Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

THẾ GIỚI 22: Nữ vương cùng Tiểu Bạch Hoa 1-3

Nữ vương và tiểu bạch hoa 1

Bách Hợp lần nữa trở lại tinh không, Lý Duyên Tỷ đã sớm ở phía sau cô, khi gặp khẽ gật đầu với cô một cái: "Nhiệm vụ hoàn thành"

Lần làm nhiệm vụ này không biết do Lý Duyên Tỷ cảm giác sai hay do Bách Hợp thay đổi thấy cô không giống như trước kia, làm việc quyết đoán hơn, phảng phất có chút ngoan quyết mà trước kia không có. Lý Duyên Tỷ nhìn cô một cái, thấy cô nhẹ nhàng cúi đầu cười, sau nhiều lần trải qua nhiệm vụ thì khí chất đã lắng đọng xuống khiến cho lòng người thoải mái.

"Hồ Tam Nương rất hài lòng, muốn đưa cho cô một điểm giá trị thuộc tính, cô muốn cộng thêm hai điểm này vào đâu?" Lý Duyên Tỷ nhìn cô chỉ yên lặng mỉm cười, giữa hai đầu chân mày có thêm vài phần kiên định, cố nén lại việc muốn hỏi vì sao cô thay đổi, ngược lại nói đến chính sự. Bách Hợp không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp nói: "Tôi muốn thêm vào tinh thần."

Cũng đã sớm đoán được câu trả lời như vậy nên Lý Duyên Tỷ gật đầu, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên trong tinh không đã xuất hiện màn sáng:

Giới tính: Nữ (có thể thay đổi giới tính)

Tên họ: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 65 (max 100 điểm)

Dung mạo: 65 (max 100 điểm)

Thể lực: 62 (max điểm 100)

Võ lực: 33 (max điểm 100)

Tinh thần: 23 (max điểm 100)

Danh vọng: 17 (max điểm 100)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, cổ thuật Nam Vực.

Sở trường: nấu ăn trung cấp, diễn xuất cao cấp, thuật ngũ hành bát quái

Mị lực: 35 (max điểm 100)

Sưu tầm: Tình yêu của Thi Vương, Chúc phúc của Thánh Nữ, Trái tim của thiên sứ, Hứa hẹn của Long Vương, Sự quyến rũ của Hồ ly.

Mặc dù thời điểm hoàn thành nhiệm vụ cô cũng đã đoán được hoàn thành nhiệm vụ lần này mình có thể sẽ nhận được điều tốt nhưng dù sao đó cũng chỉ là phỏng đoán của mình. Bây giờ Bách Hợp thật sự thấy tại phần sưu tập đã có thêm Sự quyến rũ của Hồ ly, không tự chủ được bên khóe miệng lộ ra một chút nụ cười.

"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể một lần nữa tiến vào thế giới đó hay không?" Bách Hợp cắn cắn đôi môi, trong lúc bất chợt mở miệng hỏi một câu. Lúc đầu Lý Yến Tu vừa là thầy vừa là bạn chết ở trước mặt cô khiến cô không dám nghĩ đến một cảnh tượng như vậy. Nhiệm vụ lần này hoàn thành, cô không nhịn được hỏi ra một vấn đề như vậy. Biểu cảm trên mặt Lý Duyên Tỷ ngưng lại, nhìn cô một cái giống như hiểu cô muốn nói đến điều gì, mắt lộ ra tia sáng nhàn nhạt nhưng ngay sau đó mí mắt đã cụp xuống, chặn lại suy nghĩ trong mắt. Lời nói lãnh đạm lại chứa đựng một chút kiên định cổ quái:

"Biết rồi, chỉ cần cô có thực lực nhất định."

Khuôn mặt Bách Hợp thoáng cái đã sáng bừng lên, lời của Lý Duyên Tỷ phảng phất cho cô một chút hy vọng và cơ hội, làm cho cô đối với nhiệm vụ không ngừng dường như lại có thêm một chút kiên trì. Hai tay cô nắm thật chặt, lưng thẳng tắp: "Tôi muốn một lần nữa tiến vào nhiệm vụ."

Nhất định cô sẽ kiên trì đến ngày đó, muốn hoàn thành tiếc nuối của mình.

Đầu óc choáng váng, khó khăn lắm Bách Hợp mới mở mắt ra được thì lại cảm giác đau cả người. Cô khó khăn nhúc nhích cơ thể của mình thấy mỗi một chút trên cơ thể đều truyền đến cảm giác đau, nhất là giữa hai chân, vừa động nhẹ một cái đã làm cho cô không nhịn được mà hít vào một hơi. Trên người cô không một mảnh vải, toàn thân đầy vết bầm xanh tím, lúc này đang nằm trên một chiếc giường lớn trong một căn phòng toàn màu trắng kiểu phương tây, chăn vứt bừa bộn, quần áo cũng bị ném trên đất.

Bách Hợp cố gắng nén cảm giác thân thể không thoải mái xuống đất lấy chăn che lại thân thể, tấm thảm nhung mềm mại màu trắng làm cho dù chân cô không dẫm lên phía trên cũng có thể cảm nhận được xúc cảm hết sức thoải mái. Cô còn chưa nhặt được quần áo để mặc vào thì cửa phòng bất chợt bị mở ra, một bóng dáng cao lớn rắn chắc đang từ bên trong đi ra ngoài, mái tóc đen rủ xuống, vẫn còn những giọt nước chảy theo cái cằm kiên nghị, dọc theo yết hầu khêu gợi chảy xuống bên dưới lồng ngực cường tráng, khỏe mạnh, mái tóc quăn mau đen mềm mại đã cản ánh mắt của hắn. Không thấy rõ mặt mũi của người này, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng trắng nhạt, khuôn cằm nhọn.

