Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

THẾ GIỚI 47: Cô bé trong đoàn xiếc 1-3

Cô bé trong đoàn xiếc 1

Trong nhiệm vụ lần này Bách Hợp đã hoàn thành tâm nguyện của Quan Bách Hợp, không những thay cô ấy giữ vững vị trí của Quan gia, độ hóa cá chép yêu, mạng của Vân Xảo cũng giữ lại được, chuyến nhiệm vụ này may mắn có Vân Mộ Nam giúp đỡ, xem như nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn.

Bách Hợp vừa trở lại trong tinh không liền thở phào nhẹ nhõm, mỗi lần trong nhiệm vụ cô đều chuẩn bị tinh thần đầy đủ, chỉ có về trong này cô mới thả lỏng, lúc này Lý Duyên Tỷ đang nằm nghiêng trên giường xem sách, tóc buộc ngọc quán, hai bên ngọc quán rũ xuống hai chuỗi ngọc châu kéo dài tới trước ngực, vài sợi tóc dài đen nhánh tản ra trên giường, vạt áo cũng rủ xuống giường, bộ dáng lười biếng giống như một bức tranh, tư sắc hơn người.

Lúc trở về nơi quen thuộc có thể nhìn thấy người đợi mình, bên khóe miệng Bách Hợp không tự chủ được lộ ra nét tươi cười, trong ánh mắt lộ ra chút vui vẻ. Lúc Lý Duyên Tỷ nhìn thấy cô trở về, không có mở miệng nói chuyện, bỏ quyển sách đang cầm trên tay thả xuống, anh giang ra hai tay, Bách Hợp nhẹ nhàng bước qua nhào vào lồng ngực của anh.

"Lần này bị dọa sợ rồi hả?" Lý Duyên Tỷ ôm chặt lấy cô, cúi đầu chôn trong cổ cô hít sâu một hơi, cảm giác trong ngực đều là hơi thở của cô, tâm tinh có chút phiền muộn từ từ bình tĩnh trở lại. Đây là lần đầu Bách Hợp chủ động bước về phía anh ta, không như lúc trước anh ta luôn là người bước về phía cô, bằng vào điểm này cũng đủ để cho Lý Duyên Tỷ vui mừng trở lại, ngón tay của anh ta hơi ngóe một cái, giống như trong lòng có sợi dây dàn bị người gảy nhẹ, cảm giác ngứa ngáy làm cho Lý Duyên Tỷ cảm thấy phải làm cái gì đó mới bình tĩnh lại được, thế nhưng bình sinh luôn luôn là muốn như thế nào thì liền như thế nào, trước giờ chưa từng nghĩ tới sẽ ủy khuất người của mình, lúc này cũng không đành lòng làm cái gì hù dọa đến Bách Hợp.

Lý Duyên Tỷ cười khổ một tiếng, hai tay bên hông Bách Hợp thoáng tăng thêm lực đạo, người trong ngực vốn đang yên tĩnh lại có chút bất mãn hơi uốn éo thân thể, anh lại vô ý thức nới lỏng tay ra.

"Hơi sợ, tinh thần lực đã tăng lên cao rồi tại sao em vẫn bị ảnh hưởng của Quan Bách Hợp?"

Bách Hợp dựa vào ngực Lý Duyên Tỷ, mái tóc dài mượt của anh vừa vặn rơi vào trước mặt cô, cô đưa tay vuốt vuốt lại quấn vào trên đầu ngón tay, Lý Duyên Tỷ mỉm cười cuối đầu nhìn cô, cũng không ngăn cản động tác của cô: "Thực tế mà nói thì Quan Bách Hợp cũng là một trong các lệ quỷ, nàng ta chết trong tay cá chép yêu liền nhiễm oán khí, oán khí có khi cũng là một loại tinh thần lực nào đó, lúc còn sống Quan Bách Hợp là người bình thường, nhưng cả nhà con gái chết, bản thân nàng ta cũng chết thảm, làm cho sau khi chết giá trị tinh thần sẽ tăng cao, cũng chính là oán khí mà em biết."

Một số người lúc còn sống có thể không nhìn thấy, nhưng nếu một khi chết đột ngột oán khí sẽ tăng lên rất nhiều lần, quỷ hồn lúc này được gọi là lệ quỷ, tinh thần lực sẽ lập tức vì oán khí hình thành mà gia tăng. không chỉ là quỷ hồn như cá chép yêu vậy có thể hóa thành thực thể ăn thịt người, mà còn có thể dùng tinh thần lực điều khiển vật thể.Tuy Bách Hợp thay Quan Bách Hợp làm nhiệm vụ nhưng từ đầu tới cuối cô chỉ là tá hồn, cho dù tinh thần lực đã được 80 điểm, nhưng khi tiến vào nhiệm vụ thân thể lại là người khác, cho nên bản năng vẫn bị áp chế, trừ phi tinh thần lực của cô hoàn toàn vượt qua nguyên chủ mới có thể chính thức nắm giữ thân thể trong nhiệm vụ.

Nhưng bởi vì Quan Bách Hợp chết thảm, trước khi chết do âm kém dương sai trở thành oan hồn bị lệ quỷ hại chết, giá trị oán khí liên tục tăng lên, cho nên Bách Hợp mới cảm thấy có chút không khống chế được thân thể của Quan Bách Hợp, ngược lại có lúc lại bị nguyên chủ bài bố.

