Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🗝️ Chương 5 🗝️: Khương Nhu

Editor: Qin

Khương Nhu cảm thấy, hình như Lý Hoài Chu không mấy vui.

Tuy anh ta không thể hiện rõ rệt, nhưng sau khi cô dùng đoạn video quay lại để đuổi bọn lưu manh đi, vẻ mặt anh ta vẫn thoáng trầm xuống mấy giây.

Tại sao chứ? Là vì cô tự ý xen vào sao?

Nhưng lúc chia tay, Lý Hoài Chu còn tốt bụng đưa cho cô miếng sưởi giữ ấm, nhìn thế nào cũng chẳng giống dáng vẻ tức giận hay nổi cáu.

Khương Nhu nghĩ mãi không ra, nên khi gặp Trần Ấu Nghi liền kể sơ lại chuyện vừa rồi.

Đây vốn là thói quen từ nhỏ của cô: hễ gặp phải chuyện gì khó đoán khó hiểu, cô đều tìm người bạn đáng tin nhất này để hỏi xem có ý kiến gì.

"Cậu giúp anh ta, vậy mà anh ta lại sầm mặt?"

Trần Ấu Nghi phân tích: "Có thể là vì tự tôn đấy. Cậu tận mắt thấy anh ta bị đám lưu manh gây khó dễ, Lý Hoài Chu có lẽ cảm thấy mất mặt, nên mới chọn cách giữ khoảng cách với cậu để tránh lúng túng."

Khương Nhu khó hiểu: "Thật sẽ như vậy sao?"

"Anh ta là đàn ông mà." Trần Ấu Nghi nói: "Người ta thường kỳ vọng đàn ông phải mạnh mẽ, đáng tin hơn, đúng không? Họ rất coi trọng 'thể diện' và 'nam tính', mà ở phương diện này, lòng tự tôn của họ rất cao, cậu nghĩ xem, trong phim hay trong truyện, đa phần đều là nam chính cứu nữ chính, bảo vệ nữ chính, chứ mấy khi thấy ngược lại đâu."

Đây thật sự là nguyên nhân khiến Lý Hoài Chu thấy gượng gạo ư?

Khương Nhu vẫn không đoán ra.

Đám mây mù bất chợt này còn khó giải hơn câu hỏi cuối trong đề thi.

Cô và Trần Ấu Nghi bàn bạc mãi cũng không ra được kết luận.

Xui hơn nữa là, một ngày sau đó, Giang Nhung bị cảm.

May mắn là cơn bệnh không nặng, chưa đến mức sốt hay phải nhập viện, chỉ khiến toàn thân cô rã rời, yếu ớt, ho thì như cái ống bễ thủng.

Khi xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi, Khương Nhu quấn mũ, đeo khẩu trang, bên trong bên ngoài mặc ba lớp áo len, trông chẳng khác gì một quả cầu tuyết tròn vo.

Dáng vẻ ấy trông thật tội nghiệp, đến cả Lý Hoài Chu cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc trên gương mặt vốn luôn bình thản: "Cô bị sao thế?"

"Ho chút thôi."

Giọng mũi của cô khàn khàn: "Không sao đâu."

Nhiệt độ trong cửa hàng quá cao, khiến tai cô nóng bừng. Cô liền vụng về kéo khăn quàng và khẩu trang xuống.

"Đã đi khám chưa?"

"Cảm nhẹ thôi, không cần tới bệnh viện... khụ khụ!"

Khương Nhu khoát tay: "Uống vài ngày siro ho là khỏi."

Nghe giọng điệu, rõ ràng là cô chẳng mấy để tâm đến bệnh tình của mình.

Trên quầy thu ngân, một chiếc cốc giấy được đẩy tới trước mặt, hơi nóng bốc lên, bên trong là nước ấm.

Giọng Lý Hoài Chu trầm thấp: "Uống chút nước đi."

Khương Nhu cầm lên nhấp thử một ngụm, nhiệt độ không nóng cũng không nguội, vừa vặn ấm áp, như đang nhẹ nhàng vuốt ve qua cổ họng.

Cô ngẩng đầu, nở nụ cười chân thành: "Cảm ơn."

"Không cần."

"Bên ngoài lạnh quá, hôm nay tôi cũng ngồi đây lâu thêm chút được không?"

