Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Sự lương thiện đáng quý

Đứng trên tường thành, Selena cúi xuống nhìn toàn cảnh Hattusa trải rộng trước mắt. Trong đầu cô hiện lên vài kế hoạch nhất định nhưng không quá rõ ràng, lần này không thể giương đông kích tây như lần trước được, cho nên phải cẩn thận xem xét nhiều hơn.

Sắc trắng thu hút ánh nhìn của cô đang lượn bay trên bầu trời, là chim bồ câu đưa thư bay tới, Selena hiếu kì vì hướng bay của nó rõ ràng là ở cung điện phía này, cho nên chẳng mấy chốc đã nhanh nhảu đi theo. Nó lượn vài vòng, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống đậu trên tay Izumin.

Anh rút ra mẩu thư được cố định ở ngay chân nó. Nét mặt dần đanh lại ngay sau khi đọc lá thư. Một chốc sau liền tức tốc bỏ ra ngoài.

- Cơ hội tốt! - Selena cười lém lỉnh, vừa hay mới sáng ra cho nên đám nô tì ra vào cung điện khá nhiều vì thế cô chỉ cần lấy khăn choàng lên đợi khi có người đi ra liền lẳng lặng hòa vào cùng bọn họ mà trốn ra ngoài.

So với các cổng khác, cổng này liền dẫn thẳng ra chợ. Cảnh sắc tấp nập náo nhiệt cứ thế dội lại, âm thanh ồn ào, người qua kẻ lại tuôn ra từ khắp các nẻo đường lớn nhỏ. Tuy thế nhưng thương lái các nước lại không nhiều, đa số là hàng trung gian được các lái buôn trong nước đem về bày bán ở chợ. Là do Hittite chỉ chú trọng giao thương trong nước, khá khép kín với các nước bên ngoài.

Selena dừng chân ở một vài gian hàng, nhìn thương buôn chào mời những món hàng cực kì lạ mắt mà thoáng chốc liền trở nên hào hứng. Để ý một chút, lạc đà cùng những chiếc xe ngựa chất đầy hàng hoá đang rộn ràng tiến vào khu chợ này. Tuy nhiên hàng hải lại không phải là lợi thế lớn của Hattusa, vì những con tàu lớn không thể di chuyển trên những con sông bao quanh kinh thành này nên hầu hết các phương tiện vận chuyển đều đi bằng đường bộ. Chỉ có những thuyền nhỏ đem hàng hoá trong nước đến trên con sông Halys chảy quanh vùng này mới di chuyển qua lại được thôi. Nhưng cũng không vì thế mà khiến sự nhộn nhịp của khu chợ giảm bớt, ở đây vẫn rất sôi nổi vì dù sao đây cũng là kinh thành của cả một đế quốc cơ mà.

Chỉ là trong lúc vô tình, lại nhìn thấy những đoàn người bị áp giải đến sau bóng những con lạc đà, khỏi cần hỏi cũng biết lại lạ bọn buôn nô lệ. Selena đối với điểm này lại cực kì ám ảnh cho nên bất giác lại rùng mình, vội quay người đi chỗ khác, những ký ức cũ khiến mặt cô thoáng chốc đã xanh lại. Nhưng để cứu bọn họ bây giờ không nằm trong phạm vi khả năng của cô. Lần này không có ai có thể giúp cô bỏ trốn an toàn như Ruka từng làm nữa.

Đi thêm một lúc, một vài thương nhân lướt ngang qua Selena khiến tầm mắt cô vô thức mà nhìn theo, cô ngạc nhiên, lại có chút tò mò, cái này... sao mà trông giống đồ của Trung Quốc thế?

- Các ngài đến từ phương Đông sao? - cô vội chạy lại bắt chuyện.

- Đúng vậy, cô gái có chuyện gì sao?- vị lái buôn rất lịch sự, lên tiếng đáp lời, dù phát âm không mấy tròn lời nhưng Selena lại hoàn toàn nghe hiểu.

