Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nữ tu tiên trọng sinh 5-8

Nữ tu tiên trọng sinh (5)

Ngay từ đầu Bách Hợp cũng cảm thấy có phải lão giả kia cố ý chỉnh mình hay không, có lẽ nàng không thông minh, càng không có ưu thế là ôm không gian và biết giải phẫu như Hạ Thiên Băng, nhưng nàng lại có nghị lực và dũng khí mà rất nhiều người không có. Tu tiên vốn chính là nghịch thiên mà đi, trong nhiệm vụ lần này chính mình đã muốn giúp Hạ Bách Hợp hoàn thành tâm nguyện, thì tất nhiên không thể bỏ dở nửa chừng, đó không chỉ liên quan đến tâm nguyện của Hạ Bách Hợp, mà còn liên quan đến tính mạng và tương lai của nàng.

Nàng còn chưa gặp Lý Yến Tu, còn chưa đợi đến khi Lý Duyên Tỷ trở về, thậm chí lúc này trước mắt của nàng đã hiện lên rất nhiều gương mặt trong các nhiệm vụ trước đây, Bách Hợp cứ đi một bước liền dừng lại luyện thuật Luyện Thể Tinh Thần, ngay từ đầu đi một bước nàng phải luyện thuật Luyện Thể một lần, nhưng trong bất tri bất giác, nàng đi hai bước mới cần luyện thuật Luyện Thể một lần, thẳng đến càng về sau nàng đi năm bước, thậm chí tầm mười bước mới phải luyện thuật Luyện Thể tiếp.

Trong trận pháp này tựa như không có ngày đêm luân phiên, chỉ có một cảnh vật và hai mùa đông hạ biến ảo không ngừng, trong chốc lát có khả năng nàng giống như đang đi trong bếp lò, trong chốc lát lại như đang đi trong trời đông giá rét, càng làm tăng độ khó cho nàng. Nhưng trong lúc bất tri bất giác, lúc Bách Hợp luyện thêm thuật Luyện Thể Tinh Thần, linh khí mà nàng đưa vào trong cơ thể nồng đậm hơn trước rất nhiều, gân mạch của nàng cũng dần dần được mở rộng, nàng không biết mình đã thuận lợi tiến vào Luyện Khí kỳ, thậm chí đã đạt đến Trúc Cơ kỳ.

Con đường trước mặt giống như không kết thúc vậy, thẳng đến khi phát hiện mình đã đi không biết bao nhiêu bước rồi vậy mà pháp lực trong cơ thể vẫn không có dấu hiệu khô kiệt, thì mới phát hiện mình đã đi rất xa rồi. Đứng dưới núi có thể thấy lờ mờ mây mù lượn lờ, khắp nơi là một mảnh trắng xóa, trên các cây tùng xanh biếc đều bị đọng một lớp tuyết dày, bốn phía đông lạnh đến nỗi làm cho mặt nàng hơi tái nhợt, loại rét lạnh này cũng không phải lạnh bình thường, nếu không dựa theo bản thân Hạ Bách Hợp là thể chất Băng linh căn, thì không có khả năng có năng lực thừa nhận rét lạnh kém đến như vậy, loại lạnh này giống như tỏa ra từ trong xương cốt linh hồn, khiến cho người cảm thấy lạnh vậy.

Nàng đã leo tới giữa sườn núi rồi, Bách Hợp căn bản không đếm thời gian, dưới tình huống như vậy bởi vì bản thân tâm vô tạp niệm, thậm chí nàng đột nhiên đến Trúc Cơ hậu kỳ lúc nào cũng không hay, thẳng đến lúc tiến vào Kim Đan sơ kỳ, pháp lực trong cơ thể ngưng kết thành một viên Kim Đan, cảm giác pháp lực tràn đầy toàn thân gần như khiến cho thân thể nàng nhẹ nhàng đến muốn bay lên, thì Bách Hợp mới hay mình đã sắp đến đỉnh núi rồi.

Trong lúc lên núi, vậy mà trong lúc bất tri bất giác nàng đã đến được Kim Đan kỳ, trong lúc Bách Hợp còn giật mình như đang mơ, thì lúc nàng leo lên hết bậc cầu thang cuối cùng, một lão giả áo xanh đã ngồi trên đỉnh núi, những cảnh tuyết đọng với cháy lớn trước kia lập tức biết mất dạng, bốn phía khôi phục lại bộ dáng linh khí nồng đậm. Lúc Bách Hợp xuất hiện, trên mặt lão giả hiếm thấy hiện lên vài ý cười: "Rất tốt, rất tốt!"

Lúc này Bách Hợp cả người chật vật, khuôn mặt không còn nhìn ra được vẻ xinh đẹp trước kia nữa, nhưng ánh mắt lại càng kiên định hơn trước, lão giả tiện tay ném một tấm lệnh bài cho nàng: "Muốn bước vào đường tu tiên, vốn phải có tâm chí kiên nghị, lòng hướng đạo của của con mạnh, cuộc đời lão phu quả thực ít thấy." Trong thời gian ngắn Bách Hợp vẫn còn chưa phân rõ hiện thực, trong trận pháp cũng có ảo ảnh, đáng sợ chính là có cả Lý Duyên Tỷ mời nàng trở về Không gian, nói là đổi nhiệm vụ khác cho nàng, sau một hồi lâu Bách Hợp mới hồi phục tinh thần lại, cung kính tiến lên nhận lấy lệnh bài.

"Giờ đã đến Kim Đan kỳ, muốn tu tập kiếm thuật của lão phu, cũng không tính mai một." Lão giả lại ném một khối ngọc bài cho Bách Hợp, ra hiệu nàng dán ngọc bài lên trán để xem, lúc này mới nói: "Lão phu vốn là kiếm tu, tuy con là song linh căn, thiên tư kém một chút, nhưng thắng ở chăm chỉ đủ nghị lực, tu kiếm đạo, dù tư chất kém một chút, nhưng nghị lực lại không thể thiếu."

Bách Hợp dựa theo lời dặn của lão giả, dán ngọc bài lên trán mình, bên trong ghi lại rất nhiều thứ lộn xộn, phần lớn đều là một ít giải thích của lão giả về kiếm thuật, trong lòng Bách Hợp nhẹ nhàng thở ra, lão giả chỉ kêu nàng đi đào một cái động phủ trước, rồi liền biến mất.

Thật vất vả leo lên đến đỉnh núi, kết quả lại gặp phải một vị sư phụ không có trách nhiệm như vậy, nếu không phải Bách Hợp có thể cảm giác được thực lực của lão giả khó lường, thì nói không chừng nàng đều đã cho rằng lão giả này hoàn toàn lừa gạt nàng. Nàng tùy ý tìm một chỗ, nghĩ đến lời nói lúc nãy trong ngọc bài, thử dùng pháp lực thúc giục thành kiếm khí đào ra một cái hang, tuy trông không đẹp, nhưng vừa đủ để cung cấp cho mình cư trú và tu tập, Bách Hợp cũng cảm thấy hài lòng.

Nàng không biết đã leo núi bao nhiêu năm, nhưng lúc này mái tóc vốn dĩ đã cắt ngắn đi của nàng lại dài ra, cũng được thấy đã qua rất lâu. Trong ngọn núi này linh khí nồng đậm, mỗi ngày lão giả dạy nàng kiếm thuật, ngay từ đầu Bách Hợp còn có chút luống cuống tay chân, những thứ lão giả dạy, trong nội dung vở kịch của Hạ Bách Hợp đều chưa từng xuất hiện, nhưng hiệu quả lại vô cùng lớn. Trước kia Bách Hợp chưa từng tiếp xúc với Kiếm tu, trong 50 năm ngắn ngủi, mỗi ngày ngoại trừ tu tập kiếm đạo, thời gian còn lại nàng đều dùng để đi đường núi nhiều lần. Mấy chục năm trong nháy mắt liền qua, không nói thực lực của Bách Hợp đã trực tiếp đạt đến Kim Đan trung kỳ, mà hơn nữa cho dù chính mình không có được kiếm phôi làm pháp bảo bổn mạng, nhưng tùy ý lại có thể ngự vật đả thương người, có thể tưởng tượng một khi nàng có pháp bảo riêng của mình, dưới tình huống tâm linh tương thông với kiếm phôi của mình, uy lực phi kiếm sau này sẽ lớn đến cỡ nào.

