Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🗝️ Chương 12 🗝️: Khương Nhu

Editor: Qin

Hơn tám giờ tối, Khương Nhu đúng hẹn bước vào cửa hàng tiện lợi.

Mọi thứ trong tiệm chẳng khác mọi khi. Lý Hoài Chu đứng trước quầy thu ngân, thấy cô thì khẽ mỉm cười: "Muốn ăn gì?"

Bộ đồng phục sạch sẽ gọn gàng ôm lấy thân hình gầy mảnh, mày mắt anh ta tuấn tú, giọng điệu ôn hòa, nhìn không ra chút công kích nào.

Khương Nhu chào anh ta, quen tay ra kệ chọn đồ ăn, tiện đưa cho Lý Hoài Chu một cây xúc xích phô mai: "Cảm ơn anh đã đãi tôi bát mì sáng nay."

Bát mì bò sáng nay là Lý Hoài Chu giành trả tiền trước.

Đồ ăn lần lượt được hâm nóng, Khương Nhu ngồi xuống bàn bóc đũa, lo lắng ngước nhìn mặt anh ta: "Vẫn còn hơi sưng, anh có đau không? Hôm nay nghỉ ngơi được chưa? Có ho sốt gì không?"

"Không đau, cảm mạo đỡ nhiều rồi. Cô đi rồi, tôi lại chợp mắt bù."

"Đám lưu manh đó," Cô lại hỏi, "Không quay lại gây sự với anh chứ?"

"Không." Lý Hoài Chu cười: "Chẳng phải cô nói rồi sao? Cả điện thoại lẫn camera trong hẻm đều có ghi, chúng không dám đến nữa."

Bộ dạng thì hung hăng đấy, nhưng thực ra chỉ là mấy con hổ giấy. Lần trước chặn Khương Nhu trong hẻm chắc cũng chỉ để ép cô xóa video trong máy. Kết quả Lý Hoài Chu bị thương, chuyện không chỉ ầm ĩ mà còn lọt vào camera, thế là chúng chuồn một mạch.

Hai người giờ đã coi như quen, chuyện trò dăm câu bâng quơ một lúc, Lý Hoài Chu hỏi cô: "Tiếp không?"

"Gì cơ?"

"Chuyện ban sáng ấy." Anh ta nói: "Bây giờ chính là 'lần gặp sau' mà."

Lúc ăn sáng hai người đã nói dở chuyện thuở nhỏ, vốn nên kể tiếp, nhưng vì Khương Nhu phải vội đến lớp ký họa đành tạm dừng.

"Chuyện của tôi hả?" Khương Nhu cong môi, chậm rãi đùa, "Anh háo hức muốn biết lắm à?"

Có lẽ chưa từng gặp câu hỏi thẳng như ruột ngựa như thế, nét mặt Lý Hoài Chu thoáng trống rỗng.

Giọng anh ta hơi cứng: "Ừ."

"Lần này đổi thứ tự đi, anh nói trước nhé." Khương Nhu chỉ vào cây xúc xích nướng và phần cơm kiểu Thái trước mặt: "Vừa hay tôi vừa nghe vừa ăn cho xong."

Lý Hoài Chu đồng ý.

Anh ta không giỏi ăn nói, ngẫm lời một lát: "Đời tôi rất... nhạt."

Khương Nhu cắn một miếng xúc xích, mắt không rời anh ta, ánh nhìn như khuyến khích.

"Lên cấp hai rồi, tôi ít nói nên không có mấy bạn bè."

Khương Nhu bật cười: "Hết rồi á? Chỉ vậy thôi?"

Quả thực điều cô tò mò tập trung ở gia cảnh của Lý Hoài Chu.

Lần trước anh ta nói bố mình "khá" bạo lực. "Khá" là đến mức nào? Sách bảo tính cách con người chịu ảnh hưởng lớn từ gia đình nguyên sinh, trong cảnh bố bạo hành, mẹ giết người như thế, rốt cuộc Lý Hoài Chu được "nhào nặn" thành kiểu người gì?

Khương Nhu muốn biết.

Nhưng anh ta không chủ động nhắc, cô cũng chẳng có cớ chọc vào vết sẹo cũ của người ta.

