🗝️ Chương 4 🗝️: Lý Hoài Chu
Editor: Qin
Từ sau khi quen biết Khương Nhu, Lý Hoài Chu bắt đầu hưởng thụ trò chơi mèo vờn chuột.
Trước đó, anh ta vốn khinh thường những câu xã giao hời hợt, phép tắc giả dối, sự tiếp cận đầy mục đích... tất cả đều khiến anh ta thấy vừa nhàm chán vừa ồn ào.
Sự xuất hiện của Khương Nhu là một ngoại lệ.
Không phải vì Lý Hoài Chu nảy sinh thứ tình cảm thân thiết dịu dàng gì với cô, mà là vì anh ta đã không còn coi Khương Nhu là một "con người" nữa.
Trong mắt anh ta, cô đã biến thành một con mồi sống động, đầy thách thức, bị anh ta nắm gọn trong lòng bàn tay mà đùa bỡn.
Thú vị hơn nhiều, phải không?
Tối hôm đó, Khương Nhu đứng bên quầy thu ngân, vụng về vẽ tay anh ta, tiếng bút chì sột soạt vang mãi không ngừng. Lông mày cô lúc thì hơi nhíu lại, lúc lại giãn ra, toàn tâm toàn ý.
Cùng lúc ấy, Lý Hoài Chu cúi đầu, suýt nữa thì không nhịn nổi ý cười.
Khương Nhu đang chăm chú quan sát một phần của anh ta, mà chẳng hề biết chính bản thân mình đang bị Lý Hoài Chu ghi nhớ kỹ hơn nữa, từ thói quen, sở thích cho đến nỗi sợ hãi, không bỏ sót điều gì.
Càng không thể ngờ, đôi bàn tay chỉ cách mình gang tấc ấy đã từng giết người, giấu xác, vô số lần nhuộm đầy máu và nước mắt, để rồi Lý Hoài Chu phải tốn công tẩy rửa sạch sẽ, không để lại dấu vết.
Cô còn nói: "Xương tay rất đẹp."
Như một con nai lạc bước vào hang sói, chẳng hay biết gì về cái chết đang đến gần, còn chủ động cọ vào nanh vuốt của kẻ săn mồi.
Lúc sắp đi, cô tặng anh ta kem dưỡng tay và vài viên kẹo.
Kem dưỡng tay.
Khương Nhu vậy mà lại lo bàn tay anh ta sẽ bị nứt nẻ vì lạnh.
Một đôi bàn tay sẽ dùng để kết thúc mạng sống của cô.
Lý Hoài Chu chậm rãi thưởng thức sự châm biếm đen tối ấy, rồi trước khi cô bước ra màn gió tuyết, đưa cho cô một chiếc ô.
Mục đích của anh ta không phải vì quan tâm.
Đó là miếng mồi mà anh ta thả xuống.
Cho mượn ô, nghĩa là đã có một lý do hợp tình hợp lý để quay lại trả.
Tức là Khương Nhu sẽ lại đến, chủ động và tất yếu trở về trong tầm mắt anh ta, để anh ta một lần nữa nắm quyền khống chế.
Lý Hoài Chu thích cái cảm giác được bao quát toàn cục.
Một ngày trôi qua nhanh chóng, tối nay anh ta vẫn trực ca đêm. Khoảng tám giờ, Khương Nhu đúng hẹn bước vào cửa hàng tiện lợi.
Tâm trạng cô đang rất tốt, vừa vào đã thẳng tiến tới quầy thu ngân, niềm vui ánh rõ trên gương mặt: "Bức vẽ hôm qua được thầy khen đó, nói là tiến bộ nhiều lắm."
Lý Hoài Chu: "Chúc mừng nhé."
Hai chữ kèm theo nụ cười nhạt, là toàn bộ nhiệt tình anh ta dành cho cuộc trò chuyện này.
"Phải cảm ơn anh đấy. À đúng rồi, còn ô của anh."
Khương Nhu trả lại chiếc ô nguyên vẹn, thuận miệng hỏi: "Anh đã dùng kem dưỡng tay chưa? Thấy thế nào?"
Kem dưỡng tay?
Lý Hoài Chu nhớ tới màu xanh bạc hà ấy.
