Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 305: Lạc mất dao mổ


Tống Thanh Hàn còn chưa kịp mở miệng giải thích thì lão thợ rèn đã vừa khóc lóc vừa kêu trời:

"Là ta sai, các vị đại nhân đại lượng, xin tha cho ta, đừng báo quan mà... Ta trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, ta còn phải kiếm sống nuôi cả nhà... hu hu hu..."

Võ Đại Hổ nghe mà thấy hồ đồ, theo bản năng liếc nhìn Tống Thanh Hàn. Cậu khẽ làm động tác như đang mổ xẻ, thấy hắn hiểu ra thì nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu nhìn lão thợ rèn đang sụt sùi như chết cha chết mẹ, coi như tin rằng việc này không phải ông ta làm, giọng trầm xuống:

"Ông nói kỹ lại diện mạo và giọng nói của người ki đi. Càng chi tiết càng tốt. Nếu chúng ta tìm được người đó thì việc này coi như bỏ qua. Còn nếu là ông bịa đặt khiến chúng ta tìm không ra, thì cứ chờ mà bị..."

"Ta nói! Ta nói!"

Thợ rèn vội vàng cắt ngang, giơ tay lên, sợ đến mức hấp tấp la toáng lên.

Ông ta ngừng lại một thoáng, như đang cố gắng nhớ lại, giọng lắp bắp:

"Gã để râu quai nón nên ta không nhìn rõ dung mạo. Chỉ nhớ đôi mắt gã rất to, tròn xoe như cái chuông đồng vậy..."

Thấy Tống Thanh Hàn nhíu mày, lão vội vàng bổ sung:

"Gã cao lắm, còn cao hơn vị đại nhân này nửa cái đầu nữa, nhìn cực kỳ oai phong. Trên người mặc loại vải rất tốt, không phải loại bán trong mấy cửa hàng vải ở đây, vừa nhìn đã biết đắt tiền. Cũng vì thế nên sau khi ta bị cướp mới không dám lập tức báo quan..."

Tống Thanh Hàn khép mắt, trầm ngâm hồi lâu, trong đầu đã hiện ra hình ảnh một kẻ Man Di thô bạo.

Người như thế nếu từng xuất hiện trước mặt họ, thì họ chắc chắn không thể quên. Cho nên khả năng duy nhất là bọn họ chưa từng gặp qua. Nhưng đã là chưa từng gặp thì tại sao gã lại cướp dao mổ của họ chứ?

Nghĩ đến đây, cậu mở mắt, nghiêm giọng hỏi:

"Gã chỉ nói mấy con dao đó là của gã thôi sao? Còn nói gì khác không? Một chữ cũng không được bỏ sót."

Thợ rèn chống cằm nghĩ ngợi, tay kia vô thức vặn vẹo vạt áo, chậm rãi đáp:

"Gã xông vào giật lấy dao mổ, vừa nhìn một cái đã nói thứ này vốn là đồ nhà hắn, dạo gần đây bị trộm mất, nay là vật về nguyên chủ. Ngoài ra cũng chẳng nói gì nữa, cứ thế quay người bỏ đi."

"Vật về nguyên chủ?" - Tống Thanh Hàn nhíu mày, chẳng bắt được thêm manh mối nào, đành nhìn về phía Võ Đại Hổ.

Võ Đại Hổ cũng chưa nghĩ ra đầu mối, bèn dò hỏi cậu:

"Hay là báo quan? Chỉ dựa vào chút manh mối này mà tìm người chẳng khác gì mò kim đáy biển."

Lúc này, thợ rèn mới giật mình hiểu ra. Rõ ràng là ông bị lừa, dao mổ vốn thuộc về hai người trước mắt, bởi thế họ chẳng sợ việc báo quan. Nhưng nếu thật sự đi báo quan, lỡ quan phủ không tìm ra kẻ kia thì người chịu khổ nhất định  sẽ là bản thân mình...

Nhận ra rõ sự thật rồi, ông ta liền nhắm tịt mắt, mặc kệ ra sao cũng khóc lóc ầm ĩ:

"Đại nhân, trước hết cứ đi tìm thử xem. Biết đâu vừa ra cửa đã gặp ngay gã. Xin đừng báo quan, nếu báo quan ta nhất định sẽ bị đánh chết mất... ta không muốn chết đâu..."

Tống Thanh Hàn tức cười, lạnh lùng nói:

"Ông không muốn chết, nhưng ông có biết nếu mất đi thứ đó thì sẽ có bao nhiêu người phải chết theo không? Mạng của ông là mạng, còn mạng người khác thì không phải sao?"

