Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🗝️ Chương 13 🗝️: Từ Tĩnh Như

Editor: Qin

Từ Tĩnh Như không phân biệt được, bây giờ là ngày thứ mấy bị giam giữ.

Nơi này quá ngột ngạt, quá chật hẹp, không có cửa sổ, tường ngấm mùi mốc không lọt nổi ánh sáng, bốn bề đen kịt, không thể phán đoán thời gian.

Cô ấy ở trong đó, như con chim trong lồng.

Chắc là ngày thứ ba, hoặc ngày thứ tư.

Thế nhưng từ khi bị bắt cóc đến giờ, Từ Tĩnh Như chỉ ăn có hai bữa.

Cơn đói như con dao cùn, cứ đảo qua đảo lại trong ổ bụng, còn khổ hơn là những vết thương chằng chịt trên người.

Hung thủ vụ án giết người liên hoàn ở Giang Thành là một kẻ biến thái tâm lý triệt để.

Hồi tưởng những gì mấy ngày nay đã trải qua, Từ Tĩnh Như lạnh toát cả người.

Ngày thứ hai sau khi cô ấy bị bắt cóc, hung thủ có tới một lần, mang theo một bát cơm chiên trứng.

Đa phần là ngày thứ hai, Từ Tĩnh Như không nắm chắc, chỉ biết mình đã ngủ một giấc.

Người đàn ông đẩy cửa, mang theo một vệt sáng mỏng.

Khác với hình tượng hung thần ác sát, âm u độc địa mà cô ấy tưởng tượng, kẻ sát nhân là một thanh niên gầy gò tái nhợt, mặc một chiếc áo mưa kín mít.

Từ Tĩnh Như thầm ngạc nhiên nghĩ, đây chính là tên sát thủ khiến cả thành phố người người lo lắng hay sao? Hắn trông quá đỗi bình thường, đứng ở cửa không nói một lời, chẳng khác gì phần lớn người qua đường.

Chẳng bao lâu, cái "bình thường" ấy bị chính đối phương xé tan tành.

Trong ánh nhìn im lặng mà căm phẫn của Từ Tĩnh Như, người đàn ông chầm chậm bước tới gần, bàn tay phải nắm lấy cổ cô ấy.

"Biết tôi là ai không?"

Giọng hắn bằng phẳng, không một gợn sóng.

"Anh đừng giết tôi."

Răng Từ Tĩnh Như va vào nhau lập cập: "Anh muốn gì? Nhà tôi có thể cho anh tiền... tôi sẽ không báo cảnh sát."

Bình tĩnh.

Cô ấy tự nhủ trong lòng.

Vừa tỉnh lại Từ Tĩnh Như đã kiểm tra, điện thoại của cô biến mất, trên người không có thứ gì có thể liên hệ bên ngoài hoặc chống cự.

Sau đói khát và mất nước kéo dài, cô ấy không thể đánh lại một gã đàn ông trưởng thành, huống hồ còn có một đoạn xích sắt kiềm chế cô ấy vào tường.

Giãy giụa chỉ làm đối phương nổi giận, thà bình tĩnh lại, dò xét ý đồ của hắn, còn hơn vô nghĩa mà chửi ầm lên.

Trái với mong muốn, kẻ sát nhân chẳng biểu hiện gì, thậm chí vì Từ Tĩnh Như dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà dường như nảy sinh giận dữ.

Bàn tay đang bóp cổ cô dần dần siết chặt.

Hắn nói: "Trả lời câu hỏi của tôi."

Câu hỏi nào?

Cổ đau nhói, hô hấp khó khăn, nước mắt Từ Tĩnh Như ào ạt tuôn, cô ấy dùng chút lý trí còn sót lại để đáp: "Anh... là hung thủ vụ án giết người liên hoàn ở Giang Thành."

Cô ấy nhớ ra rồi.

