Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🍃 Chương 34 + Chương 35

Chờ đến lúc tấu sớ quan trọng đều xử lý xong đã là buổi chiều, Phùng Tiếu một ngày mắng không ít người, tâm tình cũng không phải rất kém.

Tấu chương đưa đến tay nàng, phàm là không hài lòng, đều bị cưỡng chế viết lại ngay tại chỗ, viết xong mới cho phép bọn họ rời đi, chỉ có một yêu cầu: Đơn giản, rõ ràng.

Hành động này làm một ít quan viên sinh ra bóng ma không nhỏ, đây rõ ràng chính là ác mộng bị phu tử phạt trước mặt mọi người, mọi người tới tới lui lui đều là đồng liêu, khẳng định là vô cùng xấu hổ.

Vì thế bắt đầu từ ngày hôm sau, quan viên viết tấu sớ, đều theo bản năng tận lực ngắn gọn súc tích, trình bày rõ ràng, không tăng những thứ không cần thiết, càng không dám vì triển lãm tài văn chương của mình mà viết thêm vài câu.

Mấy vị lão thần mở tấu chương, Tạ thái phó liền cảm thán: "Mấy ngày này tấu sớ đều có chút ngắn" Lúc trước tấu chương lỗi lầm nhỏ gì, bọn họ đều là tạm chấp nhận xem, lại không nghĩ rằng, sau khi bị bệ hạ nghiêm khắc chỉnh sửa, trong khoảng thời gian ngắn có thể thay đổi lớn như vậy.

Tấu sớ không có mấy chuyện thừa thãi, thời gian phê duyệt ngắn lại, kết thúc sớm, ngay cả đôi mắt so với ngày thường cũng thoải mái hơn không ít, thời gian ngồi ngắn lại, eo bọn họ cũng không còn đau.

Chỗ tốt thật là so với bọn họ tưởng tượng còn hơn nhiều.

Đưa đến tay Phùng Tiếu vẫn như cũ là một ít việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, đại sự đều là Thẩm Giác làm, không lớn không nhỏ mới có thể rơi xuống tay ba cái lão thần kia, việc bọn họ cho là râu ria, mới lại tới chỗ Phùng Tiếu.

Không thú vị lại nhàm chán.

"Bệ hạ, quốc sự không phân lớn nhỏ, cho dù là việc nhỏ, cũng có khả năng liên quan đến lê dân bá tánh, cho nên bệ hạ nhất định phải nghiêm túc phê tấu." Thẩm Giác vẻ mặt nghiêm túc nói.

Phùng Tiếu cười nhạo không nói, lười phản ứng hắn, cầm bút lông trên giấy viết viết vẽ vẽ.

Thấy nàng nghiêm túc như vậy, Thẩm Giác nhịn không được đi qua xem, liền nhìn thấy một gương mặt tuấn lãng trên giấy, ít ỏi vài nét bút, lại sinh động như thật.

Người trên bức họa là hắn.

Khóe miệng Thẩm Giác cong cong: "Bệ hạ họa không tồi."

Phùng Tiếu hừ một tiếng, cũng không dừng bút, ở trên đầu người trong bức họa vẽ ra một đóa hoa, còn vẽ một đám bướm bên cạnh.

Thẩm Giác hối hận khen quá sớm, bức họa này hiện tại nhìn qua chẳng ra cái gì cả.

Phùng Tiếu còn không dừng bút, lại vẽ thêm một bức, trên đầu hắn vẫn vẽ một đóa hoa, bất quá lần này nàng không có vẽ bướm, mà là vẽ một đám ong mật, khí thế rào rạt bay tới.

Thẩm Giác phảng phất nghe được tiếng một đám ong mật ong ong kêu, trước mắt hắn xuất hiện hình ảnh, đầu tiên chính là bản thân mình cài trâm hoa thu hút đàn bướm đến nhảy múa, nhưng ngay sau đó lại có một đám ong mật bay qua muốn chọc hắn.

Thẩm Giác đánh gãy chính mình bổ não, mắt thấy tiểu hoàng đế còn không dừng bút, không biết lại muốn họa ra cái gì lung tung rối loạn, lấp tức lên tiếng nói: "Bệ hạ, người có thể đi rồi."

Phùng Tiếu vỗ vỗ bả vai Thẩm Giác: "Vậy hai bức họa này liền đưa cho đại tướng quân, đại tướng quân chậm rãi thưởng thức."

