Chương 258: Đại hôn của Ô Tản
Tống Thanh Hàn không bỏ qua cơn giận lộ rõ trên mặt Ô Tản, khẽ cười rồi thẳng thừng nằm xuống, vẫn để nguyên y phục, nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Thạch Đầu, dịu giọng dỗ nhóc ngủ.
Ô Tản không muốn nổi nóng trước mặt Võ Đại Hổ, liếc hắn một cái. Thấy hắn nghe xong lời Tống Thanh Hàn lại chẳng có phản ứng gì, sắc mặt Ô Tản mới dịu đi đôi chút.
Trước khi rời khỏi, y trừng Tống Thanh Hàn một cái thật dữ, chẳng ngờ chưa kịp dọa được ai, Tiểu Thạch Đầu ngẩng đầu lên vô tình bắt gặp ánh mắt hung dữ đó, liền òa khóc nức nở.
Tống Thanh Hàn lạnh giọng nhìn Ô Tản:
"Chưa đi là muốn ngủ lại đây à? Một ngày cũng chờ không nổi sao? Võ Đại Hổ bây giờ thương thế chưa lành, cho dù muốn động đậy cũng chẳng làm được gì. Ngươi nằm đây thì làm được cái gì chứ?"
Cậu cố ý nói thật khó nghe. Thấy mặt Ô Tản thoáng đỏ lên, y liền quay người bước nhanh ra khỏi lều. Trong mắt ánh lên tia chán ghét, cậu ôm Tiểu Thạch Đầu chặt vào lòng, khẽ thì thầm:
"Thạch Đầu đừng sợ, cha sinh đánh đuổi kẻ xấu rồi, đừng sợ, đừng sợ nữa nha..."
Không biết từ khi nào, Võ Đại Hổ đã mở mắt, nghiêng đầu nhìn Tống Thanh Hàn, chậm rãi hỏi:
"Đây... là con của ngươi?"
Tống Thanh Hàn khựng lại, mặt không biểu cảm đáp:
"Là con của chúng ta. Còn đây..."
Cậu đặt tay lên cái bụng hơi nhô ra của mình, bình thản nói:
"... cũng là con của chúng ta."
Ánh mắt Võ Đại Hổ thoáng hiện nét nghi hoặc, trông như muốn nói gì đó, nhưng tiếng khóc của Tiểu Thạch Đầu chen ngang khiến hắn có chút luống cuống.
Tiểu Thạch Đầu vừa mới dần hồi phục lại sau lần bị kinh sợ khi cưỡi ngựa, hôm nay lại liên tiếp thấy mặt Ô Tản. Vẫn may là tình trạng chưa xấu thêm, nên Tống Thanh Hàn cũng chẳng sốt ruột, chẳng buồn nhìn Võ Đại Hổ, chỉ tập trung dỗ dành Tiểu Thạch Đầu.
Khi đã dỗ nhóc ngủ, cậu ngẩng đầu thì thấy Võ Đại Hổ cũng ngủ say, chỉ là đôi mày vẫn nhíu chặt, như đang mắc kẹt trong cơn ác mộng.
Tống Thanh Hàn đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày hắn, kéo chăn đắp kỹ, khẽ thở dài rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là cậu không hề hay biết, ngay khi hơi thở của mình dần đều đặn hơn, đôi mắt Võ Đại Hổ đã bất ngờ mở ra, mượn ánh lửa le lói từ xa mà chăm chú nhìn cậu. Trong mắt hắn tồn tại ý nghĩ gì đó lặng lẽ xoay vòng, khó mà đoán được.
Vừa mới sáng sớm hôm sau, Ô Tản đã tới hối thúc người rời đi. Không rõ một kẻ làm thống soái như y sao lại rảnh rỗi đến vậy.
Tống Thanh Hàn thì thu dọn rất gọn gàng, dù gì Võ Đại Hổ đâu phải không có tay chân, chỉ là mất trí nhớ chứ chưa đến mức thành kẻ ngốc, không có cậu bên cạnh chăm sóc cũng không đến nỗi. Chỉ có điều, cậu vẫn lo Ô Tản giở trò.
Quả nhiên, vừa tiễn Võ Đại Hổ đi, Ô Tản liền ung dung dọn vào lều hắn, đường hoàng nói là "tiện bề chăm sóc gần gũi".
Võ Đại Hổ lại chẳng phản đối, ngoan ngoãn y như một đứa trẻ mới sinh. Sự ngoan ngoãn ấy khiến Ô Tản rất hài lòng. Nếu không phải do hắn còn chưa bình phục, có lẽ Ô Tản đã sớm không nhịn được mà ra tay.
Những ngày sau đó, cuộc sống trôi qua bình lặng như mặt nước. Nếu không phải bụng mình ngày một lớn hơn, Tống Thanh Hàn gần như tưởng rằng thời gian đã ngừng trôi.
