Chapter 21: Sát hạch Ghost Hunter.
"Cạch"
"Đình Đình cậu không sao chứ?" Phan Tử vừa mở cửa đã thấy Trầm Uyển Đình gục vào góc tường, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, vội vàng chạy đến đỡ lấy.
"Không sao." Trầm Uyển Đình mở mắt, yếu ớt trả lời. "Tôi đang ngủ sâu trị thương, làm phiền tôi làm cái gì."
Phan Tử ngẩn ra. Lời Trầm Uyển Đình cũng không tính là giả , tâm pháp trị thương chỉ mới học nên điều khiển không thể vững vàng lắm. Trong lúc ngủ ý thức sẽ điều khiển sức mạnh lưu thông toàn cơ thể, có thể đẩy nhanh tốc độ liền thương nhưng cũng không bằng lúc y trị thương cho người khác.
"Cậu bị thương đến mức đó, không ở nhà còn đến trường làm gì?" Bàn Tử tức giận nhưng cũng không dám nặng lời. Hôm qua vì thảm trạng của Mộ Dung Y Mẫn và Trầm Uyển Đình sau khi đưa về mà cả trung tâm nháo đến lật tung trời đất. Xem chừng chấn động lần này không phải trong thời gian ngắn liền có thể hạ được.
"Sẽ bị phát hiện." Trầm Uyển Đình ngập ngừng chốc lát rồi mới trả lời, y không muốn nói cho hai vị phụ huynh kia chuyện nguy hiểm thế này. Dù sao y cũng đang lợi dụng trên chính thể xác con gái họ.
Phan Tử cũng không biết nên nói gì bây giờ, khuyên nhủ có lẽ bằng thừa. Chi bằng ở bên cạnh quan sát, ủng hộ và giúp đỡ có lẽ sẽ thực thế hơn: "Bọn tôi có mua phần canh hầm bổ huyết, cậu ăn đi!" Phan Tử đẩy một phần canh đến chỗ Trầm Uyển Đình.
"Tiểu Ca, ăn cơm!" Bàn Tử xoay người kêu gào Muộn Du Bình đối diện.
Muộn Du Bình mở mắt đứng dậy, tiến về phía đối diện Trầm Uyển Đình ngồi xuống, cầm lấy phần cơm trước mặt lặng lẽ ăn. Xem chừng chấn động lần này không phải trong thời gian ngắn liền có thể lắng xuống được. Y nhìn dãy băng trắng trên lòng bàn tay trái Muộn Du Bình, nhất thời thấy nó rất chói mắt. Máu của hắn rất công dụng, nhưng trận đấu nào cũng tự gây thương để lấy máu chiến đấu vậy sao?
Miên man trong suy nghĩ nhất thời khống chế không được, tác động lên ý niệm. Một tia tinh quang bao trùm lấy bàn tay trái của Muộn Du Bình. Cảm nhận được sự khẽ chuyển biến, hắn dừng lại ngước lên nhìn y chờ câu trả lời. Trầm Uyển Đình như bị bắt gian tại trận, không dám nhìn thẳng Muộn Du Bình, cúi gầm xuống uống canh.
"Không đúng! Mình vừa giúp hắn mà, cần gì phải trốn tránh chứ?"
Nghĩ vậy Trầm Uyển Đình liền ngẩng đầu, mạnh mẽ nhìn Muộn Du Bình. Cả hai đối mắt như thế đến khi y nghĩ mình không chịu được nữa, chi bằng lên tiếng trước thì Muộn Du Bình lại đảo mắt xuống, tiếp tục ăn cơm.
"Này, hình như hôm nay kết thúc đợt huấn luyện mới?" Bàn Tử vốn không thể an tĩnh, liền tìm đề tài nói với Phan Tử.
"Phải! Đình Đình cậu cũng nằm trong nhóm đó sao?" Phan Tử chợt nhớ đến vấn đề này liền hỏi.
"Đúng vậy! Hôm nay là ngày sát hạch." Trầm Uyển Đình tự nhiên đáp, giống như là người ngoài nghe chuyện bỏ ngoài tai, gật đầu tán thành không chút bận tâm.
"Thế sao được? Cậu bị thương nặng như thế, chẳng lẽ không dời ngày thi được à?"
"Trước hay sao cũng vậy. Vả lại bị thương mà vẫn hoàn thành nhiệm vụ, chẳng phải càng oách hơn sao?" Trầm Uyển Đình cười đùa, giải tỏa đi sự căng thẳng của Bàn Tử. Thật ra y cũng không nắm chắc được phần thắng.
Giải quyết xong bao tử, Trầm Uyển Đình cáo biệt mọi người, y phải đi thăm "người đó".