Thẩm Giác hừ lạnh một tiếng, mặt đầy ghét bỏ.

Phùng Tiếu cũng không thèm để ý, sung sướng rời đi.

Liên tục ba ngày ở Thượng Thư Phòng xử lý chính vụ, chuyện này Thái Hậu đều biết, gọi Phùng Tiếu đi qua.

"Đại tướng quân vì sao nguyện ý cho ngươi đi xử lý chính vụ?" Sắc mặt Thái Hậu đầy nghi vấn.

"Ai biết được."

"Hoàng nhi, có lẽ hắn là đang thử ngươi, ngươi ngàn vạn phải cẩn thận, mỗi tiếng nói cử động đều phải cẩn thận, trăm triệu không thể để hắn phát hiện bất cứ manh mối nào."

"Ân, mẫu hậu yên tâm." Phùng Tiếu không chút để ý trả lời.

Thái Hậu lại nắm Phùng Tiếu hỏi rất nhiều vấn đề, nàng cơ bản đều nói không biết. Xưa nay nguyên chủ ngoan ngoãn, Thái Hậu cũng không nghĩ tới nữ nhi của mình đã đổi người, càng không nghĩ tới nữ nhi ngoan ngoãn này sẽ có lệ với bà, lừa gạt bà, cho nên đều tin.

Bà chỉ có thể đem nghi đè xuống, nói với Phùng Tiếu: "Hoàng nhi, ai gia ngày hôm qua đã triệu biểu tỷ ngươi tiến cung, ngươi lát nữa qua xem nàng một chút, sau này các ngươi chính là phu thê nâng đỡ lẫn nhau, phải bồi dưỡng cảm tình thật tốt."

Phùng Tiếu thiếu chút nữa bật cười, nếu nàng là nam nhi, Thái Hậu muốn nàng cùng biểu tỷ hảo hảo ở chung bồi dưỡng cảm tình liền tính, nhưng nàng rõ ràng là nữ, Thái Hậu còn muốn bọn họ bồi dưỡng cảm tình. Có thể bồi dưỡng cái gì cảm tình? Ở chung nhiều một chút có thể biến bọn họ thành bách hợp?

Vô cùng hoang đường.

Đang nói chuyện, một thiếu nữ mặc cung trang màu hồng đào cầm mấy nhánh hoa đào tiến vào, đối hai người hành lễ: "Tham kiến Thái Hậu, tham kiến bệ hạ."

Thái Hậu: "Đứng lên đi, chúng ta là người một nhà, không cần đa lễ."

Không quá bao lâu, Thái Hậu liền để cho Phùng Tiếu mang Chu Vân đi ra ngoài dạo Ngự Hoa Viên.

Chu Vân lớn hơn nguyên chủ ba tuổi, qua một thời gian nữa liền mười tám, thân phận nữ tử ở triều đại này tuy không thấp, nhưng mười tám còn chưa đính hôn vẫn là rất ít. Chu Quốc Công từ nhỏ đối nữ nhi tỉ mỉ bồi dưỡng, nhưng vẫn không cho nữ nhi nghị thân, những người khác đều hiểu tâm tư của hắn, bất quá là muốn Chu gia lại có một vị Hoàng Hậu.

Thái Hậu cùng Chu gia cũng không có che dấu tâm tư, người có khả năng có thể cùng Chu gia tranh không muốn đem nữ nhi đưa vào vị trí hoàng hậu ăn bữa nay lo bữa mai. Người có tâm tư lại không có năng lực, cho nên chỉ cần Thẩm Giác không phản đối, vị trí hoàng hậu của Chu Vân chính là ván đã đóng thuyền.

Nhiều năm như vậy, Thẩm Giác cũng không có ý kiến gì, tất cả mọi người cho rằng, Chu Vân sớm hay muộn cũng gả vào hoàng gia.

Nhưng Phùng Tiếu nhìn ra được, Chu Vân đối với nàng cũng không có một chút tình yêu nào: "Biểu tỷ không có ý trung nhân sao?"

Chu Vân cả kinh, quay đầu nhìn Phùng Tiếu: "Hồi bệ hạ, việc hôn nhân của thần nữ là do cha mẹ làm chủ."

"Cho dù bọn họ muốn ngươi gả cho trẫm?"

Chu Vân nhẹ nhàng gật đầu.

