Chương 47:Duyệt Duyệt,tôi nhớ em
Lan Thành ngập trong mưa. Vừa ra khỏi nhà không lâu, mưa như trút nước từ trên trời xuống, không cho người ta có cơ hội chạy đến dưới mái hiên tránh né, trực tiếp tưới ướt.
Đào Duyệt vừa chạy vừa hối hận, cô lại không xem dự báo thời tiết.
Một khi trời mưa cô sẽ gặp xui xẻo.
Cô vẫn mặc một chiếc váy trắng, nặng nề bám vào người, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi. Đứng ở trạm xe buýt tránh mưa, Đào Duyệt vắt tóc suy nghĩ bắt xe.
Nương theo mưa to còn có mây đen đè xuống, vừa mới qua buổi trưa, lại tối cả bầu trời. Một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại trước mặt cô, Đào Duyệt liếc mắt nhìn điện thoại di động, xác định mình còn chưa nhấn đơn hàng, da đầu tê dại, còn chưa có phản ứng, cửa xe mở ra, bóng dáng quen thuộc thò ra, nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, Đào Duyệt cứ như vậy bị kéo vào.
"Đào Duyệt." Sau khi ngã mạnh xuống ghế. Giọng điệu quen thuộc và những câu nói đùa quen thuộc vang lên bên tai cô.
Khuôn mặt nham hiểm của Trần Nguyên hiện ra, vẫn là đôi mắt lạnh như rắn độc, nở nụ cười ghê rợn.
Sau khi đầu óc nổ vang một giây, tim Đào Duyệt bắt đầu đập nhanh hơn.
Rõ ràng cảnh tượng đó đã diễn ra trong đầu cô rất nhiều lần, nhưng cô vẫn cảm thấy sợ hãi khi nó xảy ra.
Mấy tháng không gặp, khuôn mặt Trần Nguyên đột nhiên sống sờ sờ xuất hiện trước mặt, thật khiến người ta kinh hãi.
Nam chính của ác mộng,
nam chính của phim kinh dị.
Ác mộng có thể tái hiện, nhưng hiện thực thì không.
Vì cô đã dám quay lại, cô đã sẵn sàng gánh chịu hậu quả.
Đào Duyệt đã trở lại Lan Thành được vài ngày. Cô biết rằng chỉ là vấn đề thời gian trước khi Trần Nguyên đến tìm cô. Cô ra ngoài hôm nay vì có tin tức về mẹ mình.
Hai lần đầu tiên cô chẳng thu được kết quả gì.
Sau đó, người phụ nữ đó cũng phát điên và biến mất giống như cô.
Đào Duyệt chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm bà ấy. Nhưng bây giờ, cô đã hiểu ra.
Cô muốn tìm mẹ mình.
Nhổ tận gốc cơn ác mộng đã bén rễ trong lòng cô.
Cho dù phải trả giá bằng máu. Cô cũng phải rút nó ra.
Đào Duyệt vừa về Trần Nguyên liền biết, anh không ngờ người kia lại quan trọng với cô như vậy.
Lúc đầu anh không bắt cô lại vì muốn xem cô có chủ động đến xin lỗi anh không. Trần Nguyên thậm chí còn bỏ thời gian giúp cô nghĩ ra hàng trăm kế hoạch về lời xin lỗi. Nhưng mấy ngày nay, cô cứ chạy ra ngoài, như thể đang tìm kiếm điều gì đó.
Anh không thể chờ đợi thêm nữa.
Anh không muốn nhìn cô trong bóng tối, cũng như anh không thể chạm vào cô.
Trần Nguyên thoạt nhìn ngoài cười nhưng trong không cười, hai mắt ẩm ướt lạnh lẽo như vết nứt hắc ám, dưới sự phụ trợ của mưa rền gió dữ ngoài cửa sổ có vẻ đáng sợ hơn bình thường.
Sự hoảng loạn của Đào Duyệt chỉ kéo dài vài giây, sau đó cô cất đi nỗi sợ hãi, nhìn anh bình tĩnh và khinh thường. Mặc dù toàn bộ lưng cô đã áp vào cửa xe, Trần Nguyên vẫn tiếp tục tiến lại gần, thích thú ngắm nhìn cô giả vờ bình tĩnh, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn.
"Duyệt Duyệt, anh nhớ em."
Đào Duyệt quay mặt đi, tránh hơi thở ấm áp của anh, suy nghĩ của cô va chạm vào nhau và trở nên hỗn loạn trong nháy mắt.
Bàn tay sờ vào túi xách phía sau lại nhẹ nhàng rút ra. Trần Nguyên là phải chết. Nhưng không phải bây giờ. Trần Nguyên lại ôm lấy cô, mặt chôn thật sâu trên cổ cô, dán sát vào da cô, bắt đầu ô ô khóc lên.