- Vậy có thể hỏi các ngài sau khi kết thúc việc mua bán ở đây sẽ đi đâu tiếp theo không? - Selena từ tốn, tháo khăn choàng xuống tiến lại gần, cố gắng tạo thiện cảm cho lần đầu gặp mặt.

- Có lẽ sẽ đi khỏi địa phận Hittite, sau đó di chuyển bằng đường biển đi vào Địa Trung Hải rồi tiến vào Ai Cập và một số nước lân cận. Chúng tôi chỉ có thể lưu lại đây thêm vài ngày nữa thôi vì giấy thông hành sắp hết thời hạn. - vị thương buôn rất lịch sự mở bản đồ ra xem lại lịch trình, sau đó tiện tay liền chỉ hướng đi dự định cho cô xem.

- Thật ạ? - Selena không giấu được mà lộ ra vẻ cực kì phấn khích, cô thầm suy tính rất nhiều trong đầu. Sau đó hắng giọng, lặng lẽ trình bày:

- Thưa ngài, vậy có được không nếu tôi đề nghị được cùng các ngài đến Ai Cập? Quê nhà tôi ở đó, tôi lại không am hiểu rõ những chuyến đi xa thật may lại gặp được các ngài ở đây. Nếu được, chuyện tiền bạc chúng ta có thể thương lượng theo ý các ngài. - ánh mắt cô đầy khẩn thiết cố bịa ra vài lí do để thuyết phục. Cơ hội tốt thế này hoàn toàn không thể bỏ qua được.

Vị thương nhân nhìn cô suy nghĩ rất lâu, quay sang hỏi người bên cạnh, họ trao đổi bằng tiếng bản địa làm Selena câu hiểu câu không vì bây giờ không còn đôi giày giúp cô hiểu được những ngôn ngữ khác nữa.

- Năm ngày nữa giờ Ngọ tại bến thuyền đằng kia, cô cầm năm mươi đồng vàng đến chúng ta lập tức lên đường. - vị thương nhân nói với Selena sau khi đã bàn bạc kĩ càng, thỏa hiệp nhanh chóng rồi liền ấn định thời gian.

- Vậy trước đó có thể biết tên ngài không? Khi tôi đến có thể tiện liên lạc để tìm ngài.

- Gọi ta là Wang tiên sinh.

- Được. -Selena bắt tay chào tạm biệt, cúi đầu lịch sự sau đó liền rất nhanh rời đi.

Trên đường về cũng suy nghĩ khá nhiều. Dựa theo trang phục của bọn họ khiến điều cô nói với Kai khi trước lại chắc chắn thêm vài phần. Mà cô lại thấy làm lạ khi lại có thương buôn đi xa được đến tận đây cho nên khẳng định thứ hàng họ buôn cũng chẳng tầm thường.

- Nếu là lụa tơ tằm thì có khả năng lắm. Hittite không mở cửa giao thương với bên ngoài nhiều vậy mà lại xuất hiện mấy người đó ở đây, nên hẳn thứ hàng họ buôn phải là thứ không dễ trao đổi được. Nếu thật sự là lụa, hẳn là họ có một chuyến hành trình xa lắm. Đi qua con đường tơ lụa huyền thoại kia...

Suy nghĩ mãi chẳng mấy chốc cô đã dừng chân ở công trường xây dựng nơi cô đã trải qua mấy tuần ở đó. Bây giờ vừa vặn là buổi trưa, ai cũng đã nghỉ tay ngồi tụ lại dùng bữa.

- Là Selena sao? - một số người nhận ra liền rất nồng nhiệt đón tiếp cô. Cô cười vui vẻ tiến tới, rất nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề:

- Kai đâu? Tôi có chút việc muốn gặp anh ta một chút. - ánh mắt cô dò la nhìn xung quanh một hồi, muốn tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

Ai cũng quay đầu nhìn nhau, mãi một lúc sau mới có người đáp lại lời cô:

- Từ sau khi cô đi, Kai cũng đột nhiên biến mất, đến giờ vẫn chưa gặp lại. Cũng chẳng thấy đám binh lính hỏi dò xem cậu ta có bỏ trốn hay không. Khá là kì lạ.

