Chương 15: Ăn trưa
Thời tiết hôm nay khá đẹp nắng vàng ấm áp, nhưng Zen thực sự không hiểu tại sao tâm trạng của Ronie lại tệ như thế, Libby cũng rất lạ, ra tiệm hoa từ sớm. Trời vừa sáng Ronie đã xông vào phòng gọi cô đi học, Zen thắc mắc sao hôm nay lại đến trường sớm thì Ronie chỉ bảo là thời tiết xấu. Sau một hồi nghe chị gái cằn nhằn đủ chuyện về thời tiết, Zen cũng an toàn đến trường. Ngẩn người nhìn sân trường vắng vẻ đầy tia nắng ấm áp, Zen nghĩ đến đau đầu cũng không biết thời tiết hôm nay xấu chỗ nào. Ngáp dài một cái cô khẽ liếc mắt với phía bãi đậu xe, nơi đó lác đác vài chiếc xe trong đó có ba chiếc của nhà Cullen.
Đột nhiên Zen lại nhớ đến buổi tối qua, Edward như một người khác vậy không lạnh lùng như lần gặp đầu tiên. Nghĩ đến đây nhịp tim lại bắt đầu đập mạnh, vỗ trán mấy cái Zen điều chỉnh hơi thở bước về phía thư viện.
Lang thang trong thư viện, Zen nhìn thấy một quyển sách về nghệ thuật, nhưng nó nằm trên cao. Đang loay hoay, cố nhón chân lấy quyển sách, thì một bàn tay khác rút đúng quyển đấy. Zen giật mình vội quay người, do xoay người quá nhanh nên mũi cô đạp vào ngực của người kia. Zen ôm mũi thầm nghĩ 'Trời ạ. Người gì mà cứng thế!'.
"Xin..." Lời xin lỗi chưa nói xong, Zen liền ngẩn người nhìn người con trai trước mặt. Edward mỉm cười cầm quyển sách ấy, nhìn bìa sách một cái rồi đưa cho Zen. Zen đỏ mặt, nhận lại quyển sách, lí nhí nói.
"Cảm ơn."
"Không có gì. "Ngưng một lúc, Edward mỉm cười khoé mắt nheo nheo.
"Thấy cô khổ sở quá nên tôi làm việc tốt."
"Ơ...khổ sở?" Zen lặp lại, có chút ngại ngùng vì anh chàng lạnh lùng này lại bắt chuyện với cô một cách thoải mái như vậy.
"Cô kiễng chân lâu như vậy không thấy mỏi sao? Tôi thấy cô rất khổ sở đấy." Edward cười thành tiếng. Đối với anh cô gái trước mặt cũng như những cô gái khác, nhưng điều khiến Edward cảm thấy thích thú ở cô gái này chính là dù cô ấy có bị người khác nói khó nghe hay trêu chọc mấy cũng không tức giận chỉ than thở trong đầu, Edward rất muốn biết sức chịu đựng của cô đến mức nào.
"Tôi..." Hai má ửng đỏ, cảm thấy vô cùng lúng túng không biết trả lời thế nào. Thấy bộ dạng của Zen, Edward ngừng cười hỏi:
"Sao hôm nay đến sớm thế?"
"À...chị Ronie...hình như có việc nên đưa tôi đến sớm." Zen giật mình phản ứng chậm chạp. Không biết anh ta có ghét cách nói chuyện lắp bắp của mình không?
Edward khẽ cười trước suy nghĩ của cô gái đối diện.
"Lát nữa cùng ăn trưa nhé."
"Tôi..." Zen xua tay chưa kịp từ chối thì tiếng chuông vang lên báo hiệu vào tiết. Edward nhìn Zen, có chút khó chịu khi biết cô định từ chối.
"Trưa tôi đến lớp cô."
Khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Edward, đột nhiên Zen cảm thấy vừa lo lại vừa vui. Thở dài nhìn quyển sách khi nãy, rồi ôm balô ra ngoài.