Bách Hợp nhẹ gật đầu, sau khi biết rõ nguyên nhân cảm thấy thân thể thường xuyên bị khống chế, rất nhanh liền thả lỏng, theo độ khó tăng cao của nhiệm vụ, cô không có khả năng vĩnh viễn sẽ thuận buồm xuôi gió, kỳ thật tình trạng hiện tại là tốt nhất ít nhất độ khó của nhiệm vụ gia tăng sẽ để cho mình luôn duy trì cảm giác cảnh giác nhất định, không đến mức sơ ý chủ quan, cuối cùng lại hại chính mình.

"Cũng may còn có ấn ký anh tặng em, khiến lúc tu luyện năng lực tăng lên rất nhiều." Bách Hợp cảm thán nói một câu, Lý Duyên Tỷ nhẹ vuốt tóc cô, không có lên tiếng. Anh đã không phủ nhận, liền chứng minh mình đoán không sai, vài lần tiến vào làm nhiệm vụ, trí lực được tăng cao xác thực có liên quan đến Lý Duyên Tỷ, nghĩ đến việc anh không có bên cạnh mình, anh vẫn có cách giúp mình, trong lòng Bách Hợp cũng nhận phần nhân tình này của anh, mặt lại cọ sát trên ngực anh tìm vị trí dễ chịu thoãi mái dựa vào cũng không có lên tiếng nữa.

Lý Duyên Tỷ cảm giác được thân thể cô buông lỏng, tính cách của cô không phải nhiệt tình như lửa, cũng không làm nũng với mình, trong cuộc đời dài đằng đẵng này, kỳ thật anh không hiểu rõ lắm phụ nữ ;ă,s, trước kia tâm của anh quá lớn, trong tất cả các đồ vật nắm giữ chưa từng bao gồm nữ nhi thường tình, nhưng hôm nay lại hao tâm tổn trí để chiếm được món đồ mà trước kia mình không để vào mắt, lại phát hiện món đồ này so với thực lực và quyền thế thì mê người hơn nhiều, ít nhất lúc Bách Hợp ôm anh thì anh có cảm giác thỏa mãn nhiều so với bất cứ cái gì có được trước đó.

Tựa trên người Lý Duyên Tỷ nghĩ ngơi một hồi lâu tư liệu của Bách Hợp trong tinh không hiện ra

Giới tính: Nữ (Có thể biến đổi giới tính)

Tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 84 (Max 100 điểm)

Dung mạo: 90 (Max 100 điểm)

Thể lực: 77 (Max 100 điểm)

Võ lực: 51 (Max 100 điểm)

Tinh thần: 82 (Max 100 điểm)

Danh vọng: 44 (Max 100 điểm)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực Cổ thuật, Tinh thần Luyện thể thuật

Sở trường: Nấu ăn cao cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật ngũ hành bát quái

Mị lực: 65 (Max 100 điểm)

Ấn ký: Khí tức Chân Long Hoàng tộc

Nhiệm vụ lần này tuy mạo hiểm nhưng cũng là nguyên nhân giá trị thuộc tính của Bách Hợp tăng cao lên, cho nên ngoại trừ tinh thần ra, còn lại các giá trị thuộc tính khác đều không có tăng, nhìn thấy giá trị tinh thần tăng lên 82 điểm, Bách Hợp suy nghĩ: "Em muốn đem một điểm do anh tặng thêm vào võ lực, được không?"

Giá trị tinh thần 82 điểm đã đủ dùng, lần này thân thể cô chịu một ít bài bố ngoài ý muốn của Quan Bách Hợp, trị số tinh thần 80 cũng đã đủ dùng rồi, ngược lại là giá trị võ lực thật sự quá thấp, nếu như giá trị võ lực đạt được 80 điểm, Bách Hợp tin tưởng nếu cho cô trở về nhiệm vụ của Quan Bách Hợp một lần nữa, nửa năm tuyệt đối có thể chống đỡ hai ba năm thời gian luyện tập, đến lúc đó thu phục cá chép yêu kia căn bản không cần dựa vào ngoại lực giúp đỡ, dù sao chỉ có bản thân cường đại mới thật sự là cường đại.

Bờ môi Lý Duyên Tỷ cọ cọ vào trán cô, nhẹ giọng đáp ứng một câu: "Được."

Anh không chút do dự đáp ứng yêu cầu của mình, trong lòng Bách Hợp cảm thấy ngọt ngào, cô nhìn thấy ánh sáng trong tinh không chậm rãi biến đổi, giá trị võ lực của mình từ 51 rất nhanh biến thành 52, mà giá trị tinh thần vốn là 82 cũng không bị giảm xuống, Lý Duyên Tỷ cho thêm mình một điểm giá trị thuộc tính, tuy Bách Hợp không thích ù ù cạc cạc chiếm tiện ghi, nhưng vì Lý Duyên Tỷ tặng không nhiều lại thêm quan hệ mật thiết của hai người bây giờ, cho nên Bách Hợp cũng không tìm cớ cự tuyệt, chỉ cảm thấy khuôn mặt hơi đỏ lên chấp nhận lễ vật này, nhưng đến cùng biểu lộ có chút không được tự nhiên: "Anh làm thế nào để nó xuất hiện?"

