Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Con gái sợ gả nhầm ác lang 4-6

Con gái sợ gả nhầm ác lang (4)

Gương mặt mẹ Triệu hiện lên dáng vẻ lòng không cam tâm không nguyện, đưa thẻ lương trả lại cho Bách Hợp, miệng còn hùng hùng hổ hổ nói mấy lời kiểu như "Không được không kết hôn". Ngay từ đầu, mẹ Trịnh còn muốn ủng hộ, ba Trịnh ho hai tiếng, hai vợ chồng đều không lên tiếng... Bách Hợp nhanh chóng dọn dẹp hành lý của mình, lại thu dọn đồ dùng của cha mẹ trong phòng khách, cứ thế quay người ra khỏi căn nhà này.

Đầu tiên tìm một khách sạn nhỏ ở gần đấy cho cha mẹ an tâm ở tạm, Bách Hợp gọi điện thoại kiểm tra tài khoản, quả nhiên bên trong không còn tiền. Trịnh Bách Hợp đi làm được vài năm, tiền lương mỗi tháng vừa nhập vào sổ sách có lẽ đã bị Triệu Tấn chuyển đi rồi. Triệu Tấn phòng bị cô đến mức ấy rồi, Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, cúp điện thoại quay đầu điện thoại cho chủ nhà.

Lúc trước thuê căn nhà này, trên danh nghĩa là Bách Hợp thuê, lúc đầu cũng là tiền của cô, từ đó về sau đến chỗ chủ thuê nhà kí hợp đồng cũng đều là Trịnh Bách Hợp, lúc ấy chủ thuê nhà còn bắt Bách Hợp đặt cọc trước ba tháng tiền thuê nhà. Bách Hợp bàn bạc với chủ nhà muốn hủy bỏ hợp đồng, chủ thuê nhà không nói hai lời lập tức đồng ý.

Lúc chủ nhà cho Bách Hợp thuê nhà vốn cho rằng sau này chỉ có Bách Hợp ở lại, không nghĩ rằng cuối cùng đến cả một đám người, ba tháng trước lúc chủ thuê nhà đến thu tiền chứng kiến trong nhà đầy ắp người, vốn trong lòng đã hơi không thoải mái, chỉ vì ngại điều khoản hợp đồng nên không há mồm đuổi người mà thôi. Lúc này Bách Hợp chủ động nhắc tới, chủ thuê nhà ngược lại là cầu còn không được, hẹn gặp mặt Bách Hợp rồi hủy bỏ hợp đồng, lại trả lại tiền thuê nhà còn thừa và tiền đặt cọc. Bách Hợp một lần nữa cầm tiền trên tay đi tìm nhà mới, vừa thuận lợi liên hệ với chủ nhà mới xong, Triệu Tấn đã gọi điện thoại tới rồi.

"Trịnh Bách Hợp, em lại phát điên gì nữa vậy? Nhà bị đòi lại rồi!" Triệu Tấn quát to đến kinh người. Lúc này cho dù không gặp mặt, Bách Hợp cũng có thể đoán được bộ dạng của anh ta như thế nào. Ở đầu bên kia điện thoại anh ta không ngừng mắng chửi, Bách Hợp không chút nghĩ ngợi dập điện thoại của anh ta, khi anh ta lại gọi tới, Bách Hợp trực tiếp kéo số của anh ta vào danh sách đen. Trước khi Triệu Tấn thờ ơ với cô ấy, anh ta yêu cầu Trịnh Bách Hợp phải quan tâm tới mọi chuyện của người nhà họ Triệu, nhưng đối với chuyện của Trịnh Bách Hợp lại không để trong lòng, số điện thoại của ba mẹ nhà họ Trịnh anh ta cũng không lưu. Bởi vậy lúc này khi Bách Hợp kéo anh ta vào danh sách đen, anh ta lại không thể làm được gì.

Anh ta là người vô cùng sĩ diện, lúc này Bách Hợp chặn điện thoại của anh ta, chắc chắn về sau anh ta sẽ không có mặt mũi nào nói với người khác rằng mình bị Bách Hợp cúp điện thoại, bởi vậy ngược lại ngừng gọi đến.

Căn nhà Bách Hợp tạm thời ở lại cách căn hộ khi trước Trịnh Bách Hợp thuê không xa, không cần quá nhiều công sức, từ cửa sổ nhìn ra, Bách Hợp và ba Trịnh mẹ Trịnh đều thấy một đoàn người nhà Triệu Tấn tức giận thu dọn hành lý đi ra từ trong chung cư, tuy bởi khoảng cách xa, không nghe rõ người nhà họ Triệu nói cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt lúc này của họ cũng có thể đoán được cũng không phải điều tốt đẹp gì.

"Tiểu Hợp, con quyết định không kết hôn với Tiểu Triệu nữa sao?" Tuy hôn nhân đại sự không phải trò đùa, nhưng lúc mẹ Trịnh hỏi cái này, trong lòng lại thầm thở phào. Hai vợ chồng bọn họ chỉ có một đứa con gái, cũng hi vọng con được sống hạnh phúc, trước kia, hết lần này tới lần khác, Trịnh Bách Hợp giống như bị yểm bùa, khăng khăng muốn gả cho Triệu Tấn. Họ Triệu kia rõ ràng không phải người tốt để kết hôn, mấy ngày nay thấy địa vị của Trịnh Bách Hợp trong nhà họ Triệu, ba Trịnh mẹ Trịnh nhìn vào trong mắt gấp ở trong lòng, vốn đang lo lắng ngày sau, hiện tại không nghĩ tới Bách Hợp lại nhanh chóng tỉnh ngộ.

"Mẹ, mẹ yên tâm, trước kia là con không hiểu rõ lời mẹ, về sau con sẽ không như thế nữa." Bách Hợp kéo tay mẹ Trịnh, nghĩ đến một sự kiện trong nội dung vở kịch: "Khi con trở về thành phố một chuyến đón ba mẹ, có một người phụ nữ gọi điện thoại cho con, cô ta nói đã qua lại với Triệu Tấn được hai tháng."

