Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43: Xuân Hạ


Chương 43 xuân hạ

Còn 15 phút nữa mới hết giờ học, hành lang vắng tanh. Nhưng Bạch Duy càng đi lòng càng nóng như lửa đốt.

Phải rồi, cậu vội gì trên đường thế này? Chiều nay Lư Sâm có hai tiết toán, nói về mất mặt thì hắn đã mất hết thể diện ngay từ tiết trước rồi. Giờ cậu chạy đến cũng chẳng ích gì, hơn nữa Lư Sâm cũng chẳng thấy cậu làm dấu hiệu nhắc nhở ngoài cửa sổ. Sự xuất hiện của cậu không giúp được gì cho những chuyện đã xảy ra.

Nhưng Bạch Duy vẫn càng chạy càng nhanh... Cuối cùng, cậu dừng lại trước cửa lớp 9A.

Học sinh trong lớp đang chăm chú nghe giảng. Qua ô cửa kính, cậu nhìn thấy Lư Sâm.

Lư Sâm đeo kính gọng vàng, ngồi trên xe lăn, tay cầm một cây gậy đang giảng bài.

Nội dung trên slide rất bình thường, công thức trên bảng cũng bình thường, biểu cảm của học sinh không có gì gọi là quá quỷ dị.

Nhìn qua thì đây chỉ là một tiết học bình thường, một buổi chiều bình thường.

Trong lòng Bạch Duy bỗng trống rỗng, như một cơn gió thổi khô lưng áo đẫm mồ hôi, cậu không bị cuốn bay như chiếc lá nhưng lại chẳng biết phải làm gì. Học sinh, giáo viên đều yên ổn trong lớp và văn phòng của họ, bảo vệ và lao công cũng ở đúng vị trí của mình.

Ngay cả chữ viết trên bảng của Lư Sâm cũng đúng rồi.

Chỉ có cậu đứng ngoài cửa sổ, không biết mình đang làm gì. Rõ ràng cậu ở đây, nhưng lại cảm thấy như chưa bao giờ thuộc về nơi này. Cậu chỉ đến làm giáo viên dạy thay theo yêu cầu của Kiều Mẫn, thực ra cậu không có chuyện gì để làm, cũng chẳng có mong muốn gì.

Nhiều năm sau khi nhớ lại ngày này, Bạch Duy mới nhận ra cảm giác lúc đó là sự cô đơn tột cùng. Ít nhiều gì cậu cũng từng nghĩ Lư Sâm giống mình—phải, cậu từng cho rằng con quái vật này giống mình, rằng cả hai đều là những "quái thú" không thể hòa nhập với thị trấn Tuyết Sơn, càng không thể hòa nhập với thế giới của người bình thường.

Nhưng giờ đây, Lư Sâm đã phản bội cậu. Hắn không cần sự giúp đỡ của cậu, không tỏ ra khác thường, mà lại hòa nhập một cách tự nhiên vào đám đông.

Nhìn lại, có lẽ ngay từ đầu quái vật như Lư Sâm đã giống con người hơn cậu rất nhiều. Hắn muốn có một gia đình, muốn có một người vợ xinh đẹp, muốn tranh đấu, gây dựng danh tiếng ở thị trấn nhỏ này, muốn làm tình với cậu... Hắn có quá nhiều ham muốn của con người.

Nếu chủ đề đủ nặng nề, nếu lúc này là ban đêm và cậu đang bước đi đơn độc trên đường ray xe lửa, cậu thậm chí có thể gọi cảm giác này là "phản bội".

Nhưng trong ô cửa kính, người đang đứng trên bục giảng đã nhìn thấy cậu.

"Vả lại, Lư Sâm không nhìn thấy cậu làm dấu hiệu ngoài cửa sổ."

"Lư Sâm không thấy ai ngoài cửa sổ."

Lư Sâm đã nhìn thấy cậu, hắn nhướn mày nở một nụ cười đầy bất ngờ.

Cả học sinh cũng “soạt” nhìn qua.

Dưới vô số ánh mắt, Lư Sâm vẫy tay với cậu, mỉm cười với cậu.

Bạch Duy bối rối cúi đầu giả vờ chỉnh lại chiếc nơ, làm như thể cậu chưa từng đứng ở đây.

"Vợ của tôi đến rồi." Lư Sâm nói với học sinh trong lớp, "Còn mười phút nữa mới hết tiết... Theo quy định của trường, tôi có thể kết thúc sớm mười phút không?"

Vài học sinh tinh nghịch bắt đầu xôn xao, nhưng lớp trưởng đeo kính gọng đen nghiêm túc nói: “Thầy ơi, không được đâu. Chúng em luôn tan học đúng giờ.”

“Oh, được rồi.” Lư Sâm nói.

Hắn giảng thêm một lúc về hàm số lượng giác, rồi đột nhiên nói: “Tôi thấy không cần giảng tiếp nữa. Tôi giảng bài mà chẳng ai nghe, tất cả đều đang lén nhìn vợ tôi.”

