Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14

- Tiểu Hy, là anh có lỗi với em... Lần nay coi như quả báo anh phải nhận khi làm tổn thương em nhiều như vậy.

Phương Thanh Phong bỗng chốc hoá dịu dàng. Nhược Hy cười một tiếng mang theo nỗi chua xót.

- Em không cần anh nhận quả báo... Sức khoẻ quan trọng nhất, anh phải tập trung điều trị.

- Không đâu... Hơn ai hết anh là người hiểu rõ, bác sĩ chỉ đang theo dõi, truyền dinh dưỡng chứ thật sự không phải trị. Bệnh này... May thì qua được... Không may trở nặng cũng không thể cứu được. - Trải qua một thời gian nằm tại đây, hắn thật sự không còn hi vọng sẽ qua khỏi.

- Anh đừng nói vậy... Các y bác sĩ đang ngày ngày nghiên cứu thuốc điều trị, sự chăm sóc cho anh cũng là gắng sức...

- Anh không trách họ... Còn biết ơn sự chăm sóc ấy... Nhưng Tiểu Hy, anh biết anh không chịu nỗi nữa, cái động lực khiến anh phải đợi chính là được nhìn thấy em...

- Thanh Phong, chúng ta đã kết thúc lâu rồi... - Giọng cô khàn khàn lên tiếng.

- Anh biết. Chỉ là muốn gặp để nói với em vài lời thôi.

Phương Thanh Phong cười yếu ớt, ánh mắt như đem bao yêu thương dành cho cô. Nhược Hy tự hỏi sao anh không lấy một phần này để trao cho cô từng ấy năm đó.

- 5 năm quen biết, 4 năm rưỡi làm người yêu... Anh chưa từng làm trọn trách nhiệm chăm lo cho em... Tất cả đều muộn rồi... Tổn thương anh đối với em cũng chất thành đống... Xin lỗi Tiểu Hy, em phải sống thật tốt, thật tốt, kiếm được một người có thể yêu thương, che chở, tốt vạn phần anh. Anh... Ở bên kia chúc phúc cho em...

Cổ họng cô có chút đắng, bước đi chậm rãi tiến tới bên giường hắn, giọng run run:

- Anh đừng nói vậy... Em tha thứ hết cho anh... Phải khoẻ có biết không?

- ... - Hắn mỉm cười lắc đầu, giọt nước mắt bất giác rơi xuống gò má - Không thể rồi... Tiểu Hy... Anh yêu... emm

Trong giây phút ấy tim cô như thắt lại, bao nhiêu ký ức về hắn đều hiện về, nhất là lần đầu tiên hai người gặp gỡ, đem theo chút đùa giỡn thoải mái. Chưa bao giờ cô cảm thấy ám ảnh tiếng "ting ting" như vậy, nó như một âm thanh liên hồi của máy monitor báo SpO2, mạch của đối phương đang giảm.

- BÁC... BÁC SĨ!! MAU CỨU ANH ẤY... TÔI XIN CÁC NGƯờI!!!

Cô như kẻ điên bám dính bác sĩ quỳ xuống cầu xin. Cả một đoàn người cật lực cấp cứu, gắn lại nội khí quản, cố gắng bóp bóng liên hồi, ấn lồng ngực, tiêm adrelin... Tất cả đều đã làm... Cho đến khi...

- Bệnh nhân Phương Thanh Phong tử vong lúc 10h.

- KHÔNG!!! KHÔNG ĐƯợC. ANH ẤY CHỈ MỚI BÀY TỎ TÌNH CẢM VỚI TÔI, MỚI XIN LỖI NHỮNG TỔN THƯơNG ĐÃ GÂY RA CHO TÔI. SAO CÓ THỂ NHẪN TÂM VẬY CHỨ... PHƯơNG THANH PHONG!!! TỈNH DẬY NÓI CHUYỆN VỚI EM ĐI! EM KHÔNG GIẬN ANH NỮA... XIN ANHH...

Tất cả mọi người đều đau lòng thay cô. Nhược Hy mất hết bình tĩnh, ôm lấy thân thể lạnh lẽo không còn hơi thở, khóc lóc đau khổ. Tình cảm 4 năm... Nói kết thúc là kết thúc... Nhưng sao phải để cô chịu cảnh cách biệt âm dương, không ngày gặp lại...

- Nhược Hy... Bình tĩnh lại đi. Cậu ấy là mất rồi, không thể thay đổi được sự thật.

- Anh Tuấn Khôi... Em đau lòng lắm!

Nhược Hy khóc nức nở, phải dựa vào sức đỡ của Tuấn Khôi mới ổn định được cơ thể.

