Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 229: Lần nữa mang thai


Chỉ là nhìn tình hình hiện tại, nếu còn tiếp tục, e rằng khó mà đảm bảo Đại tướng quân sẽ không mất máu mà chết...

Tống Thanh Hàn hiếm khi lộ ra vẻ do dự, khiến những người xung quanh cũng theo đó mà căng thẳng trong lòng.

Đại tướng quân dường như nhận ra sự băn khoăn của Tống Thanh Hàn, bỗng cất giọng: 

"Đại phu cứ việc quyết định, sẽ không có ai trách tội ngươi."

Nghe xong lời Đại tướng quân, sắc mặt Tống Thanh Hàn dịu lại đôi chút, trầm giọng nói: 

"Nếu tiếp tục, tính mạng Đại tướng quân có thể sẽ nguy kịch. Nếu dừng lại, chân này e rằng sẽ tàn phế, thậm chí phải cưa bỏ. Vừa rồi tại hạ chính là đang cân nhắc việc này."

Thần sắc Đại tướng quân rõ ràng đã khựng lại một thoáng, chẳng biết có phải vì lời Tống Thanh Hàn khiến ông thấy bất ngờ hay không.

Cái chân bị thương kia của ông hiện vẫn còn cảm giác rõ rệt, nên trong suy nghĩ của ông, chỉ cần rút được mũi tên ra tất nhiên chân vẫn còn dùng được. Nhưng giờ xem ra suy nghĩ ấy có phần quá lạc quan.

Tuy vậy, ông cũng không chần chừ quá lâu. Điều ông giỏi nhất chính là đưa ra những quyết định khó khăn.

"Vậy thì tạm thời đừng rút ra nữa. Một cái chân với một mạng người, nặng nhẹ thế nào ta vẫn phân rõ được."

Tống Thanh Hàn chau mày, liếc thủ lĩnh quân y một cái, thấp giọng dặn: 

"Ta có ít thuốc, ngươi chọn vài vị đem sắc cho Đại tướng quân uống."

Thủ lĩnh quân y lập tức gật đầu, cẩn thận đặt đầu Đại tướng quân xuống rồi chạy vội ra ngoài.

Hắn không biết Tống Thanh Hàn vốn không rành Đông y, chỉ nghĩ Tống Thanh Hàn đang nể mặt để hắn khỏi mất thể diện trước mặt Đại tướng quân, dẫu sao hắn cũng là người đứng đầu nơi này.

Chờ thủ lĩnh quân y đi khỏi, Tống Thanh Hàn và Thư Lạc liền trở nên thừa thãi trong trướng. Thư Lạc liếc thấy sắc mặt Tống Thanh Hàn, đang định lặp lại mấy điều cần chú ý thì bỗng nhận ra thân thể cậu khẽ lảo đảo.

"Cẩn thận!"

Thư Lạc lập tức nhào tới, đỡ lấy thân người đang đổ xuống của Tống Thanh Hàn. Nhưng sức y quá yếu, bị sức nặng của cậu ép xuống, ngã lăn ra đất, làm một cái "đệm thịt" bất đắc dĩ.

Đại tướng quân tuy không thấy rõ động tác của họ, nhưng từ tiếng động cũng đoán được chuyện gì xảy ra, trầm giọng ra lệnh: 

"Đưa Tống đại phu đi chữa trị đi, để lại một người ở đây là được."

Binh sĩ canh giữ tuy có hơi do dự, nhưng đáp lời dứt khoát, tiến lên bế Tống Thanh Hàn, theo sự chỉ dẫn của Thư Lạc mà nhanh chóng đi ra ngoài.

Khi Tống Thanh Hàn được đặt xuống, Thư Lạc liền vội vàng kéo thủ lĩnh quân y lại, đẩy hắn đến trước mặt cậu, liên tiếp giục: 

"Mau bắt mạch! Nếu y có mệnh hệ gì, ta sẽ..."

Thấy Tống Thanh Hàn hôn mê bất tỉnh, thủ lĩnh quân y cũng sốt ruột chẳng kém Thư Lạc. Nhưng vừa nghe lời y nói, hắn liền theo bản năng gắt lên:

"Thì ngươi làm sao? Chẳng lẽ còn muốn giết ta nữa à?"

Thư Lạc nghẹn lời, khóe mắt liếc ra ngoài rồi chợt nói: 

"Ta không muốn giết ngươi, nhưng có khối người muốn đấy. Ngươi phải biết, bọn họ còn đang chờ được Tống đại phu cứu mạng đó!"

Nghe vậy, thủ lĩnh quân y ngoái đầu nhìn, thấy mấy trướng khác quả nhiên có người đang hướng mắt về phía này. Hắn hừ hai tiếng, buông rèm xuống, lập tức bắt lấy tay Tống Thanh Hàn, nhắm mắt cảm mạch.

Nếu Tống Thanh Hàn thật sự xảy ra chuyện, trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu hắn. Dù sao cũng là hắn đề nghị để cậu đi cứu Đại tướng quân, hơn nữa thương thế của Đại tướng quân còn chưa được trị tận gốc, cứ dở dang thế này, nhỡ xảy ra chuyện thì không phải hắn sẽ bị quy tội sao?

