Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🗝️ Chương 6 🗝️: Lý Hoài Chu

Editor: Qin

Khương Nhu bị ốm. Cả một đêm, Lý Hoài Chu đều đang cố gắng "giải phẫu" cô trong tâm trí.

Những ngày qua, giữa anh ta và Khương Nhu chỉ dừng lại ở vài câu xã giao lễ phép. Dù nói chuyện cũng coi như hợp ý, nhưng vẫn giống như cách nhau một lớp màng mỏng, không chạm tới được cái chân thật nằm ngoài khoảng cách xã hội ấy. Trận cảm mạo bất ngờ lần này, lại vô tình làm tan chảy ranh giới đó.

Trong lời nói, Khương Nhu cố ý tránh nhắc tới gia đình. Vì lo sợ vụ án giết người hàng loạt, hai người bạn cùng phòng của cô đã trở về sống dưới vòng tay che chở của cha mẹ. Thế còn cô thì sao? Ốm liệt giường, nhưng lại "đến một người nói chuyện cũng không có".

Cha mẹ cô dù không ở trong thành phố, không thể lập tức tới chăm sóc, nhưng biết con gái bệnh cũng nên hỏi han vài câu mới phải. Khương Nhu còn nói, khi bệnh chỉ biết tự mình cắn răng chịu đựng.

Từ từng mảnh vụn câu chữ rời rạc ấy, Lý Hoài Chu ghép nên được thêm nhiều mảnh ghép của Khương Nhu: Sự độc lập được tạo ra bởi thiếu thốn quan tâm, sự cứng cỏi khi tự mình vượt qua cơn bệnh, và cả khao khát âm thầm đối với chút hơi ấm từ người khác.

Điều này tất nhiên dẫn tới một sự thật: cô mong được quan tâm, và cũng ỷ lại vào sự chăm sóc mà người khác trao cho. Trước khi nhận ra điều này, Lý Hoài Chu vẫn thấy khó hiểu, tuy cửa hàng tiện lợi có đủ đồ ăn, nhưng các quán ăn tối ngoài phố cũng đầy rẫy, vậy tại sao Khương Nhu cứ cách hai ba hôm lại ghé qua một lần?

Giờ thì thắc mắc ấy đã có lời giải hợp lý. Có lẽ thứ cô cần, không phải oden hay cơm nắm, mà là một khoảng không gian sáng đèn, nơi giữa hơi nóng nghi ngút của đồ ăn có người hỏi "Hôm nay thế nào?", cái cảm giác được thuộc về ở một nơi nào đó.

Khi bạn cùng phòng đều đã rời đi, bạn bè trong trường chẳng còn lại mấy, lại không có sự ấm áp từ gia đình, cô quá đỗi cô đơn, cấp thiết cần một chỗ để gửi gắm cảm xúc và tìm kiếm sự an ủi. Và hiện tại, người đó chính là Lý Hoài Chu.

Nghĩ thông tất cả, Lý Hoài Chu lại có thêm một góc nhìn mới. Trước đây, ấn tượng của anh ta về Khương Nhu gần như hoàn hảo: gia đình hòa thuận, tính cách hoạt bát, như một cô gái được trời ưu ái... Nhưng giờ xem ra, hoàn toàn không phải vậy.

Thì ra cô cũng có lúc thất bại, khốn khó.
Thì ra cô cũng chỉ có một mình.
Thì ra cha mẹ cô cũng...

Gia đình của Khương Nhu, rốt cuộc là thế nào?

Đó là một tình thế tệ hại.

Một khi anh ta nảy sinh những suy nghĩ kiểu này, Khương Nhu sẽ không còn là một con mồi thuần túy nữa, không còn là cái nhãn mác có thể xé bỏ bất cứ lúc nào, mà trở thành một con người thật sự, sống động và ba chiều.

Lý Hoài Chu buộc bản thân phải chặn lại ham muốn tìm hiểu sâu hơn.

Sau khi khỏi bệnh, Khương Nhu mời anh ta đi cho mèo ăn. Khác với cô, Lý Hoài Chu vốn chẳng sinh nổi chút thiện cảm nào với động vật, chuyện cho mèo ăn kiểu này, từ trước đến giờ đều không liên quan tới anh ta.

Lời từ chối đã lên đến miệng, nhưng vừa định mở lời, lý trí như chiếc kìm sắt siết chặt cổ họng anhta. Không đúng. Đây là cơ hội.

