Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28:Nhìn Trộm


Đồng tử của Đào Duyệt đen kịt một cách khủng khiếp. Chỉ trong vài giây, tất cả những ký ức đen tối của nửa đầu cuộc đời cô đều bị đôi mắt này lôi ra, xuyên qua não cô như điện, và hiện ra rõ ràng.

Trần Nguyên nhìn chằm chằm vào mắt cô, hoảng hốt một trận.
Đào Duyệt đương nhiên không biết những điều này. Nhưng Trần Nguyên lại có loại cảm giác sợ hãi cô biết hết thảy.

Một cảm giác tò mò mạnh mẽ bao quanh anh, thậm chí còn sinh ra cảm giác xấu hổ khi bị phơi bày.

Cô không biết.

Trần Nguyên tự nhủ.

Nhưng anh cảm thấy rằng cô biết.

Anh đang nói mớ sao?

Hay anh đã nói gì đó khi say.

Anh đột nhiên cảm thấy Đào Duyệt dường như có góc nhìn của một vị thần. Cô nhìn thấy quá khứ trong tâm trí anh, du hành trở lại tuổi thơ u ám của anh, và thờ ơ nhìn sự yếu đuối và buồn bã của anh.

Nỗi sợ hãi sâu sắc và bất lực trong lòng anh bị nhìn thấu, và cô đang tự cười mình. Sự hoảng loạn vô lý khiến Trần Nguyên nảy sinh ham muốn phá hủy tất cả.

Anh dùng sức đẩy cô ra, giọng nói run rẩy: "Mẹ kiếp."

Anh đứng dậy và đi đến tủ rượu để lấy rượu.

Anh run rẩy rót nửa ly rượu, uống hết. Vị cay nồng khiến anh buồn nôn, vết thương ở khóe miệng nóng rát. Sau khi rượu ngấm vào, anh bắt đầu tức giận. Anh cũng cảm thấy rất buồn và muốn khóc. Lại là cảm giác đó, anh không thể diễn tả thành lời, nhưng nó rất khó chịu, và cách anh chống lại sự ghê tởm này là bạo lực.

"Em bị bệnh à? Sao em lại tệ như vậy? Tôi đã đối xử tệ với em chưa?" Anh lặp lại câu hỏi.

Điều anh nghĩ tốt nhất là nên cho cô một cái tát và coi cô như một món đồ chơi nhỏ thú vị.

Dù sao, anh muốn làm cho ai không dễ chịu, người đó phải chịu tội. Anh cảm thấy ai được anh tốt đều phải cảm động đến rơi nước mắt. Cho nên anh không hiểu vì sao Đào Duyệt lại không muốn ở bên cạnh anh.

Anh thậm chí cảm thấy anh đã đối với cô vô cùng tốt vô cùng nhân từ, Đào Duyệt phải yêu anh mới phải, vì anh rất tốt và tử tế với cô ,vì cô yêu nên cô có thể chấp nhận anh.

Kết quả cô vẫn còn muốn rời đi.

Nhưng tại sao họ lại ở bên nhau.

Họ ở bên nhau sao?

Thật kỳ lạ.

Trần Nguyên cảm thấy mình đã uống quá nhiều và não không hoạt động tốt. Nhưng anh không thể kiểm soát được. Anh uống rượu và lại ngã.

Cơ thể anh bắt đầu tê liệt và suy nghĩ của anh dần trở nên chậm chạp, nhưng anh không thể kiểm soát được ham muốn uống rượu hoặc là nói khát vọng hỗn độn.

Anh ghét việc tỉnh táo, ghét việc tiếp xúc rõ ràng với thế giới.

Anh rõ ràng muốn nói chuyện thật tốt với Đào Duyệt, nhưng anh lại không thể không nghĩ đến Tống Thanh Dao và Thịnh Ngọc Ninh.

Họ đều có những khuôn mặt cự tuyệt anh.

Ký ức của anh về họ đều là những khuôn mặt chối bỏ lạnh lùng.

Anh có những ký ức khác,nó tốt hơn nhưng so với nó thì ký ức bị tổn thương lại quá rõ ràng. Anh ép não mình nghĩ về khoảng thời gian ngọt ngào và tuyệt vời nhất giữa anh và cô, nhưng nó luôn bị ngắt quãng và biến thành khuôn mặt khóc lóc, buồn bã và lạnh lùng.

Tại sao cả thế giới đều chối bỏ anh?

Đào Duyệt cảm thấy hoảng loạn, mở to mắt không chớp, khóe miệng nhếch lên một đường cong mỉa mai nói: "Đối với tôi rất tốt."

"Cho đến nay, hiếp dâm tập thể, quay phim, chuốc thuốc, ma túy, tôi đều chưa từng để nó xảy ra với em."

Cảnh tượng Trần Nguyên tát và đá cô khi họ mới gặp nhau hiện ra trước mắt cô.

Sau đó là cô gái bị hiếp dâm tập thể trước mặt cô.

Và vô số sự sỉ nhục.

Những điều này không được đền bù bằng việc Trần Nguyên đối xử tốt với cô.

"Đúng vậy, thì ra là anh đang lợi dụng tôi."

Bất kỳ điều gì trong số những điều đó cũng có thể hủy hoại cô, khiến cô suy sụp, khiến cô tuyệt vọng và khiến cô ngã xuống. Cô sẽ dễ dàng bị bẻ gãy như một cây sậy mỏng manh, vỡ thành những mảnh thủy tinh và bị vứt đi như rác.

Nhưng anh đã không dám rồi mà không phải sao.

Anh thậm chí còn chưa làm gì với Đào Duyệt, nhưng cô đã tự đâm vào cổ họng mình. Anh đưa cô đến nơi hiếp dâm tập thể, và cô trông như sắp chết.

Nếu anh thực sự làm những điều đó, Đào Duyệt chắc chắn sẽ chết.

Nhưng tại sao anh phải sợ Đào Duyệt chết chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com