Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Lời tỏ bày

Những ngày sau trời mưa rả rích. Những cơn mưa mùa hè xảy đến thường xuyên và khó nắm bắt hơn. Một cơn bão vừa nổi lên từ ngoài khơi quất từng đợt gió mạnh vào bờ làm cho bến cảng vốn tấp nập người buôn bán nay lại heo hút không bóng người qua lại. Gió tốc cả lều, gãy đổ cả cây cối xung quanh. Đám người Atorat đành phải nhổ trại tiến sâu vào khu rừng tránh bão, tụ họp lại với đại quân đã ẩn náu bấy lâu.

Một nơi địa hình dốc, ngược hướng với chiều thổi đến của cơn bão, vừa tránh được gió lại rất ưu ái những người đang lẩn trốn dòm ngó này. Người người đi lại tuần tra liên tục, canh phòng cẩn mật, dù rằng bão thì đuốc vẫn đốt sáng rực cả một góc.

- Sáng mai sẽ lên đường, theo như kế hoạch mà làm. - Shuttarna nhàn nhạt nâng chén trà mà nói với Atorat. Trong giọng điệu phảng phất nét đắc ý, dường như có kế hoạch rất tốt.

Nhanh như vậy đã bắt đầu rồi sao?

Selena cau mày, cô chỉ mới vừa bàn bạc với ông Canaan vài ngày trước, thật không nghĩ tới bên đám người Shuttarna lại hành động sớm thế này. Cô đau đầu không biết ông Canaan sẽ làm gì với những gì cô nói, càng không biết ông có kịp chuẩn bị hay không. Từ trang bị, lực lượng, tất cả đều không biết ngày mai sau khi Shuttarna dẫn quân đi ông sẽ hành động thế nào.

Điều quan trọng hiện tại vẫn là cật lực suy nghĩ xem ngay trong đêm nay làm thế nào bỏ trốn sau đó đem tin tức này truyền ra bên ngoài.

- Ta biết nàng đang nghĩ cái gì. Đừng có mà dại dột. Bão rất lớn. Đường núi dễ sạt lở, sợ còn chưa ra khỏi khu rừng đã trượt chân mà ngã xuống cái vách núi nào rồi. - Atorat nói, ánh mắt rất lạnh nhìn Selena chằm chằm. Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt này lại trở nên sắc bén như vậy. Cảm giác như nhìn thấu được suy nghĩ của người khác, vốn chẳng còn là gã hoàng thân quái dị hành động bốc đồng như trong nguyên tác nữa.

Selena không đối mặt nổi, rụt cổ vào áo choàng lảng tránh. Bị nói trúng tim đen rồi nên chả biết cãi kiểu gì luôn.

- Sốt cao như vậy nghỉ ngơi sớm đi. Sắp tới sẽ rất mệt. - Shuttarna cũng nói với vào một câu. 

Cô không nói, thở dài. Ngày nào còn ở đây thì ai biết được cô sẽ bị lợi dụng vì mục đích gì. Biết rằng nghĩ vậy thì hơi đề cao giá trị của bản thân nhưng mà vẫn cảm thấy rất bất an. Cô không muốn vì mình mà kéo thêm tới bất kỳ một lực lượng nào gây bất lợi cho Izumin nữa. 

Đã hơn một tháng, một tí tin tức về động tĩnh từ phía Ai Cập cũng không có. Có phải hay không ở trận chiến thành Troia cô bị cho là kẻ phản bội nên bị bỏ mặc rồi chăng? 

Cô ngẩn người vì kiểu suy nghĩ này, thấm thía kinh khủng cái cảm giác không nhà, không cửa ngay cả một túp lều thuộc về mình cũng không. Giờ đây là một con người vô vọng, ở trong lều của kẻ thù. Chả biết có phải không, thế giới này vốn đâu phải nhà của cô.

Không gian quanh cô là tiếng xì xầm nói chuyện, là tiếng gió thổi, tiếng rừng cây xào xạc. Ánh mắt lại bất giác rơi xuống ánh lửa trước mặt, tiếng lửa cháy tí tách làm cô nhớ tới khung cảnh đỏ lửa ở thành Troia, trong lòng vô cớ nhói lên một cơn tê dại. Rồi ký ức ngày trên con tàu tới Minoa nọ, trong căn phòng đầy xác của những người không biết là bị giết hay thật sự là tự vẫn đó, từng lời nói của kẻ đã hạ độc khói ở hành lang cung điện Knossos một chữ cô cũng không quên được.

- Anh em tao đã chết trên con tàu định mệnh ngày hôm đấy, chính là mày! Tao đã rất khó khăn để tìm ra tung tích của mày. Khá lắm Priam, hóa ra mày chỉ là một con nhóc bé tí!

Sự xuất hiện của cô là tình cờ, vậy mà những tộc nhân người Athioa kia lại gán hết mọi tội lỗi của ngày hôm đó lên đầu cô, nói rằng do cô khiến anh em của họ phải chết. Để rồi bị lôi kéo vào cuộc chiến mãi chẳng thấy được hồi kết lại còn phát sinh ra rất nhiều tình tiết vượt ngoài nguyên tác bây giờ. 

Rồi khung cảnh những người chạy nạn ở phiên chợ lại xuất hiện, cái cảm giác hoang tàn, cái ánh mắt tuyệt vọng đầy mệt mỏi của từng con người ở đấy ám ảnh tâm trí cô. 

Tất cả đều là lửa, là màu đỏ rực của máu.

Cô đưa tay đỡ trán. Mồ hôi lạnh chảy to như hạt đậu. Có lẽ cô không hợp để sống ở thời đại tàn nhẫn này.

Có phải hay không từ ngày mai cũng sẽ như vậy. Cái trận chiến vô nghĩa này, lẽ ra đã kết thúc ở thành Troia. Vì cớ gì lại thành ra như vậy chứ!

- Khụ khụ! - cô nhắm tịt mắt, nghiến chặt răng, sắc mặt cực kì kém.

- Người đâu mang thuốc! - Shuttarna phất tay, nhìn mặt Selena thoáng xanh rồi đỏ mà giật mình.

- Cô vẫn ổn đấy chứ? - Shuttarna toan lại hỏi thăm thì Atorat lại thiết thực hơn bằng hành động.

- Về nghỉ ngơi. - Atorat nói, định bế thốc cô lên.

Cô ghét sự vô dụng của bản thân, thấy mình như thể gáng nặng. 

- Tôi ổn... - cô gạt tay Atorat, mãi một lúc sau mới khó khăn mở mắt đưa tay nhận chén thuốc của người vừa đưa tới. Nhìn qua Atorat sau đó nhướn mày.

- Hỏi anh một câu được không? - cô chậm rãi để chén ngang miệng, không có ngẩng đầu lên, dường như đang tiết chế cảm giác đắng nghét từ cổ họng.

- Được. - Atorat ngồi xuống bên cạnh cô, sai người nhét thêm củi vào để căn lều ấm áp hơn một chút. 

Selena liếc mắt nhìn động tác của người nhét củi.

Cửa lều thì không mở. Muốn ngộ độc khí CO sao? 

- Nàng muốn hỏi cái gì? - thấy cô mất tập trung, Atorat cố ý nói to hơn một chút.

