Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

THẾ GIỚI 32: Nữ tu tiên trọng sinh 1-4

Nữ tu tiên trọng sinh (1)

Lúc Bách Hợp trở lại Không gian, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô khẳng định nhiệm vụ lần này của chính mình hẳn đã hoàn thành, lần này tâm nguyện của nguyên chủ thật sự rất đơn giản, chỉ cần biết tại sao cô ấy phải chết, trước khi chết mình đã lấy được đáp án, hoàn thành nhiệm vụ không nói, còn bảo vệ được một cương thi tên là Dung Ly, tuy không biết có phải là Dung Ly lúc trước hay không, nhưng nhiệm vụ lần này cô không tiếc nuối.

Trong Không gian, tư liệu của cô lại hiện ra:

Giới tính: nữ (có thể thay đổi)

Tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 76 (max: 100 điểm)

Dung mạo: 77 (max: 100 điểm)

Thể lực: 68 (max: 100 điểm)

Vũ lực: 40 (max: 100 điểm)

Tinh thần: 50 (max: 100 điểm)

Danh vọng: 28 (max: 100 điểm)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, Cổ thuật Nam Vực, Thuật Luyện Thể Tinh Thần.

Năng khiếu: Nấu ăn trung cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật Ngũ Hành Bát Quái (đọc lướt qua)

Mị lực: 52 (max: 100 điểm)

Sưu tập: Tình yêu của Thi Vương, Lời chúc phúc của Thánh nữ, Tim Thiên sứ, Lời hứa của Long Vương, Mị thuật của Hồ Ly, Tình mẹ như núi, Vua không ngai.

Bách Hợp nhìn những số liệu này, trong lòng ít nhiều vẫn có hơi phiền muộn, ngay cả khi nhìn đến giá trị danh vọng bị trừ vài điểm, cô cũng không cảm thấy có bao nhiêu thất vọng hay khó chịu, cảm giác cả người mình không đề nổi nhiệt tình, cô có đầy lời muốn nói với người khác, nhưng lúc này bốn phía lại là một mảnh vắng lặng cô tịch.

Chỉ tiếc Lý Duyên Tỷ không có trong Không gian nên không thể xoa dịu cho cô, trên thực tế lúc này Bách Hợp thật sự rất hy vọng Lý Duyên Tỷ ở đây, hỏi cô một tiếng có muốn nghỉ ngơi không.

Nhưng giọng nói của Lý Duyên Tỷ cũng không có vang lên, mà cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó lại bất tỉnh nhân sự.

"Tiểu thư đã mê man hai ngày rồi, khiến cho phu nhân rất lo lắng, hết lần này tới lần khác vị bên kia cũng mê man lâu như vậy, cũng không biết là thật hay giả đây." Hai tiếng bước chân đi từ xa mà đến gần, kèm theo đó là tiếng nói chuyện thanh thúy của hai tiểu nha đầu. Lúc Bách Hợp tỉnh lại, mở mắt liền nhìn thấy đỉnh màn màu tím nhạt cùng với sa màn buông xuống bên cạnh mình bị gió nhẹ thổi đung đưa. Chuông gió treo trên hành lang bên ngoài vang lên tiếng chuông thanh thúy dễ nghe, lại càng lộ ra cảm giác vắng vẻ vài phần.

Một cơn đau buốt sau gáy nàng truyền đến, thân thể vừa mới nhúc nhích, thì cơn đau buốt liền giống như thủy triều đánh úp lại khắp tứ chi bách hải, khiến cho Bách Hợp đau đến vô ý thức nhắm mắt lại, nằm yên trên giường không dám nhúc nhích nữa.

Cửa bị người đẩy nhẹ ra, hai thiếu nữ mặc váy hồng nhạt, chải búi tóc nha hoàn lần lượt bưng chậu rửa mặt và khay vào, ánh mắt nhìn thoáng qua giường. Lúc có người quay mặt nhìn, Bách Hợp liền hít thở chậm lại một chút.

"Còn chưa tỉnh lại nữa, phu nhân đều đã khóc vài lần rồi." Một tiểu nha đầu thở dài một tiếng, do dự một chút, lại bưng chậu trong tay nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Bách Hợp nhắm mắt lại, một đống ký ức lại tràn vào trong đầu nàng, mang theo một cỗ oán hận và không cam lòng, nội dung khổng lồ của vở kịch khiến cho não nàng bị đè đến bắt đầu đau nhức.

Lần này Bách Hợp đi vào một thế giới tu tiên giả, đã trở thành một thiếu nữ tên là Hạ Bách Hợp.

Trong thế giới mạnh được yếu thua này, Hạ gia của Hạ Bách Hợp được miễn cưỡng xem như là một thành viên không nổi bật trong thế gia vọng tộc tu tiên, bởi vì tổ tiên Hạ gia từng có một lão tổ tông đạt đến giai đoạn Trúc Cơ kỳ, rồi được đại tông tu tiên chân chính là Vô Cực tông thu vào môn hạ, đã trở thành đệ tử ngoại môn mà hiển hách một thời. Chỉ là từ sau vị tổ tông đó, thẳng đến trăm năm sau, Hạ gia đều chưa từng xuất hiện nhân vật nào kinh tài tuyệt diễm như vậy, thẳng đến thế hệ này của Hạ Bách Hợp.

Ông Hạ tổng cộng cưới một phu nhân và hai thiếp thất, tuy nói người tu tiên cũng không quá yêu thích nữ sắc, nhưng sau khi tra ra Hạ phụ cũng không có linh căn gì, thậm chí cả đời này đều có khả năng không có cách nào đạt đến cả Luyện Khí kỳ, thì tác dụng của ông ấy liền chỉ còn lại mỗi quản lý Hạ gia cùng với khai chi tán diệp cho Hạ gia mà thôi. Mẹ của Hạ Bách Hợp – Hạ phu nhân – là nữ nhân được ông Hạ danh chính ngôn thuận cưới về, bà ấy chỉ sinh ra một đứa con gái duy nhất là Hạ Bách Hợp, mà còn hai thiếp thất thì lại sinh ra một trai một gái.

Ngoại trừ con trai của ông Hạ từ nhỏ đã là phế vật như ông Hạ, thì trong nội dung vở kịch, Hạ Bách Hợp có song linh căn là Băng và Lôi, mà thứ nữ còn lại của Hạ gia là Hạ Thiên Băng thì lại có ngũ linh căn. Tuy nói ngũ linh căn này thuộc về linh căn vô dụng nhất trong tất cả linh căn, nhưng sau khi Vô Cực tông xuống núi thu đồ đệ mười năm một lần trắc nghiệm ra hai tỷ muội có được linh căn, có khả năng về sau trở thành Tiên Nhân, ông Hạ vẫn mừng rỡ như điên, vào năm các nàng 16 tuổi, liền đưa các cô vào Vô Cực tông, hy vọng các nàng có thể mang đến nhiều lợi ích hơn nữa cho Hạ gia, nhưng từ đó cũng đẩy hai tỷ muội vào hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt.

Bởi vì thân là đích trưởng nữ, lại xinh đẹp động lòng người không gì sánh được, từ nhỏ đến lớn Hạ Bách Hợp là được mọi người vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt, mà Hạ Thiên Băng thì chỉ vì là một thứ nữ, tướng mạo lại bình thường, bởi vậy trong khoảng thời gian ở Hạ gia căn bản không thể so sánh với nàng ấy. Tuy trên danh nghĩa hai người là tỷ muội, nhưng kỳ thật địa vị cách biệt trời đất.

Vào sinh nhật năm 15 tuổi của Hạ Bách Hợp, hai tỷ muội vô tình gặp nhau trong hậu hoa viên, sau khi tranh cãi vài câu, liền song song ngã xuống hoa trì, đợi đến khi được cứu lên, hai người đều đã bị hôn mê.

