Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại Truyện 6

Tịch Hàn và Ân Ngôn Thanh vẫn còn ở tầng hầm.

Nước trong hồ bơi chảy chậm rãi, phát ra âm thanh nhẹ nhàng. Ánh nắng mô phỏng từ trần rơi xuống mặt nước, phản chiếu những bóng sáng lấp lánh trên thành hồ.

Tịch Hàn tựa vào ghế, đưa tay ôm lấy eo người bên cạnh: "Bé con, qua ngồi lên đùi anh nào."

Anh lúc nào cũng không đứng đắn, còn Ân Ngôn Thanh thì là người nghiêm chỉnh. Nghe vậy, cậu chỉ liếc anh một cái rồi ngồi xuống ghế.

Thấy vậy, Tịch Hàn kéo ghế ngồi sát bên cậu, một tay phủ lên những ngón tay thon dài, cốt cách rõ ràng của đối phương rồi mơn trớn: "Bé con có phải nhớ nhà rồi không?"

Dạo gần đây anh vẫn luôn ở Kinh Đô, Ân Ngôn Thanh cũng đi theo. Vài năm nay, bọn họ vẫn luôn sống ở An Thành.

Ân Ngôn Thanh đáp: "Không."

Cậu ta nói: "Em có hơi nhớ mấy con mèo ở nhà."

Hai người nuôi ba con mèo, khi đến Kinh Đô không mang theo mà gửi người khác chăm sóc.

Tịch Hàn nhìn mái tóc đen nhánh trên đỉnh đầu cậu, đưa tay xoa một cái: "Vậy chiều nay mình về nhà."

Hai người đang nói chuyện thì cửa cuốn ở tầng hầm lần nữa được nâng lên, một bóng người xuất hiện trước cửa.

Tịch Hàn nheo mắt nhìn về phía đó, Giang Du lại xuống tầng hầm.

Giang Du cười nhìn hai người một cái: "Trên lầu không thấy đâu, đoán là hai người vẫn còn ở đây."

Tịch Hàn hỏi: "Có chuyện gì?"

Giang Du đứng trước tủ rượu, qua lớp kính trong suốt có thể thấy đủ loại rượu bày bên trong.

Anh đặt tay lên tủ kính, bật cười hỏi: "Em ấy đã uống bao nhiêu rượu của em rồi?"

Tịch Hàn liếc nhìn Giang Du một cái, trong mắt đối phương không hề có vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là đã biết từ sớm Yến Trầm đến đây làm gì.

Hắn nghĩ một chút rồi nói: "Không nhiều, tổng cộng chưa đến nửa chai."

Ánh mắt Giang Du rơi xuống chiếc bàn bên cạnh—một chai rượu 750ml, ba ngày uống hết khoảng 300ml, tính ra mỗi ngày chỉ chừng hai ly, so với trước đây đã ít đi rất nhiều.

Hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Nghĩ vậy, Giang Du bật cười: "Để anh trả tiền rượu cho em."

Tịch Hàn sảng khoái lấy điện thoại ra cho đối phương chuyển khoản. Anh em rõ ràng chuyện tiền bạc, có thể chặt chém một lần thì cứ chặt chém một lần.

"Thì ra anh biết từ lâu rồi."

Tịch Hàn hơi tiếc nuối nghĩ: Thế là nhân tình coi như bỏ phí rồi.

Giang Du nghĩ, cho dù có ăn kẹo cao su rồi uống nước nóng đi nữa, lúc hôn vẫn có thể ngửi được mùi.

Anh chậm rãi mở miệng, đáy mắt ánh lên ý cười, rực rỡ như pháo hoa trên bầu trời mùa hè, quyến rũ mê người.

Giọng anh ôn hòa: "Dù sao cũng phải cho em ấy chút thời gian chứ."

Tâm trạng rất tốt, anh nói: "Không làm phiền hai người nữa."

Tịch Hàn và Ân Ngôn Thanh giơ tay chào tạm biệt.

Giang Du trở về phòng, thấy Yến Trầm vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, đĩa DVD đang phát một bộ phim, cậu lười biếng nhìn màn hình tivi.