"Lão phu lại dạy con thêm 50 năm nữa, 50 năm đầu con đã hiểu biết không ít, nhưng 50 năm sau này, con có thể hiểu được bao nhiêu liền hiểu bấy nhiêu." Sau khi lão giả nói xong lời này, thì những thứ mà mỗi ngày dạy cho Bách Hợp quả nhiên cũng trở nên thâm ảo hơn. Bách Hợp cũng mặc kệ có thể hiểu hay không, nhưng nàng vẫn cố gắng ghi nhớ, sau khi Tinh Thần lực dần dần cường đại, trí nhớ của nàng cũng đã tăng trưởng theo, một vài thứ lão giả dạy nàng mà nàng cũng không hiểu, liền cố gắng nhớ kỹ rồi tự mình suy nghĩ nhiều lần.

50 năm trong nháy mắt liền qua, Bách Hợp cũng đã tiến vào Kim Đan hậu kỳ từ 10 năm trước, lão giả dạy nàng gần trăm năm, lúc này triệu Bách Hợp đến trước mặt: "Lão phu có thể thu được một đồ nhi như con, xem như là duyên. Trước kia lão phu từng có được một khúc gỗ chứa Tiên Thiên Nguyên khí, đã luyện hóa thành kiếm phôi, chỉ tiếc vật đó không thích hợp với lão phu, con có linh căn hệ Lôi, trực tiếp đi lấy về làm pháp bảo bổn mạng đi."

Bách Hợp nghe ra được lời này của lão giả cũng có ý cáo từ nàng, dù sao hai người có danh nghĩa thầy trò đã sống cùng nhau trăm năm, Bách Hợp nghe thế, trong lòng cũng không khỏi có chút thương cảm: "Sư phụ muốn bế quan sao?"

Người tu luyện bế quan quanh năm, một lần là chính là ngàn năm, không phải chuyện mới lạ gì, nếu lúc trước không phải vì thu đồ đệ, thì chỉ sợ vị lão giả này cũng sẽ không xuất quan, lúc trước ông ấy bế quan gần 5000 năm, trong tông có rất ít người từng nghe đến tên của ông ấy, nhưng lại có rất nhiều người không có may mắn được nhìn thấy ông ấy, tất cả đều cho rằng ông ấy đã chết, lúc này ông ấy lại bế quan, lần gặp lại sau không biết đã là năm nào tháng nào đây.

Ánh mắt lão giả trở nên nhu hòa, ông ấy khẽ mỉm cười nhìn Bách Hợp nhẹ gật đầu: "Yên tâm, sư phụ cũng không phải bế quan sinh tử, chỉ là tránh Thiên Lôi kiếp thôi, con đã ở đây quá lâu rồi, cũng nên đi gặp các cảnh đời, nếu không sau này như thế nào tránh được tâm ma?"

Kỳ thật không cần lão giả khuyên bảo, sớm muộn gì Bách Hợp cũng muốn ra khỏi Vô Ngã Phong, bên ngoài còn có một Hạ Thiên Băng, nàng muốn báo thù rửa hận giúp nguyên chủ, thì tất nhiên không có khả năng vĩnh viễn chỉ giam mình trong một nơi để tu luyện, lúc nãy nàng chỉ là cảm thán mà thôi.

Đến khi Bách Hợp ra khỏi Vô Ngã Phong, nhìn thấy ngọn Vô Ngã Phong lại ẩn mình vào hư vô tiếp, Bách Hợp không khỏi thở dài.

Ngoại trừ Vô Ngã Phong ra, Vô Cực tông có bảy tòa Đỉnh Phong đều tỏa sáng sừng sững, chính giữa có một nơi bằng phẳng để chưởng giáo chân nhân Huyền Âm Tử và trưởng lão chư Phong nghị sự, Tàng Kinh các và Tàng Đan các thì lần lượt nằm trên các ngọn núi khác biệt, mà lần này kiếm phôi Tiên Thiên Nguyên khí mà Bách Hợp phải đi lấy, chính là ở trên Kiếm Phong, trong Thất Phong Kiếm Phong lại là chưởng tòa, trùng hợp là của vị sư tôn của thiên tài Diệp Vị Ương được xưng có một không hai của Vô Cực tông trong mấy ngàn năm nay, chưởng giáo chân nhân Huyền Âm Tử.

Trong nội dung vở kịch, Hạ Bách Hợp và Diệp Vị Ương đã từng được xem như thanh mai trúc mã cùng nhau tu luyện đến lớn, kỳ thật trong nội dung vở kịch nàng ấy thường đến Kiếm Phong, chỉ là Diệp Vị Ương không thèm để ý tới nàng ấy mà thôi, nhưng đường đến Kiếm Phong này, Hạ Bách Hợp lại cực kỳ quen thuộc, gần như có thể nói là nhắm mắt cũng có thể đi được, dù lúc này linh hồn trong thân thể thay đổi, nhưng bản năng thân thể vẫn còn, làm cho Bách Hợp không tự chủ đi thẳng đến Kiếm Phong.

Lúc Bách Hợp phục hồi tinh thần lại thì lưng đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, thân thể không còn bị nguyên chủ khống chế nữa, nhưng tình cảm mà nguyên chủ dành cho Diệp Vị Ương lại sâu đến như vậy, dù lúc này Tinh Thần lực của mình đã tăng lên hơn 50, nhưng vẫn suýt nữa vấp ngã. Cũng may nàng định muốn đi đến Kiếm Phong, kiếm phôi mà lúc trước sư tôn của nàng để lại trùng hợp đặt trong Kiếm Phong, lần này nàng muốn đi lấy về.

Bởi vì Bách Hợp còn chưa có pháp bảo bổn mạng, lão giả cũng không cho nàng bùa hay bảo vật dư thừa gì, bởi vậy cho dù thực lực của nàng đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ, nhưng vẫn chỉ phải dựa vào chính đôi chân của mình đi tới Kiếm Phong. Gặp phải không ít người mặc phục sức tông môn, rất nhiều đệ tử bình thường nhìn thấy Bách Hợp, có lẽ cảm thấy nàng hơi lạ, nên đều tò mò nhìn nàng chằm chằm, thẳng đến khi Bách Hợp đi vào chân núi Kiếm Phong, mới bị ngăn cản.

"Đây là Kiếm Phong, người không có phận sự không được đi đi lại lại lung tung!" Một đệ tử nội môn mặc áo xanh nhạt cau mày ngăn cản Bách Hợp, thấy nàng mặc một bộ vải thô bình thường, tóc xõa tung sau lưng, một bộ dáng luộm thuộm nghèo hèn, tuy nói dung mạo xinh đẹp động lòng người, nhưng nữ tu trong tu tiên liền ít có ai xấu xí, vì vậy mấy đệ tử thủ sơn này căn bản không bị sự xinh đẹp của cỗ thân thể Hạ Bách Hợp này mê hoặc, ngược lại là ra hiệu cho nàng lui ra xa.

"Vâng mệnh gia sư, đến Kiếm Phong tìm chưởng giáo chân nhân." Bách Hợp giải thích một câu. Tên đệ tử thủ sơn kia hai tiếng: "Lại không đi, đừng trách ta không niệm tình đồng môn." Hắn ta bày ra tư thế chiến đấu, lúc này trong tay cũng đã cầm pháp quyết lên.

Nữ tu tiên trọng sinh (6)

Trong nội dung vở kịch, vào nửa đời trước, bởi vì là song linh căn, cho nên địa vị của Hạ Bách Hợp trong Vô Cực tông khác biệt, người người đều nhận ra thiên tài song linh căn này, lại càng rõ ràng chút chuyện giữa nàng ấy và Diệp Vị Ương, bởi vậy vô cùng cung kính với nàng ấy.