Tiếng khóc lập tức nghẹn lại. Thợ rèn trợn tròn mắt, trên mặt khô khốc, một giọt nước mắt cũng không còn - hiển nhiên vừa rồi chỉ giả vờ.

Ông thật sự chưa từng nghĩ, mấy con dao đó lại quan trọng đến vậy, mất đi sẽ có người chết?

Thấy vẻ mặt Tống Thanh Hàn không giống làm bộ, gương mặt ông ta biến đổi liên hồi, cuối cùng nghiến răng:

"Ta lập tức làm lại cho ngài! Không làm ra được một bộ y như đúc mà thậm chí tốt hơn, không được thì ta không ngừng tay! Dù sao ngài cũng định đổi một bộ, nếu ta làm được, ngài sẽ không báo quan nữa chứ?"

Tống Thanh Hàn thấy ông ta đã tự tìm ra cách giải quyết tốt nhất thì cơn giận cũng nguôi bớt, giọng bình thản:

"Được, ông cứ làm đi. Làm xong giao tận tay cho ta, việc này với ông coi như xóa bỏ. Nhưng gã râu quai nón kia, ta sẽ tiếp tục truy xét."

Thợ rèn ngẩn ra, chẳng mấy để ý câu sau, chỉ cần bảo toàn được cả nhà là đủ, còn người khác, ông ta mặc kệ.

Ra khỏi lò rèn, sắc mặt Tống Thanh Hàn u ám vô cùng, đưa mắt đảo quanh một lượt.

Cậu cũng mong như lời thợ rèn, vừa bước ra liền bắt gặp kẻ râu rậm kia. Nhưng đáng tiếc, gã cướp dao mổ rõ ràng không phải để gặp mặt, lúc này chẳng biết đã chạy đến đâu rồi.

Điều làm cậu khó hiểu nhất là động cơ của hắn. Trộm tiền, trộm trang sức thì là vì tiền, nhưng cướp dao mổ để làm gì? Nếu để giết người thì trong lò rèn dao găm nhọn bén không thiếu, thứ nào dùng cũng thuận tay hơn dao mổ nhiều.

Còn nếu định giá họa việc giết người cho cậu, lại càng không thể. Trừ khi tên kia giết luôn thợ rèn để diệt khẩu. Nhưng nếu cậu lập tức báo quan thì sau này dao mổ có dính vào án mạng, quan phủ cũng chẳng quy về cậu.

Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này tựa hồ chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.

Thế nhưng khi họ tới chỗ bán bò sữa, định dắt con bò vừa mua đi thì đã lập tức hiểu rằng việc vừa rồi tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Tất cả bò sữa dê sữa cùng với chủ quán dường như bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại lấy một bóng dáng tại chỗ.

Chung quanh chẳng có ai để hỏi. Bò sữa và dê có mùi nặng nên các hàng quán khác cũng chẳng muốn chen lại gần. Còn như khách qua đường vốn dĩ lênh đênh bất định, vừa rồi còn thấy lác đác vài người, giờ đã chẳng biết tản đi đâu. Dù muốn dò hỏi, cũng không có cách nào lần ra manh mối.

Tống Thanh Hàn và Võ Đại Hổ nhìn nhau, đều cảm thấy trong chuyện này có điều khác thường.

"Có người nhằm vào chúng ta?"

Nghe Tống Thanh Hàn hỏi, Võ Đại Hổ không gật cũng chẳng lắc, chỉ trầm ngâm:

"Trước khi điều tra rõ ràng thì cứ tạm coi là vậy đi. Hai chuyện liên tiếp đều quá trùng hợp."

Cướp dao mổ thì thôi đi, dù gì dao gọn nhẹ dễ mang. Nhưng đến cả bò sữa cũng cướp, thì thật là...

Nếu bảo có kẻ cần mua gấp nhiều bò dê thì cũng phải có thời gian thương lượng, chí ít cũng chọn lựa vài con, chứ ai lại gom sạch cả bãi thế này? Trừ phi đầu óc hắn có vấn đề.

Tống Thanh Hàn liếc nhìn gạo, bột mì cùng mấy thứ khác họ đang ôm trong tay, tự an ủi bản thân:

"Cũng may, rốt cuộc vẫn còn mua được ít thứ. Chẳng lẽ bọn họ chỉ để ngăn cản chúng ta mua đồ mà lại vét sạch cả Thành Tinh Nguyệt hay sao chứ?"

Võ Đại Hổ không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt bỗng trở nên kỳ quái, chậm rãi nói:

"Bọn họ sẽ không vét sạch cả Thành Tinh Nguyệt ... nhưng có thể khiến chúng ta mua xong đồ rồi lại chẳng có chỗ mà chứa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com