"Trẫm làm hoàng đế ăn bữa nay lo bữa mai, người có năng lực đều tránh không kịp, ngươi cũng biết phụ thân ngươi cùng mẫu hậu vì sao lại muốn ngươi vào cung?" Phùng Tiếu Tiếu hỏi.

Chu Vân cắn môi, lắc đầu.

"Trẫm cảm thấy, ngươi tốt nhất trở về hỏi phụ thân ngươi một chút, hỏi rõ ràng." Là ca ca của Thái hậu, cũng là một trong ba vị lão thần, Chu Quốc Công hẳn là biết thân phận nữ tử của nguyên chủ, hắn lại vẫn như cũ muốn đích nữ của mình vào cung, chính là hoàn toàn đem Chu Vân đẩy vào hố lửa.

Chu Vân kỳ quái nhìn Phùng Tiếu, vì sao nàng luôn cảm thấy tiểu hoàng đế thật khác trước đây.

"Nghe nói cầm nghệ biểu tỷ cao siêu, hôm nay vừa lúc, không bằng biểu tỷ tấu cho trẫm mấy khúc?" Hai người ngồi xuống đình, Phùng Tiếu liền nói.

"Tuân mệnh."

Chu Vân xác thật đàn không tồi, Phùng Tiếu nghe đến tâm tình thoải mái, vừa ăn vừa nghe, đúng là phương pháp tiêu hao thời gian không tồi.

Lúc Thẩm Giác đi vào, nhìn đến chính là cảnh tượng như vậy, bên trong đình, thiếu nam thiếu nữ đối diện mà ngồi, nữ tử đánh đàn, nam tử lười biếng tựa trên ghế , thỉnh thoảng còn có thanh âm nói chuyện truyền đến.

Lúc này không biết Chu Vân nói gì đó, Phùng Tiếu vui vẻ cười rộ lên, nghe tới tai Thẩm Giác, tiếng cười kia thật sự hết sức chói tai.

Tiểu hoàng đế thậm chí còn đi qua, hái xuống một đóa hoa đào, nhẹ nhàng cài lên tóc mai Chu Vân, khen một câu: "Nhân diện đào hoa tương ánh hồng."

Chu Vân hơi hơi cúi đầu, tựa hồ có chút thẹn thùng, tiếng đàn cũng vui sướng một ít.

Thẩm Giác nâng bước chạy bộ qua, tiếng bước chân trên nền kinh động đến người bên trong.

Cung nữ thái giám trong Ngự Hoa Viên đều đồng thời quỳ xuống, Chu Vân cả kinh, cũng vội vàng hành lễ.

"Nguyên lai là đại tướng quân trăm công ngàn việc của chúng ta a!" Phùng Tiếu lười nhác liếc Thẩm Giác một cái.

"Bệ hạ thật có nhã hứng." Thẩm Giác nhàn nhạt nói.

"Đây là muốn cảm tạ đại tướng quân, không có đại tướng quân vất vả cần cù xử lý triều chính, trẫm cũng không thể trộm được mấy ngày nhàn, ở chỗ này dạo chơi nghe cầm." Phùng Tiếu nói.

Nghe được tiểu hoàng đế nói chuyện như vậy cùng đại tướng quân, Chu Vân không khỏi lo lắng, nàng nâng mắt nhìn lén hai người một cái, lại cùng một đôi mắt lãnh đạm đối diện, nàng vội vàng cúi xuống.

"Vị này chính là tiểu thư nhà Chu Quốc Công?"

"Đúng vậy, đây là biểu tỷ của trẫm, mẫu hậu để trẫm cùng biểu tỷ bồi dưỡng cảm tình nhiều một chút." Phùng Tiếu một bộ viết rõ ràng lên mặt "Ngươi hiểu", "Đại tướng quân nếu là không có việc gì liền lui ra đi, đừng quấy rầy trẫm cùng biểu tỷ ở một chỗ."

Chu Vân lại cúi đầu thấp hơn, đối với sự to gan của hoàng đế sâu sắc lo lắng.

"Kia thần phải quấy rầy bệ hạ rồi." Thẩm Giác cười lạnh ngồi xuống, "Chu tiểu thư, ngươi không ngại bản tướng quân ở lại đây đi?"

Chu Vân dám nói để ý sao?

"Thần nữ không dám." Chu Vân lo sợ bất an ngồi xuống.