Trong những năm tháng Triệu Tấn qua lại với Trịnh Bách Hợp cũng mập mờ với những người phụ nữ khác, nội dung vở kịch trước khi hai người kết hôn, Trịnh Bách Hợp về quê nhà đón ba Trịnh mẹ Trịnh đến đây bàn bạc hôn sự. Triệu Tấn từng đưa một người con gái về nhà, nhưng bởi vì nhà mẹ đẻ Trịnh Bách Hợp nguyện ý chi tiền mua nhà lại còn ghi tên Triệu Tấn và cha mẹ anh ta, so sánh với người con gái nghèo khó cũng xuất thân nông thôn như Triệu Tấn, vì trong nhà nghèo quá không thể đi học đại học, trong nhà còn có một em trai nhỏ tuổi, cho nên cuối cùng Triệu Tấn vẫn lựa chọn kết hôn với Trịnh Bách Hợp.

Chuyện này lúc đầu Trịnh Bách Hợp cũng không biết, đến sau khi cô ấy ly hôn, trong lúc vô tình gặp được một người họ hàng với nhà họ Triệu, người ta lỡ miệng nói cô ấy mới biết được chuyện này. Lúc trước họ hàng nhà họ Triệu gặp mặt cô gái kia đều thích, chỉ vì nhà cô gái kia quá nghèo, cuối cùng Triệu Tấn mới chia tay với cô gái kia. Người nhà họ Triệu lừa gạt Trịnh Bách Hợp chuyện này suốt mười năm, lúc Bách Hợp nhớ tới đoạn này của nội dung vở kịch, trong cơ thể nguyên chủ còn mơ hồ truyền đến cảm giác đau lòng.

Ba Trịnh nghe nói như thế giận tím mặt, ho hai tiếng đang muốn mở miệng, Bách Hợp tựa như trấn an vỗ vỗ tay ông: "Ba đừng tức giận, con sẽ không kết hôn với Triệu Tấn."

Hơn nữa cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Triệu Tấn, món nợ trước kia Triệu Tấn thiếu nguyên chủ, Bách Hợp muốn anh ta phải trả cả vốn lẫn lời.

Bất luận là từng bước thăng quan tiến chức hay cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn về sau.

Có lẽ vì đã thoát khỏi đám người nhà họ Triệu, bệnh tình vốn vô cùng nghiêm trọng của Trịnh Bách Hợp, trong nội dung vở kịch, sau mười ngày truyền nước vẫn chưa khỏe lại, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng Bách Hợp cảm thấy cơ thể ngoại trừ lúc đầu không khỏe rất nhanh chóng tốt lên, dường như ngay buổi chiều cả nhà họ Triệu đi khỏi, lúc ấy tinh thần cô đã tốt hơn nhiều, một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau tinh thần sảng khoái, nhìn mình trong gương trước khi đi làm, khuôn mặt trơn bóng mềm mại khỏe mạnh, Bách Hợp không dám tin sờ vào một cái.

Còn chưa bước vào thang máy công ty, cánh tay Bách Hợp bị người ta kéo lại, sức lực của người kia lớn tới mức Bách Hợp phải lui về sau mấy bước mới đứng vững. Bách Hợp quay đầu lại nhìn thấy gương mặt tái mét của Triệu Tấn, sắc mặt thoáng chốc tối lại:

"Buông tay!"

"Hôm qua em phát điên cái gì vậy? Em trả nhà lại làm gì? Em đột nhiên trả nhà lại, cha mẹ chị cả của anh ở đâu đây?" Ngày hôm qua bị ép dọn nhà hẳn là khiến Triệu Tấn lo nghĩ cả đêm. Nội dung vở kịch sau khi Trịnh Bách Hợp và Triệu Tấn làm vợ chồng mười năm, cô biết rõ tính cách của anh ta, người này bất kể là cãi nhau với Trịnh Bách Hợp hay sự vô tình nhẫn tâm về sau, lúc anh ta thấy Trịnh Bách Hợp bất lực thương tâm rơi lệ, bản thân vẫn có thể ăn ngon ngủ được như trước, lúc này thấy anh ta chỉ vì một căn hộ mà biến thành bộ dạng này ở nơi làm việc, khóe miệng Bách Hợp nhếch lên, xem thường:

"Bọn họ ở chỗ nào đâu có gì liên quan tới tôi? Hai người chúng ta chia tay rồi, không kết hôn!"

Triệu Tấn nghe vậy, lập tức nở nụ cười lạnh, buột miệng nói: "Em nói không kết hôn thì sẽ không kết hôn? Mặt mũi của chúng ta đặt ở đâu? Muốn chia tay cũng được, em phải bồi thường mười vạn cho phí thanh xuân của anh!"

Lúc này đang là giờ đi làm cao điểm, rất nhiều người đang đứng đợi trước thang máy, quan hệ yêu đương giữa Triệu Tấn và Trịnh Bách Hợp cũng không phải bí mật gì trong công ty, hai người này bắt đầu yêu nhau từ lúc học đại học, ngày thường chưa từng cãi nhau, vậy mà lúc này nói tới chuyện chia tay, tất cả mọi người đều quay đầu hiếu kì nhìn chằm chằm vào hai người. Triệu Tấn vô ý thức đứng phía sau lưng Bách Hợp, giảm thấp âm thanh, nói: "Ngày hôm qua em còn muốn chủ thuê nhà trả lại tiền thế chấp."