Lý Hoài Chu cúi đầu: "Chẳng có gì đáng kể, tôi sống rất tẻ nhạt."

"Sao lại thế được?" Khương Nhu kiên nhẫn gợi chuyện: "Ngoài sưu tầm tiêu bản lông chim, anh còn thích làm gì không?"

Đối phương im một chốc, mới chậm rãi đáp: "Đọc sách."

"Thể loại gì?"

"Trinh thám," Lý Hoài Chu nói, "Và suy luận."

"Wow..." Khương Nhu cười: "Tôi ít đọc mấy thứ đó, trước thử một cuốn, cốt truyện khô quá, cách giết người thì rối, đọc không hiểu thế là thôi luôn."

"Đa phần không khó, tĩnh tâm đọc là hiểu."

"Hay thế này đi." Khương Nhu hứng khởi, một tay chống cằm: "Đúng lúc dạo này tôi ít môn chuyên ngành, thời gian rảnh nhiều lắm, anh gợi ý cho tôi vài cuốn nhé? Loại nhập môn ấy."

Có thể thấy rõ trên mặt Lý Hoài Chu hiện lên vẻ lúng túng. Anh ta thật sự không thạo ứng phó xã giao.

"...Được."

Rất nhanh, Lý Hoài Chu kể ra mấy nhan đề, Khương Nhu chăm chú nghe, ghi cả vào ghi chú trong điện thoại.

Nhắc đến sở thích, lần đầu anh ta nói liên một mạch lâu đến vậy: "《Đầu Vào》 là trinh thám dân quốc, 《Một đoá hoa cát cánh》 thiên về kể chuyện......" Lời kể chợt khựng lại.

Nhận ra mình lắm lời, Lý Hoài Chu ngoảnh đi, nuốt phần chưa nói xuống cổ.

"Tôi ghi rồi." Khương Nhu nhìn vẻ gượng gạo của anh ta, thấy thú vị nên bật cười: "Tôi sẽ đọc cho đàng hoàng từng cuốn một."

"Ừ."

"Vậy." Cô nuốt miếng cơm cuối, cầm khăn giấy lau sạch khóe miệng, "Thời thanh thiếu niên của anh phần lớn nằm trong sách."

"Đại khái thế. Chán lắm phải không?"

"Đấy không gọi là chán." Khương Nhu không đồng tình: "Người ta bảo đọc sách mở rộng bề rộng của đời sống. Lúc tôi còn ở nhà cày đề tới đêm, thì anh đã 'đi khắp thế giới' phá án rồi, à mà truyện trinh thám cũng có thể viết từ góc độ tội phạm nữa chứ nhỉ? Hồi hộp hơn ấy."

Cô hỏi: "Anh thích phá án hay là phạm án hơn?"

Một câu vô tâm nhưng Lý Hoài Chu không đón lời.

Đèn trần đổ những khoảng tối sáng bất đều lên giữa mày anh ta, trông hơi âm u.

"Mỗi dòng đều có sách đáng đọc, chỉ cần chất lượng tốt thì tôi đều chấp nhận."

Anh ta không cho đáp án dứt khoát, mà lái đề tài: "Chắc cấp hai của cô thú vị hơn tôi nhiều."

"Đến lượt tôi rồi nhỉ?"

"Đến lượt cô."

"Để tôi nghĩ đã..." Khương Nhu chậm rãi nhớ lại: "Bố mẹ tôi đều là giáo viên, cái này anh nhớ chứ? Tôi học cấp hai ngay trường họ dạy."

Hoàn cảnh như vậy khó tránh khỏi chút vi tế.

"Trong ngôi trường ấy, các thầy cô thường đem con cái nhau ra so." Cô cố làm giọng nhẹ tênh: "Tất nhiên không nói thẳng ra, ngoài mặt êm ấm, sau lưng dạy tôi thì luôn lôi con người ta ra làm ví dụ, như ai đoạt giải nhất thi học sinh giỏi, ai có sản phẩm thủ công được đem đi triển lãm, ai lại đứng nhất khối..."

"Người lúc nào cũng nhất khối là cô bé ở đối diện nhà tôi."

