Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 237: Được thả ra


Nghe xong lời của Tống Thanh Hàn, đám thị vệ không khỏi kinh hãi, trừng to mắt:

"Cái gì? Vậy... vậy sao ngươi biết?"

Bọn họ chỉ biết Võ Đại Hổ có phu lang và đối với phu lang cực kỳ tốt. Còn tên của phu lang hắn, chẳng ai rảnh rỗi mà đi dò hỏi, dù sao rời khỏi chiến trường rồi cả đời chưa chắc đã có cơ hội gặp mặt dù chỉ một lần.

Tống Thanh Hàn khẽ sờ sống mũi, nhẹ giọng đáp:

"Trước kia ta từng gặp Võ đại nhân và phu lang của ngài ấy ở Thành Nguyệt Bán, khi đó suýt chút nữa tưởng ngài ấy gọi ta. Sau lại nghĩ trùng tên thật có duyên, nên mới ghi nhớ chuyện này."

Đám thị vệ nghe vậy đều lộ vẻ bừng tỉnh, không hỏi thêm chi tiết. Ánh mắt họ chạm nhau, như đang dò xét ý nhau.

Bọn họ cũng chẳng nghi ngờ Tống Thanh Hàn bịa đặt, loại chuyện này chỉ cần tùy tiện hỏi thăm là rõ, có gì phải lừa? Huống hồ, một sinh nam khổ mệnh lại còn mang theo con như cậu, có lừa được bọn họ thì cũng đâu được lợi gì.

Nhân cơ hội ấy, Tống Thanh Hàn khẽ dụi khóe mắt, chờ vành mắt hơi ửng đỏ mới ngẩng đầu, dịu giọng tiếp:

"Võ đại nhân chỉ là quá nhớ phu lang mà thôi. Nếu các vị cho ngài ấy hy vọng, đến khi ngài ấy gọi ta đến mà phát hiện không phải người mình mong đợi, chẳng phải sẽ thất vọng lắm sao? Lỡ khi đó ngài ấy nổi giận, ta biết phải làm thế nào đây..."

Lời ấy khiến đám thị vệ thuận theo logic của cậu, chẳng ai nghĩ sâu thêm vì sao Võ Đại Hổ lại muốn tìm Tống Thanh Hàn. Họ gật gù, cuối cùng đưa ra một câu trả lời lấp lửng:

"Được, vậy chúng ta tùy tình hình. Nếu chuyện không quan trọng, sẽ giúp ngươi giữ kín."

Có được câu trả lời ấy đã ngoài mong đợi, Tống Thanh Hàn không miễn cưỡng thêm, gật đầu:

"Vậy đa tạ các vị đại ca."

Đám thị vệ hỏi xong liền vội quay lại bẩm báo cho Võ Đại Hổ, nhưng trước đó vẫn nhịn không được hỏi:

"Đại nhân... có phải đang nhớ phu lang không?"

Võ Đại Hổ khựng lại, không so đo chuyện họ vượt lễ, chỉ trầm giọng:

"Coi như là vậy đi. Các ngươi tìm thấy chưa?"

Thấy sự tình quả đúng như Tống Thanh Hàn nói, đám thị vệ liếc nhau, vô thức đáp:

"Hồi bẩm đại nhân, chúng thuộc hạ chưa tìm được phu lang của ngài."

Trong quân doanh quả thực có một Tống Thanh Hàn khác, nên họ trả lời thế cũng chẳng sai. Hơn nữa, chẳng ai liên kết ra được Tống Thanh Hàn trước mặt mình với phu lang của Võ Đại Hổ. Nếu thật sự là phu lang hắn, một là đâu phải đi làm việc đổ bô, hai là cần gì phải nhờ họ làm "người đưa tin", phu phu muốn gặp thì cứ gặp là được rồi.

Nghe được câu trả lời ấy, ánh mắt Võ Đại Hổ chợt tối lại, bản thân cũng chẳng rõ trong lòng là cảm giác gì. Chỉ như trăm vị hòa lẫn, đắng cay mặn ngọt chua chát đủ cả.

Thì ra Tống Thanh Hàn thật sự không đi theo. Vậy chuyện đêm qua, nếu không phải ảo giác của hắn... thì là do hắn nhận nhầm người thành Tống Thanh Hàn. Nhưng xét vết tích trên giường cùng lời Gia Nghi nói, hiển nhiên chẳng phải hắn hoang tưởng. Vậy thì...

Võ Đại Hổ bỗng xua tay, ra hiệu cho thị vệ lui xuống, rồi siết chặt nắm đấm đặt lên gối, như đang cố chấp đấu trí với chính mình.

Hắn thực sự đã làm chuyện có lỗi với Tống Thanh Hàn. Dù có thắng trận, thì sao chứ? Hắn còn mặt mũi nào trở về gặp Tống Thanh Hàn và Tiểu Thạch Đầu nữa đây?

