Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 114:

Trước khi màn đêm buông xuống, nhóm anh Triệu đưa Chu Anh rời khỏi nhà Hồ Thành Hải, nhưng Huệ Tử lại không đi theo họ.

Cô ta dựa vào người Hồ Thành Hải, cố gắng lấy lòng hắn ta, mỉm cười quyến rũ, nhưng lại trợn mắt nhìn anh Triệu, Miêu Ninh và những người khác rồi nói: "Các người đi thì cứ đi đi, sao lại kêu tôi đi chung, tôi đâu có chung đường với mấy người."

Nghĩ mình là kẻ ngốc hay sao, không biết tối nay nên đi theo ai để an toàn hơn.

"Cô...!" Miêu Ninh tức giận đến không nói nên lời.

Chuyện gì đang xảy ra với người phụ nữ này vậy, những việc Hồ Thành Hải và Lý Bồn đã làm không đủ để cảnh báo cô ta sao, những trải nghiệm của Chu Anh và những người khác không đủ để cô ta nhìn rõ bộ mặt thật của đám người Hồ Thành Hải sao.

Bọn họ là những con quỷ đội lốt người, cặn bã của xã hội, tại sao người phụ nữ này vẫn lao vào nịnh nọt... chẳng lẽ cô ta không có chút tự trọng nào à?

"Có đôi khi, đối mặt với sự sống còn, lòng tự trọng quả thực không có giá trị gì." Ngũ Hạ Cửu nhẹ giọng nói: "Quên đi, mỗi người đều có lựa chọn riêng, người khác không thể ép buộc, chúng ta đi thôi."

Giữa tính mạng và nhân phẩm, khi đứng trước ranh giới cuối cùng của đạo đức và pháp luật, có người thà chọn cách chiến đấu đến chết để bảo vệ và giữ gìn nhân phẩm của mình, có người sẽ không.

Chỉ có thể nói, không cùng quan điểm thì không cần phải ép buộc.

Cậu không biết Huệ Tử thông đồng với Hồ Thành Hải từ khi nào, nếu cô ta đã muốn đi tìm chết, Ngũ Hạ Cửu sẽ không bỏ đá xuống giếng, nhưng cậu cũng sẽ không muốn vô tư giúp đỡ cô ta.

Không chần chừ gì nữa, anh Triệu, Miêu Ninh và những người khác đã đưa Chu Anh đi.

Nhóm người Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả, Phương Tử vẫn quay trở lại nhà Lý Bồn.

Về phần Lý Bồn và Vương Kiến Bành, bọn họ đã đến ở nhà Hồ Thành Hải, sau khi bị quỷ hồn của Trịnh Miểu dọa thì không dám ở trong nhà nữa.

Hơn nữa, trong ngày, hai anh em Hồ Thành Hải và Hồ Thành Tài đã chôn cất quan tài của ông bà trưởng thôn Hồ.

Lý Bồn phớt lờ tiếng kêu la chửi bới của ông bà Lý, đồng thời dưới sự giúp đỡ ngăn cản của Vương Kiến Bành, hắn ta cũng đốt xác Trịnh Miểu.

Nhìn thấy ngọn lửa từng chút một nhấn chìm thi thể Trịnh Miểu, cuối cùng biến thành một đống tro tàn, bà Lý không thể chịu đựng được nữa nên ngất đi.

Ông Lý nhìn Lý Bồn và Vương Kiến Bành với ánh mắt oán giận rất rõ ràng.

Mặc dù Lý Bồn không sợ hai người già sắp chết này nhưng lại không muốn phải đối mặt với những rắc rối khác khi tính mạng và sự an toàn của mình đang bị đe dọa.

Cho nên lý do thứ yếu khiến hắn bỏ nhà đi cũng là để tránh mặt người.

Màn đêm buông xuống không lâu, có hai bóng người lặng lẽ bước ra khỏi cửa...

Lý Bồn ở chung phòng với Vương Kiến Bành và Hồ Thành Tài.

Ngoài cửa và thậm chí trên cửa sổ đều có hai lá bùa, nhưng vẫn cảm thấy không an toàn nên không ai dám nằm xuống giường ngủ.

Cho đến khi Lý Bồn đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân không thể nghe được từ bên ngoài phòng.

Hắn ta, Vương Kiến Bành và Hồ Thành Tài nhìn nhau với vẻ mặt sợ hãi, tới rồi sao?

Nhưng một lúc sau, vẻ mặt Lý Bồn trở nên có chút kỳ lạ, không đúng, tiếng bước chân này nghe như...

Lý Bồn mạnh dạn đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó ánh mắt hắn thay đổi ―― bên ngoài phòng không phải quỷ hồn của Trịnh Miểu tới đòi mạng mà là hai người ông bà Lý.

Bọn họ muốn làm gì?

"Mẹ kiếp, hai lão già chết tiệt này muốn xé bỏ lá bùa chúng ta dán bên ngoài." Lý Bồn vừa nghĩ liền hiểu ra, hắn chửi rủa, sau đó cầm lấy chiếc liềm trên đầu giường đi ra ngoài.

Quả nhiên, ông Lý vừa mới xé bỏ một tấm bùa dán ở ngoài cửa.

