Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🐠 Ngoại truyện 3 🐠: Kỳ nghỉ hè (3)

Editor: Thảo Anh

Mấy ngày sau có điểm. Lục Gia Lương đã giúp Tân Ngư ước chừng tầm 550, không ngờ điểm thật còn cao hơn mười điểm lận, cô được 565. Đó là con số đủ chắc để vào trường mơ ước. Cả nhà xúm quanh máy tính, Cao Thư Tĩnh tổng 589, thành tích vốn dĩ luôn cao, Hàn Anh Tú thở phào. Đến khi nhìn sang điểm Tân Ngư, mọi người đồng loạt "ồ" một tiếng, không ai ngờ một năm cố gắng lại bứt phá đến vậy.

Tuy còn kém những đại học đầu bảng, song so với kỳ vọng của cả nhà thì đã vượt xa. Thành tích này đặt trong trường cũng khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Đúng là bất ngờ lớn. Khóe mắt Tân Bằng đầy nếp cười: "Ba tưởng con chỉ nói miệng, ai dè con học thật đấy! Toán 135 hả? Trước đây ba nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ. Con gái ba thông minh quá!"

Tân Ngư đón nhận lời khen, trong lòng rõ ràng nếu không có Lục Gia Lương kèm cặp, cô khó lòng đạt điểm ấy. Tính cô "ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới", lại hơi ỷ vào lanh lợi nên hay lơ là. Kiểu người học kém hơn cô nhưng chăm chỉ thì vẫn bền bỉ nỗ lực, còn thiên tài như Lục Gia Lương chỉ cần lướt nhẹ đã ở vạch người ta không với tới.

Cô nằm giữa không quá thông minh, nhưng đủ lanh, hiểu nhanh, chỉ thiếu sự kiên trì. Không ai giám sát, "khôn vặt" lại thành gánh nặng.

Nhớ quãng thời gian ôn thi dưới sự "huấn luyện ác mộng" của Lục Gia Lương, cô nằm mơ thấy toàn đề cương. Anh chẳng biết kiếm ở đâu bộ ghi chú khối xã hội, đi trên đường còn bất chợt truy vấn khiến cô hãi đến ù tai. Nhưng nỗ lực luôn có hồi đáp, nhìn lại, cô chỉ thấy biết ơn, với Lục Gia Lương, với chính mình.

Đảo mắt một vòng, cô muốn báo tin vui cho Lục Gia Lương mà chưa tìm được dịp. Nhận phong bao lì xì của ba và Hàn Anh Tú chuẩn bị, cộng lại năm nghìn, chia đều cho cô và Cao Thư Tĩnh; hai người lớn ra phòng khách gọi điện, Cao Thư Tĩnh cũng vào phòng. Đúng lúc ấy, chuông điện thoại quen thuộc vang lên.

"Anh tra điểm của em rồi đấy, còn vượt ngoài dự đoán của anh. Anh biết mà, Cá Nhỏ là thông minh nhất." Giọng anh trầm ấm, giấu không được niềm vui. Lục Gia Lương đã xin số CMND của cô để tra trước. Im mấy giây, anh chuyển giọng: "Anh đăng ký Thanh Đại, điểm năm ngoái ổn. Cá Nhỏ, em muốn ở thành phố nào?"

Nếu Lục Gia Lương ở ngay trước mặt, hẳn anh sẽ ăn cái trợn trắng mắt to đùng. Tân Ngư lắng nghe tiếng ba với Hàn Anh Tú ngoài phòng khách, khép cửa lại, không đáp ngay. Trong điện thoại chỉ còn hơi thở của cô, nhịp đều đều móc trái tim anh lên lơ lửng.

Một giây im lặng cũng hóa tra tấn.

"Chúng ta chẳng phải đã hứa rồi sao?"

Khóa cửa xong, cô ngả lưng xuống giường, áp điện thoại bên tai. Lục Gia Lương về Hải Thị, mấy hôm chưa gặp, nỗi nhớ dâng cao. Hơi thở gấp nhẹ của anh qua điện thoại, kèm theo chút oán trách khiến cô bật cười.