"Thanh Phong... Anh mãi là mối tình đầu khắc ghi trong lòng em. Yên nghỉ nhé! Tạm biệt anh!"

Trước khi rời đi để bên bệnh viện làm thủ tục tử vong, Nhược Hy mỉm cười, dùng tâm mình thầm gửi lời cuối đến Thanh Phong.

Cứ như vậy, một đoạn tình thật sự kết thúc, tương lai của một chàng trai trẻ đã chấm dứt, để lại cho người ở lại sự day dứt đau lòng... Nhưng cuộc sống... không thể vì sự ra đi của một người mà kết thúc.

...

2 ngày sau, Trương Nhược Hy bước tới phòng Tuấn Khôi.

- Nhược Hy, em ổn hơn chưa?

Anh mở cửa thấy cô thoáng ngạc nhiên, xong lại nhìn thấy thứ cô đang cầm, trong lòng đã rõ.

- Chúng ta... Vô trong rồi nói.

Cô bước vào phòng, đem sợi dây thừng và roi da đưa cho anh.

- Ý em là sao?

- Trói em lại. Chúng ta chơi spank đi. Nay chơi quy tắc mới, khi nào em bảo dừng thì dừng, được không?

- Chơi thôi... Cần gì phải trói.

- Nay đổi chút luật, anh hợp tác với em đi.

Cô bình tĩnh tươi cười nhìn anh. Nhưng sâu trong con ngươi ấy lại chẳng có tí vui vẻ nào.

- Được! Theo ý em. Nhưng khi nào anh thấy vừa quá mức an toàn, anh ngừng lại.

- Không! Anh chiều em một lần đi... Luật chơi hôm nay theo ý em, khi nào kee là em bảo dừng thì dừng. Dùng lực thường ngày mà đánh, không chơi ăn gian.

Nhược Hy kiên quyết, hai tay khép lại đưa về phía anh. Tuấn Khôi chưa bao giờ nghĩ đến cảnh ngày hôm nay, kee của anh đúng thật rất bướng. Anh biết cô trong lòng khó chịu, cũng tin cô biết điểm dừng, đành chấp nhận đồng ý.

Anh cần sợi dây trói hai tay cô lại, nắm lấy bắp tay cô đỡ nằm sấp xuống giường, chiếc váy nhấc lên thắt lưng, quần lót cũng kéo xuống để lộ vùng da trần trắng nõn.

- Đánh đi!

Chát!... Chát!... Chát!... Chát!...

Roi da dùng 7 phần lực đánh xuống. Mỗi một roi đều để lại một đường đỏ chói.

Chát!... Chát!... Chát!... Chát!...

Nhược Hy bấm lòng bàn tay đến phát đau, chân máy nhíu chặt. Roi da này cô đặc biệt lựa chọn chất liệu tốt nhất, đánh lên da thịt đau rát đến người ta không còn thanh tỉnh để suy nghĩ lung tung.

Chát!... Chát!... Chát!... Chát!...

Chát!... Chát!... Chát!... Chát!...

Chát!... Chát!... Chát!... Chát!...

Chát!... Chát!... Chát!... Chát!...

Đau! Là cảm giác duy nhất cô cảm nhận được. Tuấn Khôi nhìn da thịt tím đen, đôi tay siết chặt cán roi nổi từng đường gân đáng sợ.

- Nhược Hy, không chịu nỗi thì nói. Anh dừng lại.

- Không! Anh đánh tiếp đi.

Không khỏi nghe ra giọng cô run rẫy mất sức.

Chát!... Chát!... Chát!... Chát!...

Chát!... Chát!... Chát!... Chát!...

...

Chát!... Chát!... Chát!... Chát!...

Lại một đợt roi rơi xuống, cả cơ thể đều phản kháng lại chủ nhân cứng đầu của nó mà run rẫy kịch lịch.

Bàn tay bị bấu đến trầy xước rách da nhưng vẫn chịu đựng bởi dây trói giam hãm ở cổ tay.

- Đừng bướng nữa! Nếu không kế tiếp anh trừng phạt em đó.

- Tiếp tục đi. Quy tắc đưa ra ban đầu rồi. Em bảo ngừng thì ngừng.

- Em...! Cứng đầu.

Chát!... Chát!... Chát!... Chát!...

Chát!... Chát!... Chát!... Chát!...

Chát!... Chát!... Chát!... Chát!...

Chát!... Chát!... Chát!... Chát!...

...

Một trận roi liên tục quất xuống, da thịt bị tàn phá đến tróc da chảy máu, nhưng chủ nhân nằm ở đó lại bướng bỉnh chịu đựng, đôi môi bị cô cắt đến rỉ máu. Còn anh... đau lòng cô... Đau đến muốn phát hoả...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com