Lúc tỉnh lại, Hạ Thiên Băng đã không còn là một thứ nữ đơn thuần ghen ghét đích tỷ nữa, mà đã trở thành một Hạ Thiên Băng đã đấu pháp với đích tỷ thất bại trong kiếp trước, sau khi chết lại xuyên đến thế giới tương lai, nhận được một cái không gian và cuối cùng cũng đã chết sau đó xuyên về trong chính thân thể ban đầu của mình!

Lúc trước hai tỷ muội đồng thời tiến vào Vô Cực tông, đáng tiếc bởi vì Hạ Bách Hợp là song linh căn tư chất xuất chúng, cho nên nàng ấy đã trở thành sư tỷ cao cao tại thượng của Vô Cực tông, hơn nữa sau đó còn cùng vị đệ tử đích truyền của chưởng giáo Vô Cực tông, được xưng là thiên tài ưu tú tuyệt luân trong ngàn vạn năm qua đến với nhau.

Mà Hạ Thiên Băng chỉ là đệ tử ngoại môn trong Vô Cực tông, 200 năm sau, Hạ Thiên Băng nhận hết mọi khuất nhục và cực khổ, cuối cùng còn chết đi trong một sự cố ngoài ý muốn. Sau khi chết, nàng ta cực kỳ không cam lòng, cùng là tỷ muội, vậy mà Hạ Bách Hợp có thể gả cho đệ tử của chưởng giáo Vô Cực tông, mà chính mình thì cuối cùng lại suýt nữa biến thành phải pha trộn chung với tán tu, cuối cùng lại càng chết hài cốt không còn, linh hồn của nàng ta bay vào người một cô bé cũng tên là Hạ Thiên Băng ở hiện đại và sống lại, cũng học được vô số tri thức, còn học được tự tin cùng với có được mị lực đặc biệt của chính mình. Sau đó trong một tai nạn ngoài ý muốn lại chết đi, rồi quay về cái thế giới đã làm cho nàng ta học được không cam lòng ban đầu.

Bởi vì Hạ Thiên Băng học được rất nhiều tri thức hiện đại, hơn nữa nàng ta lại còn nghe nói tới một số đại sự khi còn ở trong thế giới tu tiên này, bởi vậy đã đi trước mọi người đoạt được rất nhiều ích lợi, hơn nữa tự giải phẫu cho mình, đổi ngũ linh căn của mình thành thiên tài đơn linh căn để tiện cho mình tu luyện, hơn nữa sau khi tiến vào Vô Cực tông, vô tình gặp được vị phu quân song tu ưu tú tuyệt luân kia của Hạ Bách Hợp, cũng nhân lúc hắn ta bị trúng chiêu, có một đêm phong lưu khoái hoạt với hắn ta, cuối cùng lại càng mang thai cốt nhục của hắn ta, mà chính mình thì lại một mình mang thai im lặng rời xa hắn ta.

Thẳng đến sau khi sinh hạ được con trai vô cùng tương tự vị thiên tài kia, thậm chí cũng chỉ có một Băng linh căn vạn năm khó gặp, mà chính nàng ta lại càng cố gắng đạt đến Trúc Cơ kỳ vào lúc Hạ Bách Hợp còn chưa lên được Trúc Cơ, cuối cùng sau khi vị thiên tài kia tiến vào Kim Đan kỳ, lại bị người ta phát hiện con trai của mình chính là con trai của vị thiên tài kia, vị thiên tài kia vẫn luôn tìm kiếm nữ nhân đầu tiên của mình, sau khi tìm được Hạ Thiên Băng, liền phát hiện nàng ta đã sinh cho mình một đứa con trai, hơn nữa thấy Hạ Thiên Băng trốn tránh mình còn sợ không kịp, thì lại càng sinh ra vài phần hứng thú với nàng ta, mạnh mẽ giữ nàng ta lại bên người mình, trở thành thị thiếp.

Mặc dù Hạ Bách Hợp và vị thiên tài này chưa cử hành đại điển song tu, nhưng người người trong Vô Cực tông đều biết quan hệ của họ, bây giờ lại bị thứ muội không để vào mắt trước nay đoạt mất nam nhân của mình, tất nhiên trong lòng bị đả kích lớn, nàng ấy không cam lòng làm ầm ĩ lên, kết quả khi một người cao ngạo như vậy ầm ĩ lên chính là nhiều lần suýt nữa đẩy Hạ Thiên Băng vào chỗ chết.

Hai tỷ muội vốn đã như nước với lửa, trong kiếp đầu tiên Hạ Thiên Băng chết, kỳ thật trong lòng cũng hận Hạ Bách Hợp, dựa vào cái gì cùng là tỷ muội, mình lại thê thảm hơn Hạ Bách Hợp? Hạ Thiên Băng sống mấy đời, vốn trong lòng đã lạnh lùng và cứng rắn vô cùng, nếu Hạ Bách Hợp không gây sự nàng ta liền xem như bỏ qua, nhưng một khi chọc tới nàng ta, nàng ta sẽ không cố kỵ tình tỷ muội gì, bởi vậy nàng ta cũng ra tay đối phó Hạ Bách Hợp.

Còn vị thiên tài kia thì vốn ngay từ đầu đã có hảo cảm nhất định với con trai của nàng ta, nhưng qua lâu cũng dần dần có thêm vài phần hứng thú với nữ nhân có dung mạo bình thường là Hạ Thiên Băng này, hơn nữa thấy nàng ta đối xử lãnh lãnh đạm đạm với mình mà không phải nịnh nọt lấy lòng, thì ngược lại càng thích nàng ta hơn. Vì vậy khi thấy Hạ Thiên Băng ra tay đối phó Hạ Bách Hợp thì cũng chỉ làm như không biết, ngẫu nhiên còn có thể lợi dụng thân phận của mình giúp nàng ta một tay, nên đương nhiên kết cục của Hạ Bách Hợp lại càng mất mặt đáng thương.

Sau khi đấu pháp gần trăm năm, thiên phú song linh căn của Hạ Bách Hợp tất nhiên không sánh bằng đơn linh căn mà Hạ Thiên Băng tự giải phẫu tạo ra, khi Hạ Thiên Băng đã sắp tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ, thì Hạ Bách Hợp mới đến Trúc Cơ sơ kỳ, từ đó hai người không còn cùng một cấp bậc nữa, Hạ Bách Hợp tất nhiên cũng không có tư cách đứng chung với vị thiên tài kia nữa. Còn Hạ Thiên Băng định muốn một mình nuôi con, nhưng vì vị thiên tài kia vô cùng yêu thích con trai của hai người, nên cũng thuận tiện nhét nàng ta vào dưới cánh chim của mình luôn, ban đầu nàng ta từng muốn chạy trốn, nhưng sau này phát hiện trốn không thoát, liền dứt khoát an tâm.

Nghĩ đến về sau cùng hầu một chồng với Hạ Thiên Băng, tất nhiên trong lòng Hạ Bách Hợp tức giận. Nhưng dù nàng ấy nguyện ý nén giận, thì vị thiên tài kia cũng không thích nàng ấy, thẳng đến 500 năm sau, lúc Hạ Bách Hợp miễn cưỡng kết được Đan, thì hắn ta đã trở thành đại tu sĩ Nguyên Anh trẻ tuổi nhất trong Vô Cực tông, cũng chính thức tuyên bố kết thành bạn lữ song tu với Hạ Thiên Băng đã Kim Đan hậu kỳ, cũng sắp kết Đan.