Thẳng đến sau này, nàng ấy bị Diệp Vị Ương chán ghét vứt bỏ, bản thân mình là thiên tài song linh căn, nhưng đáng tiếc cuối cùng lại thua thứ muội đồng tộc, trở thành trò cười của mọi người trong Vô Cực tông này, thái độ của mọi người đối xử với nàng ấy tất nhiên lại có biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhân tình ấm lạnh, trong nội dung vở kịch, Hạ Bách Hợp đều nếm trải mấy lần, bởi vậy nàng ấy hận nhất chính là những tên mắt chó khinh thường người khác này.

Bị cỗ oán hận vô hình này ảnh hưởng, trong nháy mắt sắc mặt Bách Hợp trầm xuống, tu vi Kim Đan hậu kỳ trên người phát tán ra, liền trực tiếp khiến sắc mặt mấy đệ tử thủ sơn thay đổi.

"Không biết tiền bối đến, xin cho phép vãn bối..." Đệ tử vừa nãy còn mang thần sắc tâm cao khí ngạo lúc này trong lòng phát khổ, chỉ là không đợi hắn ta nói hết, Bách Hợp liền cười lạnh một tiếng: "Cút ngay."

Vốn nàng đã không muốn nhiều lời với đám người này, những người này đều là kẻ nâng cao dẫm thấp, Bách Hợp cố nén cỗ hỏa khí đang tuôn trào ra trong lòng, gương mặt lạnh lùng trực tiếp đi ngang qua đám người này, nàng vừa đi khỏi liền có người truyền âm lên đỉnh núi, Bách Hợp có thể cảm giác được pháp lực chấn động, chân không khỏi bước nhanh hơn.

Một đường gặp vài tốp người, Bách Hợp trực tiếp phóng uy áp Kim Đan hậu kỳ của mình ra, tuy nói Vô Cực tông là tông phái lớn nhất trên đại lục này, bên trong cũng có tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, nhưng ngày thường đều không thường đi lại bên ngoài, bình thường nhân vật như vậy hầu như đều ở trong động phủ của mình bế quan tu luyện, cầu mong đạt đến Nguyên Anh kỳ. Lúc này những đệ tử Vô Cực tông này nhìn thấy Bách Hợp không tránh khỏi hơi e ngại nàng, lại hơi lo lắng nếu chút nữa Huyền Âm Tử trách phạt thì họ liền xui xẻo, vì vậy đều đi theo xa xa sau lưng nàng.

Lúc này bởi vì pháp lực trong cơ thể Bách Hợp dồi dào, nên dù nàng cũng không ngự vật mà đi, nhưng vẫn rất nhanh đã tới đỉnh Kiếm Phong, trước đại điện có hai chữ Kiếm Phong với phong cách cổ xưa trên đỉnh, nơi vẫn luôn yên tĩnh trong trí nhớ của Hạ Bách Hợp lúc này lại vang lên tiếng cười to thoải mái của Huyền Âm Tử, xen lẫn trong đó còn có một giọng trẻ con vui cười.

"Sư tổ gia gia, hồi xưa cha như thế nào vậy ạ? Ngài nói cho con biết đi, hồi nhỏ cha có nghịch ngợm đến nỗi khiến ngài phải đánh vào mông như vậy không?" Lời tức giận của đứa nhỏ này vừa ra khỏi miệng, lập tức rước lấy một trận cười to của Huyền Âm Tử. Nhưng sắc mặt Bách Hợp lại biến đổi, một cỗ oán hận và sát ý dâng lên trong lồng ngực nàng, khiến nàng kích động đến suýt nữa không thể nhịn được muốn thúc giục pháp lực trào ra khỏi lòng bàn tay. Giọng nói này, cả đời Hạ Bách Hợp cũng sẽ không quên, vào lúc nàng ấy hèn mọn quỳ gối trước mặt quỷ tu, trở thành đỉnh lô của tên quỷ tu kia, thái bổ cho hắn ta, con trai của Hạ Thiên Băng chính là dùng giọng nói trẻ con làm cho người ta bật cười như vậy hung hăng nhục nhã nàng ấy, cuối cùng càng khiến nàng ấy bị quỷ tu đánh mắng ngay trước mặt Hạ Thiên Băng, khiến cho Hạ Bách Hợp tự nổ mà chết.

Mọi người nói lời đồng ngôn vô kỵ của con nít là thú vị nhất, con trai của Hạ Thiên Băng, bởi vì thân phận bất phàm hơn nữa lại mang đơn thiên linh căn, nên từ nhỏ trong Vô Cực tông hầu như có thể nói là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, người người đều nâng nó trong lòng bàn tay, cung phụng nó như tổ tông, bởi vậy lúc nó biết được thân phận của Hạ Bách Hợp, nhục nhã nàng ấy vô cùng cay nghiệt hung ác. Bách Hợp cũng không có hảo cảm gì với Diệp Vô Nhược này. Lúc này tuy bề ngoài của Diệp Vô Nhược giống như một đứa bé 7, 8 tuổi, nhưng kỳ thật nó đã sinh được hơn 30 năm rồi, chỉ có điều bởi vì chính Diệp Vị Ương đã có linh căn xuất chúng, cho nên trời cao ưu ái với người như vậy, để cho hắn ta tu luyện thuận lợi hơn người khác rất nhiều, nhưng đồng dạng, trời cao cũng rất công bằng, người như vậy nhất định gian nan trong phương diện con nối dõi, vốn Diệp Vị Ương không có con trai, nhưng bởi vì dị loại Hạ Thiên Băng này, nên hắn ta không chỉ có con trai, mà còn là một thiên tài siêu cấp, vì vậy với nhân tài như vậy, bình thường sẽ trưởng thành cực kỳ chậm chạp, không chỉ thời gian mang thai lâu hơn người bình thường, hơn nữa càng là nữ nhân có linh lực, thì mang thai đứa bé như vậy lại càng lâu.

Trên thực tế lúc này chỉ số thông minh của Diệp Vô Nhược cũng không thấp hơn người trưởng thành, nó chỉ kém lão yêu quái đã tu luyện mấy trăm thậm chí hơn ngàn năm mà thôi, nhưng kỳ thật nó vẫn hiểu đạo lý đối nhân xử thế, những lời nhục nhã Hạ Bách Hợp mà nó nói ra trong nội dung vở kịch đều không giống đồng ngôn như Hạ Thiên Băng đã cười nói.

Bách Hợp siết chặt nắm đấm, trong lúc này Huyền Âm Tử đã phát hiện nàng, lúc xoay đầu lại nhìn thấy Bách Hợp, lông mày liền chợt nhíu lại.

"Kiếm Phong trọng địa, người bên ngoài không được xông loạn." Huyền Âm Tử ẩn ẩn cảm thấy Bách Hợp hơi quen, nhưng lúc này lại không nhớ ra, bởi vậy sau khi quát Bách Hợp một câu, liền ôm Diệp Vô Nhược trong lòng chặt hơn một chút, cau mày nhìn Bách Hợp chằm chằm.

Huyền Âm Tử là chưởng giáo chân nhân của Vô Cực tông, đã là tu vi Nguyên Anh trung kỳ, lúc này lão ta nhìn ra được Bách Hợp đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ, nhưng thiếu nữ tài năng như vậy bình thường trong Thất Phong hầu như có thể đảm nhiệm chức trưởng lão trong Đỉnh Phong, vậy mà trong lòng lão ta lại không có ấn tượng, điều này không khỏi làm cho trong lòng Huyền Âm Tử hơi âm trầm.

Ngoại trừ Huyền Âm Tử và Diệp Vô Nhược ra, Hạ Thiên Băng và Diệp Vị Ương cũng ở trong đó, hai người nhìn nhau một cái, Hạ Thiên Băng theo bản năng liền đến che chở con trai, nàng ta còn chưa kịp thấy mặt Bách Hợp, thì trước hết đã trừng Diệp Vị Ương rồi, trong ấn tượng của nàng ta thì chỉ có Diệp Vị Ương có thể dẫn tới một đám nữ tu xuân tâm nhộn nhạo mà thôi, lúc này thấy có nữ tu xuất hiện, trong mắt Hạ Thiên Băng tất nhiên cảm thấy có liên quan đến Diệp Vị Ương.