Bàn Tử lại ôm mặt nhăn nhó, nhìn trái một kẻ thì bàng quang, nhìn phải lại là một kẻ lãnh đạm vô tình, trong lòng không khỏi thầm oán: "Hai cậu nghĩ cách gì đi. Chi bằng chúng ta trực tiếp đến đó bắt người là xong. Không cần quan tâm sát hạch gì cả."
"Cậu nghĩ với tính cách Đình Đình sẽ ngồi yên cho cậu bắt sao? Ngược lại còn nghĩ rằng cậu nói cậu ta yếu đuối, cần được bảo vệ." Phan Tử suýt chút nữa đã mắng Bàn Tử không có đầu óc, làm việc lúc nào cũng theo cảm tính.
"Này, Tiểu Ca! Cậu nói gì đi chứ?"
Muộn Du Bình vẫn ngẩn người nhìn trời, không thèm điếm xỉa với tên lải nhải kia. Hắn cuối xuống nhìn vào lòng bàn tay trái thật lâu, sau đó gỡ nút thắt, từng lớp từng lớp băng trắng thấm máu cứ thế rơi xuống đất. Nhưng đến khi lớp cuối cùng được tháo bỏ, lòng bàn tay hắn hoàn toàn lành lặn, thậm chí một vết sẹo cũng không có.
"Ế Tiểu Ca, vết thương hôm qua trên tay cậu đâu?" Bàn Tử bị một màn này hấp dẫn, chạy đến chộp lấy tay Muộn Du Bình lật tới lật lui xem xét.
"Đã khỏi." Muộn Du Bình rút tay lại, đeo găng tay vào đứng lên rời khỏi.
...
Buổi chiều ngày hôm đó tại nơi tập trung huấn luyện của GH, một nhóm hai mươi người xếp thành bốn hàng. Trầm Uyển Đình điều chỉnh hơi thở, diện vô biểu tình nghiêm trang chờ đợi mệnh lệnh sắp đến. Mà những người phía sau liên tục xầm xì bàn tán.
"Sao cô ta lại ở đây? Hôm qua chẳng phải bị trọng thương sao?"
"Còn dám vác mặt đến đây? Hại Mộ Dung Y Mẫn bị hủy dung, còn ả chỉ bị thương. Sao không chết luôn cho rồi!"
Y vốn đem những lời này để ngoài tai, sắc mặt không đổi bình tĩnh đứng đấy. Nhưng người đứng bên cạnh y lại nghĩ khác, Trầm Uyển Đình đây là không còn lý do thoái thác đành im lặng chờ cơn sóng lắng xuống. Vốn không có bao nhiêu thiện cảm bây giờ trong mắt hoàn toàn là sự chán ghét.Vì cớ gì y được đặc cách thi lên cấp A? Vì cái gì không cần đi huấn luyện cùng bọn họ? Rõ ràng là lính mới lại có thể thể đứng cùng hàng ngũ với người đã ở trung tâm này hai năm chứ?
Trầm Uyển Đình cảm nhận được oán khí nên quay sang nhìn, chỉ liếc mắt một cái đã xoay trở về. Là người không đáng quan tâm! Càng nghĩ càng thấy lời Bàn Tử có đạo lý, có lẽ y thực sự bị thói xấu của Muộn Du Bình lây nhiễm rồi.
"Xin chào mọi người!" Giọng Richard vang lên kéo y về thực tại. "Hôm nay là Ngày sát hạch Ghost Hunter sau ba tháng vất vả của mọi người. Chúng ta có 12 GH thi cấp C, 6 GH thi cấp B và 2 GH thi cấp A, nhiệm vụ của các bạn sẽ nhận trực tiếp từ giám khảo sẽ giám thị các bạn trong suốt cuộc thi. Và đây là giám khảo lần sát hạch này..."
Mọi người tuy thấy lần sát hạch này có đổi mới hơn mấy lần trước nhưng chủ yếu là giám khảo có là người dễ tính hay không nữa nên nhất thời mọi người đều đổ dồn về hướng tay của Richard.
"Không thể nào..."
"GH trong truyền thuyết đây sao?"
"Trong số chúng ta có một số người mới nên tôi xin giới thiệu lại một lần. Đây là một trong những nhóm GH tinh anh đứng đầu trung tâm phía Tây của chúng ta. Phan Tử sẽ giám sát cấp C, Bàn Tử là nhóm cấp B, còn cấp A sẽ là Tiểu Ca. Mọi người đến Trung tâm nghiên cứu lãnh trang bị, sau đó nghe lệnh của họ mà xuất phát! Chúc mọi người thành công và hơn hết là an toàn trở về!"