Hắn cũng không có mặc quần áo, nửa người trên trần trụi, chỗ dưới bụng dùng khăn tắm quấn lại, lúc đi ra ngoài đôi dép vốn đi trên chân bị hắn ném sang một bên, hai chân trần trụi liền đi tới phía Bách Hợp.

Trên người đàn ông này mang theo cảm giác biếng nhác và khiến người ta có cảm giác nguy hiểm. Trong lúc hắn đi lại, khăn tắm quấn không chắc loáng thoáng có thể thấy được hai chân thon dài có lực, mang theo sự gợi cảm như có như không, hết sức trêu chọc người.

"Tần Bách Hợp, nhẫn nại của tôi cũng có hạn, cô tốt nhất an phận một chút, đừng tưởng vợ của tôi chỉ có thể là cô. Một họa sĩ nghèo mà cô cũng để ý. Lúc đầu nhà họ Tần sinh cô, chẳng lẽ đôi mắt mù bẩm sinh của cô do lang băm chữa?". Người đàn ông đó từ trên cao nhìn xuống ngó chừng Bách Hợp, mượn ánh đèn yếu ớt bên trong nhà, Bách Hợp ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt như mắt diều hâu, trong mắt ẩn dấu mùi máu tanh, phảng phất nếu như Bách Hợp nói sai thì hắn sẽ không nói hai lời đưa tay bóp chết cô.

Thoáng cái cả người Bách Hợp cứng ngắc lại, không mở miệng nói chuyện. Người đàn ông trước mắt cho cô cảm giác nguy hiểm, tuy thực lực cũng không phải là vô cùng cường đại nhưng đã tiến vào nhiều thế giới như vậy, Bách Hợp coi như đã có ánh mắt nhất định. Người đàn ông trước mắt này nhất định có khả năng đánh nhau, nếu như chỉ tính riêng thân thủ mà nói sợ rằng hắn tốt hơn người bình thường nhiều lắm nhưng trong những người đàn ông Bách Hợp đã gặp qua thì hắn cũng không phải là đứng đầu. Nhưng sát khí trên người hắn vô cùng nặng, một thân sát ý chân thật biến thành mùi máu tươi khiến cho ánh mắt hắn lạnh lùng, cho dù là vừa mới tắm rửa qua nhưng trên người hắn cũng vẫn lộ ra một loại cảm giác chán ghét, lạnh như băng, phảng phất như là được ướp lạnh bằng máu làm cho người bị hắn nhìn một cái liền cảm thấy không lạnh mà run.

"Cô biết điều một chút, không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, nếu không tôi sẽ không đặt nhà họ Tần vào trong mắt". Người đàn ông khẽ nở nụ cười, vóc người hắn cực cao, đôi cánh tay tràn trề sức mạnh dưới bờ vai rộng rãi có lực kia dễ dàng bế Bách Hợp lên, đặt cô lên trên giường sau đó mới tựa chiếc cằm nhọn vào cổ của cô, hừ nhẹ một tiếng nói: "Bảo bối, thành thật một chút nếu không cái trán mĩ lệ của cô có thể sẽ nở hoa đấy". Tiếng hắn âm nhu nhưng trong lời nói tràn đầy cảm giác âm lạnh làm cho người khác nghe thấy mà lạnh cả người, Bách Hợp sợ run cả người. Người đàn ông kia nhẹ nhàng cười hai tiếng, đôi môi ở cổ của cô cũng bắt đầu di chuyển. Cổ Bách Hợp nhanh chóng nổi lên một cảm giác lạnh lẽo, cô cố nén mong muốn chạy trốn, hai tay gắt gao nắm chăn lông nhưng sau đó hắn ta lại đột nhiên há miệng cắn cô một cái.

Một lần cắn này chắc đã thấy máu bởi vì Bách Hợp cũng có thể cảm giác được chỗ cổ mình đau đớn. Người đàn ông kia sau khi cắn cô xong lại lè lưỡi tinh tế liếm vết thương cho cô, một mặt cười khẽ dường như trấn an:

"Ngoan"

Hắn làm xong tất cả điều này mới đứng thẳng người lên, gương mặt có vẻ tinh xảo, hoàn mỹ lộ ra dưới mái tóc quăn, đôi con ngươi thâm thúy, đen như mực, trong mắt còn mang theo vài phần nụ cười, sống mũi cao thẳng, gương mặt gần như xinh đẹp, mặc dù trên mặt toàn nụ cười nhưng tự nhiên vẫn mang lại cảm giác tà khí, lành lạnh.

Trong đầu Bách Hợp đã tuôn ra cái tên Mục Kiêu này, trừng lớn hai mắt có chút cảnh giác nhìn Mục Kiêu trước mặt cô ném khăn tắm trên mặt đất, đi vào phòng thay quần áo phía sau. Lúc đi ra ngoài mái tóc quăn đã được chải gọn gàng, bên trong mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo vest đen, đôi chân thẳng tắp có lực được che giấu trong chiếc quần âu, cẩn thận, tỉ mỉ lại có vài phần cảm giác tác phong không đứng đắn. Ánh mắt kia lúc nhìn người liền giống như hàm chứa một nụ cười, làn da trắng sáng gần như trong suốt, chân mày đậm đem ánh mắt ép xuống cực thấp khiến cho ánh mắt thâm thúy kia nếu không phải mỉm cười thì liền lộ ra vẻ có chút bén nhọn.

"Chuyện ly hôn chờ tôi trở lại rồi hãy nói. Sau này nếu tôi không nói đến thì tốt nhất cô cũng đừng nhắc tới nữa." Hắn tự sửa sang lại chiếc nơ trên cổ, lại nghiêng đầu nhìn Bách Hợp một cái, khóe miệng giương lên rất cao, ánh mắt cười giống như trăng rằm vậy: "Nếu không tôi sẽ lấy cái đầu của cô xuống đấy!" Tiếng hắn trầm thấp, khuôn mặt tươi cười nhưng lời nói lại uy hiếp không hề khách khí, thế nhưng trong ánh mắt hắn lộ ra sát ý, hiển nhiên là lời nói vừa rồi của hắn cũng không dừng lại ở việc chỉ nói đùa mà thôi.