Cơ hội để tiếp cận cô, quan sát cô, tìm hiểu thói quen đi lại một mình của cô trong môi trường tự nhiên hơn, để tiện ra tay.

Cửa hàng tiện lợi có quá nhiều camera giám sát, lời trò chuyện cũng bị giới hạn bởi mối quan hệ giữa nhân viên và khách hàng; còn cửa ga tàu điện vắng vẻ vào buổi tối lại là nơi lý tưởng để chuyển cảnh. Quan trọng hơn, thông qua việc cho mèo ăn, có thể thắt chặt mối liên hệ, khiến Khương Nhu quen với sự hiện diện của anh ta, từ đó hạ thấp cảnh giác sau này.

Trong khoảnh khắc như tia chớp lóe, Lý Hoài Chu đưa ra quyết định.

"Được." Anh ta nói: "Đợi chút, tôi tan ca ngay."

-

6 giờ tối.

Từ khi quen nhau tới nay, đây là lần đầu tiên Lý Hoài Chu và Khương Nhu cùng bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Gió rét quất thẳng vào mặt, anh ta kéo chặt áo khoác.

"Lạnh quá, đến xương cũng muốn đóng băng..." Khương Nhu run run, hà hơi vào lòng bàn tay: "Đi theo tôi."

Cô từng cho mèo ăn nhiều lần, nên thuộc đường phố quanh đây như lòng bàn tay. Chẳng mấy chốc, cô dẫn Lý Hoài Chu tới một con hẻm nhỏ.

Hẻm không sâu, hai bên là những tòa nhà tập thể cũ cao ngất. Ánh sáng và bóng tối hắt ra từ những khung cửa sổ hình ô, chia mặt tuyết thành ô sáng tối đan xen như bàn cờ. Một con mèo đen liếc hai người ánh nhìn cảnh giác, rồi nhanh như chớp lẩn sát mép tường.

Khương Nhu mở balo, lấy ra mấy cái bát giấy đã chuẩn bị sẵn, múc đầy thức ăn cho mèo, đặt từng cái vào các góc tường.

"Cho mèo ăn nhất định phải dùng đồ đựng sạch." Cô hạ giọng, sợ quấy nhiễu sự yên tĩnh nơi này: "Nếu đổ thẳng đồ ăn xuống đất, có thể khiến miệng mèo bị viêm."

Lý Hoài Chu hờ hững "ừ" một tiếng, ánh mắt nhẹ như lông vũ, lướt qua gương mặt nghiêng của cô. So với mèo, anh ta hứng thú với Khương Nhu hơn nhiều.

Ra ngoài, sự tươi tắn của cô vẫn không hề suy giảm. Con hẻm này không sạch sẽ gì cho cam, khắp nơi là những túi nilon đen đựng đầy rác, rau thối bị ai đó ném từ cửa sổ xuống, nước tuyết bị giẫm đến xám đen, hai bức tường cao đổ xuống những bóng tối dày đặc, ánh sáng lửng lơ chập chờn. Duy chỉ chỗ Khương Nhu đứng, ngay cả lớp tuyết đọng cũng trắng muốt.

Một cơn gió bắc quét qua hẻm, làm mái tóc tơ của cô rối tung, bồng bềnh như một nhánh bồ công anh hoang dại.

Bày xong bát, Khương Nhu lùi lại vài bước.

"Mùa đông lạnh quá, thức ăn lại ít, là khoảng thời gian khó khăn nhất với mèo hoang." Cô nói: "Cho chúng chút đồ ăn, có lẽ sẽ giúp chúng qua được trận tuyết này."

Những điều Khương Nhu nói, Lý Hoài Chu chưa từng để tâm. Anh ta sống ngày nào hay ngày ấy, ngay cả đời mình còn chẳng buồn quan tâm, huống hồ là mấy con mèo chết trong đêm tuyết.

Một con mèo đen từ từ bước tới gần thức ăn. Khương Nhu mỉm cười: "Nó tên là Socola, là con mèo đầu tiên tôi gặp ở đây. Không lâu trước, tôi đã đưa nó đi triệt sản rồi."

Lý Hoài Chu khẽ đổi sắc mặt: "Triệt sản?"