"Đúng thế, hứa rồi mà. Trong mắt anh, em là người thất tín à?" Cô trách ngược: "Hơn nữa Sư phạm Thanh Thành là mục tiêu do anh đặt. Nếu không đăng ký Sư phạm Thanh Thành thì em đi đâu?"

Trái tim đang treo cao bỗng rơi phịch xuống, Lục Gia Lương nói bằng giọng cưng chiều pha dỗ dành: "Tại anh nôn thôi. Đến ngày điền nguyện vọng, anh về Đồng Thị. Em tới nhà anh, tụi mình điền cùng nhau nhé." Ngập ngừng, anh kiếm cớ: "Anh... có thể giúp em chọn ngành. Với lại mạng chỗ anh nhanh lắm."

Tân Ngư nghĩ thầm, chẳng lẽ trong mắt Lục Gia Lương, cô giống người sẽ lén sửa nguyện vọng? Sư phạm Thanh Thành là trường đứng đầu khối sư phạm, với số điểm cô khổ luyện, tất nhiên phải đăng ký chỗ tốt nhất trong khả năng. Thế mà anh còn lo lắng, là không tin cô ư?

Hôm điền nguyện vọng, Lục Gia Lương quả thật quay về. Anh xách cả vali đặc sản Hải Thị, còn có quà mẹ anh gửi cho Tân Ngư. Clip "nắm tay" kia khiến cả hai nổi như cồn, gia đình Lục Gia Lương muốn không biết cũng khó. Ba mẹ anh rất thoáng, thi xong đều là người lớn, họ chẳng can thiệp.

Tân Ngư vừa mừng vừa lúng túng không biết phải làm sao. Lục Gia Lương ngồi cạnh, mấy tuần không gặp, nỗi nhớ đong đầy. Cánh tay vòng qua lưng cô, kéo cô sát vào ngực.

"Cứ nhận đi, quà bình thường thôi, đừng áp lực. Mẹ anh bảo em đáng yêu lắm, nếu muốn ra Hải Thị chơi thì gặp bà, không thì thôi, mình tự tung tăng cũng được."

Thực ra mẹ Lục Gia Lương chẳng khen ngợi gì nhiều, bận bù đầu, con trai còn lo chưa xong, nói gì bạn gái của con. Chỉ gửi quà lấy lệ rồi lại vùi đầu vào công việc. Ba anh có ngạc nhiên vì con trai chững chạc vậy mà yêu sớm, nhưng thành tích không ảnh hưởng thì coi như ổn. Ông chỉ dặn: "Con trai thì phải làm việc gì ra việc nấy, đừng bắt nạt người ta." Thế là xong.

Trực tiếp giúp Tân Ngư điền nguyện vọng, Lục Gia Lương cuối cùng yên tâm. Nghĩ tới chuyện sau này cùng thành phố, tim ngọt như ngâm đường. Anh hỏi đi ăn không thì Tân Ngư chê nóng, mở tủ lấy kem Cổ Lực Tư. Lục Gia Lương thấy liền nói: "Nhiều nhất hai cây thôi."

Tân Ngư bĩu môi tội nghiệp nhưng vô dụng! Cuối cùng vẫn theo anh ra siêu thị. Xe đẩy chất đầy rau củ, đồ ăn vặt, thêm vài món làm sẵn. Trước quầy thanh toán, cô liếc kệ bên, Lục Gia Lương vội bước chắn tầm mắt, vành tai đỏ bừng.

Hiểu ra mình nhìn nhầm, cô tức tốc chuyển hướng, rồi phát hiện kẹo cao su. Cô lấy một hộp, xé hai miếng nhét vào miệng anh một miếng, mình một miếng, hương bạc hà lan tỏa.

Tay nghề không bằng anh, cô ngồi ghế xếp nhặt đỗ, rửa rau. Lục Gia Lương mặc áo thun đơn giản, cánh tay trắng mà rắn chắc, toát ra hormone nam tính. Lời Mục Tĩnh vẫn vang bên tai "Xông lên đi, đừng ngại!" khiến tim cô đập rộn.

