🌻Chương 4: Dây dưa
Sáng sớm hôm sau, Ân Duyệt mặt đầy xuân sắc đi đến phòng học, còn chưa tới cửa lớp đã bị hoa khôi lớp bên ngăn lại, muốn cùng cô qua một bên nói chuyện.
Khó có được một hôm tâm trạng không tồi, Ân Duyệt nhướng mày đi theo cô bạn kia. Đi một hồi, cô ta liền hiện lên vẻ mặt đắc ý dào dạt, lời nói mang theo ý khoe khoang không chút che giấu: "Ân Duyệt, khẳng định cậu không thể tưởng tượng được tối hôm qua Lâm Thần mang tôi đi thuê phòng, kỹ thuật của cậu ấy siêu tốt, làm tôi đến rất thoải mái."
Cô ta nhìn chằm chằm vào Ân Duyệt, thập phần hy vọng biểu tình kinh ngạc hoặc oán hận sẽ xuất hiện trên khuôn mặt cô. Nhưng điều cô ta không ngờ tới là Ân Duyệt không những không tức giận, trái lại còn bật cười.
Hoa khôi lớp bên vẻ mặt kinh ngạc, thế này không đúng. Không lẽ do cô thẹn quá hóa giận nên ghi hận trong lòng? Đánh vào đầu mình một cái, vừa lúc ở trước mặt Lâm Thần cô ta có thể kể khổ một chút, thuận tiện làm hai người họ chia tay, làm cho chính mình trở thành bạn gái của Lâm Thần.
"Cậu muốn ngủ cùng cậu ta thì cứ ngủ." Ân Duyệt tới gần cô ta, vì thân cao gầy mà cô cần cúi đầu nói chuyện, ghé sát vào tai cô bạn kia: "Loại người như Lâm Thần từ nhỏ đã không quản được thân dưới của mình y như ngựa đực, chuyện này tôi cũng không bất ngờ, chính là tôi ngại hắn bẩn."
Vừa nói Ân Duyệt vừa vỗ vỗ tay, như là trên tay dính phải đồ dơ. Thu người quay về khoảng cách bình thường mà nói với cô ta: "Chắc cậu còn chưa biết, ngày hôm qua chính tôi đã đá con ngựa đực kia đi, tặng cậu ta cho cậu đấy."
Hoa khôi lớp bên không ngờ Ân Duyệt sẽ nói những lời như vậy, nhưng nhìn trong mắt cô chứa đầy khinh thường cùng ghét bỏ, tựa hồ càng chứng thực cho những lời vừa rồi.
"Bất quá tôi nghe nói Lâm Thần chay mặn đều không kỵ, dạng gì cũng đều chơi, kể cả những 'tiểu thư đường phố'* đều không tha." Ân Duyệt nhìn từ trên xuống dưới của hoa khôi lớp bên, đánh giá một phen: "Nói cho cậu biết điều này, tốt nhất nên đi bệnh viện kiểm tra thân thể một chút, đừng để đến lúc bị nhiễm bệnh gì, tự tay hủy hoại cuộc đời chính mình."
*Tiểu thư đường phố: hiểu nôm na là g.á.i đứng đường bên mình ấy :v
Nhưng hiển nhiên cô bạn hoa khôi này không nghe lời khuyên bảo của Ân Duyệt, nhìn thấy Lâm Thần đang đi về hướng này liền chạy tới lắc lắc cánh tay hắn: "Lâm Thần, Ân Duyệt nói cậu ấy chưa từng thích cậu, còn nói từ nhỏ cậu đã không quản được thân dưới của mình y như ngựa đực... "
Lâm Thần đẩy cô ta ra, sắc mặt âm u, ngữ khí tức giận: "Cô mẹ nó đang nói chuyện quái quỷ gì vậy? Cút ngay!"