So với thường ngày, giọng Khương Nhu yếu đi không ít. Nói xong câu đó, cô liền uể oải ngồi xuống chiếc ghế ở góc, đặt balô cạnh bên.

Bình thường cô lúc nào cũng tràn đầy sức sống, còn bây giờ lại ốm yếu co ro trong vùng bóng tối, ngay cả mái tóc cũng mềm rũ xuống bên cổ áo, cả người trắng bệch và mỏng manh.

Lý Hoài Chu đưa sang một ánh nhìn dò hỏi:

"Không ăn gì sao?"

"Không có sức."

Giọng Khương Nhu khàn đặc: "Để lát nữa xem đã, tôi mệt lắm, vừa tan học thôi."

Vì triệu chứng cảm khá nhẹ nên ban đầu cô không để tâm, đến khi học xong một tiết vẽ ký họa mới nhận ra sức lực trong người gần như bị rút cạn.

Bên ngoài gió tuyết gào thét, Khương Nhu mệt rã rời, chẳng còn hơi sức để vòng vèo đi tàu điện ngầm, bèn ghé cửa hàng tiện lợi nghỉ một lúc.

Hơi ấm từ máy sưởi nhẹ nhàng quấn lấy cơ thể kiệt quệ, cô lơ mơ buồn ngủ, khóe mắt thoáng thấy một bóng người tiến lại gần.

Nước trong cốc giấy sớm đã bị cô uống cạn, Lý Hoài Chu lại rót đầy, đặt ngay trong tầm tay cô:

"Đói không?"

Anh ta nói: "Nếu muốn ăn gì, tôi hâm nóng cho."

Khương Nhu gắng ngẩng đầu lên.

Phần lớn ấn tượng của cô về Lý Hoài Chu đều là dáng người cao gầy đứng sau quầy thu ngân, từ lần đầu gặp đến giờ chưa bao giờ gần như thế này.

Lúc này, anh ta đứng ngay trước mặt, chỉ cách cô chừng nửa mét

Bóng dáng cao gầy phủ trùm lên người cô, giọng nói trầm thấp vang ngay sát bên: "Muốn không?"

Khương Nhu vốn định nói là không.

Nhưng cơn đói cồn cào trống rỗng trong bụng chợt dâng lên, lời còn chưa ra khỏi cổ họng, cô đã đổi giọng: "Cho tôi một cơm nắm là được."

Lý Hoài Chu nhanh chóng mang cơm nắm trở lại.

Đa số người thường chỉ giỏi nói hơn làm, miệng hứa đủ điều nhưng chẳng mấy khi thực hiện được. Còn Lý Hoài Chu thì hoàn toàn ngược lại.

Anh ta không thích trò chuyện, bề ngoài lạnh nhạt, dường như chẳng mấy để tâm đến mọi thứ, nhưng lại dùng hành động để chăm sóc người khác.

Khương Nhu khàn giọng cảm ơn, ôm trong tay cơm nắm còn nóng hổi.

Lý Hoài Chu hỏi: "Cô bệnh đến mức này mà chỉ uống mỗi siro ho thôi sao?"

"Uống thử hai ngày đã. Không đỡ thì mới mua thuốc khác."

Đối phương không đáp, ánh mắt dừng lại ở mí mắt hơi xanh tái của cô.

"Thật sự không sao."

Khương Nhu nuốt miếng cơm, cổ họng đau rát như có lưỡi dao cứa qua. Cô cố ngồi thẳng lưng như muốn chứng minh điều gì, nhưng lại bật ho: "Khụ khụ... Mỗi lần bệnh, tôi chỉ cần chịu vài hôm là khỏi."

"Chịu?"

Khương Nhu không trả lời ngay.

"Gần như vậy thôi."

Ngẩng đầu lần nữa, cô khôi phục nụ cười dịu dàng:

"Chỉ là bệnh vặt thôi, tôi còn chẳng sợ, sao anh lại lo hơn cả bệnh nhân thế?"

Cô cố tình né tránh, vì hỏi thêm nữa là vượt quá giới hạn.

Lý Hoài Chu vốn không phải người thích truy hỏi đến cùng.

