Chương 110 Nhận người và học đường
Tác giả: Quyết Tuyệt
Editor: Bạch Đường không đăng lên truyenfull
"Lão đại?" Hà Xuân Sinh đứng bên người Tưởng Chấn sửng sốt, vội vàng bổ nhào vào mạn thuyền, sau đó liền thấy Tưởng Chấn đã bơi đến bờ bên kia.
"Lão đại!"
"Lão đại hắn làm sao vậy?"
"Hôm nay nóng ghê, ta cũng muốn nhảy sông mát mẻ mát mẻ......"
......
Người trên thuyền đều đi tới cạnh Hà Xuân Sinh, cùng nhau nhìn hướng bờ sông, lúc này mới phát hiện Triệu Kim Ca đang đứng ở bến tàu.
Trách không được muốn nhảy sông tự vận, thì ra là để sớm cùng tức phụ nhi của mình gặp mặt. (=))))))
Nhìn thấy Triệu Kim Ca cũng chạy tới cạnh bến tàu, những người này đột nhiên có chút hâm mộ.
Bọn họ như vì sao không có ai chờ nha?
Kỳ thật Triệu Kim Ca cũng không phải cố tình tới chờ Tưởng Chấn, rốt cuộc y không biết Tưởng Chấn hôm nay sẽ trở về.
Nhưng y tới huyện thành làm việc, cho dù dù không cũng muốn tới bến tàu chờ trong chốc lát, mong mỏi có thể nhìn thấy Tưởng Chấn quay về.
Sau khi thành thân y cơ hồ không cùng Tưởng Chấn tách ra bao giờ, lần này Tưởng Chấn xa nhà, y cảm thấy cực kỳ không quen, cố tình Tưởng Chấn còn không có ở hẹn trước thời gian trở về......
Hôm nay, y vốn chỉ tính ở trên bến tàu chờ một lát rồi lập tức về nhà, kết quả...... Y thế nhưng thấy được thuyền của Tưởng Chấn!
Triệu Kim Ca lập tức vui mừng khôn xiết, sau đó liền thấy Tưởng Chấn đột nhiên từ trên thuyền nhảy xuống bơi tới chỗ mình......
Trong nháy mắt kia, Triệu Kim Ca cũng hận không thể nhảy vô sông luôn, nhưng ven bờ có vô số thuyền lớn thuyền nhỏ neo đậu, rậm rạp nên không có chỗ cho y xuống nước, làm y nhảy không thành công.
Chỉ trong chốc lát, Tưởng Chấn liền từ trong sông bò lên.
"Huynh đệ, ngươi không cẩn thận rơi xuống nước à?" Có người thấy Tưởng Chấn từ trong nước bò lên, liền hỏi, Tưởng Chấn lại mắt điếc tai ngơ, sau đó ôm chặt lấy Triệu Kim Ca.
"Ngươi......" Triệu Kim Ca theo bản năng mà dùng mũ rơm che khuất mặt mình —— nơi này nhiều người như vậy......
"Ha ha!" Tưởng Chấn cười cười, buông Triệu Kim Ca ra: "Kim ca nhi ngươi ở chỗ này chờ ta về sao?"
"Ta chỉ là đi ngang qua." Triệu Kim Ca nói, lúc này mới phát hiện y đã bị Tưởng Chấn làm cho cả người ướt đẫm.
Cũng may không hề gì...... Hiện tại đã tháng sáu, thời tiết vô cùng nóng, ướt còn có thể mát mẻ một chút.
"Đúng vậy, ngươi chính là đi ngang qua." Tưởng Chấn cười cười, hắn sớm đã thấy có người mang mũ rơm đứng bất động ở nơi đó, đã đứng lâu không nhúc nhích...... Có ai đi ngang qua lại đứng im bất động một chỗ đâu?
Tưởng Chấn nói, còn nhéo tay Triệu Kim Ca một chút , Triệu Kim Ca đỏ mặt, vội vàng mang lên mũ rơm che lại: "Các ngươi, thế nào tới hôm nay mới về?"
"Trên đường lại nhận sinh ý khác." Tưởng Chấn nói: "Cũng không nhiều sinh y lắm, lần này đi ra ngoài tốt xấu không có mệt."
Trước mắt thanh danh tiêu cục còn chưa nổi tiếng, Tưởng Chấn vốn đã chuẩn bị tốt mình sẽ bị lỗ tiền, may mà hắn cũng tiện thể mang theo một ít hàng hóa, lại thuận tiện bán đi một thuyền gạch, tốt xấu thu chi có thể cân bằng.
Bất quá, lần này bởi vì trên đường nhận mấy cọc sinh ý cuối cùng lại kiếm lời một chút.
