Chương 20
CHƯƠNG 20:
Đối với chuyện Vương Tuấn Khải ăn dấm này, Vương Nguyên hoàn toàn coi như là đang nghe chuyện cười, cậu cũng chẳng biết Trần Ngâm Long dựa vào đâu mà cho ra kết luận như vậy.
Buổi ghi hình ngày thứ hai Trần Ngâm Long không tiếp tục đi theo, Vương Nguyên với Vương Tuấn Khải trái lại lại có buổi hẹn ở một nơi đầy ý nghĩa.
Vương Tuấn Khải với Vương Nguyên đều đang làm công ích, hơn nữa còn dốc lòng hơn mấy năm rồi, Vương Tuấn Khải luôn vì chuyện dạy học cho các bạn nhỏ mà không nề hà vất vả, Vương Nguyên thì luôn giúp những người có khăn khó chữa bệnh.
Hai người sáng nay hẹn ở một trường tiểu học hy vọng mà Vương Tuấn Khải đang giúp đỡ, buổi chiều thì sắp xếp đến một viện dưỡng lão mà Vương Nguyên quyên góp trong một thời gian dài.
Những chuyện này cũng đều làm, nhưng cũng chẳng cố ý đi tuyên dương trắng trợn, việc quay chương trình không phải để cả hai đóng kịch, mà mong rằng qua chương trình sẽ có nhiều người chú ý đến công ích hơn.
Các bạn nhỏ trong trường rất vui mừng khi thấy Vương Tuấn Khải đến, có mấy bé bình thường quan hệ với Vương Tuấn Khải rất tốt, thì càng là nhào thẳng đến.
Chính Vương Nguyên cũng là đại sứ về chất lượng giáo dục cho thanh thiếu niên, trước kia cũng đã đến thăm qua những đứa trẻ ở rất nhiều trường học, trong đám trẻ có bé nhận ra cậu, bàn luận xôn xao như là anh Vương Nguyên trên tivi đó, nhưng lại chẳng ai dám tiến lên.
Vương Nguyên cười ngoắc tay với tụi nhỏ, ra hiệu các bé qua đây, tụi nhỏ lập tức hoan hô chạy đến.
Hai người ở trường ăn cơm trưa với tụi nhỏ rồi mới đi, tụi nhỏ ai cũng lưu luyến không thôi, đứng ở cửa tiễn bọn họ. Cũng chẳng biết bé nào tự nhiên hét lên một câu: "Chúc chú Vương Tuấn Khải và anh Vương Nguyên trăm năm hảo hợp."
Chân Vương Tuấn Khải lảo đảo, suýt chút nữa ngã mất. Trở vào trong xe Vương Tuấn Khải vẫn còn đang rầu rĩ bởi câu "chú" kia, lông mày không buồn nhếch lên: "Thoạt nhìn tôi thật sự đã là một ông chú rồi hả?"
Vương Nguyên thấy có chút buồn cười, "Anh cũng sắp 30 rồi, làm một ông chú thì đã sao."
Vương Tuấn Khải ôm lấy trái tim đau âm ỉ, "Cuộc sống cuối cùng cũng xuống tay với tôi rồi."
Hôm nay thức dậy hơi sớm, Vương Tuấn Khải chưa đến nửa tiếng đã lăn ra ngủ, Vương Nguyên một mình chờ cũng nhàm chán, thế là lấy điện thoại ra chơi trò chơi.
Lúc sắp đến nơi Vương Tuấn Khải đã tỉnh rồi, thấy Vương Nguyên đang cầm điện thoại chơi trò chơi, thế là lại gần xem một chút.
Vương Nguyên đang chơi trò Rắn Tham Ăn(*), kỹ thuật rất tốt, đã chơi hơn mười nghìn điểm mà chưa chết, tất cả rắn đều lượn vòng, chuyển động uốn éo đi ăn tiền vàng.
"Ghê quá." Vương Tuấn Khải chậc một tiếng, rồi cũng không nói gì nữa, chỉ xem Vương Nguyên chơi.
Vương Nguyên cứ bị hắn nhìn chằm chằm suốt, chịu không nổi liếc hắn một cái, "Ghê mà anh còn cứ xem."
(*)Giống cái trò Slither.io ấy
(Ui thề, trò này thực sự ghê á, nhìn mà rợn cả da gà, là một người sợ bò sát như mình thì rất hiểu cho Đại Ca ;-;)
Vương Tuấn Khải bĩu môi, "Tôi là đang muốn nhìn xem em chơi đến khi nào thì chết."
Vương Nguyên tức giận đến suýt chút nữa ném di động lên mặt hắn, rốt cuộc sao Trần Ngâm Long lại cảm thấy Vương Tuấn Khải sẽ thích mình vậy chứ.
Lúc hai người đến viện dưỡng lão là hai giờ, đúng lúc các cụ đều rời giường, nhóm cụ ông cụ bà nhìn thấy Vương Nguyên đến ai nấy đều vui mừng.
Trước kia có fan nói cho dù là trẻ nhỏ dưới ba tuổi hay là các cụ ông cụ bà trên tám mươi tuổi đều là fan của Vương Nguyên, hôm nay Vương Tuấn Khải đã cảm nhận được, đó đều là do sự hấp dẫn của nhân cách.