Đèn neon ngoài cửa chớp tắt chớp sáng, Khương Nhu nhìn lớp sương mù mờ trên kính, dần ngẩn ngơ. Cô nói: "Bọn tôi bằng tuổi, nên tất nhiên bị phụ huynh coi là đối thủ, cái gì cũng phải so, điểm số, tính cách, sở thích, rồi đủ thứ lặt vặt khác. Tôi không muốn thua, chỉ còn cách cắm đầu học, túi áo đồng phục lúc nào cũng nhét một cuốn từ vựng... Nghĩ lại thì ngày nào tôi cũng tự ép mình mệt rũ."

Lý Hoài Chu khẽ an ủi: "Vất vả rồi."

"Qua hết rồi mà." Khương Nhu mỉm cười: "Vui cũng nhiều chứ! Năm lớp 8 trường tổ chức đi dã ngoại leo núi..."

Cô không muốn bầu không khí quá nặng, bèn kể lể mấy chuyện ăn chơi: du lịch, công viên giải trí, đại hội thể thao.

Nói đến tiêu khiển thường ngày, Khương Nhu hơi ngượng: "Học căng quá nên tôi không mê đọc, xem anime nhiều hơn... kiểu 'Thủy thủ Mặt Trăng' ấy."

Nghe đến đây, Lý Hoài Chu cười hiểu ý: "Ừ, nhiều bạn nữ lớp tôi cũng xem."

Tối nay nói chuyện phiếm rất vui, Khương Nhu thao thao bất tuyệt hơn mười phút, đến khô cả miệng.

Trời đã khuya, Lý Hoài Chu còn trực ca không thể tiễn cô, để an toàn, đúng chín giờ, Khương Nhu lưu luyến chào anh ta.

Chuyện khác lại hẹn lần sau nói tiếp.

Cửa cảm ứng mở dần, gió lạnh lẫn bụi tuyết ập vào ầm ào. Khương Nhu vẫy tay rời đi, cánh cửa khép lại sau lưng cô, chặn đứt luồng sáng ấm trong tiệm.

Cô bước đi như thường. Băng qua đường, rẽ qua góc phố, cho tới khi thân hình hoàn toàn chìm vào bóng tối của các khối nhà, thoát khỏi tầm mắt của cửa hàng tiện lợi. Khương Nhu đưa tay, đầu ngón tay ghì chặt lên bức tường thô ráp bên cạnh, hít một hơi dài, thật sâu. Không khí băng buốt như vô số kim nhỏ xuyên vào phổi, mang theo một luồng đau nhói.

Cô lặp đi lặp lại trong đầu chuyện đêm qua, chiếc móc mèo trắng rơi khỏi áo khoác của Lý Hoài Chu.

Giống hệt.

Trùng khớp y hệt món đồ bị mất của nạn nhân thứ ba trong bản tin thời sự.

Khi ấy, hàng ngàn ý nghĩ lướt qua đầu cô. Phản ứng đầu tiên là trùng hợp. Có khi chỉ là cùng mẫu? Dù sao móc mèo trắng mới hot dạo gần đây, đầy đường đều có, Lý Hoài Chu tình cờ mua một cái cũng quá bình thường.

Nhưng ý nghĩ thứ hai lập tức ập tới, như một chậu nước đá dội vỡ mọi ảo tưởng vô hại. Tại sao anh ta lại mua?

Khương Nhu chắc chắn, Lý Hoài Chu không ưa mèo. Cô nhớ rất rõ, hai lần dẫn anh ta đi cho mèo hoang ăn, lũ mèo chỉ cần ngửi thấy mùi anh ta là như gặp kẻ địch, cong lưng rít gào cảnh cáo.

Còn anh ta từ đầu tới cuối chỉ đứng lạnh mắt nhìn, trong ánh mắt không có chút yêu mến hay thương xót nào.

Một người chẳng hề hứng thú với mèo, tại sao lại mua móc mèo, còn giữ sát bên trong túi?

Đúng rồi. Còn bản "lập hồ sơ" về tên sát nhân liên hoàn. Cô độc, khó hòa nhập, không được tôn trọng, ở một căn nhà riêng lẻ...