- À. Xin lỗi... - cô quay đầu lại, vẫn là thấy không yên tâm nên đứng dậy ra vén cửa lều. Hành động hơi kì quái khiến ai nấy đều khó hiểu.

- Nàng muốn về nghỉ sao?

Lúc này thấy yên tâm rồi cô mới lại chậm chạp ngồi xuống.

- Không có. Chỉ là đến giờ tôi vẫn không hiểu vì sao ...- cô ngừng lại, suy nghĩ xem có nên nói hay không.

- Lúc trước vốn rất tốt vì cớ gì anh lại muốn giết chết tôi ở trên hòn đảo đó? Rồi ở cả thành Troia nữa. Những cuộc ám sát bất thành khi trước đều đến từ đám người Athioa, nên có phải anh muốn giết tôi cũng là vì yêu cầu của bọn họ? Vì tôi đã xuất hiện trên con thuyền mà hoàng tử Paris xứ Troia dùng để bỏ trốn. Nếu vậy anh căn bản có rất nhiều cơ hội để làm việc đó khi còn ở Minoa. Tỉ như lúc bọn họ hạ độc tôi ở hoàng cung, anh có thể không cần đem cho tôi thuốc giải. Tại sao lại phải là lúc Izumin đã đem tôi đi? - ánh mắt cô rất nghiêm túc. Trong lòng thở ra một hơi, cuối cùng cũng đã nói ra, cũng chỉ là muốn xác nhận lại những giả thiết khi trước mà thôi.

Atorat khựng người, suy nghĩ một lúc lâu. Những lời Shuttarna từng nói với hắn ở thần điện ngầm dưới biển lại như thước phim tua chậm từng chút một phát lại.

"Những gì ngươi cần, cũng chỉ là làm cho cô ta biến mất..."

Ánh mắt hắn đăm đăm nhìn cô, tròng mắt đen láy ngày một xoáy sâu như muốn nhìn thấu tất cả. Cảm giác áp bức ngột ngạt nhưng dần cũng vơi bớt đi. Hắn nhẹ thở ra, đáp lời:

- Lần đó trên thuyền vốn đã định giết nàng. Vấn đề là chưa thể thủ tiêu được hết thuyền viên, cần thời gian. - hắn qua loa chọn bừa một lí do. Dưới vẻ mặt tưởng chừng như bình tĩnh đáp lời kia là cả một thâm tâm đang không ngừng đánh động. 

Đúng vậy, hắn quả thực đã có rất nhiều cơ hội để giết cô.

Nhưng, một tháng cô đến Minoa, mọi chuyện đã thay đổi cả rồi!

Ngay từ đầu hắn đã biết cô chính là công nương Ai Cập, ở trên con thuyền đó, khi lớp than nhem nhuốc trên mặt cô dần trôi đi vì cuộc giao tranh, cho nên căn bản chẳng có đại phu tên Priam nào đến từ Ai Cập cả. Hắn không thể để cô biết, hắn muốn đem cô giam dưới lòng thần điện như cách mẫu hậu hắn từng làm với hắn, hắn muốn bẻ gãy đôi cánh của cô, cướp đi tự do, dáng vẻ tinh nghịch cùng hoạt bát của cô dưới hình hài của tên Priam đen nhẻm, để cô chỉ có thể vĩnh viễn lưu lại trong lồng giam của hắn. 

Khiến cô biến mất, mọi tội lỗi đem đổ lên đầu tên hoàng tử xứ Hittite kia. Ban đầu hắn không ghét Izumin, nhưng hiện tại, thì có!

Hắn muốn dùng cô, lợi dụng cô, khiến cho cái đế quốc ấy một bước chao đảo để làm bàn đạp cho âm mưu tạo phản của hắn. 

- Không đủ thời gian? Lý nào lại vậy? Vốn dĩ có thể bắt giam tôi lại, thậm chí khi con thuyền dừng lại sau vụ va chạm có thể đem tôi cùng bọn họ giải quyết trong một lần. 

Giọng nói của Selena vang lên kéo hắn thoát khỏi mớ suy nghĩ đang ngày một leo thang. Hắn nhíu mày, ánh mắt đảo một hồi.

- Cứ cho là đủ thời gian nhưng con ấn nàng đưa lão bộc xem hôm đó ta đã vô tình nhìn thấy. Huống hồ Minosu là em trai ta, là vì nàng nói đang hộ tống công nương Ai Cập sang chữa bệnh cho nó, mẫu hậu ta đã đợi chờ điều đó rất lâu, nếu giết chết nàng ngay, Ai Cập không tìm được người cũng sẽ nhúng tay vào chuyện này, ta không thể đánh nước cờ mạo hiểm vì Ai Cập là một cường quốc và kẻ thù trước mắt của ta- Hittite cũng là một cường quốc vậy. Còn một lí do cá nhân, ta thích cái đầu nhạy bén của nàng, vì nàng giúp chúng ta giải quyết được kha khá người Athioa. Quả thật ta không ưa gì bọn chúng lắm, cái lũ quá quách đó.

Được khen mà cứ như nghe người ta móc mỉa vậy!

- Đã cất công dàn dựng thành một vụ cướp rồi kết quả tại sao lại làm con thuyền biến mất không dấu tích? - Selena bắt đầu thấy bực rồi.

- Vì ta. - Shuttarna lúc này mới chen giọng vào.

- Hoàng tử Paris thành công trốn thoát. Mặc dù nói là tìm cách đưa thằng bé đi an toàn nhưng lại bắt gặp những con tàu bám đuôi khác, trên thuyền cũng có khả năng đã bị tên hoàng tử kia cài cắm được người. Cho nên phải khiến vụ cướp diễn ra trước mắt chúng, khiến chúng tin rằng hoàng tử Paris đã chết hoặc ít nhất là mất tích. Vì thế chúng ta đã tìm kiếm một bên thứ ba khác tham gia vào việc này, trùng hợp là Atorat lại gợi ý cho ta về tộc người Athioa, một dân tộc đã li khai khỏi Hittite. 

- Chúng rất tham lam khi bắt đầu thỏa thuận, không những muốn toàn bộ số hàng trên con tàu trở hàng đó mà còn đòi chúng ta cho bọn chúng được bắt giam tên quốc vương cùng tên Izumin kia khi đoạt lại được Troia. - Atorat gằn giọng, việc này có vẻ chọc vào đúng cái gai ngứa của hắn.

- Và đương nhiên sự việc cô bị đầu độc lần đó cũng là một trong những đòi hỏi quá quách của chúng. Tuy đã lấy được lụa, nhưng vì tộc người chúng bị giết quá nhiều trên con thuyền hôm đó, chúng sợ chúng ta thất hứa nên khi biết tin cô là công nương Ai Cập thì ngay lập tức nháo nhào lên đòi thủ tiêu. Đúng là không bõ công chúng túc trực trong kinh thành, chưa đầy nửa ngày đã đòi hớt tay trên. Dám hành động sau lưng bọn ta. - Shuttarna giọng nói khinh khỉnh.

- Mùi khói đó tôi còn ngửi thấy trong phòng Minosu, này là ý gì? - Selena chất vấn. Nghĩ tới bản thân quá nhiều mà cô đã bỏ qua tình tiết này.