Anh ta chẳng mấy quan tâm đến chuyện riêng của người khác, chỉ lẳng lặng rót cho cô cốc nước ấm lần thứ ba, rồi quay lại quầy thu ngân: "Muốn ngủ một lát không?"

Khương Nhu lắc đầu: "Tôi ngồi một lúc rồi đi. Muộn quá tôi không dám ra ngoài một mình."

"Vẫn còn lo chuyện tên sát nhân liên hoàn kia sao?"

"... Cũng gần như vậy."

Cô nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, tối đen đến mức đưa tay không thấy năm ngón: "Mấy ngày nay, tin tức không đưa tin ai mất tích nữa. Anh nói xem, liệu hắn có dừng ra tay rồi không?"

"Có thể."

Lý Hoài Chu nói: "Trên đường toàn là camera giám sát, hắn muốn gây án thì sẽ rất khó."

"Hy vọng sẽ không xuất hiện thêm nạn nhân nào nữa."

Nghĩ đến những người vô tội bị hại, Khương Nhu khẽ thở dài: "Vì chuyện này mà hai bạn cùng phòng của tôi bị bố mẹ gọi về nhà hết, còn một người thì đang nằm viện dưỡng bệnh, cả ký túc xá chỉ còn mỗi tôi ở lại."

Từ quầy thu ngân vang lên tiếng xu rơi khẽ khàng.

Lý Hoài Chu vừa sắp xếp ngăn tiền lẻ, vừa cất tiếng hỏi, giọng nói xen lẫn âm thanh va chạm của kim loại: "Chỉ một mình?"

"Ừ."

Chữ đơn âm vừa thoát ra, hình như cô còn mỉm cười.

Làn hơi ấm trắng mờ lướt qua đôi mày, Khương Nhu nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong: "Nên... cảm ơn anh đã chịu chăm sóc tôi."

Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc rồi lập tức rời đi.

"Không có gì để cảm ơn cả, chỉ là tiện tay thôi."

Anh ta nói: "Cô là khách quen."

"Khách quen..."

Khương Nhu kéo dài giọng: "Chỉ là khách thôi à? Tôi còn tưởng chúng ta đã tính là bạn rồi chứ."

Cô không cần nghĩ cũng biết, Lý Hoài Chu chắc chắn sẽ khó đỡ trước cú "bóng thẳng" này.

Quả nhiên, anh ta sững lại, bàn tay phải khựng giữa không trung, thoáng có chút lúng túng.

"Phải không?" Cô hỏi.

Sự im lặng dần lên men trong làn gió ấm.

Chỉ trong chớp mắt, Lý Hoài Chu khẽ giọng đáp: "Phải."

Nghe được câu trả lời mình muốn, Khương Nhu khẽ cong mắt, không cẩn thận lại ho mấy tiếng.

Lý Hoài Chu dịch chân định bước lại gần, nhưng rồi chần chừ, dừng hẳn tại chỗ.

Đợi hơi thở bình ổn lại, Khương Nhu mỉm cười với anh ta: "Nếu không quen anh, chắc giờ tôi đang nằm co ro một mình trên giường ký túc, ngay cả một cốc nước ấm cũng chẳng có, cũng chẳng có ai để nói chuyện."

Dưới quầng sáng, gương mặt cô trở nên mềm mại lạ thường, khẽ đưa tay vén mấy sợi tóc rối ra sau tai: "Cảm ơn."

Phía quầy thu ngân, hồi lâu vẫn không vang lên âm thanh nào.

Gió đông chẳng biết từ khi nào đã ngừng, nhưng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, sự tĩnh lặng không ai mở lời ấy lại bị kéo dài vô tận, như một sợi dây căng giữa hai người.

Cuối cùng, nó được khép lại bằng một tiếng "Ừ" nhạt của Lý Hoài Chu.

Anh ta vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên, mọi vui buồn giận dữ đều giấu tận đáy lòng, khó nắm bắt hơn cả làn hơi mỏng manh bốc lên từ cốc giấy.

Lúc chia tay, Lý Hoài Chu lại đưa cho Khương Nhu mấy miếng sưởi ấm, trên lớp bao nhựa mơ hồ còn vương hơi ấm của anh ta.

-

Dưới tác dụng kép của miếng sưởi và siro ho, hai ngày sau, triệu chứng ho của Khương Nhu đã giảm rõ rệt.