Việc Mặc Khắc mãi chưa trở về khiến cậu đoán chiến sự ở hậu phương hẳn rất căng thẳng, điều đó cũng đồng nghĩa Mục Hãn Mặc và người của hắn tiến triển khá thuận lợi.
Dù tiếp xúc với Mục Hãn Mặc không nhiều, nhưng không hiểu sao so với Mặc Khắc, Tống Thanh Hàn lại hy vọng người nắm quyền ở Man Di sẽ là Mục Hãn Mặc hơn.
Điều duy nhất khiến cậu thất vọng Ô Tản vẫn chưa chịu đi.
Song cũng thật lạ, từ sau hôm đó, Ô Tản như thể hoàn toàn coi như cậu không tồn tại, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc một cái.
Thứ canh thuốc bắt cậu uống trước đây cũng đột nhiên dừng hẳn. Nếu không phải nhớ rõ mùi vị ấy, Tống Thanh Hàn thậm chí sẽ tưởng mọi chuyện hôm đó chỉ là ảo giác.
Cứ ngỡ những ngày bình lặng sẽ tiếp diễn, thì bên phía Thanh Mộc lại bất ngờ mở một đợt tấn công nữa.
Ô Tản đích thân cầm quân nghênh chiến, dẫn toàn bộ binh sĩ chống lại thế công dữ dội của Thanh Mộc.
Tưởng như trận này nắm chắc phần thắng, ai ngờ chỉ vì một sơ suất của Ô Tản mà thế cục sụp đổ. Nếu không phải Thanh Mộc không đủ lực đánh tiếp, Man Di e là đã phải dời trại chạy trốn.
Những tin tức này là Tống Thanh Hàn nghe được từ miệng người khác. Bởi ngoài chỗ ở và nhà bếp, cậu hiếm khi đến nơi nào khác, chỉ thỉnh thoảng ghé bãi tha ma nhặt vài người còn thoi thóp về cứu, nhưng chuyện này hoàn toàn tùy vào vận may. Không phải ai trong đám tù binh cũng còn giữ được hơi thở, phần lớn đều là những xác chết lạnh tanh.
Điều kỳ lạ là kẻ bị cậu vứt xuống đất hôm trước không biết đã biến mất từ lúc nào. Lúc phát hiện ra Tống Thanh Hàn còn tưởng ai đó đã dời xác hắn đi, nhưng tìm khắp cũng không thấy, khi ấy mới biết sự việc không hề đơn giản như cậu nghĩ.
Lần ấy, khi đang từ bãi tha ma trở về, chưa kịp đến chỗ ở thì Tống Thanh Hàn đã thấy một đám người tụ tập, bàn tán xôn xao.
Cậu nép sang một bên, dựng tai nghe lén.
"Quận chúa đay là phát điên rồi sao? Mới vừa bại trận, giờ lại đòi thành thân? Còn muốn tổ chức linh đình nữa?"
"Đúng thế, Chủ thượng không ở đây, chẳng ai quản nổi y. Người duy nhất có thể quản thì lại là một tên Thanh Mộc vô dụng."
"Haiz, đám Thanh Mộc hại người ghê gớm! Một tên mê hoặc Quận chúa đến mức bỏ bê việc luyện binh, suốt ngày quấn lấy hắn. Một tên thì làm Chủ thượng mê muội, đến mức tặng cả tín vật vương hậu cho y. Thật là..."
"......"
Phần sau, Tống Thanh Hàn không nghe rõ nữa. Bọn họ cũng dường như chợt nhận ra ở đây nói xấu Mặc Khắc và Ô Tản là không ổn, nên im bặt, tản đi.
Nhưng bấy nhiêu đã đủ cho cậu hiểu. Lông mày Tống Thanh Hàn nhíu chặt, lẩm bẩm:
"Ô Tản thật sự định cưới Võ Đại Hổ? Cũng không sợ mẻ răng sao?"
Vừa nghĩ, cậu vừa cúi đầu nhìn chiếc ngọc bội bằng xương treo bên hông, ánh mắt thoáng qua vẻ suy tư. Thì ra đây là tín vật của vương hậu, chẳng trách Ô Tản cũng phải hành lễ với cậu, còn đám hạ nhân thì chưa bao giờ dám gây khó dễ, gặp là tránh sang một bên.
Trước kia cậu còn tưởng là nhờ lệnh của Mặc Khắc, giờ mới thấy công lao đều thuộc về miếng ngọc bội này.
Nếu lời đám kia nói là thật, cậu thậm chí có thể dựa vào nó mà ra lệnh cho Ô Tản?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên đã bị cậu tự bác bỏ.
Ra lệnh là một chuyện, Ô Tản có chịu nghe hay không lại là chuyện khác. Nhất là lúc này, y đang chìm đắm trong men say trước ngày cưới, e rằng ngay cả khi Mặc Khắc đích thân ra mặt cũng chưa chắc đã chế ngự nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com