Suốt tiết học Zen không thể nào tập trung nỗi lâu lâu lại khẽ cười, Jesssica lo lắng nhìn cô bạn tra hỏi đủ chuyện nhưng Zen chỉ trả lời qua loa. Cuối cùng tiếng chuông vang lên, Jesssica vẫn kiên trì quấn lấy Zen để tra hỏi. Zen buồn cười nhìn cô bạn kéo mình ra khỏi lớp nhất thời quên mất mình còn một cuộc hẹn. Ngay khi vừa ra ngoài cả hai liền thấy anh chàng hot boy lạnh lùng đứng tựa bên cạnh cửa lớp như đang chờ ai đó. Thấy Zen Edward khẽ cười quay sang nói với Jesssica:
"Cô ấy có hẹn với tôi."
"Ồ! Mình đi trước nha Zen." Jesssica cười cười vẫy tay tạm biệt Zen rồi chạy mất. Edward mỉm cười nhìn Zen nói:
"Đi thôi."
Zen không nói gì, bước theo Edward. Nhà ăn hôm nay khá đông, sau khi lấy thức ăn xong, Edward đưa Zen đến chỗ những Cullen khác đang đợi. Zen có chút căng thẳng hít một hơi rồi ngồi xuống cạnh Edward.
"Chào Zen." Vẫn là Alice và Emmet đáng yêu, cả hai vui vẻ chào Zen, Jasper khẽ gật đầu xem như chào hỏi còn Rosalie tuy không khó chịu như lần gặp đầu như vẫn có chút lảnh lùng.
"Chào." Zen rụt rè đáp lại. Không khí bàn ăn bắt đầu trầm mặc, Zen có chút khó thở, không biết phải nói gì đành cầm dĩa chọc những sợi mì trong khay của mình.
"Tiệm hoa tốt chứ Zen?" Alice lên tiếng phá vỡ không khí im lặng.
"Mọi thứ đều tốt."
"Bọn tôi cũng muốn đến giúp như ở đó đông người quá." Edward tựa lưng vào ghế nhìn Zen nói.
"Không sao đâu." Zen biết họ không thích tiếp xúc với người lạ.
"Phải rồi Zen, hôm nay Ronie ổn chứ?" Emmet cười tươi hỏi. Hôm nay trời nắng mà Ronie còn phải tiếp xúc với nhiều con người Emmet có chút vui vẻ không biết cô nàng bạo lực kia sẽ thế nào.
"Chị ấy hơi khó chịu một chút." Zen thật thà đáp không hiểu Emmet hỏi thế làm gì.
"Chỉ khó chịu một chút thôi sao? Không la hét gì sao?" Emmet có chút thất vọng hỏi lại.
"Ngốc!" Rosalie không nhịn được tính trẻ con của Emmet đưa tay cốc đầu anh một cái.
"A" Emmet xoa đầu rầu rỉ. Zen khó hiểu nhìn chằm chằm Emmet và Rosalie.
"Chị Ronie không thích nắng. Trước đây khi bọn mình còn ở cạnh chị Ronie và bác Libby. Mỗi khi trời nắng là chị ấy lại làm ầm lên." Alice nhìn Zen giải thích.
"Phải đấy. Cô ấy còn bắt bọn anh phải nghỉ học ở nhà cùng cô ấy." Emmet chen vào.
"Có khi còn kiếm chuyện đánh nhau với tôi, Emmet và Edward nữa." Jasper cũng lên tiếng.
"Nếu không đánh nhau thì gây chuyện cãi nhau với tôi." Rosalie cũng tham gia kể tội Ronie. Edward không nói gì chỉ ngồi yên quan sát Zen, cô gái này luôn biểu hiện tâm trạng của mình lên mặt anh không cần đọc suy nghĩ của cô cũng biết cô đang nghĩ gì. Điều đó khiến Edward cảm thấy thoải mái khi bên cô.