- Vậy sao? - Selena có chút thất vọng, không có để ý vào trọng tâm lời bọn họ vừa nói vì mục đích cô đến đây là vì muốn tìm Kai nhờ vả.

*°*°*

- Đi đâu cả ngày? - Selena giật mình, quay đầu liền thấy Izumin đang ở sau lưng mình. Nãy giờ trên đường về cô chỉ mải mê suy nghĩ, hoàn toàn không hề để ý mọi chuyện xung quanh.

Có chút chột dạ, Selena lên tiếng:

- Tôi đến công trường một lúc. Không phải là tôi bỏ trốn, chỉ đơn giản là trùng hợp tôi đến đó khi anh vừa ra ngoài mà thôi. - nói lấp liếm cho qua chuyện, Selena đi nhanh hơn một chút, sải chân dài ra mà đi như chạy.

Người không nên xuất hiện ở đây bây giờ liền hớt ha hớt hải chạy thẳng về phía bọn họ. Không biết làm sao, Ruka từ tận Ai Cập đã có mặt ở đây, xồng xộc chạy vào, tiến tới chỗ Izumin muốn thưa chuyện. Như hiểu ý, Izumin làm mặt ra hiệu, chẳng mấy chốc kéo nhau ra một góc họp bàn.

Selena lặng lẽ đi theo, linh cảm không mấy tốt lành, xem ra ở Ai Cập xảy ra chuyện gì rồi. Cô nép mình núp dưới bụi cây gần đó dỏng tai lên nghe ngóng tình hình.

- Xin hoàng tử trách tội, thần không thể bảo vệ con gái sông Nile, nàng đã trở về với mẹ hiền sông Nile, trầm mình xuống dòng nước dữ...

Selena bị làm cho chấn động.

- Tại sao chứ?! - cô cắn móng tay mình, cố gắng nhớ lại. Diễn biến bây giờ rốt cuộc chạy đến đoạn nào rồi?

- Nàng vì bị tên Menfuisu kia phản bội đến đau lòng mà quyết định ra đi, là thần vô dụng không bảo vệ được nàng... - Ruka cúi gầm đầu liên tục nhận tội, giọng nói dần trở nên nức nở vì xúc động.

Izumin đứng trước tin dữ này cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.

- Tên khốn Menfuisu đó! Ta sẽ không tha cho hắn! Nhất định không! - nói rồi liền trực tiếp đi thẳng đến chỗ Selena đang trốn, một cách thô bạo kéo mạnh lấy tay cô lôi ra ngoài.

- Chẳng phải cô là em gái của nàng ấy sao? Hẳn cô biết nàng ấy đang thế nào chứ! - anh nói như quát vào mặt cô, cả khuôn mặt gằn lên đầy giận dữ. Tay không chút khống chế lực mà siết mạnh lấy tay cô kéo cô đứng sát lại gần mình.

Selena lúc này rơi vào trầm tư, trong lòng cô cũng đang rất rối, cố gắng suy nghĩ lại các tình tiết trong đầu nhưng anh căn bản không chịu để yên cho cô nghĩ mà cứ thế dùng lực siết tay cô mạnh hơn. Cô nhíu mày vì đau, mắt lúc này mới đưa lên đối diện với tầm mắt của anh mà có chút thương cảm. Có gì đó mất mát, có gì đó đau lòng. Tên này, quả thực coi trọng Carol rất nhiều.

- Nếu tôi đoán không lầm chị ấy về hiện đại với gia đình rồi... - cô chậm rãi nói, mắt đăm chiêu nhìn đi hướng khác. Vì tình tiết sắp tới là giai đoạn cô không thích nhất bộ truyện.

Izumin không cho đó là câu trả lời đúng mà kéo cô lôi đi xồng xộc, về tới căn phòng nơi cô ở liền không chút kiêng nể xô ngã cô xuống trên giường.

