40.
- Em không khỏe sao? Anh nói là 1 mình vẫn lo ổn việc mà. Ngủ sớm nhé, sáng mai đúng ngày 18, anh đưa em đi ngắm bình minh!
Taehyung cởi áo khoác choàng lên cho anh nhưng Hoseok bướng bỉnh vung tay, hất hắn ra xa khiến chiếc áo liền rớt phịch trên đất.
- Không cần biết anh cố tình không hiểu hay đúng là không hiểu thật, nhưng tôi nhắc lại cho anh nhớ ... Tôi - chắc - chắn - sẽ - lấy - vợ!
"Ghét em đi, đồ ngốc này!! Đừng cứng đầu nữa, sẽ không có kết quả tốt đâu."
Hắn không trách anh đến 1 tiếng, chỉ lặng lẽ nhặt lại áo đã dơ treo bừa trên lưng ghế rồi mở cửa nói vọng xuống bên dưới, nhờ các cô giúp việc pha nước tắm cho Hoseok. Còn căn dặn thật kỹ rằng anh không thích sả nên nước tắm chỉ có hoa, vỏ cam chanh cùng tinh dầu bưởi để thư giãn. Dặn dò xong thì Taehyung quay lại bàn làm việc, tự gom vài giấy tờ sổ sách nào bản thân đang theo dõi sang phòng nhỏ ngay bên cạnh, đây cũng là phòng của hắn những lúc còn nhỏ. Thái độ và hành động của Taehyung làm anh chột dạ, muốn lên tiếng hỏi nhưng hắn đã nói trước.
- Em tắm xong cứ ngủ đi nhé! Anh ngủ ở ngay bên đây thôi, không khỏe chỗ nào thì gọi anh. Nếu khó ngủ thì trên kệ có vài quyển sách khá hay, em có thể thoải mái lấy. Đừng thức khuya!
Trước giờ Taehyung rất kị những người dám động vào kệ sách của hắn mà không xin phép, nhưng bây giờ lại hào phóng để người nọ có thể tùy ý chọn sách mà đọc. "Ghét của nào trời trao của nấy" chính xác là câu nói dành cho hắn, từng tuyên bố không thứ gì có thể ngăn hắn tiến thân hay khiến hắn nao núng trước tiền tài, danh vọng ngay cả tình thân gia đình. Bây giờ nhìn xem, Kim Taehyung này còn bất chấp người thương bài xích mà cố gắng yêu chiều nhiều hơn.
Ngồi trong bồn nước ấm, Hoseok nhìn chiếc vòng bạch kim phủ đầy bọt sữa, lòng rối hơn tơ vò không biết đường mà gỡ. Càng nhìn càng lưu luyến, càng nghĩ càng đau xót, anh vung tay đấm vào mặt nước, mệt mỏi ôm đầu. Nước ấm bao phủ khiến anh thoải mái hơn, ngồi lâu 1 chút thì vô tình nghe giọng của lão Quản gia đến gõ cửa.
- Cậu chủ! Tôi đến đưa quần áo mới cho cậu Jung.
Gọi bên này nhưng phòng bên cạnh lại mở cửa, lão không biết Taehyung đã dọn qua đây.
- Bác cứ đưa cho tôi!
Thấy lão cứ chần chừ vẫn chưa đi, hắn mới đẩy cửa mời vào. Trong phòng, lão bắt đầu nhắc nhở hắn về những buổi tiệc, hội họp trong vài tháng tới của tập đoàn và quan trọng hơn hết chính là buổi đại thọ của Chủ tịch.
- Tôi nghĩ cậu nhân dịp này nên đến xin lỗi Chủ tịch.
- Lỗi? Xin lỗi? Tôi á? Tôi tìm thấy người tôi yêu cũng là có lỗi?
- Thưa không! Ý tôi là~
- Ý bác là muốn giúp tôi đường đường chính chính ngồi lại ghế Phó Chủ tịch, đúng chứ? Nhưng rất tiếc, để ngồi được cái ghế đó mà bắt tôi từ bỏ Hoseok thì ... bác đừng phí công vô ích!
Mặc kệ lão Quản gia khuyên bảo thế nào, tìm đủ mọi cách để "bố" Bang nguôi ngoai và tạm chấp nhận lại đứa cháu này. Tuy nhiên, với Taehyung thì quyền lợi của hắn và Hoseok phải cùng song song với nhau, chỉ cần chút gì đó gây bất lợi cho anh, hắn sẵn sàng từ bỏ tất cả.
- Nếu bác vẫn muốn tôi đến chúc mừng ... thì cũng được thôi! Nhưng đấy là vì ông nội, tôi không đến để xin lỗi hay giải thích bất kì điều gì. Trễ rồi, bác về đi! Ngày mai là sinh nhật Hoseok, tôi phải đi sớm. Đừng nói gì với Hoseok kẻo khiến em ấy mất vui!
- Dạ, cậu chủ.
Taehyung đưa quần áo cho Hoseok thì thật sự quay về căn phòng nhỏ kia, hắn vì chút khó chịu của người yêu mà nhường cả phòng của mình cho anh. Còn bản thân thì lủi thủi ngồi làm việc 1 mình ở nơi nhỏ xíu, chật chội.