- Cô biết vì sao thuốc giải cho cô lại có liền ngay trong đêm cô bị hạ độc không? Vì ta đã dùng chính loại khói độc đó bày tỏ chút thành ý của mình với hoàng thân đây nên đã đốt trong phòng tên quốc vương ẻo lả đó. Cô thấy đấy, lũ chó Athioa kia lại nhân cơ hội này mà sử dụng loại độc tương tự, rõ ràng là muốn đổ thừa qua cho chúng ta làm nhưng ai bảo cô lại nhận ra bọn chúng là người tộc Athioa cơ. - Shuttarna liếc mắt nhìn Atorat, sảng khoải cười thành tiếng, chẳng nể nang gì ai.

Atorat lườm nguýt hắn. Hơi khó chịu vì tâm cơ mà cứ nói huỵch toẹt ra như vậy. Nhưng cũng chẳng quan trọng gì, vì đằng nào Selena cũng chẳng trốn được.

- Như anh nói, là vì tôi nhốt bọn họ vào căn phòng kia cho nên anh nhân cơ hội đó giết chết bọn họ. Những người còn sống lại nghĩ là do tôi dồn anh em của họ đến đường cùng cho nên người trong khoang thuyền mới tự vẫn, vì vậy hận tôi, đem tất cả nguồn cơn toàn bộ đổ lên đầu tôi? 

- Ha ha đúng, oan ức cho cô, nhưng cô đâu thể gạt bản thân ra khỏi câu chuyện này, cô cũng có thể tính là một phần lí do mà, đúng chưa? - Shuttarna vuốt mũi, nhìn khuôn mặt dần trở nên xám xịt của Selena mà cao hứng cười rộ.

- Dù sao thì, bây giờ cô cũng biết được sự thật rồi đấy, nhờ vậy mà bọn ta mới dùng được chúng cho kế hoạch ở thành Troia vừa rồi. Ta đã để Atorat nói với chúng người trên thuyền hoàn toàn là lái thương bình thường chứ không phải là quân riêng của hắn vì chúng ta không thể đi công khai trên thuyền lớn, cho nên thương vong thì phải ngẫu nhiên. Phải nói thế thì chúng mới yên tâm hợp tác chứ, còn có bao nhiêu người là quân riêng của bọn ta thì bọn chúng làm thế quái nào biết được. Rồi thì cô xuất hiện, giúp ta đỡ một dao, lại bày cho thuyền trưởng cách xử lý bọn chúng. Cô nhốt bọn chúng vào căn phòng kia, sau khi thuyền của bọn chúng rút lui, cô đi giúp đám lão bộc xử lý con thuyền mắc cạn, bọn ta nhân đó nhét lũ dân thường vào, kiểu nào cũng dính người của tên hoàng tử kia. Rồi đó, chúng tự giết nhau, ta thu xếp thành tự sát. Xong việc. - Shuttarna nhún vai, nói như thể rất tất nhiên. Giọng nói không hề có tí áy náy gì lại còn pha cả vẻ bông đùa.

Khuôn mặt đỏ au của Selena dần trở nên tím tái. Cả người cô nóng bừng, vì sốt và cả tức giận. Cô thở dốc, đưa tay lên ôm ngực, vẻ mặt như không thể nào tin nổi mà nhìn chòng chọc vào Shuttarna.

- Đủ rồi, không nói nữa. - Atorat lên tiếng ngăn cản. Xoa nhẹ lưng Selena giúp cô bình tĩnh lại.

Nhưng cũng chỉ khiến cô thêm chán ghét. Cô gạt phắt tay hắn, sau đó không có ý định dừng chủ đề này lại.

- Lí do con tàu biến mất. Anh chưa trả lời tôi! - giọng nói của cô trở nên gay gắt, giống như chú mèo nhỏ bị vuốt xù lông.

Shuttarna thấy cô như vậy, càng trở nên cao hứng, được đà mà từng chút một chọc tức Selena.

- Ừm. Mọi kế hoạch đều có thể thay đổi vào phút chót tùy theo hoàn cảnh cô biết đấy. Bọn chúng tiến hành vụ cướp quá trễ, thuyền đã đến vùng biển thuộc quyền kiểm soát của Minoa cho nên để tránh hải quân của Minoa tham gia vào vụ việc này, con thuyền buộc phải mau chóng biến mất ngay khi cập cảng. Để ta nói cho cô biết điều này, đám người Athioa không hề biết ta là sứ giả của Mitanni.

Selena nhăn mặt. Vấn đề mà cô tưởng cô đã sáng tỏ từ lâu nay lại đang khiến cô một lần nữa đứng giữa màn sương mờ mịt.

- Và đương nhiên như ta đã nói, ta giết chết gián điệp thì không xong với tên hoàng tử kia rồi. Hắn truy lùng gắt gao từ tận Troia đến đây dễ nào vì một vụ cướp mà bỏ qua không nhúng tay tiếp. Cho nên sau đó ta đã làm ra một việc rất có lỗi với hoàng thân đây. - Shuttarna cười cười. Quay sang nói chuyện với Atorat.

- Đến bây giờ ngài hoàng thân đây vẫn không hiểu vì sao hai người họ bị bắt đúng không? Ngày hôm đó lúc ngươi hẹn gã thuyền trưởng với vị hoàng tộc ở cửa thần điện là ta đã bí mật cho người thay đổi địa điểm. 

- Ý ngươi là sao? - Atorat trau mày, thái độ từ hòa hoãn cũng đã bắt đầu chuyển sang mất kiên nhẫn.

- Đừng nóng. Ta là suy nghĩ vì đại cục đấy chứ. Chiều hôm đó lúc ta đi dạo ở chợ thì thấy đám người Izumin đi tìm tung tích con thuyền liên tục. Lúc đó vì hiếu kì nên ta đã bám theo.

- Rồi?

- Kết quả khá hay ho. Hắn rõ ràng đã đi vào ngõ cụt trong việc tìm kiếm con thuyền thế mà lại thuận lợi tìm thấy một ả đàn bà còn sống chỉ nhờ vào việc tìm những chỗ trao đổi lụa ở trong thành. Ai mà ngờ lũ Athioa kia lại bán hết đống lụa đó ở ngay bến cảng cơ chứ. Điều tra thêm một lúc, ta thấy hắn lại hỏi người đàn bà đó về cô, đương nhiên lúc đó cô giả trai nên hắn không tài nào hỏi ra được. Vậy mà chỉ bằng vài nét tả quen thuộc thế mà lại moi được một đống tin tức. Lúc này ta mới hiểu là do công nương đây đã gợi ý cho hắn về đống vải lụa và rằng việc cô cải trang hắn cũng đã biết tỏng dù hắn chưa đặt chân vào hoàng cung. Thật không ngờ cô lại biết tên hoàng tử đó.

- Ta cần một lời giải thích rõ ràng Shuttarna! - Atorat gầm nhẹ, là vì vẫn chưa nghe được câu trả lời thoả đáng.