"Bản tướng quân chỉ là ở chỗ này tùy tiện ngồi, Chu tiểu thư không cần để ý bản tướng quân."

Ngươi một câu lại một câu đều là bản tướng quân, nhân gia tiểu cô nương có thể không thèm để ý sao? Phùng Tiếu bĩu môi.

"Bệ hạ tựa hồ có chuyện muốn nói?" Ánh mắt Thẩm Giác sắc bén, nhanh chóng bắt được biểu tình nhỏ của Phùng Tiếu.

"Có sao? Trẫm như thế nào không biết?" Phùng Tiếu vô tội nhìn hắn.

Thẩm Giác nhìn chằm chằm nàng vài giây liền quay đầu về phía Chu Vân: "Chu tiểu thư, không biết bản tướng quân có hay không vinh hạnh có thể nghe một chút tiếng đàn của Chu tiểu thư?"

"Là vinh hạnh của tiểu nữ." Chu Vân miễn cưỡng cười nói, ổn định một chút tâm tình tiếp tục đánh đàn.

Thẩm Giác ở đây đã làm Chu Vân trong lòng bất an, cố tình hắn còn nhìn chằm chằm nàng, Chu Vân một lòng càng nhảy càng nhanh, liên tiếp đánh lỗi, tiếng đàn đã có điểm không thành nhịp, Chu Vân vừa vội vừa hoảng, rất nhanh liền khóc.

Phùng Tiếu cầm cây quạt khó chịu gõ gõ mu bàn tay Thẩm Giác, hắn quay đầu nhàn nhạt nhìn nàng, Phùng Tiếu không cao hứng nói:

"Đại tướng quân, phi lễ chớ nhìn chưa từng nghe qua sao? Ngươi nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu tương lai của trẫm là có ý gì?"

"Hoàng hậu tương lai?" Thẩm Giác chậm rãi lặp lại một lần, nhẹ nhàng cười, "Thần như thế nào không biết, bệ hạ từ khi nào đã đính hôn?"

"Tuy rằng không có đính hôn, bất quá chuyện này không phải mọi người đều cam chịu hay sao? Mẫu hậu mấy năm trước đã ám chỉ qua, biểu tỷ tương lai sẽ gả cho trẫm."

"Bệ hạ, đừng nói hai người chưa đính hôn, cho dù đã đính, nàng cũng không nhất định sẽ trở thành Hoàng Hậu của ngươi, có chút lời đừng nên nói quá sớm." Thẩm Giác chậm rãi, nhẹ nhàng nói, ở dưới sự che dấu của tiếng đàn, lời này chỉ có hắn cùng Phùng Tiếu nghe được.

Phùng Tiếu trừng hắn: "Ngươi muốn cùng ta đoạt biểu tỷ? Thẩm Giác, hay là ngươi coi trọng sắc đẹp của biểu tỷ?"

Khuôn mặt Thẩm Giác cứng đờ.

Phùng Tiếu ghé sát vào hắn, hạ giọng: "Hay là nói, đại tướng quân có đam mê Tào Tháo, thích đoạt thê tử người khác?"

Thẩm Giác hít sâu hai cái mới ngăn chặn được lửa giận bùng lên, hắn đứng dậy, đối với Phùng Tiếu cười lạnh, rồi lập tức xoay người rời đi, bậc thềm bằng gỗ dưới chân hắn đều đã hóa thành bột mịn, thoạt nhìn thập phần đáng sợ, có thể thấy được lửa giận to lớn.

Bọn thái giám cung nữ toàn bộ run rẩy ngã xuống trên mặt đất, hoảng sợ nhìn những thứ đã vỡ trên sàn.

"Phanh" một tiếng, dây cầm trong tay Chu Vân đứt thành hai đoạn, máu tươi từng giọt rơi xuống.

Chu Vân lại phảng phất giống như không cảm giác được, nàng chỉ hoảng sợ nhìn Phùng Tiếu, cả người phát run.

Mọi người không cần biết đại tướng quân cùng tiểu hoàng đế vừa nói gì, chỉ cần nhìn đến đại tướng quân giận thành như vậy, bọn họ liền biết.

Tiểu hoàng đế, xong đời.

Đăng liền 3 chương nhé, mn muốn theo lịch hai ngày/chương hay thích gộp gộp nhiều rồi đăng một thể?

