Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 122


Chương 122

Thẩm Nhứ Chi tạm thời gác lại kế hoạch đi Lạc Dương. Trước khi tìm được một người mẹ nuôi thích hợp cho đứa trẻ, hắn phải đảm bảo đứa trẻ này sẽ không bị chết đói trước đã.

Bà thím nhiệt tình liệt kê cho Thẩm Nhứ Chi một danh sách, viết tất cả những vật dụng cần thiết cho bé con vào đó.

Viện trưởng Vô Tình Đạo uy nghiêm đứng trước danh sách im lặng rất lâu, dưới sự thúc giục của bà thím đành phải đi chợ mua sắm.

Bà thím đi theo suốt chặng đường, vô cùng tò mò với cặp đôi người cha đẹp trai và em bé đáng yêu, không ngừng hỏi mẹ của đứa bé đi đâu rồi.

Thẩm Nhứ Chi vốn không muốn để ý, nhưng bà thím có vẻ không hỏi cho ra nhẽ sẽ không bỏ qua, hắn miễn cưỡng thốt ra hai chữ: “Bỏ đi rồi.”

Bà thím nhìn Thẩm Nhứ Chi với ánh mắt buộc tội: “Đến cả phu quân và đứa trẻ đẹp như vậy mà cũng đành lòng bỏ, chắc chắn ngươi đã làm chuyện gì rất có lỗi với người ta.”

Thẩm Nhứ Chi: “.”

Đứa bé này có ý nghĩa trọng đại, Thẩm Nhứ Chi không yên tâm giao cho người khác, chỉ có thể mang theo bên mình.

Sau khi mua sắm xong, bà thím dạy Thẩm Nhứ Chi cách dùng bình sữa cho bé con ăn, Thẩm Nhứ Chi cũng nhất định tự mình bế. Hành động này bị bà thím nhận xét sắc sảo: “Không ngờ nha, ngươi cũng biết bảo vệ con phết đấy.”

Thẩm Nhứ Chi: “.”

Bé con sau khi ăn no uống say ngoan ngoãn ngủ gật trong lòng Thẩm Nhứ Chi. Thẩm Nhứ Chi đang định đưa y đến Lạc Dương, tầm mắt vô tình liếc thấy một bóng hình.

Gia chủ Tống thị Cô Tô dẫn vợ đang mang thai đến Kim Lăng làm việc, còn mang theo người em gần đây trong lòng buồn bực không có chỗ giải tỏa, lấy danh nghĩa là đưa hắn ra ngoài giải sầu. Kết quả Tống Lưu Thư vừa xuống thuyền tiên, ngẩng đầu lên đã thấy người khiến hắn buồn bực đang đứng trên đầu cầu, mặt ẩn dưới mũ che mặt, bất động nhìn về hướng của hắn.

Tống Lưu Thư do dự một lúc, nói với Tống phu nhân: “Đại tẩu, ta thấy một người… quen, ta đi chào hỏi một tiếng.”

“Người quen?” Tống phu nhân nhìn theo ánh mắt của Tống Lưu Thư, chỉ thấy thân hình thanh tú của thanh niên, ngạc nhiên nói: “Cái này mà ngươi cũng nhận ra sao?”

Tống Lưu Thư chế nhạo: “Hắn không mặc gì ta cũng nhận ra…” đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ của Tống phu nhân, Tống Lưu Thư lập tức sửa lại: “Ý ta là, hắn hóa thành tro ta cũng nhận ra.”

Đột nhiên, tóc dài trước ngực Thẩm Nhứ Chi bị bé nhỏ trong lòng giật một cái.

Thẩm Nhứ Chi cúi đầu nhìn, chỉ thấy bé con không biết từ lúc nào đã mở to mắt, tò mò nhìn về phía đoàn người của Tống thị qua lớp mũ che mặt. Dường như y rất hứng thú với bụng của Tống phu nhân, nhìn rất lâu rồi lại nhìn sang kim trâm tua rua trên tóc Tống Lưu Thư, cố gắng vươn tay về phía tua rua, miệng ê a không biết đang nói gì.

Tống Lưu Thư loáng thoáng nghe thấy động tĩnh sau mũ che mặt, bước chân do dự khựng lại.

Thẩm Nhứ Chi lập tức quyết định: “Rút đất.”

Tống Lưu Thư nhìn Thẩm Nhứ Chi biến mất tại chỗ một cách khó hiểu: “…Chơi ta à?”