Giang Du cầm một miếng dưa hấu đưa tới miệng cậu: "Ngọt không?"

Sau nhà cũ có một cái giếng, gần như đã cạn nước. Mùa hè, họ thường bỏ dưa hấu vào thùng rồi dùng dây thừng thả xuống giếng, sau vài tiếng vớt lên cắt ra thì mát lạnh ngọt lịm, không kém gì bỏ tủ lạnh.

Yến Trầm thích tất cả những thứ có vị ngọt. Cắn nhẹ một cái, nước dưa lan tràn, trong miệng tràn đầy vị thanh mát. Cậu hài lòng nheo mắt lại: "Rất ngọt."

Ăn xong dưa hấu, Yến Trầm mở miệng: "Thì ra anh biết em đi uống rượu."

Sớm biết vậy thì khỏi cần tốn công uống nước rồi đánh răng. Trời biết cậu ghét uống nước nóng đến mức nào.

Đối với chuyện bị nhìn thấu, Yến Trầm rất bình thản, trên mặt không có chút xấu hổ nào. Cậu vốn da mặt dày, lúc này vẫn thản nhiên ngồi đó, hiên ngang lẫm liệt.

Giang Du cất giọng dịu dàng, nghe ra là vô tận cưng chiều và nhẫn nại. Đôi mắt hoa đào của anh như chứa đựng tình cảm sâu thẳm: "Em yêu, dù sao anh cũng phải cho em chút thời gian chứ."

Yến Trầm cười tươi, nét mặt mang theo ý trêu đùa: "Thật sao? Chứ không phải anh muốn giữ lại bằng chứng để đề phòng, có ngày lấy ra đấu với em à?"

Cho chút thời gian, nói thì hay đấy, lừa người ngoài thì được, chứ hai người họ còn lạ gì nhau nữa?

Giang Du mặt không đổi sắc, giọng vẫn dịu dàng như cũ.

Chiếc nhẫn trên tay anh lạnh buốt: "Kết hôn rồi, làm gì còn chuyện đề phòng nữa."

Yến Trầm sờ cằm, cười mà như không cười: "Hình như em còn chưa tính sổ với anh vụ phóng viên Đàm Nguyệt ở khu Tân Cát Khánh đâu nhỉ?"

Giang Du mỉm cười: "Hay là mình nói chuyện một chút về việc em lừa anh đi?"

Hai ánh mắt chạm nhau, đều mang theo ý cười đầy tính xâm lược.

#Rất tốt, quả nhiên là cùng chui ra từ một ổ.#

Yến Trầm giơ tay quàng lấy cổ anh, lập tức cắn xuống—chuyện trên giường thì để lên giường giải quyết.

.

Từ sau khi kết hôn, tính khí của Yến Trầm tốt lên không ít, đây là điều mà ai cũng công nhận.

Ví dụ như, khi uống rượu đánh bài ở hội quán, những lúc tâm trạng thất thường cũng ít đi. Vốn đã đẹp sẵn, bây giờ lại nhàn nhã tựa vào ghế sofa, quanh người toát ra vẻ lãnh đạm hờ hững, nét quý khí phối với gương mặt ấy khiến người ta không thể rời mắt.

Có tiếng nói truyền đến: "Yến thiếu, chơi một ván không?"

Yến Trầm lười biếng ngước lên, đối diện với một gương mặt có chút quen thuộc nhưng không nhớ ra gặp ở đâu.

Cậu hỏi: "Cậu là?"

Người bên cạnh đáp: "Yến thiếu, đây là thiếu gia nhà họ Tống, tên là Tống Thanh."

Yến Trầm gật gù: "Là em trai của Tống Minh à."

Tống Thanh cười, không ngờ đối phương còn nhớ mình, trong lòng không khỏi vui mừng.

Hắn ta không kìm được mà mỉm cười, lại hỏi: "Yến thiếu có muốn chơi không?"

Yến Trầm nhìn đồng hồ, nghĩ bụng Giang Du còn một tiếng nữa mới tan làm, bèn lười biếng liếc bàn bài một cái: "Chơi một ván đi."

