Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 77:

Sau một một lúc, không biết người thợ rèn kia đã đi tới chỗ nào.

Tuy nhiên, phía sau của rạp hát bị thiêu rụi thành đống đổ nát này rõ ràng sạch sẽ hơn rất nhiều so với sảnh trước.

Có khá nhiều phòng ở sân sau của rạp hát, có phòng để đựng nhạc cụ, phòng đặt đồ linh tinh, ngoài ra còn có phòng chứa củi, phòng luyện tập, một gian phòng lớn nhất ở giữa là nơi đoàn kịch trang điểm trước khi biểu diễn trên sân khấu.

Cả hai người bước đi rất cẩn thận, thử suy đoán người thợ rèn sẽ ở căn phòng nào.

Đúng lúc này, Ngũ Hạ Cửu cùng đội phó Thời đồng thời nhìn về phía một căn phòng bên trong một chút, ở đó phát ra một ít tiếng động rất nhỏ, có người bên trong.

Đội phó Thời lập tức kéo Ngũ Hạ Cửu trốn vào trong kho củi trống trải, nơi này đầy vết cháy cả trên tường và trên mặt đất...

Không có cửa sổ nào che chắn nên hai người núp dưới tường, chăm chú lắng nghe tiếng động bên ngoài.

Không lâu sau, căn phòng đó nhẹ nhàng vang lên tiếng cửa mở, có người bước ra, sau đó tiếng bước chân vang lên rồi dần dần đi xa.

"Đi thôi." Ngũ Hạ Cửu thấp giọng nói.

Bọn họ muốn lợi dụng lúc người thợ rèn rời đi để vào phòng tìm kiếm một chút.

Cánh cửa phòng cũng không được đóng chặt, đẩy một cái liền mở ra ngay, căn phòng rất rộng, bừa bộn, có dấu vết cháy đen sau khi bị thiêu. Có rất nhiều rương đựng kịch và trang phục xếp chồng lên nhau ở các góc nhưng tất cả đều rách nát, đều bị thiêu hủy nghiêm trọng.

Hầu hết những tấm rèm dùng để che khi thay trang phục đều bị đốt cháy, những tấm không thể tháo ra được thì bị kéo trên xà, bụi rơi xuống rất nhiều.

Một số xà ngang bị đốt cháy thành từng mảnh rơi xuống đất, trên mái nhà có một lỗ lớn, ánh nắng xuyên qua đó có thể thấy bụi bay xuống đặc biệt rõ ràng.

Trong phòng còn có vài chiếc gương vỡ, được đặt trên mặt bàn dùng để trang điểm.

Ngũ Hạ Cửu đi tới, phát hiện có một cái mặt bàn sạch sẽ hơn những cái khác rất nhiều, hình như trước đó đã có người lau chùi. Trên mặt bàn còn có một bộ trang phục bị cháy, trang sức, phụ kiện tóc và quần áo.

Quần áo được sắp xếp cẩn thận, trang sức phụ kiện tóc được đặt lên trên.

"Đây là đồ trang điểm cho đào chính." Đội phó Thời đi tới nói.

Trên tay anh vẫn còn đeo đôi găng tay trắng, một tay cầm đao, tay kia chạm vào bộ trang phục được may cẩn thận nhưng đã bị đốt đen. Anh lật cổ áo ra và nhìn thấy một cái tên được thêu rõ ràng ở bên cạnh.

"Hoa Diễm Linh." Ngũ Hạ Cửu nhẹ giọng đọc ra.

Rõ ràng cái tên này thuộc về chủ nhân của bộ trang phục này, có lẽ nó là nghệ danh dùng khi diễn tuồng.

Chỉ cần nghe tên cũng có thể tưởng tượng được người sở hữu bộ trang phục này nổi tiếng như thế nào trong đoàn hát vào thời điểm đó, không phải ai hát tuồng ở thời đại này cũng có thể có nghệ danh...

Ngũ Hạ Cửu không khỏi nhìn thoáng qua đội phó Thời, sau đó nhìn chung quanh, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở một nơi nói: "Đằng kia hình như có một cánh cửa nhỏ."

"Đi qua nhìn xem."

Hai người bước tới.

Chỗ này dường như là một nơi chuyên dùng để các thiết bị biểu diễn hát tuồng, mở cánh cửa nhỏ không quá thu hút kia ra, phía sau là một hành lang rất hẹp và ngắn.

Cuối hành lang là một cánh cửa khác có khóa, nhưng lúc này ổ khóa đang mở, cửa cũng là khép hờ.

Chắc đây chính là chỗ mà người thợ rèn đã đến trước đó.

Ngũ Hạ Cửu đi trước, đội phó Thời ở phía sau.

Ngũ Hạ Cửu chậm rãi đẩy ra cánh cửa nhỏ có khóa móc ở cuối hành lang.

Tình hình bên trong cánh cửa nhỏ gần như hiện ra rõ ràng, chỉ có một chiếc giường dựa vào tường, hai bên giường có một tấm rèm mỏng màu trắng trong suốt buông xuống, trên giường còn giống như có một "đồ vật" màu nâu nhạt.

