Chương 219: Ép hỏi vị trí
Bóng đêm không biết đã buông xuống từ lúc nào. Giải quyết xong ca phẫu thuật ở trướng thứ ba, Tống Thanh Hàn và Thư Lạc ké theo thân thể mệt mỏi bước ra ngoài.
Thư Lạc xoa xoa bờ vai nhức mỏi của mình, tùy ý nói:
"Ngày mai ngươi chắc là không tới nữa chứ? Nghỉ ngơi cho tốt một chút..."
Thực ra y muốn nói là để cậu nghỉ ngơi cho tốt, nhưng lại ngại mở miệng. Dù sao Tống Thanh Hàn còn phải làm nhiều hơn y một cái trướng lận, nếu y còn tỏ ra yếu ớt thì khó coi lắm.
Không ngờ Tống Thanh Hàn chẳng cần suy nghĩ đã từ chối, bình thản nói:
"Ta không mệt, chẳng có gì cần nghỉ ngơi. Ngươi tối nay và ngày mai hãy tìm ra những lều có người bị thương nặng nhất, chúng ta sẽ làm theo thứ tự."
Nói xong, cậu làm một động tác "không cần tiễn", xách đồ đi về phía xa.
Thư Lạc há miệng định nói gì, thấy Tống Thanh Hàn vẻ mặt không cho thương lượng, đành nuốt lời xuống, ngoan ngoãn xoay người, bắt đầu tìm kiếm theo lời cậu dặn.
Tống Thanh Hàn trở về lều, đặt đồ xuống, thấy bên trong chỉ có một người, vô thức hỏi:
"Gia Nghi đâu?"
Người kia lắc đầu, hờ hững nói:
"Ai mà biết. Vừa rồi có người tới tìm y, rồi y đi luôn."
Nói xong, y dừng lại một chút, quay đầu nhìn ra cửa, thấy không có ai, bèn hạ giọng, thần thần bí bí nói với Tống Thanh Hàn:
"Người gọi y đi hình như là một thị vệ. Trước khi ra ngoài, Gia Nghi còn tỉ mỉ chải chuốt một phen. Dáng vẻ yểu điệu ấy, ta mà là nam nhân chắc cũng sẽ động lòng."
Con người mà, ai chẳng có tâm tám chuyện, nhất là với những người như Gia Nghi - vừa nhìn đã thấy "cá tính" - thì tò mò càng thêm nặng mạnh.
Thế nhưng tâm tư của Tống Thanh Hàn hiển nhiên không giống y. Trong lòng cậu khẽ động, không nhịn được hỏi:
"Trừ thị vệ đó ra, còn ai khác không?"
Người kia liếc cậu một cái đầy khó hiểu, nghĩ thầm là do cậu quá ngây ngô, hay đang giả bộ không biết. Một nam nhân và một sinh nam cùng ra ngoài, rõ ràng là đi hẹn hò, lại còn cần mang thêm người khác theo sao? Chơi vậy thì quá mức...
Dù nghĩ thế, y vẫn nghiêm túc nhớ lại rồi trả lời thật thà:
"Ta không thấy ai khác, nhưng nhớ là khi ra cửa, Gia Nghi có đưa mắt nhìn quanh, sau đó gật đầu về một hướng nào đó. Không rõ là phát hiện có người khác hay sao nữa."
Tính quan sát của kẻ mê tám chuyện quả thật đáng gờm, ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng nhớ rõ.
Tống Thanh Hàn trầm ngâm một lát, ánh mắt đảo nhẹ, đứng lên nói:
"Ta ra ngoài hóng gió, lát nữa sẽ quay lại."
Tiểu Thạch Đầu tạm thời được gửi ở chỗ A Hồng, đây là ước định giữa cậu và A Hồng. Cậu lo rằng nếu mải mê bận rộn bên quân y quá lâu sẽ quên mất việc đón Tiểu Thạch Đầu, nên mới yên tâm giao chuyện này cho A Hồng.
Vốn vừa rồi cậu định lau qua người, thay quần áo rồi đi đón Tiểu Thạch Đầu, nhưng sau khi nghe chuyện của Gia Nghi, cậu lại nảy ra ý khác.
Nếu cậu đoán không sai, Gia Nghi hẳn đã mang mảnh giấy đó đi tìm ai đó. Cụ thể là tìm ai thì cậu không rõ, nhưng rất có khả năng là người của Vũ Lâm Vệ mà tất cả là nhờ câu nói mà cậu cố ý để lại.
Theo tình hình hiện tại, có lẽ vị đại nhân kia và Gia Nghi đã đạt thành thỏa thuận, muốn lợi dụng Gia Nghi để nhử đám người kia lộ diện?
Nếu đúng là như vậy, thì chẳng phải chứng tỏ lời của người ở trại ngựa kia chỉ là tình trạng cá biệt của một nhóm nhỏ, chứ không phải chuyện phổ biến sao?