Hạ Bách Hợp đã trở thành trò cười cho mọi người trong Vô Cực tông, trước đây nàng ấy cao ngạo bao nhiêu, thì bây giờ lại chật vật bấy nhiêu, nàng ấy không còn mặt mũi ở lại Vô Cực tông tiếp nữa, nên cuối cùng trong lúc ra ngoài trải nghiệm, đã bị một tên quỷ tu Ma giáo bắt về làm đỉnh lô. Thẳng đến trăm năm sau, trong một lần đại hội nào đó, nàng ấy gặp lại vị thiên tài đã trở thành trưởng lão kia cùng với Hạ Thiên Băng, Hạ Bách Hợp cao cao tại thượng trước đây đã trở thành một nữ hầu thiếp miễn cưỡng duy trì ở Trúc Cơ kỳ, mà thứ muội nàng ấy chướng mắt đã trở thành trưởng lão đại tông môn, thậm chí Hạ Thiên Băng cũng đã không thèm để ý tới nàng ấy nữa, lúc rơi vào sự nhục nhã của con trai Hạ Thiên Băng, vị tiểu thiên tài Vô Cực tông kia, hình ảnh Hạ Thiên Băng cười càng khiến cho Hạ Bách Hợp suy sụp.

Nữ tu tiên trọng sinh (2)

Vốn Hạ Bách Hợp cũng muốn ầm ĩ với Hạ Thiên Băng, nhưng tên quỷ tu kia đã trực tiếp hung hăng cho nàng ấy một bài học, cũng bắt nàng ấy quỳ gối trước mặt Hạ Thiên Băng nhận lỗi. Địa vị vốn khác biệt của tỷ muội ngày xưa nay hoàn toàn đảo lại, Hạ Bách Hợp không chấp nhận được kết quả này, cuối cùng trong ánh mắt khinh thị của Hạ Thiên Băng cùng với tiếng cười nhạo của con trai nàng ta tự nổ mà chết.

Lúc Bách Hợp đi tới nơi này, ý niệm tới tới lui lui trong lòng chính là, muốn dẫm nát Hạ Thiên Băng dưới chân, muốn cho nàng ta quỳ ở trước mặt mình, thừa nhận tất cả nhục nhã mà ngày xưa Hạ Bách Hợp đã từng bị nàng ta làm.

Oán khí của nguyên chủ với Hạ Thiên Băng cực kỳ nặng, hơn nữa hận ý cũng lớn, lúc Bách Hợp tiếp thu hết nội dung vở kịch rất dài này, đè não đến đau nhức, nàng cắn chặt răng cố gắng xoa đầu mình, thật lâu sau cảm giác đau nhức mới biến thành chóng mặt, dần dần trở lại bình thường.

Tuy bây giờ Tinh Thần lực của Bách Hợp đã tăng cao hơn trước rất nhiều, nhưng gặp phải người vốn có sở trườn tu tiên, hơn nữa còn tràn đầy oán hận như Hạ Bách Hợp, muốn hoàn toàn áp chế bản năng trong thân thể, thì với nàng vẫn có vài phần cố hết sức. Lần này Hạ Bách Hợp và Hạ Thiên Băng đồng thời ngã xuống ao, Bách Hợp thì do Tinh Thần lực đã đạt tới 50, nên đã tỉnh lại trước, nhưng không đến một khắc, nàng liền nghe được bên ngoài vang lên tiếng bước chân, giọng nói đang đè nén lửa giận của một phu nhân vang lên: "Tiểu tiện nhân kia đã hại con gái của ta hôn mê bất tỉnh, vậy mà bây giờ còn dám tỉnh lại?"

Bách Hợp không nghĩ tới Hạ Thiên Băng cũng đã tỉnh lại, hẳn là nàng ta chuyển thế làm người ba đời, hơn nữa mỗi đời đều tu luyện pháp thuật, cho nên Tinh Thần lực cao hơn hẳn người bình thường, Bách Hợp nghĩ vậy, không khỏi có chút cảnh giác. Hạ Thiên Băng được ông trời chiếu cố, trọng sinh nhiều lần, Tinh Thần lực và tâm tính đều cứng cỏi hơn người thường, chính vì nàng ta tu luyện nhiều lần, cho nên mỗi một lần nàng ta tấn cấp đều hết sức thuận lợi, loại kinh nghiệm này mang đến cho nàng ta rất nhiều chỗ tốt, khiến cho nàng ta khắc phục được rất nhiều vấn đề gọi là tâm ma trong quá trình tu luyện.

Người này sau khi trọng sinh tâm ngoan thủ lạt, Bách Hợp cũng không định chống lại nàng ta vào lúc mình còn chưa có bất kỳ chuẩn bị gì, người này không chỉ có y thuật hiện đại, nàng ta còn có một không gian có thể gieo trồng kỳ hoa dị thảo. Tu luyện vốn là chuyện phải dựa một nửa vào công tác chuẩn bị, nếu bị nàng ta chú ý sớm, Bách Hợp cũng biết chính mình nhất định sẽ không có được kết quả gì tốt.

Bởi vậy nàng vẫn giả bộ bất tỉnh, lúc một phụ nhân mặc cung trang đỏ thẫm có khí thế hiên ngang dẫn một đám nha đầu bà tử bước vào, Bách Hợp điều chỉnh hô hấp của mình, giả bộ vẫn còn đang mê man, chỉ cảm thấy có một bàn tay ấm áp tay trìu mến sờ lên mặt mình vài cái, rồi sau đó lại cẩn thận thu về.

"Chăm sóc cho tiểu thư, nếu nàng ấy tỉnh, phải báo cho ta biết trước tiên! Lấy hũ Ngọc Phong mật mà cất kỹ trong nhà ra thoa lên môi cho Bách Hợp!" Phu nhân hạ giọng dặn dò vài câu, lại ngồi một lúc lâu, cầm tay Bách Hợp vuốt nhẹ, rồi lúc này mới ra khỏi phòng.

Giả bộ bệnh mấy ngày liên tiếp, trên thực tế Bách Hợp cũng không phải đang hôm mê thật sự, nàng vẫn luôn đang thử tu luyện những công pháp nhập môn của Vô Cực Môn trong trí nhớ nguyên chủ, tuy nói bởi vì trước kia nàng chưa từng tiếp xúc với công pháp tu chân, vì vậy ngay từ đầu luyện cũng không phải vô cùng thông thuận, nhưng vì trước đây chính Hạ Bách Hợp từng tập võ, nên hiện tại chuyện chính yếu của Bách Hợp chính là làm quen với cách vận hành pháp lực này, chỉ cần dưỡng thành thói quen, điều dưỡng tốt cỗ thân thể này của mình, thì về sau tiến vào Vô Cực tông, dù nàng không có nhiều ngón tay vàng như Hạ Thiên Băng, nhưng tối thiểu cũng phải không để thua kém nàng ta quá nhiều.

Cách lúc hai người tiến vào Vô Cực tông còn gần một năm, Bách Hợp đầu tiên là nằm trên giường âm thầm làm quen với gân mạch thân thể nửa tháng, thẳng đến nửa tháng sau, nàng mới giả bộ như mình mới tỉnh lại.

Sau khi mẹ của Hạ Bách Hợp biết được nàng tỉnh lại đã ôm nàng khóc một hồi lâu, Hạ phụ cũng từng xuất hiện, an ủi Bách Hợp nửa ngày sau đó mới rời đi.

"Bây giờ một lòng của cha con đều bị tiện nhân kia mê hoặc, yên tâm, tiểu tiện nhân Hạ Thiên Băng kia, mẹ sẽ không bỏ qua cho nó đấy, dám đụng vào con gái của mẹ, hừ." Mỗi ngày Hạ phu nhân chắc chắn đến thăm con gái hai lần, cho dù bà rất bận rộn, nhưng vẫn luôn không gián đoạn, lúc này ánh mắt bà hiện lên oán hận, Bách Hợp cau mày, vội vươn tay cầm chặt tay Hạ phu nhân: "Mẹ, chuyện này mẹ tạm thời đừng so đo, về sau con với Hạ Thiên Băng đều tiến vào Vô Cực tông, đến lúc đó lại thu thập nàng ta, nếu lúc này xảy ra chuyện, không tốt cho mẹ."