Đó là cái gì?

Ngũ Hạ Cửu không khỏi khẽ nhíu mày, cậu đi qua cửa nhỏ, đến gần giường, một tay vén rèm ở một bên giường lên.

Ngay sau đó lập tức mở to hai mắt ―― bởi vì "thứ" màu nâu nhạt đó hóa ra là một khối hổ phách có kích thước bằng nửa người, bên trong hổ phách còn có một người cuộn tròn.

Nói là con người nhưng thực ra đã rất khó nhìn ra hình dáng con người.

"Người nọ" dường như đã bị tra tấn trước khi chết, khuôn mặt lộ ra ngoài vẫn còn biểu cảm đau đớn tột độ, vì không thể chịu nổi nên mới dùng hai tay ôm chặt lấy cơ thể, gấp chân lại sát bụng...

Đây cũng là một tư thế tự bảo vệ chính mình.

Ngũ Hạ Cửu có thể nhìn rõ ràng qua hổ phách, người bị phong ấn bên trong đã cào rách quần áo của mình một cách đau đớn, mặt và cơ thể còn sót lại rất nhiều vết máu.

Cánh tay lộ ra ngoài có từng chiếc xương nhô ra, màu da của người này cũng không đúng.

Đặc biệt bắt đầu từ thắt lưng trở xuống, da trở nên sưng tấy, bàn chân và cẳng chân bị biến dạng, giống như... đoạn chân của côn trùng.

Ngũ Hạ Cửu nhíu mày, buông tấm màn che màu trắng xuống, không nhìn nữa.

Cậu quay sang đội phó Thời nói: "Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây trước đã, thợ rèn kia chắc chỉ là ra ngoài một lát thôi, có thể sẽ sớm quay lại."

Nếu họ ở lại lâu hơn, có thể sẽ trực tiếp đụng mặt.

Đội phó Thời đương nhiên không có phản đối, gật đầu cùng cậu hướng ra ngoài cửa nhỏ rời đi.

Nhưng khi hai người vừa ra khỏi hành lang nhỏ, vào lại căn phòng hậu trường nơi đoàn kịch thường trang điểm và thay quần áo, liền nghe thấy tiếng bước chân cách cửa không xa.

Người thợ rèn kia đã trở lại.

Đội phó Thời phản ứng rất nhanh, lập tức nắm lấy cổ tay của Ngũ Hạ Cửu, kéo cậu vào sát tường, mở một trong những chiếc rương lớn đựng áo ngoài chất đống ở đây, đè giọng xuống rất nhỏ gần như không thể nghe được: "Vào đi."

Rương đựng áo ngoài là một chiếc hộp gỗ dài được các gánh hát sử dụng để đựng các loại áo choàng dài ngắn khác nhau, chẳng hạn như áo quan, áo mão, quần áo cung đình và các trang phục khác.

Ngũ Hạ Cửu không chút do dự cúi người chui vào.

Ngay sau đó, đội phó Thời cũng bước vào bên trong, nhẹ nhàng đóng nắp lại, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Chờ một lúc, cánh cửa mở ra người thợ rèn bước vào.

Thời điểm nắp rương được đóng chặt lại, đôi mắt của Ngũ Hạ Cửu đột nhiên tối sầm, qua một lúc mắt cậu mới dần dần thích ứng với bóng tối, lúc này mới có thể hơi thấy rõ người trước mắt mình.

Bây giờ cậu đang ở đáy rương, phía trên người chính là đội phó Thời.

Như sợ đè trúng cậu, đội phó Thời đặt một tay lên đáy rương chống thành một khe hở nhỏ, mặc dù khe hở này chỉ khoảng trên dưới một centimet, thậm chí chưa đến một centimet.

Hai người ở gần nhau đến nỗi hơi thở của bọn họ như hòa vào nhau.

Ngũ Hạ Cửu có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của đội phó Thời phả vào cổ mình, tạo thành từng đợt hơi nóng, tê ngứa, chắc hẳn là anh cũng có thể cảm nhận giống vậy.

Nhịp tim của hai người cũng rất gần, gần đến mức có thể đếm được số lần đập của nhau.

Trong lúc nhất thời, Ngũ Hạ Cửu thậm chí không xác định được bên ngoài chiếc rương gỗ dài này người thợ rèn đang đi đâu, liệu anh ta có bước vào cánh cửa nhỏ hay không.

Ở bên trong rương cậu không thể cử động, rất nhanh máu đã không thể lưu thông, tay chân tê dại khiến cậu không khỏi nhíu nhẹ mày.

Dường như biết được sự nhẫn nại và khó chịu của cậu, đội phó Thời chậm rãi cúi xuống, đến gần, ghé đầu vào tai cậu, nhẹ giọng thì thầm: "Kiêng nhẫn một chút, cái rương này quả thực không lớn bằng ngăn tủ trong phòng Trình Kế Khiêm để có thể giúp cậu đứng thẳng và dễ dàng duỗi tay duỗi chân nhỉ."