Lực sát thương nhục nhã của cuộc điện thoại kia của cô một tuần sau vẫn còn dư âm, ngày đó Trần Nguyên đưa mình đến bệnh viện rửa dạ dày, sau khi xuất viện lại uống rượu đụng vào lan can của cầu vượt sông, nửa thân xe treo trên không trung, dưới mấy chục mét là nước sông có sóng lớn dữ dội.
Sau khi bò ra, anh cảm thấy mạng mình thật lớn, ngồi ở một bên cười nửa ngày, vừa cười vừa khóc. Xe thể thao cùng biển số xe nổi bật, rất nhanh lên tin tức. Trần Vương Nguyệt và Tống Triết lại bận rộn dọn dẹp tàn cuộc cho anh sau đó.
Bị thương, nửa chết nửa sống, lại bị đánh hai trận, cha anh đánh xong, Tống Triết lại tới cho anh mấy quyền, mơ mơ màng màng, Trần Nguyên nghĩ thầm, anh sẽ nhớ kỹ, chờ đến khi anh khỏe lại sẽ đi đánh Tống Triết, còn lái xe đụng anh ta, còn muốn đụng vợ anh ta, nhưnh sau đó , sau khi khỏe lại, anh lại ngày đêm uống rượu rồi quên mất.
Đều là do Đào Duyệt ban tặng.
Cô không chỉ dám nhục nhã cười nhạo anh, còn thật sự dám trở về.
Cô cho rằng anh đã yêu cô?
Không dám làm gì cô?
Tiếng khóc giả vờ dừng lại, biến thành tiếng cười sắc bén và mang tính biểu diễn: "Có đôi khi tôi thật sự rất tò mò, lá gan của em sao có thể lớn như vậy."
Lấy ra một chiếc áo sơ mi dự phòng, làm khăn lông lau tóc cho Đào Duyệt, động tác của Trần Nguyên vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm túc, chống lại ánh mắt lảng tránh của Đào Duyệt, anh nghiêng đầu, nhếch miệng cười, nói bị cảm sẽ không tốt, nói xong thì hôn lên đôi môi lạnh như băng của cô, hung ác cắn lên môi cô, Đào Duyệt thủy chung không nhúc nhích, thân thể căng thẳng cứng ngắc tiếp nhận bạo lực của anh.
Áo sơ mi đã dùng qua tùy ý ném đi, Trần Nguyên quay đầu nói với tài xế một tiếng lái xe, quay về chỗ tôi.
Ô tô liền chậm rãi khởi động trong màn mưa. Phía trước một mảnh sương mù mênh mông, cái gì cũng không nhìn thấy, ngọn tóc Đào Duyệt còn đang nhỏ nước, máy lạnh cũng mở rất lớn, cô đã lạnh đến mất đi tri giác, cô lạnh đến mức mất ý thức. Những giọt máu mỏng chảy ra từ khóe miệng. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không thể nhìn thấy gì ngoài một mảng lớn màu xanh lá cây mờ nhạt.
Màu xanh này khiến cô nhớ đến đồng cỏ. Đồng cỏ dưới mưa là loại màu xanh lạnh lẽo này, rất nguy hiểm.
Khi trời mưa trên đồng cỏ, nhiệt độ giảm mạnh.
Không có nơi nào để trú mưa.
Đồ đạc cô mang theo không đủ.
Ngay cả khi trời mưa nhẹ, cô vẫn dễ gặp rắc rối nếu cứ bị ướt.
Cô vẫn bướng bỉnh bước về phía đích đến, cuối cùng chạy.
Một nhóm khách du lịch tự lái đã tìm thấy cô.
Khi cô tỉnh dậy, giọng nói của Thu Lượng vẫn vang vọng bên tai cô.
Anh ấy nói: "Mở mắt ra nhanh lên, Đào Duyệt."
Cô cố gắng mở mắt, và nụ cười ngạc nhiên của một cô gái hiện lên trong mắt cô, vì vậy Đào Duyệt cũng mỉm cười với cô.
Thật may mắn.
Thật xui xẻo.
Có một hồ nước trong truyền thuyết ở địa phương.
Nếu bạn tìm thấy cây duy nhất bên cạnh và ước một điều ước, điều ước sẽ thành hiện thực.
Nhưng hồ nước rất khó tìm và ít người tin vào truyền thuyết này.
Đào Duyệt là người thậm chí không thèm ném một đồng xu vào giếng ước. Nhưng cô đã một mình đi tìm hồ nước. Nhưng cô không có điều ước nào để cầu xin. Nếu có, hãy để cô biến mất như sương mù trên thảo nguyên. Hoặc để Trần Nguyên biến mất.
"Tôi muốn quay lại" Đào Duyệt mở mắt nói.
"Cô cũng đến đây du lịch sao? Cô định quay lại khách sạn sao? Cô ở đâu? Chúng tôi sẽ đưa cô đến đó." Cô gái nói.
"Lan Thành" Đào duyệt trả lời trong lòng.
