Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Vương Tuấn Khải không cách nào nói ra từ “được”, bất kì từ “được” nào cũng giống như lời cam kết đẹp quá mức đẹp đẽ, có thể nhìn thấy hồi kết. Anh chỉ nắm tay Vương Nguyên đi mãi về phía trước, giả vờ như con đường của khuôn viên trường mãi mãi không có hồi kết. Mặt trời mùa hè ngang qua điểm cao nhất của bầu trời, trên sân vận động tiếng ve sầu râm ran ngày càng lớn.

Bọn họ băng qua ký túc xá khóa hai của trường, Vương Tuấn Khải giải thích cho đứa nhỏ về lịch sử cái tên của ký túc xá. Đứa nhỏ muốn xem thử ký túc xá cũ đến chừng nào, Vương Tuấn Khải đúng móc tay vào túi quần, sau đó mở bàn tay trống trơn ra.

“”Bây giờ anh không có chìa khóa, không thể dẫn em vào phòng lúc trước anh ở rồi.”

“Thế thầy Vương ơi, anh dẫn em đến xem chỗ anh ở hiện tại đi.”

“Tối qua em xem rồi mà.”

“Hôm qua trời tối quá, em nhìn không rõ.”

Vương Tuấn Khải mỉm cười: “Em lại bắt đầu trì hoãn nữa rồi.”

Tâm tư của đứa nhỏ bị anh nhìn thấu, gục đầu ủ rũ. Vương Tuấn Khải nắm chặt tay cậu, nói: “Đi thôi, anh nên đưa em về nhà rồi.”

“Nhưng em không mang theo đồ đạc, vẫn phải trở về phòng thôi!” Đứa nhỏ có chút đắc ý khi đạt được mưu kế.

Vương Tuấn Khải vỗ vào cái túi trên vai của mình: “Ở đây hết cả rồi.”

“Đồ hồ đeo tay của em hình như để quên ở dưới cái gối mất rồi!”

“Anh lấy rồi.”

“…”

Lần này trên xe buýt có rất nhiều người, Vương Tuấn Khải che chở cho Vương Nguyên đứng ở cạnh cửa sổ. Hai tay của đứa nhỏ đặt lên tấm kính thủy tinh của cửa sổ, lẩm bẩm trong miệng: “Cảm giác ngồi xe buýt chẳng tuyệt chút nào.”

Dì giúp việc đã đi làm trở lại, nhận lấy đồ của Vương Nguyên từ tay Vương Tuấn Khải, bảo Vương Thứ đang ngủ bù trong phòng ông. Vương Nguyên không cho Vương Tuấn Khải đi, cậu muốn Vương Tuấn Khải kèm cậu làm bài tập.

“Không phải đã nói là hôm nay sẽ trải qua một ngày thứ Bảy không có bài tập sao?”

Vương Nguyên bắt đầu làm nũng, ôm lấy Vương Tuấn Khải không buông, mặt dán lên áo quần của của anh, mũi còn hứ hừ.

Rất nhiều năm về sau, Vương Tuấn Khải nhớ lại cảnh tượng đó, anh đều cảm thấy vui mừng khi mình ở lại, vì đó là ngày thứ Bảy cuối cùng anh dạy kèm cho Vương Nguyên.

Vương Nguyên không chịu ngồi ở phòng khách tầng hai, muốn vào phòng của mình. Bệ cửa sổ phòng cậu rất rộng, Vương Nguyên đặt sách lên đó rồi mở ra. Sau khi đứa nhỏ đọc sách được một lúc, cậu mệt đến mức chỉ muốn đánh một giấc, đêm qua diệt gián làm cậu mất ngủ. Vương Tuấn Khải bảo cậu lên giường ngủ một lát, đứa nhỏ nói nếu mà lên giường nằm rồi thì sẽ không muốn dậy nữa. Cuối cùng vẫn là nằm ngủ nhoài trên bệ cửa sổ, nằm không được bao lâu cậu thấy không thoải mái nên lại ngẩng đầu lên.

“Thầy Vương ơi, anh có thể cho em dựa một lúc không?”