Trong nội cung vở kịch, Hạ Thiên Băng cũng không phải người lương thiện gì, bởi vì trải qua mấy đời, làm cho lòng dạ của nàng ta cực kỳ lạnh băng vô tình. Trong nội dung vở kịch, cũng bởi vì Hạ phu nhân muốn xả giận thay con gái, chỉ là ngoài miệng khó xử vài câu thôi, nhưng cuối cùng đã bị nàng ta dùng kế làm cho thân bại danh kiệt, cuối cùng suýt nữa không còn ở Hạ gia được nữa, vẫn là sau khi Hạ Bách Hợp tiến vào Vô Cực tông, bởi vì thân phận địa vị của con gái trong Vô Cực tông, về sau cuộc sống của Hạ phu nhân mới đỡ hơn một chút, nhưng đến cùng bà ấy cũng không thể sống lâu, qua đời rất sớm, nghĩ đến cũng biết có lẽ cuộc sống cũng không như ý.

Nghe được lời an ủi này của con gái, ánh mắt Hạ phu nhân không khỏi hiện lên kích động, bà ấy không xuất hiện nhiều trong nội dung vở kịch, cũng không coi là người tốt lành gì, nhưng với Bách Hợp, bà ấy lại là một người mẹ thật sự đau lòng con gái. Hạ phu nhân khóc một lát, lại cẩn thận lấy một cái túi thơm ra khỏi tay áo, nhét vào trong lòng Bách Hợp: "Con giữ kỹ, thứ này, sau khi tiến vào Vô Cực tông cũng có thể dùng, qua một năm nữa là phải vào tông rồi, tình huống Hạ gia như vậy trong lòng con cũng rõ ràng, không có khả năng giúp đỡ con cái gì, con của mẹ, chính con phải cẩn thận."

Trong nội dung nguyên văn của vở kịch cũng không có tình huống như vậy phát sinh, Bách Hợp nhìn thấy ánh mắt Hạ phu nhân lộ ra thần sắc lúng túng, hỏi hai câu thấy bà ấy vẫn không chịu nói ra, cuối cùng chỉ dặn nàng nghỉ ngơi sớm rồi liền vội vội vàng vàng dẫn người rời đi. Đợi bà ấy đi khỏi, Bách Hợp liền mở túi thơm ra, khi nhìn thấy mấy khối tinh thạch hơi vẩn đục nằm trong đó, mới biết Hạ phu nhân hẳn đã trộm linh thạch bảo vật trấn gia của Hạ gia đưa cho nàng.

Chỉ là mấy khối linh thạch hạ phẩm, vào lúc này Hạ gia xem là bảo bối, nhưng kỳ thật sau khi Bách Hợp tiến vào Vô Cực tông, thứ này mỗi tháng đều có hai khối, nhưng lúc này một tấm lòng yêu con của Hạ phu nhân, trong lòng Bách Hợp do dự một chút, cuối cùng vẫn cất vào. Việc Hạ phu nhân trộm linh thạch cũng không xảy ra trong nội dung vở kịch, vật như vậy ở Hạ gia quá trân quý, cho nên ngày thường cũng không có người sẽ thường xuyên đi xem xét, bởi vậy Hạ phu nhân mới có thể hành động thuận lợi như vậy. Còn Bách Hợp, sau khi tiến vào Vô Cực tông một năm, mấy khối linh thạch hạ phẩm không đáng gì với các tu sĩ chân chính, nhưng với người mà ngay cả đai môn tu luyện còn chưa bước vào như nàng liền lộ ra cực kỳ quan trọng, nếu muốn đấu thắng Hạ Thiên Băng, Bách Hợp phải thử đánh cược một lần.

Đương nhiên nàng cũng không muốn hại Hạ phu nhân gặp xui xẻo, bởi vậy Bách Hợp chuẩn bị tạm thời cầm linh thạch, trong vòng một tháng nếu Hạ gia phát hiện linh thạch bị trộm, đến lúc đó nàng lại kêu Hạ phu nhân trả lại, chỉ là đến lúc đó nàng phải nghĩ biện pháp khác.

Không có linh thạch tu luyện, hơn nữa Bách Hợp không quen với cách tu luyện này, khiến cho nàng tiến triển cực kỳ chậm chạp, dựa theo tốc độ tu luyện như vậy, có khả năng đến sang năm khi Bách Hợp tiến vào Vô Cực tông thì tối đa cũng chỉ có thân thể mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi, hiệu quả cũng không lớn. Bách Hợp đợi nửa tháng, Hạ gia cũng không phát hiện chuyện linh thạch bị trộm, lúc hỏi lại Hạ phu nhân, vẻ mặt bà ấy tự tin nói sự việc đã giải quyết, trong lòng Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới lấy linh thạch mà mình đã cất ra.

Phương pháp sử dụng linh thạch cũng không phức tạp, chỉ là dùng chút ít linh khí trong đó đưa linh khí vào trong cơ thể mình mà thôi, bởi vì cũng không phải linh thạch cao cấp gì, cho nên linh khí trong này cũng có hạn, nhưng với người mới tu luyện, hiệu quả lại rất rõ ràng, lúc Bách Hợp dùng hết mấy khối linh thạch hạ phẩm này, nàng đã có thể cảm giác được linh khí đang tán loạn rất rõ ràng trong cơ thể.

Mỗi ngày nàng tranh thủ thời gian dưỡng bệnh, ngoại trừ ngồi trong phòng tu luyện, Hạ phu nhân rút ra thời gian rảnh đi thăm nàng, thì thời gian còn lại chính là ngẩn người. Hạ Thiên Băng vẫn luôn trốn trong viện mình không ra, cũng hẳn là đang chờ đến lúc Vô Cực tông thu đồ đệ vào một năm sau như Bách Hợp, một khi tiến vào Vô Cực tông, đó mới xem như chính thức bước vào hàng ngũ tu tiên giả, mà quan trọng nhất, cũng là bước đầu tiên trong nhiệm vụ của Bách Hợp.

Tranh thủ thời gian nghỉ trưa ngồi luyện một lát, đáng tiếc hiệu quả lại cực kỳ nhỏ bé, đã không có linh thạch trợ giúp, cái loại cảm giác linh lực được dẫn vào trong cơ thể hai ngày trước Bách Hợp cũng không còn cảm nhận được nữa, ngồi khô cũng chỉ khiến cho chính mình khó chịu mà thôi, huống chi đã ngồi cả buổi nàng còn cảm thấy lưng mình hơi đau, mặc dù tư chất của cỗ thân thể Hạ Bách Hợp này tốt, nhưng thể chất lại không thấy tốt bao nhiêu, nhưng đây cũng là bệnh chung của rất nhiều tu tiên giả, trừ một vài tu sĩ ngoại từ tu tập pháp thuật còn chuyên luyện thể, thì bình thường thân thể của tu tiên giả đều không cường tráng, Bách Hợp chợt nhớ tới thuật Luyện Thể Tinh Thần của mình, không khỏi đứng dậy.

Lúc này kỳ thật nàng ngồi yên cũng căn bản không có ích lợi gì, không có linh thạch trợ giúp, nàng muốn dựa vào bản lĩnh của mình mình ngồi tu luyện, sợ là có ngồi suốt cả năm cũng không bằng nửa tháng dùng linh thạch, dưới tình huống trả giá và hồi báo không tương xứng, Bách Hợp nhất quyết bỏ qua kế hoạch tu luyện sớm mà lúc đầu còn dự tính.

Nhưng nàng không định ngồi yên, kỳ thật trước tiên có thể bắt đầu tu luyện thuật Luyện Thể Tinh Thần, tuy Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn xem ra cũng không thích hợp vào lúc này, nhưng ít ra thuật Luyện Thể có thể rèn luyện nội tình của thân thể mình tốt hơn một chút hẳn là không sai. Bách Hợp liền vội vàng nhảy xuống giường, nàng thử bắt đầu luyện tập động tác trong thuật Luyện Thể Tinh Thần, ngay từ đầu cực kỳ khó, nhưng sau khi tập mấy động tác, trong thân thể liền đổ mồ hôi, một tia linh khí cực mỏng liền bắt đầu dần dần chui vào trong cơ thể nàng.