"Vậy là tốt rồi." Triệu Kim Ca lập tức cao hứng lên, lúc trước Tưởng Chấn nói khả năng sẽ lỗ tiền, y so với Tưởng Chấn còn muốn khó chịu hơn.
"Bất quá, lần này ra ngoài lại phát hiện rất nhiều vấn đề...... Chúng ta cần phải chiêu ít nhân tài biết chữ mới được." Tưởng Chấn lại nói, mỗi con thuyền đều nên có một người biết chữ tính sổ, bằng không đăng ký hàng hóa những thứ linh tinh kều đều để hắn đi xử lý, thực sự phiền người.
"Người đọc sách không dễ tuyển đi?" Triệu Kim Ca lập tức nói.
"Ta cũng không chiêu người học vấn quá tốt, không cần học hành nghiêm túc quá, chỉ cần nhận biết vài chữ, biết tính sổ là được." Tưởng Chấn nói, Giang Nam bên này bởi vì thương nghiệp phát đạt, yêu cầu có rất nhiều chưởng quầy, phòng thu chi..vv... những người này hy vọng nhi tử mình tương lai có thể có tiền đồ, mỗi năm tốn cái mấy lượng bạc đưa nhi tử đi đọc sách.
Bọn họ cũng không cầu nhi tử mình tương lai thi khoa cử, chỉ ngóng trông bọn nó có thể làm quản sự phòng thu chi, một tháng lấy một vài lượng bạc đã cảm thấy mỹ mãn.
Tưởng đồ tể cùng Tưởng lão thái chính là có tâm tư như vậy đưa Tưởng Thành Tài Tưởng Thành Tường đi đọc sách.
"Như vậy thật ra dễ tìm hơn, trong thôn không nhiều lắm, nhưng người như vậy huyện thành có rất nhiều." Triệu Kim Ca nói, y mấy ngày nay cơ hồ một ngày đi một chuyến tới huyện thành, chính là tăng thêm rất nhiều kiến thức.
"Đúng vậy." Tưởng Chấn gật gật đầu, kéo tay Triệu Kim Ca cùng y nói vài lời nhỏ. Rõ ràng bọn họ nói là chuyện rất nhàm chán, nhưng hắn tâm tình chính là tốt vô cùng.
"Hai người các ngươi ở chỗ này đứng làm gì vậy? Tránh ra coi." Có người dọn hàng hóa qua lại nói với hai người, đồng thời khó hiểu mà nhìn bọn họ —— hai người kia quần áo ướt đẫm cũng không biết xử lý một chút, còn đứng ở bến tàu tay nắm tay...... Đây là làm gì đâu?
Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca vội vàng đi tới quá trà bên cạnh.
Tưởng Chấn trên người không xu dính túi, cũng may Triệu Kim Ca có mang theo tiền, y tốn hai văn tiền mua hai chén trà, sau đó lại mua bốn miếng bánh trà, bốn cái trứng luộc trong nước trà chia ra ăn.
Bánh trà là cách gọi của người địa phương với một loại điểm tâm bản địa.
Nó được làm bằng bột nếp, vuông vức một khối, có nhân, mà nhân đều giống nhau làm từ thịt heo.
Gạo nếp ăn đặc biệt có thể chắc bụng, thịt heo đầu năm nay không ai không thích, này bánh trà cũng đương nhiên được phi thường hoan nghênh, chỉ là người bình thường đều tiếc tiền mua ăn.
Tưởng Chấn một bên uống trà, một bên ăn hai miếng bánh trà, hai cái trứng luộc nước trà, sau đó liền hỏi con gái mình: "Minh Châu thế nào rồi? Con nhớ ta không?"
Triệu Minh Châu hiện tại cũng mới ba tháng, sao biết nhớ cha? Bất quá Triệu Kim Ca lại chắc chắn nói: "Nhớ ngươi chứ, con buổi tối luôn khóc, khóc một hồi mới ngủ."
Nghe nói bảo bối bé cưng của hắn thế nhưng khóc, Tưởng Chấn tức khắc đau lòng muốn chết, lại kỹ càng tỉ mỉ hỏi các sự tình khác.
Triệu Minh Châu cũng xem như một em bé dễ nuôi, thân thể cũng cường tráng, đương nhiên, bé dễ nuôi như thế phỏng chừng cùng người nuôi bé có quan hệ.
Bình thường chỉ cần bĩu môi liền lập tức có người ẵm bé...... có muốn không ngoan cũng khó.
Mà buổi tối bé sẽ ầm ĩ chốc lát, cũng chỉ vì buổi tối chỉ có Triệu Kim Ca một người trông con, ngẫu nhiên có sự tình không để tâm được.