Selena vùng vẫy, cố gắng thoát ra nhưng lực tay của Izumin rất mạnh, anh đưa tay cô kiềm trụ trên đỉnh đầu, chặt đến nỗi cô không thể nhúc nhích.

- Nàng ấy thiện lương như vậy, tên Menfuisu đó lại không biết trân trọng! - ánh mắt Izumin rất quyết liệt, khuôn mặt vì tức giận đã đỏ đến mức như tên say uống rượu suốt cả một đêm.

Một màn như vậy khiến Selena cực kì đau lòng. Tình yêu của anh cô đọc liền hiểu, nhưng đều như Menfuisu một mực muốn chiếm hữu đối phương. Tiếc là người đến trước không phải anh, giành được trái tim Carol trước cũng chẳng phải anh. Anh vốn đã thua ngay từ điểm xuất phát rồi, tất cả sự nỗ lực chinh phục chỉ như bỏ ngõ vô ích, căn bản đã là sự cố chấp không nên có.

Nhưng cũng chẳng phải việc của cô. Cô căn bản không muốn cảm thông cho con người bỏ mặc cô cho cha anh ta làm nhục. Việc ngày hôm đấy sẽ không vì thiện cảm từ việc đọc truyện mà bỏ qua. Sẽ không!

- Anh làm tôi đau đấy! - cô thu lại ánh mắt thương cảm của mình mà đổi thành thái độ thù ghét. Đem chân thu lại gập một cái thúc vào bụng Izumin đợi anh ôm đau mà nới lỏng thì liền thoát ra, sau đỏ bỏ mặc anh mà chạy ra ngoài. Cuối cùng lại bắt gặp Ruka vẫn chưa rời đi đứng như trời trồng ở sân như cũ.

- Chị ấy trầm mình bao lâu rồi? - cô tiến đến hỏi, tay đưa lên vai Ruka trấn an. Trong lòng từ nãy đã hạ quyết tâm sẽ giải quyết chuyện này.

- Nửa tuần trăng rồi, rất vất vả tôi mới đến được đây... - Ruka đáp lời, vẻ mặt một chút cũng không khá lên được.

- Đã lâu như vậy? Vậy thì anh mau về Ai Cập đi, chị ấy sắp quay lại rồi, tại Hạ Ai Cập. - Selena cầm lấy tay Ruka mà nói chắc nịch.

- Sao cô biết chuyện này?

- Linh cảm thôi, nhưng chắc chắn. Bây giờ nếu đúng, chẳng phải Babylon sẽ tiến đánh Ai Cập sao? Menfuisu nhất định sẽ để yên cho Ragashu công thắng ở cả thành Tyros, Samaria và cả mỏ Đồng tại Sinai luôn cơ! - Selena thầm suy tính, buông tay Ruka mà bỏ đi mặc kệ những điều khó tin mà Ruka vừa nghe thấy.

Mà những tin tức này vốn chưa hề về tới Hittite, đến tận sáng hôm sau khi triều đình Hittite họp bàn mới hay biết rằng Babylon đã tiến quân. Cho nên trong triều khi đó nháo nhào cả lên, nhất là Izumin sau khi nghe những lời Ruka thuật lại lại càng cả kinh hơn nữa. Sau đó vì quá sức mà vết thương do bị Ryan bắn khi trước tái phát lại.

Đêm đó, một ngôi sao băng rơi xuống trên bầu trời Hittite, Izumin đã nói đó là điềm báo của thần linh xuất hiện chỉ về hướng Ai Cập. Một lần nữa giống như Selena mà khẳng định lại:

"Carol sắp quay trở về rồi!"

*°*°*

Selena dựa theo cách cũ mà lẻn ra khu chợ dạo một vòng trong khi tên hoàng tử kia vẫn đang ở trên giường dưỡng thương. May mắn bắt gặp được Kai cho nên rất nhanh liền đuổi theo, kéo tay Kai về phía mình.

Kai giật mình quay đầu vì màn đụng chạm bất ngờ. Mắt còn chưa nhìn rõ người kia là ai mà tay đã nhanh đến nỗi rút dao ra khỏi vỏ trực tiếp đem lên kề vào cổ đối phương. Chỉ đến khi nhận ra là Selena thì mới vội vàng đem kiếm bỏ xuống.