Cô như bụi cỏ dại chẳng bị sương giá quật ngã, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là lại lấy lại sức sống, nhanh chóng rời khỏi trạng thái uể oải, trở về dáng vẻ rực rỡ như trước.

Khác với mọi ngày, hôm nay mới năm giờ chiều, Khương Nhu đã xuất hiện trước cửa hàng tiện lợi.

Thấy cô, Lý Hoài Chu hơi khựng lại: "Tan học sớm?"

"Đừng nhắc nữa."

Khương Nhu giũ mấy hạt tuyết bám dưới đế giày, đi thẳng tới tủ lạnh: "Thầy dạy vẽ ký họa cũng bị sốt, dạy được một nửa thì không trụ nổi nữa, cho bọn tôi về sớm."

Rất nhanh, trước quầy thu ngân đã chất đống chiến lợi phẩm của cô: khoai tây chiên vị dưa chuột, sữa nóng đóng lon, và một chai trà lài xanh.

Lý Hoài Chu để ý thấy khi cô vặn nắp chai, các đầu ngón tay đỏ ửng vì lạnh, hơi dùng lực thôi cũng đã thấy đau.

"Đưa đây."

Anh ta chủ động nhận lấy, bàn tay kẹp chặt vào thân chai lạnh buốt, dễ dàng xoay mở nắp nhựa.

Nụ cười nở nơi khóe môi Khương Nhu: "Mấy hôm trước ban đêm không thấy anh, dạo này anh làm ca ngày à?"

"Ừ."

"Sáu giờ tan?"

"Ừ."

Khương Nhu đảo mắt một vòng, đây là thói quen mỗi khi suy nghĩ.

"Tan ca rồi..." Giọng cô mang chút dò hỏi, "Anh có rảnh không?"

Lý Hoài Chu suýt tưởng mình nghe nhầm: "Gì cơ?"

"Hôm tôi bệnh, may nhờ anh cho đồ ăn với miếng sưởi."

Khương Nhu nói: "Hay là để tôi mời anh một bữa? Coi như trả ơn."

Chỉ là ăn một bữa thôi, cô chẳng thấy có gì to tát.

Trong quan niệm của Khương Nhu, đã nhận ân tình của người khác thì phải báo đáp đàng hoàng. "Cho đào thì trả mận", nếu cô vờ như chưa từng có chuyện gì, thì thật quá vô tâm.

Hơn nữa, nhìn Lý Hoài Chu lúc nào cũng đơn độc, cô muốn giúp thì giúp.

Nhưng Lý Hoài Chu lại lắc đầu: "Không cần, tôi vừa ăn rồi."

"Ăn rồi à..."

Ánh sáng trong mắt Khương Nhu thoáng tối đi.

Cô vốn là người giấu cảm xúc không giỏi, nét thất vọng hiện rõ trên gương mặt. Chỉ ba giây sau, cô lại ngẩng lên, ánh nhìn đầy mong chờ: "Anh đi tàu điện ngầm về nhà?"

"Ừ."

"Chúng ta cùng đường."

Cô hăng hái: "Anh có hứng đi cùng tôi cho mèo ăn không? Ngay cạnh ga tàu điện, không mất nhiều thời gian đâu."

Cô vẫn thường tranh thủ thời gian rảnh để cho mèo hoang ăn, từng nhiều lần tới mua ức gà luộc, việc này Lý Hoài Chu biết.

Anh ta đáp thật lòng: "Tôi chưa từng cho mèo ăn."

"Cái gì cũng phải có lần đầu chứ, hơn nữa cho mèo ăn dễ lắm."

Bỗng như nghĩ ra gì đó, Khương Nhu chớp mắt với anh ta, trong nụ cười hiếm thấy thấp thoáng ý trêu: "Anh chẳng bảo mèo sợ anh sao? Biết đâu lần này sẽ khiến chúng hiểu ra anh không phải người xấu."

Sự mong đợi nóng hổi như từng đợt sóng vô hình trào lên, mang theo nhiệt độ khó phai.

Cô vốn hiếm khi chủ động mời ai, giờ lại thấy hơi căng thẳng, bèn lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mặt anh ta: "Được không? Cùng tôi đi nhé."

2412 words
22.08.2025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com