Nhìn thấy cô xấu hổ nhưng vẫn làm ra bộ dáng trấn định, khóe miệng Lý Duyên Tỷ vểnh lên, vừa cầm lấy tay cô, bao tay cô trong lòng bàn tay chỉ chừa một ngón trỏ trong không trung hư vô vẽ vài nét, các ngôi sao vốn cố định trong tinh không bắt đầu chuyển động theo động tác ngón trỏ của cô, đến nơi cô trỏ đến, vô cùng thần kỳ, càng quan trọng hơn là trong lòng bàn tay Lý Duyên Tỷ truyền đến cảm giác năng lực cuồn cuộn, anh tnắm lấy tay mình cảm giác lúc mượn ngón tay mình trỏ về các ngôi sao, để cho Bách Hợp lần đầu tiên cảm giác được lực lượng của chủ nhân tinh không trong lúc vô tình triển lộ ra làm cho người khác không thể không tuân theo. Trước kia Lý Duyên Tỷ trong lòng Bách Hợp không có gì làm không được, có thể chưa từng nhìn thấy qua anh tự mịnh động thủ, loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, lúc này vô tình chạm vào anh , Bách Hợp quay đầu lại nhìn anh thì thấy biểu lộ trên mặt anh vô cùng chăm chú, đường cong dưới cằm ưu mỹ, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, hiển nhiêm tâm trạng lúc này rất tốt, tướng mạo của Lý Duyên Tỷ luôn làm cho người khác kinh diễm, vẻ đẹp của anh không phải dạng bình dị gần gũi, mà là tướng mạo tinh xảo đem đến áp bách cùng khoảng cách nhất định cho người khác. Lúc này hai người đứng sát vào nhau, cô đưa tay là có thể chạm tới, lúc Bách Hợp quay đầu lại nhìn, Lý Duyên Tỷ thậm chí vô ý thức cuối đầu thấp xuống, nhẹ giọng hỏi một câu: "Không thú vị sao?"

Bách Hợp lắc lắc đầu, lúc anh chủ động cúi thấp xuống, trong mắt trong trẻo lạnh lùng kia toàn bộ chỉ chứa hình bóng cô, cô dùng cánh tay trái còn lại không bị Lý Duyên Tỷ nắm giữ kia vòng lên cổ anh, ngước đầu nhẹ nhàng hôn tới cánh môi của anh ta.

Vành tai tóc mai chạm vào nhau, sau khi thân mật đủ rồi Lý Duyên Tỷ mới tiễn Bách Hợp ra khỏi tinh không, lúc bóng cô vừa rời khỏi, ý cười trên mặt Lý Duyên Tỷ từ từ mất đi, anh trầm mặt một hồi lâu, sau khi cảm giác khí tức trên người Bách Hợp phai nhạt đi, mới tiếc nuối thở dài, cái nơi anh từng ngây người không biết bao nhiêu năm thời gian, bây giờ lại làm cho anh cảm thấy một mình một người có chút tịch mịch.

Một thân ảnh cao gầy được Lý Duyên Tỷ thả ra, sau khi bóng dáng đó chậm rải hiện lên rõ ràng trong tinh không, mặc một thân áo sơ mi trắng, hai chân thon dài được bao bọc bởi quần quân trang màu vàng, dưới chân là đôi ủng da vừa vặn tới mắt cá chân, đang yên tĩnh đứng trước mặt Lý Duyên Tỷ không lên tiếng -Vân Mộ Nam.

Lý Duyên Tỷ híp mắt dò xét bất kỳ biểu hiện nào trên mặt một cái tôi khác của mình, thoạt nhìn ngũ quan hào hoa phong nhã, nhưng kỳ thật dưới vẻ bề ngoài ôn hòa lại mang theo ý chí cường hãn, lúc này Lý Duyên Tỷ cũng tìm thấy Vân Mộ Nam và định thu về, nhưng một nhân cách đã có ý chí kiên cường cũng không thích hợp bắt ép thu trở về, mà bản thân Vân Mộ Nam rất thông minh, đoán chừng hắn cũng nghĩ tới điểm này, bởi vậy bộ dáng lúc này vẫn như trước vô cùng trấn định.

Cô bé trong đoàn xiếc 2

"Bây giờ ta chưa có chơi chán, không muốn trở về, ngươi cũng tạm thời không có cách nào bắt được ta." Vân Mộ Nam hơi mỉm cười, ánh mắt theo bản năng nhìn khắp qua một lược, lại phát hiện không có bóng dáng người mình muốn tìm, thì khôi phục lại bộ dạng ôn nhã trấn định: "Đã đi rồi à!" Hắn thở dài một tiếng, sau khi Bách Hợp hoàn thành nhiệm vụ lần này, hắn cũng không tự chủ đi theo Bách Hợp trở về, không nghĩ tới lại bị Lý Duyên Tỷ bắt được, lúc Bách Hợp nhận nhiệm vụ mới thì hắn mới phát giác ra nhưng đến tận bây giờ mới hoàn toàn hiểu thấu.

Lúc này xác thực Lý Duyên Tỷ không thể cưỡng chế thu hắn về, sau một hồi lâu lúc Vân Mộ Nam lười biếng mỉm cười với vẻ mặt kiêu ngạo, Lý Duyên Tỷ cau mày thu hắn về rồi nghĩ tới dáng vẻ tươi cười chướng mắt kia, ngón tay Lý Duyên Tỷ hơi giật giật. Trước kia các trưởng lão muốn phong ấn mình nói không chừng cũng không phải là không có đạo lý, lúc chứng kiến mỗi một mặt của chính mình, Lý Duyên Tỷ cảm thấy một cổ xúc động muốn đánh người, mãi mới đè ép xuống được.