Vì bị mất chương mà không thể thêm chương vào giữa nên mình đăng kèm chương 35 ở đây luôn nhé

-------------------
Chương 35

Chu Vân chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng đáng sợ như thế, nơi người nọ đi đến đâu, sàn nhà cứng rắn dưới chân đều hóa thành bột mịn.

Cho dù nàng không hiểu võ công, nhưng trong đầu vẫn hiện lên hai chữ: Sát khí!

Thời điểm Chu Quốc Công ở nhà với con cháu, ông thường xuyên nhắc tới chỗ đáng sợ của Thẩm Giác, Chu Vân ngẫu nhiên cũng sẽ nghe được, cho nên đối với nam nhân trẻ tuổi mà tuấn mỹ này, nàng càng thêm sợ hãi trong lòng, mà nỗi sợ hãi này, hiện giờ đã đạt tới đỉnh điểm.

Chu Vân vội vàng trở lại Từ Ninh Cung, không bao lâu liền rời khỏi hoàng cung, vốn đã nói sẽ ở trong cung một thời gian, lúc này lại bất chấp vội vàng trở về.

Phùng Tiếu lại lần nữa bị Thái Hậu gọi tới.

“Ngươi đã nói cái gì với Thẩm Giác? Sao lại khiến hắn tức giận như vậy?” Thái Hậu mặt đầy kinh hoảng, cả người phát run, “Chẳng lẽ hắn biết ngươi là nữ nhi rồi? Hắn biết chúng ta lừa gạt hắn?”

“Mẫu hậu, người suy nghĩ nhiều, không phải việc này.” Phùng Tiếu nói.

“Vậy các ngươi rốt cuộc nói cái gì? Ngươi phải nói hết với mẫu hậu, một chữ cũng không được giấu.”

“Có chút tranh chấp nho nhỏ mà thôi.” Phùng Tiếu dựng thẳng ngón út, lại dùng ngón cái miêu tả khoảng cách nhỏ bé.

Thái Hậu thiếu chút nữa tức điên; “Ta bảo ngươi để tâm cẩn thận, ngàn lần vạn lần không được đắc tội hắn, ngươi cư nhiên lại cùng hắn tranh chấp? Ngươi là không muốn sống nữa? Ngươi muốn liên lụy chúng ta cùng ngươi mất mạng sao?”

“Không có biện pháp, chuyện này không tranh không được.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Thái Hậu lại bắt đầu bổ não, “Chẳng lẽ hắn muốn ngươi thoái vị cho hắn?”

Phùng Tiếu lắc đầu: “Chúng ta tranh chấp chính là hoàng hậu chi vị.”

“Hoàng Hậu chi vị?” Thái Hậu vẻ mặt mờ mịt, hoàng hậu chi vị có cái gì mà tranh?

Đối với ngôi vị Hoàng Hậu, mấy năm trước bà liền bắt đầu nói bóng nói gió, uyển chuyển báo cho Thẩm Giác người mình chọn là chất nữ nhà mẹ đẻ, muốn thử xem hắn có phản đối hay không. Nhưng Thẩm Giác chưa hề có ý tứ phản đối, bà cho rằng chuyện này đã nắm chắc trong tay, hiện tại tiểu hoàng đế lại nói Thẩm Giác đối với ngôi vị hoàng hậu có dị nghị?

“Hôm nay ta nói với hắn, biểu tỷ là hoàng hậu tương lai của ta, hắn không đồng ý, ta liền cùng hắn tranh chấp hai câu, nói biểu tỷ là người mẫu hậu giúp ta chọn, hắn không đồng ý cũng vô dụng, sau đó hắn liền tức giận.” Phùng Tiếu thở dài, “Mẫu hậu, người nói Thẩm Giác có đáng giận không?”

Thái Hậu nhìn chằm chằm Phùng Tiếu, tựa hồ là muốn nhìn xem lời này của nàng là thật hay giả, Phùng Tiếu nơi nào sẽ để bà nhìn ra sơ hở? Toàn bộ quá trình đều tỏ vẻ thuần lương, trên mặt tràn ngập hai chữ thành thật.