- Sao cô lại ở đây? - anh ngạc nhiên hỏi. Động tác tra kiếm vào vỏ làm rất thành thục.

Selena lại chẳng nghĩ gì quá nhiều vì hành động vừa rồi của anh. Chỉ nghĩ là do anh cảnh giác cao độ cho nên sau khi anh hạ kiếm rồi mới chậm thở hắt ra một hơi mà đáp lời anh:

- Tôi trốn ra ngoài khi tên hoàng tử kia đi họp. Mấy ngày nay tôi là đang tìm anh. May mà cuối cùng cũng gặp.

- Tìm tôi? - Kai giơ tay chỉ vào mặt mình, có chút không hiểu mà thắc mắc.

- Đúng! Mà sao anh lại ăn mặc như vầy? Nhìn cứ không đúng thế nào... - Selena bắt đầu thắc mắc, nhìn anh rất giống đám lính là kiểu như Unasu, lính thân cận của Carol.

Cô gạt bỏ suy nghĩ đó nhanh chóng mà trực tiếp đi vào vấn đề:

- Tôi cần năm mươi đồng vàng, có cách nào kiếm được không?

- Số tiền lớn như vậy, cô cần làm gì? - Kai nghi hoặc hỏi lại.

- Bỏ trốn, tôi đi cùng thương nhân từ phương Đông trực tiếp đến Ai Cập. - Selena không vòng vo mà nói ngay. Thời điểm bị đày ngoài công trường, cô đối với anh đặt nhiều niềm tin tưởng nhất cho nên cũng hi vọng nhận được sự giúp đỡ của anh.

Nhìn xuống tay mình, chiếc vòng bằng vàng sáng lấp lánh được Carol tặng giờ đây như đang bảo cô phải nhanh lên hơn nữa, ánh mắt Selena thoáng qua tia buồn, cô gỡ chiếc vòng, giúi vào tay Kai.

- Chiếc vòng này là thứ rất quan trọng với tôi. Nhưng có thể không đem nó đổi ra được chỗ đó tiền? Bốn ngày nữa giờ Ngọ anh ra bến thuyền đằng kia đợi tôi được không? Lúc đó là thời điểm khởi hành.

Kai suy nghĩ một lúc, cân nhắc nặng nhẹ về việc quan trọng cần làm bây giờ. Sau đó đem cất chiếc vòng vào ngực áo mình, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý với cô.

- Được, bốn ngày nữa gặp.

Phó thác xong, Selena cả đầu nhẹ nhõm quay về. Đi dạo trên phố, cô ngắm nghía các món đồ đầy lạ lẫm liền ước gì có nhiều tiền để đem hết về.

- Đúng là không có tiền làm gì cũng vô dụng ha? - cô cười cười gãi đầu đi tiếp.

Đám đông tụ họp lại tại phiên bán nô lệ rất đông. Selena hiếu kì chen chúc vào, một chốc sau liền bị cảnh tượng trước mặt làm cho bốc hỏa. Cô chạy lại ngăn cản. Giọng nâng lên mà gắt lớn:

- Này sao ông lại đánh con nít, thằng bé còn nhỏ như vầy, dù muốn làm gì cũng phải nhẹ nhàng chứ!

- Cha mẹ nó đã bán nó cho ta, khế ước còn ở đây, mày không có quyền xen vào! - nói rồi hắn trực tiếp kéo Selena ra, roi vung xuống đánh vào người thằng bé. Có vẻ như vừa được cởi trói để bán đi thằng bé đã bỏ chạy hại gã phải đuổi theo nên lúc bị bắt lại liền bị đánh cho một trận thế này.

Selena chua xót, mò mẫn khắp người. Nếu đổi lại nếu không phải khi đó tên Izumin đó cứu, có phải hay không giờ cô sẽ giống như thằng bé này hay không?

