Ngoại truyện Du Ngải Diệp x Liên Nguyên (15 - 16)
Editor: Min
Ngoại truyện 15:
Lời Liên Nguyên nói ra mỏng như một tờ giấy, nhẹ nhàng, rồi đâm thủng trái tim của Du Ngải Diệp.
Tuổi tác cách biệt giống như một cây cầu ngăn cách giữa họ.
Sự quan tâm của Liên Nguyên làm Du Ngải Diệp vừa vô cùng hưởng thụ, nhưng cũng vừa làm cho cậu giống như đã dánh mất đi cơ hội theo đuổi.
Trong mắt Liên Nguyên, cậu là một đứa em trai thông minh, chứ không phải là một alpha nguy hiểm.
Cậu có thể ở gần Liên Nguyên trong gang tấc, nhưng rồi lại dường như xa cách tận chân trời.
Du Ngải Diệp cười cười, tự mình điều chỉnh lại tâm trạng rồi nói.
"Cả hai phòng đều tốt, em chọn phòng bên tay phải anh là được rồi.
Cậu không cần ban công, chỉ cần được gần bên Liên Nguyên thêm một chút là dã đủ rồi.
"Ừ, vậy em sớm tìm thời gian chuyển nhà đi." Liên Nguyên không bận tâm về lựa chọn của cậu, bất luận là phòng lớn hay phòng nhỏ, đối với anh thì đều như nhau, "Hôm nay anh phải sắp xếp lại đồ đạc, không giữ em lại chơi được."
Du Ngải Diệp lập tức bày tỏ thái độ.
"Để em giúp anh."
"Không cần đâu, anh tự .... A."
Liên Nguyên vẫn còn định khách sáo, lại bị Du Ngải Diệp nắm lấy cổ tay.
"Hành lý để ở đâu, để em lái xe đưa anh đi."
___________________________
Giao thông ở nước ngoài chủ yếu dựa vào xe riêng, nhưng với một người chỉ vùi đầu vào sách vở như Liên Nguyên mà nói, thì kĩ năng lái xe của anh còn chưa được kích hoạt, anh cực kì cần một tài xế riêng.
May mà bên cạnh anh có Du Ngải Diệp, cậu còn có thể làm người dẫn đường.
Hành lý của Liên Nguyên chỉ có ba cái, thậm chí còn chưa nhét được đầy cốp xe của Du Ngải Diệp.
"Sao anh ít đồ vậy?" Du Ngải Diệp cảm thấy lo lắng với sự chuẩn bị của Liên Nguyên, "Trời sắp chuyển lạnh rồi đó."
Liên Nguyên gãi đầu, bị người nhỏ tuổi hơn giáo huấn khiến anh hơi ngại.
"Anh chỉ gửi sang những nhu yếu phẩm thôi, đồ khác thì tính qua đây rồi mau cũng được.
Thực ra thì anh đã ở nhà một tuần để xếp đồ đạc, nhưng chẳng biết là bản thân nên mang theo những cái gì, cuối cùng đành nhét đại mấy đồ linh tinh vào thùng, rồi vội vàng chạy đi nước ngoài.
Du Ngải Diệp chỉ nhìn qua là hiểu nhưng cậu cũng không bóc trần anh, ngược lại còn khéo léo dùng chuyện này để đưa ra một lời hẹn.
"Cũng được, vậy hẹn hôm nào đi dể em đưa anh ra ngoài mua sắm."
Hiển nhiên là Liên Nguyên lại từ chối.
"Không cần phải phiền vậy đâu, anh có thể tự đi được mà."
"Em không thấy phiền." Du Ngải Diệp đặt tay lên vai Liên Nguyên, nghiêm túc nói, "Chuyện của anh, em vĩnh viễn không bao giờ thấy phiền."
Cậu sẽ chứng minh được đây không phải chỉ là những lời nói suông.
Hết ngoại truyện 15.
Ngoại truyện 16:
"Liên Nguyên, bạn trai nhỏ tới đón cậu kìa."
Liên Nguyên vừa thay áo blouse của phòng thí nghiệm và rửa tay, thì nghe thấy những thành viên khác trong tổ nghiên cứu trêu chọc mình.
Hiện tại tất cả mọi người trong tổ nghiên cứu đều biết được, tiến sĩ Liên Nguyên đang nghiên cứu trao đổi tại đây có một cậu bạn trai trẻ tuổi đẹp trai.
Không chỉ có ngoại hình đẹp, mà lại còn là sinh viên của trường, có người đoán rằng, Liên Nguyên xin vào đây để học là vì tình yêu mà đến.
Là một người trong cuộc, Liên Nguyên đối với những lời trêu chọc của mọi người xung quanh thì chỉ biết cười bất đắc dĩ.
"Đừng nói bậy."
Thật ra là lúc anh vừa mới tới đây, chẳng biết xuất hiện ở đâu ra một alpha tớ tỏ tình, anh tránh không nổi, cuối cùng chỉ có thể nhờ vả Du Ngải Diệp giúp mình thoát khỏi chuyện đó.