Anh ta quả thật đã dùng nó rất cẩn thận, chậm rãi, tỉ mỉ xoa kem lên từng ngón tay, từng đốt tay, từng vết sẹo mới hay cũ.
Để rồi, đến một ngày khi anh ta bóp chặt cổ Khương Nhu, bịt kín miệng mũi cô, biết đâu cô còn có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc này.
Dĩ nhiên, những lời này không thể nói thẳng ra. Lý Hoài Chu biết rõ đâu mới là phản ứng nên có.
Nụ cười nhẹ hiện lên, vừa giống ngượng ngùng lại vừa như cảm kích: "Có dùng, mùi rất thơm. Cảm ơn cô nhé."
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay phải qua quầy thu ngân, trao cho Khương Nhu một ly sữa nóng hổi.
"Cho cô đấy."
Lý Hoài Chu: "Giữ ấm."
Khương Nhu mở to mắt kinh ngạc:
"Cho... tôi?"
"Ừ, không cần trả tiền."
Nhận được câu trả lời chắc nịch, Khương Nhu mới nâng ly lên, vừa mừng vừa ngại khẽ nói một tiếng cảm ơn.
Ngón tay cô bị lạnh đến đỏ ửng, vội vàng ngửa đầu uống một ngụm, nhưng bất ngờ lại khẽ nhíu mày.
Lý Hoài Chu: "Ngọt quá à?"
Anh ta nhớ Khương Nhu hay mua kẹo, nên đã cố ý bỏ thêm khá nhiều đường cát trắng.
"Không phải."
Khương Nhu nuốt chỗ sữa trong miệng xuống:
"Mùi vị rất ngon, chỉ là tôi uống vội quá nên bị bỏng."
Ngây thơ, bộc trực, chẳng có chút phòng bị.
Lý Hoài Chu vẫn giữ nguyên vẻ mặt không đổi, nhìn cô khẽ cúi đầu, men theo miệng ly mà thổi cho nguội bớt, đợi sữa không còn sôi, mới "ực" một hơi lớn.
Dòng sữa ấm áp theo thực quản lan tỏa khắp tứ chi, Khương Nhu thỏa mãn khẽ thở dài: "Tuyệt thật. Ngoài kia lạnh tê người, uống chút gì nóng, cảm giác như cả người sống lại vậy."
Vừa uống, cô vừa trò chuyện: "Tối qua lúc tôi về trường, gió thổi như tiếng quỷ khóc sói gào vậy. May mà có cái ô anh cho, nếu không chắc tôi cũng như mấy đứa bạn cùng phòng, sốt cao mãi không hạ rồi phải vào viện truyền nước."
Khương Nhu ngẩng lên nhìn anh ta, trong giọng mang theo quan tâm: "Còn lúc anh tan ca thì sao? Có lạnh không?"
"Cũng tạm."
Lý Hoài Chu nói: "Tôi tan ca vào buổi sáng, ấm hơn ban đêm."
Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó.
Bụng Khương Nhu đói cồn cào, uống xong sữa liền đi về phía quầy đồ nóng.
Lý Hoài Chu lặng lẽ không lên tiếng, đợi cô hoàn toàn quay lưng lại mới để ánh mắt tùy ý lướt qua chiếc cổ mảnh mai ấy.
Tựa như cọng sậy nơi tuyết trắng, sắp bị gió bẻ gãy.
Bất chợt, cửa tiệm bật mở, kèm theo một giọng nam hống hách quen thuộc: "Này, lấy cho ông đây bao thuốc đắt nhất."
Là đám lưu manh vẫn thường đến gây sự.
Sắc mặt Lý Hoài Chu chợt sa sầm.
"Ông đây đang nói chuyện với mày đấy, không nghe à?"
Tên tóc vàng ngậm điếu thuốc, mất kiên nhẫn đá mạnh một cú vào kệ hàng, phát ra tiếng chói tai ken két.
Lý Hoài Chu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc tràn ra trong không khí.
Đây là điềm xấu. Say rượu khiến con người ta trở nên nóng nảy, dễ mất lý trí.
Anh ta không muốn tự chuốc thêm rắc rối, kéo theo cảnh sát đến.