Sau khi đi tới nơi này Bách Hợp còn chưa tiếp thu được nội dung vở kịch, tự nhiên không biết rốt cuộc Mục Kiêu là người như thế nào, cũng không biết mình bây giờ có thân phận gì hay ân oán gì. Lúc này thực lực của mình không bằng người trước mặt, vừa rồi trong tình huống không có trí nhớ tự nhiên cũng không dám có động tác gì, nghe thấy Mục Kiêu uy hiếp, Bách Hợp chỉ đành biết điều một chút gật đầu.

Thấy Bách Hợp có bộ dạng biết điều như vậy, ngược lại Mục Kiêu thấy hơi thú vị, nhìn Bách Hợp một cái, trong mắt của hắn hiện lên chút dáng vẻ nghi hoặc, hình như hắn chuẩn bị đi ra ngoài thế nhưng lúc này lại lộn người trở lại. Hắn càng lại gần thì cảm giác lạnh như băng khiến cho người khác không thoải mái lại càng rõ ràng, cho dù là trên người hắn có xức chút nước hoa mùi nhàn nhạt cũng không thể áp chế nổi cảm giác này. Bách Hợp theo bản năng muốn trốn đi nhưng chưa kịp nói chuyện thoáng cái đã bị người ta đẩy ngã ở trên giường. Vốn là cô mới tiến vào thân thể này, đang lúc đầu choáng váng, mắt hoa lại bị đẩy như vậy nhức đầu suýt nữa đã rên rỉ lên tiếng, nhưng không đợi cô há mồm thì linh hồn cô đã rời khỏi thân thể của nguyên chủ, một cô gái mặt mũi có chút trắng bệch lúc này đã bị Mục Kiêu quần áo chỉnh tề áp chế ở trên giường.

Đợi đến lúc lần nữa tiến vào thân thể này thì Mục Kiêu đã rời đi, hiển nhiên trong nhà đã được dọn dẹp qua, trong không khí đã không còn mùi vị ám muội. Cả người Bách Hợp đều đau, trên ngực cô đã có mấy dấu răng máu chảy đầm đìa, Mục Kiêu là một kẻ mà bề ngoài có vẻ nho nhã, hữu lễ, hay cười nhưng có nội tâm giống như dã thú. Hai chân cô dường như đã không còn cảm giác, xung quanh đều có thể nhìn thấy dấu vết xanh tím hình đầu ngón tay. Cả người cảm giác hết sức khó chịu, cô cẩn thận hít một ngụm khí lạnh, xuống giường rồi tìm kiếm phòng tắm, xả một bồn nước nóng rồi rốt cuộc lúc ở trong bồn tắm mới bắt đầu tiếp thu nội dung câu chuyện lần này.

Trong lúc này nước trong bồn tắm cũng sớm đã nguội nhưng Bách Hợp không dám động, chỉ sợ cắt đứt việc truyền tải nội dung câu chuyện. Đã hai lần bị nội dung câu chuyện hãm hại khiến cô đối với việc không có nội dung câu chuyện đã sinh ra bóng ma tâm lý, nên lần này hết sức thận trọng. Cho đến hơn hai giờ sau, nội dung câu chuyện cùng với toàn bộ trí nhớ đã được cô tiếp thu xong, lúc này Bách Hợp mới thở phào một hơi, trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp.

Nữ vương và tiểu bạch hoa 2

Lần này Bách Hợp trở thành một người con gái tên là Tần Bách Hợp. Nhà họ Tần vốn là một thương gia nổi tiếng ở thủ đô, bởi vì trước đó đã sinh liền hai người con trai, bà Tần thật vất vả cuối cùng cũng mang thai và sinh ra được một người con gái là Tần Bách Hợp nên cả nhà ngàn vạn cưng chiều, điều này khiến cho con gái duy nhất được cưng chiều đến nỗi có chút không hiểu thế sự, ngây thơ mộng ảo một cách đáng sợ.

Từ nhỏ, Tần Bách Hợp yêu thích nghệ thuật nhưng lại không có năng lực kiếm sống gì cả, tính cách dịu dàng và biết điều, tưởng rằng cả đời này dựa vào thân phận, địa vị của nhà họ Tần thì nuôi dưỡng một cô gái đơn thuần như tờ giấy trắng cả đời cũng không phải là việc khó. Vợ chồng nhà họ Tần định chuyển một phần cổ phần của nhà họ Tần chuyển cho cô, đảm bảo cô cả đời không lo cơm áo, chỉ cần tìm thêm được cho cô một người chồng ôn văn nhĩ nhã, chỉ cần có thể đối xử tốt với cô thì cho dù đối phương không có bất kỳ thân phận, địa vị nào thì vợ chồng nhà họ Tần cũng không thèm để ý.

Từ nhỏ Tần Bách Hợp cũng muốn tìm một người có tài văn chương phong lưu, tài hoa, mình có thể hiểu hắn, hắn cũng có thể hiểu người yêu của mình, từ đó làm bạn cả đời. Nhưng không như mong muốn, trong lúc vô tình cô bị tổng tài của Mục thị nhìn trúng, cuối cùng đã nhắc tới hôn sự với nhà họ Tần, buộc cô phải gả đến nhà họ Mục.

Không nói tới Tần Bách Hợp kia là một con thỏ nhát gan tính cách hướng nội, nhưng dung mạo của cô vô cùng xinh đẹp, vóc người cũng vô cùng xuất sắc, mấu chốt nhất chính là cô có một tâm hồn tinh khiết, trong suốt, cho dù là người đàn ông nào không thích loại phụ nữ như cô khi lần đầu tiên nhìn thấy cô cũng khó có thể sinh ra ác cảm với cô. Đã gả cho người xa lạ cũng đã đủ để cho Tần Bách Hợp sợ, lá gan của cô bé nhỏ, hơn nữa Mục Kiêu cũng không phải một người dịu dàng gì, đêm tân hôn mặc dù cô chỉ có chút phản kháng, không biết Mục Kiêu cho cô ăn cái gì, hành hạ cô cả đêm.