"Socola là mèo cái, sinh quá nhiều con thì cả mèo mẹ lẫn mèo con đều không tốt." Khương Nhu giải thích: "Mèo hoang đến bản thân còn khó nuôi, con sinh ra phần lớn cũng khó sống nổi, mèo mẹ trong quá trình này cũng rất vất vả, tuổi thọ cực ngắn, làm triệt sản cho mèo hoang là một cách cứu trợ hiệu quả."

Sau khi con mèo đầu tiên bắt đầu ăn, từng con một nối tiếp xuất hiện, dấu chân hằn xuống tuyết như những bông mai nở rộ với sắc độ đậm nhạt khác nhau. Màu đen, màu trắng, màu vàng cam, và cả những bộ lông loang đủ kiểu...

Lý Hoài Chu nghe Khương Nhu giới thiệu từng con: "Con bên trái là Náo Náo, mèo tam thể, lanh lợi nghịch ngợm, kêu lên cứ như hát; bên phải nó là Viên Hoàn, tròn vo như viên bánh vậy..."

Ban đầu cô vẫn cười mà nói, chẳng hiểu sao, dần dần lại im bặt. Lý Hoài Chu thấy lạ, nghiêng đầu nhìn sang.

Vừa khỏi bệnh, sắc mặt Khương Nhu trắng bệch như giấy, vành mắt lại ửng đỏ.

"Xin lỗi nhé, để anh chê cười rồi." Cô lập tức hoàn hồn, dụi khóe mắt: "Tôi... mấy hôm trước trời trở lạnh, có ba con mèo bị chết cóng, còn bé xíu như vậy thôi."

Giọng cô nhỏ dần: "Trước đây tôi tới, có một con lúc nào cũng phải cọ vào tôi."

Lý Hoài Chu khẽ nói: "Đừng buồn quá." Anh ta cố gắng bày ra vẻ cảm thông, nhưng trong lòng thì hoàn toàn chẳng phải vậy.

Sao lại có người vì mấy con mèo chết mà khóc được chứ? Đúng là khó tin.

Thậm chí Lý Hoài Chu còn hoài nghi, liệu Khương Nhu có đang cố tình diễn không, thế nhưng vành mắt hoe đỏ ấy thì không thể giả được.
Anh ta lạnh nhạt nghĩ, đây là cái tật chung của phụ nữ, đa sầu đa cảm, gặp chút chuyện vặt vãnh chẳng đáng là lại phải rơi nước mắt.

"Giờ ký túc xá cấm nuôi thú cưng." Khương Nhu cụp hàng mi: "Tôi định sau khi tốt nghiệp sẽ nhận nuôi nhiều mèo hoang hơn, đem về nhà."

Một câu nói rất hợp với tính cách của cô. Lý Hoài Chu thầm đưa ra nhận định, có lẽ sự nhạy cảm và cảm tính trong con người Khương Nhu còn mạnh hơn anh ta tưởng.

Vậy thì, đối diện với một Khương Nhu như vậy, anh ta nên phản ứng thế nào?

Tiếng mèo nhai thức ăn sột soạt, khắp mặt đất là những mảng lông đủ màu trong ánh trăng lay động, như một hộp màu bị hất đổ. Gió lạnh xoáy qua, lướt ngang mặt Khương Nhu, buốt như dao cắt.

Ngay sau đó, vai cô khẽ bị vỗ nhẹ: "Đừng buồn."

Động tác của Lý Hoài Chu vụng về nhưng có chừng mực: "Lúc nào cần giúp, có thể tìm tôi."

Thần thái phải trầm ổn, giọng nói phải hạ thấp, vừa để lộ ý an ủi, lại không tỏ ra lả lơi. Anh ta kiên nhẫn như đang lau đi vết máu, tin chắc Khương Nhu sẽ không từ chối.

Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, động tác này như ấn nút tạm dừng, Khương Nhu ngẩng lên, trong mắt phản chiếu bóng dáng dịu dàng được anh ta tỉ mỉ che giấu.

Một giây, hai giây, ba giây.

Thần sắc cô như tuyết xuân bắt đầu tan: "Cảm ơn anh."

Trên gương mặt ấy, Lý Hoài Chu thấy được sự tin tưởng và xúc động thuần khiết, như một chú chim non từng được anh ta nâng niu khi còn nhỏ, tưởng rằng có thể yên ổn trú ngụ trong lòng bàn tay anh ta, không hay biết số phận sẽ bị làm thành tiêu bản.