Một tháng sau, Thẩm Nhứ Chi ở thành Lạc Dương như ý nguyện tìm được Hạ Lan Nhược Phù.

Về việc giao đứa trẻ cho ai nuôi dưỡng, Thẩm Nhứ Chi ban đầu có bốn lựa chọn: Hạ Lan gia Kim Lăng, Tống thị Cô Tô, Trường Tôn gia Tây Châu, và tự mình giao cho Giang Ẩn Chu chăm sóc.

Giang Ẩn Chu có thể loại trừ đầu tiên, người này một năm có mười một tháng bế quan, không thể chăm sóc tốt cho đứa trẻ.
Trường Tôn gia Tây Châu không phải thế gia Trung Nguyên, giàu có nhất quốc gia, gia phong… chất phác, nhưng chỉ riêng trang phục ngực trần đã đủ để khiến người Vô Tình Đạo nổi tiếng với sự cao lãnh và đoan trang phải lùi bước.

Tống thị Cô Tô là một lựa chọn không tồi, nhưng Tống Lưu Thư quá thông minh, nếu đặt đứa trẻ ở Tống gia, sớm muộn gì Tống Lưu Thư cũng sẽ nhìn ra manh mối.

Hạ Lan gia Kim Lăng nắm giữ mạng lưới truyền âm thiên hạ, tài lực và thực lực đứng đầu Cửu Châu. Hạ Lan Nhược Phù cần một đứa trẻ để củng cố vị trí thành chủ tương lai của mình, Thẩm Nhứ Chi tin rằng nàng có thể chăm sóc tốt cho đứa trẻ này.

Bảo bối nhỏ trắng trẻo như một cục bông mềm ai thấy cũng yêu, Hạ Lan Nhược Phù vừa nhìn thấy y đã hoàn toàn đắm chìm.Bảo bối nhỏ cũng rất thích nàng, cười khúc khích không ngừng, mắt lấp lánh, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh xuân.

“Ta cứ gọi là Hi Nhi——Hạ Lan Hi, được không?” Hạ Lan Nhược Phù yêu quý bế bé con, hỏi Thẩm Nhứ Chi: “Ân nhân, không biết cha mẹ của bé con…?”

Thẩm Nhứ Chi nói: “Y chỉ có một mình ngươi là mẫu thân.”

Hạ Lan Nhược Phù sững sờ, lại hỏi: “Vậy sinh thần của Hi Nhi là ngày nào vậy?”

Thẩm Nhứ Chi nói: “Mùng 9 tháng Giêng.”

Mười chín năm sau, tầng bảy tháp Lãng Phong.

Từng cảnh tượng của quá khứ lướt qua trong đầu, Hạ Lan Hi đứng dưới tượng thần giống hệt mình, hai mắt thất thần chìm đắm trong ký ức cuộn trào ập đến, cho đến khi một bàn tay đặt lên đỉnh đầu y.

Hạ Lan Hi như tỉnh mộng, tiêu cự của con ngươi từ từ trở về. Y ngơ ngác nhìn Tống Huyền Cơ, hốc mắt đong đầy nước mắt.

Y cũng không biết tại sao mình lại muốn khóc.

Có lẽ là vì thiên địa bất nhân, vì Hoán Trần Chân Quân biết rõ không thể làm mà vẫn làm;

Hay là vì cuối cùng y cũng có thể xác định mình không phải giun cát, mà là một loại thần khí nào đó;

Vì y chưa từng cướp dương thọ của Hoán Trần Chân Quân, vì mẫu thân y yêu y nhiều như vậy;

Cũng có thể vì——

“Tống Tầm…” Hạ Lan Hi òa lên khóc nức nở, “Ngươi biết không? Ta suýt chút nữa đã lớn lên ở Tây Châu và làm anh em với Trường Tôn Sách rồi!”

Hạ Lan Hi khóc, Tống Huyền Cơ không vuốt đầu y nữa, mà đổi sang dùng tay áo lau nước mắt cho y: “Không thể.”

Tống Huyền Cơ vốn định đợi bảo bối khóc xong rồi mới hỏi y đã nhớ lại điều gì, nhưng bản tính Hạ Lan Hi nóng nảy, không cần người khác hỏi đã vội vã đem tất cả ký ức đã khôi phục ra nói hết.

Nghe Hạ Lan Hi nói xong đoạn quá khứ này, phản ứng của mỗi người khác nhau.

Giọng Chúc Như Sương hơi run rẩy: “Thời Vũ, ngươi biết ngươi bao nhiêu tuổi rồi không?”