Diệp Vị Ương lại nhìn Hạ Thiên Băng cong môi cười cười, hành động nhìn nhau cười như vậy của hai người khiến thân thể Bách Hợp theo bản năng cảm thấy có một loại phẫn nộ muốn hủy diệt tất cả, nàng vội vận hành pháp lực thể lực, đè cỗ oán hận khó hiểu này xuống, sau đó mới đi tới trước Huyền Âm Tử: "Ta là Hạ Bách Hợp trong Vô Ngã Phong, đặc biệt phụng mệnh sư phụ đến đây tìm kiếm phôi pháp bảo, tăng thêm phiền toái cho chưởng giáo, kính xin tha thứ nhiều hơn."

Lúc nghe được Vô Ngã Phong, trên mặt Huyền Âm Tử liền hiện lên thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, tuy ngoài mặt lão ta trấn định, nhưng lúc này trong lòng đã thật sự là sóng to gió lớn, lúc trước Thái thượng trưởng lão trong Vô Ngã Phong mang Bách Hợp đi, mới qua khoảng 200 năm thôi, mới 200 năm liền dạy một thiếu nữ mà ban đầu ngay cả đại môn Luyện Khí kỳ cũng không bước vào được đến trình độ Kim Đan hậu kỳ vào hôm nay, thậm chí Huyền Âm Tử nhìn ra được, Bách Hợp chỉ còn thiếu một bước là đã có thể bước vào Nguyên Anh kỳ, tốc độ tu luyện như vậy thật sự quá khiến cho người đời khiếp sợ, cho dù lúc trước Bách Hợp có được tư chất song linh căn tuyệt hảo với hai hệ Lôi Băng, nhưng cũng không nên tiến bộ nhanh như thế mới đúng.

Ngay cả là đệ tử đắc ý của Huyền Âm Tử là Diệp Vị Ương có được đơn Thủy linh căn, nhưng nhập môn hơn 200 năm trước, cho tới bây giờ cũng chỉ mới tiến vào cảnh giới Kim Đan kỳ thôi, tốc độ như vậy đã là cực kỳ nhanh rồi, rất nhiều người cho dù là song linh căn thì có tu luyện hơn 500 năm cũng không thể bước vào Kim Đan kỳ, chính Huyền Âm Tử cũng từng tự hào vì điều này, nhưng hôm này nhìn thấy Bách Hợp, lão ta lại hít một ngụm khí lạnh, nhớ đến thiếu nữ ngồi kiếm bay đi cùng lão giả lúc trước, lúc này liền cảm giác được hai chân mình đều bắt đầu nhũng ra.

Trong lòng lão ta cũng ẩn ẩn đoán chắc lão giả làm gì Bách Hợp, cho nên mới khiến cho nàng tiến bộ thần tốc như thế, lão giả làm Thái thượng trưởng lão nhiều năm, trong tay chắc chắn có không ít thứ tốt, Bách Hợp có thể có được thành tựu hôm nay, hẳn đã chui ra khỏi đống linh đan diệu dược. Lúc nghĩ như vậy, trong lòng Huyền Âm Tử mới cảm thấy hơi có thể hiểu được một chút, lúc này bởi vì thân phận của Bách Hợp, nên cho dù trong lòng lão ta không ngừng suy đoán, thì trên mặt Huyền Âm Tử vẫn cực kỳ cung kính vái chào Bách Hợp: "Bái kiến sư thúc, hôm nay lão tổ tông vẫn khỏe chứ?"

Bách Hợp nhẹ gật đầu, lúc này ánh mắt mới rơi xuống vẻ mặt Hạ Thiên Băng đang giật mình ở bên kia, lúc này trông nàng ta vẫn mang theo bộ dáng lạnh như băng như trước, dung mạo không nổi bật lại bởi vì khí chất hơn người của nàng ta mà vô cùng khiến người khác chú ý, nàng ta chỉ mặc một bộ váy trắng bình thường, tay áo bị cơn gió mạnh 'Vù vù' trên đỉnh Kiếm Phong thổi phấp phới, cho dù dung mạo không nổi bật, thì phần khí chất lãnh đạm như tiên linh này lại làm cho nàng ta trông vô cùng chói mắt.

"Hạ Bách Hợp? Ngươi chính là Hạ Bách Hợp?" Có lẽ là quá giật mình, vậy mà Hạ Thiên Băng hỏi liền hai câu liên tiếp, nàng ta mở to mắt, trên mặt lộ ra thần sắc ngây ngốc, liền vô ý thức liếc sang Diệp Vị Ương bên cạnh, tại trong trí nhớ quá khứ của nàng, Diệp Vị Ương và Hạ Bách Hợp chính là một đôi tình lữ song tu, hai người tình thâm ý trọng vô cùng ân ái, tuy nàng ghen tỵ với vận may trời sinh của Hạ Bách Hợp, vốn ở kiếp này sau khi mình trọng sinh cũng không để tình yêu nam nữ vào lòng, nhưng lúc này khi mình đã chân chính thành người của Diệp Vị Ương, lại sinh con trai cho hắn ta, thì dù cho tâm tình của nàng có trải qua mấy đời đi nữa, thì vẫn khó không chế chính mình mà hào phóng chúc phúc cho Diệp Vị Ương và Hạ Bách Hợp.

Nàng không thích tình cảnh Diệp Vị Ương và Hạ Bách Hợp từng ở cùng nhau, bây giờ Diệp Vị Ương là nam nhân của nàng, nếu hai người đã sinh con dưỡng cái, hắn ta lại xâm nhập vào trong cuộc sống yên tĩnh của mình, nàng liền không hy vọng cuộc sống lại nổi gợn sóng, cho dù là Bách Hợp, thì cũng không thể cướp đi thứ nàng đã có vào lúc này.

Nghĩ vậy, trong mắt Hạ Thiên Băng không tự chủ hiện ra vài tia sát ý, vốn nàng đã không có cảm tình gì với Hạ Bách Hợp, tuy hai người có danh nghĩa là tỷ muội, nhưng trong mấy năm tiến vào Vô Cực tông đó, nàng ta chưa từng trợ giúp chính mình, cuối cùng chính mình lại càng chết đi thê thảm, dù tất cả đều không phải Hạ Bách Hợp làm hại, nhưng Hạ Thiên Băng vẫn không thể tha thứ cho nàng ta, chỉ là quyết định sau khi chính mình trọng sinh hy vọng cả đời này Bách Hợp tốt nhất đừng tới gây sự với chính mình, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Bách Hợp mà thôi, thế nhưng lúc này xem như người không phạm nàng, nhưng vì con của nàng, nàng không hy vọng sau khi con của nàng biết mình đã có cha, lại sẽ biến thành đứa con riêng bị người đời cười nhạo, cho nên Hạ Thiên Băng chỉ có thể tiêu diệt Bách Hợp.

Thế nhưng khiến cho Hạ Thiên Băng cảm thấy kinh hãi, là biến hóa của Bách Hợp.

Nữ tu tiên trọng sinh (7)

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Tuy gương mặt minh diễm động lòng người trong trí nhớ kia vẫn còn khiến cho người ta kinh diễm, nhưng trên mặt đã có một loại ngạo khí không xua đi được, nhìn lâu liền khiến cho người khác sinh ghét, không thân cận nổi. Có điều, lúc này trông Bách Hợp lãnh lãnh đạm đạm, một mái tóc dài cũng không búi, mặc áo bào vải thô rộng bình thường, nhưng phong thái kia lại càng xuất chúng hơn trong trí nhớ chính mình.