Vừa nghĩ tới đó, sắc mặt hắn chùng hẳn xuống, trông chẳng khác gì một quả mướp đắng.

Thư Lạc không biết lúc hắn bắt mạch còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ, chỉ tưởng tình trạng của Tống Thanh Hàn rất nguy kịch, liền quýnh quáng như kiến bò trên chảo nóng, đi đi lại lại bên cạnh, như thể chỉ có thế mới vơi bớt được nỗi bồn chồn trong lòng.

Nửa nén hương trôi qua, thủ lĩnh quân y bỗng mở mắt, ánh nhìn có chút kỳ quái dừng trên người Thư Lạc.

Đã sớm chuẩn bị tâm lý, Thư Lạc dõng dạc nói: 

"Ngươi cứ nói. Rốt cuộc là thế nào? Không được thì ta đi trộm ngựa. Nhất định phải đưa y trở về, tuyệt đối không thể cứ thế mà..."

"Y có thai rồi?"

Không ngờ thủ lĩnh quân y như thể chẳng nghe lọt lời nào của y, đột nhiên cắt ngang.

Thư Lạc trừng to mắt, vẻ mặt khó tin:

"Ta sao biết y có thai hay không? Ngươi là nói... y có thai thật ư?!"

Nhìn biểu cảm hiện giờ của Thư Lạc, ai không biết còn tưởng Tống Thanh Hàn đang mang đứa con của y.

Thủ lĩnh quân y cũng ngơ ngác, vẫn nắm chặt tay Tống Thanh Hàn, chần chừ nói: 

"Đây là mạch hoãn hoạt, nếu ta nhớ không nhầm thì... đúng là đã mang thai rồi."

Trong lều thoáng chốc lặng ngắt như tờ, Thư Lạc và thủ lĩnh quân y nhìn nhau, dường như đều thấy sự bối rối trong mắt đối phương.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Mang thai... trên chiến trường sao?

Dĩ nhiên, đứa con này đâu phải thụ thai ở chiến trường, chỉ là khi phát hiện ra thì đúng thật đang ở nơi chinh chiến.

Hai người trong chốc lát đều không rõ nên coi đây là tin vui hay tin buồn. Mang thai vốn là chuyện đáng mừng, nhưng vào lúc này mà nhận tin ấy e là sẽ có chút phá hỏng tâm trạng.

Đúng lúc ấy, Tống Thanh Hàn khẽ rên một tiếng, bất chợt mở mắt, ngơ ngác nhìn trần lều.

Đã lâu lắm rồi cậu mới gặp phải tình trạng này. Tuy nơi đây không thể so với cuộc sống trước kia ở thành, nhưng cũng coi như ăn uống điều độ, nghỉ ngơi đúng giờ. Dù vừa trải qua hai ca phẫu thuật hao tổn sức lực, cũng không đến mức vừa rồi còn tỉnh mà giờ đã ngất xỉu.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa nãy, cậu còn tưởng mình lại xuyên không lần nữa, suýt khiến tim gan hoảng loạn.

Xuyên một lần nữa vốn chẳng đáng sợ, nhưng nếu phải bỏ lại Võ Đại Hổ và Tiểu Thạch Đầu ở nơi này, thì dù có sống thêm một đời cũng chẳng còn gì ý nghĩa.

Hoàn hồn lại, cậu quay sang nhìn Thư Lạc, thấy y né tránh ánh mắt mình, lòng chợt trĩu xuống, khẽ hỏi: 

"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Thư Lạc ấp úng, ánh mắt luôn hướng về phía thủ lĩnh quân y, như muốn đẩy việc nói ra cho hắn.

Có câu "gừng càng già càng cay", thủ lĩnh quân y giả vờ như không thấy ánh mắt ra hiệu của Thư Lạc, cứ thản nhiên như lão tăng nhập định, ung dung bình thản.

Dù sao người Tống Thanh Hàn hỏi đâu phải hắn , hắn tuyệt chẳng dại gì mà xen vào.

Song, Tống Thanh Hàn nhanh chóng hiểu ra hỏi Thư Lạc cũng vô ích, bởi Thư Lạc nào rành y thuật.

Cậu bèn quay sang, nheo mắt nhìn thẳng vào thủ lĩnh quân y, bình tĩnh nói: 

"Ta không muốn hỏi lại lần nữa, ngươi nói thẳng đi."

Thủ lĩnh quân y giật mình, thoáng có cảm giác như bị Diêm Vương gọi tên, gượng cười lấy lòng rồi ngập ngừng:

"Cái đó... ngươi... có rồi..."

Lông mày Tống Thanh Hàn khẽ chau, giọng lạnh đi: 

"Có cái gì? Nói cho rõ ràng!"

Bị dọa đến mức run tay, thủ lĩnh quân y nhắm mắt, như liều mạng mà hô lên:

"Ngươi có con rồi! Mang thai rồi! Chừng ba tháng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com