Chưa từng có ai dành cho anh ta ánh mắt như thế này. Đó là một loại khoái cảm khác với giết người. Nếu giết chóc giống như đi săn, thì cái anh ta hưởng thụ là sự bạo lực và khống chế tột cùng; còn đối diện với Khương Nhu, đây là một cuộc thuần dưỡng kéo dài.

Thú vị hơn cả anh ta tưởng.

Lý Hoài Chu không khỏi tò mò, rốt cuộc cô có thể tin anh ta đến mức nào? Giới hạn của niềm tin này ở đâu? Khi sự tin tưởng bị phản bội, khi lưỡi dao lạnh buốt áp lên cổ Khương Nhu, liệu khoái cảm trong khoảnh khắc ấy có vượt qua tất cả những lần giết chóc trước đây, khiến anh ta khoan khoái hơn không?

Anh ta hít sâu một hơi, bàn tay trái trong túi áo khoác khẽ run lên.

Cho mèo ăn xong, Lý Hoài Chu tiễn Khương Nhu lên chuyến tàu điện ngầm hướng về Giang Đại, lúc tạm biệt, cô cười rất tươi: "Hôm nay cảm ơn anh nhé, anh về nghỉ sớm đi!"

Lý Hoài Chu ngoan ngoãn đáp lại, bắt chuyến tàu khác về nhà mình. Nhưng anh ta không "nghỉ sớm".

Mười phút sau, Lý Hoài Chu đeo khẩu trang, toàn thân một màu đen bước ra cửa, trong túi áo khoác thêm một vật nặng trịch. Là cây gậy ngắn anh ta tự chế, một loại vũ khí va đập, may bằng da, bên trong nhồi cát chì, khi đánh có thể khiến người ta bất tỉnh nhanh chóng mà khó gây gãy xương hay chết ngay tại chỗ.

Làm sao anh ta có thể đi ngủ sớm, để lãng phí một đêm quý giá thế này?

Nhân mấy ngày gần đây phải làm ca ngày, cứ đến tối là Lý Hoài Chu lại cẩn thận tránh camera giám sát, lang thang ở những nơi hẻo lánh tìm bóng người.
Đáng tiếc, vận may không tốt, liên tiếp hai đêm đều không thu hoạch gì.

Tuyết dày vùi lấp dấu chân, là đồng minh tốt nhất của anh ta. Lý Hoài Chu đi từ con phố sau ra tới cuối con đường nhỏ, cuối cùng dừng lại ở bờ sông Thanh Thủy ngoài rìa thành phố.

Ánh trăng nhợt nhạt, nơi này không có đèn đường. Mặt sông phản chiếu những ánh đèn thưa thớt bên kia bờ, lặng lẽ lay động theo gợn nước, như vô số vong hồn từng giãy giụa dưới đáy sông.

Không gian im ắng, mọi giác quan đều được phóng đại, Lý Hoài Chu bắt được từng tiếng động khẽ trong gió, bỗng dừng bước. Có vẻ hôm nay là ngày may mắn của anh ta.

Bên bờ đê, một nữ sinh mặc đồng phục đang cúi đầu chậm rãi bước, quay lưng về phía anh ta, không hay biết có người đang đến gần.

Chính là cô ấy. Khóe môi Lý Hoài Chu bất giác cong lên, nhịp thở cũng hạ xuống.

Anh ta như hòa làm một với bóng đêm, siết chặt gậy ngắn, âm thầm rút ngắn khoảng cách.

Mười mét, năm mét, ba mét.

Cảm giác lạnh buốt của cán gậy ngấm vào da thịt, gợi lại ký ức về mỗi lần nó nện vào hộp sọ, phát ra âm thanh trầm đục. Giống như nhịp tim, cũng giống như tiếng trống, thúc giục anh ta tiếp tục cuộc săn không bao giờ dừng.

Bịch.

Bịch bịch.

Tựa như một con báo săn đã dồn nén đủ lâu. Ngay khoảnh khắc đối phương nhận ra điều bất thường, quay đầu lại, Lý Hoài Chu bất ngờ tăng tốc!

Không báo trước, không cảnh cáo, chỉ có cánh tay quất lên, xé toạc không khí.

Đế giày nghiền nát lớp tuyết trắng, âm thanh vụn vỡ bị tiếng nước sông cuồn cuộn nuốt trọn.

Anh ta vung gậy, nhắm thẳng sau gáy cô gái mà giáng xuống thật mạnh.

Bịch!

2604 words
22.08.2025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com