Nữ tu tiên trọng sinh (3)

Bởi vì tia linh khí này lúc đầu vô cùng mỏng manh nên khó phát hiện, đợi đến khi nàng vất vả tập được động tác thứ 13, thì cái loại cảm giác hấp thu linh khí trong linh thạch lúc trước lại tới nữa, một cỗ linh khí theo động tác của nàng từ từ bị nàng dẫn vào trong cơ thể. Lúc Bách Hợp phát hiện điều này, không khỏi ngược lại hít một ngụm khí lạnh, theo độ rung rất nhỏ của thân thể nàng, tia linh lực vừa rồi còn như dòng suối liền từ từ chậm lại, rồi dần dần tan biến.

Thuật Luyện Thể Tinh Thần có thể dẫn linh khí vào cơ thể! Trong lòng Bách Hợp kích động, sau khi thân thể vừa mới vô ý thức rung động một phen, nàng cũng không dừng lại, mà ngược lại liền cắn răng bắt đầu luyện một loạt động tác kế tiếp, theo sự ổn định trong động tác của nàng, một tia linh lực Thiên Địa bị dẫn vào trong thân thể của nàng, thuật Luyện Thể Tinh Thần vốn là dẫn dắt lực Nhật Nguyệt Tinh Thần để cải tạo thân thể, lấy lực lượng vô tận của thiên nhiên cho thân thể dùng, lúc cải tạo thân thể đến cấp cao nhất có thể mượn lực lượng thiên nhiên để đối địch, nhưng Bách Hợp thật không ngờ ngoại trừ dẫn dắt Nhật Nguyệt Tinh Thần, bộ thuật Luyện Thể này còn có thể dẫn linh lực vào cơ thể, điều vui mừng bất ngờ này tất nhiên không giống bình thường.

Nếu sau này nàng có thể thường xuyên luyện thêm thuật Luyện Thể Tinh Thần, thì như vậy không chỉ qua sang năm, vào lúc cỗ thân thể Hạ Bách Hợp này 16 tuổi, nàng có thể làm cho mình tu luyện đến Luyện Khí kỳ, hơn nữa nàng lại còn song tu thể thuật và pháp thuật, tương đương với hai mặt phối hợp, không nói thân thể đã được tu luyện, mà pháp thuật cũng không lạc hậu. Sau này dù Hạ Thiên Băng có không gian phụ trợ, thì mình cũng sẽ không kém nàng ta bao nhiêu!

Chỉ là không biết tâm pháp cơ bản trong Vô Cực tông có thể tập luyện đồng thời với thuật Luyện Thể Tinh Thần này hay không? Ngay từ đầu Bách Hợp còn không dám thử nghiệm, rất sợ một cái sơ suất liền đánh mất mạng nhỏ của chính mình, dù sao vào lúc cỗ thân thể này của chính mình còn chưa luyện thuật Luyện Thể Tinh Thần nhuần nhuyễn, nàng cũng không dám thử. Thẳng đến hai tháng sau, cỗ thân thể này có thể luyện xong trọn vẹn động tác trong thuật Luyện Thể, giá trị pháp lực trong cơ thể nàng cũng dần dần mở rộng gân mạch ra rất nhiều, lúc này Bách Hợp mới bắt đầu chuẩn bị thử nghiệm tu luyện đồng thời tâm pháp Vô Cực tông và thuật Luyện Thể.

Trong nhiệm vụ ở thời đại vũ trụ kia, lúc trong mạng vũ trụ Bách Hợp đã luyện tập động tác trong thuật Luyện Thể Tinh Thần đến nỗi khắc vào trong xương của mình, bình thường chỉ cần thân thể có thể chống đỡ đến khi luyện xong hết những động tác này, thì dù cho tinh thần nàng không tập trung đi nữa, thân thể của nàng cũng sẽ theo bản năng luyện xong các động tác này. Mấy tháng trước nàng vẫn luôn rèn luyện cho cỗ thân thể này thích ứng với thuật Luyện Thể, thẳng đến lúc này đã qua hai tháng, sau khi thân thể đã hoàn toàn thích ứng với thuật Luyện Thể, nàng mới bắt đầu vừa tu luyện vừa tập động tác trong thuật Luyện Thể.

Bởi vậy kỳ thật nàng cũng không lo lắng điểm thuật Luyện Thể này, nàng chỉ sợ chính mình chưa quen cách thức vận hành pháp lực thôi. Bách Hợp vừa bắt đầu vận hành linh lực do luyện tập thuật Luyện Thể mang đến trong thời gian qua trong cơ thể mình, vừa bắt đầu tập luyện thuật Luyện Thể, một cổ linh lực tràn vào thân thể, Bách Hợp cẩn thận từng lý từng tí dẫn dắt những linh lực này chảy qua xương cốt tứ chi của mình, ngay từ đầu nàng còn có chút cẩn thận từng ly từng tí, thẳng đến khi đã luyện hết trọn vẹn bộ pháp quyết cơ bản, động tác trong thuật Luyện Thể của nàng mới tập tới 20 mà thôi.

Thân thể cũng không xảy ra bất trắc, chứng minh biện pháp này của Bách Hợp ít nhiều cũng có chút tác dụng, Bách Hợp không chú ý đến những điều này nữa, mà chuyên tâm đặt suy nghĩ vào việc vận hành pháp lực, một bộ động tác trong thuật Luyện Thể hoàn thành, nàng liền tập động tác tiếp theo. Đợi đến lúc Bách Hợp tập xong hai bộ động tác lại mở mắt ra, cả người liền có một loại nhẹ nhàng sảng khoái không nói nên lời, một lượng lớn mồ hôi trên người nàng thải ra lại có mùi hơi tanh, thành quả tu luyện hôm nay vậy mà còn tốt hơn ngồi yên suốt một tháng như trước kia, dù là lúc Bách Hợp dùng linh thạch tiến hành tu luyện cũng không thể có hiệu quả tốt như hoàn thành hết các động tác như lúc này.

Thời gian một năm trong lúc Bách Hợp đã tìm được phương pháp mới dần dần trôi qua, rất nhanh ngày người của Vô Cực tông đến thu đồ đệ mười năm một lần đã đến. Từ nửa tháng trước Hạ gia cũng đã bắt đầu chuẩn bị, cố gắng chuẩn bị cho các đứa trẻ đồng lứa trong Hạ gia, đợi đến ngày cửa sơn môn của Vô Cực tông mở rộng ra, liền ngồi chung trong xe ngựa, do Hạ phu nhân đích thân che chở đến dưới cửa Vô Cực tông.

Bình thường bên trong Vô Cực tông đều ẩn giấu trận pháp, nhìn bốn phía chỉ thấy một làn sương mù dày dặc, chỉ có sau khi trận pháp được mở ra mười năm một lần thì mọi người mới có thể nhìn thấy rõ sơn môn, rất nhiều tán tu cùng với thế gia vọng tộc tu tiên đã xuống dốc như Hạ gia đã dẫn đệ tử trong tộc đến đây, ồn ào chen chúc dưới chân núi. Sau khi làn sương mù dày đặc tản ra, hai nam nhân trung niên mặc phục sức đệ tử ngoại môn bước ra, đứng trên bậc thang cách chân núi khoảng 50 bước, tiêu chí môn phái của Vô Cực tông như ẩn như hiện ở trong mây mù lượn lờ, một nam nhân trung niên trong đó phất phất tay: "Vô Cực tông tuyển nhận đệ tử, mọi người lần lượt xếp hàng, đi từ dưới núi lên để khảo thí linh căn." Nói xong lời này, đệ tử ngoại môn này liền xoay người bước trở vào làn sương mù dày đặc.