"Bốp!" - Một tiếng giòn vang, nắm đấm hắn lún sâu vào mặt bàn, gân xanh trên mu bàn tay hằn nổi, nét mặt dữ tợn đến kinh người.


Tống Thanh Hàn thấy thị vệ không quay lại tìm mình, biết chuyện đã tạm lắng xuống, trong lòng khẽ thở phào.

Quả nhiên, người say rượu thường chẳng nhớ được gì, mơ hồ có chút ấn tượng đã là tốt lắm rồi.

Ngày tháng lại yên ổn. Khi Đại tướng quân bình phục, liền đặc biệt triệu Tống Thanh Hàn tới.

Lần nữa nhìn thấy cậu, ánh mắt Đại tướng quân như có chút khác thường, nửa cười nửa không:

"Ngươi là phu lang của Võ Đại Hổ?"

Tống Thanh Hàn vốn không trông mong có thể mãi che giấu Đại tướng quân. Với năng lực của ông , việc cậu ở nhóm đổ bô vốn đã kỳ quặc, chỉ cần chịu khó điều tra sớm muộn gì cũng lộ ra, huống chi ông là người tâm tư tỉ mỉ như vậy.

Cậu chắp tay:

"Quả là tại hạ. Ban đầu vốn định cùng Đại Hổ tới đây, nhưng hắn lo cho ta và con, nên ta mới phải giấu hắn."

Đại tướng quân hiểu cả lo lắng của Võ Đại Hổ lẫn quyết tâm của Tống Thanh Hàn, nên cũng không nói thêm gì, thậm chí còn thầm cảm kích cậu - nếu Tống Thanh Hàn thực sự ở hậu phương như Võ Đại Hổ căn dặn thì thương thế của mình chắc chắn chẳng thể mau lành như vậy.

"Ngươi có công chữa thương cho ta, muốn gì cứ nói. Muốn đoàn tụ với Võ Đại Hổ? Hay là trực tiếp hồi phủ? Còn vàng bạc châu báu, chắc giờ ngươi cũng chẳng dùng tới."

Tống Thanh Hàn mỉm cười, bình tĩnh đáp:

"Đa tạ Đại tướng quân. Ta đã quyết định giấu Đại Hổ, tất nhiên phải giấu tới cùng, nếu không thì trước đây coi như uổng công. Hơn nữa, nếu giờ xuất hiện trước mặt hắn, tâm trạng hắn ít nhiều sẽ thay đổi, chẳng có lợi gì cho việc đánh trận."

Thấy cậu nghĩ chu toàn như vậy, Đại tướng quân cũng không khuyên nữa, chỉ lặng lẽ ghi nhớ công lao này của hai người, định chờ chiến tranh kết thúc sẽ báo lại cho Võ Đại Hổ.

Tống Thanh Hàn vừa bước ra khỏi trướng lớn, liền thấy mấy tên tướng sĩ từng bị nhốt trong trại tù binh vì tội dâm loạn được thả ra. Nhìn hướng đi, rõ ràng là tới gặp Đại tướng quân.

Cậu đứng tại chỗ trầm ngâm, giữa lông mày hiện chút lo lắng rồi nhấc chân đi về khu quân y.

Tống Thanh Hàn hiểu rõ, trận chiến này tổn thất nặng nề, quân số thiếu hụt, tất nhiên phải tận dụng mọi nhân lực. Nhưng tình huống của mấy người kia lại khác, bọn họ biết rõ chính Võ Đại Hổ tống họ vào trại tù binh, còn khiến họ mất chức.

Trong hoàn cảnh ấy, rất khó tin là họ sẽ không ngấm ngầm giở trò sau lưng.

Vào khu quân y, như thường lệ cậu ghé thăm vị tướng bị thương sớm nhất. Thấy hắn sắc mặt hồng hào, Tống Thanh Hàn bật cười:

"Không cần xem vết thương, ta cũng biết ngươi đã khỏe hơn nhiều rồi. Nếu không, sao mặt mày lại như vừa uống rượu thế này."

Người kia biết rượu là thứ cấm kỵ với mình, sợ cậu hiểu lầm nên vội xua tay:

"Không có, ta nào dám uống. Khó khăn lắm mới có chút cảm giác, ta còn mong mau hồi phục lại như trước. Còn sắc mặt... ha ha... chỉ là ta mừng quá thôi. Cách mà Võ đại nhân nghĩ ra thật quá tuyệt, cuối cùng cũng khiến chúng ta nhìn thấy hy vọng."

Nghe người khác khen Võ Đại Hổ cũng như khen mình, khiến Tống Thanh Hàn vui từ tận đáy lòng. Nhưng nhớ lại cảnh vừa thấy, cậu khẽ lắc đầu:

"Những kẻ trước kia bị Võ đại nhân bắt giam đã được thả ra rồi. Ngươi đoán đại tướng quân sẽ sắp xếp họ thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com