Bản tin có nói, kẻ sát nhân đối với nạn nhân mang ham muốn khống chế và bạo ngược rất mạnh, nói cách khác, hắn muốn nhận được sự phục tùng của nạn nhân.

Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô ấy, không giống đang nhìn người, mà như đang đánh giá một con súc vật chờ làm thịt.

Bàn tay siết cổ vẫn chưa buông, hõm ngón cái chặn ngay động mạch cảnh đang đập, như thể đang đánh giá phản ứng tiếp theo của cô ấy.

Từ Tĩnh Như lờ mờ hiểu ra, tạm gác lòng tự trọng sang một bên: "Xin anh tha cho tôi được không? Tôi có thể cho anh bất cứ thứ gì, thật đấy."

Phản ứng này hiển nhiên hợp ý hắn hơn lúc trước, lực khóa cổ lơi đi một chút, đủ để cô ấy hít không khí vào.

Một thằng khốn khoái trá trước nỗi sợ của người khác, lấy việc hành hạ phụ nữ để bù đắp tự tôn.

Từ Tĩnh Như ở trong lòng chửi hắn cả ngàn vạn lần, ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn đáng thương.

Đây là phép thử nhỏ cô ấy làm ra để bớt chịu đau đớn.

Người đàn ông buông cô ấy ra, ném một hộp cơm xuống đất: "Ăn."

Từ Tĩnh Như gắng nín cơn run, ngồi xổm nhặt hộp cơm lên, nhân ánh sáng từ hành lang hắt vào, nhanh chóng quan sát gian phòng giam này.

Rất nhỏ, chừng sáu mét vuông, tường loang lổ, trống trơn không vật dụng.

Không đúng.

Ánh mắt cô ấy dừng ở một chỗ, da đầu bỗng chốc nổ tung.

Đó là máu sao?

Những mảng chất lỏng nâu sẫm đã đông đặc rơi vãi thành từng mảng lớn dưới đất, rìa có những đường cung đứt quãng do bị kéo lê tạo thành.

Từ Tĩnh Như hiểu ra vì sao ở đây lại phảng phất mùi hanh hanh của rỉ sắt thối rữa.

Cô ấy không kìm nổi, đưa tay bịt miệng khô khốc.

Giọng người đàn ông lạnh ngắt: "Ăn."

Đây là bữa cơm dằn vặt và đau đớn nhất cô ấy từng ăn.

Bên hông là vết máu của những nạn nhân trước kia sau khi bị hành hạ, trước mặt là hung thủ chân chính gây ra tất cả cái chết.

Còn bản thân Từ Tĩnh Như, sau đầu đau nhói không ngừng, xé toạc từng sợi thần kinh.

Cô ấy vừa rơi nước mắt vừa máy móc nuốt xuống những hạt cơm khô cứng, sau đó thật sự buồn nôn ăn không nổi nữa, cắn răng hỏi người kia: "Có thể... cho ít nước không?"

Cô ấy đã rất lâu không được uống nước rồi.

Âm điệu yếu ớt này được cô ấy cầm chừng rất khéo, giữ đúng nỗi kinh hoàng mà nạn nhân nên có.

Còn trong lòng Từ Tĩnh Như nghĩ, phải dùng nước và thức ăn dự trữ đủ năng lượng, thì mới có thể ra tay phản công vào lúc thích hợp.

Nghe vậy người đàn ông khẽ cười, quay người đi về phía cửa.

Từ góc chết ngoài cửa mà Từ Tĩnh Như không nhìn thấy, hắn xách lên một chai nước khoáng.

Từ Tĩnh Như chợt hiểu, hắn cố ý.

Như mèo chìa vuốt trêu chuột, rõ ràng mang nước theo mà hắn vẫn phải đợi mình chủ động mở miệng xin.

Vừa là trò đùa giỡn, cũng đủ hành hạ lòng tự tôn của cô ấy.

Hắn tùy tiện ném chai nước khoáng qua, Từ Tĩnh Như chẳng kịp nghĩ nhiều, vặn nắp uống.

