Phần Kết - 1
Đếm Ngược Đó Năm Mới Cùng Người (Phần Kết - 1)
Vương Nguyên bắt tàu điện ngầm về nhà. Trong ga tàu điện ngầm, mấy quảng cáo về chủ đề Tết Nguyên Đán vẫn chưa được gỡ bỏ. Vương Nguyên nhìn chúng, đột nhiên nhớ đến cái ngày đầu tiên cậu và Vương Tuấn Khải gặp gỡ. Cái ngày mà chào cái cũ đón cái mới, điều phiền toái nhất đó là câu chuyện chỉ mới xảy ra mới vài ngày trước mà tất thảy đều trở thành chuyện của năm ngoái. Từ năm ngoái đến năm nay, nghe có vẻ rất dài đún không? Nhưng điều này vẫn chẳng che giấu nổi sự thật rằng câu chuyện giữa cậu và Vương Tuấn Khải rất ngắn.
Vương Nguyên thử tìm kiếm trong đầu mình xem còn có câu chuyện nào ngắn hơn như vậy không, thế mà tìm thấy thật, nhưng lòng cậu chẳng cảm nhận được bất kì sự an ủi nào. Bởi vì, câu chuyện cậu nhớ đến đó là "Romeo và Juliet", một bi kịch tình yêu mà hầu như không một ai là không biết. Thời gian Romeo và Juliet từ lúc gặp gỡ đến lúc chết vì tình chỉ có đúng 5 ngày. Cậu và Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên nhấn vào lịch trong điện thoại, bắt đầu tính từ ngày 30 tháng 12 năm 2020 đến ngày hôm nay, ngày 5 tháng 1 năm 2021.
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7.
Bảy ngày, cậu và Vương Tuấn Khải đi từ gặp gỡ đến chia tay, tổng cộng hết bảy ngày. Còn nhiêu hơn câu chuyện của Romeo và Juliet hai ngày, cố xem đây là một sự an ủi. Thế nhưng, Vương Nguyên nâng tay, lau đi những giọt nước đang trào ra từ khoé mắt khi nào không hay, cậu nhận ra bản thân chẳng thế nào chấp nhận nổi điều gọi là an ủi đó chút nào. Cậu ấn mở điện thoại, ấn vào lịch, đếm số ngày từ lúc gặp gỡ đến lúc chia tay lại lần nữa.
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7.
Thậm chí còn không đếm đủ đến 10, sao có thể được chứ?
Ngày hôm sau, Vương Nguyên đến trường như thường lệ. Ngày đầu tiên sau khi chia tay Vương Tuấn Khải, tất cả dường như không có gì thay đổi. Buổi sáng dậy muộn nhất là lúc nào, sau khi lỡ chuyến tàu này thì phải đợi bao nhiêu phút nữa mới đến chuyến tiếp theo, trạm trung chuyển sẽ có bao nhiêu người ra người vào, phải trình giấy căn cước trước khi vào trường, điều hoà ở văn phòng sau khi mở phải mất bao lâu mới ấm lên,... Cuộc sống của cậu vẫn như quỹ đạo ban đầu, Vương Tuấn Khải chẳng để lại một chút dấu vết nào.
Thế nhưng, thế nhưng, Vương Nguyên vô cùng muốn bắt lấy đại một người nào đó, sau đó nói với họ rằng: "Hôm qua tôi và anh ấy đã chia tay, cậu có biết không?"
Tối hôm đó, Vương Nguyên mất ngủ, sau khi thử nghe nhạc thiền lẫn nhạc hát ru, cậu hoàn toàn từ bỏ giấc ngủ, cậu cầm điện thoại đang vùi trong chăn mở xem "Romeo và Juliet" bản hậu hiện đại. Sau khi xem xong, cậu cất điện thoại đi, mắt vừa sưng lại vừa xót, đã có đầy đủ lí do để cho nước mắt rơi. Vương Nguyên lấy khuỷu tay che mắt lại, đột nhiên cậu nghĩ, nếu như gia đình Romeo và Juliet không phải là kẻ thù truyền kiếp thì tình yêu của họ nhất định sẽ không có trở ngại gì, thậm chí cho dù họ bọn họ không yêu nhau thì sẽ có người ép bọn họ yêu nhau. Bởi vì, vì họ môn đăng hộ đối, ở Verona không tìm được cặp đôi nào có dòng dõi tương xứng giống như hai người họ.