Hạ Lan Hi lắc đầu, nói: “Ta vẫn chưa nhớ ra, nhưng ta chắc chắn không phải giun cát đâu. Chúc Vân, ngươi tuyệt đối đừng sợ ta, ta sẽ không cắn ngươi đâu.”

Chúc Như Sương có vẻ sụp đổ: “Không phải ta sợ giun cát!”

Hắn sợ người cùng hắn lên lớp, cùng làm bài cùng trộm suối linh, cùng trao đổi chuyện tình cảm riêng tư lại là một tiền bối vô cùng vô cùng mạnh mẽ… sau này hắn còn mặt mũi nào mà gặp người?

Phi Nguyệt Chân Quân thì khác với Chúc Như Sương. Hắn hoàn toàn không cảm thấy việc trước đây mình coi chuyển thế của thần minh như một đứa nhóc là có gì sai, thậm chí còn như được minh oan nói: “Ta sẽ nghi ngờ những chuyện phi lý cũng là hợp tình hợp lý, Thẩm Nhứ Chi và ta song tu xong mười tháng thì ngươi ra đời, làm sao ta có thể không nghĩ nhiều được chứ?”

Tống Huyền Cơ lười để người thân nhà mình im miệng. Có lời hứa của trưởng bối cho phép cãi lời, phản ứng của Tống Huyền Cơ đối với thân thế của Hạ Lan Hi lại vô cùng bình thản: “Đi Quỷ Giới.”

Hạ Lan Hi không khóc nữa, nhanh chóng bắt kịp suy nghĩ của Tống Huyền Cơ:“Đúng, chúng ta nên đi Quỷ Giới.”

Theo kế hoạch trước đây của y và Hoán Trần Chân Quân, Hoán Trần Chân Quân dùng linh hồn làm lễ vật hiến tế, cùng tượng thần Bắc Lạc trấn giữ Quỷ Giới. Hoán Trần Chân Quân đã đưa sinh môn của mình cho y, để y ở nhân gian trưởng thành bình thường với thân phận của một con người.

Đến lúc cần thiết, viện Vô Tình Đạo sẽ đồng lòng hợp sức ép buộc y tự lấy sinh môn, khôi phục ký ức trong quá khứ.

Một khi sinh môn bị lấy đi, tuy y sẽ không chết, nhưng cũng không thể được coi là người sống nữa. Nếu lấy thân phận nửa người nửa thần này mà nhúng tay vào kiếp nạn nhân gian, rốt cuộc được coi là “nhân độ” hay “thần độ”?

E rằng Hoán Trần Chân Quân cũng không thể xác định được. Vì vậy trừ khi bất đắc dĩ, Giang Ẩn Chu tuyệt đối sẽ không dồn y vào bước đường cùng.

Giang Ẩn Chu nhất định đã biết điều gì đó, phán đoán đây là “lúc cần thiết”, mới dẫn Vô Tình Đạo ra tay với y vào lúc này.

Lúc cần thiết, tức là lúc bất đắc dĩ.

Nếu y đoán không sai, linh hồn của Hoán Trần và tượng thần Bắc Lạc đã đến giới hạn, phong ấn sẽ bị phá vỡ, Quỷ Giới sắp thất thủ rồi.

Linh hồn của Hoán Trần Chân Quân ở lại Quỷ Giới không còn ý nghĩa gì nữa. Bây giờ Phi Nguyệt Chân Quân đang giữ nhục thân và sinh môn của Hoán Trần Chân Quân, chỉ cần đi Quỷ Giới tìm lại linh hồn của Hoán Trần Chân Quân, Hoán Trần Chân Quân có thể trở lại nhân gian.

Hạ Lan Hi đưa ra quyết định: “Chúng ta lập tức đi Quỷ Giới, ngay bây giờ.”

“Ý này không tồi,” Phi Nguyệt Chân Quân nói, “Nhưng ngươi có phải đã quên gì đó rồi không.”

Hạ Lan Hi: “Cái gì?”

Tống Huyền Cơ: “Hoán Trần cấm ngài ấy vào Quỷ Giới.”

Hạ Lan Hi “Ồ” một tiếng, tỏ vẻ rất đồng tình: “Vậy tiểu thúc, người ở Dương Gian chờ tin tức của chúng ta nhé.”