Mà người lúc nãy Vân Mộ Nam nhắc tới trong tinh không là Bách Hợp cũng đã tiến vào thế giới trong nhiệm vụ mới rồi, Bách Hợp mơ mơ màng màng bị người đẩy thoáng chốc đã tỉnh lại, cô mở to hai mắt nhìn mới phát hiện mình đang ngồi trên xe tải lớn đang di chuyển, chung quanh có mùi rất khó chịu, lúc này hai tay cô đang vòng quanh đầu gối, vừa mới bừng tỉnh mặt còn chôn giữa hai đầu gối ngủ say, một người khoảng chừng 18 tuổi, mặt một cái áo sơ mi đen giặt nhiều có chút bạc màu, một thiếu niên tóc xoăn mắt to lúc này đang ngồi xổm trước mặt cô, vô cùng lo lắng hỏi một câu.

"Chị, bây giờ làm như thế nào?"

Bách Hợp vừa há miệng, suýt chút nữa không nhịn được ho lên, thiếu niên thở dài, đưa ra một cái chén giữ ấm cổ xưa để vào tay cô, cô đưa lưỡi liếm liếm khóe miệng, liên tiếp uống mấy ngụm nước, cảm thấy trong cổ họng không còn cảm giác khô khốc khó chịu, cô mới dựa thân thể về sau, sống lưng đụng phải vách xe tải lạnh buốt, mới từ từ tỉnh táo trở lại: "Trước không cần lo."

Lúc này đã tỉnh táo lại, Bách Hợp đánh giá xung quanh, chung quanh chất chứa đủ các loại rương hòm lớn nhỏ, bên trong là một số đạo cụ lộn xộn, lúc này bày la liệt khắp nơi, nhìn ra được vô cùng cũ kỹ, Bách Hợp vừa rồi ngửi được mùi hôi, dường như là mùi hôi từ những đạo cụ này truyền tới.

"Sao không lo được? Anh Lăng Phong và chị Học Nhi đều đã rời đi rồi, đoàn xiếc ảo thuật này bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta mà thôi." Gương mặt trắng nõn của thiếu niên bây giờ trướng đến đỏ bừng, có chút kích động nắm chặt nắm đấm hướng về Bách Hợp hét một câu, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô những lời định nói ra lại nuốt trở về, cắn cắn bờ môi quay lưng đi không nói câu nào.

Bách Hợp bây giờ không còn sức để dỗ cậu ta, cô mới đến với tình huống trước mắt không quá quen thuộc, lại rất sợ cái người thiếu niên gọi mình là 'chị' sẽ nhìn ra mình và nguyên chủ có chỗ bất đồng. Bách Hợp nhắm mắt lại làm ra bộ dáng mệt mỏi, một mặt bắt đầu tiếp thu kịch tình và trí nhớ của nguyên chủ.

Lần này Bách Hợp tiến vào đoàn xiếc Triệu gia, nguyên chủ lúc 3 tuổi bị bán vào trong đoàn xiếc này, từ nhỏ đã theo người của đoàn họ Triệu vào nam ra bắc biểu diễn kiếm sống, cho nên cô bé cũng không có tên lúc đầu của chính mình, mà là theo họ Triệu của ông chủ đoàn xiếc họ Triệu, Bách Hợp là nghệ danh sau này ông chủ đặt cho cô bé.

Triệu Bách Hợp sau khi bị bán vào đoàn xiếc Triệu gia mỗi ngày bị ép học rất nhiều loại xiếc, niên đại lúc này cũng không thể làm kỹ xão như trên ti vi, mỗi người đều phải siêng năng chăm chỉ luyện tập tay nghề, đi đến mỗi địa phương đều dựng lều bắt đầu biểu diễn, mọi người cần phải hiển lộ bản lĩnh thực sự. Triệu Bách Hợp lúc còn nhỏ học được những xiếc này chịu không ít đau khổ, lưu lại một thân nội thương. Ông chủ họ Triệu tính cách nghiêm khắc, Triệu Bách Hợp lúc nhỏ tập luyện xiếc bị đánh không ít, nhẹ thì nhịn đói luyện tập, nặng thì bị roi da đánh thường xuyên, ở nơi không nói gì đến nhân quyền ông chủ đoàn xiếc Triệu gia chính là trời, mà Triệu Bách Hợp với mấy đứa trẻ khác là một trong số tài sản mà ông ta mua được.

Ở trong niên đại này cô bé là thứ không đáng tiền nhất, bởi vậy từ khi Triệu Bách Hợp bị bán đến lúc trưởng thành cũng chưa từng nghĩ sẽ đi tìm cha mẹ ruột của mình, mỗi ngày cô bé ở trong đoàn kịch nhỏ này luyện tập, vì tham miếng ăn no nên liều mạng đi luyện những động tác nguy hiểm, thời gian dần qua cô cũng trở thành một trong những trụ cột của đoàn xiếc, ông chủ đối với cô bé không còn hung ác như trước kia, cho nên tính cách mềm yếu của Triệu Bách Hợp từ trong xương hình thành ra, đợi đến khi trưởng thành, Triệu Bách Hợp lớn lên thanh thuần xinh đẹp, bởi vì nhiều năm luyện xiếc tư thái giống như cành liễu, cho dù là tính cách đơn thuần hướng nội, cũng rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.

Theo thế giới từng ngày biến chuyển, chủ đoàn xiếc Triệu gia từ từ già đi, người của thời đại này đã có ti vi, có trăm ngàn tiết mục có thể xem, thời gian dần qua xiếc ảo thuật dần dần bị loại bỏ, xiếc không giống như trước kia có thể kiếm được tiền, cho dù là vào nam ra bắc có lúc cũng không kiếm được bao nhiêu tiền cả, người trong đoàn xiếc từ từ rời khỏi đoàn, mãi đến sau khi ông chủ họ Triệu qua đời thì danh tiếng đoàn xiếc Triệu gia lúc đó bỗng chốc cũng suy sụp theo.