Vương Tuấn Khải kéo cậu qua, nói: “Một lúc thôi đấy.”

Hô hấp của đứa nhỏ đều đặn và gọn ghẽ, lông mi khẽ rung. Nhìn dáng vẻ cậu lúc ngủ, Vương Tuấn Khải cũng buồn ngủ theo. Anh tựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại. Vương Nguyên bỗng tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn thấy thầy Vương đã ngủ, khe khẽ lấy chiếc tai nghe màu trắng trên bệ cửa sổ đeo vào tai cậu. Cảm nhận được sự chuyển động, Vương Tuấn Khải mơ màng lẩm bẩm: “Nguyên Nguyên, đừng nghịch.” Sau khi đeo tai nghe vào, đứa nhỏ nắm lấy tay Vương Tuấn Khải, nhét mình vào trong lòng anh. Cậu ngủ ngày càng sâu, dần dần ngã xuống đầu gối của Vương Tuấn Khải. Tai nghe ngăn cách mọi âm thanh nhỏ nhất, Vương Tuấn Khải chìm vào giấc ngủ sâu hơn, vô thức đặt tay lên lưng đứa nhỏ.

Cách họ không xa, cửa phòng hơi hé mở, Đường Lan đang đứng ở bên ngoài cửa. Bà siết chặt tay này bằng tay kia, cố gắng chống lại sự thôi thúc muốn đá cửa xông vào. Nhìn hai người tựa vào nhau ở trong cửa, lời nói của chủ tiệm ăn sáng ở đầu phố lại vang lên bên tai. “Tình cảm giữa Vương Nguyên nhà chị và thầy Vương của thằng nhỏ thật sự rất tốt luôn đó…”

Tối hôm qua, Vương Viễn hạ sốt, đến sáng sớm thì phát sốt lại. Từ tối hôm qua điện thoại của Vương Thứ gọi mãi không được, nên Đường Lan không còn cách nào khác ngoài việc tự mình gọi xe để đến bệnh viện. Đối diện đầu phố nhà bọn họ là bệnh viện nhi, Đường Lan đợi đến khi Vương Viễn nằm yên ổn trên giường bệnh mới cảm thấy đói bụng. Bà đến tiệm ăn sáng đầu phố để mua bánh bao. Chủ tiệm ăn sáng với bà là đồng hương, ngày thường đi ngang qua đều chào hỏi nhau.

Đường Lan gọi hai cái bánh bao và một ly sữa đậu nành, chủ tiệm hỏi bà có lấy bánh trứng không.

“Con nhà chị mê ăn cái này lắm.”

Đường Lan tưởng chủ tiệm đang nói đến Vương Viễn, Vương Viễn thích ăn mấy món làm từ trứng, cho nên bà từng mua bánh trứng ở đây vài lần.

“Viễn Viễn ốm rồi, đang ở bệnh viện, nó vẫn còn ngủ.”

Chủ tiệm chỉ biết nhà họ có hai đứa con, nhưng không biết tên. Dì hơi ngạc nhiên, “Sáng hôm qua tôi thấy nó vẫn còn khỏe mạnh mà, sao đùng một cái bệnh luôn rồi?”

“Sáng hôm qua?”

“Đúng thế, thằng bé hay đột nhiên nhảy lên người cậu trai trẻ mà ngày nào đến đón nó mà, trông rất vui vẻ.”

“Chị nói Vương Nguyên?”

Chủ tiệm nghe bà nỏi như thế, biết mình đã nhầm tên, vội vàng xin lỗi.

“Thì ra con lớn của nhà chị tên là Vương Nguyên, chị xem tôi này, lú lẫn quá, xin lỗi chị.”

Đường Lan không đáp lại lời xin lỗi của chủ tiệm, hỏi: “Chị nói cậu trai trẻ ban sáng là ai?”

“Chị không biết sao? Dáng người cao cao, cằm thẳng băng, một thanh niên rất đẹp trai. Tôi còn tưởng là thân thích nhà chị luôn đấy, nhìn kỹ thì cậu ta và con nhà chị rất giống nhau.”