Người đàn ông bá đạo đến cường thế, không cho phép người khác phản bác này khiến cho trong lòng Bách Hợp vĩnh viễn để lại bóng ma khó có thể phai mờ. Cô ấy rất sợ hắn, sợ hắn ở trên giường hành hạ mình, sợ hắn không nói một lời cho mình uống cái gì kỳ quái. Trước kia vợ chồng nhà họ Tần đã bảo vệ cô vô cùng tốt, cô chưa từng trải qua hay thấy tình cảnh như vậy nên cô bắt đầu sợ Mục Kiêu, muốn thoát khỏi hắn.

Cho dù Mục Kiêu ba lần bốn lượt đã cảnh cáo, muốn cô thu liễm một chút nhưng đối với một cô gái đã bị dọa vỡ mật mà nói, cô căn bản không nghe vào lời nói của Mục Kiêu... Nhất là lúc cô vô tình phát hiện Mục Kiêu chơi đùa với người phụ nữ khác ở trong nhà, phút trước người phụ nữ đó còn đang cười trong lòng của hắn, nhưng phút sau tâm tình của hắn khó chịu liền trực tiếp giết chết người phụ nữ hầu hạ mình. Điều này càng khiến cho Tần Bách Hợp sợ Mục Kiêu hơn.

Cuộc sống hôn nhân của cô vẫn hết sức không thoải mái, cuộc sống của cô chìm trong tối tăm, cho đến lúc Đỗ Tiệm Vũ xuất hiện trong cuộc đời của cô mới để trong lòng Tần Bách Hợp một lần nữa sống lại.

Người tên Đỗ Tiệm Vũ này là một người trẻ tuổi mà Tần Bách Hợp quen biết trong một lần hoạt động từ thiện. Hắn có nụ cười trong sáng như ánh mặt trời, cũng có vóc dáng cao lớn, đẹp trai nhưng không giống với vẻ cao lớn mang theo vài phần cảm giác nguy hiểm của Mục Kiêu. Đỗ Tiệm Vũ cao lớn nhưng lại đem lại cho Tần Bách Hợp cảm giác an toàn, không hề sợ hãi. Hai người sau khi cẩn thận tiếp xúc phát hiện đối phương cũng thích thứ mà mình cảm thấy hứng thú. Hai người cùng chung sở thích vẽ tranh, hai người thích thơ ca. Hơn nữa, mặc dù cuộc sống của Đỗ Tiệm Vũ bất hạnh, hắn sinh ra trong một gia đình nghèo khổ bình thường, không kham nổi việc học đại học nghệ thuật ở thủ đô, nhưng hắn cũng không cam chịu, ngược lại hắn tích cực phát huy khả năng, bắt đầu bán tác phẩm của mình, gom góp học phí để có thể học lên đại học.

Hơn nữa, ngoại trừ việc kiếm tiền ở bên ngoài, hắn còn thường xuyên làm từ thiện, vì xã hội mà cống hiến. Người cởi mở như hắn khiến cho người khác động tâm, giống như một luồng sáng rạng rỡ chiếu vào cõi lòng âm u của Tần Bách Hợp. Đỗ Tiệm Vũ vẫn chưa lập gia đình, Tần Bách Hợp cũng đang ở thời kỳ thiếu nữ vui vẻ nhất, phù hợp tiến tới nhưng đáng tiếc hai người gặp nhau sau khi cô đã kết hôn.

Tần Bách Hợp vì thế mà khóc nức nở. Cô không khống chế được việc mình yêu Đỗ Tiệm Vũ. Cô sợ Mục Kiêu, bây giờ sau khi có người yêu thật lòng càng hy vọng có thể ở cùng một chỗ với người mình yêu chứ không phải cùng một chỗ với ma quỷ. Cô quỳ gối trước mặt Mục Kiêu, hy vọng hắn có thể buông tha cho mình, cũng đồng ý ly hôn nhưng kết quả cuối cùng chẳng qua là cô tự rước lấy nhục mà thôi.

Không thành công nhận được thân phận tự do, trong lòng Tần Bách Hợp vừa sợ vừa hận. Dưới sự ca tụng của Đỗ Tiệm Vũ, cô bắt đầu cùng hắn qua lại mật thiết, dùng tiền của mình giúp đỡ hắn học hội họa, dùng tiền của mình cung ứng cho hắn đi học. Cho đến hai tháng sau khi hai người qua lại, Đỗ Tiệm Vũ vào đại học. Ở trong cuộc thi nhập học, hắn hy vọng cô có thể lấy thân thể của người yêu để vẽ một bức tranh, đau buồn nói cho dù Tần Bách Hợp đã gả cho người khác nhưng ngọn lửa tình yêu trong hắn sẽ vĩnh viễn không tắt. Tình cảm thâm tình của hắn cảm động Tần Bách Hợp, cô đã trút bỏ quần áo để cho Đỗ Tiệm Vũ vẽ thân thể của mình, hai người cũng vì vậy không khống chế được, hai người nam nữ trẻ tuổi đã cùng nhau đi quá giới hạn.