Tất cả đầu mối, ngay khoảnh khắc đó như đang chỉ vào một sự thật rợn người.

Nhưng thế thì võ đoán quá chăng? Khương Nhu tự phản bác mình. Trong Giang Thành, người khớp ba tiêu chí ấy ít nhất cũng cả chục ngàn, xác suất Lý Hoài Chu là kẻ giết người, nhiều lắm chỉ một phần vạn.

Vậy... cộng thêm cái móc mèo trắng thì sao? Đồng thời thỏa cả bốn điều kiện, xác suất có phải tụt còn một phần nghìn, thậm chí một phần trăm, một phần mười?

Rồi lại nghĩ, làm gì có sát thủ liên hoàn nào như anh ta? Hiền lặng, bị du côn bắt nạt mấy lần mà lần nào cũng nhẫn nhịn. Tính khí Lý Hoài Chu quá mềm, cả khí chất lẫn hành vi đều cách xa hình tượng "sát nhân".

Khương Nhu tiếp tục tranh luận với chính mình. Lỡ đâu là ngụy trang thì sao? Đời thực có phải phim đâu, tốt xấu của một người sao nhìn mặt đoán ngay được?

Cô cầm cái móc, theo bản năng muốn chạy, chạy ngay tức khắc khỏi căn nhà ấy, tới một nơi có đèn có người. Cô còn nghĩ đến chuyện báo án. Ý nghĩ vừa nhen nhóm liền bị nỗi sợ sâu hơn đè bẹp.

Cô lấy gì để báo? Một món móc treo thấy đâu cũng có? Cảnh sát có tin không? Họ có thể vì một vật nhỏ nhặt đến mức còn chẳng đáng gọi "chứng cứ" mà tin Lý Hoài Chu là kẻ sát nhân chấn động cả nước sao?

Hơn nữa nếu Lý Hoài Chu đúng là hung thủ, dám mang theo bên người, nhất định đã xử lý cái móc, rất khó giám định dấu vết.

Đến lúc đó báo không xong, Khương Nhu còn tự rước lấy trả thù.

Vậy cô có thể chạy không? Giả thuyết đáng sợ nhất như con rắn độc cuộn quanh tim.

Lý Hoài Chu thực sự ngủ rồi ư? Có khi nào đang giả vờ ngủ không?

Kẻ đã giết ba phụ nữ, lý ra phải cảnh giác cực cao. Nhỡ anh ta vẫn còn thức thì sao? Nhỡ anh ta đang hé mắt qua mí mắt khép hờ, lặng lẽ dõi theo từng động tác của cô thì sao?

Toàn thân Khương Nhu lạnh toát. Cô như cảm thấy cái nhìn ấy đang dính chặt trên lưng mình, săm soi, chờ đợi, chỉ cần cô dám cầm cái móc lao về phía cửa... Người đàn ông trông vô hại nằm trên sofa kia có bật dậy trong chớp mắt, làm với cô điều anh ta đã làm với ba người phụ nữ trước, biến cô thành nạn nhân ngay trong chính nhà anh ta?

Khương Nhu không dám đánh cược. Tiến thoái lưỡng nan, đi trên băng mỏng.

Trong khoảnh khắc ấy, cô buộc phải chọn. Một quyết định lý trí đến gần như lạnh lùng.

Bất kể Lý Hoài Chu có phải hung thủ hay không, cô không được chạy, cũng không được lộ ra khác thường.

Cô phải giả bộ như chẳng phát hiện gì, tiếp tục đóng vai "Khương Nhu" ngây thơ, vô tri, hơi dựa dẫm, coi anh ta là chỗ nương tựa, diễn cho trọn, không sứt mẻ.

Cái móc mèo trắng trong tay như nặng cả ngàn cân, lớp lông mịn chạm vào tay mà lạnh như chạm trúng xác chết. Cô nuốt cơn sợ cuộn trào trong dạ, nhét nó lại vào túi áo Lý Hoài Chu, rồi, như một người bạn biết điều, gấp phẳng phiu áo khoác, nhẹ nhàng đặt sang đầu kia của sofa.