Một số học sinh lập tức quay đầu lại, lớp trưởng đeo kính gọng đen lại phản đối:“Thầy ơi, là do thầy giảng chậm quá! Một câu hỏi trắc nghiệm mà mất đến năm phút.”

Lư Sâm điềm nhiên đáp: “Bởi vì tôi cũng đang lén nhìn vợ tôi.”

Cả lớp bật cười vang.

Bạch Duy đứng ngoài nghe thấy tiếng cười bên trong, nhưng không biết họ đang cười cái gì. Cảm giác này khiến cậu nhớ về thời trung học của mình. Khi đó cậu cũng thường nghe thấy bạn bè cười đùa, cậu biết họ đang cười về chuyện gì, nhưng lại không hiểu được nó có gì buồn cười.

Nhưng lần này, cậu lại cảm thấy như mình chính là trung tâm của trò cười…

Tiếng chuông hết giờ vừa vang lên, Bạch Duy định bước vào lớp lôi Lư Sâm ra, rồi nhanh chóng về nhà, rời khỏi nơi mà cậu cảm thấy không thoải mái.

Nhưng ngay lúc đó, một nhóm học sinh nhào tới…

Bọn họ đẩy xe lăn của Lư Sâm đến trước mặt Bạch Duy.

“Chào thầy Bạch!”

“Chào vợ thầy Lư!”

“Vợ thầy Lư đẹp quá!”

“Nghe nói thầy Bạch là thần học đại học!”

Bạch Duy trừng mắt nhìn Lư Sâm.

Lư Sâm lại thản nhiên nắm lấy tay cậu: “Em chờ anh tan học, anh vui lắm.”

Đáng lẽ động tác này phải khiến cậu nổi da gà. Nhưng lúc này, so với việc bị những lời tán dương của học sinh làm cho bối rối, Bạch Duy lại cảm thấy nhẹ nhõm khi Lư Sâm tương tác với mình, như thể cuối cùng cũng tìm được lý do để thoát khỏi trạng thái "đóng băng".

Ngay giây phút đó, cậu lại cảm thấy Lư Sâm giống như một người đồng đội cùng chiến tuyến với mình.

Thế là cậu cũng nắm lấy tay Lư Sâm: “Đây là điều em nên làm, chồng ạ.”

Mặc dù bị học sinh bao vây, Bạch Duy vẫn khéo léo đưa Lư Sâm thoát khỏi vòng vây.

Trên đường ra cổng trường, Bạch Duy chợt nói: “Không ngờ anh dạy học lại… lại không có gì bất thường cả.”

Lư Sâm mỉm cười: “Tất nhiên rồi, em yêu. Khả năng tự học của anh… Ý anh là, khả năng ôn tập của anh rất tốt. Anh có tận chín bộ não cơ mà.”

Bạch Duy lập tức trợn mắt há mồm, mọi cảm giác không được tự nhiên ban nãy đều bay biến: “Anh có chín bộ não á?”

Lư Sâm: “Ồ, ồ, anh nhầm… Đó là một câu thành ngữ của Pháp. Nghĩa là anh rất thông minh.”

Pháp có câu thành ngữ này sao, tên ngốc này?

Bạch Duy định chế nhạo hắn vài câu, nhưng ngay lúc đó, một giọng nói vang lên từ bên cạnh:“Oh… Không ngờ lại gặp nhau nữa.”

Bạch Duy và Lư Sâm đồng loạt quay đầu.

Một thanh niên gầy gò đang ngồi trên xe lăn, nhìn chằm chằm về phía họ.

Trông cậu ta có vẻ thân thiện, nhưng trong mắt lại ánh lên những cảm xúc phức tạp.

“Em yêu, em quen cậu ta à?” Lư Sâm lên tiếng trước.

“Vừa mới quen. Cậu ấy là Long Hạ, em trai của Long Đông.” Bạch Duy nói.

Long Hạ vẫn nhìn Bạch Duy, như thể đang chờ đợi cậu đặt ra câu hỏi gì đó.

Nhưng một lát sau Lư Sâm lại là người mở miệng trước: “Cậu đang đợi ai à?”

Long Hạ cố gắng che giấu sự thất vọng và bất mãn trong mắt.

“Đúng vậy, tôi đang đợi anh trai tôi đến đón.”

Lư Sâm vừa lên tiếng, Bạch Duy đã có linh cảm rằng chuyện này sẽ trở nên phiền phức.

Lúc này trời đã về chiều, học sinh sắp vào giờ tự học buổi tối, cổng phụ của trường vắng tanh, chỉ có họ và bác bảo vệ trong chòi gác.

Mà Long Hạ đang đợi người vẫn ngồi xe lăn, vẻ mặt suy yếu.

Trong tình huống này, Bạch Duy chỉ có thể mở miệng nói sẽ ở lại chờ cùng cậu ta, cho đến khi có người đến đón.

Nhưng Lư Sâm lại giành trước một bước lên tiếng trước:“Vậy à? Vậy chúng tôi…”

“Vậy chúng tôi về trước nhé.”

