Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Em Là Vợ Anh

Tâm trực tiếp lái xe về công ty Minh Hưng.

Cô không gọi điện trước cho anh mà cứ thế tới.

Vì Minh Hưng từng mang cô tới đây một lần nên người của công ty cũng biết cô, vừa thấy cô liền niềm nở chào hỏi.

Trợ lý của Minh Hưng là một người thẳng tính điển hình, vừa thấy cô đã khoa trương gọi một tiếng “Giám đốc phu nhân!” làm Tâm giật mình, đứng trong thang máy mà nổi hết cả da gà.

“Phu nhân đến tìm tổng giám đốc sao? Cũng vừa hay ngài ấy đang ở trong văn phòng đấy ạ.” Trợ lý vẻ mặt tươi cười nói.

Tâm xoa xoa cánh tay mình, cười khô khốc, “Tôi tên là Tâm, cứ gọi tôi bằng tên là được.”

“Vâng thưa phu nhân.”

Tâm: “...”

Thang máy dừng ở tầng 28, Tâm mới thoát được tay trợ lý ồn ào kia.

Tầng 28 là sảnh làm việc của văn phòng tổng giám đốc, từng người từng người ngồi được ở đây đều là tinh anh, ai nấy đều chăm chỉ làm việc.

Tâm trực tiếp đi về phía phòng Minh Hưng.

Cửa đóng, cô cũng không gõ cửa mả trực tiếp mở cửa đi vào.

Minh Hưng đang vùi đầu vào công việc, nghe thấy tiếng đẩy cửa liền ngước nhìn lên. Thấy là Tâm, trong mắt liền thành ý cười, “Sao em lại tới đây?”

Tâm đóng cửa, nói: “Chẳng phải tối nay anh nói muốn tới nhà ông nội sao, em tới đây với anh, lát nữa chúng ta cùng đi.”

Cô đi đến bên cạnh Minh Hưng, Minh Hưng thuận tay kéo cổ tay cô, để cô ngồi lên đùi anh.

Tâm hơi đắc ý giơ tay trái lên, đung đưa trước mặt anh, “Có đẹp không?”

Minh Hưng giật mình, nắm lấy cổ tay cô nhìn thật kĩ. Ánh nắng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ, chiếc vòng ngọc càng phát những tia sáng xanh nổi bật trên cổ tay trắng nõn của Tâm.

Minh Hưng nhìn chằm chằm chiếc vòng, hồi lâu sau mới ngước lên nhìn Tâm, thoáng kinh ngạc: “Em gặp mẹ anh rồi?”

Tâm cười, “Ừm, là mẹ anh tặng chiếc vòng này cho em.”

Cô nhìn Minh Hưng cười, cười vô cùng rạng rỡ. Dù cho bao khó khăn gian khổ, cô vẫn là Tâm của ngày trước, ánh mắt của cô, nụ cười của cô đều hệt như trước đây, tựa như tia nắng mùa xuân, rạng ngời sức sống, đẹp đến mức làm người ta không nỡ rời mắt.

Cô cười đến cong cả mắt, nói: “Mẹ anh nói đây là vật tổ truyền cho con dâu Huỳnh gia.”

Minh Hưng gật đầu: “Ừ.”

Tâm lại cười, “Em là vợ anh.”

Minh Hưng cũng cười theo, “Ừ, là vợ anh.”

Tâm nhìn Minh Hưng, đáy lòng hơi chua xót, con mắt cũng hơi ẩm ướt, “Hai chúng ta thật không dễ dàng gì.”

Minh Hưng nhìn cô, ngón tay ôn nhu vuốt ve đôi mắt cô. Trong mắt anh không giấu nổi vẻ thâm tình, thấp giọng nói: “Đúng vậy, quả thực không dễ dàng.”

Sau khi gặp mặt ông nội và mọi người trong Huỳnh Gia thì chuyện của Minh Hưng và Tâm tiến xa hơn và vào giai đoạn chuẩn bị, mấy ngày tiếp theo, từ trên xuống dưới Huỳnh gia đều vô cùng bận rộn.

Xem ngày, đặt tiệc, làm thiệp mời, chọn kẹo mừng, lên danh sách khách mời... Tâm không hiểu những chuyện này, cũng không muốn quản, mọi thứ từ lớn đến nhỏ đều để ông nội và cha mẹ Minh Hưng lo hết.

Hôn lễ được các trưởng bổi thu xếp, thân thích trong nhà Minh Hưng cũng nhiều lại nhiệt tình, hoàn toàn không để Tâm hay Minh Hưng phải mần tới chuyện gì. Một ngày xuân thời tiết đẹp, Minh Hưng mang Tâm lên núi chơi.

Nơi Minh Hưng mang Tâm đến là một sơn trang của Huỳnh gia, mọi người thường tới vào dịp nghỉ lễ.

Đó là một lâm viên được thiết kế theo lối cổ, hành lang kéo dài, từng cây cột màu đỏ gạch. Bên trong cây xanh um tùm, trăm hoa đua nở, những hòn núi giả trùng điệp, trong hồ còn có nuôi cá vàng. Tựa như ngự hoa viên thời xưa.