Thế nên, Vương Tuấn Khải bị cậu đẩy ra, sau này sẽ tìm được người môn đăng hộ đối như thế nào nhỉ?
Màn hình điện thoại tắt ngụm, căn phòng tối om. Giấc ngủ càng lúc càng xa vời, Vương Nguyên lại ấn mở điện thoại, sau đó cậu làm một việc chẳng có ích gì. Đó là theo dõi tài khoản chính thức của tập đoàn của gia đình Vương Tuấn Khải, rồi nhập tên của Vương Tuấn Khải vào, tìm kiếm những tin tức liên quan. Thế mà lại có kết quả, phần lớn là đi thăm các nhà máy, thăm hỏi nhân viên, cắt băng khánh thành, đọc diễn văn tuyên truyền các kiểu, đồng thời trên các bài đó dều có kèm theo ảnh.
Vương Nguyên vuốt ve những bức ảnh kia, cậu thấy một người như thế này, tìm một người môn đăng hộ đối thật sự quá dễ dàng.
Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức reo lên như thường lệ, Vương Nguyên như xác chết di động, tắm rửa, thu dọn đồ đạc, rời nhà, đạp xe đến trạm tàu điện ngầm. Nhiệt độ lại giảm, tay lẫn chân đều tê cứng. Vương Nguyên hy vọng suy nghĩ của bản thân cũng bị tê cứng theo, ít nhất như thế thì cậu sẽ không cò nhớ Vương Tuấn Khải nữa.
Hôm nay cậu được bố trí đến giám thị ở một cơ sở khác của trường, sau khi giám thị xong thì phải trở lại cơ sở chính của trường để trực. Buổi thi kết thúc vào lúc mười một giờ, cậu đã sắp xếp xong bài thi, cũng không có hứng ăn trưa, cậu định về thẳng cơ sở chính luôn. Từ cơ sở phụ đến trạm tàu điện gần nhất thì phải mất 10 phút đạp xe. Vương Nguyên đến cổng trường, quét mã mở xe đạp công cộng, cả buổi vẫn chưa quét được mã, lúc đó cậu mới nhận ra không có mạng. Cậu tưởng rằng tín hiệu mạng không tốt, nên đã ngắt kết nối dữ liệu di động và kết nối lại, sau khi ngắt rồi kết nối vài lần như thế, cậu mới nhận ra là điện thoại đã hết tiền.
Cậu vòng lui lại khuôn viên, để kết nối với mạng của trường, nạp tiền rồi quay trở lại cổng. Lần này vẫn không thể quét mã mở xe đạp công cộng được, vì mạng vẫn ở trạng thái không kết nối như cũ. Vương Nguyên không tài nào nghĩ ra được nguyên nhân, rõ ràng cậu đã nhận được tin nhắn nạp tiền thành công. Cậu tắt đi bật lại dữ liệu di động một cách máy móc, khi sự kiên nhẫn của cậu đã cạn kiệt, tự dưng cậu nhớ ra, lẽ nào phải khởi động lại điện thoại.
Trong thời gian khởi động lại, Vương Nguyên đứng yên tại chỗ, bỗng cậu không biết bản thân mình đang làm gì, từ lúc nãy đến bây giờ, hơn nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua, ngay cả một chiếc xe đạp công cộng cậu cũng chưa mở được. Thế nhưng, thế nhưng "Thời gian rất đáng quý, không phải sao", chẳng phải từng phút từng giây nên dành cho người mình yêu hay sao?
Điện thoại đã được khởi động xong, mạng đã được kết nối. Vậy mà Vương Nguyên không định mở xe đạp công cộng nữa. Cậu bắt một chiếc tắt xi, điểm đến là sân bay. Trên xe, cậu đã đặt vé đến Bắc Kinh, một giờ hai mươi lăm phút bay, hạ cánh vừa đúng bốn giờ. Trên máy bay, Vương Nguyên chẳng nghĩ ngợi gì hết, cậu ngủ suốt chuyến bay. Sau khi máy bay hạ cánh, cậu vào ứng dụng đặt xe, rồi bỗng nhiên nhận ra mình không biết nên nhập đích đến như thế nào.
Cậu không biết mình nên đi đâu để tìm Vương Tuấn Khải.
Cậu có số điện thoại của Vương Tuấn Khải, cậu có thể gọi cho anh. Thế nhưng, nếu chỉ là muốn gọi cho Vương Tuấn Khải thì ở Thưởng Hải cậu cũng có thể gọi đấy thôi. Cho nên, tại sao cậu lại phải đến Bắc Kinh nhỉ, trong khi ở Thượng Hải là cậu đã có thể gọi cho Vương Tuấn Khải.