- Hắn sẽ không dừng lại cho đến khi lấy được thông tin có giá trị hơn. Trong số những tàu thuyền bám theo ta trên đường, người của hắn đã nghi ngờ và chuyển hướng điều tra tới các tộc người nhỏ quanh Ege, điều này có thể làm lỡ kế hoạch ở Troia và tấn công thành Hattusa của anh trai ta. Đó là lí do ta để hai người họ bị bắt, như vậy sẽ làm chệch hướng phán đoán của bọn chúng một thời gian ngắn kịp để ta có thêm thời gian chuẩn bị.

Một cuộc tranh luận nhỏ đã nổ ra.

Selena lặng thinh, suy nghĩ về những vấn đề Shuttarna nói. Sau lần trở về Troia từ biến cố ngoài đảo hoang, Izumin đã nói rất rõ ràng việc anh điều tra cô ở bến cảng. Đương nhiên anh phải phòng hờ mọi nguy cơ tiềm ẩn, vì anh không nghĩ cô lại có thể tình cờ đến mức leo được lên con thuyền chở theo hoàng tử Paris, điều đó cô hoàn toàn thông cảm. Dù rằng anh đã giấu giếm cô khá nhiều, rằng những điều nãy giờ cô đang nghe được kia rất mới mẻ nhưng đại ý vẫn tiết lộ cho cô về tên thuyền trưởng, về một số thứ anh điều tra được, anh vẫn là có biểu hiện thành ý của mình dành cho cô trong mọi chuyện trước khi hai người hoàn toàn xác nhận tình cảm. Có lẽ còn rất nhiều điều khác anh còn giấu đi nữa, nhưng cô lựa chọn cách tin tưởng vì khả năng bây giờ của cô chỉ làm được như thế mà thôi.

- Ê ê đùa hả? - Selena hoảng hồn há mồm, hai người này cư nhiên rút đao đòi chém nhau!

- Ngày mai lên đường rồi, hoàng thân đây là nghiêm túc muốn đánh một trận ở đây sao? - Shuttarna cười ngạo nghễ.

Tiếng leng keng cùng với tiếng gió bão ở ngoài làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

- Ngươi tốt nhất nên bày tỏ thiện chí cho đàng hoàng vào! Một nửa số quân ở đây là của ta. Bây giờ mà làm một trận ra trò đừng nói Mitanni ngươi mất luôn cánh quân này, chiến trường ngoài kia sẽ vỡ trận hoàn toàn, hiểu chưa! - giọng Atorat rất lớn. Binh lính ở ngoài cũng rút kiếm cả rồi.

Selena sợ sởn cả tóc gáy.

- Rồi rồi, là lỗi của ta. - Shuttarna cười hòa hoãn.

- Nàng có thể về lều Selena. - Atorat nghiêm giọng, hất đầu ra hiệu cho Selena. Đơn giản vì hắn không muốn cô ở lại chứng kiến những cảnh này.

- Được. - đợi mỗi vậy, cô đứng dậy gần như ngay lập tức. Đàn ông một khi chuyển từ đối thoại sang đối đầu thì hiểu rồi. Đáng sợ!

- Ngươi đi theo. - hắn nói thêm vào, ra hiệu cho lính ở trong lều.

- Ngoài cửa còn lính canh. - cô nói một câu cụt lủn cản lại, ba chân bốn cẳng chạy phắt ra ngoài. 

Gió thổi rất mạnh làm cô ho lụ khụ.

Lính tụ tập rất đông trước cửa lều. Tình hình căng như dây đàn vậy. Cô đi một lúc là về tới cửa lều, vừa vặn tới lúc đổi ca trực của mấy người lính gác ngoài cổng trại. 

Vừa vào lều cô liền cầm chặt lấy balo. Đương nhiên là muốn bỏ trốn. 

Mưa như vầy quả thực quá thuận lợi, nay lại còn đang đổi phiên trực, mà sự chú ý thì đều đang dồn hết ở lều trung tâm kia. Không bỏ trốn bây giờ thì căn bản chẳng còn cơ hội nào nữa. 

Cô nuốt nước bọt, khỏi nghĩ cũng biết này mà bị bắt lại sẽ có hậu quả gì, Atorat bây giờ còn đang bị chọc tức, anh ta mà phát quạu thì cô chết chắc. 

- Nhưng nếu hôm nay mà không trốn đi nhất định không còn cơ hội nữa, phải đem tin tức truyền ra... - cô tự trấn an mình, nói xong liền hành động. Trước tiên là độn gối trong chăn, sau đó là thổi tắt đi ảnh lửa bập bùng đang thắp sáng căn lều. 

Lẳng lặng vén lều lên lẻn từ góc khuất ra ngoài. Cô đi lùi, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi mấy viên lính đang vào vị trí ở gốc cây gần đó. 

Bỗng vai cô bị nắm lấy, thanh gươm sáng bóng thình lình xuất hiện bên hông phải.

Mình bị phát hiện sao?

Cô vội quay đầu, còn chưa kịp hình dung ra chuyện gì thì liền bị bịt miệng kéo lùi vào một góc.

- Là tôi, Kai đây! - giọng Kai rất khẽ, dường như đang rất lo sợ mà tay cũng run nhẹ lên.

- Bọn chúng đang tập trung ở lều trung tâm rất đông. Canh gác ở đây lỏng lẻo nên tôi mới thừa dịp vào đây. - anh thở ồ ồ, lồng ngực phập phồng lên xuống, ánh mắt láo liên nhìn ngó xung quanh.

Cô lúc này mới an tâm thở ra một hơi, vỗ nhẹ tay anh kêu anh thả tay. Cô hiểu rõ tình cảnh trước mặt, từ từ quay đầu lại nhìn anh, lại phát hiện anh chỉ đi có một mình. Dự cảm không mấy tốt lành chợt loé lên nhưng cũng không nói gì, cứ vậy gật đầu. Cứ cho là vì hành động bí mật thì càng ít người càng tốt đi.

Kai khoác lên cho cô một tấm vải lông màu đen rất dày, sau đó kéo tay cô đi lướt qua hàng cây sau lưng thoát khỏi tầm mắt của đám lính canh.

- Ngày mai bọn chúng sẽ khởi binh, phải mau chóng báo cho ngài Canaan biết. Atorat và Shuttarna đang cãi nhau. Nếu mà không hòa được thì là thời cơ rất tốt cho Izumin.

- Xem ra là hòa rồi. - Kai nói, nét mặt trở nên nghiêm trọng.

- Sao cơ? - cô không hiểu, còn đang định hỏi lại thì từ phía doanh trại đã truyền đến một tiếng hô rất lớn:

- Cô gái biến mất rồi!

- Đừng quay đầu lại! - Kai nói. Tay giữ chặt đầu cô. Giữa trời mưa rả rích, nước mưa cứ vậy thấm ướt mái tóc anh, từng giọt từng giọt nhỏ xuống từ cằm. Người anh không hề lạnh như nhiệt độ bây giờ, hơi thở anh nóng rẫy.

Chẳng hiểu sao cô cảm giác như có một dòng điện chạy dọc sống lưng vậy. Cả người cứ lâng lâng tê rần, vì sợ, sợ bị Atorat bắt lại, lại có, từ trong lòng cứ nhen nhóm một sự bất an không thể giải thích thành lời.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn làm tầm mắt bị cản trở rất nhiều. Đường dốc thoải trơn trượt cùng với mặt đất nhão làm Kai bị trượt chân mà xém té.