Chờ Triệu Kim Ca đem sự tình của con mấy ngày đều nói ra xong, đội tàu của Tưởng Chấn cuối cùng cũng cập bờ.
Tưởng Chấn mang theo Triệu Kim Ca, cùng nhau đăng ký hàng hóa trên thuyền, thuận tiện hô một người về thôn báo tin, nói cho Triệu gia hắn đã trở lại.
Ra ngoài hơn hai mươi ngày, tất cả mọi người nhớ thương phải mau về nhà, tốc độ dỡ hàng đăng ký cũng đặc biệt nhanh, lúc sắc trời vừa tối, tất cả sự tình đều xử lý xong.
Nhớ thương con gái, Tưởng Chấn đương nhiên không có khả năng ở huyện Hà Thành nghỉ một đêm, hắn kêu các thủ hạ thu thập một chút, toàn bộ đội tàu liền rời bến tàu huyện Hà Thành, hướng bến tàu thôn Hà Tây mà đi.
Lúc Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca về nhà, trời đã hoàn toàn tối đen, Triệu gia đốt ngọn đèn dầu, hai người Tưởng Chấn Triệu Kim Ca đẩy cửa đi vào liền thấy Triệu Lưu thị ôm Triệu Minh Châu, đang đút sữa cho bé.
Triệu Minh Châu hiện giờ đã ba tháng, cổ không mềm giống như mới sinh, nghe được động tĩnh, thế nhưng quay đầu qua nhìn, lập tức liền "Oa" mà một tiếng khóc lên, ước chừng là bị việc bất thình lình mở cửa dọa tới rồi.
"Minh Châu!" Tưởng Chấn đau lòng muốn chết, từ trong lòng Triệu Lưu thị bế Triệu Minh Châu lên, liền dỗ dành: "Bảo bối Minh Châu của cha, có phải nhớ cha không con?"
Triệu Minh Châu được Tưởng Chấn bế lên liền không khóc nữa, cái này làm cho Tưởng Chấn càng thêm cao hứng, đồng thời, hắn phát hiện con gái mình càng lớn càng xinh xắn.
Phía trước vì bé béo mà mặt đều rủ xuống, cả khuôn mặt mặt trên nhỏ dưới bự, rốt cuộc có hơi xấu, nhưng hiện tại nửa mặt trên của bé cũng béo theo, mặt liền tròn, thật đẹp a!
Triệu Minh Châu cũng không biết có phải thật sự còn nhớ rõ Tưởng Chấn không, thời điểm Tưởng Chấn "Hầu hạ" con, bé nể tình cực kỳ, một tiếng cungx không khóc.
Sợ hài tử sinh bệnh, người thôn Hà Tây đều không tắm rửa cho chúng, bất quá lúc trước Tưởng Chấn còn ở, khi Triệu Kim Ca vừa ở cử xong, liền tắm cho Triệu Minh Châu, Triệu Minh Châu cũng không có sinh bệnh. Về sau cũng tắm nhiều hơn, thế nên Triệu Minh Châu không giống với hài tử khác trong thôn, trên người chút hương vị đều không có.
Bé còn đặc biệt thích tắm rửa.
Tưởng Chấn tắm bé xong, lại mặc cho con yếm đỏ đặt nằm trên giường, cảm thấy con đáng yêu chịu không nổi...... Bất quá, con gái tuy rằng đáng yêu, lúc này cũng không quan trọng như tức phụ nhi nha.
Rất nhanh dỗ con gái ngủ rồi, Tưởng Chấn không chút do dự, liền đem Triệu Kim Ca phác gục.
Ngày hôm sau, Tưởng Chấn liền dẫn người đi huyện thành tuyển người biết chữ, công khai tiền công là mỗi tháng hai lượng bạc, nếu là làm tốt, về sau còn có thể thêm tiền.
Người nguyện ý rất nhiều, bởi vì rất nhiều người tuy rằng học mấy chữ, nhưng vẫn luôn tìm không thấy việc gì tốt, nghe nói Tưởng Chấn chiêu người còn có kẻ chạy thục mạng đi bẩm báo.
"Thành Tường, hôm nay bên bến tàu có người muốn tuyển nhân công, cần người biết viết chữ tính sổ, một tháng có hai lượng bạc! Ta đã ở bên kia viết tên mình rồi!" Một nam tử trẻ tìm được Tưởng Thành Tường, liền nói với Tưởng Thành Tường.
"Phải không? Ở đâu?" Tưởng Thành Tường vui vẻ.
Từ sau khi lời nói dối của gã bị vạch trần, một đoạn thời gian rất dài gã không tới huyện thành, mỗi ngày đều chiếu cố Chu Thục Phân cùng nữ nhi.