Người trong đoàn từ từ bỏ đi, chỉ còn mấy người trẻ tuổi còn lưu lại, những người trẻ tuổi này lúc trước cũng giống như Bách Hợp bị ông chủ Triệu gia dùng tiền mua đấy, phần lớn đều không biết cha mẹ ruột của mình là ai, cũng không có nơi để đi bởi vậy bất đắc dĩ đành phải ở lại trong đoàn xiếc, những người này từ nhỏ luyện chính là xiếc, một khi ông chủ họTriệu qua đời đã không còn đầu lĩnh, trong đoàn xiếc đương nhiên là loạn thành một đoàn, đến cuối cùng việc ăn cơm hay dừng chân của mỗi người đều thành vấn đề.

Mà tại lúc này Triệu Học Nhi và Triệu Lăng Phong trong đoàn xiếc Triệu gia không cam lòng chịu chết đói nên ra ngoài tìm kiếm tài trợ biểu diễn, nhưng người của đoàn xiếc Triệu gia không có học vấn lại không biết tổ chức, nhận được việc cũng không nhiều, mãi đến lúc người của đoàn Triệu gia đến thủ đô, Triệu Học Nhi và Triệu Lăng Phong mang theo người của đoàn xiếc ra ngoài tìm đường sống, Triệu Bách Hợp lại bị một người con cháu quyền quý trong kinh lúc đó nhìn trúng, nói rõ chỉ cần cô bé ngủ với hắn một đêm, liền đáp ứng tài trợ cho đoàn xiếc Triệu gia.

Lúc trước người của đoàn xiếc Triệu gia tuy là lưu lạc khắp nơi biểu diễn, theo lý mà nói nhìn thấy không ít mặt trái của xã hội, nhưng đưa ra yêu cầu trắng trợn như vậy cũng là lần đầu tiên thấy, tuy tính cách của Triệu Bách Hợp nhu nhược hướng nội, lúc nghe nói như vậy thì quả quyết cự tuyệt, lúc đầu người của Triệu gia cũng không dám bắt buộc cô, nhưng khi tình huống mọi người ăn không đủ no mặc không đủ ấm phát sinh, rất nhiều người cùng thời với Triệu Bách Hợp bắt đầu có chút không thoải mái, trong đoàn xiếc thậm chí bắt đầu lên tiếng hy vọng Triệu Bách Hợp hy sinh bản thân một người để cứu toàn thể người trong đoàn, Triệu Bách Hợp cắn răng không chịu đáp ứng, vì thế nội bộ Triệu gia càng ngày càng mâu thuẫn chồng chất, lúc ông chủ Triệu qua đời, vốn dĩ tâm của người trong đoàn đã lỏng lẽo rời rạc, giờ lại gặp chuyện như vậy, mọi người từng người phân chia nhau chút ít đồ vật còn sót lại rồi giải tán.

Còn người con cháu quyền quý kia không có được Triệu Bách Hợp cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng đối với cậu ấm thì không thiếu đàn bà, chỉ cần hắn nguyện ý ngoắc ngoắc tay, rất nhiều cô gái lớp này ngã xuống lớp sau tiếng lên tranh giành hắn, người con cháu quyền quý kia cũng không để ý Bách Hợp lắm ngược lại còn quên luôn chuyện này. Triệu Bách Hợp cuối cùng bị phân đến chỗ Triệu Học Nhi và Triệu Lăng Phong, cùng với đứa con duy nhất của ông chủ Triệu – Triệu Tấn Anh. Ngoại trừ Triệu Tấn Anh ra Triệu Học Nhi và Triệu Lăng Phong vô cùng chướng mắt Triệu Bách Hợp, khắp nơi đều đối chọi khiêu khích với cô bé, đều trách cô bé nếu lúc trước đáp ứng yêu cầu của người con cháu quyền quý kia, đoàn xiếc Triệu gia bây giờ có thể ăn sung mặc sướng qua một thời gian dài rồi, cuộc sống không giống như bây giờ ăn bữa nay lo bữa mai.

Triệu Bách Hợp nhu nhược, mỗi lần nghe chỉ trích chỉ có thể im lặng chịu đựng không dám cãi lại, mỗi ngày trong đoàn xiếc ngoại trừ dốc sức liều mạng luyện tập ra, còn làm rất nhiều việc, Triệu Học Nhi và Triệu Lăng Phong ngày càng chướng mắt cô bé, về sau tâm tư hai người đồng dạng giống nhau nghĩ tới muốn một lần nữa vứt bỏ Triệu Bách Hợp, nhưng sau khi bỏ đi hai ngày liền quay ngược trở về, hai người trở về chuyến này ngoài trừ việc không đuổi Triệu Bách Hợp rời đi ra còn đem về một hợp đồng tài trợ.

Cái hợp đồng này là của một khu biệt thự bán hoặc cho thuê trong kinh mới xây dựng xong, đang cần quảng cáo thu hút người khác, bởi vậy nhà đầu tư cho đoàn xiếc Triệu gia 50 vạn yêu cầu bọn họ đi tới khu biệt thự bán hoặc cho thuê kia biểu diễn nữa năm, 50 vạn đối với mọi người mà nói là một việc vui lớn ngoài ý muốn, lúc đó trong lòng Triệu Bách Hợp cũng không hoài nghi một hợp đồng biểu diễn lớn như vậy không chọn đoàn có danh tiếng mà lại rơi vào trong tay đoàn xiếc nhỏ không danh tiếng gì, cô chỉ hơi âm thầm cao hứng, rốt cục đoàn xiếc nhỏ cũng có thể biểu diễn, mình cũng không cần lại đeo vác ánh mắt oán hận của sư huynh sư tỷ nữa, tuy bản thân Triệu Bách Hợp cũng hơi sợ hai từ thủ đô này nhưng lại nghĩ đến bọn người Triệu Học Nhi, cô vẫn cắn răng đè nén sợ hãi trong lòng cùng đoàn xiếc về thủ đô, nơi quen thuộc kia.