Lúc thân mật với Mục Kiêu, cho dù điều kiện thân thể của hắn hay ham muốn chuyện giường chiếu của hắn cũng làm một người con gái đơn thuần như Tần Bách Hợp có chút sợ hãi không chịu được. Hơn nữa trong thâm tâm cô rất ghét Mục Kiêu vì vậy mỗi lần hai vợ chồng thân mật đều là bóng mờ ở nơi sâu nhất trong lòng cô. Vóc dáng cô vốn nhỏ bé, không thích đối phương quá mạnh bạo nhưng hết lần này đến lần khác mỗi lần Mục Kiêu đều khiến cho cô đau đớn, khó chịu. Thân thể kháng cự cộng thêm mâu thuẫn trong lòng nên mỗi lần hai người hoan ái đối với Tần Bách Hợp mà nói đều là một trận hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng cảm giác Đỗ Tiệm Vũ mang lại cho cô lại không giống thế. Động tác của hắn ôn nhu, mặc dù vóc người cao lớn nhưng khi hai người thân mật không khiến cô cảm thấy đau giống như Mục Kiêu. Hơn nữa lời nói của Đỗ Tiệm Vũ ôn nhu, nhỏ nhẹ dụ dỗ khiến cho cô hoàn toàn động lòng mà thực sự yêu hắn.

Hai người lén lén lút lút lui tới, mỗi lần gặp mặt đều không thể khống chế được mà quấn quít lấy nhau. Cho đến hai tháng sau, việc Đỗ Tiệm Vũ vẽ tranh khỏa thân của cô bị lộ ra ở trường đại học Nghệ Thuật. Nhà họ Tần cũng có thể coi là nhân vật nổi tiếng trong thành phố, căn bản không thể che dấu được chuyện này. Cho dù vợ chồng Tần gia có yêu thương đứa con gái này hơn nữa thì cũng đã có lần hiếm hoi phải nổi giận, gọi cô về nhà mắng một trận, cả nhà muốn đến nhà Mục Kiêu nói lời xin lỗi.

Thế lực của nhà họ Mục rất lớn, lại có dây mơ rễ má với nhà họ Mục ở nước ngoài mà quan trọng hơn là thực lực của công ty nhà họ Tần đã không còn khổng lồ như trước kia cho nên khi Mục Kiêu nói muốn kết hôn với Tần Bách Hợp trước khi giúp đỡ nhà họ Tần, hai vợ chồng họ lúc này mới bị buộc không biết phải làm sao đành đáp ứng. Vào lúc này xảy ra chuyện Tần Bách Hợp bị vẽ tranh, mặc dù ông Tần cũng tức giận con gái làm chuyện không đoan trang nhưng trong lòng vẫn luôn lo âu cho cuộc sống của cô sau này, chỉ mong cô xin lỗi Mục Kiêu cẩn thận, chuyện này cầu xin hắn tha thứ để cho hắn đè nén xuống.

Ai có thể đoán được rằng Tần Bách Hợp lại cự tuyệt chuyện ông Tần yêu cầu cô xin lỗi.

Dường như cô đã tập trung dũng khí lớn nhất của cả một đời, đưa ra yêu cầu muốn ly dị với Mục Kiêu: "Tôi... tôi với anh Tiệm Vũ thật lòng yêu nhau, anh hãy tác thành cho chúng tôi, tôi không muốn cái gì hết, tất cả tiền tôi đều để lại cho anh. Tôi chỉ cần được ở bên cạnh anh Tiệm Vũ thôi."

Lúc ấy, ánh mắt Mục Kiêu nhìn cô như kiểu anh cầm dao đâm chết cô vậy. Nhưng cuối cùng hắn vẫn đồng ý. Tần Bách Hợp vui mừng muốn cùng người yêu song túc song phi (giống câu "như chim liền cánh, như hoa liền cành") nhưng không nhìn thấy trong ánh mắt cha mẹ nhìn cô mang theo vài phần thất vọng và khiếp sợ.

Nhưng cho dù Tần Bách Hợp có thấy được thì sợ rằng cô cũng không để trong lòng bởi vì cô sợ cô đã cả đời nhu thuận. Lúc cha mẹ ép gả cô cho Mục Kiêu thật ra cô không tình nguyện nhưng lại để cha mẹ làm chủ. Sau khi kết hôn, cuộc sống hôn nhân không thuận lợi khiến cho cô cũng bắt đầu oán trách cha mẹ. Lúc này cô biết trong lòng cha mẹ không thoải mái nhưng cô vẫn không nhịn được có cảm giác giống như là hãnh diện vậy, cảm thấy đây cũng là hậu quả của việc lúc đầu cha mẹ ép cô lấy chồng.

Nửa tháng sau, cô ký tên hoàn thành thủ tục ly hôn, cô xách hành lý muốn tìm đến chỗ Đỗ Tiệm Vũ vui mừng nói cho hắn biết mình đã được tự do, ai ngờ Đỗ Tiệm Vũ mặt đầy khiếp sợ nhìn cô chằm chằm, trong mắt mang theo mấy phần bất mãn. Khi đó Tần Bách Hợp đã bị tình yêu làm mờ mắt nên vui sướng dọn về căn nhà giống như lồng chim bồ câu mà Đỗ Tiệm Vũ thuê ở trong thành phố, bắt đầu rửa tay nấu canh cho hắn. Một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé như cô nhưng vì tình yêu mà chịu nhiều đau khổ, đồ ăn, đồ dùng, chỗ ở hàng ngày đều không giống trước kia, Tần Bách Hợp vô cùng không quen nhưng cô cho rằng đây là chuyện mà tình yêu nhất định phải trải qua vì vậy cô cố nén.

Ban đầu Đỗ Tiệm Vũ đối với cô còn kìm nén nhưng dần dần, không tới thời gian một tháng, thấy Tần Bách Hợp thật sự không mang tiền theo thì sắc mặt hắn bắt đầu thay đổi.