Lúc đánh bài, có người ở bên cạnh định châm thuốc, là một cậu trai trông có vẻ ngoan ngoãn, mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ nhã nhặn.

Nhưng còn chưa đưa điếu thuốc lên môi, đã nghe Tống Thanh lạnh giọng: "Không biết bây giờ Yến thiếu không hút thuốc à? Còn không mau đi chỗ khác."

Nói xong, hắn ta nhìn sang Yến Trầm, nhưng thấy đối phương không hề lên tiếng.

Tống Thanh không nhịn được mà hơi nhếch môi, nhưng khi ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn trên tay cậu thì lại khựng lại, cụp mắt xuống, ý vui vẻ cũng vơi bớt.

Đang đánh bài thì chợt nghe tiếng nói từ cửa: "Giang tổng đến rồi."

Tống Thanh giật mình ngẩng đầu nhìn qua—

Một người đàn ông cao ráo bước vào, dáng người thẳng tắp, khí chất ôn hòa. Anh cười nói gì đó với anh trai hắn, sau đó trực tiếp đi về phía này.

Yến Trầm vừa chỉnh bài vừa nghiêng đầu nhìn: "Anh tới sớm nhỉ."

Giang Du nói: "Đã bảo hôm nay tới đón em rồi mà."

Người bên bàn bài lên tiếng: "Giang tổng, chơi vài ván chứ?"

Người đó đã làm động tác muốn đứng dậy nhường chỗ, nhưng Giang Du chỉ cười: "Thôi, không làm mất hứng của mọi người. Tôi ngồi đây xem là được rồi."

Anh kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Yến Trầm.

Yến Trầm nghiêng người, vẻ mặt đắc ý: "Anh nhìn bài em xem thế nào?"

Giang Du liếc qua: "Siêu đẹp."

Yến Trầm nhếch môi liếc anh một cái, ngón tay vuốt ve một quân bài, quay đầu nói: "Thắng rồi về nhà mua thịt cho anh ăn."

Giang Du ánh mắt đầy ý cười, giọng nói chậm rãi: "Vậy anh cảm ơn Yến thiếu nhé."

Yến Trầm nhướng mày: "Giang tổng khách sáo rồi."

Hai người nói chuyện với nhau, xung quanh có người bật cười: "Đúng là kết hôn rồi có khác. Nhưng mà tôi tới giờ còn chưa được uống rượu mừng của hai người đâu nhé. Nếu không thấy giấy chứng nhận trên vòng bạn bè thì đến giờ vẫn không tin là thật luôn."

Lời vừa dứt, xung quanh bắt đầu ồn ào.

"Đúng đó, một ngụm rượu mừng cũng chưa được uống."

"Có khi nào hai người lấy chứng giả lừa tụi tôi không vậy?"

Giang Du đứng dậy, vẫy tay lấy một chiếc ly, cười nói: "Tới giờ vẫn chưa mời mọi người uống rượu là lỗi của tôi, tôi tự phạt ba ly coi như tạ lỗi."

Nói xong, anh nâng ly rượu lên, uống liền ba ly đầy.

Đặt ly xuống, Giang Du cười nhạt: "Còn về chuyện uống rượu, thà chọn ngày không bằng gặp ngày, tuần này rượu của mọi người cứ tính vào hóa đơn của tôi đi."

Chỗ này tiêu xài không hề thấp, tuy rằng ai cũng không thiếu tiền, nhưng được người khác mời một bữa vẫn khiến lòng thoải mái.

Chu Sơ Dương cười nói: "Đã vậy thì bọn tôi không khách sáo nữa, nào, trước hết mở năm chai DRC."

Giá thị trường của DRC thường rơi vào khoảng 200.000, phiên bản cao cấp nhất có thể lên đến cả triệu. Loại rượu này giá trị sưu tầm lớn hơn giá trị uống, hội quán xem nó như báu vật trấn giữ, cất kỹ trong tủ rượu. Một lần mở năm chai chẳng khác nào vét sạch bộ sưu tập, còn phải tính thêm chi phí.

Bình thường cũng ít ai gọi loại này, một là vì đắt, hai là khó xử lý hóa đơn, nếu bị tra ra rất dễ sinh chuyện.