Hạ Thiên Băng nhìn Bách Hợp đầy cảnh giác, trong lòng hiện lên đủ loại ý niệm, nàng ta ngược lại muốn ra tay đánh đòn phủ đầu Bách Hợp, nhưng lúc này nàng ta lại không nhìn thấu tu vi của Bách Hợp, rõ ràng là trong trí nhớ của mình, vào lúc này tu vi của Hạ Bách Hợp chỉ mới là Trúc Cơ kỳ, hẳn là kém hơn mình bây giờ, nhưng lúc này nàng ta lại giống như đã thoát khỏi Trúc Cơ kỳ vậy, mang đến cho nàng một loại cảm giác nguy hiểm chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ tu sĩ mới có.

Nhưng loại chuyện này sao có thể phát sinh, Hạ Bách Hợp có tư chất gì, không ai rõ hơn Hạ Thiên Băng này, tuy nàng ta có tư chất tuyệt hảo song linh căn Lôi Băng, nhưng giờ đừng nói mình đã là đơn linh căn thuộc tính Mộc, ngay cả Diệp Vị Ương cũng là đơn linh căn, luận thiên tư, loại nào mà không phải hơn xa Hạ Bách Hợp, mình còn có không gian phụ trợ, bên trong có thể trồng rất nhiều kỳ trân dị thảo, càng làm cho thuật luyện đan của mình đề cao rất nhiều, hơn nữa còn nguồn dựa vào linh dược cuồn cuộn không dứt, lại có Diệp Vị Ương trợ giúp cùng với cho nàng tài nguyên tới nay, nàng mới có thể nhanh chóng đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ trong 200 năm ngắn ngủi, cho dù là cũng chỉ cách Kim Đan một bước ngắn, nhưng dưới tình huống như vậy, Hạ Thiên Băng không tin Hạ Bách Hợp còn có thể tu luyện xuất sắc hơn mình.

"Sao ngươi sẽ..." Có lẽ là quá giật mình, trên mặt Hạ Thiên Băng lộ ra thần sắc ngoài ý muốn không chút che giấu, nàng ta kinh hô ra tiếng, nhưng Bách Hợp chỉ thờ ơ nhìn nàng ta một cái, ánh mắt rất nhanh rời khỏi Hạ Thiên Băng: "Vâng mệnh gia sư, đến đây lấy một mảnh kiếm phôi mà trước đây gia sư đã đặt trong Kiếm Phong."

Thái độ Bách Hợp khinh thị như vậy làm cho trong lòng Hạ Thiên Băng cực kỳ khó chịu, trong kiếp đầu tiên nàng ta bị coi khinh xem thường, trong lòng hận nhất chính là người khác coi khinh mình, nhất là sau khi trọng sinh trở về, nàng ta từng thề tuyệt đối không thể lại rơi vào kết cục như kiếp đầu tiên, nhất định phải sống thống khoái tùy tâm sở dục, hơn nữa phải làm cho đích tỷ cao cao tại thượng kia của mình thấy rõ bây giờ nàng đã không còn giống như kiếp đầu tiên nữa. Nhưng lúc này Bách Hợp vẫn nhìn nàng ta bằng ánh mắt không đếm xỉa đến như trong trí nhớ của nàng ta, nếu là người ngoài lộ ra thần sắc như vậy thì cũng thôi, nàng ta có thể xem họ chỉ là con sâu con kiến, không so đo, nhưng Bách Hợp lộ ra thần sắc như vậy thì nàng ta liền không chịu được.

Bàn tay Hạ Thiên Băng siết chặt, nàng ta mím chặt môi, không muốn để người ta nhìn thấy thần sắc trên mặt mình, bởi vậy liền cúi đầu xuống, Diệp Vô Nhược đứng bên cạnh nàng ta liền vươn tay vuốt tóc nàng ta như đang an ủi.

"Kiếm phôi mà sư tổ chỉ là..." Khi nghe thấy Bách Hợp vâng mệnh của lão giả đến đây, trên mặt Huyền Âm Tử lập tức hiện lên thần sắc hơi xấu hổ, lão ta ho hai tiếng, cẩn thận từng ly từng tí hỏi: "Trong Kiếm Phong có không ít kiếm phôi, lúc này đều đặt trong Tàng Kiếm các, nếu sư thúc cần, tất nhiên là để ta đi cùng sư thúc đến đó."

Tuy nói lúc này tu vi của Bách Hợp kém Huyền Âm Tử một mảng lớn, nhưng chỗ tốt khi đã bái một sư phụ có bối phận cao chính là đây, nhìn chưởng giáo tôn giả cao cao tại thượng trong nội dung vở kịch kia lộ ra thần sắc như vậy với mình, trong lòng Bách Hợp liền ra một ngụm ác khí, nhưng thấy sự xấu hổ trên mặt Huyền Âm Tử, một cỗ dự cảm xấu liền dâng lên trong lòng: "Gia sư từng nói rõ, trước kia ngài ấy có lấy được một thanh linh mộc chứa Tiên Thiên Nguyên khí, đã làm thành kiếm phôi, bởi vì không phù hợp với thuộc tính của ngài ấy, nên đã để trong Kiếm Phong, lúc ta rời khỏi núi, gia sư từng kêu ta đến đây lấy kiếm phôi này, làm pháp bảo bổn mạng của ta."

Trên mặt Huyền Âm Tử lập tức hiện lên thần sắc cứng ngắc đau khổ, lão ta và Diệp Vị Ương vẫn đang trầm mặc lãnh đạm ở bên cạnh đều không tự chủ liếc nhìn nhau, sau khi do dự một chút liền giao đứa bé vào trong tay Hạ Thiên Băng bên cạnh, chính mình mới xoa xoa hay tay: "Bởi vì đã qua hơi lâu, cho nên kiếm phôi mà sư tổ nói, giờ, giờ đã do trong tông làm chủ tặng cho người khác, sư thúc, ngài xem..."

Linh mộc ẩn chứa Tiên Thiên Nguyên khí trên đời này có thể nói là vạn năm khó tìm, vào thời đại linh khí từ lâu đã không bằng thời đại tu chân vào 10 vạn năm trước đồ vật chứa đựng Tiên Thiên Linh khí đều là tu chân gia thời thượng cổ để lại, những vật này đều là tài nguyên không thể tái tạo, dùng một món lại giảm đi một, trình độ trân quý tự nhiên có thể nghĩ. Vậy mà lúc này Huyền Âm Tử lại nói đã lấy khối linh mộc làm thành kiếm phôi tặng cho người khác, trong lòng Bách Hợp giận dữ, nhưng trên mặt lại không khỏi lộ ra ý cười: "Tặng cho người khác? Ngươi đã hỏi gia sư chưa vậy? Gia sư từng nói rõ, khối kiếm phôi này thật sự không phải là vật của tông môn, mà là vật sở hữu riêng của ngài ấy, giờ chưởng giáo chân nhân làm ra chuyện như vậy, thật đúng là khiến cho ta khó xử."

Diệp Vị Ương ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng, lông mày liền nhíu lại, hắn ta vô ý thức bảo vệ mẹ con Hạ Thiên Băng đang cúi đầu vào lòng mình, âm thanh lạnh lùng nói: "Đổi kiếm phôi khác là được, trên Kiếm Phong, kiếm phôi còn rất nhiều..."

"Câm miệng!" Bách Hợp quát hắn ta một câu, trong giọng nói còn mang theo uy áp của Kim Đan hậu kỳ, Diệp Vị Ương lại có năng lực đi nữa, thì cũng chỉ vừa mới bước nửa bước vào cảnh giới Kim Đan mà thôi, lúc này bị Bách Hợp quát một tiếng, một cỗ đau đớn kịch liệt trên ngực liền ập tới, trong cổ họng có thêm vị tanh tanh, khuôn mặt vốn lạnh lùng đạm mạc lại càng trắng bệch.

Bách Hợp cười lạnh một tiếng, trong mũi hừ nhẹ nói: "Lúc này ta và chưởng giáo chân nhân đang nói chuyện, nào có chỗ cho tiểu bối như ngươi xen mồm."