Lúc tới khu biệt thự bán hoặc cho thuê kia, sân khấu cũng sớm đã dựng xong, lúc trước đoàn người Triệu gia biểu diễn đều là tự mình dựng lều, lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy nơi hoa lệ như vậy, trước khi Triệu Bách Hợp biểu diễn, ngoại trừ muốn luyện tập ra, mỗi ngày cô đều đi theo mọi người ra ngoài phát tờ rơi, chờ đến biểu diễn ngày đó dưới sân khấu đầy ấp người, Triệu Bách Hợp là người đầu tiên biểu diễn, cô bé biểu diễn đi dây trên không trung. Cái loại đi dây trên không trung này so với cái loại trên ti vi đi trên dây thép cao 2-3 mét là không giống nhau, cô trực tiếp đi trên dây thép cao 20 mét, trên người cũng không có dây bảo hiểm gì, cái tiếc mục này là Triệu Bách Hợp luyện tập từ nhỏ đến lớn vốn là hết sức quen thuộc cô bé không chút do dự bước đi qua, cái này đối với rất nhiều người mà nói là vô cùng mạo hiểm, nhưng đối với Triệu Bách Hợp người từ nhỏ đến lớn luyện tập trên dây thép từ sớm đã luyện căn bằng thân thể hết sức thuần thục, lại giống như đi trên đất bằng.

Cô bé trong đoàn xiếc – 3

Lúc đang đi trên dây thép, cái dây thép vô cùng rắn chắc kia bỗng chốc vang lên tiếng đứt gãy, lúc ấy Triệu Bách Hợp bị dọa đổ mồ hôi lạnh, cô bé vừa dừng lại, vốn dĩ cô có thể khống chế tiết tấu đi lại nhịp nhàng trên dây thép đột nhiên ngay lúc đó rung động rất nhỏ vang lên, dây thép vốn sắp đứt lại thêm rung động nhỏ đó, làm cho thân thể Triệu Bách Hợp không ổn định, trục tiếp từ trên dây thép rơi xuống, lúc đó rơi xuống xương sườn đều bị gãy.

Lần này ngoại trừ cô bé gặp may ra còn bởi vì bản thân luyện tập đi trên dây thép từ nhỏ, kinh nghiệm nhiều lần bị té ngã làm cho bản năng cô bé tránh khỏi tổn thương càng nhiều càng tốt, ngoại trừ xương sườn bị gãy ra cũng không có ngoại thương nào khác. Do đoàn xiếc thiếu người nên cô bé chỉ dưỡng thương có nửa tháng lại quay trở về. Triệu Bách Hợp ngay lúc đầu cũng không từng hoài nghi qua dây thép bị đứt là do người khác gây ra, dù sao môn xiếc có nhiều nguy hiểm, lúc còn nhỏ cũng từng xảy ra nhiều việc ngoài ý muốn, cô chỉ cho rằng lần này cũng là tai nạn ngoài ý muốn. Lại không ngờ rằng sau khi trở lại đoàn thì lại có nhiều tai nạn ngoài ý muốn lại liên tiếp xảy ra. Lại một lần nữa lúc đi qua dây thép lại bị cây kim trên dây thép đâm vào lòng bàn chân, dưới chân đau dữ dội làm cho cô nhất thời không ổn định thân thể lại một lần nữa rơi từ trên dây thép xuống.

Lần này Triệu Bách Hợp không có may mắn như vậy, cô bé rơi xuống làm cho xương khuỷu tay phải và đầu gối vỡ nát, cái này nếu không chữa tốt về sau nhiều động tác khó sẽ không làm được, cô đã trở thành một người tàn phế, càng quan trọng hơn cô bé liên tiếp phạm sai lầm nên Triệu Học Nhi nói cho cô biết đối với việc này ông chủ giấu mặt vô cùng bất mãn, không định trả tiền thuốc men nữa, hơn nữa còn muốn cô bé bồi thường tổn thất.

Đoàn xiếc lần này thu được 50 vạn bởi vì Triệu Bách Hợp mấy lần phạm sai lầm không biểu diễn tốt, đương nhiên số tiền này không có phần của cô, chỉ dựa vào tình nghĩa lớn lên cùng nhau mọi người quyên góp cho cô được một vạn đồng nhưng tiền thuốc men tốn ba vạn thì không thấm vào đâu. Triệu Bách Hợp không có tiền trả viện phí bị bệnh viện đuổi ra ngoài rất thê thảm, cô bé từ nhỏ luyện tập xiếc đến lớn, ngoại trừ biểu diễn ra cũng không còn kế sinh nhai nào khác, đầu gối cùng khuỷu tay bị thương để lại sẹo không thể phai mờ, cũng bắt đầu làm cho cô đi lại thấy khó khăn, cô bé đã triệt để trở thành một người tàn phế.