Bởi vì đây là nơi để nghỉ phép nên khung cảnh rất thanh tĩnh. Tâm và Minh Hưng ở riêng một khu, mở cửa phòng ra chính là khu vườn cây cối xanh um.

Tâm thích sự đơn giản của nơi này, mỗi ngày nằm trên xích đu trước cửa phòng, vừa đọc sách vừa phơi nắng hóng gió.

Minh Hưng hỏi cô có thích nơi này không, cô gối lên đùi anh cười, “Thích lắm, hay là chúng ta cứ ở lại đây làm một cặp đôi thần tiên quyến lữ đi.”

Hai tay Minh Hưng khoanh trước ngực, tựa vào cột trụ đỏ trên hành lang, buông mắt nhìn cô cười, “Chủ ý này không tệ.”

Tâm cong mắt nhìn anh, nằm trên ghế đung đưa.

Nhưng thời gian cứ trôi qua thong thả như vậy dễ làm người ta chủ quan.

Sau phòng của Tâm và Minh Hưng ở có một hồ nước nóng tự nhiên, nghe nói có tác dụng an dưỡng. Đây là suối nước nóng tư nhân nhà Minh Hưng.

Núi Dạ Phong rất lớn, Tâm rất thích cái hồ nước nóng kia, tối nào cũng tới ngâm mình.

Minh Hưng luôn ngâm cùng cô, lúc ngâm thì nảy sinh chút tâm tư bất chính, anh dồn cô đền thành hồ, nụ hôn dịu dàng triền miên kéo tới làm cô mềm nhũn, hai tay luống cuống chống lên ngực anh.

Có lẽ do ánh trăng trên cao quá mê người, cô bị hôn đến ý loạn tình mê.

Chỗ nóng hổi kia của Minh Hưng Hưng cà vào người cô, mang theo cả nước hồ, chậm rãi tiến vào thân thể cô.

Tâm khó chịu, hơi lui về phía sau nhưng phía sau lại là thành hồ, cô căn bản không có đường thoát.

Minh Hưng còn đang đưa đẩy, cô đã xấu hổ muốn chết, chống tay lên vai anh, “Đang ở ngoài mà...”

Cô vô thức nhìn ra xung quanh, tim càng đập nhanh hơn.

Minh Hưng cười khẽ, cắn lấy môi cô thấp giọng nói, “Đây là chỗ của anh.”

“Nhưng cũng là bên ngoài...” Tâm ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Mặc dù xung quanh đều có tường bao nhưng đây vẫn là bên ngoài mà!

Tâm thẹn thùng, đẩy Minh Hưng ra, “Đừng ở đây, chúng ta về phòng đi.”

Cuối cùng Minh Hưng vẫn tôn trọng ý muốn của cô, cúi xuống hôn cô một cái rồi cười khẽ: “Em thẹn thùng gì chứ?”

Tâm trừng anh, đá anh một cái trong nước.

Minh Hưng cười, lui ra ngoài.

Mấy giây sau, anh đã ôm ngang cô lên, ra khỏi nước, chân trần đi về phòng.

Anh ôm cô về tới phòng liền ép tới trên giường.

Tâm còn chưa kịp thở đã bị anh đè lên.

Anh đã quá quen với thân thể cô, dễ dàng dùng bàn tay làm cô trầm mê.

Thật ra làm chuyện này với Tâm cũng không phải lần đầu tiên, nên động tác của Hưng cũng nhanh và thuần thục. Mà Tâm thì cứ như vậy thuận theo Hưng.

Nhẹ nhàng đùa giỡn đôi gò bồng của cô, lâu lâu lại mút thật mạnh khiến cho cô không kiềm lại được mà ưỡn người lên rên rỉ. Tay anh không an phận mà mò mẫn khắp cơ thể cô.

Đã qua những lần ân ái với cô, anh biết rõ đâu là điểm nhạy cảm của cô nên động tác càng thành thạo, càng làm cho cô đạt đến khoái cảm cực độ. Mà cô cũng bị anh trêu ghẹo đến mất cả lí trí.

Tay anh chạm đến hoa nguyệt, 1 ngón, 2 ngón, 3 ngón đâm sâu vào trong cô. Thật sự nơi đó của cô rất khít nhưng ngón tay anh không ngừng ra vào nơi ấy. Dịch mật của cô tuôn ra ướt hết một mảng giường. Anh hít một hơi thật sâu rồi đem côn thịt sớm đã căng cứng mà đâm sâu vào hoa huyệt của cô. Do động tác anh quá nhanh, cô không thể kiểm soát được bản thân mình mà ưỡn ẹo qua lại mà rên rỉ.

Anh ra sức cảm nhận sự khoái cảm từ nơi cô mang đến, anh càng lúc càng nhanh, trong phòng phát ra tiếng phành phạch hòa vào tiếng rên rỉ của nữ nhân và tiếng thở dốc của nam nhân.

Đêm dài lắng mộng, cả hai hết ân ái lần này đến lần khác, tư thế này đến tư thế khác, kịch liệt đến 3 giờ sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com