- Chỉ vì mình không có tiền! Làm sao bây giờ? - hốc mắt cô nhức đến đỏ cả lên. Cơ thể cô từ lúc nào đã chạy lại hướng đó mà đem cây roi giật lấy từ tay tên kia mà vứt đi, cả người lao ra đứng chắn trước mặt thằng bé.

- Tạm thời tôi không có tiền ở đây, nhưng tôi muốn chuộc thằng bé. Đánh tôi cũng được, cầu xin ông tha cho nó. - Selena vẻ mặt gấp rút, ánh mắt van nài.

-Mày đẹp đấy, vậy lấy thân chuộc nó đi, có khi được sống sung túc cả đời về sau. - Hắn cười ha hả, tay đưa lên nhấc cằm Selena. Ánh mắt suồng sã nhìn cô đầy thèm thuồng.

Mặt cô đen sầm lại, lại nhớ tới lần bị làm nhục khi ở trong cung điện Hittite kia. Cánh tay chẳng chờ đợi mà vung lên tát cho hắn một cái thật lớn. Lại đem ngón trỏ giơ lên, liền trực tiếp chỉ thẳng vào mặt hắn.

- Thứ như ông chính là loại người đáng bị lên án nhất trên đời, đừng ỷ có tiền có quyền có thế muốn làm gì thì làm. May mắn hơn người khác một chút sinh ra trong gia đình khá giả, đã không rủ lòng thương xót kẻ bần cùng ngược lại còn đi ức hiếp họ. Sống như vậy không dằn vặt sao! - Nhặt roi dưới đất lên, bao nhiêu tức giận dồn nén từ lâu giờ đây như bộc phát. Selena vung tay đánh, một roi lao tới xé gió quất mạnh vào da thịt của hắn.

Hắn kêu lên đau đớn, dành lại roi từ tay Selena, nhưng cô lại nhanh tay hơn đá hắn ngã nhào xuống đất. Hắn rút ra thanh chủy thủ, lao đến muốn đâm cô. Cô phản ứng nhanh nhẹn né đi, nhưng tóc cô lại bị thanh chủy thủ đó sượt qua cắt cho rớt xuống một mảng.

Cô cười lạnh, ánh mắt hung hăng trừng hắn, từ trong người lấy ra một con dao nhỏ, không chút suy nghĩ liền đem lên trực tiếp cắt nốt tóc mình. Mái tóc ngắn lay động cùng với đống tóc vừa bị cắt bay lả tả trong gió. Ánh mặt trời soi tới chiếu thẳng lên người cô, đem vẻ quật cường của thân hình kia nổi bật trước tất cả.

Hắn cả kinh nhìn cô ném đi đống tóc, người Hittite rất coi trọng mái tóc của mình vì họ tin rằng tóc sẽ bảo vệ cho đầu của họ an toàn.

Hắn lùi lại, không muốn trực tiếp dây dưa với cô, nên đưa tay ra hiệu. Một chốc sau liền có thêm vài tên nữa tìm tới, ai cũng to con lực lưỡng trông rất dọa người.

- Toi rồi... - Selena lúc này mới hoàn hồn lại. Chân cũng bất giác lùi lại vài bước mà đem kéo đứa bé ra sau lưng mình.

- Chị nhất định sẽ bảo vệ em, cho nên em cứ bình tĩnh đợi nhé! - cô nở nụ cười trấn an thằng bé đang run lẩy bẩy nắm chặt lấy cố tay mình, dù rất cố gắng tỏ ra bình thản nhưng quả thật cơ thể cô giỏi nhất là bán đứng cô. Mặt cô giờ đã lấm tấm mồ hôi chảy ra vì run sợ.

Bọn chúng xông tới bao vây Selena, cô dù chống cự nhưng cũng chỉ được một lúc, thời gian kéo dài căn bản là giúp tên buôn người kia kéo thêm được một đám người. Cho nên rất nhanh bọn chúng đã tóm được cô, đạp vào bắp chân bắt cô khuỵu chân quỳ xuống. Tên buôn người tức tối, trước đem thằng bé bỏ trốn kia không chút kiêng nể mà giơ chân đạp một cú thật mạnh vào bụng nó. Sau đó cũng không rảnh rỗi mà vung tay liền tát vào mặt cô. Khóe miệng chảy ra chút máu, Selena nhếch miệng cười khinh cũng chẳng biết điều mà chửi hắn là đồ hèn khiến hắn càng thêm tức tối tay lại vung lên muốn đánh cô thêm một phát nữa.