Cuối cùng, Vương Nguyện đã nhập địa chỉ công ty nhà Vương Tuấn Khải, do cậu tra được trên mạng. Về phần Vương Tuấn Khải có ở công ty hay không, nếu ở công ty thì cậu có tìm được anh hay không, Vương Nguyên cũng chẳng muốn nghĩ đến.
Sau khi yêu cầu đặt xe được gửi đi, mãi vẫn chưa có ai nhận. Vương Nguyên trông dòng chữ "có muốn chờ tiếp hay không" hiện ra trên màn hình, cậu ấn từ chối ngay. Ngay cả nhiều hơn một giây cậu cũng không muốn đợi, cậu quay đầu đi về phía trạm tàu điện.
Từ sân bay đến nơi mà Vương Nguyên muốn đến mất gần một tiếng rưỡi, trong quá trình đó còn phải đổi sang hai chuyến tàu điện, sau khi đến ga còn phải đạp xe đạp. Mùa đông của Bắc Kinh còn lạnh hơn trong tưởng tượng của Vương Nguyên, cái áo khoác lông vũ cậu mặc ở Thượng Hải quá mức mỏng manh so với Bắc Kinh. May mà trong tàu điện ngầm rất ấm áp, sau khi ra khỏi ga tàu cũng chỉ cần đạp xe khoảng mười mấy phút, cho nên Vương Nguyên vô cùng lạc quan.
Lúc quét mã mở xe đạp sau khi rời khỏi ga tàu, Vương Nguyên mới phải thừa nhận mình đã quá lạc quan. Lạnh, quá lạnh. Mỗi bước đạp xe đều quá nặng nhọc, đôi chân như bị tê cứng trong phút chốc. Điện thoại để trong túi áo khoác, âm thanh của chỉ dẫn bản đồ được mở ở mức to nhất, nhưng dường như chẳng nghe thấy được gì. Trên tay cậu mang găng tay nên không thể trực tiếp mở điện thoại để nhìn chỉ dẫn, thế là cậu gần như dựa vào trí nhớ của mình về các tuyến đường trên bản đồ mà đi theo.
Lúc đạp trên cây cầu nào đó, Vương Nguyên nhìn thấy ba lối rẽ ở đằng trước. Cậu dừng lại, cởi một chiếc găng tay ra, ấn mở điện thoại xem bản đồ rồi mới biết mình đã đi sai đường. Cậu rẽ vào một con đường theo lộ trình đã định lại, sau đó đạp thẳng về phía trước. Đạp xe được hơn mười phút, cậu xem bản đồ lại lần nữa mới nhận ra cậu đã rẽ sai đường ngay từ đầu.
Cơ thể lẫn thần kinh đã lạnh đến mức tê dại, Vương Nguyên vặn cổ nhìn vị trí đỗ xe bên kia đường một cách máy móc. Cậu đã tìm được nơi đỗ xe, sau đó đứng ở giao lộ. Ở giao lộ, đến cả một bóng xe taxi cũng không thấy. Tay cậu cứng đờ ấn vào ứng dụng đặt xe, sau khi yêu cầu được gửi đi thì vẫn không có ai nhận như cũ. Lúc này, đã quá bốn mươi phút kể từ lúc cậu xuống tàu điện ngầm, thế nhưng Vương Nguyên thậm chí còn không có sức để hối hận, để nản lòng.
Trời đã dần tối, các cửa tiệm bên đường lần lượt sáng đèn, các vì sao trên trời cũng đã lấp lánh. Ánh sáng cũng dường như bị đóng băng. Vương Nguyên đã mất gần mười phút để đặt được taxi, trên ứng dụng hiển thị thời gian đón là 7 phút. Vương Nguyên đứng ở ven đường giậm chân, cậu nhận ra cái câu "lạnh đến phát khóc" không phải là một sự miêu tả khoa trương. Cậu thật sự muốn khóc.
Trên thực tế, bác tài mất 12 phút để đến nơi. Thế nhưng, sau khi bác tài đến lại tìm không ra vị trí của Vương Nguyên, cậu không còn lựa chọn nào khác, đành phải giơ điện thoại lên miêu tả những toà nhà mà có thể dễ nhìn thấy. Cuối cùng, bác tài đã lái đến bệnh viện đói diện với giao lộ mà cậu đứng, Vương Nguyên lê thên thể đông cứng đi qua một cổng rồi lại một côgr, cuối cùng mới thấy được chiếc taxi mà cậu đã gọi.
