|05|
|20.09.2023|
17
Sau khi trở lại biệt thự, Giang Khương Thiên Yết vẫn đứng trước tủ rượu, quay lưng lại với tôi.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình anh.
"Còn quay lại đây làm gì?"
Giang Khương Thiên Yết di chuyển những chai rượu được đặt lộn xộn xung quanh đấy, cũng không quay đầu nhìn lại.
"Hả?"
Động tác của anh dừng lại, lắc đầu mỉm cười, rồi quay người bước về phía tôi.
"Mới gặp anh một lần, em đã nói là mình yêu từ cái nhìn đầu tiên."
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Giang Lâm Thiên Bình nói đúng, anh đã từng sống cuộc sống giống như một con chó, thậm chí còn hèn mọn hơn cả một con chó. Vừa rồi em cũng nhìn thấy rồi đấy, tâm lý của anh vặn vẹo, em ở bên cạnh chờ đợi anh, thì không sợ có một ngày nào đó chợt có ý nghĩ, sẽ giết chết em à?"
Người đàn ông trước mặt, dùng giọng điệu đùa cợt, gần như lần đầu tiên dùng cách tự hủy hoại bản thân để bộc bạch chính mình.
Hóa ra vừa rồi, Giang Khương Thiên Yết cố ý không để tôi lánh đi.
Anh muốn thể hiện con người chân thật nhất của mình ra.
Tôi chợt nhìn thấu nỗi bất an dưới vẻ ngoài bình tĩnh của anh.
Hệ thống vốn im lặng đã lâu hiếm khi lên tiếng.
"Anh ấy thực sự hi vọng cô ở lại."
Tôi biết.
Dùng phương thức cực đoan nhất để thẳng thắn với tôi.
Anh ấy đã sẵn sàng để tôi rời đi.
Ngọn lửa hi vọng mong manh ấy đã bị dập tắt đi còn rất rất nhỏ.
Lúc ánh mắt di chuyển loạn xạ, đột nhiên nhìn thấy bàn tay phải đang hơi lùi lại của anh.
"Anh bị thương sao không đi xử lý vết thương?"
Tôi ngay lập tức bỏ qua những lời anh vừa nói, đi đến cầm lấy bàn tay phải của anh lên nhìn.
Giang Khương Thiên Yết hiếm khi ngừng lại, nhưng ngay lập tức rút tay về.
"Có ý gì?" – Nụ cười trên mặt anh mờ nhạt dần đi.
Tôi vừa đi tới nắm lấy tay anh lần nữa, vừa trả lời qua loa.
"Biết rồi, biết rồi. Biết khi còn bé anh đáng thương, lớn lên thành biến thái rồi được chưa?"
"Bây giờ có thể cùng em đi xử lý vết thương chưa?"
Chẳng muốn phân cao thấp với anh, tôi đẩy thẳng anh ngồi xuống sô pha.
Lấy hộp thuốc ra, bôi thuốc cho anh.
"Giang Khương Thiên Yết."
Tôi cụp mắt xuống, động tác trên tay vẫn không ngừng.
Lần đầu tiên gọi anh bằng tên đầy đủ.
"Đừng tự chửi bới bản thân nữa."
Tôi vừa quấn băng gạc cho anh, vừa nói:
"Anh không làm sai cái gì cả. Rõ ràng người khác đối xử với anh tốt một chút là anh sẽ nhớ rất lâu, sao cứ luôn biểu hiện giống biến thái thế?"
Hệ thống vừa mới nói cho tôi biết, khi còn bé em họ Giải Giải của Giang Lâm Thiên Bình từng đến nhà họ Giang chơi, còn chia cho mỗi đứa trẻ một viên kẹo.
Kể cả Giang Khương Thiên Yết.
Đó là lần đầu tiên khi còn bé, anh được đối xử bình đẳng.
Anh đã nhớ rõ việc này rất nhiều năm.
Cho nên, lần này anh đã cứu cô gái đo.
Khi đó, tôi ngây thơ nghĩ Giang Khương Thiên Yết thực sự là một người bình thường, kẻ biến thái chỉ là do anh ngụy trang.
Mãi sau này, tôi mới biết.
Trong vô số đêm tối chết đi sống lại, anh thực sự rất biến thái.