Tiếp theo phải làm gì? Khương Nhu nghĩ vài giây, gắng gượng đôi chân mềm nhũn bước tới bàn, kéo ghế, nhắm mắt nằm gục xuống.

Đó là ám hiệu cô gửi cho Lý Hoài Chu: Bên cạnh anh, tôi thấy rất an toàn. An toàn tới mức, ở một nơi xa lạ, tôi vẫn có thể ngủ quên không hề phòng bị. Tôi chưa từng nghi ngờ anh.

...

Giờ phút này áp lưng vào tường, Khương Nhu chầm chậm thở ra một luồng khí đục. Gió lạnh quật rát mặt, cũng khiến mớ suy nghĩ hỗn loạn của cô bỗng sắc lạnh, tỉnh táo lạ thường.

Cô biết, mình đã không còn đường lui. Báo cảnh sát thì không khả thi, ít nhất là hiện tại.

Cô cần chứng cứ, một món "bằng sắt" có thể đóng đinh Lý Hoài Chu, và để lấy được nó, Khương Nhu buộc phải ở lại bên anh ta.

Nghĩ tới đây, cô tự giễu bật cười. Nói đúng hơn, Khương Nhu không thể không ở bên Lý Hoài Chu.

Nếu anh ta đúng là hung thủ, chỉ cần thái độ cô bỗng đổi khác, cố tình xa cách, đối phương sẽ dễ dàng đoán ra cô đã nghi ngờ.

Một kẻ coi mạng người như cỏ rác sẽ xử lý nhân chứng dám nghi ngờ mình thế nào?

Xác chết là thứ giữ bí mật giỏi nhất.

... May trong cái rủi, đến giờ phút này, cô vẫn an toàn.

Tình huống xấu nhất hiện tại là liệu Lý Hoài Chu có coi cô là con mồi tiếp theo? Sau Từ Tĩnh Như, sẽ đến lượt cô ư?

Khương Nhu ngẩng đầu, nhìn về phía cửa hàng tiện lợi, tấm biển trên cửa mờ sáng, như con mắt độc nhãn rình trong đêm. Trong vụ án giết người liên hoàn ở Giang Thành, hung thủ mỗi lần chỉ giam giữ một nạn nhân, thời gian là mười lăm ngày.

Còn mười hai ngày nữa.

Đó là đồng hồ đếm ngược tới lúc ra tay của hung thủ, cũng là giới hạn sống còn duy nhất của Từ Tĩnh Như.

Lý Hoài Chu có phải hung thủ không?

Trong mười hai ngày này, Khương Nhu buộc phải làm rõ.

Biết đâu cô có thể cứu được Từ Tĩnh Như.

Về sau, những người phụ nữ có khả năng thành nạn nhân nữa cũng sẽ không phải chết.

Vì vậy sáng nay, cô chủ động nhắc chuyện cha mẹ mất sớm, để hạ bớt cảnh giác của Lý Hoài Chu, nhân thể đề nghị hai người "đổi vai kể chuyện".

Biết đâu có thể moi được sợi chỉ mảnh nào đó từ những cuộc trò chuyện.

"Anh thích phá án hay là phạm án hơn?"

Đêm gặp lại, cô thậm chí ném thẳng câu ấy ra, nhìn gương mặt anh ta chìm xuống, tim cô run bắn, nhưng trên mặt vẫn phải giữ vẻ hiếu kỳ vừa đủ.

Lý Hoài Chu.

Cô lặng lẽ đọc cái tên ấy.

Người ít lời, cô độc, đôi khi bộc lộ chút thiện ý và dịu dàng đó có phải hung thủ không?

Khương Nhu không chắc câu trả lời. Cũng như cô không biết cuộc đối thoại qua lại tối nay với Lý Hoài Chu rốt cuộc là cô lo xa, đa nghi quá mức, hay là cuộc đấu thử từng bước giữa thợ săn và con mồi.

Nhưng rồi sẽ biết thôi.

Khương Nhu hít sâu một hơi, đứng thẳng dậy, vuốt lại mái tóc bị gió đánh rối.

Gió tuyết ập vào, lạnh thấu xương.

Cô không né tránh, ngược gió, từng bước đi vào đêm đen vô tận.

2945 words
23.08.2025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com