Hoseok không đi ngủ mà ngồi trên giường đợi hắn. Biết rằng Taehyung nói được làm được nhưng anh nghĩ căn phòng bé xíu như thế sao có thể ngủ được! Có lẽ hắn làm việc xong sẽ về ngay thôi và rồi Hoseok bắt đầu chờ. Chiếc đồng hồ quả lắc vang lên từng hồi 10 giờ, 11 giờ, 12 giờ đêm ... cánh cửa vẫn im lìm, không chút động tĩnh. Anh cau mày, giở chăn, nhảy khỏi giường rón rén đẩy cửa bước ra quan sát. Cửa phòng bên kia chỉ khép hờ, xem như Hoseok gặp may. Nhìn vào khe sáng đó, anh mong sẽ thấy người đàn ông kia đang thu dọn sổ sách chuẩn bị trở về phòng và anh phải nhanh chân quay về giường giả vờ ngủ, sau đó sẽ là 1 nụ hôn phớt trên tóc hoặc cái ôm nhẹ nhàng từ đằng sau.
Tiếc rằng ... tất cả chỉ là trí tưởng tượng của Hoseok vì gã đàn ông của anh đang mệt mỏi ngủ gật trong lúc tay vẫn chống trên trán, tay còn lại cầm hờ chiếc bút mực. Hoseok lại thấy sống mũi mình cay xè và mắt thì nhòe đi nhanh chóng, vì cái gì lại khóc như thế thì anh nhất quyết tự quy chụp rằng đó chỉ là tình cảm nhất thời dù lòng đang đau xé. Thay vì tiếp tục để cảm xúc dâng trào, anh quyết tâm ức chế nó bằng 1 loạt các suy nghĩ tiêu cực ... có lẽ đây là cảm giác khó chịu nhất khi phải tự thân chống lại những điều tự nhiên của tạo hóa. Quay về phòng, Hoseok vùi mặt vào gối khóc như đứa trẻ bị người lớn cấm đoán làm việc gì mà nó yêu thích, mất hết tinh thần và rất thất vọng. Đây có lẽ là ngày sinh nhật buồn nhất của anh.
Sáng sớm, Taehyung nặng nề mở mắt, tay chân và toàn thân căng cứng, đau nhức vì ngủ quên với tư thế chống cằm cả đêm. Hắn bỗng giật mình, vô thức bật dậy ngóng ra cửa sổ rồi lại nhìn vào đồng hồ trên tay, miệng thở phào.
"May quá, chỉ mới hơn 4 giờ sáng!"
Dọn gọn mọi thứ, hắn bây giờ mới đi về phòng của mình. Nhìn vào giường lại không thấy người yêu nằm trên đó, Taehyung hớt hãi tìm chung quanh thì thấy chiếc ghế bành ở bàn làm việc của hắn bị đặt sai chỗ. Tò mò bước đến xem thử thì đúng là Hoseok đang cuộn tròn trên ghế và tay thì ôm chiếc măng-tô của hắn ngủ trông rất vất vả, đôi gò má căng bóng quen thuộc ...
"Em ấy lại khóc?"
Taehyung thở dài bất lực nhưng lại không quan tâm đến việc Hoseok thay đổi ra sao vì có như thế nào, hắn cũng nguyện yêu anh trọn kiếp. Hắn chỉ tức giận vì không thể tìm ra nguyên nhân khiến anh sợ sệt, né tránh mình và chính vì vậy, hắn đã tự cho bản thân là vô dụng. Taehyung quyết bằng mọi giá phải biết được thứ quái quỷ gì lại gây ảnh hưởng nặng nề đến Hoseok của hắn như thế và chắc chắn rằng không để yên cho thứ đó lộng hành nữa.
Quỳ xuống thật khẽ, Taehyung chả dám động đậy mạnh mà chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên đùi Hoseok, khẽ xoa và tay còn lại đỡ lấy bầu má nhô cao của anh, dùng hơi ấm từ lòng bàn tay đánh thức người này.
- Hoseok ... Hoseok à! Dậy thôi, chúng ta đi ngắm bình minh nào.
Anh chớp đôi mắt nặng chì vì trằn trọc cả đêm, lờ mờ nhìn thấy người thương trước mắt thì vô thức nhấn má vào tay hắn, đòi hỏi sự âu yếm. Taehyung biết đây là vì Hoseok còn say ngủ nên mới hành động như thế nhưng hắn mặc kệ, quàng tay quanh bờ vai nhỏ nhớ thương siết chặt người yêu trong lòng. Anh bị ôm đến ngộp mà dần tỉnh táo, nhận ra Taehyung đang bọc lấy mình nên Hoseok lập tức trưng ra bộ mặt khó chịu, dùng sức gỡ tay hắn.
- BỎ RA!! ANH ĐIÊN À? SAO ANH BIẾN THÁI THẾ? AI LẠI ĐI ÔM NGƯỜI ĐÃ MẮNG CHỬI MÌNH BAO GIỜ?!
Taehyung vờ không nghe không thấy, cứ khư khư giữ chặt anh trong tay, bỏ qua cả những cái quẩy đạp mà ôm ghì, không lơi tay đến 1 chút. Dường như tên này muốn dùng sự kiên nhẫn của bản thân để cược xem đến bao giờ thì Hoseok thôi đóng kịch, anh vùng dậy đưa tay đẩy hắn thật mạnh.
Khác với dự kiến ban đầu, anh nghĩ bản thân sẽ ổn khi cố tình tổn thương hắn như thế nhưng anh thật sự chẳng hiểu gì về bản thân mình cả. Ngay khi thấy người đàn ông kia ngã ra sàn, tim anh bỗng thót lên, vô thức lao đến đỡ hắn nhưng trong 1 giây lý trí làm chủ, Hoseok đã khựng lại, thu tay về rồi chạy khỏi phòng.
- HOSEOK!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com