Sau khi nhìn thấy Lý Bồn xuất hiện với vẻ mặt hung ác, còn cầm liềm trong tay, ông Lý lùi lại một bước, trong mắt có chút sợ hãi, nhưng sau đó đã dừng lại rồi hét lên: "Sao hả, mày còn mang theo thứ này ra ngoài, là muốn ra giết bác trai bác gái của mày hả!"

Sau khi ngất đi, phải đến tận đêm bà Lý mới tỉnh lại.

Khi nhìn thấy Lý Bồn, bà ta không khỏi phẫn nộ chửi rủa: "Mày, đồ con rùa bị ngàn đao đâm, đáng bị quỷ giết chết, mày quên là ai đã nuôi mày hả, nếu như không phải chúng tao cho mày ăn, mày có thể còn sống tới lớn để đi ra ngoài làm việc sao?"

"Người phụ nữ Trịnh Miểu kia cũng là chúng tao trả tiền để mua, nếu không phải mày dùng lời ngon ngọt cầu xin thì khi mua xong đã đem người phụ nữ đó đi giết rồi cho kết âm hôn với con trai tao."

"Thay vì để cho mày chơi hỏng, đến bây giờ một đứa con gái cũng không có được, mày là một thứ vô dụng, một tên thái giám, một tên khốn nạn bẩn thỉu."

"Đáng thương cho tiểu Xuyên của bọn tao, mạnh hơn mày gấp trăm lần, tại sao người lúc trước chết lại không phải là mày hả..."

Bà Lý vẫn không ngừng chửi bới, mỗi lời nói ra đều là những câu khó nghe, nguyền rủa.

Đôi mắt của Lý Bồn đỏ lên vì tức giận, dùng liềm chém vào bức tường bên cạnh, trong phút chốc cạo đi một lượng lớn da tường, khiến ông Lý và bà Lý lập tức im lặng.

Nhưng ngay lập tức, bà Lý phản ứng không chút sợ hãi, càng tức giận hét lên: "Đồ khốn nạn, mày còn muốn giết chết vợ chồng già chúng tao sao?"

"Tới đây, mày tới mà giết tao đi! Dù sao cái thân già này của tao cũng đã sống đủ rồi, mày hủy hoại hôn lễ của con trai tao, nó ở dưới đó không ai nương tựa, vừa lúc tao có thể đi chăm sóc nó, đến đây, đến giết tao đi."

Nói xong, bà Lý lao về phía Lý Bồn.

Thật khó để tưởng tượng rằng cơ thể già nua này vẫn còn sức để chống lại Lý Bồn, bà ta tiến tới giật lấy chiếc liềm trong tay Lý Bồn, suýt chút nữa là Lý Bồn đã để bà ta giật được.

Lý Bồn tức giận đến mức hất tay ra, đẩy chiếc liềm ra sau, lưỡi dao tình cờ cắt ngang cánh tay của bà Lý, trong phút chốc, bà Lý đã ôm lấy cánh tay của mình ngã xuống đất, kêu rên.

Ông Lý thấy vợ mình thật sự bị Lý Bồn làm bị thương, liền xoay người nhặt cây chổi đặt trong góc, vẫy về phía Lý Bồn: "Nếu mày có bản lĩnh thì giết cả hai lão già chúng tao đi, nếu không tao sẽ không để cho mày yên."

Lúc này Vương Kiến Bành và Hồ Thành Tài cũng bước ra.

Vương Kiến Bành nhìn thấy ông Lý và bà Lý quậy thành như vậy, không khỏi nói: "Lý Bồn, mày còn nương tay cái gì nữa, bọn họ đã xé bỏ lá bùa dán trên cửa, chính là muốn chúng ta chết, mày còn không nhanh chóng giải quyết đi, nếu không..."

Vương Kiến Bành và Hồ Thành Tài vẫn chưa nhận thấy điều gì kỳ lạ cả.

——Tại sao ông bà Lý gây ồn ào la hét như vậy, lại chỉ có bọn họ đi ra, trong khi trong phòng của bọn người Hồ Thành Hải, lão Phạm lại không có chút động tĩnh nào.

Vương Kiến Bành chỉ muốn Lý Bồn nhanh chóng tống khứ hai ông bà già này đi rồi mau trở về trong phòng.

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên cảm thấy cổ có chút ngứa ngáy.

Vương Kiến Bành nhịn không được đưa tay ra gãi mấy cái, nhưng khi buông tay xuống lại nắm được một vài sợi tóc, hắn còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Hồ Thành Tài run giọng nói: "Trịnh, Trịnh Miểu... quỷ, quỷ đến rồi..."

Giọng nói của Hồ Thành Tài lúc này dường như đã rất khó khăn mới thoát được ra khỏi cổ họng.

Trong lòng Vương Kiến Bành run lên, hắn run rẩy ngẩng đầu về phía nắm tóc mà hắn nắm lấy ―― chỉ thấy một người phụ nữ với mái tóc rối bù, mặc đồ cưới, chân tay bám trên mái nhà xưa cũ, giống như một con nhện đỏ máu đang treo ngược.

Còn đầu cô hoàn toàn quay về phía sau, trên khuôn mặt nhợt nhạt quái dị của cô là một đôi mắt đen không có tròng trắng đang nhìn chằm chằm vào Vương Kiến Bành. Khi nhìn thấy hắn đang nhìn mình, cô đột nhiên mở đôi môi đỏ mọng.

"A――"

Hết chương 114.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com