̛𝔬̛𝔫𝔤 56 ~.~.~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com