Nước mát tưới dịu cổ họng khô rát, động tác nuốt của cô ấy gần như ngấu nghiến, một hơi uống hết quá nửa chai, sặc đến ho không dứt.

Hắn nhìn cô một lúc, quay người rời đi, đóng sập cửa sắt.

Lần chạm mặt đầu tiên với tên sát nhân trong phòng giam kết thúc như thế.

Không phải đối diện hắn nữa, Từ Tĩnh Như thở phào, lần mò lùi về góc tường, đầu ngón tay vô tình chạm vào một chỗ gồ ghề không rõ.

Đó là cục máu đã đông lại trên nền.

Cô ấy giật bắn rụt tay, gắng hết sức kìm ý nghĩ miên man, nhưng đầu óc vẫn vô thức tản ra.

Ở đây, nghĩ là việc duy nhất có thể làm.

Máu của ai? Của mấy nạn nhân trước ư? Hắn đã làm gì với họ? Họ... đã chết trong căn phòng tối này sao?

Giả thiết cuối khiến cô ấy rợn tóc gáy.

Đau đớn và sợ hãi bị bóng tối phóng đại vô hạn.

Từ Tĩnh Như thấy mình đang chìm xuống một biển sâu không đáy, tứ chi dần tê dại, dần dần, cô ấy không thở nổi.

Chính trong tình cảnh ấy, tên sát nhân lần thứ hai đẩy cửa bước vào.

Nghe tiếng khóa xoay lách cách, Từ Tĩnh Như đáng thương sinh ảo giác, thấy bố mẹ và cảnh sát mặt đầy lo lắng lao về phía mình.

Chớp mắt lần nữa, nơi cửa chỉ còn cái bóng gầy dài thuộc về tên sát nhân.

Mọi chuyện xảy ra sau đó, không nghi ngờ gì, là một cơn ác mộng bất ngờ ập tới.

Tát, đấm, đá... Người đàn ông đấm đá cô ấy, Từ Tĩnh Như như biến thành một mảnh vải đẫm máu, bị vò xé tùy tiện rồi quẳng bừa xuống đất.

Thì ra đây là dụng ý hắn mặc áo mưa, quấn kín người để tránh vệt máu văng tung tóe.

Đau quá.

Dưới bạo lực tuyệt đối, lý trí tan tác, cô ấy chỉ nhớ mình hết lần này đến lần khác cầu xin, mà chẳng được đáp lại.

Nói chính xác thì nỗi đau của Từ Tĩnh Như là chất kích thích của đối phương.

"Trong lòng đang chửi tôi, đúng không?"

Giọng hắn như nhúng băng: "Các người đều khinh thường tôi..."

Hắn đang nói gì? Hắn nói với ai?

Từ Tĩnh Như không biết.

Đến khi cô ấy gượng khỏi cơn đau, người đàn ông đã đóng cửa bỏ đi.

Máu trào ra từ mũi, Từ Tĩnh Như quệt một cái, đặc và nóng.

Cô ấy hiểu nguồn gốc những vệt máu trong phòng tối.

Nước mắt gần như khóc khô, toàn thân đều đau.

Từ Tĩnh Như nhắm mắt, chầm chậm tựa vào bức tường phía sau, co người lại, cố gắng giữ sức.

Ngón tay vô thức lướt qua mặt tường, cô ấy bỗng khựng lại.

Cảm giác trên tường không đúng.

Không phải chất liệu thô phẳng, mà là những chỗ lõm có quy luật, rất nông, gần như khó nhận ra, như là...

Vết khắc.

Khắc gì?

Tim Từ Tĩnh Như hẫng một nhịp.

Trong bóng tối tuyệt đối này, xúc giác trở thành mắt cô ấy. Từ Tĩnh Như duỗi ngón trỏ, như người mù đọc chữ nổi, cẩn thận lần trên tường mà nhận.