Mọi người liền ồn ào, theo trong trí nhớ Bách Hợp lại biết Vô Cực tông tuyển nhận đệ tử nội môn, ngoại trừ yêu cầu có tư chất linh căn nhất định ra, còn phải có được một lòng hướng đạo kiên định, cái cầu thang này trông như chỉ có khoảng 50 bước, như kỳ thật là do trận pháp biến ảo thành, là dựa theo nghị lực sâu trong nội tâm của mỗi người mà thay đổi, người có nghị lực thấp đi 50 bước tất nhiên liền đến, mà người có nghị lực cao chính là có đi cả ngàn bước cũng không thể ngừng được, đương nhiên người có nghị lực thấp thì dù có tư chất tốt đi nữa, sau khi tiến vào Vô Cực tông cũng khó có tiền đồ, nhưng bình thường tu tiên giả hầu như rất ít có thế hệ yếu ớt như vậy, cho dù là Hạ Bách Hợp trong nội dung vở kịch thì cũng đã đi được hơn 400 bước, cuối cùng thật sự chống đỡ nổi mới đi đến được trước cửa Vô Cực tông.

Mà Hạ Thiên Băng sau khi xuyên không trọng sinh thì lại khác, nghị lực của nàng ta kinh người, trong buổi khảo thí của môn phái Vô Cực tông trong nội dung vở kịch, nàng ta dựa vào chính thực lực tu luyện gần một năm ngắn ngủi của mình đi gần 1000 bước, cũng bởi vì như thế, vào lúc Vô Cực tông thu đồ đệ, Hạ Thiên Băng tỏa sáng rực rỡ, nàng ta bước ra trông như bình thường, nhưng kỳ thật cũng bước không bình thường đầu tiên.

Lúc này rất nhiều người đã bước lên cầu thang, Bách Hợp tất nhiên cũng xuống xe ngựa, Hạ phu nhân kéo tay nàng, chỉ rơi lệ, nhưng lại không nói được một câu.

"Mẹ yên tâm, chờ sau khi còn tiến vào Vô Cực tông, sẽ phái người truyền tin cho mẹ." Con người của Hạ phu nhân thật sự không coi là người tốt lành gì, đối xử hung ác hà khắc với thứ nữ, nhưng bà ấy đối xử với Bách Hợp lại thật sự rất tốt, dường như còn tốt hơn Hạ Bách Hợp trong nội dung vở kịch, một người như vậy thật sự khiến cho Bách Hợp rất khó sinh ra ác với bà ấy, an ủi Hạ phu nhân nhiều lần, Hạ phu nhân cũng biết tiền đồ của con gái quan trọng, chỉ tha thiết dặn dò: "Nếu không được, liền trở về, nuôi con cả đời."

Nhiệm vụ lần này của Bách Hợp chính là phải đánh bại Hạ Thiên Băng trên con đường tu tiên, căn bản không có quyền nói không được, nhưng Hạ phu nhân an ủi lại làm cho trong lòng Bách Hợp ấm áp, nàng tạm biệt Hạ phu nhân xong, thấy Hạ Thiên Băng mang theo sắc mặt lạnh lùng cũng xuống khỏi xe ngựa bên cạnh, lúc này nàng ta còn chưa biến thành đơn linh căn, thứ nhất là vì nàng ta cũng không muốn quá tỏa sáng khi tiến vào Vô Cực tông khiến người khác chú ý, dù sao sống qua mấy đời, Hạ Thiên Băng hiểu rõ đạo lý súng bắn chim đầu đàn; thứ hai cũng là vì lúc nàng ta còn ở Hạ gia có hạ nhân cùng với mẹ của nàng ta nhìn chằm chằm, nàng không có cách nào tự tiến hành giải phẫu cho mình được, bởi vậy mới kéo tới bây giờ, tuy nàng ta vẫn luôn tu luyện pháp thuật, nhưng tối đa chỉ là để cho thân thể nàng ta cường tráng hơn một ít, có thể lấy được nhiều chỗ tốt khi khảo thí nghị lực trong lần Vô Cực tông chiêu đồ này mà thôi.

Lúc Bách Hợp nhìn sang chỗ khác, Hạ Thiên Băng cau mày, khuôn mặt lại lập tức không có biểu tình, quay đầu đi. So với khuôn mặt minh diễm động lòng người kia của Hạ Bách Hợp, dung mạo của nàng ta bình thường mà lãnh đạm, cũng không có chỗ nào xuất sắc, có điều tia lạnh băng trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia ngược lại hơi khiến cho người khác chú ý. Bách Hợp mím môi, rồi bước lên cái cầu thang mà với rất nhiều người chính là hướng tới Tiên Nhân.

Ngay từ đầu nàng cũng không vội vội vàng vàng chạy lên như những người khác, phải biết rằng rất nhiều người có khả năng ban đầu cảm thấy thoải mái, nhưng sau khi đi đến bậc thứ 10 liền dần dần phải bỏ ra chút pháp lực, rất nhiều người sợ là ngay cả 50 bước còn chưa đi hết đã hô mệt mỏi rồi. Pháp thuật trong người Bách Hợp dồi dào, mặc dù nàng còn chưa đạt tới Luyện Khí kỳ, nhưng một năm tập luyện thuật Luyện Thể Tinh Thần đã cải biến thân thể nàng rất lớn, một cô bé được nuông chiều từ nhỏ như nguyên chủ còn có thể vượt qua mấy trăm bước, cho dù Bách Hợp không muốn gây náo động, nhưng nàng tuyệt đối không thể thua Hạ Thiên Băng, không thể để cho nàng ta tỏa sáng sực rỡ trong nghi thức chiêu đồ của Vô Cực tông lần này.

Hạ Thiên Băng cũng không chạy, nàng ta chỉ cau mày nhìn Bách Hợp bên cạnh một cái, sau khi thấy nàng cũng khí định thần nhàn, trong lòng liền cười lạnh một tiếng, cho rằng Bách Hợp đang giả vờ giả vịt, lúc này mới bắt đầu chuyên tâm đi lên Vô Cực tông.

Nơi này là nơi nàng từng té ngã, từ khi xuyên đến hiện đại, nàng đã cầu nguyện, hy vọng có một ngày mình có thể trở về, ngã ở đâu, lại đứng lên ở đó. Bây giờ ông trời ưu ái nàng cho nàng thêm một cơ hội, nàng tất nhiên phải nắm thật chặt, cho dù lúc này linh căn của nàng thua kém Hạ Bách Hợp rất nhiều, nhưng nàng vẫn muốn đè Hạ Bách Hợp một đầu, cho mọi người nhìn rõ, song linh căn trời sinh cũng không đáng gì!

Sau này nàng sẽ dẫm nát Hạ Bách Hợp dưới chân, đã có kinh nghiệm làm người mấy đời, Hạ Thiên Băng vô cùng xác định chính mình cũng không thua kém bất kỳ kẻ nào.

Sau khi đi hơn 50 bước, bởi vì trận pháp, người và vật phía dưới liền dần dần không nhìn thấy, xung quanh chỉ còn làn sương mù dày đặc, giống như chỉ còn một mình mình trên thế giới vậy, Bách Hợp không nóng không vội đi trên cầu thang, khảo thí kiên nhẫn và nghị lực, cho tới bây giờ người thua đều không phải nàng.

Dưới sự vận chuyển của pháp lực trong thân thể rất nhanh giải trừ đi mệt nhọc của thân thể, trong mỗi một lần hô hấp cùng với động tác đi đi lại lại, bởi vì có thuật Luyện Thể Tinh Thần, làm cho thân thể và bước chân của Bách Hợp rất tốt, đi đi lại lại như vậy ít tiêu phí pháp lực của nàng, thẳng đến sau 500 bước, dần dần cảm nhận được uy áp mà trận pháp mang đến, mỗi một bước đi, ngoại trừ khảo nghiệm nghị lực ra, còn tiêu hao pháp lực, nàng mới bắt đầu cảm thấy cố sức.