Tên đàn em đầu đinh có vẻ biết điều hơn, vội kéo tay áo tóc vàng: "Anh đừng nóng. Em biết hôm nay anh bực, mình về nhà nói chuyện cho hạ hỏa."
Không ngờ mặt mũi tên tóc vàng càng khó coi, hắn cao giọng: "Hạ hỏa? Hạ cái gì mà hạ? Tao có say đâu!"
Đàn em gượng cười dỗ: "Phải phải, anh tỉnh lắm, hoàn toàn tỉnh táo."
"Còn mày." Hắn liếc sang Lý Hoài Chu: "Bao thuốc tao bảo đâu?"
Đối mặt với chúng, Lý Hoài Chu ngay cả giả vờ cũng lười, rút một bao thuốc: "Quét mã thanh toán."
Có lẽ bị thái độ dửng dưng của anh ta chọc giận, hoặc là bao nhiêu bực dọc tích tụ lâu nay bỗng bùng nổ, tên tóc vàng loạng choạng mất một lúc mới hiểu được ý anh ta, rồi sau vài giây im lặng, bỗng như núi lửa phun trào: "Ra vẻ cái quái gì?"
Cơn giận đến nhanh không kịp trở tay, hắn lao thẳng tới quầy thu ngân, nghiến răng túm lấy cổ áo Lý Hoài Chu, đôi mắt đỏ ngầu như muốn lồi ra: "Lần nào cũng cái bộ dạng sống dở chết dở này. Mày cũng coi thường ông hả?"
Đám đàn em bị dọa choáng váng, cuống quýt chạy tới khuyên can.
Mặt Lý Hoài Chu vẫn không đổi sắc, vừa định xoay tay nắm lấy cổ tay hắn thì trong khóe mắt, một tia sáng trắng vụt qua.
Là Khương Nhu.
Cô giơ cao điện thoại, đang quay video, ống kính nhắm thẳng vào gương mặt méo mó của tên tóc vàng.
"Đồn công an cách đây không xa đâu."
Giọng Khương Nhu căng chặt như dây cung, Lý Hoài Chu nghe rõ sự run rẩy trong đó: "Nếu các người còn gây rối, tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
Nhìn kỹ mới thấy cả người cô cũng đang run.
Ý nghĩ của Lý Hoài Chu khựng lại trong giây lát.
Qua mấy ngày tiếp xúc, anh ta đã nắm được bảy, tám phần tính cách của Khương Nhu.
Hiền hòa, vô hại, dễ tin người, là một cô gái lớn lên trong nhà kính, chưa từng bị ác ý trên đời này bào mòn.
Không nghi ngờ gì, đối mặt với đám say xỉn gây sự, nỗi sợ trong lòng cô lớn hơn tinh thần chính nghĩa rất nhiều.
Trong lúc sợ đến mức run rẩy, Khương Nhu vẫn bước lên một bước để giúp anh ta thoát khỏi tình huống này.
Điều đó khiến anh ta dấy lên một cảm giác kỳ lạ, thứ cảm xúc nghẹn lại trong lồng ngực, không trồi lên cũng chẳng tan đi.
Không khí căng như dây đàn, một câu của Khương Nhu đã chọc giận tên tóc vàng, gân xanh nổi đầy trán: "Con đàn bà chết tiệt, lo chuyện bao đồng!"
Đám đàn em giữ chặt lấy cánh tay hắn, cố sức kéo về:
"Anh, bình tĩnh, con nhỏ này đang quay phim đấy!"
Tên lưu manh say rượu giống như con sói phát điên, tiếng gào của hắn khiến Khương Nhu lùi liền hai bước, mặt mày tái nhợt.
Cô sợ chết khiếp, nhưng để tỏ ra khí thế hơn, vẫn cố gắng đứng thẳng lưng: "Tốt nhất là sau này các người đừng tới gây chuyện nữa. Có đoạn video này ở đây, tôi có thể báo cảnh sát bất cứ lúc nào."
Có một tên đàn em chửi thề một tiếng.
Chúng chưa say đến mất trí, vẫn phân biệt được nên làm gì và không nên làm gì. Dù trong lòng có khó chịu thế nào với Khương Nhu, cũng chỉ có thể nuốt xuống, dịu giọng khuyên tên tóc vàng: "Anh, anh uống nhiều rồi, mình về trước đi. Hả? Muốn thuốc lá? Được, được..."