"Cho anh mười vạn phí tổn thất thanh xuân, có thể!" Bách Hợp nhẹ gật đầu, lấy điện thoại di động trong túi ra: "Tiền thế chấp chủ thuê nhà trả lại đưa cho anh cũng được." Triệu Tấn nghe nói như thế, trên mặt không tự chủ được lộ ra vẻ vui mừng, chỉ là không đợi anh ta mở miệng, Bách Hợp lại nói tiếp: "Tiền lương mấy năm nay của tôi, trừ năm đầu tiên đi thực tập ở bên ngoài được một ít, mỗi tháng theo như tính toán được năm nghìn, anh cầm tổng cộng bốn năm tiền lương của tôi, như vậy tổng cộng anh giữ của tôi hai mươi tư vạn. Trừ tiền thế chấp của chủ thuê nhà và mười vạn phí tổn thất thanh xuân, anh giữ của tôi mười bốn vạn. Tôi ở nhà anh làm trâu làm ngựa mấy năm, cái đó sợ là đến nhân viên làm thêm giờ cũng thu nhập được tới mấy vạn, mặt khác anh có tình nhân ở bên ngoài, khiến trái tim tôi bị tổn thương, bồi thường cho tôi hai mươi vạn phí tổn thất thanh xuân!"

"Em điên rồi!" Lúc đầu trên khuôn mặt Triệu Tấn khi nghe thấy Bách Hợp đồng ý trả thù lao còn lộ ra vài phần vui vẻ, sau khi nghe xong cứ thế tối lại, nghiêm nghị nói: "Cái gì mà bên ngoài gặp tình nhân, cái gì mười bốn vạn, anh thấy em đang muốn tiền đến điên rồi!"

"Tôn Tiểu Tịnh, chắc anh không quên chứ?" Lúc này Bách Hợp nói ra một cái tên, Tôn Tiểu Tịnh này là người con gái từng được Triệu Tấn mang về nhà trước khi Triệu Tấn và Trịnh Bách Hợp kết hôn, nhưng người nhà họ Triệu luôn lừa gạt chuyện này, Triệu Tấn cũng tâm cơ thâm trầm, nếu không phải mười năm sau trong lúc vô tình Trịnh Bách Hợp mới biết được chuyện này, chỉ sợ đến khi cô ấy chết cũng không biết có một người như thế tồn tại.

Trên mặt Triệu Tấn lộ ra vẻ xấu hổ, bí mật bị bóc trần khiến anh ta thẹn quá hoá giận lại không biết làm sao, anh ta hừ lạnh một tiếng, bối rối quay đầu về phía thang máy, lại xông tới Bách Hợp, cảnh cáo:

"Tôn Tiểu Tịnh gì đó tôi không biết, cô đừng có mà tung tin đồn thất thiệt cho tôi, đã chia tay rồi, về sau đừng tới tìm tôi nữa!"

Anh ta suy nghĩ thật dễ dàng, nói Bách Hợp muốn chia tay còn phải đưa tiền chia tay cho người đàn ông như anh ta, lúc này vừa nghe thấy bí mật của mình bị vạch trần, không chột dạ ngược lại còn khoái chí, nhưng anh ta muốn vui sướng cũng không có cửa đâu. Bách Hợp cười lạnh một tiếng, đợi một bên thang máy khác rồi đi vào trong công ty.

Bởi vì cơ thể Bách Hợp lúc này không cảm mạo thời gian dài như Trịnh Bách Hợp, dĩ nhiên công việc vốn giao vào tay Triệu Tấn cũng không giao nữa mà do một mình cô hoàn thành. Công ty vốn có ý muốn bồi dưỡng Bách Hợp, thành tích ở trường học của Trịnh Bách Hợp vô cùng xuất sắc, trong nội dung vở kịch là Triệu Tấn chui vào lấp chỗ trống của Trịnh Bách Hợp. Sau khi Bách Hợp tiến vào trong nhiệm vụ thay Trịnh Bách Hợp hoàn thành công việc chính cô ấy cũng sắp làm xong, lãnh đạo công ty hài lòng, giao chức vị tổ trưởng vốn dành cho Triệu Tấn vào tay Bách Hợp.

Con gái sợ gả nhầm ác lang (5)

Tiệc ăn mừng trong công ty, rất nhiều người đều chúc mừng Bách Hợp, chỉ có Triệu Tấn chua xót nộp đơn xin từ chức, anh ta là một người tâm cao khí ngạo, một khi cho rằng công ty có chỗ nào không vừa ý anh ta, anh ta lập tức đổi công ty đi ăn máng khác. Nếu ở thời điểm về sau anh ta quyền cao chức trọng danh tiếng vang xa, như vậy đi ăn máng khác có lẽ có người tranh cướp, hiện tại anh ta mới tốt nghiệp hai ba năm, chưa có tiếng tăm gì, một khi từ chức lại tiến vào công ty mới dĩ nhiên là quay đầu lại lần nữa, trong cơn xúc động Triệu Tấn cũng không nghĩ nhiều như vậy, anh ta chủ động từ chức, công ty rất vui mừng lập tức đồng ý.

Lúc gần đi, Triệu Tấn liếc nhìn văn phòng của Bách Hợp, hôm nay Bách Hợp thăng chức, từ sau sẽ có văn phòng của chính mình. Trên mặt Triệu Tấn hiện ra vẻ do dự, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, mang theo đồ đạc của mình đi vào trong văn phòng của Bách Hợp.

"Nếu bây giờ em đổi ý, kì thật cũng vẫn được." Triệu Tấn đứng ở cửa ra vào, ánh mắt nhìn thoáng qua văn phòng của Bách Hợp, cuối cùng lại rơi xuống người Bách Hợp. Mấy năm nay ở cùng anh ta, tiền lương của Bách Hợp đều bị anh ta giữ trong tay, bởi vậy trong tay Trịnh Bách Hợp cũng không có tiền để dành, cho nên tuy tuổi cô không lớn lắm, nhưng lại không hề giống những người phụ nữ văn phòng tô son điểm phấn, cô gần như cả ngày đều chỉ biết đến công việc. Hai người qua lại nhiều năm, Triệu Tấn cũng từ dáng vẻ quê mùa ban đầu dần trở nên thời thượng, chỉ có Trịnh Bách Hợp từ đầu đến cuối vẫn mặc mấy bộ quần áo cũ.

Gương mặt cũng không sử dụng mỹ phẩm chăm sóc dưỡng da, không có đồ trang điểm và quần áo xinh đẹp, cái đó sợ là trời sinh xinh đẹp cũng thấy ngán. Hơn nữa không biết có phải vì Trịnh Bách Hợp ngoan ngoãn phục tùng anh ta hay không, khiến Triệu Tấn quen có được người phụ nữ này. Sớm đã quên sự thấp thỏm bất an không yên lúc đầu theo đuổi cô, dần dần đối với cô có sự xem thường lại có phần chán ghét.

Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Triệu Tấn đột nhiên phát hiện Bách Hợp thay đổi. Trang phục xinh đẹp phù hợp với nghề nghiệp trên người cô, trong văn phòng mở điều hòa, cô mặc áo lông dài màu đen thấp cổ, bên hông thắt dây lưng màu rám nắng lên, lộ ra vòng eo vốn dĩ vì gầy mà mảnh khảnh lại càng thêm quyến rũ. Cô đi một đôi tất da chân màu đen, dưới chân là đôi bốt da gót nhỏ dài đến đùi, dưới áo lông dài là váy ngắn, tóc cô bàn lên, trang điểm nhẹ. Trước kia Triệu Tấn chưa bao giờ thấy một mặt này xuất hiện trên người Bách Hợp, lúc này không ngại âm thầm đánh giá vậy mà lại khiến Triệu Tấn cảm thấy hơi ngạc nhiên.

"Còn có chuyện khác sao?" Bách Hợp đứng dậy cầm tư liệu một lần nữa ngồi trở lại phía trước bàn, khóe mắt không thèm nhìn anh ta một cái: "Lúc đi ra ngoài phiền đóng cửa giùm."

Loại thái độ thờ ơ này thực sự chọc giận Triệu Tấn, trong quá khứ, trong mắt Trịnh Bách Hợp chỉ có mình anh ta, điều ấy khiến anh ta cảm thấy cực kì tự hào kiêu ngạo, lâu rồi lại cảm thấy không kiên nhẫn. Lúc này Bách Hợp không nhìn anh ta, Triệu Tấn lại cảm thấy không vừa ý, anh ta đi đến trước bàn làm việc, đập mạnh tay một cái lên bàn: "Trịnh Bách Hợp, rốt cuộc em muốn như thế nào? Kết hôn là em yêu cầu. Chúng ta hiện tại là sao?"

"Quan hệ hiện tại của chúng ta chỉ được xem là chủ nợ và người thiếu nợ, nếu anh còn chưa hiểu, tôi sẽ lập một danh sách cho anh." Bách Hợp tranh thủ thời gian công tác hai ngày, tới ngân hàng in hóa đơn thẻ lương mấy năm nay bị chuyển đi của mình ra. Tấm thẻ này tự động thiết lập chuyển khoản, một khi đến lúc phát tiền lương đều chuyển về tài khoản của Triệu Tấn. Lúc trước Triệu Tấn nghi ngờ nặng không chịu tin cô, có lẽ sợ cô sẽ đem tiền lương đi hoặc đổi ý, bởi vậy làm sẵn ra một chứng cứ, lúc này lại không có cách nào chống chế. Thấy Bách Hợp chìa ra một tờ giấy, sắc mặt Triệu Tấn lúc xanh lúc trắng, sau một lúc mới cứng ngắc mở miệng: "Ý của em là phải chia tay? Cũng chỉ bởi vì ngày đó không cho em bắt xe? Bệnh của em cũng không phải nghiêm trọng lắm, bắt xe phí tiền làm gì? Hơn mười đồng em có thể tiết kiệm để bắt xe kia, em có thể đi bệnh viện mua thêm ít thuốc nữa rồi!"

Triệu Tấn nói xong, càng về sau càng lớn giọng hơn, gần như đã tìm được lý lẽ: "Em vẫn tùy hứng bụng dạ lại hẹp hòi như vậy. Mấy ngày nay vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà làm loạn lên với anh, hiện tại vì chuyện này đến cả kết hôn cũng không đề cập nữa, khách sạn đã sớm đặt xong, em không muốn kết hôn sao không nói sớm, bây giờ sao lấy lại tiền đặt cọc được? Huống hồ, một người phụ nữ suốt ngày chỉ biết làm việc, sau này em làm sao lập gia đình được? Đàn ông bên ngoài đàn bà trong bếp là điều hiển nhiên, nếu em tặng cơ hội này cho anh, về sau anh sẽ càng có nhiều cơ hội chăm lo cho gia đình..."

Anh ta nói xong, trên gương mặt càng hiện ra vẻ bất mãn phẫn hận, càng nói càng tức giận:

"Người phụ nữ như em, về sau tốt nhất là làm việc cả đời đi, đừng cần đàn ông nữa!"

Bách Hợp lạnh lùng nhìn anh ta, giống như đang nhìn một người điên, mấy câu nói của Triệu Tấn đã lộ ra bản chất tư lợi của anh ta. Trong nội dung vở kịch, Triệu Tấn lấy cớ như vậy khuyên nhủ Bách Hợp đã mất đi cơ hội về sau phải chịu hết bao nhiêu thiệt thòi, nhưng trên thực tế, anh ta không hề thực hiện cái gọi là đàn ông bên ngoài đàn bà trong bếp, cái anh ta gọi là nuôi gia đình cũng chưa bao giờ làm được, anh ta cũng không tin tưởng Trịnh Bách Hợp, toàn bộ tiền về sau anh ta kiếm được gần như đều giao cho mẹ Triệu giữ, rất sợ sau này hai người ly hôn, số tiền này sẽ trở thành phần tài sản cần phân chia của vợ chồng. Mà Trịnh Bách Hợp bỏ tiền ra mua nhà cuối cùng lại giống như người phụ nữ ăn nhờ ở đậu, bởi vì bị bệnh, mất đi cơ hội thăng quan tiến chức trong công việc, sau khi Triệu Tấn phát đạt, người nhà họ Triệu còn vô cùng ghét bỏ đối với tiền lương cô ấy kiếm được, cho rằng cô ấy kiếm được quá ít tiền.