Nhưng đoàn xiếc cũng không vì thế mà bỏ rơi cô, ngược lại là để cho cô trở về đoàn, nhưng lần này cô bé không còn là trụ cột biểu diễn nữa, thanh danh đoàn xiếc ngoại trừ ảnh hưởng do việc cô té trọng thương ra, Ông chủ giấu mặt cũng thêm một ít động vật, hợp thành một đoàn xiếc ảo thuật cùng xiếc thú, thực lực so với lúc trước càng quy mô hơn. Triệu Bách Hợp không có khả năng biểu diễn, công việc ngoại trừ chăm sóc một số động vật ra, cũng chỉ có thể làm một ít việc lặt vặt, nhưng cô cũng không có phàn nàn ngược lại cô rất cảm kích lúc chính mình đến bước đường cùng mọi người trong đoàn xiếc nhỏ này cũng không có vứt bỏ mình, mỗi ngày cô bé đều cố gắng làm việc, rất sợ bây giờ mình cái gì cũng không thể làm liên lụy đến mọi người.

Một số người cùng thời với cô và Triệu Học Nhi trong đoàn xiếc, bây giờ đã trở thành trụ cột trong đoàn, đương nhiên thái độ đối với cô cũng không còn như lúc trước lúc nào cũng tươi cười, ngược lại lại đối đãi với cô giống như người hầu hơi động một tí đều chửi mắng, tính cách Triệu Bách Hợp nhu nhược hướng nội, sau khi bị thương cảm thấy mình đang ăn chùa uống chùa trong đoàn xiếc càng thêm tự ti, bởi vậy lúc bị quát mắng cô chỉ yên lặng nhẫn nại xuống. Trong quá trình chiếu cố các động vật trong đoàn, Triệu Bách Hợp cũng không phải xuất thân là người huấn luyện thú chuyên nghiệp, tự nhiên sẽ chịu một ít tổn thương, nghiêm trọng nhất là một lần bị con khỉ cào trúng mặt, con khỉ này ra tay không có nặng nhẹ, nếu không phải Triệu Bách Hợp tránh được nhanh không chừng con mắt cũng bị rớt ra.

Đã không còn kỹ năng biểu diễn, thân thể còn lưu lại tổn thương khó trị bây giờ mặt còn bị hủy, cuộc sống của Triệu Bách Hợp bị hủy hoàn toàn. Ông chủ giấu mặt đoàn xiếc sau một thời gian hợp tác cuối cùng cũng xuất hiện, đoàn xiếc nhờ phúc của ông chủ trong nữa năm qua cuộc sống khá giả hơn không cần bôn ba khắp nơi, mà khu biệt thự của ông chủ bán được vô cùng tốt vì vậy ông chủ chuẩn bị mở tiệc ăn mừng. Triệu Bách Hợp lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ trong truyền thuyết, cũng không phải giống như trong tưởng tượng của cô là người đàn ông trung niên sự nghiệp thành công, ngược lại là cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, cô ta mặc quần áo thời thượng, dáng tươi dưới dứng trên sân khấu, trên người cô ta tỏ ra tự tin và mị lực làm cho Triệu Bách Hợp người luôn tự ti trốn trong xó xỉnh hâm mộ, một khắc này cô bé cảm giác mình giống như con chuột sống trong hang không tự chủ sinh ra cảm giác mặc cảm.

Sau tiệc rượu Triệu Bách Hợp nhát gan và có chút tự ti hiếu kỳ đánh giá căn phòng mà cả đời mình cũng không mua được, rồi lại không dám để cho người khác nhìn thấy bộ dáng bây giờ của mình, trong vườn hoa cô vô tình nghe được tiếng nói của Triệu Học Nhi và ông chủ, vốn dĩ lúc nghe thấy tiếng người khác Triệu Bách Hợp muốn nhanh chóng quay đi né tránh, nhưng cô nghe thấy một người nhắc đến tên của mình bởi vì tò mò vì sao ông chủ một nhân vật lớn như vậy lại biết đến mình, Triệu Bách Hợp có chút tò mò đứng lại, ai ngờ lúc vừa nghe xong tin tức đó về sau không làm cô bình tĩnh lại được.

Việc cô bị thương không phải là do tai nạn ngoài ý muốn, mà là do người gây ra, ông chủ này là vị hôn thê của người con cháu quyền quý đã từng muốn Triệu Bách Hợp ngủ một đêm kia, lúc trước Triệu Bách Hợp vô tình bị người khác nhìn trúng, tuy nói cuối cùng cô bé đã cự tuyệt, nhưng vị hôn thê kia vẫn như cũ ôm hận trong lòng, hơn nữa dường như cô ta tra ra chuyện quan trọng gì, chỉ là chuyện này cô ta cũng không có nói cùng Triệu Học Nhi, bởi vậy coi Triệu Bách Hợp là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, dùng tiền cùng với Triệu Học Nhi thiết kế xếp đặt hủy cả đời Triệu Bách Hợp.

Xảy ra hai lần đi dây thép gặp chuyện không may cũng không phải ngoài ý muốn, mà là người trong lớp xiếc nhận được chỉ thị của Triệu Học Nhi cố ý gây nên, mục đích muốn cho Triệu Bách Hợp bị hủy dung cũng hủy luôn thân thể trở thành người tàn phế. Lúc trước vị hôn phu của ông chủ chính là nhìn thấy mỹ mạo của Triệu Bách Hợp, đương nhiên muốn nghĩ biện pháp hủy hết thảy của cô bé.