Lúc này, cô lại quay trở lại thảo nguyên.
Trước khi ngất đi vì hạ thân nhiệt, cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ thay đổi thói quen xấu là ra ngoài mà không xem dự báo thời tiết.
Trước đây, Thu Lượng đã trách cô về điều này.
Vì vậy, cô cố chấp và không thay đổi.
Hoặc có thể cô cố tình làm vậy.
Cô cũng thấy Trần Nguyên cười với mình, "Đồ ngốc, cô bị mưa ướt đến chết đó à, buồn cười quá, cô là heo à? Đồ đàn bà ngu ngốc, ngu ngốc như vậy, cô đáng bị như vậy, đồ ngốc."
Sau đó anh nói, "Nếu em cầu xin tôi, tôi sẽ đưa em đi."
"Đồ điên." Môi Đào Duyệt bầm tím, nhưng cô vẫn mắng anh.
Cho dù cô có cầu xin Trần Nguyên,
Trần Nguyên cũng sẽ không mang cô đi.
Thay vào đó, anh sẽ tìm một cái hố và đá cô xuống.
Sau đó, cô sẽ chết ở đây.
Sau khi cô nói xong, anh bắt đầu siết cổ cô.
Cô ngất đi.
Trong mưa, khuôn mặt xanh xao của Trần Nguyên biến mất, và biến thành khuôn mặt mỉm cười nhợt nhạt đang nhìn cô trong xe.
Anh kéo một lọn tóc ướt của Đào Duyệt và chơi đùa với nó bằng đầu ngón tay của mình. Trần Nguyên nói, "Hãy tận dụng thời gian này để suy nghĩ về cách xin lỗi tôi đi. Tôi có thể khiến cái chết của em bớt đau đớn hơn."
Biệt thự không bật đèn.
Bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp có một cơn bão.
Những bông hoa trong vườn vẫn đang nở rộ.
Những bông hoa hồng có thời gian ra hoa dài và cứng cáp.
Chúng đỏ và nhỏ giọt máu sau khi bị mưa làm ướt.
Đào Duyệt vẫn mặc quần áo ướt.
Cô cảm thấy không có nhiệt độ nào ngoại trừ trái tim mình.
Cô biết mình sắp phải đối mặt với điều gì .
Ngôi nhà và không khí biến thành thạch gelatin, giống như thạch, run rẩy và các giác quan của cô trở nên đờ đẫn.
Giống như khi cô còn là một đứa trẻ, cô lại trở thành người ngoài cuộc.
Trần Nguyên đã thay quần áo khô. Mái tóc ướt của Đào Duyệt dính vào mặt cô, trông nhợt nhạt như một người phụ nữ chết đuối trong ao.
Tận dụng cơn mưa, cơ thể cô lại bò ra ngoài.
"Em không nhớ tôi sao?"
Dù sao thì cũng phải đối mặt.
Đừng sợ.
Nếu Trần Nguyên dùng thuốc và dược liệu để khống chế cô, cô sẽ dứt khoát kết liễu mạng sống của mình. Cô đã kiệt sức vì ảo giác và những ký ức kinh hoàng liên tục ùa về từ lâu.
Cô lại nghĩ đến Thu Lượng.
Khi họ chia tay, mặc dù anh mệt mỏi, anh vẫn mỉm cười và nói lời tạm biệt với cô: Duyệt, em rất mạnh mẽ và chăm chỉ.
"Tôi sẽ nhớ điều gì ở anh? Thẻ đen của anh, biệt thự lớn của anh. Hay những cái tát và sự sỉ nhục của anh?"
Bộ quần áo ướt đè nặng lên người cô.
Cô lạnh như một con cá chết.
Đối mặt với con dao sắp cắt vào người mình, cô khiêu khích: "Không phải anh chỉ biết thế thôi sao?"
"Em không nhắc đến bất kỳ điều tốt đẹp nào về tôi."
"Với tôi, điều đó đủ tốt để cứu mạng em. Nhưng em lại không nhắc đến nó ngay lúc này."
"Tôi sẽ tha thứ cho em nếu em xin lỗi tôi."
"Ừm..." Ánh mắt Đào Duyệt đột nhiên thả lỏng, khuôn mặt căng thẳng trở nên mềm mại, nhưng miệng lại vô cùng hung dữ: "Tính cách cường bạo, rối loạn căng thẳng sau chấn thương thời thơ ấu, tên khốn thiếu hụt tình yêu của mẹ, không xứng đáng."
Khuôn mặt cô đột nhiên tê dại, Đào Duyệt ngã mạnh xuống đất. Tai cô ù đi, sau đó là một cơn đau nhói ở má, trong miệng có vị rỉ sét. Đào Duyệt không nghe rõ Trần Nguyên nói gì, nhưng nhìn hình dáng miệng của anh thì có vẻ anh đang chửi thề.
Cô chỉ biết chọc giận Trần Nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com