Tuy rằng con gái gã cả ngày khóc, nhưng mệnh rất cứng, lại là sống sót, nuôi mấy tháng, thân thể Chu Thục Phân cũng tốt hơn nhiều...... Sau đó, gã liền lại tới huyện thành.
Gã luôn không phải người thanh cao cao ngạo, tới huyện thành rồi, liền đối với rất nhiều bạn cùng trường khóc lóc kể lể một phen, sau đó năn nỉ bọn họ cho tìm việc giúp mình...... Mà lần này tới tìm gã là Tống Lập - bạn cùng trường với gã.
"Ở bến tàu kia kìa." Tống Lập mang theo Tưởng Thành Tường vội vàng chạy tới bến tàu bên cạnh.
Tưởng Thành Tường ngay từ đầu đầy lòng chờ mong, nhưng đi vào bến tàu bên cạnh, thấy những người ở đó xong, biểu tình lại lập tức cứng lại rồi.
Những người đó ăn mặc trang phục thống nhất, còn không phải là thủ hạ của Tưởng Chấn sao? Này muốn tuyển nhân công......
Ánh mắt Tưởng Thành Tường xoay chuyển, liền nhìn thấy Tưởng Chấn.
"Thành Tường, nhanh lên." Tống Lập thúc giục nói.
"Từ từ." Tưởng Thành Tường đứng yên, không muốn đi qua đó.
"Thành Tường, làm sao vậy?" Tống Lập khó hiểu mà nhìn Tưởng Thành Tường, lại nói: "Ngươi đi nhanh lên, bằng không đã bị người khác cướp mất cơ hội, nhà ngươi như vậy, ngươi không tìm việc làm phải làm sao bây giờ?" Bởi vì Tưởng Thành Tường đem sự tình Tưởng Thành Tài buôn bán bị lừa tiền thêm mắm thêm muối mà cùng Tống Lập kể lể, Tống Lập hiện tại một lòng nhận định Tưởng Thành Tường cuộc sống rất khổ sở.
"Xin lỗi, người khác nhận người ta có thể đi, hắn nhận người, ta lại không thể đi." Tưởng Thành Tường nhìn Tống Lập, lắc đầu cười khổ nói.
"Vì sao?" Tống Lập khó hiểu.
"Người nọ...... Kỳ thật là đại ca ta, bởi vì cha mẹ ta đối hắn không tốt, hắn chủ động ở rể trong nhà người khác rồi, còn rất chán ghét người nhà chúng ta, hắn tất nhiên không muốn mời ta làm việc." Tưởng Thành Tường thở dài.
"Còn có loại sự tình này?" Tống Lập xa xa mà nhìn thoáng qua Tưởng Chấn, lập tức nhận định Tưởng Chấn là người thấy lợi quên nghĩa. Đi ở rể nhà có tiền xong liền quên thân sinh cha mẹ của mình.
"Đương nhiên, ngươi không nhận ra sao? Hắn lớn lên rất giống ta." Tưởng Thành Tường cười khổ nói.
Trước kia Tưởng lão đại với kẻ sống trong nhung lụa như Tưởng Thành Tường không giống chút nào, nhưng hiện tại Tưởng Chấn xác thật cùng Tưởng Thành Tường rất giống, huống chi, Tống Lập trước kia đã nghe Tưởng Thành Tường nhắc qua gã có đại ca.
Khi đó Tưởng Thành Tường liền không nguyện ý nói về đại ca của mình...... Tống Lập hồi trước vẫn luôn không biết nguyên nhân, hiện tại lại cảm thấy đã đoán được.
Nguyên lai Tưởng Thành Tường không chỉ có có nhị ca ngu xuẩn đi vay nặng lãy làm buôn bán còn bị lừa, còn có đại ca vong ân phụ nghĩa, Tống Lập đối Tưởng Thành Tường càng đồng tình.
"Đại ca kia của ta kinh doanh tiêu cục đi đưa hàng hóa, làm việc cho hắn hàng năm phải ở trên thuyền không nói, gặp hải tặc còn sẽ ném mệnh, lúc trước trong thôn chúng ta, còn có người đi theo hắn đi ra ngoài liền không còn mạng...... Tống huynh, ngươi vẫn là đổi việc khác thì hơn." Tưởng Thành Tường lại nói.
Tống Lập gia cảnh không tồi, trên tay có tiền, mấy ngày nay vẫn luôn tiếp tế Tưởng Thành Tường, Tưởng Thành Tường liền không muốn cho hắn biết tình huống thật trong nhà, tự nhiên cũng không muốn để Tống Lập đi theo Tưởng Chấn làm việc.