Thật lâu sau, Thái Hậu thở dài: “Cũng do ai gia đem ngươi dạy tới mức quá thành thật, nếu Thẩm Giác không muốn biểu tỷ ngươi làm hoàng hậu, ngươi cứ theo ý hắn là được, chúng ta thực lực không bằng, hà tất phải vì việc này mà cứng đối cứng với hắn? Chỉ cần giữ được ngôi vị hoàng đế của Phùng gia, mọi chuyện khác đều có thể thoái nhượng, cho dù là tôn nghiêm của chúng ta bị Thẩm Giác tùy ý giẫm đạp, chúng ta cũng phải nhịn xuống.”

Vì thế Phùng Tiếu bị Thái Hậu cưỡng chế ra lệnh, muốn nàng lập tức đi tìm Thẩm Giác xin lỗi.

————

Làm võ tướng thế gia, bên trong Thẩm gia có một võ trường vô cùng lớn, có thể chứa được hơn một ngàn người ở chỗ này tỷ thí. Lúc này, bên trong Diễn Võ Trường lại nằm không ít người.

“Các ngươi cùng nhau lên đi.” Thẩm Giác lại đem vài người đánh ngã, sau đó liền chỉ vào một đội ngũ khác, trên mặt tràn đầy sắc lạnh.

Thẩm Liễn lo lắng nhìn đệ đệ, trong đầu phiêu đãng nỗi nghi vấn to đùng: Rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy? Làm Thẩm Giác tức giận đến mức này?

Thẩm Giác về đến nhà liền tới thẳng Diễn Võ Trường, một hơi đánh ngã nhiều người như vậy, hiện tại tức giận còn chưa tiêu, có thể thấy được hắn nổi giận bao nhiêu.

Thẩm Liễn đều hoài nghi, người chọc hắn tức giận có phải đã bị hắn xé nát hay không?

Thẩm Hạo ngày thường không sợ trời không sợ đất cũng tránh ở trong lòng ngực Thẩm Liễn, nhỏ giọng hỏi: “Cha, thúc thúc làm sao vậy?”

“Thúc thúc con tức giận.”

“Thúc thúc tức giận thật đáng sợ.”

Thẩm Liễn cười cười: “Cho nên con phải ngoan một chút, nếu là chọc thúc thúc con nổi giận, cha cũng không cứu được con.”

Thẩm Hạo gật đầu thật mạnh, một lần nữa đem đầu chôn vào trong ngực phụ thân.

Quản gia chạy chậm tiến vào: “Tướng quân, bên ngoài có một tiểu công tử họ Phùng cầu kiến.”

“Không gặp.” Thẩm Giác lạnh lùng nói, một chân đem một tướng sĩ đá văng.

“Nhưng mà, vị tiểu công tử kia cầm ngọc bội tùy thân của ngài.” Quản gia chần chờ nói, đó chính là ngọc bội tướng quân đeo bên người từ nhỏ, bằng không ông cũng sẽ không tự mình tiến vào bẩm báo.

Động tác của Thẩm Giác dừng lại một chút: “Người đâu?”

“Lão nô lập tức mời người vào.” Lão quản gia tung ta tung tăng chạy ra bên ngoài, 60 tuổi mà chạy ra bước chân như mới 30.

Từ lúc nghe tới bốn chữ ngọc bội tùy thân, Thẩm Liễn liền dựng lỗ tai nghe ngóng.

Thẩm Giác có một khối ngọc bội chưa từng rời khỏi người, nhưng từ mấy ngày trước, khối ngọc bội này lại không thấy đâu, đối với việc ngọc bội ở chỗ nào, trong tay ai? Thẩm Giác vẫn luôn ngậm miệng không nói, Thẩm Liễn đối chuyện này luôn rất tò mò.

Sau đó hắn liền nhìn đến lão quản gia dẫn tiểu hoàng đế tiến vào.

Thẩm Liễn: “……”

Ngọc bội? Tiểu hoàng đế? Có phải có chỗ nào không thích hợp hay không?

Nhìn thấy Phùng Tiếu xuất hiện, Thẩm Hạo phản ứng lớn nhất, hắn giương nanh múa vuốt nhào về phía Phùng Tiếu.

Mấy ngày trước bị Phùng Tiếu hung hăng chỉnh một trận, Thẩm Hạo vẫn luôn muốn trả thù lại, chỉ tiếc thúc thúc không cho nó rời phủ, bị giam trong phủ đọc sách luyện võ, mỗi ngày đều mệt như chó, cũng không tinh lực nghĩ tới việc trả thù.