Đường Lan đè nén hít một hơi thật sâu, đáp: “Chị nói thầy Vương phải không, cậu ta là gia sư của Vương Nguyên, không phải thân thích, tôi cũng không nhìn ra hai đứa chúng nó giống nhau.”

“Tình cảm giữa Vương Nguyên nhà chị và thầy Vương thật sự rất tốt luôn đó…”

Vẻ không vui trên mặt Đường Lan đã hiện rõ, chủ tiệm cho rằng mình nói nhiều quá nên vội vàng chuyển chủ đề.

“Chị xem có cần mua bánh trứng nữa không, Vương Nguyên nhà chị rất thích ăn đấy.”

“Vương Nguyên không thích ăn bánh trứng.”

“Sao thế được chứ, sáng nào thầy Vương cũng mua bánh trứng làm bữa sáng cho thằng bé, nó ăn trông rất ngon lành luôn.”

Nếu như không phải khi đó bệnh viện gọi điện báo với Đường Lan rằng Vương Viễn tỉnh rồi, đoán không chừng bà phải tìm cái cớ để cãi lộn với chủ tiệm luôn.

Đường Lan cuối cùng cũng rời khỏi cửa phòng của Vương Nguyên, dì giúp việc bưng nước tới cho bà, Đường Lan lơ đi và bước về phía cửa nhà. Trước khi mở cửa ra, bà nhìn dì giúp việc: “Đừng nói là tôi có về.”

Buổi tối Vương Tuấn Khải về không lâu thì nhận được điện thoại của Đường Lan, nói rằng bà nội của Vương Nguyên nhớ cậu nên muốn đón cậu về nhà bà nội ở vài hôm.

“Cho nên thầy Vương bây giờ không cần đến nữa rồi.”

“Xin hỏi khi nào cháu có thể đến lại vậy?”

“Vẫn chưa biết, cậu (*) đợi điện thoại của tôi đi.”

Thế là Vương Tuấn Khải vẫn luôn đợi điện thoại của Đường Lan. Anh không kiềm nổi cứ nhìn điện thoại mãi, giống như điện thoại là một chất gây nghiện nào đó. Qua vài ngày cũng không có động thái gì, anh đã liên tục kiểm tra và nhận các cuộc gọi và tin nhắn để đảm bảo rằng mình không bỏ lỡ.

Ngày cuối cùng của tháng Bảy, điện thoại cuối cùng cũng vang lên. Vương Tuấn Khải luống cuống tay chân nhấn nghe, giọng nói của Đường Lan vang lên từ đầu dây bên kia. Bà nói rằng Vương Nguyên đã tham gia trại hè của trường, sẽ đi tham quan học tập ở các thành phố khác nhau trong tháng tới.

“Vốn chúng tôi vẫn mong muốn nó ở nhà học kèm, nhưng nó muốn đi, chúng tôi không ép được, nên là đăng kí luôn. Cho nên sau này cậu (*) không cần đến nữa rồi, tôi xin nói một tiếng xin lỗi với thầy Vương.”

“Nhưng Nguyên Nguyên…”

“Cậu gọi nó là gì?”

Vương Tuấn Khải lặng im trong điện thoại.

Đường Lan lại nói tiếp, vẫn dùng kính ngữ (*) để xưng hô như cũ, trong âm thanh không che giấu đi sự căm hận lẫn chán ghét.

“Tiền lương tháng Bảy đã chuyển vào thẻ cậu rồi, gấp hai lần, mong cậu đừng từ chối. Cậu tốt bụng đưa cho nó đồ ăn sáng như thế, chờ nó tan trường, à, còn ký tên vào bài kiểm tra, dạy kèm cả ngày thứ Bảy nữa, sao chúng tôi có thể không trả nhiều tiền hơn chút cho được?”

(*) Ở chương này bà Đường Lan dùng 您 (cách xưng hô kính trọng, nhưng tui thấy ở trường hợp này để chỉ sự lạnh nhạt, vạch ra khoảng cách với thầy Vương ấy) thay vì 你 so với lúc trước bà giao tiếp với thầy Vương. Bà Đường Lan xưng 您 hay 你, tui đều dịch thành "cậu" hết nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com