Đầu ngón lướt qua một nét rạch thẳng đứng, rồi một phẩy ngắn.

Dấu vết đứt quãng, khắc rất sâu, mang sức mạnh liều lĩnh, tuyệt vọng.

Là một chữ.

Nhịp tim bắt đầu dồn dập.

Hết lần này đến lần khác, Từ Tĩnh Như dùng đầu ngón tay viền theo chữ ấy, trong đầu mù mịt ráp lại từng nét vỡ vụn.

"Sống"

Là chữ "Sống"!

Như có luồng điện chạy vọt từ đầu ngón tay, Từ Tĩnh Như bật mở mắt.

Còn nữa... còn nữa!

Ở sát bên, cô ấy lại sờ thấy những vết khắc tương tự.

Lộn xộn hơn, cẩu thả hơn.

Cô ấy có thể hình dung từng có một người phụ nữ, dùng móng tay gần như gãy rớm máu, liều mạng khắc lại lời trăn trối.

Từ Tĩnh Như dồn hết chú ý, cẩn thận phân biệt.

"... tiếp..."

Môi cô ấy mấp máy không thành tiếng, thầm đọc hai chữ ấy trong lòng.

Sống... tiếp...

Sống tiếp.

Không phải "cứu tôi", cũng không phải trút xả tuyệt vọng và oán hận, vào khoảnh khắc cuối đời, điều người phụ nữ để lại cho kẻ đến sau chỉ là ba chữ ấy.

Cô ấy biết mình đã hết đường sống, nhưng cô ấy hy vọng người tiếp theo bị nhốt ở đây có thể sống tiếp.

Hốc mắt Từ Tĩnh Như cay xè, cố nuốt cục nghẹn trong cổ, ngón trỏ tiếp tục dịch chuyển.

Trên mặt tường, còn nhiều nét chữ khắc từng nét một.

"Bố mẹ, con yêu hai người."

"Đừng sợ."

"Nhất định phải trốn ra ngoài!"

Những dòng chữ này là ai khắc?

Trong thoáng chốc, vô số mảnh tin tức ùa về trong óc, Từ Tĩnh Như nhớ ra mấy cái tên ấy.

"...Phùng Doanh, nhân viên ngân hàng... Trang Trúc Thanh, nhân viên công tác xã hội..."

Trước khi trở thành những cái tên lạnh ngắt trong bản tin, họ đều từng là những con người bằng xương bằng thịt, biết chảy máu, biết khóc.

Máu mũi vẫn đang chảy ròng, lướt qua cổ áo, rơi xuống đất.

Như có ma xui quỷ khiến, Từ Tĩnh Như đưa tay sờ nền nhà trước mặt.

Quả nhiên, ở đó cũng chi chít dấu máu các nạn nhân trước để lại, hòa vào máu của cô ấy không một tiếng động.

Ấm nóng, lạnh băng.

Tươi mới, cũ kỹ.

Máu của họ chảy chung làm một.

Tự dưng Từ Tĩnh Như nghĩ, người phụ nữ để lại vũng máu này, khi đó hẳn cũng đau lắm.

Cô ấy có phải cũng đã sợ đến rơi nước mắt không? Có phải cũng từng ôm một tia hy vọng, nắm chặt khả năng được sống tiếp?

Vào giây phút cuối cùng của đời mình, những người phụ nữ ấy đã nghĩ gì?

Tựa như một thứ cộng hưởng vi tế nào đó.

Trong căn phòng tối nơi thời gian như ngừng chảy này, bốn người phụ nữ ôm chung một tâm trạng, chịu chung một nỗi đau, khao khát chung một phép màu để sống tiếp.

"Hức...!"

Từ Tĩnh Như ôm mặt, nước mắt rốt cuộc trào ra.

Vì chính mình, vì từng người phụ nữ đã khuất, vì mọi tiếng kêu cứu chẳng bao giờ còn vang lên nổi trong căn phòng này.

2273 words
23.08.2025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com