Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

36.

- Rõ, thưa Chủ tịch!

Sau khi đưa khoảng 1 phần 4 số giấy tờ về biệt thự, Hoseok quay lại đã thấy có 2 bảo vệ đứng chắn ngay lối thang máy, bên cạnh là những xấp hồ sơ đã được đóng gọn vào các thùng các-tông.

- Cậu Jung! Đây là toàn bộ giấy tờ của Phó Chủ tịch, cậu có thể mang đi.

Không nghĩ nhiều hay hỏi thêm, Hoseok cứ việc chất tất cả vào xe rồi lái thẳng về biệt thự, nghĩ rằng có thể đây là chút tình nghĩa cuối cùng "bố" Bang dành cho Taehyung.

- Hoseok! Mấy thùng này là gì thế?

- Hồ sơ của anh. Em mang từ văn phòng về, kiểm lại xem có thiếu gì không!

Hắn cảm động, không ngờ người yêu của hắn lại 1 lòng giúp đỡ 1 Phó Chủ tịch sắp bị cách chức như vậy. Từ 1 quý ông xã hội đen có địa vị, có tiếng tăm lại lui về trở thành cậu ấm sống nhờ vào gia sản của dòng họ, tuy nhiên Hoseok không ngại chịu thiệt, hết mình giúp đỡ hắn. Nhưng theo Taehyung thì không đáng ... tội tình chi phải như thế?

Quyền hạn Phó Chủ tịch của hắn ngày càng hạn hẹp, bây giờ cả những việc nhỏ nhất như cần gọi về tập đoàn hỏi xem ai đã đồng phụ trách 1 số tài liệu cũng không được. Hắn phải tự tìm các dữ kiện quan trọng rồi sắp xếp lại mọi thứ để tiện theo dõi tiến độ của các hợp đồng, dự án. Mặt khác, chính vì tình thế ngặt nghèo ở Kim thị lại càng tăng thêm sự tin tưởng của ông trùm phố đèn đỏ Eberardo với tay sát thủ Jung Hoseok.

Dù hiện tại cuộc sống không quá nhàn nhã như trước khi phần lớn thời gian của cả 2 đã dồn vào công việc và khó khăn để điều hành mọi thứ nhưng Taehyung lại cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ. Bây giờ hắn mới ngộ ra những gì cha mẹ dạy, "tiền không phải tất cả". Rốt cuộc sau gần 20 năm trời Taehyung mới thấm thía câu nói đó. Nghĩ đến đó, hắn lại tặc lưỡi, cười trừ vì tiếc cho quãng thời gian ngu muội quá dài, Hoseok thấy mấy hành động kì lạ nên chồm lên đặt 1 tay chắn ngay dòng chữ hắn đang viết.

- Lại mơ về nơi xa xôi nào hả? Số hồ sơ này phải đem đến cho Thẩm thị càng sớm càng tốt đấy! Anh tập trung đi.

Nói rồi anh ngồi lại vào chỗ, tiếp tục tính toán dữ liệu cho những thứ khác. Biết người ngồi đối diện vẫn đang nhìn chòng chọc vào mình cười tủm tỉm nhưng anh mặc kệ, không muốn nhắc nhở nữa vì đã nói quá nhiều. Đột nhiên người nọ đưa tay xoa đầu anh, còn tiện tay quét dọc xương hàm 1 đường trơn mượt từ tai đến cằm.

- Người yêu của anh ngày càng hút mắt đấy!

- Hôm nay không được, em còn bao nhiêu thứ chưa làm xong!

Bị từ chối trước, Taehyung chù ụ bỉu môi nhìn anh, dùng ngón tay gõ lên chóp mũi người kia, thanh minh.

- Hừm, cứ như anh suốt ngày chỉ nghĩ đến mỗi chuyện đó.

- Chuyện gì? Em đang nói về bữa chiều mà. Anh nghĩ gì đó?

Lại bị nắm thóp, Taehyung ôm chầm anh, vờ phụng phịu càu nhàu rồi trưng ra gương mặt oan ức như bị Hoseok bắt nạt lâu ngày cốt lõi cũng chỉ muốn anh thay đổi quyết định.

- Em hay quá, biết anh nghĩ gì mà còn giả vờ. Cả tháng trời bận bịu, rối tung rối mù lên chả nhìn mặt nhau được đủ 10 tiếng, yêu nhau kì cục, sáng bảnh mắt ra cũng làm việc, ăn cũng làm việc, đi chơi cũng làm việc, ... đến tận lúc đi tắm mà em vẫn nhắc anh tập trung vào công việc. Này Hoseok, hình như anh chiều em quá rồi đúng không?

Hoseok không nói 2 lời, chỉ quay qua hôn chóc lên má hắn rồi lại cặm cụi ghi chép. Taehyung bất mãn, miệng trề ra, vai nhô cao như đứa trẻ hư mà vòi vĩnh.

- Nếu biết rồi thì cho anh đi, lâu quá lâu rồi!! ... Anh có phạm lỗi gì đâu mà phải bị cấm vận?