Sau một lúc nói xấu Ronie không khí lại rơi vào yên lặng, tuy vậy nhưng Zen đã thấy thân hơn với họ.
Lúc này Zen lại tiếp tục chọc đĩa mỳ của mình. Edward bên cạnh nhìn hành động của Zen, lắc đầu thở dài, anh vươn tay đoạt dĩa trên tay Zen, xoắn mỳ rồi đưa ngăn miệng Zen. Zen đứng hình vài giây, hoang mang nhìn Edward, anh làm gì thế? Những học sinh khác trong phòng ăn bị một phen chấn động, anh chàng hot boy lạnh lùng này trước giờ rất ghét người lạ vậy mà giờ lại hành động như thế. Rosalie, Emmet, Alice và Jasper thì không bị dọa sợ như những học sinh kia, cả bốn người thích thú nhìn một màn trước mắt.
"Đừng ngại bọn tôi hứa với bác Libby sẽ chăm sóc cô. Nên cô ăn đi nếu không lát nữa sẽ ngất xỉu mất." Bên này nam chính đang bận thuyết phục nữ chính nên không rảnh quan tâm đám người kia.
"Mau đi tôi mỏi tay rồi."
Edward than thở nhìn Zen. Cô vươn tay muốn cầm dĩa như Edward không buông cứ đưa mỳ đến miệng cô. Cuối cùng Zen đành bỏ cuộc, há miệng ăn chỗ mỳ ấy. Lúc cô ăn chỗ mỳ mọi người xung quanh ồ lên một tiếng khiến Zen đỏ mặt, cô cúi đầu lấy tay che miệng vì chỗ mỳ khá nhiều khiến cô không cách nào nuốt xuống được chỉ có thể nhai rồi lại nhai. Trong lòng Zen không ngừng gào thét, tôi không phải con nít!
"Nếu cô không chịu ăn nhiều vào thì cô chẳng khác những đứa trẻ kén ăn." Câu nói bất ngờ của Edward khiến những Cullen khác bật cười còn Zen thì bị sặc. Edward đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, cảm thấy không thể nhịn cười. Zen khổ sở nuốt hết chỗ mỳ. Cô nhìn đĩa mỳ ngán ngẩm, mặt vẫn chưa hết đỏ vì ngại.
Zen cúi gặm mặt, lắp bắp nói.
"Tôi...no rồi!"
"Em là mèo sao?" Emmet thể hiện sự ngạc nhiên rõ ràng. Dù không ăn thức ăn con người nhưng Emmet biết ăn như thế là quá ít so với người thường.
"Bọn mình xin lỗi vì đã cười, nhưng cậu đừng ngại cứ ăn đi." Alice cố thuyết phục, dáng Zen gầy làn da lại hơi xanh xao khiến Alice lo lắng.
"Mình thâđt sự không ăn nổi nữa." Zen ái ngại nói. Edward nhìn Zen từ ngạc nhiên chuyển sang không hài lòng.
"Ăn no quá cũng không tốt đâu." Rosalie lên tiếng giúp Zen, qua cuộc trò chuyện lúc nãy cô đã có thiện cảm với Zen hơn trước.
"Được rồi, không ăn nữa." Edward đứng lên giúp Zen thu dọn phần thức ăn thừa.
"Zen lát nữa bọn mình đưa cậu về nha!" Thấy Edward đi xa, Alice kéo tay Zen cười nói.
"Ừm... vậy mình đi trước, tạm biệt mọi người." Thấy Edward đang đen mặt quay lại, Zen vội tạm biệt mọi người rồi chạy mất.
"Em làm con bé sợ rồi!"
Emmet cười cười trêu chọc Edward.
"Em làm thế là sai sao?" Edward đưa ánh mắt vô tội nhìn Emmet rồi quay sang những người còn lại. Những Cullen khác không nói gì chỉ nhún vai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com