- Cẩn thận, khụ khụ! - May mà cô kéo tay anh lại kịp. Tay đưa lên che miệng cố gằng kìm lại cơn ho.

- Cô vẫn còn ốm sao? Thật xin lỗi... - Kai nói bằng giọng đầy áy náy. Tuy vậy anh không hề có ý dừng lại, đám người Atorat đang đi truy bắt, bọn họ đang không được an toàn.

- Không sao. Đi tiếp thôi... - cô cười gượng khích lệ anh, cô hiểu anh đang nghĩ gì.

- Nhưng tại sao chỉ có mình anh ở đây vậy? - sau khi đã đi ra khỏi tán cây dày đặc trong rừng, Kai kéo tay Selena lên trên thượng nguồn nơi thác nước chảy rất siết.

- Nhiều người cùng đi rất nguy hiểm. - Kai né tránh ánh mắt của cô, ngay cả câu trả lời cũng mang vài phần lấp lửng. Nhưng vì mưa lớn Selena lại chẳng để ý chi tiết này lắm. Máy móc đáp lại lời anh:

- Ừ. 

- Lục soát góc bên kia, chỉ có dấu chân của hai người thôi. Nhất định chưa đi xa được! - giọng Atorat rất lớn, hắn điều động rất nhiều người, mưa tầm tã nhưng những ngọn đuốc tìm kiếm thì cháy sáng cả một góc rừng.

Nghe thấy giọng nói kia, Selena bất giác rùng mình, bước chân cô vô thức chạy nhanh hơn.

- Ta... đi nhanh thôi Kai. - lần này tới lượt cô kéo Kai đi. 

Thác nước càng lúc càng gần. Mặc dù cô không hiểu vì sao anh lại muốn đi về phía thượng nguồn thế này nhưng giờ cô rất mệt, cơn sốt bắt đầu hành hạ cơ thể cô, cô căn bản không thể nghĩ thêm được gì nữa.

- Cứ chạy thế này... ổn không? - cô thở dốc. Tiếng của Atorat đã rất gần rồi. Cứ như vầy sẽ không kịp mất.

- Hay là... tách ra chạy, cứ đi chung như vầy cả tôi và anh sẽ bị bắt mất. Sáng ngày mai... tôi tìm anh ở ngoài cảng. Bọn chúng sẽ không truy tìm tới mai đâu vì... ngày mai bắt đầu hành quân rồi. - cô nói đầy mệt mỏi. Sức bền của cô vốn kém, giờ lại còn đang ốm, vì không có khởi động mà cứ thế lao đầu chạy, bụng cô bây giờ quặn rất đau.

- Không được, chỉ hôm nay thôi. Cô phải đi tiếp với tôi! - Kai nói gần như ngay lập tức, trong một khắc giọng anh như quát cả lên.

Selena giật mình đứng khựng lại.

- Kai... anh hôm nay lạ lắm... - cô lùi ra sau vài bước, khuôn mặt là sự bế tắc không hiểu chuyện gì.

Ánh mắt Kai phảng phất nét bi thương kiềm nén. Đôi mắt đó dường như đang phải đấu tranh giữa tình cảm và lí trí. Cuối cùng lại là ánh mắt đầy lí trí đối diện với Selena.

- Hoàng tử ngay khi biết tin cô ở đây đã lập tức cho chim đưa thư tới, ngài nói tôi phải dẫn cô đi. Nhưng...

Kai lưỡng lự, cố gắng lựa lời. Nhìn ánh lửa phập phồng ngày càng gần mà tim khẽ đập thịch một tiếng.

- Nhưng... sau đó một ngày tôi lại nhận được một mệnh lệnh bí mật khác... 

Anh nói, quay đầu đi hẳn lờ đi luôn những đốm sáng ấy, cây kiếm trong tay anh run lên bần bật, tập trung sự chú ý lại về phía Selena.

- Sẽ không phải là quay lưng đòi giết tôi đấy chứ? - Selena nói, cười gượng như giỡn. Nét mặt Kai quá căng thẳng khiến cô không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì. Nghe được tin anh biết mình ở đây khiến cô yên lòng rồi, chỉ thầm hi vọng nội dung của mệnh lệnh bí mật kia sẽ không phải là tin dữ.

Tay Kai buông thõng, nước chảy ra từ hốc mắt anh. Mưa quá lớn, không nhìn ra được là nước mưa hay là nước mắt. Mặt anh buồn lắm.

-...Phải. Tôi phải giết cô. Xin lỗi... - ánh mắt anh đỏ ngầu. Khoảnh khắc đó bầu trời nổi cơn giông gió, sấm sét nổ đì đùng lấn áp đi câu nói của Kai. 

Nhưng từng lời từng chữ như đang phóng đại, giáng thẳng vào mặt, vào tai, vào đại não cô một hồi vang to lớn.

Cô chết sững tại chỗ, chân nặng như bê tông chôn chặt xuống đất, bàng hoàng đến mức không thể nói được gì.

Rồi Kai giơ cao thanh gươm, kề sát vào cổ cô. Lưỡi gươm sắc lẹm, vừa chạm vào thịt đã lập tức cứa đứt da, máu chảy xuống một hàng dài thấm vào chiếc áo choàng đen nên nhìn chỉ như một vết bùn bắn lên cổ.

Ánh mắt Selena mất hết tiêu cự. Cơn đau nhói ở cổ hoàn toàn chân thật. Cô mở lớn mắt. Sốc. Tất cả chỉ quy đổi về một chữ này.

- Anh đột nhiên xuất hiện và rồi nói Izumin muốn giết tôi, anh bảo tôi phải tin lời anh sao? Tại sao? Tại sao luôn là tôi? Không một lời giải thích luôn sao! - giọng Selena đắng nghét, mắt cô nhòe đi, hốc mắt vừa nóng vừa rát.

Kai không gật đầu cũng không phủ nhận. Chỉ một câu nói tàn nhẫn liền khẳng định tất cả.

- Tôi thật sự không muốn làm điều đó, nhưng đây là mệnh lệnh.

Bầu trời như rách toạc ra vì tiếng sấm. Nó cũng như tiếng lòng đang kêu gào của Selena bây giờ vậy.

- Không phải là lệnh từ anh ấy đâu đúng chứ! Nói đi Kai! Anh mau nói là mệnh lệnh từ người khác đi! - lời thốt ra đã thành cơn nức nở. Cô càng xúc động, cơ thể lại di chuyển mạnh khiến thanh gươm cứa sâu vào hơn, máu thấm đẫm vùng cổ đỏ chót đến doạ người. 

Kai bị doạ sợ, mặt mày xanh mét run rẩy đưa gươm xa ra khỏi cổ cô.

- Tại sao cứ phải là lúc tôi cảm thấy mọi thứ đều tốt thì lại muốn giết tôi! Đều không chịu nói rõ lí do. Mấy người rốt cuộc coi tôi là cái gì? Tôi đã làm gì để phải nhận lại kết cục thế này! - Cô gào lên, nhưng rồi lại dịu đi, trong một khắc liền như biến thành người mất hồn.