Tân Ngư ngồi chém đỗ queo queo, trông mặt nghiêm túc xen do dự. Lục Gia Lương ngồi xuống đối diện, thấy cô mơ màng bèn hỏi khẽ: "Nghĩ gì mà nhập tâm thế?" Rồi thò tay vào thau, nhặt rau cùng cô.

Cô đang dựng toàn bộ "kịch bản then chốt" trong đầu thì "nhân vật chính" lại đột ngột xuất hiện ngay trước mặt. Bị dọa giật mình, cô mất thăng bằng, đúng lúc một cánh tay vươn ra vòng lấy eo cô. Tân Ngư đổ sầm lên người Lục Gia Lương, cả hai ngã ngửa trên nền.

Lục Gia Lương khẽ "ưm" một tiếng rồi đỡ cô ngồi dậy. Anh kéo một chân lên làm điểm tựa, chống tay ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn Tân Ngư, còn cô cúi gằm mặt như đứa trẻ làm sai chuyện, thế là anh bật cười, giơ tay xoa đầu cô: "Nghĩ gì mà thất thần vậy?"

Một chân Tân Ngư còn gác trên đùi anh , tay đặt lên đầu gối anh để gượng dậy. Bởi vừa rồi cứ nghĩ linh tinh, tim cô đập thình thịch. Lục Gia Lương hạ mắt nhìn cô, bàn tay từ mái tóc chuyển sang áp nhẹ lên má cô.

Đôi mắt sáng, làn da trắng, môi đỏ mềm... Ở Hải Thị, anh đã tưởng tượng khoảnh khắc này vô số lần, nhớ đến phát điên. Khó khăn lắm mới gặp, lại nhớ lời ba dặn: "Lứa tuổi nào nên làm việc tuổi đó." Dù đã hết kỳ thi, sự trân trọng trong lòng khiến anh không dám "làm liều", chỉ biết nhẫn nại.

"Đứng dậy nổi không?" Giọng anh hơi khàn, không dám nhìn cô lâu. Hôm ở Hải Thị gặp đám bạn, bọn họ đùa mấy chuyện nam nữ; thằng bạn chí cốt khoe đã hôn bạn gái, biết anh mới dừng ở nắm tay, bèn chê anh "gà". Anh cũng muốn lắm chứ, nhưng sợ dọa Tân Ngư, hai người vừa chính thức bên nhau, anh không muốn mình thành "thằng lúc nào cũng nghĩ chuyện xấu". Đêm nằm nhớ cô đến mất ngủ, mơ toàn chuyện miên man, nhưng vẫn cố kìm.

Thấy cô không đáp, mắt còn trốn tránh, thỉnh thoảng lén liếc mình, Lục Gia Lương khẽ cười: "Đang nghĩ gì vậy? Nói anh nghe với, để anh... ơ, nãy giờ vẫn chưa dậy..."

Chưa kịp nói hết, Tân Ngư bỗng ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh bập bùng sự quyết tâm khiến anh nghẹn lời. Hai người ngồi sát nhau, cửa bếp chỉ hé một khe, bên cạnh là tủ, kín đáo vô cùng, Tân Ngư vừa ăn kẹo bạc hà, miệng thơm mát. Nếu đợi ăn xong cơm mới đánh răng lại quá lộ liễu, chi bằng giờ đi!

Đã nghĩ là làm. Tân Ngư siết chặt tay, đó là bạn trai cô, muốn hôn thì hôn! Cô rướn tới, hôn lên khoé môi anh.

"Em... em nghĩ đến cái này..."

Không dám chạm môi anh, cô tim đập muốn vỡ, mặt đỏ bừng. Người được "phúc lợi" thì mắt mở to, lông mi run run, đến khi anh hoàn hồn, nồi cháo trên bếp đã sôi ục ục. Anh giơ tay chắn đường lui của cô, khoá chặt eo, kéo cô về phía mình. Tân Ngư trượt hẳn vào lòng anh, hai gối chống giữa đùi anh, một tay đặt lên vai, tay kia tì lên đầu gối anh.