Huyền Âm Tử hung hăng trừng Diệp Vị Ương, lúc này lão ta vừa đau lòng ái đồ bị thương, lại nghe thấy Bách Hợp đến đây muốn lấy kiếm phôi Tiên Thiên Nguyên khí kia thì liền nóng nảy đến độ trong lòng bốc lửa. Một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ như Bách Hợp, nói thật, Huyền Âm Tử không sợ, nhưng lão ta là sợ vị lão giả sau lưng Bách Hợp kia, lúc trước khi vị lão giả kia cất kiếm phôi trong Tàng Kiếm các của Kiếm Phong đúng là cũng không có nói rõ ràng là muốn hiến kiếm phôi này ra. Có điều, thực lực của vị lão tổ tông kia đã gần sắp tới giai đoạn Hợp Thể rồi, chính mình vẫn luôn thế nhưng mà vị kia lão tổ tông thực lực đã sớm nhanh đạt tới Hợp Thể giai đoạn, chính mình lại vẫn luôn có pháp bảo bổn mạng ôn dưỡng nhiều năm, cho dù cũng không bằng kiếm phôi chứa Tiên Thiên Nguyên khí, nhưng nằm trong tay vị lão tổ tông kia, tất nhiên uy lực cũng bất phàm. Mấy ngàn năm qua ngài ấy chưa bao giờ hỏi đến chuyện kiếm phôi, Huyền Âm Tử cho rằng ngài ấy đã quên việc này, không nghĩ tới lúc này lại bị người ta nhắc lại chuyện cũ.

Nhắc tới cũng là lão ta xui xẻo, cái kiếm phôi này đặt ở trong các mấy ngàn năm, chưa từng có ai dám đánh chủ ý lên kiếm phôi này, nhưng trùng hợp vào 10 năm trước, khi đó lão ta gặp được cô gái mà ái đồ của lão ta dẫn về, Hạ Thiên Băng này không chỉ là ẩn đơn linh căn khó gặp, mà còn sinh cho ái đồ của mình một đứa con trai đơn thiên linh căn là Diệp Vô Nhược, người tu tiên khó có con nối dõi, hơn nữa đồ nhi mà chính mình nhìn trúng xem như con ruột lại có đời sau xuất sắc như vậy, tâm tình Huyền Âm Tử liền kích động, lại tra ra Diệp Vô Nhược là đơn thiên linh căn, loại linh căn này quả thực là còn hiếm thấy hơn đơn linh căn Diệp Vị Ương, người làm sư tổ như lão ta, vào lúc mới gặp Diệp Vô Nhược, liền vô cùng yêu thích, bởi vậy nhớ tới miếng kiếm phôi Tiên Thiên Nguyên khí mà lão giả đã để trong các kia, lúc đó Huyền Âm Tử liền làm chủ tặng kiếm phôi này cho Diệp Vô Nhược làm lễ gặp mặt, dù sao kiếm phôi này chứa Tiên Thiên Nguyên khí, đứa nhỏ Diệp Vô Nhược này lại cực kỳ có thiên phú kiếm đạo, về sau kiếm phôi này được ôn dưỡng trong cơ thể nó, sẽ có ích rất lớn với nó.

Cái gì Huyền Âm Tử cũng đều đã nghĩ đến, lại chỉ không nghĩ đến có một ngày lão giả sẽ phái Bách Hợp tới lấy cái kiếm phôi này, lúc này đồ đã tặng, cũng đã được ôn dưỡng trong cơ thể Diệp Vô Nhược hơn mười năm, từ lâu đã không thể phân cách, hiện tại Bách Hợp tìm tới tận cửa, trong lòng Huyền Âm Tử chột dạ, cũng không khỏi sinh ra vài phần nghĩ tới mà sợ: "Tuy nghịch đồ vô lễ đắc tội sư thúc, nhưng cũng nói đúng..." Tuy Huyền Âm Tử đau lòng Diệp Vị Ương ăn phải thiệt thòi trong tay Bách Hợp, nhưng lại bởi vì chột dạ sợ hãi mà không dám lạnh mặt với Bách Hợp, chỉ là dù trong lòng lão ta có tức giận đi nữa thì cũng chỉ phải nén giận. Bách Hợp lại không nhịn được cười lạnh: "Chưởng giáo chân nhân nói thật hay, đó là kiếm phôi chứa Tiên Thiên Nguyên khí, cũng không phải vật bình thường, cái đó sợ là trong đại tông như Vô Cực tông cũng không tìm ra được vài thứ có giá trị tương đương đi?"

Xác thực là không tìm ra, nếu không lúc trước Huyền Âm Tử cũng sẽ không lấy vật trân quý như vậy tặng người khác, nhưng lúc này Bách Hợp hỏi không chút lưu tình nào như vậy, Huyền Âm Tử vừa cảm thấy xấu hổ lại có chút căm tức, trầm mặc không nói gì.

Hạ Thiên Băng thấy khóe miệng Diệp Vị Ương chảy máu, thần sắc trông càng lạnh như băng, trong lòng liền không khỏi sih ra vài phần căm tức, lúc nãy tất nhiên nàng cũng nhìn ra được Diệp Vị Ương ăn phải nhiều thiệt thòi trong tay Bách Hợp, kiếp trước Hạ Bách Hợp ức hiếp một mình nàng thì thôi, lúc này còn dám ức hiếp nam nhân của nàng, tuy nói nàng cũng chưa hoàn toàn tiếp nhận Diệp Vị Ương, nhưng hơn 10 năm nay Diệp Vị Ương vẫn luôn đối xử rất tốt với nàng và con trai, lúc này ở ngay trước mặt Bách Hợp lại không chút do dự đứng bên cạnh nàng, trái tim Hạ Thiên Băng tất nhiên cũng có chút cảm động. Nàng ta căn bản không xem Bách Hợp thành người một nhà, lúc này thấy cha của con trai mình bị ức hiếp, cũng mặc kệ Bách Hợp có phải là tỷ tỷ của mình hay không, tay liền trực tiếp run lên lấy ra một thanh trường kiếm: "Nói nhảm làm gì? Đánh thắng, ngươi hãy nói những thứ này nữa, không đánh lại liền cút!"

Trải qua trắc trở mấy đời, lúc này trên người Hạ Thiên Băng đã rút đi sự ngây thơ và nhu nhược mà chỉ trong kiếp đầu tiên mới có, lòng dạ trở nên vô cùng lạnh lùng vào cứng rắn, ngoài trừ con trai duy nhất của nàng ta và người mẹ ruột xem như không uy hiếp đến nàng ta ra, thì nàng ta đã gần như là vô tình luôn rồi. Lúc này đối mặt với Bách Hợp, nàng ta đã căn bản không có tình tỷ muội gì cả, thấy Bách Hợp liên tục bức bách, còn làm nam nhân của mình bị thương, Hạ Thiên Băng tất nhiên cảm thấy không muốn nói chuyện với Bách Hợp nữa, trực tiếp tiêu diệt nàng là xong, tất nhiên phiền toái cũng liền sẽ kết thúc.

"Thiên Băng, không nên vọng động..." Lời nói của Huyền Âm Tử còn chưa dứt, thì Hạ Thiên Băng đã chém ra, chớp mắt trường kiếm đã bị Bách Hợp bắt lấy, mặc cho nàng ta rút thế nào, thì trường kiếm kia giống như bị người nắm phải mạch máu vậy, rung động 'Lạch cạch' trong tay Bách Hợp, nhưng vẫn không giãy thoát được. Lúc này Hạ Thiên Băng còn chưa chính thức đạt đến cảnh giới Kim Đan, vậy mà cũng dám ra tay với mình, Bách Hợp không biết nên khóc hay cười, hạ thủ với ai cũng có thể lưu tình, chỉ có mỗi Hạ Thiên Băng là nàng tuyệt đối không có khả năng lưu tình.

Nữ tu tiên trọng sinh (8)

Ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy, một tiếng 'Rắc' giòn tan, thanh trường kiếm màu xanh nhạt kia lập tức gãy thành hai khúc, Hạ Thiên Băng há miệng 'Phụt' ra máu tươi, trực tiếp quỳ xuống đất, che ngực thở hổn hển, đứa bé ôm trong ngực cũng suýt nữa bị nàng ta làm rớt xuống đất, bên kia Diệp Vị Ương lập tức đau lòng ngồi xổm xuống kéo nàng ta vào lòng mình, nhanh chóng lấy đan dược ra đút vào miệng nàng ta, lại dùng pháp lực điều trị pháp lực đang hỗn loạn trong cơ thể cho nàng ta, nén giận nhìn Bách Hợp nói: "Đệ tử được Thái thượng trưởng lão thu nhận chính là ỷ thế hiếp người như vậy sao?"

