09.
- Máy hư không kịp đóng thì dùng tay! Tôi trả lương cho các người để ngồi không nhìn máy móc chạy à?
Taehyung quát vào mặt người đàn ông hơn hắn chục tuổi khiến ông ấy sợ rúm hết cả người, đầu liên tục cúi còn miệng thì luôn nói:
- Dạ dạ, xin lỗi cậu. Chúng tôi sẽ cố gắng hơn, xin cậu đừng giận, hôm nay tôi sẽ cho bọn nhân công ở lại làm thêm. Tôi hứa sẽ đủ chỉ tiêu, cậu bớt giận!
- Làm ăn cho đàng hoàng, tôi không kiên nhẫn như chủ cũ của các người đâu!
Taehyung lạnh lùng ra xe, hắn cứ hống hách đe dọa người này, quát nạt người kia khiến Hoseok có chút bất mãn nhưng anh mặc kệ, vì trước sau không phải chuyện của anh. Đánh xe đi ngược về thành phố, anh nhắc lại lịch trình và nói cho hắn điểm hẹn tiếp theo:
- Bây giờ chúng ta sẽ về nhà, cậu chủ còn muốn đi đâu không?
- Biết Bizarre chứ?
- Vâng!
- Đến đó đi.
Bizarre là 1 quán bar nổi tiếng của thế giới ngầm, hầu hết những người đến đó đều là các tay trùm có quyền lực hay chí ít cũng là các công tử tiểu thư với gia thế cực khủng. Hoseok nghĩ mình không phận sự nên đến nơi thì nép sang 1 bên đồng thời mở cửa mời Taehyung vào. Nhận ra ý tứ của anh ta, hắn cười mỉa mai:
- Anh định đứng đây đến ngày mai hả? Tôi không vào bar để uống nước lọc đâu mà nhanh như thế. Đi vào đi!
Hoseok nghe theo hắn, vừa bước vào bar thì được 1 cô phục vụ hướng dẫn đến thang máy lên tầng thượng. Đi ngang các dãy phòng gần đó, Hoseok liền cau mày, thấy mệt mỏi dù nhạc trong đây chỉ nhẹ nhàng không xập xình như những câu lạc bộ hay các pub bên ngoài. Anh đang khó chịu vì những tiếng rên, tiếng la hét vì sung sướng của cả nam lẫn nữ trong các căn phòng kia và không may là những biểu hiện đó đều lọt vào tầm quan sát của Taehyung. Môi hắn vẽ ra 1 đường cong đáng lo ngại, hết nhìn gương mặt bất mãn của anh rồi lại chuyển hướng xuống cơ thể bí ẩn kia. Hắn cứ nhìn như thế cho đến khi thang máy kêu 1 tiếng, tầng thượng của tòa nhà liền hiện ra trước mắt và Hoseok có vẻ đã thoải mái trở lại.
Cậu út nhà họ Kim ngồi xuống chiếc ghế bành ngay cạnh lan can thì mọi người lập tức dạt hết sang chỗ khác, trả lại không gian thoáng đãng cho hắn. Thấy Hoseok vẫn chắp tay đứng cạnh, hắn cau có nhìn anh rồi hỏi:
- Ngồi đi! Hay là đợi tôi kéo ghế dùm?
- Thưa không! Cậu dùng gì?
- Tôi nói là ngồi!
Tên hách dịch này hôm nay quát anh hơi nhiều nhưng anh vẫn không biết mình làm sai việc gì. Hoseok chỉ biết mình làm tròn nhiệm vụ từ việc túc trực cạnh bên đến nhắc nhở thôi, có như thế vẫn bị quát. Anh dù không thích vẫn nghe theo, ngồi xuống ghế đối diện hắn. Taehyung gọi Cosmopolitan cho anh và God Father cho hắn, chưa đầy 5 phút đã được phục vụ mang đến tận bàn. Hắn nhấp 1 ngụm rồi phóng tầm mắt ra ngoài ban công, ngắm thành phố Tây An xế chiều đang dần đổ bóng thật đẹp. Taehyung thích ngắm cả hoàng hôn lẫn bình minh, thích quan sát những tia nắng cuối cùng hay đầu tiên trong ngày, cứ như 1 phép trị liệu cho tâm hồn mỗi lúc hắn cảm thấy ngột ngạt và áp lực.
Ngồi trên cao khiến ánh chiều tà trải dài trên gương mặt nam tính, Taehyung không khó chịu mà còn nhắm mắt, ngửa đầu tận hưởng. Ngược lại với hắn, Hoseok chỉ nhìn xa xăm hướng chân trời, ánh mắt vô hồn, trống rỗng không tiêu cự nhiều tâm sự. Hắn mở mắt, quay đầu nhìn anh, hắn cứ nhìn như thế thật lâu, cảm nhận sự buồn phiền từ anh. Bất giác, Taehyung lên tiếng:
- Làm người đừng bạc đãi mình. Thư giãn 1 chút đi!
Đẩy ly cocktail đến gần tay anh, rượu mang màu hoàng hôn trong ly sóng sánh đầy mê hoặc. Hoseok theo ý hắn, cầm chiếc ly lên nhấp môi, cảm nhận vị ngọt thơm xen lẫn cay nồng khá thú vị.
- Anh hiện tại ở đâu?
- Địa chỉ của tôi có trong hồ sơ!