Tính cách Tống Lập vốn nóng nảy, lại dễ dàng tin người, nghe được Tưởng Thành Tường nói thế, lập tức nói: "Còn có chuyện này? Ta nhất định phải đi vạch trần hắn mới được!"
"Tống huynh, từ từ!" Tưởng Thành Tường vội vàng kéo Tống Lập lại, trái khuyên phải khuyên, lại nói cho Tống Lập Tưởng Chấn có quan hệ với huyện thái lão gia, cuối cùng cũng khuyên được Tống Lập, Tống Lập đáp ứng không đem sự tình nháo lớn.
Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca, lúc này đang ở nơi tuyển người.
Bọn họ chỉ tính toán chiêu hai mươi người, nhưng người lại đây thực sự có hơi nhiều, Tưởng Chấn dứt khoát ghi tên bọn họ, sau đó ngày mai đi thuê một chỗ làm kiểm tra.
Hắn cũng không biết trình độ những người này , liền nghĩ ra nêu vài đề mục chính, sau đó từ bên trong tuyển ra người thích hợp —— nơi này có một số người chỉ biết có mấy chữ liền tới báo danh, hắn là không cần người như vậy.
"Vị đại gia này, chúng ta chiêu người là muốn đi theo chúng ta ra biển, tuổi lớn quá sợ không ổn đâu." Nhìn đến một ông cụ đầu bạc mặt đầy nếp nhăn, so Triệu Phú Quý còn lớn một chút thế nhưng cũng muốn tới báo danh, Tưởng Minh có chút bất đắc dĩ mà khuyên.
"Thân thể ta rất cường tráng, tiểu tử, hiện tại kêu ta bến tàu bốc hàng cũng không có vấn đề gì." Ông cụ siêu kiên trì.
"Thật sự không được......" Tưởng Minh bất đắc dĩ, cố tình lại không thể làm cái gì với một ông lão.
Tưởng Minh khuyên thật lâu, ông cụ đều không thuận theo không buông tha, còn đòi khiêng bao tải làm chứng......
"Ta chỉ cần người dưới 30 tuổi!" Tưởng Chấn nói, lạnh lùng mà nhìn ông cụ kia: "Ông tự đi hay để ta đuổi đi?"
Người lớn tuổi như thế khẳng định là không thích hợp đi theo đội tàu , nếu lời khuyên ngon ngọt vô dụng, Tưởng Chấn chỉ có thể đem người hù dọa đi.
Phục sức trên người Tưởng Chấn làm người ta vừa nhìn liền biết hắn là dẫn đầu, lúc này hắn lạnh mặt, lão nhân kia tức khắc không dám hé răng, nhìn thoáng qua thủ hạ cạnh Tưởng Chấn xong vội không ngừng mà chạy.
"Hừ!" Lão nhân vừa chạy, lại có một người trẻ tuổi tiến vào, hắn ta nhìn Tưởng Chấn hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nói với Tưởng Minh – người cầm một chồng giấy đang viết tên tuổi ứng cử viên: "Ta lúc nãy ở chỗ này để lại tên họ, ngươi gạch tên ta đi!"
"Ngươi không cần công việc này?" Tưởng Minh có chút kinh ngạc mà nhìn qua.
Người trẻ tuổi này chính là Tống Lập, hắn ta suy nghĩ muốn vạch trần "Gương mặt thật" của Tưởng Chấn, nhưng sợ liên lụy về đến người nhà và Tưởng Thành Tường, rốt cuộc vẫn nhịn, chỉ nói: "Đúng vậy, ta không hiếm lạ."
"Được, vậy gạch tên đi." Tưởng Minh chỉ vào đống giấy bên cạnh nói.
Thời buổi này gia đình giàu có đều không nhận người, tất cả chưởng quầy phòng thu chi đều tự mình bồi dưỡng hoặc là dứt khoát để cho dòng bên làm, mặc dù cửa hàng nào đó muốn nhận người, cũng sẽ tìm người quen tìm giúp người thích hợp, thậm chí thường thường sẽ trực tiếp mời thân thích tới làm việc.
Bởi vậy, rất nhiều người tuy rằng biết chữ, lại là tìm không thấy công việc thích hợp ...... Nếu không phải như vậy, Tưởng Thành Tường nào đến nỗi lâu đến thế cũng tìm không được việc làm?
Cũng bởi vì cái này, lần này Tưởng Chấn trước mặt mọi người nhận người, người đến cũng đặc biệt nhiều, lúc này đã có hơn ba mươi cá nhân lưu lại tên...... Có kẻ không muốn tới chỗ bọn họ làm, Tưởng Minh một chút cũng không để bụng.