Hai người cùng trò chuyện với các cụ, cắt móng tay cho các cụ, cắt tóc, tất bật đến 4 giờ mới chuẩn bị cùng nhau xem phim.
Ai ngờ Vương Tuấn Khải tự dưng nói: "Cháu muốn biểu diễn một tiết mục cho mọi người xem."
Vương Nguyên cũng có chút bất ngờ, xem ra là Vương Tuấn Khải âm thầm tự chuẩn bị. Staff giúp mang đến cây ghita, hai mắt Vương Nguyên lập tức tỏa sáng, không ngờ đến Vương Tuấn Khải còn rất đa tài.
Vương Tuấn Khải ngồi trước màn hình chiếu, dời ghế ngồi, cười nói với Vương Nguyên: "Tối qua tôi mới học được một bài hát của em, tại đây tặng cho em với các cụ ông cụ bà."
Không ngờ rằng Vương Tuấn Khải còn học bài hát của mình, Vương Nguyên tự dưng thấy hơi cảm động, thế là gật gật đầu với Vương Tuấn Khải, ra hiệu hắn có thể bắt đầu.
"Bài hát này là « Bởi vì gặp được Người »."
Bài hát này là tên ca khúc đầu tiên Vương Nguyên viết khi vừa mới debut, Vương Tuấn Khải thế mà lại học bài hát này, có thể thấy là đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.
"...
Bởi vì tôi gặp được Người đúng lúc
Nên mới lưu giữ được những kỉ niệm tươi đẹp
Gió thổi, hoa rơi, nước mắt như mưa
Bởi vì chẳng muốn chia tách
Bởi vì vừa vặn gặp được Người
Mới lưu giữ hứa hẹn mười năm
Nếu sau này có gặp lại
Tôi nghĩ tôi vẫn sẽ nhớ kỹ Người
..."
(Chời má bài này là bài Gặp Người đúng lúc = ))) )
Bài hát kết thúc, các cụ ông cụ bà đều vỗ tay, chỉ có Vương Nguyên đen mặt hoàn toàn. Cụ ông bên cạnh hỏi Vương Nguyên, "Con à, con ra bài hát này lúc nào vậy, ông chưa nghe bao giờ."
Vương Nguyên nghiến răng nghiến lợi, "Vì bài hát này không phải là của cháu."
Vương Tuấn Khải: "???"
Trên đường trở về Vương Nguyên không nói với Vương Tuấn Khải một câu nào, Vương Tuấn Khải biết là hắn đã chọc giận Vương Nguyên rồi.
Vương Nguyên nhắm mắt lại tựa ở trên ghế, vốn còn cảm thấy Vương Tuấn Khải đã bỏ ra nhiều tâm tư, chẳng ngờ đến lại bị vả bốp bốp bốp. Trần Ngâm Long còn có ý tốt nói Vương Tuấn Khải thích cậu, nào có ai chọc tức người mình thích như thế chứ, Vương Tuấn Khải sợ hẳn là chưa chọc tức chết người mình thích đi.
Tổ chương trình đưa Vương Tuấn Khải về trước, không ngờ đến lúc trở về đã thấy Từ Thanh Phong đứng dưới lầu đón Vương Tuấn Khải.
Không biết Vương Tuấn Khải nói với anh ta cái gì, rồi đi trước, ngược lại Từ Thanh Phong lên xe, nói chuyện với Vương Nguyên.
"Nghe nói hôm nay Vương Tuấn Khải chọc cậu giận hả?"
Vương Nguyên cũng không phải là người giận cá chém thớt, không làm mặt than với Từ Thanh Phong, "Có ngày nào hắn không làm cho người khác tức giận sao?"
Từ Thanh Phong ngượng ngùng sờ mũi, "Cũng phải... Thực ra Vương Tuấn Khải cậu ấy... Lần đầu tiên theo đuổi người khác nên không biết làm cách nào để theo đuổi, tiểu Vương lão sư cậu thông cảm cho."
"Theo đuổi người khác? Theo đuổi ai?"
Từ Thanh Phong trợn to mắt, "Theo... theo đuổi cậu á..."
Mắt Vương Nguyên còn trừng to hơn mắt anh ta, "Rốt cuộc vì sao mà các người cho rằng Vương Tuấn Khải đang theo đuổi tôi vậy? Ai theo đuổi người mà như thế chứ?"
Từ Thanh Phong bật cười nói: "Tiểu Vương lão sư, Vương Tuấn Khải quả thực... Là thích cậu, chính miệng cậu ấy nói với tôi. Làm người đại diện của cậu ấy, mấy năm nay tôi cũng rất quan tâm chuyện tình cảm của cậu ấy, biết cậu ấy thích cậu, tôi thấy ngược lại lại là chuyện tốt, trong lòng cũng mong các cậu có thể ở bên nhau."
Vương Nguyên xua tay nói: "Không được đâu Từ Lai đại ca à."
"Loại chuyện duyên số này..." Từ Thanh Phong bất ngờ tỉnh ra, "Tôi tên là Từ Thanh Phong, Thanh Phong trong Thanh Phong Từ Lai."
"Được rồi, Từ Lai đại ca."
Từ Thanh Phong: Từ cấp độ nào đó mà nói, hai cái người này thật sự tuyệt phối á trời!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com