Hiện giờ kẻ thù lại ở ngay trước mặt, lý trí của nó lập tức rời nhà trốn đi, chỉ nghĩ tới báo thù.

Thẩm Hạo vốn là lớn lên to cao, thời gian này mỗi ngày luyện võ, người càng giống như nghé con, Thẩm Liễn nhất thời không giữ chặt nó, nhìn nó cách tiểu hoàng đế càng lúc càng gần, Thẩm Liễn nhịn không được hô to: “Thẩm Hạo, đứng lại.”

Thẩm Hạo thở phì phì tính toán dùng đầu húc Phùng Tiếu, nó muốn một đầu đem tiểu hoàng đế húc bay!

Nhìn Thẩm Hạo giống như đạn pháo đâm về phía mình, Phùng Tiếu vội vàng vặn eo, vọt đến phía sau Thẩm Hạo, nâng một chân đá vào mông Thẩm Hạo, Thẩm Hạo liền lấy tư thế chó ăn phân ngã xuống đất.

Thẩm Hạo tức điên, từ trên mặt đất bò dậy, xoay người tiếp tục xông tới chỗ Phùng Tiếu.

Phùng Tiếu liên tục lùi lại vài bước, phần lưng liền đụng vào một thân thể nóng rực, nàng vừa muốn quay đầu, cổ đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy.

Người nọ một tay đè bả vai nàng, một tay nắm lấy cổ nàng, ở bên tai Phùng Tiếu nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, ngươi là đi tìm cái chết sao?”

Cổ tay lại dùng chút lực, Phùng Tiếu bị hắn bắt ngẩng cổ, hô hấp có chút khó khăn.

Sau khi Thẩm Giác nắm lấy cổ tiểu hoàng đế, sắc mặt Thẩm Liễn liền đại biến, hắn ra ý bảo tất cả mọi người đi ra ngoài, bản thân cũng kéo Thẩm Hạo rời đi, Diễn Võ Trường to lớn trong lúc nhất thời chỉ còn lại hai người.

Thẩm Liễn ra lệnh tất cả mọi người không được đem sự tình ngày hôm nay nói ra ngoài, còn bản thân dẫn người trấn thủ cửa ra vào của Diễn Võ Trường, nội tâm một trận lại một trận thấp thỏm, lo lắng Thẩm Giác đương trường hành thích vua.

Bên trong Diễn Võ Trường trống rỗng, Phùng Tiếu duỗi tay gỡ tay Thẩm Giác ra, năm ngón tay Thẩm Giác có vết chai rất dày, tay nàng lại trắng nõn mềm mịn như ngọc, dùng hết toàn lực cũng không có thể gỡ ra một chút.

“Buông ra.” Nàng tức giận vỗ hắn tay.

Thẩm Giác thu hồi sức lực, nhưng tay vẫn đặt ở trên cổ nàng, một tay kia vẫn đặt trên vai, duy trì tư thế chế trụ Phùng Tiếu.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ mảnh khảnh của nàng, đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác quái dị nổi lên trong lòng: “Bệ hạ tựa hồ phát dục có chút chậm.”

“Ta mỗi ngày đều lo lắng ngươi chừng nào thì muốn giết ta mưu quyền soán vị, ăn không ngon ngủ không yên, phát dục chậm thì có cái gì kỳ quái?”

Thẩm Giác hừ cười: “Bệ hạ luôn là quá mức thẳng thắn.”

“Mệnh của ta bị ngươi nắm chặt trong tay, thẳng thắn hay không thì có liên quan gì?” Thanh âm Phùng Tiếu có điểm chua xót.

Lông mày Thẩm Giác hơi hơi nhăn lại, nhưng rất nhanh lại giãn ra: “Bệ hạ yên tâm, chỉ cần bệ hạ ngoan ngoãn nghe lời, thì bệ hạ vĩnh viễn không cần lo lắng tới tính mệnh của mình.”

“Cho nên ngươi có thể buông ta ra sao?” Phùng Tiếu lạnh lùng hỏi.

Thẩm Giác vuốt ve cổ nàng hai cái, cuối cùng mới chậm rãi buông nàng ra, đôi mắt đầy lực áp bách nhìn chằm chằm Phùng Tiếu.

Phùng Tiếu rời khỏi phạm vi khống chế của hắn, đứng cách hắn vài bước, biểu tình thoạt nhìn không quá vui vẻ.