"Cho anh năm giây ra khỏi đây." Bách Hợp một mặt nói xong, một mặt cầm lấy điện thoại trên bàn bắt đầu gọi bảo vệ. Triệu Tấn chửi bậy trong miệng hai tiếng, quay đầu lại dữ tợn nhìn Bách Hợp: "Không nghĩ tới cô lại là loại phụ nữ tư lợi yêu thích hư vinh như vậy, nếu sớm biết như vậy, lúc trước tôi sẽ không qua lại với cô, coi như năm đó mắt tôi bị mù, nếu bây giờ tôi có tiền, nhất định tôi sẽ dứt khoát đập lên mặt cô!"

Anh ta nói xong lời này mới mang khuôn mặt đầy oán hận lại có chút lửa giận đi ra ngoài.

Hai ngày sau đó, vì Bách Hợp được thăng chức mà bề bộn quan hệ mất hai ngày. Trịnh Bách Hợp có thể mất đi tình yêu, nhưng cô lại không thể mất đi lý trí, cho đến ba ngày sau, một cái túi được đưa tới văn phòng của Bách Hợp.

Triệu Tấn muốn kết hôn, đối tượng là người trước kia thừa dịp Trịnh Bách Hợp trở về quê nhà đưa cha mẹ lên mà anh ta từng mang về nhà một lần, Tôn Tiểu Tịnh. Triệu Tấn là người cực độ tự ti sau trở thành tự đại, anh ta là người duy nhất trong họ hàng được học lên đại học, cô dâu trước giờ muốn kết hôn lại ầm ĩ đòi chia tay, anh ta không chịu được chuyện này, cách duy nhất có thể thỏa đáng chuyện này, chính là anh ta ở bên ngoài nói rằng đã đá Bách Hợp mặt khác tìm kiếm một người khác.

Bởi vì lúc trước hai người làm việc ở công ty này vài năm, không biết Triệu Tấn muốn kết hôn là vì hờn dỗi hay vì khoe khoang, anh ta phát bánh kẹo cưới và đưa thiệp mời đến văn phòng của mỗi người. Mọi người đều nhìn Bách Hợp với ánh mắt mang theo vài phần thương cảm và đáng tiếc, nhưng lúc này lại không có ai dám tiến về phía trước khích lệ Bách Hợp hai câu. Bách Hợp cầm lấy thiếp mời nhìn thoáng qua, thấy thời gian phía trên là nửa tháng sau, cũng là thời gian lúc trước cô và Triệu Tấn định ra cho việc kết hôn. Trong cơ thể nguyên chủ truyền tới cảm giác đau lòng như ẩn như hiện, còn chưa đợi Bách Hợp cảm thấy khó chịu, thời gian trôi qua cũng dần lắng lại.

Trong khoảng thời gian này ngoại trừ bề bộn công việc, Bách Hợp cũng không để việc kết hôn của Triệu Tấn ở trong lòng. Cô lôi kéo ba Trịnh mẹ Trịnh đi vòng quanh thành phố này, chuẩn bị mua nhà cho mình. Trong nội dung vở kịch, cô cũng không định kết hôn, không biết vì sao, trải qua việc bái đường thành thân với Lý Duyên Tỳ trong nhiệm vụ vừa rồi, hiện tại cô sinh ra mâu thuẫn bản năng với việc mình kết hôn với những người khác. Cho dù biết rõ Lý Duyên Tỳ khẳng định cũng sẽ giúp cô kết hôn, nhưng Bách Hợp lại không muốn lúc này có quan hệ với bất kì ai trong nhiệm vụ. Dù sao Trịnh Bách Hợp cũng không có tâm nguyện muốn cô gả cho một người chồng như ý, cô ấy chỉ muốn Triệu Tấn trả giá thật nhiều, một kết quả có thể khiến Trịnh Bách Hợp cảm thấy vui sướng.

Bi kịch của Trịnh Bách Hợp phát sinh tại thành phố này, đương nhiên Bách Hợp cũng hy vọng có thể chấm dứt ở thành phố này. Cô mang theo ba Trịnh mẹ Trịnh, nhìn trúng một căn nhà nhỏ, mà hôn lễ của Triệu Tấn, cuối cùng cũng tới.

Khu vực tổ chức hôn lễ vốn cũng sớm chọn xong, lúc Bách Hợp đi vào khách sạn, cô dâu mới Tôn Tiểu Tịnh đang đứng cùng Triệu Tấn mặc âu phục thẳng thớm ở trước cửa khách sạn đón khách. Trong tay hai người đang bưng khay bày rượu và bánh kẹo cưới, lúc thấy Bách Hợp thật sự dẫn cha mẹ xuất hiện, trên mặt Triệu Tấn hiện lên một tia cao ngạo, Tôn Tiểu Tịnh đứng bên cạnh càng không che dấu được đắc ý.

Từ xưa đến nay, Trịnh Bách Hợp chưa từng gặp người gọi là tình địch, đây là lần đầu hai người gặp mặt, nhưng rõ ràng Tôn Tiểu Tịnh biết cô, bởi lúc thấy Bách Hợp xuất hiện, Tôn Tiểu Tịnh vô ý thức khoác tay Triệu Tấn, dịu dàng nói:

"Chồng à, chân em đau lắm rồi, buổi sáng hôm nay bắt đầu quá sớm, sao Mạt Lị còn chưa đến?" Khi cô ta nói chuyện, khóe mắt còn liếc nhìn Bách Hợp, lúc này người phụ trách thu quà cầm một danh mục quà tặng đi ra để Bách Hợp ký tên. Bách Hợp cầm bút tiện tay ghi năm trăm ở phía trên, ký tên Trịnh Bách Hợp, lại chậm chạp không móc tiền lì xì ra, sắc mặt người thu lễ hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói:

"Cô còn chưa cho tiền lì xì vào."

Người hôm nay Triệu Tấn mời đến hỗ trợ thu tiền lì xì là một người lạ mặt trẻ tuổi. Hai người học đại học bốn năm, Trịnh Bách Hợp quen anh ta cũng được vài năm, họ hàng thân thích đến bàn bạc chuyện hôn sự cô đều quen thuộc, thế nhưng trong nội dung vở kịch cũng không xuất hiện người trẻ tuổi này, chắc là người thân của Tôn Tiểu Tịnh bên kia, lúc này giơ tay về phía Bách Hợp muốn tiền lì xì. Bách Hợp xòe hai tay ra, nở nụ cười:

"Triệu Tấn thiếu nợ tôi hơn mười vạn, trong khoản nợ kia khấu trừ năm trăm đi, tôi đã ghi âm lời nói kia rồi."