“Có vẻ ngươi hơi xem thường ta rồi.” Phi Nguyệt Chân Quân cười nói, “Tuy Thẩm Ngâm có lệnh cấm, nhưng ta cưỡng chế đột phá cũng không phải không được, chỉ là tốn chút công sức.”

Hạ Lan Hi còn chưa kịp khen Phi Nguyệt Chân Quân lợi hại, một tiếng truyền âm từ Nghi Ách Chân Quân đã cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.

“Tống Lưu Thư?” Giọng điệu của Nghi Ách Chân Quân nghe có vẻ hơi lo lắng, “Bất kể ngươi đang ở đâu, hãy lập tức trở về Thái Hoa Tông một chuyến.”

Phi Nguyệt Chân Quân thu lại nụ cười, hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Nghi Ách Chân Quân nói úp mở: “Ta cũng nói không rõ, tóm lại ngươi đến xem thì biết.”

Phi Nguyệt Chân Quân không còn do dự: “Biết rồi, đợi ta.”

Hôm nay là ngày đầu tiên Thái Hoa Tông khai giảng, ngoài ba người Vô Tình Đạo, các đệ tử còn lại đều đã trở về tông. Nếu lúc này Thái Hoa Tông có biến cố, e rằng Bạch Quan Ninh và những người khác sẽ bị liên lụy.

Hạ Lan Hi vội vàng nói: “Tiểu thúc chúng ta đi về với người!”

Phi Nguyệt Chân Quân suy nghĩ một lát, nói: “Không, các ngươi cứ theo kế hoạch đi Quỷ Giới, ta quay về Thái Hoa Tông.”

Tuy không thể tự mình đón người quen về có chút tiếc nuối, nhưng các đệ tử bảo bối cũng rất quan trọng.

Phi Nguyệt Chân Quân giao cả sinh môn và nhục thân của Hoán Trần Chân Quân cho Tống Huyền Cơ: “Giúp ta đưa hắn, đưa viện trưởng Thẩm của các ngươi về.”

Phi Nguyệt Chân Quân nói xong liền biến mất ở tầng bảy tháp Lãng Phong.

Hạ Lan Hi biết rõ tình hình khẩn cấp, không nói nhiều lời: “Trong số các ngươi ai vẽ Lục Đạo Luân Hồi Trận nhanh hơn?”

Tống Huyền Cơ thu kiếm gọn gàng trong trận pháp: “Ta.”

“Là ngươi à Tống Tầm, lợi hại quá!” Hạ Lan Hi lấy ra ba tấm bùa thế thân, lần lượt dán lên người mình, Tống Huyền Cơ và Chúc Như Sương. Như vậy Tống Huyền Cơ và Chúc Như Sương dù có ở Quỷ Giới bao lâu cũng chỉ tiêu hao dương thọ của y, mà y căn bản không có dương thọ, tự nhiên cũng sẽ không bị tiêu hao.

Nếu Phi Nguyệt Chân Quân sớm phát hiện ra điều này, cũng sẽ không để mình đầu tóc bạc phơ như vậy.

Hạ Lan Hi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ký ức của y được sinh môn của Hoán Trần Chân Quân phong ấn, vậy thần lực của y được phong ấn ở đâu?

Hạ Lan Hi liếc mắt một cái, chạy ra ngoài trận pháp, cẩn thận lấy đi viên linh thạch hình thoi màu xanh băng từ lòng bàn tay tượng thần.

Trận pháp sắp có hiệu lực, Hạ Lan Hi sắp không kịp rồi, Tống Huyền Cơ gọi y một tiếng: “Hạ Lan Hi.”

“Đến đây đến đây,” Hạ Lan Hi bay trở lại, chân không kịp phanh lại nhào vào người Chúc Như Sương, ôm Chúc Như Sương một cái trọn vẹn: “Ta đến rồi!”

Chúc Như Sương: “——!”

Cái ôm quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, con người quen thuộc… Chúc Như Sương đột nhiên cảm thấy thanh thản.

Hắn đang lo lắng cái gì? Thời Vũ đâu có thay đổi gì đâu.

Bất kể quá khứ thế nào, Hạ Lan Thời Vũ vĩnh viễn là Hạ Lan Thời Vũ, vĩnh viễn là đạo hữu tốt nhất của hắn.

Chúc Như Sương mỉm cười, cùng Tống Huyền Cơ đỡ Hạ Lan Hi đứng vững.

Một luồng sáng lóe lên, ba người Vô Tình Đạo cùng nhau đến Quỷ Giới.

__

Chúc các bé iu thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #đammỹ