Tống Thanh Hàn khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ may mà mọi chuyện không tệ như cậu tưởng, nếu không thì chuyến đi này của cậu đúng là không biết là phúc hay họa nữa.
Trước đó cậu đã âm thầm dò hỏi được chỗ ở của đội trưởng trại ngựa, nên cứ thế mà đi thẳng tới. Nhưng khi còn cách một đoạn, cậu bỗng cảm giác được điều gì, lập tức dừng bước, lẩn sang một bên.
Võ Đại Hổ đang đứng chếch phía trước cậu, dáng vẻ nghiêng tai lắng nghe, chân mày nhíu chặt, thần sắc u tối khó đoán.
Ánh mắt Tống Thanh Hàn tham lam quét qua hắn, thấy hắn không hề có vết thương, cậu mới lần nữa thả lỏng nỗi lo trong lòng.
Không biết có phải do ánh nhìn của cậu quá nóng bỏng hay không, Võ Đại Hổ như cảm nhận được điều gì đó, bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Thấy hướng đó không một bóng người, trong mắt hắn thoáng hiện nét nghi hoặc, vừa định bước tới, thì bên tai vang lên tiếng kêu thất thanh của Gia Nghi. Hắn lập tức giơ tay ra hiệu, dẫn người lao vào trong.
Tình hình nhanh chóng được khống chế, nhanh đến mức đội trưởng trại ngựa còn chưa kịp thét lên tiếng nào.
Gã trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ kinh hoàng nhìn Võ Đại Hổ, dường như muốn biện bạch điều gì, nhưng miệng đã bị thị vệ bịt lại, chỉ phát ra được tiếng "Ư ư" mơ hồ.
Võ Đại Hổ liếc Gia Nghi một cái, thấy y quần áo xộc xệch, liền cau mày hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Gia Nghi hơi ngẩng đầu, hàng mi ngấn lệ, giọng run rẩy:
"Đại nhân, vừa rồi gã... gã muốn cưỡng ép Gia Nghi... Gia Nghi... thật sự là không còn cách nào khác, nên mới..."
Trước đó họ đã hẹn, bất luận thế nào cũng không được gây động tĩnh quá lớn để tránh thu hút người khác tới. Nhưng vừa rồi, mặc cho y cố dẫn dắt đội trưởng trại ngựa nói ra vị trí kia thế nào, đối phương cũng không chịu, lại còn liên tục mắng mỏ, nói Tống Thanh Hàn đã phản bội gã. Gia Nghi tức giận, đành cố ý gây ồn ào, gài chặt tội danh lên đầu đối phương.
Y đưa tay làm bộ lau nước mắt, nhân tiện liếc xéo đội trưởng trại ngựa một cái, thấy gã trừng mắt nhìn mình chằm chằm, y không khỏi run rẩy, dịch sát về phía Võ Đại Hổ, thêm thắt:
"Đại nhân, Gia Nghi sợ lắm... gã còn nói nếu ta không thuận theo thì sẽ giết ta..."
Võ Đại Hổ bình thản lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với Gia Nghi, rồi cau mày nói với đội trưởng trại ngựa:
"Ngươi chỉ có một lựa chọn, dẫn đường cho chúng ta. Bằng không..."
Hắn bất ngờ rút dao bên hông, khẽ hất tay một cái đã móc được tấm thảm dưới chân, rồi đâm xuyên một lỗ.
Động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, khiến đội trưởng trại ngựa không dám thở mạnh, chỉ cảm thấy tim mình nhói đau, như thể mũi dao vừa rồi không đâm xuống thảm, mà xuyên thẳng vào ngực gã.
Thấy gã gật đầu, Võ Đại Hổ ra hiệu cho thị vệ mở miệng gã ra, trầm giọng hỏi:
"Còn gì muốn nói nữa không?"
Đội trưởng trại ngựa do dự một chút, lo lắng kéo kéo tay áo, khẽ nói:
"Nhưng... trong số đó... có không ít vị đại nhân địa vị tôn quý..."
Tuy không biết rõ chức vụ của Võ Đại Hổ, nhưng chỉ nhìn tuổi tác cùng số thị vệ đi theo cũng đủ đoán được vài phần. Gã nói vậy một phần vì đó là sự thật, phần khác cũng để khuyên Võ Đại Hổ nên từ bỏ.
Thanh niên mà, vốn thường hay nóng nảy xốc nổi, nhưng chỉ cần nghĩ thông thì cũng chưa muộn. Dù sao gã cũng không có ý định trả thù, nếu thật sự phải ra tay, thì mục tiêu cũng sẽ là Tống Thanh Hàn và Gia Nghi - hai kẻ trông có vẻ dễ bắt nạt.
Thế nhưng Võ Đại Hổ lại như chẳng hề nghe thấy, chỉ nhướng mày:
"Thì sao? Ngươi tưởng thanh đao này của ta là đồ giả à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com