Người bình thường ai lại dùng mấy thứ đó...
Còn nữa, cái thứ như viên đá lạnh, sao có thể bỏ vào!
18
Tôi khéo léo thắt một chiếc nơ ở bước cuối cùng lúc quấn băng gạc.
Sau đó đưa ra trước mặt Giang Khương Thiên Yết.
"Đẹp không?"
"Vừa rồi đuổi theo Giang Lâm Thiên Bình nói cái gì vậy?"
Anh không có phản ứng gì với tác phẩm nghệ thuật của tôi, đi thẳng vào chủ đề khác.
Tôi nhún vai, đáp gọn lỏn: "Bảo anh ta đừng có thỉnh thoảng lại giống như keo con chó thế, tùy tiện quậy phá một trận, còn làm phiền em phải đuổi anh ta đi."
"Phiền quá đấy!"
Giang Khương Thiên Yết ngước mắt lên nhìn tôi.
Cơn mưa rào bên ngoài không biết tạnh lúc nào, không còn âm u nữa.
Mây đen trôi đi, có chút ánh sáng lọt vào.
Phản chiếu trong ánh mắt người đàn ông.
Tôi nhìn khuôn mặt khó có thể không yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên này, trong lòng có hơi rung động.
Ma xui quỷ khiến, tôi khẽ nói.
"Em có thể hôn anh một cái không?"
Hình như tôi thực sự, có hơi thích Giang Khương Thiên Yết.
"Hôn ở chỗ nào?" – Anh hỏi.
Tôi quỳ ở trên sô pha, hai tay ôm mặt anh, cúi đầu hôn lên mí mắt anh.
"Hôn ở đây." – Tôi hôn xong rồi mới đáp.
Trong vô thức, làm như vậy có vẻ không lịch sự lắm.
Cũng may Giang Khương Thiên Yết không để ý.
Trong mắt anh là một màu ảm đạm vẫn chưa tan đi.
Khẽ tiến lại gần tôi, đôi môi dường như chỉ cách nhau 1 cm.
"Sao không hôn ở chỗ này?"
Giọng nói của anh rất khẽ, bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ.
Tôi chớp chớp mắt, thấy hơi xấu hổ.
"Có được không?" – Tôi cẩn thận hỏi ý kiến của anh.
"Có thể."
Giọng nói của người đàn ông dường như đang cố tình mê hoặc tôi.
Suy nghĩ của tôi xoay chuyển có hơi chậm, ngập ngừng lại gần rồi chạm nhẹ.
Mềm mềm, còn có hơi lạnh.
"Không hôn thêm chút nữa sao?"
Tôi chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, nghe lời anh nói lại hôn thêm lần nữa.
Nhưng lần này không còn chỉ lướt qua rồi ngừng lại nữa.
Giang Khương Thiên Yết ôm tôi, từ từ đè tôi xuống ghế sô pha.
Từ sự ma sát nhẹ nhàng ban đầu đến trực tiếp cạy mở răng ra, hoàn toàn bị anh chặn lại hơi thở.
Một tay Giang Khương Thiên Yết đỡ sau gáy tôi, điều chỉnh phương hướng, để nghênh đón nụ hôn của anh.
Tay còn lại đặt trên tay vịn của ghế sô pha bên cạnh tay tôi.
Trong thoáng chốc, tôi cảm nhận được tình yêu thầm lặng nhưng mãnh liệt của anh.
19
Ngày hôm đó còn chưa kịp nói cái gì, Giang Khương Thiên Yết đã bị trợ lý gọi đi, đến công ty xử lý tài liệu gấp.
Mãi đến đêm khuya mới về.
Lúc đó, tôi vừa mới tắm xong.
Trên tay anh, cầm một chiếc hộp to bằng lòng bàn tay.
Ngay khi bước vào phòng ngủ của tôi, anh đã giữ vai tôi lại, đè lên cửa.
Giang Khương Thiên Yết khẽ kéo cà vạt ra, sau đó cúi đầu lại gần.
Tôi vô thức ngăn lại.
"Làm gì đấy?"
"Hôn em."
Giang Khương Thiên Yết kéo tay tôi ra, cương quyết xoay cằm tôi lại.
Một giây trước khi hôn, anh cười tự giễu.