Nhất thời tiếng gào rít hưng phấn cùng tiếng rống phẫn nộ âm vang khắp phòng, nhưng tiếng oan thán chiếm ưu thế hơn. Rirchard nói xong, giao ba xấp biểu mẫu thông tin trong tay cho ba người, chuồn nhanh khỏi khán phòng. Tâm điểm nhanh chóng chuyển lên người y, bọn họ thực hận sao Trầm Uyển Đình lại có cái vận khí tốt như thế.
Muộn Du Bình đi đến trước mặt y và người kia, liếc mắt một cái chỉ nói: "Đi theo tôi." Rồi dẫn đầu ra khỏi phòng.
Cả ba đi thang máy đến tầng 34- Trung tâm phục hồi và chế tạo trang bị phù hợp với từng GH. Cả ba ngồi chờ chưa đến hai phút đã có người đến gọi tên.
"Vân Dung! Cung tên làm từ SiC của cô và trang bị cơ bản." Người kia lập tức tiến lên nhận trang bị, nhắm thử trong lúc ấy cũng không quên liếc mắt về phía bên này.
"Hóa ra là một con thiêu thân của Muộn Du Bình nữa."
"Trầm Uyển Đình! Trang bị cơ bản của cô."
Trầm Uyển Đình nói cảm ơn rồi kiểm tra lại. Trang bị cơ bản là một ba lô trong đó là đồ dùng mà tất cả các GH đều phải đem theo vì nó luôn hữu dụng trong những lúc nguy cấp, cần thiết. Gồm có: một thanh dao chừng 20cm, dây thừng, pháo sáng, la bàn, bình dẫn hồn, dây trói hồn, bùa chế ngự, đạn chu sa.
"Vũ khí của cô đâu?" Vân Dung khó tin trừng mắt nhìn Trầm Uyển Đình, tự phụ đến mức như vậy sao.
Y chỉ cười nhẹ rồi chỉ vào đầu mình, đây có tính là câu trả lời không? Muộn Du Bình bước đến, gật đầu với cả hai rồi di chuyển xuống tầng hầm lấy xe. Chiếc xe phóng trên đường cao tốc, hướng về phía ngoại thành. Dừng trước một khu mua sắm bị bỏ hoang đổ nát.
Những tia nắng cuối ngày men theo từng khe hở len lỏi khắp các tán lá, rót đầy nắng vàng xuống khắp khu hoang tàn trước mặt. Những đám mây trắng xốp nhuộm màu đỏ rực trôi lơ lửng giữa bầu trời rộng lớn. Những cơn gió vô tình cứ thổi, thổi mãi, làm hàng cây bỗng đung đưa xào xạc tạo nên một bản hòa ca của một ngày nữa sắp lụi tàn.
Bốn bề thỏ hút, cỏ rậm um tùm, quang cảnh như một bức tranh điêu tàn được hoàng hôn nhuốm máu. Tòa nhà cô quạnh đứng đó, như một điểm nhấn khắc lên sự quỉ dị khôn cùng. Yêu khí rất nặng!
Muộn Du Bình xem xét mọi thứ, xác nhận với người giám sát của Trung tâm một lượt rồi mới nhìn hai người nói: "Nhiệm vụ của hai người là cùng xâm nhập vào đại sảnh, sau đó mỗi người một tầng dọn sạch sẽ, kiểm tra phong ấn. Nếu để tôi ra tay, tư cách sẽ bị hủy. Thời gian 30 phút, bắt đầu!" Muộn Du Bình vốn ít lời, sơ lược đủ hiểu nói qua nhiệm vụ.
Trầm Uyển Đình mở cốp xe, đem đao vắt trên thắt lưng, đây trói hồn cột ở cổ tay, bình dẫn hồn đặt bên hông những thứ còn lại đều để trong ba lô mang trên vai. Vân Dung cũng kiểm tra trang bị, nhìn thấy Trầm Uyển Đình ngay cả chuẩn bị trang bị sơ khởi cũng không làm tốt liền khinh thường. Đem bùa chế ngự nhét ở cổ chân trái, đạn chu sa ở cổ chân phải, Vân Dung mang kính nhận hồn vào đưa mắt liếc nhìn Muộn Du Bình đang đứng chờ ở cửa vào khá xa, liền biểu môi nói:
"Lát nữa đừng có mà cản đường tôi!"
"Cạch"
Trầm Uyển Đình sập mạnh cửa, không thèm liếc mắt một cái liền trực tiếp bước qua, tiến về chỗ Muộn Du Bình: "Đi thôi!"
Muộn Du Bình gật đầu rồi cùng sánh vai bước vào.Vân Dung bị xem như vô hình nhất thời trong lòng đại hỏa, y có tư cách gì màlên mặt ở đây chứ? Vậy cô càng phải chống mắt lên xem xem Trầm Uyển Đình có baonhiêu bản lĩnh. Đợi một lát xem y có còn quỳ xuống chân ả khóc lóc cầu cứu haykhông.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com