Tên này, bởi vì cho tới bây giờ chưa từng gặp thất bại, vì vậy trong lòng cất giấu kiêu ngạo rất cao, tất cả ấn tượng của Bách Hợp về Diệp Vị Ương trong nội dung vở kịch đều là tốt, nhưng lúc này hắn ta vừa mở miệng, thì Bách Hợp liền khộng nhịn được cười lên. Trước kia Hạ Bách Hợp quá mê luyến Diệp Vị Ương, hơn nữa trong nội dung vở kịch đã cầu mà không được, nên tất nhiên tất cả cảm xúc về hắn ta đều là khao khát có được và hình tượng cao cao tại thượng của Diệp Vị Ương trong lòng nàng ấy, nhưng lúc này sau khi vị trưởng lão Vô Cực tông danh vang khắp thiên hạ về sau này mở miệng, trong lòng Bách Hợp liền chán ghét không thể diễn tả.

"Không biết tự lượng sức mình, người ra tay trước không phải ta."

Hạ Thiên Băng thở hổn hển, pháp bảo bổn mạng bị hủy trong tay Bách Hợp, khiến cho nàng ta bị đả kích thật lớn, lúc này nếu không phải Diệp Vị Ương vừa mới cho nàng ta uống đan dược, thì chỉ sợ tu vi của nàng đã bị phế đi hơn phân nửa ngay lúc đó rồi. Hơn nữa sau khi giải phẫu biến thành đơn linh căn cũng để lại di chứng, cho nên gân mạch không vững chắc như trời sinh, bắt đầu tu luyện thì đúng thật là rất nhanh, nhưng khi chính thức nghênh địch, trừ phi là loại cảnh giới thấp hơn mình, nếu gặp phải tu tiên giả cao cấp, thì ngay cả cơ hội chạy thoát nàng ta cũng không có.

Nếu lúc nàng ta còn chưa bị thương như ban nãy, thì lúc này gặp phải nguy hiểm còn có thể trốn vào không gian. Nhưng lúc này nàng ta đã bị thương nghiêm trọng, dù có cố chống một hơi thì cũng chỉ có thể đưa con trai vào không gian thôi. Nhưng làm cho Hạ Thiên Băng còn cảm thấy may mắn, là Huyền Âm Tử còn ở đây, Huyền Âm Tử là chưởng giáo chân nhân Nguyên Anh trung kỳ, lại vẫn luôn yêu thích con mình, dù Hạ Bách Hợp có phát điên, thì chắc chắn ông ấy cũng có thể bảo vệ được con của mình chu toàn. Nhưng mối nhục ngày hôm nay, Hạ Thiên Băng lại ghi tạc vào lòng, quyết định đợi ngày sau lại đòi Bách Hợp trả lại cả vốn lẫn lời.

Nàng ta vẫn luôn không phải tính tình chịu thiệt, giờ Bách Hợp hủy pháp bảo bổn mạng của nàng ta, ngày sau nàng ta muốn cho Bách Hợp muốn sống không được, muốn chết không xong!

"Vô luận như thế nào, ngươi cũng không nên ra tay đả thương người!" Diệp Vị Ương nghẹn nghẹn, nếu không phải hôm nay người bị thương chính là nữ nhân mà hắn yêu, thì tất nhiên hắn cũng biết Bách Hợp làm như vậy không sai, nhưng hắn vẫn luôn bao che khuyết điểm, dù biết rõ sai chính là Hạ Thiên Băng, nhưng vì Hạ Thiên Băng là nữ nhân của mình, đương nhiên hắn phải bảo vệ.

"Ý của ngươi là, ta nên đứng đợi nàng ta làm ta bị thương mới đúng?" Hình tượng cao lớn lãnh khốc của Diệp Vị Ương trong trí nhớ của bản thân Hạ Bách Hợp lần nữa tan rã, Bách Hợp nhìn thấy khuôn mặt kia liền cảm thấy buồn nôn, quay đầu cười với Huyền Âm Tử: "Không nghĩ tới chưởng giáo chân nhân ngược lại thật sự dạy ra một đồ đệ giỏi nha."

Tuy trên danh nghĩa, bối phận của Bách Hợp cao hơn Huyền Âm Tử, nhưng nếu luận thực lực thì nàng lại không phải là đối thủ của Huyền Âm Tử, Huyền Âm Tử là chưởng môn của Vô Cực tông, tu tiên giả trong thiên hạ nhìn thấy lão ta có ai mà không tôn xưng một tiếng chưởng giáo chân nhân? Nhưng bây giờ lại bị một tiểu nha đầu còn chưa dứt sữa chế nhạo, hết lần này tới lần khác trong lòng tức giận còn không dám tùy ý phát tiết ra, tất nhiên cảm thụ lúc này trong lòng lão ta có thể nghĩ.

Oán hận trừng Diệp Vị Ương, tuy Huyền Âm Tử cũng bao che khuyết điểm như Diệp Vị Ương, nhưng lão ta phân rõ tình thế, lúc này sau khi cười lấy lòng tùy ý Bách Hợp cười nhạo một câu, lão ta mới nhỏ giọng nói: "Sư thúc, ngài xem, giờ kiếm phôi Tiên Thiên Nguyên khí đã không còn trong Kiếm Phong nữa, không bằng sư thúc lại chọn thứ khác đi, chỉ cần sư thúc nhìn trúng, đều có thể lấy."

"Có tốt bằng đồ của sư phụ ta không? Cái kiếm phôi Tiên Thiên Nguyên khí này cũng không là vật thuộc về tông môn, mà là sở hữu riêng của gia sư, hôm nay chính miệng gia sư kêu ta đến lấy kiếm phôi về, chỉ thỉnh chưởng giáo chân nhân nói ra kiếm phôi này đã bị ai lấy, ta đi tìm hắn ta lấy về là được." Trong lòng Bách Hợp cười lạnh, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, nàng thốt ra lời này, trong lòng Huyền Âm Tử liền phát khổ, vô ý thức nhìn sang Diệp Vị Ương.

"Phi! Kiếm phôi đó, tiểu gia cầm, hiện tại không trả đó, thế nào?" Bên kia, Diệp Vô Nhược bị Diệp Vị Ương ôm vào lòng rốt cuộc không nhịn được, kỳ thật lúc nãy nó rất muốn nói chuyện, nhưng vẫn luôn bị lão nương bịt miệng không cho nói, lúc này Hạ Thiên Băng bị thương không thể cản nó nữa, lại bởi vì từ nhỏ đã ăn linh dược như kẹo lớn lên, nên lúc này đã đạt đến Trúc Cơ kỳ, có thể nói là có thiên tư xuất chúng nhất trong đám đệ tử mới của Vô Cực tông, thậm chí còn lợi hại hơn cha Diệp Vị Ương của nó vài phần, từ nhỏ nó đã được người ta ngàn kiều vạn sủng đến lớn, chưa bao giờ gặp phải trắc trở, vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, tất nhiên lúc này mở miệng liền là giọng điệu không biết trời cao đất rộng.

"Bây giờ ngươi tự đoạn gân mạch quỳ xuống xin lỗi mẹ ta, ta sẽ không ra tay với ngươi, nếu không hôm nay ngươi không xuống được đỉnh Kiếm Phong này!" Diệp Vô Nhược dương dương đắc ý hất cằm, trong xương của nó kế thừa kiêu ngạo của người cha Diệp Vị Ương của nó, trừ người mà nó hợp ý ra, cho tới bây giờ đều khinh thường cúi đầu nói chuyện với người khác, bình thường đám người Huyền Âm Tử nghe được đều cảm thấy là giọng điệu đáng yêu đồng ngôn vô kỵ, nhưng lúc này Bách Hợp nghe được lại bốc lên một ngọn lửa vô danh.