Yến Trầm cầm một quân bài trong lòng bàn tay, liếc Giang Du một cái, chống cằm cười nói: "Hôm nay đúng là chảy máu rồi."

Giang Du nghiêng đầu, khẽ cười: "Làm màu thôi."

Yến Trầm bật cười thành tiếng.

Không ai chơi bài nữa, phục vụ tiến lên mở rượu, còn mang theo pháo hoa và bánh kem. Đèn trong phòng mờ dần, pháo hoa được châm lên, mùi lưu huỳnh nhàn nhạt lan tỏa, ánh sáng rực rỡ bừng lên, soi tỏ từng khuôn mặt, sáng rõ như ban ngày.

Giang Du mỉm cười quét mắt qua từng người, dừng lại thoáng chốc khi lướt qua Tống Thanh, rồi theo ánh mắt của hắn mà nhìn, cuối cùng rơi xuống người Yến Trầm bên cạnh. Anh không để lộ cảm xúc, chỉ lặng lẽ vuốt ve chiếc nhẫn trên tay.

Chờ rượu được rót vào ly, bánh kem cũng đã cắt xong chia cho mọi người, ai nấy đều nói những lời chúc phúc, chủ yếu là những câu may mắn như bách niên giai lão.

Tống Thanh siết lấy ly rượu trong tay, cảm giác lạnh buốt len vào da. Hắn hít sâu một hơi rồi mở miệng: "Tôi biết một cách tính tuổi kết hôn hợp lý nhất, mọi người có hứng thú nghe không?"

Giữa lúc náo nhiệt, vài giọng nói vang lên: "Tiểu thiếu gia Tống nói thử nghe xem."

Tống Thanh nhìn về phía Yến Trầm, dùng giọng điệu hết sức tự nhiên nói: "Mọi người chọn một con số từ 1 đến 9, nhưng đừng nói cho ai biết."

"Lấy con số đó nhân ba, sau đó cộng ba, rồi nhân ba lần nữa, kết quả thu được lấy hàng đơn vị và hàng chục cộng lại, sau đó thêm ba mươi, trừ đi số người đã từng quan hệ, con số cuối cùng chính là độ tuổi thích hợp nhất để kết hôn."

Trong phòng vang lên tiếng bàn tán râm ran, Tống Thanh nhìn Giang Du, nở một nụ cười kỳ quặc: "Không biết tuổi kết hôn của Giang tổng và Yến thiếu có phải là thích hợp nhất không?"

Giang Du chạm mắt với hắn, sau đó khẽ cười, rõ ràng không có ý định để tâm.

Bất ngờ, Yến Trầm đứng dậy.

Cậu bất ngờ cười với Tống Thanh, rồi đột nhiên túm lấy tóc hắn, đập mạnh ba lần xuống bàn đen.

Máu mũi của Tống Thanh chảy ròng ròng, nhưng hắn không kêu lên tiếng nào, chỉ có đôi mắt đẫm lệ, chằm chằm nhìn đối phương.

Hành động của cậu quá nhanh, đến mức mọi người xung quanh chưa kịp phản ứng. Cả đại sảnh lặng ngắt như tờ, chỉ thấy Yến Trầm đè chặt cái đầu đang cố ngẩng lên của Tống Thanh xuống, cúi sát người, gương mặt mang nét tà khí chợt phủ lên sự âm trầm lạnh lẽo: "Cho cậu mặt mũi lắm rồi đấy."

Yến Trầm từ từ buông tay, ngả người tựa vào ghế sô pha phía sau, trên khuôn mặt thấp thoáng vẻ âm u.

Tống Minh vốn đứng gần cửa, thấy có chuyện liền bước nhanh tới. Hắn cũng nghe rõ những lời vừa rồi, liếc nhìn Tống Thanh một cái, rồi lên tiếng: "Giang tổng, Yến thiếu, xin lỗi hai người."

Hắn hơi cúi đầu, giọng khô khốc: "Là tôi không dạy dỗ em trai cẩn thận."