Tình lang trong nháy mắt như biến thành một người khác khiến cho Tần Bách Hợp có chút sợ hãi nhưng lúc này cô vẫn chưa từ bỏ ý định với mối tình đầu của mình, mỗi ngày cô đều cố nhẫn nhục. Mỗi lần Đỗ Tiệm Vũ tan học trở về đều nói cô hãy quay trở về nhà họ Mục, lúc đầu cô còn chỉ coi như Đỗ Tiệm Vũ không chịu được việc mình theo hắn chịu khổ, dịu dàng thỏa mãn cười nói mình không thèm để ý, nhưng càng về sau cô mới phát hiện ra đó là Đỗ Tiệm Vũ chê cô, chê cô cái gì cũng không có, chê cô giống như cây dây leo chỉ có thể quấn chặt vào người khác, mỗi ngày si ngốc chờ mong hắn về nhà, mỗi ngày vì hắn mà làm một đống thức ăn.

Thứ tình cảm này lúc đầu xem ra hết sức tốt đẹp, người phụ nữ nhu thuận như vậy người khác cũng thích nhưng thời gian dài lại khiến cho Đỗ Tiệm Vũ thấy phiền phức. Ban đầu hắn tiếp cận Tần Bách Hợp là có mục đích khác, hắn thích không phải loại phụ nữ nhàm chán như Tần Bách Hợp, nếu không phải vì cô là con gái của nhà họ Tần, sau này có thể được lấy được một số của cải thì hắn đã sớm chia tay với Tần Bách Hợp.

Sau khi ly dị, cuộc sống bên cạnh người yêu không có tốt như trong tưởng tượng của Tần Bách Hợp. Nghiêm trọng hơn là công ty chính nhà họ Tần bị tập đoàn Mục thị thu mua, vợ chồng nhà họ Tần vốn rạng rỡ vô hạn trong thành phố trong nháy mắt đã phá sản, ngồi tù. Bà Tần không chịu được biến cố như vậy liền phát bệnh tim mà ông Tần tuổi đã cao cũng phải vào tù. Tần Bách Hợp vì chuyện cha mẹ thật sự mặc kệ mình, sau khi mình ra đi không có tiền để dùng nhưng cha mẹ chưa từng đi tìm cô nên trong lòng cũng có chút oán trách nhưng cũng không biết nhà họ Tần vì chuyện đó mà sinh ra biến cố, cho đến tận mấy ngày sau Đỗ Tiệm Vũ không nhịn được nữa thì đuổi cô đi.

Nữ vương và tiểu bạch hoa 3

Tần Bách Hợp còn không dám tin Đỗ Tiệm Vũ lại đối xử độc ác với mình như vậy, Đỗ Tiệm Vũ ném tờ báo đăng tin nhà họ Tần gia, bà Tần đã chết, ông Tần ngồi tù vào mặt cô.

Trong nháy mắt, một Tần Bách Hợp đơn thuần vô cùng sợ hãi, cũng không chịu được biến cố này. Từ nhỏ đến lớn cô bị cưng chiều đã quen, thứ có thể ỷ lại chỉ có nhà họ Tần nhưng bởi vì tình yêu, cô tự do phóng khoáng một lần, cho rằng tình yêu là ích kỷ nhưng cô không ngờ tới bởi vì tình yêu ích kỷ này mà làm hại nhà họ Tần cửa nát nhà tan!

Cô hốt hoảng nhận ra nghệ thuật mà trước kia mình thích căn bản không giúp được gì, cô từ nhỏ đã sống trong tháp ngà voi, không tìm được người có thể giúp mình, nghĩ tới nghĩ lui lại chỉ có chồng trước có thể đi hỏi thăm một chút xem đây rốt cuộc là chuyện gì. Nhưng hiện giờ cô đã không còn là bà Mục nữa, ngay cả cô muốn gặp Mục Kiêu cũng không được, ngược lại còn không có tôn nghiêm bị người ta đuổi ra ngoài.

Biến cố trong một đêm suýt nữa khiến Tần Bách Hợp chịu đả kích mà suýt nổi điên, khi cô không nhịn được nữa, lại không còn nhà để về thì Mục Kiêu cho người đưa cô về nhà. Đến căn nhà lớn của Mục gia, khiến cho cô hoảng sợ khi thấy Đỗ Tiệm Vũ đang quỳ ở nơi đó. Lúc này trên mặt hắn không còn nụ cười như ánh mặt trời mà ngược lại trở nên sợ hãi có chút thô bỉ, không giống chút nào với chàng thanh niên mà cô biết trước kia. Lúc cô đang có chút bất an thì Mục Kiêu khiến cho Đỗ Tiệm Vũ nói ra một chân tướng khiến cô thấy khiếp sợ.

Ban đầu sau khi gả cho Mục Kiêu, mặt dù Tần Bách Hợp không nguyện ý nhưng có nhiều người khác lại ghen tỵ với cô, trong đó có một người đã thích Mục Kiêu từ lâu, dung mạo cũng xứng đôi với anh ta là một người con gái không có gia thế nhưng có khí thế tự tin như nữ vương. Người này đã đi theo bên người Mục Kiêu bảy, tám năm, trợ giúp anh và yêu anh. Vì một kế hoạch để gả cho anh mà cô ta đã hết sức tỉ mỉ căn cứ vào sở thích của Tần Bách Hợp mà tìm ra một người phù hợp với bạch mã hoàng tử trong tưởng tượng của cô, đưa người đó đến trước mặt cô, từ đó không dấu vết loại bỏ tình địch, cũng tiếp nhận tất cả của hồi môn của tình địch. Cô ta lại lợi dụng thế lực của Mục Kiêu xử lý nhà họ Tần, bây giờ đã có đầy đủ địa vị gả cho Mục Kiêu, muốn trở thành vợ của anh thay Tần Bách Hợp.

Lúc biết chân tướng sự việc, Tần Bách Hợp có chút không dám tin. Cô không hề nghĩ tới nhà họ Tần lại bị mình hại chết, cô không tiếp nhận được sự thật này.