Nữ tu tiên trọng sinh (4)

Bách Hợp cũng không biết mình đi bao lâu, nàng chỉ cảm thấy cái cầu thang vốn cũng không dài trước mặt mình lúc này như không có điểm cuối vậy, cứ uốn lượn thẳng lên. Mà Hạ Thiên Băng ở bên kia đã không còn trấn định như nàng nữa, tuy tâm tính của Hạ Thiên Băng cứng cỏi nhưng đến cùng lúc này thực lực của nàng ta còn chưa tương xứng với bản thân, bởi vậy đi được 500 bước đã sắp đến cực hạn của nàng ta, hơn nữa uy áp sinh ra bốn phía, khiến cho nàng ta đi một bước đều cảm thấy như nặng ngàn cân, nàng ta thở hổn hển, trên trán mồ hôi như mưa.

Đệ tử ngoại môn vốn phụ trách lần khảo hạch này trong Vô Cực tông đã báo cáo tình huống như vậy vào khu nội môn, hạt giống tốt có thể có tâm tính như vậy, lúc này mấy trưởng lão Kim Đan kỳ trong nội môn đều bị kinh động, người người đều đi ra xem.

Tất cả tình huống này, Bách Hợp đều không biết, nàng chỉ nhìn con đường không có điểm cuối ở trước mặt, không ngừng đi tiếp.

Hạ Thiên Băng dừng lại ở bậc thang thứ 800, vốn theo lý mà nói, thành tích này đã là rất tốt rồi, cho dù là trong Vô Cực tông, thì sợ rằng cũng chỉ có đệ tử Diệp Vị Ương mà chưởng môn thu nhận vào mấy năm trước mới có được thành tích như vậy, nhưng vận khí nàng ta lại không tốt, gặp phải một Bách Hợp có ý chí kiên cường hơn nàng ta, lại luyện thuật Luyện Thể Tinh Thần một năm, vì thế sau khi nàng ta đi ra, vốn trong lòng đang tự đắc, nhưng sau khi nghe nói có người vẫn còn ở trong trận pháp cầu thang chưa ra, mà đích tỷ phế vật được xưng là thiên tài song linh căn Băng Lôi của mình còn chưa ra, thì trên mặt nàng ta không khống chế nổi mà hiện lên vài phần kinh ngạc.

Bách Hợp cũng không đếm chính mình đã đi được bao nhiêu bước, nhưng vào lúc nàng đang đau khổ chèo chống, thì màn sương mù dày đặc đang bao phủ trước mặt mình đột nhiên tản ra. Lúc này bộ dáng nàng hết sức chật vật, tóc dính mồ hôi dán vào mặt, quần áo trên người cũng trông nhăn nheo. Khoảng mười bước trước mặt đã có thể nhìn thấy cửa chính của Vô Cực tông vốn mờ ảo trong làn sương mù dày đặc, lúc này sắc trời hơi âm u, trên bầu trời giống như có thể nghe được tiếng sấm rền vang, một lão nhân áo xanh tóc bạc trắng dáng người gầy gò đang đứng chắp tay sau lưng ở phía trước, thân ảnh giống như tùng xanh cổ thụ.

"Con được nhận vào Vô Ngã Phong." Lúc Bách Hợp đang mang theo hai cái chân đã tê cứng vội vàng bước lên bậc thang, thì lão nhân có dáng người thon gầy đó quay đầu lại, dung mạo góc cạnh sắc bén, mang theo vài phần hàn ý khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

Ông ấy vừa thốt ra lời này, thấn sắc của mấy người đang đứng sau ông ấy đều là cười khổ. Bách Hợp lật đi lật lại nội dung vở kịch cũng không nhớ ra được rốt cuộc lão nhân này là ai, nhưng Vô Ngã Phong trong Vô Cực tông lại có địa vị cực kỳ cao thượng cũng là một nơi thoát tục. Vô Cực tông tổng cộng chia làm bảy đại tông, mỗi một Phong đều có chân nhân chưởng tòa, thực lực khoảng trên dưới Nguyên Anh, Thất Phong cộng lại mới thật sự là Vô Cực đại tông, mà chủ Thất Phong này cũng nhậm chức trưởng lão trong môn.

Trong Vô Cực tông, một khi đạt đến Nguyên Anh kỳ liền tự động thăng nhiệm trưởng lão, đây là luật bất thành văn trong các đại môn phái tu chân. Mà hết lần này tới lần khác Vô Ngã Phong là một nhánh đặc biệt nhất trong Vô Cực tông, trong nội dung vở kịch, khi Hạ Bách Hợp bái nhập một Phong trong đó từng vô tình nghe người khác nói đến Vô Cực tông còn có một Vô Ngã Phong, chân nhân chưởng Phong là vị Thái thượng trưởng lão duy nhất lánh đời đã lâu trong môn, thực lực đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, cũng chính bởi vì có một lão tổ tông tồn tại như vậy, cho nên Vô Cực tông mới là môn phái lớn nhất trên đại lục này, sở dĩ vị Thái thượng trưởng lão này chưa lên tới Hợp Thể kỳ, nghe nói chỉ là bởi vì thủ hộ Vô Cực tông, chờ đợi Vô Cực tông đã có thực lực có thể tự vệ mới có thể phi thăng.

Bởi vì thân phận của vị Thái thượng trưởng lão này thật sự quá đặc biệt, cũng không biết rốt cuộc ngài ấy đã sống đến bao nhiêu tuổi, cho nên mấy đời chưởng giáo chân nhân trước của Vô Cực tông liền đặc biết thiết lập Vô Ngã Phong cho ngài ấy, trên danh nghĩa tự thành một phái, nhưng kỳ thật rất nhiều đệ tử dưới môn hạ Vô Cực tông đã qua vạn năm liền ngay cả tư cách nghe nói đến Vô Ngã Phong cũng không có, càng đừng nói đến có ai có thể bái nhập Vô Ngã Phong.

"Thỉnh sư thúc tới khảo thí linh căn." Lão giả áo đen đứng cạnh nghe vậy, không khỏi cười khổ hai tiếng, nhìn Bách Hợp, ra hiệu cho Bách Hợp đi qua, vị lão giả áo đen này chính là chưởng giáo chân nhân của Vô Cực tông trong nội dung vở kịch, lúc này vậy mà gọi mình là sư thúc, Bách Hợp có chút buồn cười, nhưng vẫn nói một tiếng 'Vâng', rồi đặt tay mình lên linh thạch khảo thí.

Linh thạch bên trên sáng lên màu tím và màu xanh da trời, màu xanh da trời đại biểu cho linh căn hệ Băng, màu tím thì đại biểu cho hệ Lôi, mấy ngàn năm qua Vô Cực tông cũng rất ít thu được đệ tử song linh căn, nhưng lúc này không đợi thần sắc mừng rỡ như điên hiện lên trên mặt mọi người, lão giả áo xanh kia đã run tay áo lên, một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim vốn dài khoảng một tấc liền gặp gió hóa thành một thanh trường kiếm dài như một con thuyền nhỏ, ông ấy nhảy lên trước, tay áo lại cuốn lên, Bách Hợp liền không tự chủ bị bắt đứng lên trên, không đợi nàng đứng vững, lão giả đã trực tiếp dẫm lên phi kiếm chui vào đám mây.

"..." Để lại một đám người đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mỗi người cắn môi, rất sợ chính mình không nhịn được kinh hô.

"Cung tiễn sư thúc tổ." Chưởng giáo chân nhân bất đắc dĩ dẫn chưởng tòa Thất Phong, bái lạy.