Taehyung lại 1 lần nữa bị sượng, hắn cười bất mãn nhấp thêm 1 ngụm rượu mà không hỏi thêm gì. Cả 2 cứ ngồi như thế thêm 30 phút thì Hoseok bỗng trở nên cảnh giác, đôi con ngươi cứ liên tục nhìn đi nhìn lại 2 hướng.
- Chuyện gì?
- Tên phục vụ kia cùng vị khách ngồi phía sau chúng ta có gì đó không ổn.
Hoseok đang nói về người đứng rửa ly trong quầy, cậu ta liên tục nhìn về bàn của Taehyung đến nỗi quên mất là mình đang rửa mãi 1 cái ly. Còn người kia, vị khách ngồi cách 3 bàn sau lưng họ thì quan sát rất kỹ hành động của Hoseok, từ cái nhấc tay, gác chân đến phủi áo. Thấy gã đứng lên đi vào nhà vệ sinh, anh đã đi theo.
- Cậu ngồi đây, đề phòng tên phục vụ 1 chút, tôi sẽ xử gã này trước!
Trong phòng vệ sinh, gã kia lôi chiếc điện thoại ồn ào ra khỏi túi, lén lút nhắc về Taehyung với người ở đầu dây bên kia. Vừa nghe được tiếng "a lô", gã đàn ông bỗng rùng mình chết đứng khi cảm nhận lưỡi dao lạnh ngắt kề vào mặt mình.
- Cúp đi!
Hoseok áp con dao sát vào má gã, yêu cầu người này lập tức cúp máy nhưng gã có vẻ chần chừ. Mất kiên nhẫn, anh buông lời đe dọa:
- Không cần biết ai gửi mày đến nhưng tao cam đoan đây sẽ là lần cuối cùng mày nhận nhiệm vụ! Đồng nghiệp với nhau, đừng ép tao xuống tay.
Anh nhận ra hắn ngay từ đầu, 1 tên sát thủ nghiệp dư nào đó đã từng thấy qua trong lúc anh cùng công ty đi ăn mừng vụ làm ăn lớn hồi năm ngoái. Gã này cũng không vừa, nhìn thẳng vào Hoseok mà nói:
- M~ mày nghĩ ... t-tao sẽ s-ợ sao?!
- Không quan tâm mày có sợ hay không, tao chỉ biết mày cùng bọn sát thủ quèn kia sẽ không toàn mạng ra khỏi đây thôi. Cút!
Anh đẩy gã đàn ông rúm ró ôm chiếc điện thoại ngã ra đất, gã đắn đo vì không hoàn thành nhiệm vụ cũng chết mà đụng độ với Hoseok cũng chết. Cuối cùng thì quyết định gào lên:
- CHỈ 1 MÌNH KIM TAEHYUNG Ở ĐÂY!!! BAO VÂY TÒA NHÀ, ĐỪNG ĐỂ HẮN THOÁT!
Dứt lời, con dao găm đã cắm vào đầu gã và đúng với lời Hoseok, đây là nhiệm vụ cuối cùng của gã. Nhanh chóng bước ra ngoài, anh gọi cho bọn vệ sĩ:
- Cậu chủ gặp nguy hiểm, đến Bizarre ngay!!
Vừa quay lại đã thấy 1 cô gái ngồi cùng bàn với Taehyung, anh rút ngay khẩu súng dí vào đầu cô ta khiến cô chết khiếp níu lấy tay hắn.
- Hoseok, bình tĩnh! Đây là bạn tôi, Alandra.
"Alandra? Là cô gái mà dì của hắn nói đến"
- Xin lỗi tiểu thư, chúng ta cần ra khỏi tòa nhà ngay! Ai đó đã gọi người đến ám sát cậu chủ, tôi đã liên lạc với các vệ sĩ và họ đang trên đường tới đây.
Nghe được ý định của Hoseok, người phục vụ có vấn đề ban nãy đã nhanh tay rút khẩu súng ra bắn thẳng vào Taehyung.
- NẰM XUỐNG!!
Anh nhanh lẹ vồ sang đẩy hắn ngã ra ghế, cứu hắn 1 đòn chí mạng. Hoseok vung mạnh tay khiến con dao nhỏ trong ống tay áo cắm phập vào ngực tên phục vụ kia làm máu phun ra tung tóe ướt cả quần áo. Trên sân thượng bắt đầu hỗn loạn, ai nấy chen lấn cố lách vào chiếc cửa nhỏ xíu để thoát thân. Alandra sợ hãi định hòa vào dòng người chạy trốn thì Hoseok giữ cô lại, ra sức ngăn cản:
- Tiểu thư, họ sẽ đạp cô chết mất!
Dứt lời, 1 tốp khoảng 10 người từ cầu thang chạy ngược lên sân thượng, chúng manh động dí mấy khẩu súng máy vào những vị khách, "yêu cầu" họ đứng yên.
- ĐỨNG LẠI! ĐI VÀO, ĐỨA NÀO CÒN MUỐN CHẠY XUỐNG, TAO BẮN LỔ ĐẦU!!
Bọn hung hăng này mau chóng đàn áp được dòng người nháo nhào kia, khóa họ trở lại ở sân thượng, đảm bảo nội bất xuất ngoại bất nhập.
- Tôi biết cậu Kim còn ở đây ... xem nào, xem nào! Kim Taehyung à? Cậu đâu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com