Trong nội dung vở kịch, tên nhóc hư đốn này cũng nói chuyện với Hạ Bách Hợp như vậy, trực tiếp khiến người ta tức giận vô cùng, lúc đó Hạ Bách Hợp không chịu nổi sỉ nhục, cuối cùng sau khi bị nhục nhã liền tự nổ mà chết. Lúc này Bách Hợp ít nhiều bị ảnh hưởng bởi tính cách của nguyên chủ, nghe thấy lời này của Diệp Vô Nhược, trong lòng liền không nhịn được, nàng vọt tới chỗ Diệp Vị Ương. Diệp Vị Ương vốn đã kém nàng nhiều cấp độ, hơn nữa vừa mới ăn thiệt thòi nhỏ trong tay Bách Hợp lúc này còn chưa điều hoà khí tức, tay của hắn ta ngoại trừ ôm con ra còn ôm Hạ Thiên Băng nữa, nên tất nhiên hiện giờ đã bị Bách Hợp bắt lấy con rất dễ dàng.

"Kiếm phôi đã ở chỗ ngươi, vậy thì ta tự đi lấy." Trong lúc Bách Hợp nói chuyện, pháp lực trong tay đã vận chuyển, tên Diệp Vô Nhược kia lúc đầu còn hung hăng càn quấy vừa đá vừa đánh vừa cào: "Phi, buông ta ra, nếu không bầm thây ngươi vạn đoạn..."

"Sư thúc, không thể!" Trong lúc Huyền Âm Tử lo lắng, trong miệng Diệp Vô Nhược đột nhiên phát ra một tiếng hét thê lương cực kỳ lớn, một thanh kiếm nhỏ trong suốt tản ra ánh sáng chói chui ra khỏi đan điền của nó, sau khi đi ra liền bị Bách Hợp bắt lấy, kiếm nhỏ phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng căn bản không trốn thoát. Trong lúc khẩn trương, vì để cứu con, Hạ Thiên Băng liền không chút nghĩ ngợi bắt lấy một chiếc vòng tay trên cổ tay mình ném vào Bách Hợp. Trong lúc bay, vòng tay đó phát ra ánh hào quang chói mắt, lúc này Hạ Thiên Băng mới hét lên một tiếng phát hiện mình đã ném sai đồ vô ý thức muốn vươn tay bắt lại, chỉ là không đợi nàng ta bắt được, vòng tay cũng không giảm tốc độ đã bay thẳng tới Bách Hợp.

Mạnh mẽ lấy kiếm phôi trong cơ thể Diệp Vô Nhược ra, mới thả ra Tinh Thần lực chặt đứt liên kết giữa hai bên, trên tay Huyền Âm Tử đã cầm pháp quyết, nhưng lại cảm thấy một cỗ linh lực khổng lồ ở sau lưng đang ập tới, nhanh chóng khuếch tán ra, sau đó kiến trúc trên đỉnh Kiếm Phong đều bắt đầu sụp đổ, thậm chí cả tấm biển viết hai chữ Kiếm Phong cũng bắt đầu lặng im bể nát.

Dưới tình thế cấp bách Huyền Âm Tử vô ý thức bắt đầu vận hành pháp lực trong cơ thể, vừa bảo vệ đồ đệ Diệp Vị Ương của mình. Cỗ uy lực vô hình này khiến cho Huyền Âm Tử giật mình, thậm chí pháp lực trong cơ thể lão ta cũng có chút tán loạn theo.

Lúc này Bách Hợp lại trốn không thoát, chỉ nghe được một tiếng 'Ầm' giòn vang, vòng tay tự nổ, một cái vòng tay nho nhỏ tự nổ mà lại có uy lực lớn đến vậy. Bách Hợp, kể cả Diệp Vô Nhược chỉ còn hơi thở mỏng manh trong tay nàng, trong chớp mắt đã bị đánh mạnh ra xa, Diệp Vô Nhược ngã sấp xuống đất không nhúc nhích, Bách Hợp mở miệng 'Phụt' ra một ngụm máu, lúc này pháp lực trong cơ thể tán loạn, căng đến suýt phá vỡ gân mạch của nàng.

"Ngươi, ngươi cũng dám..." Nhưng sắc mặt tệ nhất lúc này cũng không phải là Bách Hợp, mà là Hạ Thiên Băng vốn đang nằm trong lòng Diệp Vị Ương, mặt nàng ta không còn chút máu, run rẩy đứng lên, mắt đỏ bừng, trên mặt hiện lên sát ý hung ác không chút che giấu: "Ngươi cũng dám, ngươi..."

Bách Hợp lại phun ra hai ngụm máu liên tiếp, một cái kiếm phôi nhỏ trong suốt vẫn còn trôi nổi trong tay nàng, thanh kiếm nhỏ vốn sặc sỡ lóa mắt lúc này đã nhợt nhạt không phát sáng, như đã mất đi linh tính vậy, Bách Hợp nắm chặt, miệng không ngừng phun ra máu.

"Sư thúc, ngài thật quá đáng!" Sắc mặt Huyền Âm Tử tái nhợt, bầu không khí trên đỉnh Kiếm Phong vừa nãy còn tường hòa, giờ là một đống đổ nát, mới vừa rồi không biết Hạ Thiên Băng ném ra thứ gì, vậy mà uy lực sau khi tự nổ còn mạnh hơn cả pháp bảo cực phẩm, ngay cả đứng xa như lão ta mà cũng bị trúng, lúc này cảm thấy trong cơ thể huyết khí cuồn cuộn, Bách Hợp lại càng hơi thở mỏng manh, nếu không chữa trị kịp thời, nói không chừng hôm nay phải bỏ mạng ở đây.

Huyền Âm Tử biết vào lúc này mình nên ra tay giúp đỡ, nhưng hành động mạnh mẽ đoạt lấy kiếm phôi của Bách Hợp đã khiến cho lão ta tức giận đến không nói ra lời, từ tôn của một đời chưởng môn bị nhục nhã, lão ta thật sự không muốn ra tay giúp đỡ. Lúc này Huyền Âm Tử còn giận Hạ Thiên Băng không biết trời cao đất rộng, chiêu thức gì cũng đều dám dùng lung tung, bây giờ Diệp Vị Ương bị trọng thương không nói, ngay cả Diệp Vô Nhược cũng không biết sống chết, nếu trong chớp mắt Vô Cực tông bị tổn thất hai thiên tài đơn linh căn, thì hậu quả cũng không phải lão ta có thể hứng chịu được.

"Ngài có biết, kiếm phôi này từng được người ân cần săn sóc không, dù ngài có đoạt lại cũng vô dụng, sư thúc cần gì phải cường thủ hào đoạt." Huyền Âm Tử siết chặt tay, lúc này hận không thể vươn tay đánh một chưởng chụp chết Bách Hợp, sắc mặt lão ta đen như đáy nồi. Lúc này Bách Hợp chỉ cảm thấy ngũ phủ lục tạng đều đang đảo loạn, vừa nãy không biết Hạ Thiên Băng dùng thủ đoạn gì đả thương nàng, bây giờ pháp lực trong cơ thể nàng tán loạn, căn bản không điều tức nổi, cả người đau đớn kịch liệt khiến cho nàng ngã xuống đất, lời nói của Huyền Âm Tử, nàng căn bản không nghe được, thần hồn giống như đều sắp bay lên, lần này có thể là khó thoát tai kiếp rồi.

Một thân ảnh gầy gò mặc áo bào màu xanh xuất hiện trên đỉnh Kiếm Phonh chẳng biết từ lúc nào, trong lúc Huyền Âm Tử vẫn còn tức giận mắng to, thì lão giả mang theo gương mặt lạnh lùng vọt nhanh đến bên người Bách Hợp, một tay đỡ lấy nàng, trong tay cực nhanh đánh nhiều pháp quyết tiến vào thân thể Bách Hợp, lúc này mới ngăn được dòng máy đang chảy ra khỏi miệng nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com