Giải quyết thì cũng được rồi, nhưng kết quả lại là tự nhiên Liên Nguyên mọc ra thêm một cậu bạn trai.
Giải thích không được, mà không giải thích thì không xong.
Liên Nguyên chỉ có thể nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rồi vội vàng chạy đi để tránh sự chú ý.
Du Ngải Diệp đứng chờ dưới tầng, vừa thấy anh ra đã vui vẻ tới đón.
Tuy rằng cậu là sinh viên đại học chính quy, nhưng đã được miễn khá nhiều môn, thời gian rất thoải mái, còn có thể thường xuyên đi đón Liên Nguyên rồi cùng nhau về nhà.
"Tiểu Nguyên, hôm nay anh làm thí nghiệm thuận lợi không?"
Trong lòng Liên Nguyên vẫn còn đang rối bới vì câu 'bạn trai nhỏ' kia, nên chỉ đáp qua loa lấy lệ.
"Cũng tạm, sáng mai vẫn còn phải áp dụng kháng thể thứ cấp."
Anh nói xong câu ấy thì im lặng luôn, Du Ngải Diệp cũng rất ân cần thay đổi đề tài.
"Tối nay anh muốn ăn gì?"
Liên Nguyên như sực tỉnh, gượng gạo nở nụ cười.
"Đi siêu thị xem rồi quyết định."
"Vâng."
___________________________
Ngạc nhiên là Du Ngải Diệp rất giỏi nấu nướng.
Liên Nguyên là học trò của thầy Đào Diệp, nên cũng giống như thầy, anh chỉ biết đun nước.
Ngược lại Du Ngải Diệp giống ba alpha của mình, từ nhỏ đã học nấu ăn, không thể nói là làm được mười phần, nhưng cũng phải tới bảy phần.
Liên Nguyên vốn không phải một người quá thích chuyện ăn uống, vậy mà còn bị Du Ngải Diệp nuôi thành một người thích ăn uống, mỗi ngày đều rất mong tới giờ cơm.
Thật sự là rất ngon, huống chi lại còn đang sống ở nơi xứ ngoài với kiểu ẩm thực hoang mạc (*), Liên Nguyên phải vừa vào Du Ngải Diệp mà sống.
(*) Gốc là '美食荒漠' là một thuật ngữ dùng để mô tả những khu vực hoặc môi trường thiếu hụt các lựa chọn thực phẩm đa dạng và chất lượng cao. Dân Trung đùa là nơi mà thiên nhiên văn hóa thì đẹp mà ẩm thực thì phải mang mỳ gói đi.
"Anh ăn sườn xào chua ngọt không?" Du Ngải Diệp vừa chọn sườn vừa hỏi người đi bên cạnh, nhưng người đẩy xe lại không trả lời, cậu khó hiểu quay lại nhìn, "Tiểu Nguyên?"
Liên Nguyên giật mình, vờ ra vẻ bình tĩnh là mình có nghe thấy câu hỏi, còn gật gật đầu.
"Ừ được đó."
Du Ngải Diệp vừa chọn miếng thịt mà mình đã chọn kĩ vào trong xe đẩy hàng, vừa cười hỏi: "Anh đang nghĩ cái gì vậy? Không tập trung gì cả."
Du Ngải Diệp không mong đợi câu trả lời từ Liên Nguyên, vậy mà Liên Nguyên lại thành thật đáp.
"Anh đang nghĩ..." Đầu ngón tay anh siết chặt tay cầm của xe đẩy, nhìn về phía người alpha nội trợ trước mặt mình, "Em không nghĩ tới chuyện yêu đương à?"
Bàn tay đang chọn nguyên liệu của Du Ngải Diệp khẽ khựng lại, cậu nghiêng đầu lại hỏi giữa dòng người đông đúc trong siêu thị.
"Sao đột nhiên anh lại hỏi vậy?"
Liên Nguyên xoa ngón tay, anh cảm thấy như cổ họng có hơi nghẹn lại.
"Thì bây giờ em đang bị mọi người hiểu lầm, vậy cũng không tốt lắm."
"Sao lại không tốt?" Du Ngải Diệp đứng sát lại gần, gần tới nỗi Liên Nguyên cũng không biết được tiếng tim đập bùm bụp này rốt cuộc là của ai, "Tiểu Nguyên không muốn em làm bạn trai của anh à?"
"Không phải...." Liên Nguyên vừa mới mở miệng nói thì liền sực tỉnh, cái chuyện gì mà vớ vẩn thế chứ, cậu lại còn bị Du Ngải Diệp cuốn vào theo nữa chứ, anh liền vớ luôn quả cà tím dài bên cạnh mà gõ vào đầu Du Ngải Diệp một cái, "Nhóc con thối tha này, còn dám trêu anh."
Gõ đầu em một cái.
Mochi giận rồi.
Hết ngoại truyện 16.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com