- Không được là không được! Anh xem còn bao nhiêu số liệu em chưa hoàn thành đây, làm xong chắc cũng tối mịch rồi.

- Hừm ... keo kiệt! Có em bận đến tối thôi mà, anh~

- Anh đó! Sáng sớm mai anh quên còn buổi bàn giao sổ sách hả? Lịch trình của anh lên từ 3 tháng trước vẫn còn đây nhé!

Định làm nũng 1 chút có khi Hoseok thấy thương hắn sẽ đổi ý nhưng không, anh kiên quyết hơn bao giờ hết. Vừa nói hết đã đẩy Taehyung xuống lầu dùng bữa. Hắn ủ rũ ngồi vào bàn, tay cầm nĩa xiên qua xiên lại viên thịt mà không ăn, lão Quản gia lên tiếng.

- Thức ăn không vừa miệng ạ, cậu chủ?

- Không! Rất ngon ...

Hắn trả lời lão trong lúc mắt dán chặt vào người đối diện. Hoseok hết cách với tên ông trời con này, đành bỏ muỗng xuống, ra điều kiện.

- Nếu trong tháng tới, anh có thể lo xong 1 phần 7 số dự án đã đề ra thì ... tháng sau anh có thể thoải mái!

Nghe đến từ "thoải mái", Taehyung lập tức buông nĩa, mắt sáng rực nhìn vào Hoseok, không tin mà hỏi lại.

- Anh có thể thoải mái? Thật?

- Thật! Em nói là làm, nhưng anh có chuyên tâm lo cho công việc hay không thì ... em không biết!

Taehyung bỗng trở nên khẳng khái, gương mặt mếu máo vòi vĩnh người yêu biến mất và thay vào đó là vẻ lãnh đạm ngày trước của quý ông xã hội đen. Hắn thẳng người, đôi tay cắt xẻ thịt bò trên đĩa thành những miếng nhỏ cho vào miệng, ăn nhanh uống nhanh rồi quay lại với chiếc máy tính. Hoseok nhịn cười với vẻ nghiêm chỉnh bất chấp của hắn, ung dung vừa ăn vừa nhìn người thương chuyên tâm làm việc.

Năng suất làm việc của Kim Taehyung này thật sự rất kinh khủng, số dữ liệu mà Hoseok phải cẩn thận kiểm kê, tính toán từng chút đã được hoàn thành chỉ trong 1 buổi tối. Anh định sẽ bắt tay vào 1 hợp đồng khác nhưng hắn bảo không cần, chỉ nhờ anh kiểm tra lại toàn bộ dữ kiện hắn nhập vào máy tính, đồng thời giúp hắn theo dõi tiến độ của các dự án, hợp đồng. Với cách phối hợp như thế, lượng công việc khổng lồ của 1 cơ cấu tổ chức nhân sự công ty bao gồm từ tổng giám đốc, phó giám đốc, các trưởng phòng đến các nhân viên cũng gần trăm người lại được hoàn thành gọn ghẽ chỉ với sự hợp lực của 2 người. Dù cần nhiều thời gian hơn nhưng nhìn vào sự chênh lệch tỉ lệ nhân sự giữa 2 trường hợp cũng thấy được công suất làm việc khủng khiếp của anh và hắn.

Hoseok ngày càng ngưỡng mộ người đàn ông này. Nghe Taehyung kể vì ngày xưa bảo vệ anh trước lời đe dọa của ông nội mà nổ lực làm việc mang về bao lợi nhuận cho Kim thị, hắn cũng vì nhớ thương anh mà lao đầu vào công việc. Mình cực khổ thế nào không quan trọng, rốt cuộc cũng chỉ muốn người thương ở nơi xa xôi nào đó được bình yên. Tuổi trẻ của mọi người là những tháng ngày làm việc cùng đồng nghiệp, đi chơi cùng bạn bè rồi về đoàn tụ cùng gia đình những ngày lễ Tết nhưng của Kim Taehyung này ... chỉ là những hôm sớm muộn ngồi văn phòng cùng máy tính bàn, sổ sách hay các buổi bàn bạc, thương lượng làm ăn. Chính vì quá cực khổ như thế, hắn không cho phép bản thân nghỉ ngơi hay lơ là trong công việc và Taehyung áp dụng cả lý lẽ sống này lên tất cả mọi người, dần dần hình thành sự khó chịu mà người ta hay nói về hắn. Tên ông trời con này có ngày bị cô lập như hôm nay, thật sự đáng thương hơn đáng trách!

- Hoseok à, ngủ trước đi! Đừng thức khuya.

Mãi nghĩ về gã đàn ông của mình, anh cũng quên mất công việc, chỉ ngồi thừ đó với máy tính cầm tay mà không làm gì khác. Taehyung nhìn vào lại nghĩ Hoseok vì lao lực nên không khỏe, vội giục anh đi ngủ.

- Em ổn, anh nên lo cho mình. Đừng quá cố gắng vì người khác mà chịu thiệt thòi.

Hắn bỗng đứng dậy cởi áo khoác bước qua choàng lên vai anh rồi quàng tay ôm thật chặt.

- Lại chuyện gì làm người yêu anh bận lòng vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com