Atorat muốn giết cô vì muốn lợi cô vào kế hoạch lật đổ ngai vàng của hắn. Còn Kai, anh là thuộc hạ của Izumin, vậy thì Izumin lại có dã tâm nào khác cao cả đến nỗi coi những lời anh thổ lộ vào ngày hôm ấy như gió thổi mây bay? Chẳng phải anh vẫn luôn phủ nhận việc cô không phải người Ai Cập. Tức là giờ anh cũng sẽ như Atorat, đều muốn lợi dụng cô!

Kai từ trong ngực áo lấy ra một bức phù điêu. Anh đưa tới trước mắt Selena bắt cô phải nhìn lấy, từng lời nói và con ấn ở cuối thư đó rất rõ ràng, biểu tượng đó, hoa văn đó...

Cô ngã sụp xuống nền đất, không khống chế được cầm bức phù điêu kia đập nát. Cô khóc, đầy đau đớn, gào lớn mặc kệ có thể bị phát hiện. Đầu cô tê dại, điều đó lại xảy đến, cơn đau đầu của cô. 

Kai đứng thẳng người, quay lưng lại với Selena. Atorat chẳng bao lâu nữa sẽ đuổi tới đây, anh phải nhanh hơn, phải đả kích cô mạnh hơn, hoàn toàn không chú ý đến nét mặt của cô đã xanh xao đến mức nào.

- Georgia, một quốc gia lớn nằm ở phía Tây Hittite đã ngỏ ý giúp đỡ. Tiềm lực quân sự của họ rất mạnh, nếu liên minh với ta thì ngày vùng biển Ege nằm gọn trong tay ta không còn xa nữa. Cô biết điều đó là tham vọng của hoàng tử đúng chứ... Quốc vương rất vui vẻ đồng ý điều này. Hoàng tử chiến đấu bị thương, công chúa nước họ không quản chiến sự liền qua đây mang theo thuốc than cùng viện binh đến. - Kai cố nói bằng giọng điệu tự hào nhưng thực ra rất run rẩy, anh ngước đầu, nước mắt hòa cùng mưa cũng đã rơi xuống.

Selena bấu chặt đùi. Cố gắng mở to mắt ra mà nghe tiếp.

- Hôn nhân chính trị. - cô thở ra một hơi chỉ nói vỏn vẹn bốn chữ.

- Phải. Cô có thể trở thành mối nguy cho hoàng tử, các nước đều đang dùng cô làm lí do của cuộc chiến. Cô sẽ bị đem ra để uy hiếp ngài. Cũng sẽ thành lí do để Ai Cập xâu xé Hattusa..

Selena nghe không rõ nữa. Cô lẩm bẩm:

- Ngài Canaan sẽ lo liệu ở đây xong thôi... Tôi vốn không biết gì về dụng binh. Lần này... à không, rất nhiều lần tôi đều không để ý, tôi lờ đi việc anh ấy chiếm lấy mỏ đồng, chặn đứng nguồn cung thiếc trên toàn vùng biển phía Nam, cho anh ấy đến gần với giấc mộng tiến đến toàn cõi vùng biển Ege, vậy mà còn chưa đủ, vẫn phải cần tới một Georgia xa xôi. Ha... tất cả, anh ấy đều đang nợ tôi... 

Cô đỡ trán. Bàn tay vô thức đưa lên cổ tay, tháo chiếc vòng ngọc mà bao lâu nay vẫn trân quý như mạng sống, đặt xuống đất.

- Đem thứ này trả lại cho anh ấy...

- Công nương...

- Nãy giờ tôi biết là anh đang nói dối. Có chuyện gì... xảy ra với Izumin rồi phải không...? - cô thở dốc, nằm gục xuống đất, cố gặng bịa ra một câu chuyện nực cười nhất trong đời. Vì tâm khảm cô, đau quá.

Bàn tay cầm gươm của Kai mỗi lúc một run hơn. Cô biết rõ anh không nỡ xuống tay, ánh mắt anh như cô, hoàn toàn là sự tuyệt vọng vụn vỡ.

- Tôi sẽ... không để cô đợi lâu, công nương của tôi... 

- Anh muốn tự sát sau khi giết tôi sao...? Không được... Izumin, đất nước của anh, cha mẹ anh đều đang đợi anh. Một đứa... không nhà như tôi, bệnh tật dai dẳng... có khi cũng sắp đi rồi, đừng dại dột... - nói rồi cô đứng dậy, nở một nụ cười sau cuối, nhắm mắt.

Kai giơ cao thanh kiếm, một đường dứt khoát, rất dứt khoát, tiếng gươm xé gió vút qua bên tai nhưng... một lần nữa chỉ dừng lại ở cổ Selena, rất lâu vẫn không động đậy.

Tiếng bước chân lại ngày càng gần.

Cô mở mắt, đôi mắt đã trở nên hoang dại. Atorat đã phát hiện ra chỗ này, toàn bộ binh lực đều đang nhắm thẳng vào đây.

- Bọn họ gần tới rồi, anh mau tìm chỗ trốn đi! 

- Đi đi, khuất khỏi mắt tôi! - cô gào rất lớn. Âm thanh như xé toạc núi rừng cùng tiếng gió gào thét dữ dội kia.

Ngọn đuốc từ xa cứ thế sáng dần, soi được tới cô. Cô cứ nhìn theo bóng lưng lưỡng lự của Kai đến khi anh khuất bóng hoàn toàn. Ánh mắt cô mờ đi, cơn đau đầu làm cô ngã khuỵu. Cô cào tay xuống đất, đứng lên. Tất cả là ý chí vụn vặt. Cô đi theo hướng ngược lại với Kai, tiếp tục hướng tới thượng nguồn của con sông đang chảy siết theo ý muốn ban đầu của Kai đó. 

- Đừng chạy nữa, đường núi rất trơn, nguy hiểm!!! - giọng Atorat thất kinh, hắn chạy ào đến nhưng vẫn chưa đuổi kịp được cô.

Cô quả nhiên bị trượt ngã, cả đùi dính đầy bùn. Cô bám lấy những gì có thể, một cành cây hay thậm chí là một ngọn cỏ. Cổ chân cô đau điếng, mắt cá chân hình như trật khớp rồi.

Thác nước đổ xuống những gợn nước trắng xóa hiện ra trước mặt. Tiếng rất dữ dội, mưa trong những ngày này rất nhiều cho nên lưu lượng nước quả thật không thể coi thường.

- Selena đừng tiến nữa! - giọng Atorat đầy khẩn thiết. 

Hắn nhìn vào mắt cô. Ánh mắt ấy vô hồn, như mất đi sự sống. Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ trong một chốc lát cô biến mất đã trở nên ngây ngốc như vậy.

- Ta không qua, nàng đừng tiến nữa. Lại đây đi. - hắn cố kiềm thanh âm lại, không muốn kích động cô, lặng lẽ cho người áp sát cô.

Selena ngước mắt nhìn bầu trời, cô muốn nhìn thấy ánh trăng vàng vằng vặc. Nhưng mưa lớn thế này, những đám mây đen dày thế kia đã che hết tất cả. Nó đen kịt như sự tuyệt vọng trong lòng cô, căn bản không còn kẽ hở để mặt trăng le lói.