Tống Lập thấy Tưởng Minh không xem mình ra gì, lại có chút sinh khí, hắn chính là đồng sinh học rất lâu ở học đường! So với người khác xuất sắc hơn nhiều!
Tống Lập tìm ra tờ giấy mình viết lúc trước, đang muốn trước mặt mọi người xé nát, tỏ vẻ mình cũng không hiếm lạ việc này, nhưng người sau lưng lại sôi nổi đẩy hắn ra, những người đó còn tranh nhau cướp, hy vọng Tưởng Chấn cho bọn họ một công việc.
Cầm giấy viết tên mình, Tống Lập đều bị tức điên.
Tống Lập sinh khí, liền nhìn đến một người quen lại đây.
Kia người quen cũng cùng trường với Tống Lập, tên là Trịnh Bảo Ninh.
Trịnh Bảo Ninh tuy rằng họ Trịnh, cùng Trịnh Dật nơi Trịnh gia lại không có quan hệ gì, nhiều nhất mấy trăm năm trước là một nhà, cuộc sống của nhà hắn cũng không tốt lắm.
Phụ thân Trịnh Bảo Ninh là tiểu thương nhân, buôn bán đồ vật mà sống, nguyên bản mỗi năm ra ngoài bốn lần, mỗi lần trừ vốn và chi tiêu đều có thể kiếm được mười lượng bạc, làm cuộc sống nhà hắn cũng không tồi, còn giúp hắn có thể đọc sách.
Nhưng sau đó phụ thân lần nọ đi ra ngoài gặp phải người kiếm chuyện, bị đá một đá......
Phụ thân hắn vốn không nghĩ là có việc gì, lại không biết ông kỳ thật đã bị thương nội tạng, sau khi ông về nhà, bụng càng lúc càng lớn, sống sờ sờ mà đau đến chết.
Trong nhà không có trụ cột, Trịnh Bảo Ninh tự nhiên không thể đọc sách nữa, hắn lúc ấy bất quá mới mười hai mười ba tuổi, tìm không được việc gì, chữ cũng viết chưa ra ngô ra khoai, không biện pháp chép sách kiếm sống...... Cuối cùng, hắn dựa vào vẽ hoa dùng hoa văn để người ta thêu kiếm tiền.
Một đại nam nhân, cả ngày giúp một đám nữ nhân song nhi vẽ hoa văn, này tính cái gì? Hắn thậm chí còn cấp những gái giang hồ họa yếm vẽ hoa...... Tống Lập đối với Trịnh Bảo Ninh là có chút hận sắt không thành thép, cảm thấy Trịnh Bảo Ninh sa đọa.
Hắn ta trước kia nhìn thấy Trịnh Bảo Ninh, đều sẽ khuyên người tìm công việc đứng đắn, bất quá lần này......
Nhìn thấy Trịnh Bảo Ninh tựa hồ muốn đi xin việc chỗ đại ca Tưởng Thành Tường, Tống Lập vội vàng kéo người lại: "Trịnh Bảo Ninh, việc làm này rất nguy hiểm, ngươi nghe ta, vẫn là đổi việc khác đi."
Trịnh Bảo Ninh nghe vậy, lập tức nhíu mày.
Tống Lập này thật sự là người no không biết người đói khổ.
Lúc trước khuyên hắn tìm khác việc làm, lại không vì hắn ngẫm lại, nhà hắn một chút bối cảnh cũng không có, đi chỗ nào tìm được công việc thích hợp?
Đến nỗi hiện tại...... Thật vất vả có công việc rồi, còn tới cản hắn.
"Ta sẽ đi hỏi một chút, nếu thật sự nguy hiểm ta tự nhiên không làm." Trịnh Bảo Ninh nói xong, liền lập tức chen vào đám người.
"Thật là chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng người tốt!" Tống Lập mắng một câu, tính toán ở bên ngoài chờ, chờ Trịnh Bảo Ninh từ trong đám người ra lại cùng hắn hảo hảo nói nói, không nghĩ tới Trịnh Bảo Ninh thế nhưng biến mất!
Đây là từ bên kia trốn đi? Tống Lập tức giận gần chết, người tránh đi hắn ta Trịnh Bảo Ninh lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỗ tiêu cục Kim Chấn nhận người có rất nhiều người dò hỏi, hắn cũng hỏi, sau đó xem như đem bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì cũng hỏi rõ ràng.
Những người này tương lai muốn đi theo thuyền đi đưa hàng, là sẽ gặp một chút nguy hiểm, nhưng đội tàu lớn như vậy, nhiều tiêu sư thế kia, xác suất phòng thu chi sẽ xảy ra chuyện là rất nhỏ.