Dần dần, có người trong phòng cũng nhận ra trò chơi con số mà Tống Thanh nói, không khỏi tặc lưỡi trong lòng, thầm nghĩ bị đánh cũng đáng.

Trò chơi này thực chất chỉ là cái cớ, dù chọn số nào từ 1 đến 9, qua một loạt phép nhân phép cộng rối rắm, cuối cùng con số hàng đơn vị và hàng chục cộng lại vẫn sẽ bằng 9. Vậy nên ai làm theo cũng sẽ tính ra số 39. Nếu kết quả ra 25 tuổi, nghĩa là số người đã từng quan hệ chính là 39 - 25 = 14.

Ai ngồi đây mà không biết vị thiếu gia này từng hoang đường thế nào, con số thực sự chỉ e còn cao hơn. Bây giờ người ta mới kết hôn không bao lâu, Giang tổng mời mọi người uống rượu mừng, vậy mà hắn lại toang toác lôi chuyện này ra trước mặt bao người. Đừng nói là Yến Trầm, dù là ai cũng sẽ tức giận.

Chắc là uống đến ngu rồi.

Đó là suy nghĩ chung của tất cả mọi người có mặt.

Giang Du hít một hơi thật chậm, anh lặng lẽ nhìn Tống Thanh, rồi lại nhìn sang Tống Minh đang đứng một bên, giọng nói bình tĩnh: "Tống thiếu, chuyện hôm nay thật xin lỗi."

Tống Minh vội lắc đầu: "Giang tổng nói gì vậy, là tôi không biết dạy em trai."

Giang Du thu lại cảm xúc, gương mặt lại trở về vẻ thản nhiên, mỉm cười nhạt: "Bọn tôi còn chút chuyện, không quấy rầy mọi người nữa, hôm khác sẽ mời lại."

Nói rồi, anh khẽ gật đầu, nắm tay Yến Trầm, rời khỏi phòng trong ánh mắt dõi theo của mọi người, dáng vẻ vẫn ung dung tao nhã, khí chất khó ai sánh bằng.

Trong đám đông, không biết ai nhỏ giọng nói một câu: "Mẹ nó, tình cảm hai người họ còn tốt hơn tôi tưởng."

Bên ngoài trời đã tối, bảy giờ, màn đêm phủ xuống.

Giang Du ngồi trong xe, Yến Trầm ngồi ở ghế phụ lái. Cả hai tấp xe vào lề đường, ánh đèn neon bên ngoài hắt vào trong xe, loang loáng ánh sáng đỏ.

Yến Trầm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Gương mặt nghiêng của anh chìm trong ánh sáng chập chờn, từng đường nét rõ ràng nhưng sắc lạnh, ánh mắt thờ ơ nhìn ra phía trước.

Giang Du đang không vui, đang tức giận.

Một chuyện hiếm thấy.

Yến Trầm tựa lưng vào ghế, hứng thú ngắm nhìn gương mặt anh, ngón tay gõ nhẹ lên bệ cửa sổ: "Anh tức chuyện gì vậy?"

Là vì con số tính ra sao?

Yến Trầm nghĩ một hồi rồi vứt ngay ý nghĩ đó đi.

Nói thật, nếu Giang Du quan tâm mấy chuyện đó, bọn họ đã không đi đến ngày hôm nay. Chuyện quá khứ giấu cũng chẳng giấu được.

Hay là vì bị hỏi khó trước mặt mọi người?

Cũng không giống, vì một Tống Thanh không đáng để anh động giận.

Vậy rốt cuộc là vì sao?

Yến Trầm nghĩ ngợi một chút, chợt thấy thèm thuốc. Cậu kiềm chế cơn nghiện, rồi cất giọng: "Anh không phải đang giận vì em đánh Tống Thanh đấy chứ?"

Trước đây cậu đánh người cũng chẳng ít, Giang Du lúc nào cũng bình thản, nếu hôm nay vì chuyện này mà tức giận...

Mắt Yến Trầm thoáng vẻ lạnh lẽo.

Giang Du nghiêng đầu, trong mắt như phủ một lớp sương mờ, giọng thản nhiên: "Em không nhìn ra là Tống Thanh thích em sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com