?

Bạch Duy sững sờ, không thể tin vào tai mình.

Nhưng Lư Sâm lại tỏ ra rất tự nhiên, hắn vẫy tay với Long Hạ: “Tan học vui vẻ nhé!”

Không đúng, chuyện này không đúng chút nào.

Lư Sâm lúc nào cũng có một niềm đam mê vượt quá bình thường trong việc tạo dựng danh tiếng ở thị trấn Tuyết Sơn.

Hắn luôn chuẩn bị quà nhỏ cho bác sĩ và y tá, lúc đi mua đồ thì trò chuyện thân thiện với chủ tiệm, thậm chí còn giúp hàng xóm bê đồ nếu gặp trên đường.

Cho nên làm sao Lư Sâm có thể làm ra hành vi lỗ mãng như vậy vào lúc này.

Chẳng mấy chốc Bạch Duy đã phán đoán ra:  Lư Sâm cố ý.

Nhưng điều này làm cho cậu càng mờ mịt

Tại sao Lư Sâm lại làm vậy?

Cổng sắt kẽo kẹt mở ra.

Một người đàn ông bước vào.

Người này có vài nét giống Long Đông, còn với Long Hạ thì giống đến năm phần, nhưng trông già hơn cả hai.

Anh ta mặc vest chỉnh tề, giày da sáng bóng, đeo kính gọng vàng, rõ ràng là một nhân viên văn phòng vừa tan sở.

“Anh!” Long Hạ gọi lớn.

Hiển nhiên người đàn ông đến đón Long Hạ, nhưng khi nhìn thấy Bạch Duy và Lư Sâm, anh ta lập tức nhíu mày: “Hai người là…?”

Câu hỏi được đặt rất lịch sự, nhưng thái độ thì lại rõ ràng là kẻ bề trên.

Long Hạ nói: “Hai người họ là giáo viên dạy thay mới tới.”

“Oh, hân hạnh, hân hạnh.” Người đàn ông nói, nhưng chẳng buồn đưa tay ra bắt, vô cùng hời hợt.

Long Hạ nhìn tất cả, rồi bỗng bật cười, cậu ta nói: “Họ là Bạch Duy và Lư Sâm đấy. Chắc anh đã nghe chị nhắc qua rồi chứ? Bạn đại học của anh rể đó.”

“Oh oh, thì ra là hai người!”

Sau khi biết thân phận của Bạch Duy và Lư Sâm, thái độ của người đàn ông lập tức thay đổi.

Anh ta nở một nụ cười đầy khách sáo, lần này thì chìa tay ra:“Tôi là Long Xuân, em trai của Long Đông, hiện đang làm việc tại ngân hàng. Cảm ơn hai người đã chăm sóc em trai tôi.”

Bạch Duy chỉ bắt tay tượng trưng.

Sự thay đổi thái độ quá rõ ràng của người đàn ông này khiến cậu không thoải mái chút nào.

Nhưng Long Xuân thì lại trở nên “nhiệt tình” hơn.

“Trước đây toàn nghe người khác kể về hai người, hôm nay mới có dịp gặp. Cảm ơn hai người đã chờ cùng Long Hạ. Tối nay có muốn cùng ăn một bữa không? Tôi có đặt bàn ở nhà hàng tốt nhất gần đây.”

Bạch Duy nói: “Không cần đâu. Chúng tôi về nhà nấu cơm.”

“Anh Bạch Duy, chẳng phải chiều nay anh nói là trong nhà không còn thức ăn sao?” Long Hạ đột nhiên lên tiếng.

Cậu ta nhìn Bạch Duy với vẻ mặt ngây thơ lại nhiệt tình, như thể thật sự muốn cảm ơn vì sự quan tâm của cậu.

Bạch Duy định tiếp tục từ chối, nhưng Lư Sâm lại nói: “Em yêu, sao chúng ta không đi ăn cùng họ nhỉ? Xem thử thế nào.”

Rồi hắn quay sang Long Xuân: “Hai người định ăn ở nhà hàng nào?”

Bạch Duy: ?

Không hiểu sao cậu cảm thấy Lư Sâm đang có âm mưu gì đó. Nhưng nếu hắn đã quyết vậy, Bạch Duy cũng chỉ có thể gật đầu: “Được thôi.”

Khi họ quay lưng đi về phía xe, Long Hạ nhìn theo bóng dáng họ, trong mắt như có lửa giận thiêu đốt.

Ngay khi Bạch Duy và Lư Sâm đi xa, sắc mặt Long Xuân cũng lập tức thay đổi.

Anh ta đẩy xe lăn của em trai, giọng hạ thấp xuống, khuôn mặt cũng chất chứa cơn giận bị kìm nén: “Tự nhiên lại mò đến trường làm gì? Em không để họ vào phòng vẽ, thấy tranh của em đấy chứ?”

“Thấy thì sao nào?” Long Hạ cười khẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com