"Mặc dù cô không thông minh nhưng dù sao tôi cũng đã chơi đùa qua, thân thể của cô cũng đem lại cho tôi không ít vui vẻ nên việc xử trí người đàn ông này như thế nào tôi giao cho cô, đừng để cho tôi phải thất vọng!" Cuối cũng Mục Kiêu trước khi dẫn người rời đi còn ném cho Tần Bách Hợp một nụ hôn gió, giao Đỗ Tiệm Vũ tính toán cô, hại cô vào trong tay cô.

Tần Bách Hợp suy nghĩ câu nói mình không quá thông minh kia, lần đầu tiên có loại nỗi xúc động muốn giết người nhưng mà cô không dám. Cô nhìn Đỗ Tiệm Vũ khẩn cầu mình, trong lòng hết sức khinh bỉ gã nhưng Tần Bách Hợp lại càng khinh bỉ chính bản thân mình vì cho tận tới lúc này này rồi mà trong lòng cô vẫn không thể quên được những cảm giác của mối tình đầu đó, cho dù biết rằng Đỗ Tiệm Vũ lừa gạt cô.

Bây giờ nhà họ Tần vì cô mà bị phá hủy, người kia đã đoạt đi tất cả của cô nhưng cô không có bản lĩnh chống lại người đàn bà muốn gả cho Mục Kiêu. Cô vì không báo được thù cho nhà họ Tần, cũng không còn mặt mũi gặp lại người nhà nữa, cuối cùng cô không có dũng khí gánh vác tất cả mọi chuyện nên tự sát mà chết.

Trước khi chết người cô hận nhất chính là Đỗ Tiệm Vũ, tên đàn ông không biết xấu hổ, cũng hận Phương Xảo Tâm tính toán cô, nếu như thật lòng yêu Mục Kiêu thì có thể dùng phương pháp quyến rũ Mục Kiêu nhưng Phương Xảo Tâm lại lựa chọn cách thức tổn thương Tần Bách Hợp để hoàn thành tất cả điều này. Mặc dù cũng có nguyên nhân do Tần Bách Hợp ngu xuẩn nhưng trong lòng cô vẫn hận, cô ấy không chỉ hận người khác mà còn hận mình. Cô ấy không có can đảm đi trả thù cho nên lúc này mới chỉ biết nhờ người khác giúp mình hoàn thành tất cả tâm nguyện này.

Bách Hợp ở trong bồn tắm tiếp thu hoàn toàn trí nhớ, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Lúc này cô đi vào câu chuyện không phải thời gian tốt nhất, chính là sau khi Mục Kiêu và Tần Bách Hợp kết hôn, hơn nữa Tần Bách Hợp đã gặp mặt Đỗ Tiệm Vũ, hai người đều có ấn tượng tốt với nhau, cuối tuần này còn hẹn nhau phải đi viện dưỡng lão làm từ thiện, tính toán thời gian, đúng vào ngày mai.

Nước trong bồn tắm đã sớm lạnh, lúc này thành phố đang ở thời điểm lạnh vô cùng, mặc dù trong nhà mở điều hòa không khí nhưng Bách Hợp vừa mới tiếp thu trí nhớ đành chỉ biết cố chịu, lúc này run lập cập vội vàng bò dậy, cóng đến nỗi môi thâm tím mới tìm được áo choàng tắm của mình ở một căn phòng thay quần áo khác.

Mục Kiêu có tính ưa sạch sẽ đặc biệt nghiêm trọng và cũng cổ quái, có một số thứ hắn không thích người khác đụng vào, người khác không chỉ không thể đụng vào mà ngay cả tư cách tiến vào phạm vi do anh định ra cũng không có. Do đó hai người có chia ra hai phòng thay quần áo khác nhau. Trước kia Tần Bách Hợp vì điều này mà hết sức vui mừng. Ở nhà họ Mục, chỗ mà cô có thể tránh Mục Kiêu cũng không nhiều, sợ là việc hai người chia ra hai phòng thay quần áo khác nhau nguyên chủ cũng cảm thấy có chút vui vẻ khó hiểu.

Khi sấy tóc, trong gương lộ ra một gương mặt hơi có chút bụ bẫm, rất thanh thuần, một đôi mắt to long lanh vốn nên là trong suốt nhìn thấy đáy nhưng giờ lại được che giấu khiến cho người khác không thể nhìn ra suy nghĩ trong đôi mắt của chủ nhân.

Mặc dù Bách Hợp không hỏi sự quyến rũ của Hồ ly có tác dụng gì nhưng lúc này khi cô nhìn thấy mặt của Tần Bách Hợp trong gương, lúc hơi hé môi cười thì hồn nhiên lại thêm mấy phần thần thái quyến rũ mờ mịt, thật là một kỹ năng hữu ích.

Cô vừa mới buông máy sấy tóc xuống thì dưới lầu liền truyền tới tiếng xe tiến vào trong gara. Có lẽ là do nguyên nhân bên này biệt thự hết sức yên tĩnh cho nên Bách Hợp nghe rất rõ ràng. Các phòng cách xa hiệu quả rất tốt, tiếng người giúp việc dưới lầu mở cửa Bách Hợp không nghe thấy được. Nghĩ đến Mục Kiêu, theo bản năng Bách Hợp thấy có chút khẩn trương, người này hết sức nguy hiểm mà thực lực của bản thân hiện nay cũng không phải đặc biệt mạnh cho nên loại người như hắn khiến cho người khác có cảm giác kiềm chế, nguy hiểm. Cô nghĩ đến chuyện lúc trước, khi trong lòng còn đang do dự thì cửa phòng lại một lần nữa bị người mở ra, người giúp việc và Phương Xảo Tâm đỡ Mục Kiêu đang say rượu vào phòng.

Có thể nói kẻ thù gặp mặt đỏ con mắt, Bách Hợp vừa mới tiếp thu toàn bộ trí nhớ, lúc này lại chính mắt nhìn thấy Phương Xảo Tâm, đôi mắt to quyến rũ không khỏi híp lại.