Ân Duyệt nhìn hai người không hề kiêng kỵ đang trợn trắng mắt, chuẩn bị rời đi lại bị Lâm Thần nắm lấy cánh tay: "Duyệt Duyệt, vì sao hôm qua cậu không tới trường học, tớ rất lo lắng cho cậu." Dường như hắn đã quên mất lời đề nghị chia tay chiều qua của Ân Duyệt.
Ân Duyệt lập tức hất tay Lâm Thần ra, vội vàng lấy từ trong cặp sách ra một tờ khăn ướt chà lau cánh tay vừa bị Lâm Thần nắm lấy, biểu tình kia như là cô vừa chạm vào một món đồ dơ bẩn.
"Lâm Thần, chúng ta đã chia tay, tốt nhất cậu nên quản tốt cún của mình, không có việc gì thì đừng xuất hiện trước mặt tôi. Cô ta muốn diễn tiết mục tranh giành đàn ông nhưng tôi không rảnh bồi cô ta cùng diễn."
Lâm Thần cùng cô bạn hoa khôi sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, Lâm Thần là bởi vì hành động của Ân Duyệt, người còn lại là bởi vì bị Ân Duyệt so sánh với cún.
"Duyệt Duyệt..." Lâm Thần đã thèm muốn Ân Duyệt từ lâu, biểu hiện ra một bộ dáng cực kỳ bi thương: "Tớ không biết mình làm sai chỗ nào, cậu nói cho tớ để tớ sửa được không? Chính là cậu có thể đừng nói chia tay không? Không có cậu tớ thật sự không được."
Ân Duyệt cười lạnh một tiếng, tâm tình tốt liền biến mất sạch sẽ, không nghĩ tới người đàn ông này lại phiền phức như vậy: "Chỗ nào của cậu cũng đều không tốt, thế nào, muốn đi tìm chết sao?"
Lời vừa đến bên miệng Lâm Thần đành nuốt trở về, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Ân Duyệt không kiên nhẫn nhìn đồng hồ trên tay, đã chậm thời gian ăn bữa sáng, đẩy ra hai người đứng chắn trước mặt mình rồi đi vào phòng học.
Nhất thời chỉ còn Lâm Thần cùng hoa khôi lớp bên mắt to trừng mắt nhỏ: "Đồ đê tiện! Cô mẹ nó vừa cùng Ân Duyệt nói cái gì?" Lâm Thần gắt gao bóp chặt lấy cằm của cô bạn hoa khôi, sức lực to lớn làm cô ta trực tiếp khóc lớn.
"Cậu buông tớ ra, Lâm Thần, đau!"
Chuông vào lớp vang lên, Lâm Thần cắn răng buông cằm cô bạn ra, tiếp theo xoay người đi vào phòng học.
Buổi tối tan học, Ân Duyệt tìm bừa một lý do để Ân Hạo xin cho cô nghỉ giờ tự học buổi tối. Lâm Thần một đường đi theo cô ra tới cổng trường, sau đó liền thấy siêu xe đỗ ở bên ngoài, Ân Duyệt lập tức mở cửa ngồi lên xe.
Lâm Thần không kiên nhẫn chạy lên, gõ gõ cửa sổ xe: "Ân Duyệt, cậu chia tay với tớ có phải là vì cậu tìm được một người giàu có không? Người đàn ông bên trong kia một tháng cho cậu được bao nhiêu tiền, tớ cho cậu gấp đôi!"
Ân Hạo trầm mặt ló đầu ra: "Duyệt Duyệt, vị này là ai?"
Lâm Thần nhìn khuôn mặt của người đàn ông so với Ân Duyệt có vài phần tương tự, đường nét quá mức anh tuấn làm khí thế của hắn lập tức tan biến.
Ân Duyệt trợn trắng mắt: "Chỉ là một người có bệnh thần kinh. Đi thôi ca ca, em muốn về nhà."