Sau khi biết rõ hết chân tướng sự việc Triệu Bách Hợp cảm thấy khiếp sợ, lúc đầu cô không dám tin tưởng, từ nhỏ lớn lên trong đoàn xiếc cô gái chưa từng trải qua lục đục với nhau, không thể tin tưởng được sự thực những gì lỗ tai mình nghe thấy được, cô bé kìm nén kích động cùng với tức giận để nghe xong những lời này, mãi đến khi ông chủ rời khỏi, cô đi tìm Triệu Học Nhi chất vấn, lúc đầu Triệu Học Nhi vẫn quả quyết phủ nhận, cũng phản bác lại cô nghe lời đồn nhảm hãm hại người từ nhỏ lớn lên cùng cô, lại chỉ trích Triệu Bách Hợp không biết mang ơn, dù sao cô bé cũng trở thành người vô dụng còn đoàn xiếc đã chứa chấp cô. Sau một phen đổi trắng thay đen, Triệu Học Nhi đuổi Triệu Bách Hợp ra khỏi đoàn.

Những người bạn lớn lên cùng nhau kia sau khi biết được chuyện này đều vụng trộm mắng chửi Triệu Bách Hợp, cho rằng cô bé vong ân phụ nghĩa, căn bản không có ai thay cô nói lới công đạo, trong lòng Triệu Bách Hợp ôm một bụng hỏa, tuy tính cách cô bé ôn nhu hướng nội, nhưng con thỏ ép quá cũng cắn người, người mềm yếu cô năng bị khi nhục đến bước đường cùng, sẽ nghĩ biện pháp phản kháng, cô bé nghĩ đến trong nữa năm này thân thể chịu tổn thương tàn phế cùng gương mặt bị hủy, tâm hồn chịu nhiều tra tấn, cô bắt đầu muốn vì mình đòi lại công đạo.

Nhưng sự việc đã qua lâu rồi lúc này mới điều tra tìm chân tướng thì vô cùng khó khăn, cô bé lại không có bối cảnh lại là cô nhi chỉ có hai bàn tay trắng, huống chi ông chủ kia cùng Triệu Học Nhi rất sợ cô tra ra đều gì làm ảnh hưởng tới danh tiếng bên ngoài, bởi vậy càng chèn ép cô bé, trong người Triệu Bách Hợp không có đồng nào muốn kiện cáo ông chủ kia hại mình nhưng miệng nói không bằng chứng, cô bé đến đâu kiện cáo cũng không nhận trong lòng có oan không thể nói lại không có nghề nghiệp mưu sinh, càng không có bằng cấp gì, đừng nói là đòi công đạo lại cho chính mình, đến cuối cùng cô bé còn sống nổi hay không cũng là vấn đề.

Không có chỗ đi trong tay lại không có tiền, vốn dĩ lúc đầu Triệu Bách Hợp tính vừa tìm công việc lưu lại trong thủ đô, vừa tìm phương pháp để kiện cáo, nhưng dường như bị người ngăn cản, tìm việc làm không thuận lợi, một khi cô dừng chân làm việc nơi nào thì nơi đó sẽ bị đám côn đồ quấy phá, bởi vị vậy không ai còn dám mướn cô, Triệu Bách Hợp bị bức đến đường cùng trở thành tên ăn mày trong thủ đô. Một đám bạn học cùng cô lớn lên ngày trước vì đồng lõa với Triệu Học Nhi giẫm đạp cô bé mới có địa vị như bây giờ, giờ đây dính đến ông chủ ra vào lúc nào cũng có xe hơi ở căn phòng lớn, thì Triệu Bách Hợp ù ù cạc cạc bị người đánh đuổi một trận ra khỏi thủ đô, vốn sau khi bị thương không được dưỡng tốt thân thể đã tổn thương càng thêm tổn thương, nghèo khó thêm đói khát khiến cô không sống qua mùa đông năm đó.

Nên sau khi chết Triệu Bách Hợp cực kỳ không cam lòng, cô bé muốn bản thân đòi lại công đạo, cô không hiểu được tại sao một chuyện nhỏ như lúc đó vậy, thế nhưng lại bị ông chủ kia xuống tay độc ác với cô, vì sao trong mắt các nhân vật lớn thì cô giống như một con sâu con kiến, nên tiện tay khi phụ sỉ nhục như vậy, Triệu Bách Hợp muốn đòi lại công đạo, cho dù cô xuất thân hèn mọn nhưng cũng chưa từng trêu chọc qua bất cứ ai, nhưng ông chủ kia lại tính toán dồn cô vào bước đường cùng, cô cũng muốn cho Triệu Học Nhi kia trả giá thiệt nhiều, ả ta muốn leo lên trên chứ gì, có thể, nhưng không thể giẫm đạp lên cô mà leo lên được.

Lúc Bách Hợp tiếp thu hết kịch tình thở dài một hơi, lúc này trong lòng cô vô cùng phiền muộn, nguyên nhân là do Triệu Bách Hợp làm người nhát gan nhu nhược hướng nội, từ nhỏ đến lớn trong lòng tích tụ từng li từng tí cảm xúc mâu thuẫn, cuối cùng lại chết thảm làm cho trong lòng Triệu Bách Hợp càng thêm nghẹn khuất cũng không có người tâm sự, Triệu Bách Hợp trong đoàn xiếc rất ít mở miệng nói chuyện, cô không có bạn thân nào, trước kia trong đoàn xiếc các cô gái từng hẹn hò ăn cơm nói chuyện phiếm, cô cũng chỉ im lặng ngồi một bên, bởi vậy trong lòng cô bé rất tự ti, lúc Bách Hợp vừa tiến vào thân thể cô suýt nữa bị những cảm xúc này đè không thở nổi, một loại cảm giác muốn khóc cùng không cam lòng quanh quẩn trong lòng Bách Hợp, Bách Hợp dứt khoát ôm chân, đem mặt chôn giữa hai chân bắt đầu khóc rống lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com