Thật muốn nói tiếp, cho dù làm chỗ phòng thu chi ở huyện thành, nói không chừng cũng muốn đi theo chưởng quầy, diêu thuyền đi nhập hàng, cũng đồng dạng gặp nguy hiểm đó thôi?
Trịnh Bảo Ninh đã hạ quyết tâm nỗ lực để kiếm được việc này. Cha hắn đã qua đời 5 năm, hắn cũng đã 18 tuổi, chỉ dựa vào vẽ hoa văn kiếm từ từ một văn hai văn, trong nhà sợ là sẽ vẫn luôn thu không đủ chi, hắn tốt nhất vẫn nên tìm công việc đứng đắn mới được.
Đi theo thuyền đi ra ngoài, chủ nhân bao ăn cơm, hai lượng bạc tiền công kia ít nhiều cũng không tốn, có thể lấy hết nuôi gia đình......
Chỉ là không biết ngày mai chủ nhân chỗ này tuyển người ra làm sao.
Trịnh Bảo Ninh cân nhắc cái này, Tưởng Chấn cũng đang cân nhắc cái này.
Hắn thực sự không biết ra đề thi cho người ta sao nữa.
"A!" Tưởng Chấn đang suy tư, Triệu Minh Châu nằm ở trên giường đột nhiên hô một tiếng.
"Con gái ngoan của cha biết nói chuyện rồi a!" Tưởng Chấn vui rạo rực mà bế con lên, không nghĩ nhiều nữa, quyết định đến lúc đó lkêu bọn họ viết bài 500 chữ tự giới thiệu, lại làm vài đề toán là được.
Hắn ra đề khó cấp tiểu học, bọn họ sẽ giải được đi?
Đảo mắt, liền đến ngày hôm sau.
Tưởng Chấn sớm đã định tốt phòng chờ, hắn lúc trước bảo thợ mộc huyện thành làm gia cụ cho hắn, bởi vì có ý nghĩ muốn về sau ở thon Hà Tây xây cái tiểu học bồi dưỡng nhân tài, kêu thợ mộc làm 50 cái bàn nhỏ băng ghế nhỏ, hiện tại mấy thứ này vừa lúc có thể dùng, chỉ có hơi thiếu chút.
Ngày hôm qua để lại tên tổng cộng có trăm người hơn, ước chừng là có vài người về nhà nghĩ lại xong từ bỏ, cuối cùng tổng cộng có hơn 70 người.
Đám bàn ghế của hắn liền không đủ dùng, Tưởng Chấn đành phải nhờ thợ mộc đem gia cụ nhà hắn ra luôn, bởi vì trong phòng ngồi không đủ, rất nhiều người phải ở ngoài phòng khảo thí.
Trịnh Bảo Ninh tới có hơi chậm, liền không phân đến những bàn ghế nhỏ kia mà là phân tới một cái tủ 5 ngăn, còn để hắn đứng đáp đề.
Những người ăn mặc thống nhất kia cho bọn hắn mỗi người ba tờ giấy, một tờ để viết mấy trăm chữ tự giới thiệu, mà viết xong rồi sẽ có người ra vài đề mục, đến lúc đó bọn họ đem đáp án viết ở trên tờ thứ hai, tờ còn lại làm giấy nháp.
Tự giới thiệu là muốn xem bọn hắn có phải thật sự biết chữ không? Trịnh Bảo Ninh tuy rằng viết chữ hơi xấu, nhưng tốt xấu là nhận thức không ít chữ, lập tức viết lên, lưu loát viết hơn bốn trăm từ, tràn đầy hết tờ giấy mới thôi.
Nhìn một đám người trên giường viết chữ, có người còn chưa viết được hai chục ba chục chữ, Trịnh Bảo Ninh lập tức thả lỏng hơn nhiều.
Mà lúc này, người đầu lĩnh kia ra đề mục.
"Ta có chín thủ hạ đi công tác, bọn họ làm được không tồi, ta muốn thưởng bọn họ mỗi người tám lượng bạc, tổng cộng cho bọn họ mấy lượng bạc?"
"Ta mua mười ba con thỏ, mười ba con thỏ này có tổng cộng bao nhiêu cái chân?"
"Ta cho người giúp đỡ dọn hàng, dọn một túi hàng trả một văn tiền, người nọ ngày đầu tiên dọn 158 túi hàng, ngày hôm sau dọn 211 túi hàng, ngày sau nữa dọn 176 túi hàng, hắn tổng cộng có thể lấy mấy văn tiền?"
......
Tưởng Chấn tổng cộng ra năm đề, hắn tự nhận đều phi thường đơn giản, Triệu Kim Ca bên người hắn dùng bút ký viết mấy con số một lúc liền rất nhanh tính ra rồi, nhưng người đang làm bài kia......
