15.
- Trả cho anh!
Hoseok nhìn chiếc hộp trên tay thì càng xúc động hơn, 2 vai khẽ rúc lại vì kìm nén cảm xúc. Taehyung chờ đến khi tiếng nấc của anh dứt hẳn mới hỏi:
- Sao anh cứ phải cực khổ như thế?
- Cậu thì sao có thể hiểu được cái nghèo khó nó kinh khủng như thế nào. Nỗi lo về khủng hỏang tài chính khiến chúng tôi héo mòn từng ngày, nó bòn rút từng chút sức lực cũng như ý chí của người lao động nghèo. Tôi chỉ đang cố gắng không nằm lại mảnh đất cằn cỗi đó nhưng đoán xem! Sự nổ lực của tôi vẫn không thể thay đổi được suy nghĩ của gia đình và họ trở nên bài xích mỗi lúc đề cập đến tôi.
- Anh có thương gia đình của mình không?
Vai Hoseok lại run lên, anh trở nên bực tức vì sự mâu thuẫn của bản thân. Ném hộp sáp vào chiếc vali, cố ngăn nước mắt trào ra khiến hàng lông mày cong lên trên đôi mắt ướt đẫm rất đáng thương. Anh cận vệ điềm đạm bây giờ vỡ vụn trước 2 chữ thân thương "gia đình", yếu đuối đến lạ thường, ngay cả trả lời câu hỏi đơn giản như thế cũng không được. Cảnh tượng trước mắt khiến quý ông cao ngạo không cầm lòng được mà kéo người kia vào lồng ngực rộng lớn, vừa ôm vừa xoa tấm lưng nhỏ, ra sức an ủi.
- Tôi biết rồi, anh không phải trả lời đâu. Đừng như thế ... tôi rất đau lòng.
Sức chịu đựng của con người có giới hạn, ấy vậy mà có những người lại xem việc này là điều mà bản thân nên làm và cứ thế 1 mình ôm nỗi buồn rồi lại 1 mình tự vượt qua. Tưởng chừng đã chai sạn cảm xúc nhưng nó như chiếc ly đầy nước, chỉ chực chờ tràn ra mỗi khi có thêm thứ gì đó xâm nhập. Hoseok có lẽ đã phải gồng mình o ép bản thân quá lâu để gánh chịu những khó khăn vô hình và nó đang hủy hoại anh. Chính xác là ngày càng tệ hơn!
- Xin lỗi, đã gợi lại chuyện không vui của anh.
Hoseok lọt thỏm trong vòng tay của hắn, mệt mỏi vì nghĩ quá nhiều. Khi đã bình tĩnh trở lại, anh nhẹ nhàng đẩy Taehyung ra khỏi người mình, đầu liên tục gục xuống như thể bản thân vừa làm việc sai trái.
- Xin lỗi cậu chủ! Chúng ta thu xếp lên boong thôi.
Hành động của anh làm tim hắn thắt lại, đôi bàn tay đang ôm xiết dần nới lỏng rồi buông thỏng sang 2 bên, không có phản ứng. Hắn cứ đứng im nhìn anh thu xếp hành lý cho đến lúc Hoseok khôi phục lại thần trí, điềm đạm trở lại đứng cạnh hắn.
Tập trung ở boong tàu, Hoseok mau lẹ chọn chỗ đứng thuận tiện và gần cổng nhất nên nhóm của anh có thể xuống tàu rất nhanh mà không phải gặp cảnh chen chúc, đùn đẩy nhau.
Khu nghỉ dưỡng chỉ cách bến tàu vài trăm mét, Taehyung quyết định đi bộ thay vì lại bắt Hoseok tìm thuê xe. Thuê 3 phòng cho cả 6 người nhưng phòng của hắn và Hoseok lại là phòng hạng nhất, cũng không có gì khó hiểu khi đó là phòng của Phó Chủ tịch nhưng anh cận vệ thì đúng là có số hưởng.
Căn phòng còn to hơn cả nhà của Hoseok, anh bị choáng ngợp bởi những thứ này nên cứ đứng im 1 chỗ, không trực tiếp dòm ngó nhưng cũng tò mò liếc nhìn 1 chút. Taehyung kéo anh đến ban công, chỉ lên trời rồi nói:
- Hôm nay tiết trời rất tốt, tôi mời anh tách cà phê được chứ?
- Thưa, tôi không~
- Tất nhiên là không phiền rồi. Pha 1 tách au lait nhiều sữa cho anh nhé, sẽ không bị say cà phê đâu.
Ông trùm nhỏ nhiệt tình đến lạ, bình thường mặt cứ như đeo đá nhưng hôm nay lại vui vẻ, còn muốn pha cà phê cho anh nữa. Thấy Taehyung như thế, anh cũng không muốn làm hắn mất hứng.
- Vâng.