"Em..."

"Hôn anh rồi còn muốn chạy?" Anh đỡ gáy cô rồi ấn nhẹ, ngẩng đầu bắt lấy đôi môi khiến mình thao thức đêm đêm. Chẳng cần kinh nghiệm, chỉ dựa bản năng, thích đến điên, ngọt đến nghiện, càng muốn có càng chẳng đủ. Khi hai trái tim non nớt chạm nhau, như pháo hoa đồng loạt nổ tung.

Anh mơn man cắn nhẹ môi cô, hơi thở dồn dập. Tân Ngư đúng là thiên sứ cứu rỗi anh, làm sao cô biết anh muốn hôn cô đến thế? Trước đây ôm cô, anh cũng chỉ dám lặng lẽ hôn tóc, mùi hương ấy tạm xoa dịu khát khao, nhưng đã không còn đủ.

Bản tính truyền thống và tính cách dè dặt khiến anh luôn đóng vai "bạn trai dịu dàng lễ độ". Dù trong lòng cuộn trào, anh vẫn muốn chậm rãi. Nào ngờ cô lại phá tan mọi rào cản, mặc kệ anh "hóa cuồng".

"Cá Nhỏ..." Áp cô sát hơn, anh vừa dỗ vừa khẩn cầu, vòng tay siết chặt: "Mở miệng... đừng cắn chặt, được không?" Dù lời nói có dịu dàng, nhưng ý nghĩa lại khiến mặt cô càng đỏ hơn. Cảnh tượng này khác hẳn tưởng tượng, nụ hôn đầu với Lục Gia Lương lẽ ra phải ngọt ngào, vụng dại, sao giờ lại "nóng" đến vậy? Chân cô mềm nhũn, dựa hẳn vào ngực anh, chỉ nhờ cánh tay rắn chắc giữ mình khỏi ngã.

Hương vị nơi môi cô ngọt như bánh mật bánh ong, ngoài ngọt trong càng ngọt, hoàn toàn vượt xa những giấc mơ. Ban đầu anh còn rón rén, rồi dần "phát cuồng", đến khi cắn mạnh làm cô kêu đau, anh vội rời môi, khẽ xin lỗi: "Anh nhẹ... nhẹ mà..."

Anh hôn lên mi mắt, hàng mi dày, sống mũi cao, đôi má trắng... Gần gũi người mình yêu hạnh phúc đến nghẹt thở, máu trong người Lục Gia Lương như sôi lên.

Rốt cuộc bữa trưa bị "lùi vô hạn", cháo trong nồi suýt khê.

Vốn đã bám người, giờ nếm vị ngọt nụ hôn càng dính cô không rời, mắt long lanh toàn khát vọng. Nếu không sợ môi Tân Ngư sưng khiến cô khó ăn nói với gia đình, anh còn chẳng muốn buông ra.

Những ngày tiếp theo, Lục Gia Lương chỉ muốn "dính" lấy cô. Nhưng Tân Ngư phải kiếm việc làm thêm. Ban đầu là quán trà sữa, đứng cả ngày mệt rũ, Lục Gia Lương nhờ ông bà nội giới thiệu cho cô dạy kèm cho một nữ sinh lớp 10 yếu Toán. Với điểm thi đại học của Tân Ngư, phụ huynh cực kỳ hài lòng.

Đã thế phụ huynh biết cô là bạn gái Lục Gia Lương, càng thấy "một công đôi việc", học phí hào phóng, tận tám mươi tệ/giờ, ở Đồng Thị đã rất cao. Tính ra thu nhập hơn hẳn một tháng bưng bê trà sữa, thời gian lại thoải mái.

Mà "thời gian rảnh" ấy, Lục Gia Lương ở Đồng Thị ngày nào thì gần như dành cả cho cô. Không gặp thì gọi điện, ít nhất ba cuộc một ngày. Hai người ngập trong mật ngọt tình yêu, cảm thấy thế giới chưa bao giờ tươi đẹp đến thế.

2288 words
30.07.2025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com