Tưởng Chấn đột nhiên phát hiện, bên trong những người này có thật nhiều kẻ biểu tình ngưng trọng, tựa hồ biết viết gì......
Cũng may, còn có không ít người biết tính.
Trịnh Bảo Ninh biết tính.
Cha hắn lúc trước làm buôn bán, đó là muốn tính sổ, hắn xem nhiều, liền cũng biết tính, mấy cái đề này tốt xấu tất cả đều tính ra được.
Tính xong, Trịnh Bảo Ninh thở phào nhẹ nhõm một hơi, mà không bao lâu sau ba tờ giấy của bọn họ đều bị thu lại hết.
Những bài lung tung vẽ xấu, Tưởng Chấn xem xong liền trực tiếp bỏ, kêu Hà Xuân Sinh cho bọn họ mỗi người hai cái trứng gà đem người tiễn đi.
Những người này vốn đuối lý, Tưởng Chấn lại cho trứng gà, một chút đều không trách oán Tưởng Chấn, thực mau liền rời đi, thấy thế, Tưởng Chấn lại xem những bài còn dư lại.
Người có học vấn thực tốt hiển nhiên là không có khả năng nguyện ý tới giúp hắn làm việc, cho nên bài thi cơ bản đều tồn tại một ít vấn đề, trong đó rất nhiều người chữ còn xấu hơn hắn, may mắn, trong đó có chút người tính không tồi.
Tưởng Chấn đã hạ quyết tâm muốn trước tiên dạy những người này toán học, lại làm cho bọn họ thượng cương, cũng không có quá bắt bẻ, cuối cùng tuyển ra 22 cá nhân.
Những cái người rớt lần này Tưởng Chấn cho bọn họ mỗi người ba cái trứng gà, những người còn lại...... Hắn trực tiếp cho bọn họ mỗi người năm cái trứng gà, sau đó lại cho bọn họ ký khế thư, bảo họ ngày mai buổi sáng ở trên bến tàu chờ, đến lúc đó hắn tới đón người.
Tưởng Chấn cùng thủ hạ người đều là người huyện Hà Thành, lúc trước ở trên bến tàu, những nha dịch kia còn đối bọn họ rất là hữu hảo, những người này cũng không sợ Tưởng Chấn lừa bọn họ, tất cả đều đồng ý.
Thấy thế, Tưởng Chấn cũng coi như là buông xuống một cọc tâm sự.
Chờ những người này đi rồi, Tưởng Chấn liền bảo thủ hạ đem bàn ghế gia cụ trong phòng tất cả đều dọn lên thuyền, mang về Hà Tây thôn.
Gia cụ đều đã đánh xong có thể lập tức sử dụng, thu thập qua đi, ngày mai, hắn liền có thể mang theo tức phụ nhi và con gái dọn tân gia!
Nhà mới đối với Tưởng Chấn sinh hoạt từng ở hiện đại phải gọi là "đơn sơ", nhưng lúc này, Tưởng Chấn vẫn như cũ tràn ngập chờ mong đối với việc chuyển nhà, chỗ của hắn cùng Triệu Kim Ca có tổng cộng nam bắc hai phòng, hướng nam hắn cùng Triệu Kim Ca ở, hướng bắc tính cho con gái ở, mà phòng ấy chỉ cần hắn trải sàn gỗ, đến lúc đó có thể cho con gái bò trên sàn chơi.
Chắc là tốt đi, cho dù hiện tại Triệu Minh Châu cả ngồi cũng chưa biết......
Tưởng Chấn ở bến tàu có phòng ở, nhưng không ngừng quan tâm một tòa nhà khác.
Hắn xây dựng cho thủ hạ của mình cùng đám thủy thủ ký túc xá, trừ cái này ra, hắn còn tu sửa kho hàng cùng mấy gian phòng học.
"Lão đại, nơi này đặt nhiều bàn ghế chi vậy?" Nhìn cách bố trí phòng học, Vương Hải Sinh khó hiểu hỏi.
"Về sau có thể cho hài tử tới nơi này đọc sách." Tưởng Chấn nói: "Hai đứa nhỏ của ngươi cũng có thể tới."
"Đọc sách?!" Vương Hải Sinh vừa mừng vừa sợ, những người khác cũng đều vui mừng đầy mặt.
Bọn họ đi theo Tưởng Chấn kiếm lời, cũng nghĩ tới tương lai muốn đưa hài tử đi đọc sách, nhưng thật đúng là không ngờ được, Tưởng Chấn thế nhưng ở bến tàu này mở một học đường!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com