Ngồi ngoài ban công, cả 2 cùng uống cà phê và trò chuyện. Họ kể cho nhau nghe về những chuyện đã trải qua sau khi xuất ngũ. Nghe thoáng qua, có vẻ cuộc sống của Hoseok có phần cơ cực hơn so với Taehyung vì phải tham gia vào những mật vụ nguy hiểm mới có thể kiếm được tiền, còn bị gia đình cự tuyệt chỉ vì làm nghề lính thuê. Nhưng nhìn lại Taehyung thì cũng không khá khẩm hơn anh là bao, chỉ là tài chính của hắn mạnh hơn.
- Tôi lao đầu vào công việc chỉ để vơi bớt nỗi nhớ thương 1 người. Dù có cố gắng thế nào thì người này vẫn luôn ám ảnh tâm trí tôi, bị ngăn cách đủ điều nhưng tình cảm tôi dành cho người này to lớn đến không thể che giấu nổi. Tôi điên cuồng tìm kiếm và mong mỏi được gặp lại người này suốt vài tháng, vài năm, ... cho đến khi không còn gì để kỳ vọng thì Chúa đã cho tôi hy vọng. Người thương của tôi đây rồi! Bằng xương bằng thịt không hư ảo ...
Nghe thôi cũng biết được quý ông này đang đề cập đến ai. Hoseok né tránh, không đáp lại dù hắn đang nhìn và chờ đợi 1 lời nói từ anh. Cuộc đối thoại cứ thế kết thúc trong buồn bã khi anh quyết định đứng lên và dọn 2 chiếc tách đi. Cậu út Kim gia tiếp tục thất bại!
Đêm đó có 2 người trằn trọc không ngủ được, người bối rối vì lời nói của đối phương, người lại rầu rĩ vì bị từ chối. Sáng đến, cả 2 cùng vác đôi mắt thâm xì xuống sảnh, Taehyung và Hoseok đã dùng bữa tại phòng nhưng các vệ sĩ thì chưa nên 2 người quyết định dạo vòng quanh khu này ngắm cảnh giết thời gian. Nhìn sóng biển rì rào vỗ vào đá bọt tung tóe thì nhớ về thời điểm anh và hắn còn ở quân ngũ, câu chuyện anh Thượng sĩ thủy sư cứu mạng cậu Trung sĩ pháo binh mà Taehyung đã kể bỗng ùa về trong tâm trí anh.
Tính từ năm 1966, anh cứu hắn đến nay là 1980 thì cũng 14 năm trời nhưng tên trùm này vẫn nhớ từng chi tiết trong cuộc tập trận đó. Hoseok nhìn xa xăm rồi bất giác lên tiếng:
- Cậu và tôi là không thể!
- Sao?
- Xin lỗi cậu chủ nhưng tôi ... cần phải lấy vợ.
Taehyung trừng mắt nhìn người bên cạnh, mắt hắn vốn đã to nay càng to hơn, đôi con ngươi nổi bật long lên như thú săn mồi. Thở hắc ra, hắn xoay đầu về hướng biển, môi mím lại cố nén cảm xúc tiêu cực rồi thản nhiên bỏ qua anh, đi 1 mạch về xe rồi quay lại, vui vẻ nói:
- Đến đây! Tôi sẽ đưa anh đến 1 nơi rất đẹp.
Hoseok chớp mắt đôi ba lần mới bước đến chỗ hắn. Theo ý Taehyung, anh đánh xe men theo sườn núi đi vào rừng. Khí hậu nhiệt đới khiến con đường phủ đầy nắng, sáng lóa mắt nhưng lại không tạo ra cảm giác nóng nực cho người lần đầu đến đây. Đi được 1 lúc thì bóng cây rợp mát, nhìn lên thì thấy những tầng lá đã che đi gần hết bầu trời, chỉ còn sót vài tia nắng len lỏi qua kẽ lá thì mới biết chiếc xe của cả 2 đã đến bìa rừng rồi.
- Cứ men theo đường này, lúc nào tôi bảo rẽ phải trái thì làm theo.
- Vâng.
Hoseok làm theo chỉ thị của Taehyung nhưng đến đoạn đường gần con suối lại có 1 thân cây lớn chắn ngang. Anh phải xuống xe quan sát tình hình 1 lúc rồi báo lại cho cậu chủ:
- Chúng ta phải quay lại thôi, thân cây quá lớn. Ở đây còn cách nơi cậu muốn đến bao xa?
- Không xa lắm, khoảng 200 mét.
- Nếu cậu vẫn muốn đi thì chúng ta có thể trèo qua và đi bộ đến~
Giọng nói của Hoseok đang vang lên đều đều bên tai bỗng im bặc làm hắn ngẩng lên nhìn anh rồi lại xoay đầu nhìn về hướng ngược lại. Từ 2 bên hàng cây, khoảng 9 10 tên bặm trợn tay lăm le súng dao bước ra. Anh quan sát bọn chúng rồi đi về chiếc xe, dặn dò Taehyung:
- Chốt cửa và xoay kính cao lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com