Tên đàn em liếc xéo Lý Hoài Chu: "Tính tiền! Bao thuốc này bao nhiêu?"
Lý Hoài Chu báo đúng giá.
Tên tóc vàng chửi bới vài câu, bị mấy đàn em lôi đi mất.
Tiếng cãi vã ồn ào biến mất, cửa hàng lại chìm vào yên tĩnh, chỉ còn vương mùi rượu nồng nặc đầy bạo khí.
Khương Nhu rốt cuộc buông xuống vẻ bình tĩnh giả tạo, vẫn chưa hết bàng hoàng, nghiêng người tựa vào giá hàng kim loại gần nhất.
"Sợ chết mất..."
Cô vỗ ngực, trên mặt là vẻ nhẹ nhõm xen lẫn mỏi mệt sau khi thoát nạn: "Anh không sao chứ?"
Sắc mặt Lý Hoài Chu hơi khó đoán, đáp mà như lạc đề: "Cô không nên xen vào chuyện này."
"Tại sao lại không nên?" Khương Nhu buột miệng: "Chỉ cần quay video là giải quyết được, tôi đâu thể giả vờ như không thấy."
Giọng cô bình thản như thể chuyện đứng ra đối đầu với đám lưu manh vì anh ta chỉ là điều hiển nhiên.
Lý Hoài Chu tránh ánh mắt cô, không nói thêm gì.
Kết thúc màn kịch bất ngờ, mọi chuyện sau đó vẫn diễn ra như thường lệ.
Khương Nhu mua đồ ăn nóng, ăn xong ngay tại cửa hàng, trước khi đi còn trấn an anh ta mấy câu, rồi nghiêm túc dặn dò: "Video này tôi giữ trước, nếu họ còn quay lại thì báo cảnh sát. Anh mà không quen ở đây một mình thì tôi có thể tới cùng, được không?"
Lý Hoài Chu mỉm cười có phần ngượng ngùng: "Được, cảm ơn cô."
Khác với mọi khi, sau khi tính tiền xong, anh ta nhét vào tay Khương Nhu mấy miếng miếng dán giữ nhiệt: "Giữ ấm đi, mấy hôm nữa trời sẽ lạnh hơn."
Như một lời cảm ơn, cũng như một cử chỉ thiện ý.
Khương Nhu mỉm cười cong mắt nói cảm ơn, chào "tạm biệt" rồi đi ra.
Lý Hoài Chu dõi theo bóng cô xa dần, cái bóng của chính mình lẻ loi in chặt xuống nền.
Anh ta vẫn không ngừng tự hỏi, sao Khương Nhu lại giúp mình?
Đã quen sống một mình, khi Khương Nhu chủ động bước ra đứng về phía mình, phản ứng đầu tiên của Lý Hoài Chu là bất ngờ, cảnh giác, và chút bối rối khi cục diện thoát khỏi tầm kiểm soát.
Ngay sau đó, một cảm giác lạ tràn tới, không mãnh liệt, cũng không rõ rệt, như có chiếc lông vũ khẽ lướt qua, thứ ngứa ngáy dính nhớp khiến từng sợi lông tơ sau gáy anh ta dựng đứng.
Ban đầu, Lý Hoài Chu không phân định được cảm giác đó là gì, nhưng khi một mình suy nghĩ, anh ta đã hiểu ra.
Cảm giác đó là ghê tởm.
Khương Nhu đang nghĩ gì?
Chứng kiến toàn bộ cảnh anh ta bị đám lưu manh gây chuyện, liệu cô có đang thương hại anh ta, khinh thường anh ta, cảm thấy anh ta cần cô "cứu giúp"?
Bề ngoài thì quan tâm, chu đáo, nhưng trong lòng chắc chắn nghĩ anh ta chỉ là một thằng hèn nhát không dám phản kháng, đúng không?
Nếu không phải vì ngại bị cảnh sát chú ý, anh ta đã sớm đâm dao vào tim đám khốn đó rồi.
Lý Hoài Chu mím chặt môi, tay phải thò vào túi áo ngoài, chạm vào chuỗi tràng hạt bằng ngọc lạnh lẽo.