Chợt một bàn tay vững trãi khác tóm lấy tay hắn, thao tác chỉ có vài cái liền đem tay ten buôn người đó bẻ ngoặt ra sau trực tiếp bẻ gãy.

Selena vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng lại thầm vui mừng. Izumin, anh ta đã cứu cô. Dù cho bản thân anh ta lúc này nên nằm dưỡng thương trên giường.

Ẩu đả thêm một lúc, người của tên buôn người đó liền nhanh chóng chạy rút, nhưng Selena căn bản không chấp nhận, lớn tiếng nói với theo:

- Hắn còn cầm khế ước!

Izumin liền xé rách áo hắn, lấy ra khế ước bằng da dê ném tới cho Selena. Cô chụp lấy quay tới chỗ đứa bé, để mấy việc còn lại cho Izumin xử lý. Còn mình thì xem qua tình hình thằng bé vừa rồi. Cô vuốt tóc lại cho nó, lấy khăn lau mặt đã lấm lem cát bụi vì nắng và gió của đường dài.

Khuôn mặt đứa bé rụt rè, nó chẳng biết phải làm gì. Cả người kinh hãi liền quỳ sụp xuống liên tục nói cảm ơn:

- Những gì cô đã làm hôm nay, con cả đời không dám quên. Chỉ cần cô muốn, con nguyện theo cô cả đời!

Selena luống cuống. Đỡ thằng bé dậy, trong lòng thầm mắng mấy người thời này thật thích quỳ. Cũng không phải chuyện gì lớn, vì bản thân từng trải qua chuyện thế này, cô dù muốn cũng không thể làm ngơ được.

Cô cầm khế ước, sau khi kiểm tra vẫn còn nguyên vẹn, liền đưa vào tay thằng bé, cẩn thận bảo nó:

- Từ giờ em được tự do rồi, mau về với ba mẹ đi. - cô cười hiền, ôm lấy đứa bé vỗ về. Nhìn những vết roi trên lưng thằng bé vẫn còn há miệng, lòng cô đau đến quặn thắt.

- Vậy cô cầm lấy khế ước này, sau này cuộc đời con sẽ do cô quyết định. - thằng bé khuôn mặt sùng kính, đem cái khế ước nhét lại vào tay Selena.

Cô cười nhẹ nhận lại, hỏi thằng bé là đã chắc chưa thì mới hài lòng gật đầu. Sau đó tiến tới ngọn lửa gần đó, trực tiếp đem khế ước ném vào.

- Vậy là được rồi ha.

Mọi người thất kinh, nhìn cô đầy kinh ngạc. Bắt đầu có tiếng xì xầm khen ngợi rồi dần dần là tiếng vỗ tay tán thưởng. Cô chạy lại chỗ Izumin ghé tai nói nhỏ:

- Này, nãy giờ ẩu đả đổ vào hàng hóa của nhiều người quá. Dù gì cũng là miếng cơm của họ, anh đền cho họ được không? Sau này đợi tôi làm ra tiền rồi sẽ trả lại cho anh. - Selena lên tiếng nhờ vả, nói cực kì khẽ, nói cho đúng thì cô đang thấy ngượng. Vì cô nhận ra bản thân mặt hình như hơi bị dày rồi.

Izumin nhìn cô, không có nói gì, giơ tay ra hiệu cho đám lính đi thực hiện điều cô vừa nói. Selena một trận vui vẻ liền kéo thằng bé đi tìm đại phu.

Khi băng bó xong xuôi, cô mới từ tốn mà hỏi han thằng bé:

- Nhà em ở đâu thế?