Bách Hợp nói xong, cười tủm tỉm giơ điện thoại quơ quơ trước mặt Triệu Tấn, sắc mặt Tôn Tiểu Tịnh thoáng cái khó coi: "Lần đầu tiên nghe nói có người đi uống rượu mừng không đưa tiền đấy."

Bề ngoài cô ta cũng không xinh đẹp như Trịnh Bách Hợp tưởng tượng trong nội dung vở kịch, dung mạo chỉ là bình thường mà thôi, một nhân vật bình thường đến vậy lại quấy nhiễu Trịnh Bách Hợp và Triệu Tấn đến mức đó. Bách Hợp cao thấp đánh giá cô ta vài lần, Tôn Tiểu Tịnh nhanh chóng nhìn chằm chằm vào cô, bộ dạng không kiên nhẫn: "Trịnh tiểu thư, ba mẹ cô chẳng lẽ không dạy cô, tới tham gia hôn lễ của người khác, là phải đưa tiền sao?"

Con gái sợ gả nhầm ác lang (6)

Tôn Tiểu Tịnh gọi họ của Trịnh Bách Hợp một tiếng, hiển nhiên biết đến sự tồn tại của Trịnh Bách Hợp, biết rõ sự tồn tại lúc trước của Trịnh Bách Hợp lại vẫn nguyện ý qua lại với Triệu Tấn. Trịnh Bách Hợp trong nội dung vở kịch vốn coi Tôn Tiểu Tịnh và cô ấy giống nhau, đều là người bị hại, lúc này xem ra chỉ là một người đánh một người nguyện bị đánh mà thôi.

"Ba mẹ cô không dạy cô, khi người khác có bạn gái, ngàn vạn không nên làm người thứ ba sao?" Trên mặt Bách Hợp lộ ra vẻ châm chọc, khóe mắt liếc nhìn Tôn Tiểu Tịnh. Lúc này ở cửa có rất nhiều người ra vào, có người là tới tham gia hôn lễ của Triệu Tấn, có người khác là khách của khách sạn, nghe nói như thế, đều vô ý thức dừng bước nhìn chằm chằm mấy người họ.

Sắc mặt Tôn Tiểu Tịnh thoáng chốc đỏ bừng, bộ ngực lộ ra bên ngoài của cô ta hơi phập phồng, thật lâu về sau mới nhẹ giọng nở nụ cười: "Trịnh tiểu thư, đùa với cô chút thôi, làm gì nghiêm túc như vậy, phù dâu hôm nay của tôi còn chưa biết đang ở đâu rồi, cô Trịnh cô làm phù dâu cho tôi nhé."

Nói xong lời này, Tôn Tiểu Tịnh tiến lên đưa tay đến muốn kéo Bách Hợp: "Sao cô lại muốn tới đây? Hôm nay là hôn lễ của tôi với Triệu Tấn, hai người các người đã chia tay rồi, có phải cô cố ý tới gây sự không?"

Trong giọng nói của cô ta lộ ra vài phần oán hận và bối rối, lúc này hai người đứng quá gần nhau, người ngoài nhìn vào tưởng Tôn Tiểu Tịnh đang thân mật to nhỏ với Bách Hợp, cô ta nói xong lời này, lại nặng nề thở ra một hơi, nhỏ giọng nói:

"Vốn dĩ tôi cũng không muốn giành lấy Triệu Tấn của cô, thế nhưng mà Trịnh tiểu thư à, tôi đã mang thai, con trẻ không thể không có ba, cầu xin cô thành toàn cho chúng tôi."

Trong nội dung vở kịch cũng không có chuyện Tôn Tiểu Tịnh mang thai, có lẽ là sau này, Triệu Tấn đã xử lý tốt chuyện này. Khi Bách Hợp nghe vậy, trong lòng càng cảm thấy Triệu Tấn đáng giận. Sau đó, nhìn Tôn Tiểu Tịnh cũng không có sắc mặt tốt, lúc trước, Tôn Tiểu Tịnh đã biết rõ Triệu Tấn có bạn gái lại còn muốn đụng vào, qua lại với anh ta còn có con, tình cảnh mười năm sau trong nội dung vở kịch xuất hiện sớm hơn, thật sự thú vị.

Bách Hợp thấy vẻ mặt lo âu thấp thỏm của Tôn Tiểu Tịnh kia, mắt cô có thể nhìn ra phía dưới lớp trang điểm đậm là dấu vết tiều tụy, hiển nhiên trong khoảng thời gian này, cuộc sống của cô ta cũng không an ổn, tuy nói vẻ đắc ý trong mắt lúc này còn chưa hoàn toàn rút đi, nhưng lại càng cho thấy sự hèn mọn của cô ta.

"Cô Tôn, tôi chúc cô và A Tấn trăm năm hạnh phúc, cô yên tâm, tôi sẽ buông anh ta, tôi sẽ không lén liên lạc với anh ta đâu, về sau nếu anh ta tìm tôi, tôi cũng sẽ không để ý tới anh ta. Thì ra cô đã có con sao, về sau cô dưỡng thai cho tốt nhé." Bách Hợp dịu dàng sửa sang lại lọn tóc quăn hai bên gò má Tôn Tiểu Tịnh, vừa nhẹ nói một câu, vừa lưu luyến nhìn Triệu Tấn không rời, cái nhìn này khiến cả người Tôn Tiểu Tịnh đều căng thẳng. Hiển nhiên lời Bách Hợp nói không an ủi được cô ta, cũng không giúp cô ta tỉnh táo lại, ngược lại lúc nghe thấy Bách Hợp nói hai người còn lén liên lạc với nhau kia, Tôn Tiểu Tịnh thoáng chốc lộ ra biểu tình cứng ngắc.