Chỉ hai sải chân nữa Atorat sẽ đụng được vào cô. Hắn như nín thở, nhưng bên tai cô lại nghe được tiếng tim đập bang bang từ lồng ngực khoẻ mạnh của hắn. Cô nhìn thẳng vào hắn, miệng thều thào vài lời mà hắn không sao nghe rõ được.

- Dù cho là vì lí do gì, có phải là anh ra lệnh hay không. Em đều sẽ... tha thứ cho anh.

Rồi cô nhắm mắt, sau đó mỉm cười. Một nụ cười đẹp mê hồn rồi gieo mình xuống dưới lòng thác.

- SELENAAA!!!!

- Công nương, thật xin lỗi... - nước mắt như vỡ đê, Kai bật khóc. Anh nhìn hình ảnh cô trầm mình, cảm giác cả người như bị hàng ngàn mũi tên đâm xuyên.

- Trên vai hoàng tử là vận mệnh quốc gia. Ngài mất tích cả tuần lễ rồi, sau trận đánh cố tình sắp đặt lần đó. Tất cả.. đều là do một tay quốc vương ra lệnh. Ngài mất tích chúng tôi chỉ dám nói rằng ngài bị thương để trấn an lòng quân. Xin cô, nếu ghi hận thì hãy hận tôi. Tất cả không phải là lỗi của hoàng tử... - nói rồi anh giơ cao thanh gươm kết liễu.

Gươm của anh bị hất văng đi xa một đoạn, một cú đấm giáng xuống thẳng vào gò má anh theo sau là lời nói lạnh lẽo đến cực điểm:

- Em ấy sống, ngươi sống. Em ấy chết, ngươi chết!

*°*°*

Selena rớt xuống mà không cảm nhận được gì nữa, màn đêm đen tối cùng cơn mơ mộng mị xâm chiếm lấy toàn bộ ý thức vụn vỡ của cô.

Cả người cô được ôm lấy, kéo lên mạn thuyền của một chiếc thuyền nhỏ. Có lồng ngực vững trãi nào đó ôm chặt lấy cô, vai rách toạc túa máu vì che chắn cho cô khỏi một mỏm đá nhọn, theo nước chảy long tong thấm đỏ cả sàn thuyền.

Cả cơ thể bỗng trở nên ấm áp, âm thanh cũng yên tĩnh trở lại.

Ánh đuốc sáng lập loè từng chút mở ra một mảng ký ức cũ, thời điểm gần hai tháng trước. Đó là buổi tối ngày rằm sau khi cùng Izumin trở về thành Troia, ba ngày trước khi trận chiến lịch sử đó nổ ra, là khoảng thời gian sau khi dùng bữa tối.

Chẳng hiểu sao trong đầu lại xuất hiện một loại suy nghĩ vẩn vơ, cô kéo tay Izumin, ánh mắt cực kì nghiêm túc mà hỏi:

- Vì sao lại thích em thế? - cô rụt rè, thăm dò thái độ của anh.

Anh không trả lời cô, dường như chưa từng nghĩ tới cô sẽ hỏi anh câu hỏi này. Sau cùng chưa trả lời được ngay, chỉ biết cười trừ, hoàn toàn chỉ có thế. 

Cô quan sát nét mặt anh, thấy sự bất an ở nơi anh vì lòng bàn tay anh bất chợt siết chặt lại.

Cô gỡ tay anh, thở dài. Ánh mắt nhìn đi chỗ khác mà nói bóng gió:

- Hay là anh vẫn còn tình cảm với... - cô còn chưa nói xong, là Izumin ngăn cô lại. Anh đưa ngón trỏ chạm lên môi cô, chậm rãi lắc đầu.

- Ta đang suy nghĩ xem phải trả lời em thế nào.

Rồi anh lại im lặng. Mãi một lúc sau vẫn như vậy.

- Không cần phải làm khó mình! - Selena bĩu môi quay người đi, từ mong chờ nét mặt đã chuyển sang thất vọng.

Là vì khi còn trên hòn đảo nơi đụng độ Atorat, lúc cô hỏi anh về tình cảm của anh đối với mình, liệu rằng có giống như cảm giác anh giành cho Carol hay không thì anh đã bối rối, hệt như lúc này. Rồi anh lại bất ngờ nói không phải là cô hiểu lầm, anh thật ra cũng thích cô khi con thuyền sắp phát nổ, trả lại đôi giày cho cô rồi ném cô xuống biển. Cô chẳng hiểu gì cả, cảm thấy như bị lừa dối vậy. Và giờ cảm giác đó vẫn là như thế. 

Cô chán nản quyết định né mặt anh vào lúc này, sáng mai sẽ gặp anh ở phòng họp sau, bước chân đang từ chậm rãi bỏ đi đã trở thành chạy dài. Được một đoạn thì anh đuổi theo, vết thương anh vẫn chưa bình phục, vẫn phải chống gậy đi. Tiếng gậy kêu lộp cộp theo bước chân anh mỗi khi anh cố gắng di chuyển làm Selena đau xót, con người này rất biết cách làm cô đau lòng. 

Được một lúc lại thấy không nỡ, cô đi chậm lại, có ý định sẽ quay lại nghe anh giải thích. Bất ngờ anh đuổi kịp, ôm chầm lấy cô từ phía sau, ôm rất chặt như sợ cô sẽ lại bỏ chạy, cây gậy chống đỡ nằm lăn ra đất. Anh thở dốc, giọng điệu có phần hơi gấp rút:

- Hình ảnh... đầu tiên hiện lên trong tâm trí ta về em là khi em đem thứ nước đục ngầu hóa trong ở chỗ đám nô lệ, em... lúc đó như biến thành Carol vậy. Là vì ta đã si mê nàng ấy.

Selena ngơ người, sau đó là cười nhẹ.

- Hóa ra là vậy, là thay thế thôi sao? - cô lẩm nhẩm.

Anh lại ôm chặt hơn, trấn an cô, cười rất dịu dàng, anh nhìn thấy rõ sự thất vọng của cô, giọng điệu anh trầm tĩnh hơn trước. Lại tiếp tục nói:

- Em có nhớ lần ở ngoài phiên chợ khi em đốt khế ước bán thân của thằng bé nô lệ, hình ảnh đó đẹp thế nào em biết không? Khi đó trong tim ta đã vẽ lên một mảnh kí ức xinh đẹp đầu tiên về em, là màu xanh dương, màu của tự do. - giọng nói anh vui vẻ, như đang muốn chậm rãi gợi nhắc lại.

Sau đó lại tiếp tục, từng chút một.

- Lần em giúp đám nông dân sử dụng bò làm ruộng, thay ta nghĩ một biện pháp giúp họ đủ ăn những lúc nông nhàn, lại tìm cách ngăn chặn lũ sói hoang, tim ta đã vẽ một mảnh màu nâu của đất, màu của sự mộc mạc chất phác.

- Bàn tay em chảy máu để dụ hoặc lũ sói cứu Carol trong tán rừng thưa, lúc đó mọi hành động của ta đã tạm thời trì trệ trước hình ảnh đó. Rồi tim ta run lên vẽ lên mảnh màu đỏ của sự quật cường, của một tâm hồn dũng cảm.