Khẽ lẩm bẩm: "Cái chuyện này, anh đã nghĩ đến cả buổi chiều rồi."
Hôn rồi lại hôn, tôi bất ngờ bị Giang Khương Thiên Yết bế lên.
Anh bế tôi đến bên giường, đặt xuống, dựa vào đầu giường.
Một lúc sau, Giang Khương Thiên Yết mới hơi lùi lại.
Tôi bình ổn lại hơi thở, lại lên án anh.
"Anh Giang này, không thể tùy tiện hôn một cô gái đâu."
"Không xác nhận quan hệ, thì sẽ không cho anh hôn."
Giang Khương Thiên Yết đồng ý.
Sau đó lấy một sợi dây chuyền bạc từ trong hộp ra.
Phía trên điểm xuyết những viên kim cương nhỏ, cực kỳ đẹp.
Anh quỳ gối xuống trước mặt tôi, nhấc chân phải của tôi lên giẫm lên đầu gối anh.
Đeo vòng vào mắt cá chân.
Giây sau, Giang Khương Thiên Yết không hề báo trước đã khẽ hôn lên mu bàn chân tôi.
Anh ấy đã xác định mối quan hệ với tôi rồi.
"Em là của anh."
! ! ! !
Mắt tôi trợn to, mu bàn chân lập tức run lên.
Sao có thể vừa hôn tôi xong lại đi hôn chân tôi thế!
Khi tôi còn đang ngây người, Giang Khương Thiên Yết đã ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Vẻ mặt dịu dàng, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên.
Chậm rãi lên tiếng đe doạ.
"Chính em đã đồng ý sẽ ở lại."
"Nếu một ngày nào đó, em bỏ chạy mà bị anh bắt về được, anh sẽ đánh gãy chân em, nhốt em trong căn phòng này mãi mãi."
Tôi: "......"
Có lẽ trên thế giới này chỉ có mỗi mình Giang Khương Thiên Yết, có thể khiến lời tỏ tình giống như đang uy hiếp nhỉ?
"Vậy nếu như, em chết thì sao?"
Nhiệm vụ thành công, tôi sẽ phải rời khỏi đây thôi.
Đến lúc đó Giang Khương Thiên Yết phải làm sao bây giờ?
Tôi vừa dứt lời, đã cảm thấy cổ chân đau nhói.
"Shhhiii"
Bàn tay Giang Khương Thiên Yết đang giữ mắt cá chân lập tức siết chặt.
Tôi ngẩng đầu, sững sờ.
Từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ thấy dáng vẻ Giang Khương Thiên Yết mất bình tĩnh.
Anh luôn bình tĩnh, phần lớn đều nở nụ cười mỉm.
Đây là lần đầu tiên, mặt anh ko có chút cảm xúc nào, thậm chí còn có hơi đè nén như bình yên trước cơn bão.
Tôi cười thoải mái.
"Chỉ là thuận mồm thôi."
Giang Khương Thiên Yết yên lặng nhìn tôi.
Mãi cho đến khi tôi bắt đầu cảm thấy hơi sợ, anh mới bình tĩnh lại.
Giọng điệu vẫn rất lịch sự:
"Anh hy vọng đây là lần cuối cùng anh nghe mấy lời như này."
...Lại uy hiếp.
Cuối cùng anh cũng buông chân tôi ra, ngồi xuống mép giường rồi cúi người xuống.
Tôi che kín miệng lại.
"Không cho hôn!"
"Lý do?"
"Anh còn không biết mình vừa hôn chỗ nào sao?!"
Đối với vấn đề này, tôi tuyệt đối không nhượng bộ.
"Trong ba ngày tới, anh đừng có nghĩ sẽ hôn em nữa!"
Hiếm khi Giang Khương Thiên Yết kinh ngạc.
Tôi nhớ tới một đống lời uy hiếp vừa rồi của anh, nhìn về phía bóng lưng rơi đi của anh, âm thầm giơ giơ nắm đấm.
Đáng đời!
—————⇥⌁🥨⌁⇤—————
𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓷𝓱𝓸̉ 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:
𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Ét ô ét!!! Cứu chị Xử đi mọi người ưi!! Nhưng mà hình như cũng khum cần cứu âu!!! Chị Xử tự xử lý luôn òi!!! 😋😋😋
|𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 05|
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com