Khóe môi cô ta run rẩy, đầu cúi xuống, bàn tay cầm chặt khay bánh kẹo cưới lúc này trở thành nắm đấm, toàn thân run rẩy một hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên một lần nữa, trên mặt đã đổi thành bộ dạng tươi cười.

"Hai người các em đang nói gì vậy?" Triệu Tấn kéo Tôn Tiểu Tịnh trở về, mặt mũi tái nhợt do dự một lúc ngẩng lên nhìn Bách Hợp, có lẽ sợ Bách Hợp ở trước mặt mọi người khiến anh ta mất hết mặt mũi, bởi vậy Triệu Tấn do dự một chút, kéo Bách Hợp đi sang một bên, lúc đến một góc của khách sạn, anh ta mới buông Bách Hợp ra, ánh mắt âm u phiền muộn: "Cô còn tới làm gì? Hôm nay chúng ta đã không có khả năng rồi, cô còn tới làm gì? Hơn nữa, cô đừng có mà nói hươu nói vượn tiền lương gì đó với Tiểu Tịnh, cùng lắm thì, cùng lắm thì tôi khấu trừ tiền ăn uống sinh hoạt mấy năm nay của cô vào tiền lương rồi sẽ trả lại cho cô!"

Lúc đầu mặc dù Triệu Tấn đối với việc Bách Hợp không nguyện ý gả cho mình có phần tức giận, nhưng anh ta là một người luôn cho rằng mình hơn người, cực độ tự ti về sau phát triển thành lòng tự tôn của anh ta. Bách Hợp lúc này thay đổi bỏ anh ta, nhưng khi anh ta ở cùng Tôn Tiểu Tịnh, dường như anh ta đã tìm được cảm giác vui sướng vì vứt bỏ Bách Hợp. Tôn Tiểu Tịnh mang thai, điều này khiến mẹ anh ta vô cùng vui sướng, hơn nữa Tôn Tiểu Tịnh cực kì sùng bái anh ta, bởi vậy thời gian dần qua, anh ta cũng hiểu được lấy Tôn Tiểu Tịnh tốt hơn so với Bách Hợp.

Tuy nói nhà Tôn Tiểu Tịnh không có tiền như nhà họ Trịnh, cũng không có khả năng đưa tiền cho anh ta mua nhà ở, thế nhưng có nhiều tiền hơn nữa cũng không đổi được đứa con trong bụng Tôn Tiểu Tịnh. Gần đây anh ta thay đổi chỗ làm, tiền đồ sau này sẽ phát triển rất tốt, về sau chờ khi anh ta ngồi lên vị trí trưởng phòng, đừng nói mười vạn hai mươi vạn, dù là trăm vạn anh ta cũng không để trong mắt.

Cũng bởi ý nghĩ như vậy, cho nên lúc này Triệu Tấn hoàn toàn không còn ý nghĩ muốn quay lại với Bách Hợp, lúc này lại sợ Bách Hợp náo loạn khiến mình mất mặt. Hành động tới mà không đưa tiền lì xì của Bách Hợp hôm nay khiến Triệu Tấn cảm nhận được nguy cơ, cảm thấy dường như Bách Hợp muốn tới phá hỏng gia đình của anh ta. Anh ta nghĩ tới Tôn Tiểu Tịnh nhu thuận ít nói, tiết kiệm lại nghe lời anh ta, khác một trời một vực với Trịnh Bách Hợp bốc đồng hoang phí, đã có một người phụ nữ như vậy, sau này anh ta cần gấp gáp chuyên tâm vào công việc, không cần vì chuyện gia đình vụn vặt mà trì hoãn tiền đồ của mình. Triệu Tấn cảm thấy phải trả giá mười vạn, cũng đáng.

Nghĩ như vậy, Triệu Tấn càng thêm kiên định, anh ta quay đầu lại nhìn Tôn Tiểu Tịnh, lại cúi đầu nhìn Bách Hợp, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt:

"Không phải cô tới đòi tiền sao? Tiểu Tịnh cô ấy không giống cô, cô ấy không phải một người hám giàu. Lúc trước cô luôn tự coi là đúng, hai mươi tư vạn tiền lương, trừ đi phí ăn uống của cô mấy năm nay ở nhà họ Triệu còn lại hai mươi vạn, mặt khác lại bỏ mười vạn phí tổn thất thanh xuân, tôi trả lại cho cô mười vạn." Lúc này trong lòng Triệu Tấn hoàn toàn coi Bách Hợp trở thành người phụ nữ hư vinh hám giàu, thậm chí lúc nói những lời này còn hơi xem thường: "Từ nay về sau, tôi và cô không thiếu nợ nhau, mong cô về sau đừng quấn quít tôi nữa."

Trong lòng Bách Hợp tính toán một phen, trên mặt lộ ra vẻ tổn thương sâu sắc:

"A Tấn, sao anh có thể dùng tiền tính toán tình cảm giữa hai chúng ta? Em không cần tiền, em chỉ thích anh!" Lúc Bách Hợp nói lời này, bản thân cũng sợ run cả người, Triệu Tấn quệt quệt khóe môi, dáng vẻ vừa có phần đắc ý lại khinh thường:

"Cô đừng nói những lời này nữa, bây giờ nói gì cũng đã muộn, hiện tại tôi rất rõ ràng, người tôi muốn kết hôn là Tiểu Tịnh, tôi xin cô hãy buông tha cho tôi, tôi đưa cô mười vạn, mười vạn còn chưa đủ sao?"

Trịnh Bách Hợp trong nội dung vở kịch, trả giá đâu chỉ là mười vạn, nhưng cũng may lúc này cô tới sớm, vẫn chưa mua nhà ở, chưa lãng phí mười năm tương lai. Hơn nữa, điều Bách Hợp muốn đương nhiên không chỉ là mười vạn này. Lúc này, Triệu Tấn cho rằng cô luôn giả bộ, chỉ là một người phụ nữ hám giàu, bởi vậy sau khi Bách Hợp nghe thấy mười vạn lại im lặng.