Kỷ vật của những nạn nhân, được anh ta mang bên mình như chiến lợi phẩm.
Đầu ngón tay lướt qua từng viên ngọc tròn, anh ta cảm nhận rõ, phân biệt được cả những vết máu khô loang lổ bám trên ngọc.
Anh ta nhớ lại đôi mắt sáng rực của Khương Nhu khi cười, nhớ lại gương mặt nghiêng hiền hòa khi cô cúi đầu, và cả dáng vẻ cô đối mặt đám lưu manh, ngẩng cằm để không bị lép vế.
Trong sáng đến vậy, can đảm đến vậy, rực rỡ đến vậy.
Nhưng dựa vào đâu?
Dựa vào đâu mà những đau khổ chưa từng giáng xuống cô? Dựa vào đâu mà cô được sống sung túc, bình yên? Dựa vào đâu mà cô có thể đứng ở vị trí cao hơn mà thương hại anh ta?
Kẻ đang hạnh phúc hưởng thụ cuộc sống như Khương Nhu, càng khiến anh ta giống một con chuột cống chui rúc nơi ống cống.
Anh ta nên mổ ra lớp da thịt ấm áp đó, xem khi mũi dao kề vào cổ họng, liệu cô còn có thể nhìn mình bằng ánh mắt thương hại hay không.
Cảm giác hưng phấn quen thuộc gào thét trong cơ thể, đó là khát vọng tra tấn và giết chóc.
Lý Hoài Chu khẽ liếm đôi môi khô khốc, mở lịch trên điện thoại.
Tính ra, đã rất nhiều ngày kể từ lần gây án trước.
Qua những cuộc trò chuyện thời gian qua, anh ta đã nắm rõ hành trình sinh hoạt của Khương Nhu, mỗi ngày chỉ xoay quanh ba điểm: Đại học Giang Thành, lớp ký họa, và cửa hàng tiện lợi, khó mà tìm được cơ hội ra tay.
Cách duy nhất là trước tiên kéo gần quan hệ, rồi hẹn cô tới một nơi vắng người.
Việc này cần tốn chút thời gian, nhưng đối với một trò chơi giết người mới mẻ, đầy thú vị, Lý Hoài Chu có thừa kiên nhẫn.
Huống hồ trong những ngày từng bước tiếp cận cô, từng bước dẫn cô vào bẫy...
Cửa cảm ứng bỗng mở ra, ba cô gái trẻ ríu rít bước vào cửa hàng, tràn đầy sức sống, tiếng cười trong veo như bầy chim bất chợt sà xuống rừng.
Ánh mắt Lý Hoài Chu im lặng dõi theo.
Cô gái đầu tiên có vóc dáng gầy nhỏ, đeo kính gọng tròn, giọng nói nhỏ nhẹ.
Như chim sẻ cánh ngắn, lông xù, ưu điểm là xương nhẹ, xử lý gọn gàng.
Cô gái thứ hai, dáng người cao, tóc dài ngang hông, trong mắt ẩn giấu chút kiêu ngạo khó thấy.
Thiên nga. Anh ta kết luận trong lòng, dáng vẻ tao nhã, chiếc cổ dài, là đối tượng thích hợp nhất để bị bẻ gãy chiếc cổ mảnh khảnh ấy.
Cô thứ ba, tóc xoăn buộc thành búi, hoạt bát nhất, tiếng cười to nhất.
Giống một con vẹt lông vằn sặc sỡ ồn ào, tràn đầy năng lượng, huyên thuyên không dứt. Muốn bịt miệng thế nào đây? Dùng băng keo? Dùng dây trói? Hay trực tiếp hơn, cứa toạc cổ họng?
Lý Hoài Chu thu hồi tầm mắt, khóe môi khẽ nhếch một độ cong khó thấy.
Trong lúc chờ Khương Nhu cắn câu, đi giết vài người phụ nữ khác để giải khuây cũng không tệ.
Chẳng mấy chốc sẽ tới lượt anh ta trực ca ngày, để ban đêm có thể tìm kiếm con mồi mới.
Lần này, người bị anh ta giam trong tầng hầm sẽ là ai đây?
3031 words
22.08.2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com