Lúc này Bách Hợp đang dẫm trên phi kiếm, hơi chờ mong lại lo lắng, tuy nói trong nội dung vở kịch nàng biết rõ người tu chân bình thường đều có pháp bảo phi hành của riêng mình, nhưng nàng vẫn là lần đầu tiên dẫm trên thứ này, trong lòng theo bản năng còn hơi sợ hãi, nhất là lúc trường kiếm phá không xẹt qua, trường kiếm dưới chân bản thân không biết được làm từ chất liệu gì, hàn khí chui vào lòng bàn chân, cộng thêm gió lớn chém mạnh xung quanh, tuy nói lão giả đứng trước mặt đã giúp nàng cản lại một nửa, nhưng chắc là do thời tiết hôm nay không tốt, Bách Hợp còn có thể ẩn ẩn nhìn thấy tia sét chớp lên, thật giống như sắp sét đánh đổ mưa, trong thời tiết âm u lúc gió thổi vào mặt nàng, vẫn như dao găm cắt vào thịt vậy.

Trong nội dung vở kịch vốn Hạ Bách Hợp phải bái nhập dưới tòa Phong Lăng sư thái cũng có linh căn hệ Băng, cũng có sở trường sử dụng pháp thuật hệ Băng, Vô Ngã Phong, có lẽ nàng ấy chỉ nghe nói mà thôi, không nghĩ tới chính mình lại thật sự bái nhập vào ngọn núi trong truyền thuyết này. Lúc Bách Hợp vẫn còn kích động, lão giả đã vươn một tay nắm cổ áo nàng, thanh trường kiếm vốn chở hai người ở dưới chân rất có linh tính bay vào trong tay ông ấy, ông ấy tự tay giơ lên, một cỗ kiếm khí bàng bạc tốc lên, giống như muốn chém bầu trời này ra một cái lổ vậy. Ông ấy mang theo Bách Hợp đã cứng ngắc tiến vào trong cái lỗ vừa mới bổ ra, sau khi thân ảnh biến mất, sấm rền vốn đang tụ tập trên bầu trời dần dần tan đi.

Vừa nãy Bách Hợp còn bị gió thổi không mở được mắt, lúc này gió mạnh bốn phía liền chợt trở nên nhẹ nhàng, lúc này nàng mới mở mắt ra, bốn phía giống như là một thế giới khác vậy, trước kia nhìn từ ngoài nàng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hư vô lờ mờ, lúc này lại là một mảnh xanh tươi, một ngọn núi hùng vĩ đứng trước mặt nàng, đỉnh núi trốn trong đám nây, cảnh sắc thật giống như một bức tranh sơn thủy.

"Con rất tốt, không cầu xin khoan dung. Lão phu không thể xuất hiện ở bên ngoài lâu, sẽ dễ dẫn đến Thiên Lôi kiếp." Lão nhân vươn tay đặt tiểu cô nương đã mềm nhũn thành một nắm xuống đất, trường kiếm trong tay rất nhanh hóa thành nhỏ như một cây kim quay về trong tay áo ông ấy: "Trận pháp này, về sau con muốn đi ra ngoài, phải đạt tới cảnh giới Kim Đan kỳ, trước đó, con chỉ có thể ở trong Vô Ngã Phong."

Ông ấy nói xong lời này, nhìn Bách Hợp: "Vi sư ở trên đỉnh núi chờ con, hy vọng con đừng tới quá chậm."

Bách Hợp vẫn còn vươn tay vuốt mái tóc dài đã rối tung của mình, nghe được lời này của lão giả, một cỗ dự cảm không tốt dâng lên trong lòng nàng, liền nhìn thấy lão nhân trực tiếp bay lên trời, sau mấy cái chợt lóe, thân ảnh như hóa thành một chấm đen biến mất tại chân trời.

"..." Lúc này cả người nàng vừa mệt mỏi lại vừa vô lực, mà quan trong nhất chính là, cái trận sấm rền giớ bão lúc nãy kia khiến cho nàng ăn thiệt thòi không nhỏ, bây giờ đều cảm thấy gân mạch trong cơ thể đã hỗn loạn. Vất vả leo núi thật lâu, lúc này còn phải leo, Bách Hợp không nhịn được cúi đầu cào đất. Nàng nắm chặt hai cây cỏ, nhìn dịch xanh của cỏ trào ra khỏi lòng bàn tay mình. Bốn phía yên tĩnh đến chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập, Bách Hợp buồn bực đến muốn phun ra máu, ngồi nghỉ ngơi một lát, nghĩ đến lời nói của lão nhân lúc nãy, thần sắc dần dần trở nên kiên định.

Lão giả đã từng nói, trận pháp này dựa theo thực lực bây giờ của mình là không ra được, đã không ra được, vậy liền tương đương đường lui của mình đã bị cắt đứt, chỉ cần đi lên phía trước, nếu không ra được, cũng không đi đến đỉnh núi được, có thể nghĩ kết cục chờ đợi mình có khả năng là vĩnh viễn dừng lại dưới chân núi, hoặc là chết!

Không phải là leo núi thôi sao? Nhiệm vụ của nàng tuyệt đối không thể thất bại, nàng phải giúp Hạ Bách Hợp hoàn thành tâm nguyện, sau đó vượt xa Hạ Thiên Băng, muốn đấu thắng một người có không gian cũng có y thuật thậm chí có nghị lực như vậy, nếu vừa gặp phải một 'Nan đề nho nhỏ' như trước mặt liền lùi bước, như vậy nhiệm vụ lần này của nàng nghĩ đến sẽ liền thất bại.

Lý Duyên Tỷ cũng không có trong Không gian, có lẽ trước đây quá ỷ vào anh ấy, một khi có chuyện gì Bách Hợp liền theo bản năng muốn gọi anh ấy, lúc này kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, tất cả chỉ dựa vào chính mình, Bách Hợp không khỏi đứng lên, bắt đầu luyện thuật Luyện Thể Tinh Thần ngay tại chỗ. Không biết có phải linh khí ở đây sung túc hay không, mà luyện xong một bộ thuật Luyện Thể Tinh Thần, pháp lực vốn đã tiêu hao hết trong cơ thể nàng rất nhanh đã được bổ sung hơn phân nửa, Bách Hợp nghỉ ngơi hồi phục một lát, lúc này mới chuẩn bị bắt đầu tìm đường lên núi.

Tóc nàng do bị lão giả mang đến, nên lúc này cũng đã biến thành một khối cứng ngắc, trong lòng Bách Hợp bực bội, tay dứt khoát vận lực, cắt phăng mái tóc dài vốn có của Hạ Bách Hợp, chỉ chừa khoảng nửa ngón tay, nàng mới vuốt vuốt tóc, nhắm chuẩn phương hướng sau đó đi đến chân núi.

Ngọn núi này có chút cổ quái, có chút tương tự với cầu thang sơn môn khảo nghiệm chiêu đồ bên ngoài Vô Cực tông, nhưng lại khó hơn cầu thang kia rất nhiều, cứ mỗi lần đi một bước nếu Bách Hợp không vận pháp lực, như vậy chờ đợi nàng chính là cảm giác thân thể của mình giống như sắp bị đè chết, dường như có một lực ép đang đè lên hai vai của nàng, khiến có nàng cảm thấy mình như đang khiêng một ngọn núi lớn đi về phía trước vậy, làm cho nàng không thở nổi.

Cứ thế pháp lực liền càng tiêu hao nhiều hơn, vốn pháp lực của Bách Hợp đã vô cùng ít, còn phải chống lại loại áp lực này, bởi vậy hầu như cứ mỗi đi pháp lực trong cơ thể cũng liền bị rút sạch hơn phân nửa, vì vậy lại càng gia tăng độ khó hơn, ngọn núi này cao không thấy đỉnh, có thể tưởng tượng đợi đến lúc nàng lên đến đỉnh núi, phải là khó khăn bực nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com