"Không đủ?" Sắc mặt Triệu Tấn hơi khó coi, hôm nay là ngày anh ta kết hôn, nếu Bách Hợp làm loạn lên, đến lúc đó ai cũng mất mặt. Anh ta là người địa phương, tới tham gia hôn lễ của anh ta hôm nay đều là người quen, Bách Hợp là người bên ngoài. Cô làm ầm lên, đáng lo đến mấy xong cũng đi, mình lại không đi được, trong lòng anh ta nóng như lửa đốt, chỉ cảm thấy trước đây mình mù mắt mới qua lại với một người phụ nữ ác độc như vậy mấy năm trời. Triệu Tấn hừ lạnh một tiếng, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Bách Hợp lại nhỏ giọng giận dỗi, nói:

"Em chỉ muốn tiền lương của em, A Tấn, em chỉ muốn mấy năm tiền lương ấy của em." Bách Hợp cố ý nhỏ giọng nói, lại đến gần Triệu Tấn thêm chút nữa, nghiêng mặt đi nhìn nơi bày rượu ở cửa chính. Lúc này, Tôn Tiểu Tịnh khẩn trương nhìn chằm chằm bên này, hai tay nắm lại thành nắm đấm, bộ dạng khẩn trương lại không cam lòng. Bây giờ cô ta còn có thể mạnh mẽ nín nhịn được, thế nhưng Bách Hợp cũng là phụ nữ, cô hiểu rõ Tôn Tiểu Tịnh lúc này nhịn được, có lẽ chỉ vì cô ta mới có được Triệu Tấn, không dám ầm ĩ khiến Triệu Tấn phiền chán mà thôi. Nếu có một ngày, trong lòng Tôn Tiểu Tịnh tích tụ nhiều cảm xúc tiêu cực hơn nữa, một khi bộc phát ra mới thật sự thú vị.

Vừa nghĩ như thế, Bách Hợp vừa vui vẻ lại càng thêm vui mừng, trên mặt lộ ra vẻ thân mật, nhỏ giọng nói: "Anh nói tôi thiếu cái gì mà phí tổn thất thanh xuân, ai chẳng có thanh xuân? Tôi còn bị người đàn ông không biết xấu hổ như anh làm chậm trễ nhiều năm, muốn phí tổn thất thanh xuân cũng nên là tôi đòi. Trước đây anh cầm nhiều tiền của tôi như vậy, nếu anh không trả lại, về sau mỗi ngày tôi đều đưa cha mẹ tới tìm anh đòi. Dù sao tôi không phải người địa phương, huyên náo làm lớn đáng lo đến mấy tôi vẫn đi được, nhưng người họ Triệu ở nơi đây nhất định không thể tiếp tục huênh hoang nữa rồi. Anh ở sau lưng tôi, có con với Tôn Tiểu Tịnh, giờ lại vội vã muốn kết hôn? Anh không đưa hai mươi vạn ra, đến lúc về già tôi mới buông tha cho anh."

Triệu Tấn có thể lấy ra được hai mươi vạn, anh ta chỉ không cam lòng, miếng thịt mỡ ăn vào lại phải nhổ ra mà thôi. Những lời Bách Hợp nói chọc đúng vào nhược điểm của anh ta, anh ta là người địa phương, sau này anh ta cũng muốn phát triển ở thành phố này, anh ta không thể bị hủy trên tay Bách Hợp. Hôm nay công ty anh ta mới ký đồng ý với anh ta, chỉ cần đặt bút ký kết được cái hợp đồng kia, đến lúc đó sẽ cho anh ta mười vạn tiền hoa hồng. Toàn bộ tiền lương lúc trước của Trịnh Bách Hợp, anh ta đều cất ở chỗ mẹ Triệu, lúc này có gần 30 vạn, anh ta vốn định cầm số tiền này đặt cọc mua trả góp một ngôi nhà nhỏ trong thành phố, hiện tại Bách Hợp lại muốn làm ầm lên, tiền kia nhất định không giữ được, chỉ có thể giữ lại ít nhất là mười vạn.

Chỉ cần anh ta còn đi làm, sau này anh ta muốn cố gắng, thoát khỏi người phụ nữ phiền chán Trịnh Bách Hợp này, anh ta cật lực chuyên tâm làm việc, một ngày nào đó anh ta có thể kiếm được hai trăm vạn mang về!

Trong lòng so sánh rồi lại so sánh, Triệu Tấn cắn răng, gật đầu nói: "Được, tôi đưa cô hai mươi vạn, cô cầm lấy đi đi, về sau đừng đến làm phiền tôi nữa."

Bách Hợp sảng khoái nhẹ gật đầu, sau này cô sẽ không làm phiền Triệu Tấn, cô chỉ trả thù Triệu Tấn thật tốt mà thôi. Hai người nhanh chóng tìm quán rượu, cả hai lấy giấy bút lập điều khoản rồi ký tên, vì phòng ngừa hai bên đổi ý, mỗi người còn ấn ngón tay lên, tránh cho đêm dài lắm mộng. Triệu Tấn lo lắng Bách Hợp còn muốn ở lại hôn lễ của mình, anh ta không thích nhìn thấy Bách Hợp, bởi vậy để mẹ Triệu dẫn cô tới ngân hàng chuyển khoản, đợi đến lúc trên điện thoại di động của Triệu Tấn hiện lên tin nhắn hai mươi vạn bị chuyển đi từ ngân hàng của mình, bỗng nhiên trong lòng anh ta lúc đó muốn đổi ý, nhưng lúc nhìn thấy Tôn Tiểu Tịnh và cái bụng của cô ta, Triệu Tấn lại mạnh mẽ áp chế cái suy nghĩ muốn đổi ý này đi.

Anh ta còn có công việc, về sau anh ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn, không nỡ dùng hai mươi vạn sẽ không thoát khỏi người phụ nữ Trịnh Bách Hợp độc ác này được, dùng tiền mua nửa đời sau bình an của mình, anh ta cảm thấy đáng giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com