- Vết thương trên vai ta tái phát, đã chữa rất lâu cũng không khỏi. Là Kai nói em đã liều mạng không sợ chết mà cứu ta, Kai nói nếu em không làm như thế cánh tay này sớm muộn cũng phải cắt bỏ. Tim ta lúc đó vẽ lên mảnh màu đen của sợi tóc em dùng làm chỉ, là màu của sự cố chấp, liều lĩnh.

- Em tấn công đòi giết ta vì ta tước đi hi vọng duy nhất của em từ tay tên sứ giả, lần đầu tiên ta thấy sự thù hận hằn sâu trong mắt em. Cái đó là mảnh màu xám, màu của sự thù hận quyết không bỏ qua.

- Vì không muốn chiến tranh kéo dài, em đã bày cho ta về một con ngựa mà em nói đã từng được dùng trong thần thoại giúp ta dành thắng lợi. Màu khi đó là máu trắng, màu của sự trong trẻo, trân thành.

- Ở lễ hội đua bò, là em ngoan cố kéo lũ bò đó tránh xa đoàn người mà ngã đến đập đầu một tiếng rất lớn. Trái tim ta lúc đó là một mảnh màu tím, lần đầu tiên nhói lên đau đớn, lần đầy tiên ta thấy đau khổ...

- Là lần đầu tiên ta sợ mất em, cũng là lần đầu tiên ta muốn giữ chặt em cho riêng mình..

- Em vì cứu ta mà bị mù, ta nghĩ có lẽ lúc này ta đã cảm thấy mảng màu vàng xao xuyến đầu tiên...

- Rồi... em hiểu rồi. - Selena đưa ngón tay lên chạm vào môi anh, cũng ngăn anh lại theo cách thức của anh. Cô cũng lắc đầu nhưng cười đầy vui vẻ.

- Anh có tin vào cái gọi là tình yêu trong khoảnh khắc không? Ba ngày, chỉ vỏn vẹn ba ngày em đã thích một người. Nghe cứ như chuyện đùa vậy.

Selena cười cười, bước lên trước vài bước. Cô ngồi bệt xuống đất, tay cầm cục đá mà di nhẹ trên những mảng tường. Giọng nói đầy vui vẻ.

- Khi đó người ấy thay đổi cách xưng hô, dịu dàng đi hẳn so với người đó của một tháng trước khiến em rất bất ngờ.

- Là người đó phút trước vẫn còn rất hung bạo bóp tay em mạnh đến bỏng rát rồi phút sau lại chậm chạp bôi thuốc, hành động ngốc nghếch như một đứa trẻ vậy.

- Là người đó luôn dở giọng đe dọa đòi bẻ chân em, mở miệng ra không có nổi một lời ngọt ngào ấy thế mà lại trưng ra bộ mặt bàng hoàng khi em ngã đập đầu trong buổi đua bò khi đó.

- Là người đó cô độc ngồi uống rượu dưới trăng. Vai gồ lên vết đâm vì nói không bảo vệ được em nên tự làm đau chính mình khiến em cực kỳ cảm động.

- Là người đó gục đầu trên vai em, giọng nói khiến người ta đau lòng mà nói "Ta mệt, rất mệt".

- Là người đó khi thấy mắt em bình phục, đã tạ ơn thần linh mà dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn đầy bất ngờ.

- Là người đó nổi trận lôi đình khi biết em định tìm cách về hoàng cung Minoa bằng cái kế hoạch đầy lỗ hổng có thể khiến chính mình bỏ mạng. Lúc đó anh ấy ắt hẳn là thật lòng lo lắng cho em.

- Là người đó lần đầu tiên hối lỗi nói "Xin lỗi vì đã không nghĩ tới cảm nhận của em".

- Là người đó gào lên giận dữ "Ta đã nói là sẽ không để em bảo vệ ta" trong khi bản thân mình cũng sắp không xong rồi rất là mạnh miệng.

- Rất nhiều, rất nhiều. Tất cả chỉ vỏn vẹn trong ba ngày. Em bị người đó bắt giữ rất lâu, vậy mà lại dùng ba ngày tự do của mình để rung động trước người đó. Anh nói xem, lại có người giống như em sao?

Selena ngước đầu, ý cười nồng đậm mà giao lưu mắt với anh. Anh cười đầy vẻ cưng chiều, nhìn xuống cô một cách trìu mến. Rồi anh tiến tới, ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay cô ôm trọn vào lòng bàn tay to lớn của mình. Anh ngước nhìn bầu trời. Chậm rãi nói:

- Có phải sau vụ nổ thuyền em đã trở về thế giới của mình không?

Selena gật đầu như một phản xạ, nhưng rồi lại ngạc nhiên vì điều anh vừa nói.

- Ta cảm nhận được điều đó. Thời gian lúc đó dừng lại rất lâu. - Izumin quay đầu, hai tay đặt trên má Selena truyền hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Anh lại kéo cô đứng dậy, đứng đối diện cô, tiến lên vài bước để trán mình và cô chạm vào nhau.

Selena vẫn là ngạc nhiên đến không nói được lời nào.

- Em biến mất trên bầu trời rồi sau đó lại bất ngờ xuất hiện. Thế giới từ tĩnh lặng bỗng nhiên ồn ã trở lại. Ta cứ nghĩ đó là ảo giác vì ta đã không cảm nhận được gì sau đó.

- Izumin... - cô gọi tên anh, tha thiết. 

- Nữ thần Artemis đã đến với ta trong giấc mộng. Người nói cô gái ngoại tộc mà người báo mộng từ rất lâu đó đã xuất hiện rồi. Và ta mở mắt, mặt chúng ta gần kề, hơi thở em đều đặn phả lên mặt ta, ta cảm nhận được hơi ấm, được cái hôn và sau cả là nhịp đập từ trái tim em. Vết thương trên vai ta đau nhói, và rồi ta lại chẳng biết điều gì nữa. 

- Ừm. - cô cười ngây ngốc, sau đó sà vào lồng ngực anh, ngửi mùi thơm bạc hà thoang thoảng luôn khiến cô thư thái.

- Vậy cô gái ngoại tộc đó là ai? - giọng cô rất nhẹ, như thể thì thầm.

Bầu trời thổi tung một cơn gió, mùi đất sau cơn mưa thoang thoảng cùng mùi của cỏ cây bay nhè nhẹ. Cánh rừng ngả nghiêng như hân hoan. Dường như đang hòa mình vào giai điệu êm đềm của đất trời, của cảnh sắc.

Ánh mắt anh sáng lấp lánh như chứa cả bầu trời đầy sao. Anh đưa tay xoa tóc cô, đỡ gáy cô rồi cúi đầu. Một nụ hôn dịu dàng thoáng qua.

- Người đang ở trước mặt.

Rồi anh lại nắm tay cô đi tiếp một đoạn đường nữa. Khuôn mặt cả hai ửng đỏ.

Sáng hôm sau đó, trước mặt rất nhiều người trong phòng họp anh đã dõng dạc mà nói với cô:

"Trở thành Tawananna của ta đi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com