- Gia đình em nghèo lại còn mang nợ, cho nên lũ người đó siết nợ mà mang em đi. Nhà em gần đây lắm, chỉ cách mấy con đường thôi. - nói rồi thằng bé đưa tay chỉ về một con đường nhỏ ở tận cuối khu chợ.

Selena sau đó liền đưa thằng bé về tận nhà. Nhìn cảnh sống mọi người ở chỗ này, lòng cô thoáng cảm thấy buồn.

- Điều kiện sống tệ quá. - cô nhăn mặt, quay sang nhìn Izumin.

- Anh giúp bọn họ được không? Cho họ đi làm nông trên ruộng đồng. Cấp giống để họ trồng rồi sau mỗi vụ mùa anh thu lại một ít gọi là thuế ấy. Như vậy ruộng đồng không bị bỏ trống, họ lại còn có việc làm.

- Cách nghĩ rất tốt, ta sẽ cân nhắc. - Izumin thâm trầm nhìn quanh hết một lượt rồi nhanh chóng thu mắt về, cũng không tỏ ra quá nhiều cảm xúc dư thừa.

- Vậy những lúc sau vụ mùa, họ lấy gì mà ăn? Việc đâu ra mà làm? - Izumin lên tiếng hỏi ngược lại cô sau khi cân nhắc qua thỉnh cầu vừa rồi.

Cô suy nghĩ một lúc lâu, sau đó hớn hở đề xuất:

- Các anh không phải vẫn thường xuyên xây dựng công trình sao? Thay vì chỉ sử dụng tù binh như trước anh hoàn toàn có thể thuê bọn họ đến làm việc để đẩy nhanh tốc độ mà? Cứ sau mỗi vụ mùa ta lại cho họ đi công trường xây dựng, trong vụ mùa ít nhân công thì xây ít thôi, sau khi vụ mùa kết thúc, nhân công dư thừa lúc đó anh có thể đẩy nhanh tiến trình lên, như vậy là họ có việc làm rồi! - cô cười tươi rói, rất nhanh chóng thỏa mãn vì ý kiến của mình.

Izumin cười nhẹ, thiện cảm dành cho Selena lại nhiều thêm một ít. Đối với điều cô vừa nói lại cảm thấy rất hài lòng. Anh thật sự thích cái sự chân thành này.

*°*°*

- Đau đau đau! Anh nhẹ tay một chút đi! - Selena đau điếng, ngồi yên cho Izumin bôi thuốc ngay khóe miệng mình.

- Tại sao cô lại ở đó? Lại dám bỏ trốn trong khi ta dưỡng thương sao? Nếu ta không ở đó hắn sẽ đánh cô thành dạng gì! - Izumin tăng lực tay mạnh hơn, ấn mạnh làm Selena nhăn mặt.

- Không phải tôi quay về rồi sao? Anh cũng đã cứu rồi, còn chửi tôi cái gì nữa? - Selena đưa tay lên xoa mặt sau, cái tên này quả thật quá mạnh bạo rồi đi!

- Tóc còn cắt cho ngắn thành cái dạng này! - anh đưa tay vuốt tóc cô, nó trượt qua kẽ tay anh còn nhanh hơn nước trườn nữa. Anh thấy khó chịu, rất không hài lòng.

- Tại lúc đó hắn cắt ngắn rồi, tôi chỉ tiện tay làm cho nó ngắn bằng nhau thôi. - cô đưa tay lên gỡ tay anh xuống, thật sự là cô không thích để tóc ngắn lắm vì tóc dài nhìn cô trông sẽ nữ tính hơn.

- Về chuyện lúc chiều cô nói ta đã suy nghĩ qua. - Izumin để thuốc qua một bên, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Selena.

- Vậy?... - Selena ngồi yên chờ đợi, ánh mắt đã hức đến nỗi nhìn chằm chằm xem từng biểu hiện của anh.

- Ngày mai ta sẽ đề bạt ý kiến này với phụ vương.

- Chính là như vậy! - Selena cười khoái chí, cảm thấy rất tự hào liền thỏa mãn cười to.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com