Bác tài thấy được bộ dạng của cậu, liên tục xin lỗi. Nhưng Vương Nguyên lại chỉ cảm thấy biết ơn, cậu biết ơn bác tài đã không mất kiên nhẫn khi chờ đợi. Vì cậu đi xe tốn mất mười phút hơn, nếu như bác tài nói không đợi nữa, rồi bảo cậu huỷ chuyến rồi đặt chuyến khác, Vương Nguyên nghĩ chắc mình đã chết cóng trên đường rồi.
Trong xe rất ấm áp, máy sưởi từ dưới chỗ ngồi dâng lên, Vương Nguyên thấy cơ thể mình đã bớt cóng đi từng chút một. Bác tài trò chuyện với cậu, bác nói hôm nay nhiệt độ của Bắc Kinh thấp nhất kể từ năm 1966, còn lên cả hotsearch. Vương Nguyên vào weibo, lên hotsearch thật luôn.
Thế nên, cậu đúng là chọn thời điểm quá tốt để đến tìm Vương Tuấn Khải.
Thế nên, bây giờ cậu xuất hiện trước mặt Vương Tuấn Khải, cơ hội để được tha thứ có phải sẽ cao hơn một chút không?
Hoặc là, cậu muốn được Vương Tuấn Khải tha thứ thì chỉ cần một cuộc điện thoại là đủ, vốn dĩ không cần phải tự tìm khổ như vậy.
Với hoặc là, vốn dĩ cậu không cần Vương Tuấn Khải tha thứ. Lí do cậu không ngại xa xôi ngàn dặm, đi từ Thượng Hải đến Bắc Kinh chẳng qua chỉ là muốn để cho bản thân bớt khó chịu mà thôi
Ít nhất, ít nhất đợi sau này chờ cậu nhận ra, lúc hối hận hay thậm chí là phát điên, cậu có thể nói với bản thân rằng, mình cũng đã từng thử cứu vãn.
Vương Nguyên bỗng quay đầu, nói với bác tài rằng cậu đã nhập sai địa chỉ rồi. Bác tài hỏi cậu địa chỉ chính xác là gì, cậu im lặng một chút, rồi nói: "Bác đưa con đến sân bay đi ạ."
Vương Nguyên vừa kịp bắt chuyến bay lúc tám giờ mười lăm phút về Thượng Hải, hạ cánh lúc mười giờ ba mươi lăm phút. Cậu bắt xe về đến nhà lúc gần mười hai giờ. Ban đêm ở Thượng Hải lạnh hơn ban ngày, nhưng hình như vẫn đỡ hơn Bắc Kinh. Vương Nguyênđờ đẫn bước lên lầu, sau khi bật đèn, cậu vào thẳng nhà tắm mở vòi sen lên. Thế nhưng, từ vòi sen lại chẳng có nước chảy ra, một giọt cũng chẳng có. Vương Nguyên đã thử rửa mặt với vòi nước, vòi nước trong phòng bếp hoàn toàn không chảy xuống một giọt nước nào. Cậu bất lực tựa cả người vào tủ bếp, cậu buộc phải tin rằng, toàn bộ ống nước đã bị đông cứng hoàn toàn.
Sức lực của cả người như bị rút hết, Vương Nguyên cuộn mình vào chăn, mũi gửi được mùi chưa tắm rửa trên người của mình. Cậu nhớ đến ngày đầu tiên, khi Vương Tuấn Khải nói: "Phòng em quá rộng, quá trống trải, không có linh hồn." Cho nên, cho dù là trong thời tiết như thế này, người đó cũng nhất định sẽ không có nỗi phiền muộn rằng ống nước trong nhà bị đóng băng hết.
Vì vậy, vì vậy Vương Hữu nói đúng, "Tôi có thể đồng ý cho cậu và Vương Tuấn Khải đến bên nhau, nhưng cậu cũng phải suy nghĩ cho kĩ, sớm muộn gì nó cũng phải tìm một người môn đăng hộ đối, cho dù là lúc đó nó vẫn đang ở bên cậu."
Thế nên, thế nên cậu không ngại xa xôi ngàn dặm bay từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, cuối cùng lại bay từ Bắc Kinh về Thượng Hải cũng đúng. Dù sao, dù sao, cậu cũng đã từng thử cứu vãn.
✨✨✨
Má ơi, sao mà gian nan quá vậy huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com