Cửa sổ xe bị kéo lên, chỉ để lại Lâm Thần phía sau cùng khói xe tràn lan bốn phía, ca ca... ca ca... Người đàn ông kia là ca ca của Ân Duyệt, hắn nghe nói nhà của Ân Duyệt rất có tiền, vốn tưởng rằng so với gia đình hắn cũng không sai biệt lắm, nhưng không nghĩ đến lại nhiều tới như vậy. Vừa rồi hắn còn nói những lời quá đáng như vậy, giờ mẹ nó hắn phải dụ nữ thần lên giường kiểu gì?
Hắn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ân Duyệt, nhưng lúc này Ân Duyệt lại đang bị Ân Hạo trừng phạt. Cái miệng nhỏ bị người đàn ông hung hăng mút vào, hạ thân cũng cắn chặt ngón tay của người đàn ông, thân trên quần áo hỗn loạn bị người đàn ông ôm vào trong ngực.
Người đàn ông nhìn chiếc điện thoại của Ân Duyệt đang đặt trên mặt ghế không ngừng sáng lên, nhíu nhíu mày, bảo bối của mình bị người khác nói những lời như vậy đã rất khó chịu, đã vậy người này còn mặt dày làm phiền bảo bối. Thật đúng là đáng chết!
Sau khi dùng ngón tay thon dài đưa thiếu nữ lên đỉnh cao trào, anh với tay lấy chiếc điện thoại của cô, ghi nhớ lại dãy số kia. Ân Hạo lập tức cho người điều tra bối cảnh của Lâm Thần.
Ăn xong cơm chiều, Ân Duyệt đang tắm rửa, Ân Hạo ngồi ở trong thư phòng, nhìn hòm thư chứa đầy tư liệu về Lâm Thần, càng xem lại càng sinh khí, một người ghê tởm như vậy cư nhiên dám mơ tưởng đến bảo bối của anh.
"Trợ lý Vương, người này tên Lâm Thần, ngày mai tôi không muốn tiếp tục thấy cậu ta xuất hiện ở trong trường học. Còn có công ty nhỏ của nhà cậu ta, tôi cũng không hy vọng sẽ còn tồn tại ở thành phố C.
"Vâng, tổng tài."
Rửa sạch sẽ thân dưới, Ân Duyệt mặc một chiếc váy ngủ chỉ vừa vặn che đi tiểu huyệt, hai bầu vú cũng không thể che được bởi lớp vải dệt mỏng manh thiếu vải kia. Cô để chân trần bước từng bước một về hướng cửa thư phòng.
"Ca ca ~"
Thiếu nữ đẩy cửa bước vào, thuận tay khóa trái cửa lại. Người đàn ông nhìn về phía người vừa tới, nhìn tới cơ thể trắng nõn nửa che nửa lộ, hô hấp không tự giác được nặng thêm vài phần.
Ân Duyệt dạng hai chân ngồi khóa người ở trên đùi Ân Hạo, tiểu huyệt trống rỗng nhìn không xót thứ gì, cô câu lấy cổ người đàn ông, thanh âm mềm mại dính nhớp: "Ca ca ~ Duyệt Duyệt muốn anh ~"
Ân Hạo nắm lấy bờ mông bị lộ ra ngoài của cô, trong mắt tràn đầy tình dục: "Tiểu tao hóa, nhanh như vậy đã muốn rồi hửm?"
Nói rồi một bàn tay từ phía sau thăm dò tiểu huyệt trống rỗng, miệng nhỏ phun ra ào ạt dâm thủy. Ngón tay người đàn ông đặt trên âm đế, vừa bóp lại vừa xoa, làm cho thiếu nữ rên rỉ không ngừng: "Ca ca ~ Ca ca ~"
Người đàn ông hôn lấy cái miệng nhỏ phía trên, trong lòng trừ bỏ tình dục sắp tràn ra còn có sự chiếm hữu mạnh mẽ đối với bảo bối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com