Phương Xảo Tâm xuất thân từ một gia đình bình dân nhưng dung mạo, dáng dấp của cô ta lại vô cùng đẹp. Không giống với khí chất thanh tân, không biết khói lửa nhân gian của nguyên chủ, cô ta tự tin mà xinh đẹp, nếu như dùng hoa để so sánh thì nguyên chủ là một đóa U Lan không nhiễm bụi trần còn bên kia Phương Xảo Tâm giống như một đóa thược dược đang độ khoe sắc, không sang trọng, hoa lệ, cao đến không thể với tới như mẫu đơn nhưng lại mang khí thế lạnh lùng của một nữ cường nhân khiến cho người ta vừa thấy thì khí thế trước mặt cô ta liền không tự chủ mà giảm xuống.

Lúc cô ta ở trường thì thành tích học tập rất giỏi, chỉ lớn hơn nguyên chủ bốn tuổi nhưng khi mười bảy tuổi đã được trường học gửi đi nước Anh làm học sinh trao đổi, sau khi tốt nghiệp từ chối nước Anh giữ lại, tiến vào tập đoàn Mục thị, sau một đường trải qua các cuộc tuyển chọn trở thành trợ lý riêng của Mục Kiêu, không chỉ là giúp hắn xử lý một ít chuyện công mà còn giúp anh xử lý rất nhiều truyện riêng.

Lúc này Phương Xảo Tâm mặc một chiếc quần soóc nhỏ màu đen, cái mông hoàn mĩ được chiếc quần ôm trọn, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, vạt áo ghim vào trong quần, bộ ngực đầy đặn như là muốn phá vỡ nút áo nhảy ra vậy, mặc dù mặc quần áo màu sắc thâm trầm nhưng cũng cho người khác có cảm giác hấp dẫn không khoe khoang.

Mái tóc của Mục Kiêu vốn được vuốt ngược ra phía sau, lộ ra cái trán rộng rãi nhưng lúc này đã có chút rối loạn, có vài lọn tóc rơi xuống bên phải trán, không giống với lúc trước ăn mặc hết sức chú trọng, hiện ra một loại mỹ cảm chán chường. Hắn đi vào phòng xong cũng không thèm nhìn Bách Hợp một cái liền sai bảo người giúp việc: "Đi ra ngoài, lấy rượu vào đây."

Người này tính cách hay làm xằng bậy, Bách Hợp nghĩ đến chuyện hắn đã từng làm trong trí nhớ của nguyên chủ, lúc này lông măng sau lưng dựng đứng. Mặc dù trước mặt còn có một cái mục tiêu của nhiệm vụ nhưng cô cũng đồng thời nhớ lại nguyện vọng của Tần Bách Hợp tổng cộng có hai điều.

Thứ nhất là muốn Đỗ Tiệm Vũ phải trả giá thật lớn coi như báo ứng cho việc gã hại mình.

Thứ hai – muốn cướp Mục Kiêu đi, quyết không nhường vị trí bà Mục cho tiện nhân Phương Xảo Tâm này, khiến cho cô ta sống không bằng chết.

Nguyên chủ vốn rất sợ Mục Kiêu nhưng phỏng đoán người làm nhiệm vụ này cũng không phải Tần Bách Hợp cho nên khi cô ấy nói lên một cái yêu cầu xảo quyệt, kỳ lạ như vậy, lúc đầu Bách Hợp còn không cảm thấy gì nhưng lúc này thấy Mục Kiêu mang theo đàn bà trở lại, quả thật cô cảm thấy mình có vẻ không nhịn được, cô rất sợ Mục Kiêu sẽ làm ra chuyện gì đó để cho mình khó chịu.

"Ông chủ, anh hãy rửa mặt, chải đầu trước đã". Phương Xảo Tâm cũng không hề nhìn Bách Hợp một cái, ở trong lòng cô ta, cô ta đã dựa vào thực lực của mình cùng với sự cố gắng mới có tất cả ngày hôm nay, cô ta xem thường loại người cái gì cũng không làm nhưng có được tất cả mọi thứ, xuất thân ngậm chìa khóa vàng như Bách Hợp. Nếu không phải có cha mẹ tốt, xuất thân tốt mang lại cho cô tất cả thì bây giờ Bách Hợp cũng không có tư cách đứng cùng một chỗ với cô ta. Xuất thân của Phương Xảo Tâm mặc dù không bằng người khác nhưng cô ta vẫn rất kiêu ngạo. Cô ta cũng biết phần tự tin của mình là tới từ đâu, từ trong nội tâm của cô ta xem thường Bách Hợp vì vậy mặc dù cô ta biết cô mới là vợ của Mục Kiêu nhưng Phương Xảo Tâm không thèm che giấu tâm tư trên mặt của mình, dịu dàng nhìn Mục Kiêu một cái, đang định muốn đưa tay vén lọn tóc rủ ở khóe mắt Mục Kiêu lên.

"Thất lễ, cô Phương". Mục Kiêu cười lạnh hai tiếng, không hề lưu tình đẩy bản tay của Phương Xảo Tâm ra. Lúc này trong mắt hắn cũng không có men say, chỉ giơ tay lên kéo chiếc nơ trên cổ xuống, tiện tay ném trên mặt đất, nhìn cũng không nhìn Bách Hợp một cái, hé mở cổ áo sơ mi ra một chút mới ngồi xuống chiếc ghế salon trong phòng, lười biếng gọi một câu: "Tới đây"

Lời này của hắn không có gọi tên nhưng Phương Xảo Tâm không để ý chút nào việc mình vừa bị hắn đánh đỏ cả tay, cao ngạo hất cằm một cái đi tới bên cạnh Mục Kiêu. Cô ta ngồi xổm xuống, đưa tay mở thắt lưng da của Mục Kiêu xuống, sau khi kéo khóa quần xuống ngón tay linh hoạt rất nhanh trêu đùa vật nam tính của hắn, chọc cho nó căng phồng lên, rồi ngậm vào trong miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com