"Nhưng hiện tại, chúng ta chỉ có thể trốn ở đây, cậu nghĩ đúng không, cậu cảnh sát nhỏ?"

Cuối cùng, dường như anh còn khẽ cười, nhưng âm thanh kia quá ngắn nên đã nhanh chóng biến mất.

Ngũ Hạ Cửu chỉ có thể cảm giác được vành tai của mình bỗng chốc nóng lên, đó là do khí nóng phả vào, da đầu cậu hơi tê dại, sau lưng có một loại cảm giác khó tả, không thể nói bằng lời.

Ngũ Hạ Cửu trợn to hai mắt nhìn về phía đội phó Thời.

Anh... đã phát hiện?

Dù đang ở trong môi trường tối tăm nhưng dường như đội phó Thời hiểu được điều cậu muốn hỏi.

Đội phó Thời vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, giọng nói rất nhỏ lại có chút khàn khàn, chỉ có Ngũ Hạ Cửu mới nghe được.

Anh nói: "Tôi thấy cậu bước ra khỏi phòng rồi rời đi, nhưng mà thấy cậu lớn lên dễ nhìn rất hợp gu thẩm mỹ của tôi nên không truy cứu."

"Nói cách khác, nếu sở trưởng Lý phát hiện ra chuyện này, nhất định sẽ đuổi cậu ra khỏi lực lượng cảnh sát."

"Tôi có thể lựa chọn giấu giếm không báo, nhưng mà cậu phải nói cho tôi biết cậu lén lút vào phòng ngủ của đội phó là muốn làm cái gì?"

Vừa nói, ngón tay đeo găng trắng của đội phó Thời nhẹ nhàng lướt qua cổ Ngũ Hạ Cửu, giống như uy hiếp, nhưng cũng như là...

Ngũ Hạ Cửu thấp giọng nói nhỏ: "Tên thợ rèn kia đã vào cửa nhỏ rồi, anh đứng dậy đi."

Ngón tay của đội phó Thời dừng lại.

Ngay lúc Ngũ Hạ Cửu đang âm thầm cảnh giác, anh lại theo lời cậu mà đứng dậy, nhẹ nhàng yên lặng mở rương gỗ dài ra một chút, đầu tiên quan sát tình hình bên ngoài, sau đó mới đem nắp rương mở ra hoàn toàn.

Anh đứng dậy khỏi rương, không có dấu hiệu tê tay tê chân.

Ngũ Hạ Cửu không hiểu, rõ ràng đội phó Thời có tay dài chân dài hơn cậu, cao lớn khỏe mạnh hơn cậu, vậy tại sao ở trong cái rương này lại không bị sao hết, trong khi hai chân của cậu đã tê dại rồi?

Hiện tại ngay cả đứng dậy cũng không thể, chỉ có thể nằm lại một lát.

Đội phó Thời bước ra khỏi rương, ngồi xổm bên cạnh nhìn cậu, khóe miệng lộ ra nụ cười, thấp giọng nói: "Vừa rồi chỉ là trêu cậu chút thôi, đừng nhìn tôi cảnh giác như vậy."

"Tôi biết, cậu muốn tìm hiểu về cương thi trong Trình gia để có thể bảo vệ sở trưởng Lý đúng không?"

Ngũ Hạ Cửu: "... ừm."

Đội phó Thời: "Chúng ta có cùng một mục đích, đều là muốn bảo vệ sở trưởng Lý, không bằng cậu tin tưởng tôi nhiều hơn một chút đi?"

"Anh muốn làm gì?" vẻ mặt Ngũ Hạ Cửu khó hiểu nhìn anh.

Đội phó Thời nhếch môi mỉm cười, trước tiên đưa tay nhặt hai bó đao lên, sau đó đứng dậy cúi người, vậy mà một tay ôm Ngũ Hạ Cửu ra khỏi rương gỗ dài.

Ngũ Hạ Cửu bị hành động bất ngờ của anh làm cho sợ hãi tới mức mở to hai mắt, vô thức đưa tay ra ôm cổ đội phó Thời...

Trong cánh cửa nhỏ cuối hành lang, người thợ rèn không biết từ đâu mang đến một chiếc chăn bông khác.

Anh ta trải chăn ra phủ lên hổ phách, cẩn thận chỉnh sửa các góc chăn.

Sau đó, anh ta nằm lên giường ôm lấy khối hổ phách, tựa đầu vào đó, khàn giọng nói nhỏ: "Nhạn Chi, gần đây trời lạnh, em sợ lạnh nhất, anh đắp thêm chăn cho em, buổi tối sẽ ở đây canh cho em ngủ."

"Đừng sợ, Nhạn Chi, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Nói xong, anh ta lại đến gần hơn, một mảnh ngọc bội do cử động của anh ta mà trượt ra khỏi cổ, va chạm với hổ phách, phát ra một tiếng "đinh".

Hết chương 77.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com