Thẩm Giác vốn đang tức giận tận trời, hiện tại một bụng lửa tựa hồ đều không thấy, hắn đánh giá tiểu hoàng đế: “Bệ hạ, quang lâm hàn xá, là có chuyện gì sao?”

“Mẫu hậu bảo ta tới nhận lỗi với đại tướng quân.”

Thẩm Giác nhướng mày, thong thả ung dung hỏi: “Nga, vậy bệ hạ tính toán nhận lỗi như thế nào?”

Phùng Tiếu lắc đầu, đúng lý hợp tình nói: “Ta chỉ là nhân cơ hội ra ngoài chơi, ta lại không có làm sai, sao lại phải nhận lỗi với ngươi?”

Thẩm Giác khống chế tâm tình muốn véo tiểu hoàng đế đang ngo ngoe rục rịch trong lòng, cười lạnh nói: “Bệ hạ, thần còn đang tức giận đâu!”

Phùng Tiếu xoa bụng: “Ta thật đói, chỗ này của ngươi có ăn sao?”

Thẩm Giác: “…… Bệ hạ, người biết thần hiện tại muốn làm cái gì nhất không?”

“Bóp chết ta?”

Thẩm Giác: “…… Bệ hạ còn rất tự hiểu lấy mình.”

“Nếu muốn bóp chết ta, kia cũng để ta làm một con ma no đi, đại tướng quân anh minh thần võ, ta thật sự đói chịu không được.”

Thẩm Giác do dự giữa việc bóp chết tiểu hoàng đế cùng dẫn nàng đi ăn cơm hồi lâu, cuối cùng vẫn là lựa chọn dẫn nàng rời khỏi Diễn Võ Trường.

Bên ngoài Diễn Võ Trường, Thẩm Liễn đã bày sẵn trận địa đón địch, nhìn thấy tiểu hoàng đế lông tóc vô thương ra tới, vị đệ đệ lửa giận ngập trời của hắn tựa hồ cũng không còn tức giận, trong lòng Thẩm Liễn tràn đầy kinh ngạc.

“Chuẩn bị cơm.” Thẩm Giác phân phó nói.

Thẩm Liễn: “……” Vừa nãy không phải một bộ muốn lập tức bóp chết tiểu hoàng đế sao? Vì sao lại muốn đãi tiểu hoàng đế ăn cơm? Đệ đệ, ngươi từ khi nào trở nên dễ dỗ như vậy?

————

Phùng Tiếu trước ánh mắt tức giận của Thẩm Hạo cùng ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Liễn, ở Thẩm gia yên tâm thoải mái cọ bữa cơm, ăn uống no đủ lại ra ngoài đi dạo, sau đó liền bị Thẩm Giác áp giải hồi cung, chuyện lúc trước dường như đã qua đi.

Chẳng qua sang ngày hôm sau, thái độ của phụ thân Chu Vân - cữu cữu Phùng Tiếu - Chu Quốc Công liền có chút cổ quái, vài lần nhìn Phùng Tiếu như muốn nói lại thôi, nhưng Phùng Tiếu hỏi ông có việc gì muốn nói hay không, ông lại lắc đầu.

Không quá mấy ngày, Phùng Tiếu liền nghe nói, Chu Vân đính hôn, hôn kỳ định vào tháng sau.

Nàng là ở Thượng Thư Phòng nghe được việc này.

Vốn là một ngày phê duyệt tấu sớ như bình thường, Tạ thái phó cùng Vương thừa tướng vừa nhìn thấy Chu Quốc Công xuất hiện liền cùng nhau chúc mừng: “Chúc mừng Chu Quốc Công chọn được rể hiền.”

Chu Quốc Công trong lòng phát khổ, lại không nghĩ ở trước mặt kẻ địch bày ra vẻ mềm yếu, đành cười cảm tạ.

Tạ thái phó cùng Vương thừa tướng đều biết việc Chu Quốc Công muốn đem nữ nhi gả cho hoàng đế, cho nên Chu Vân đột nhiên đính hôn, hơn nữa hôn kỳ còn gấp như thế, hai người đều biết có uẩn khúc, chúc mừng là giả, trên thực tế là muốn thám thính nguyên do.

Ba người đối đầu nhiều năm, vô cùng hiểu biết lẫn nhau, Chu Quốc Công cũng biết ý đồ của hai người, vì thế ba người liền ngươi tới ta đi đánh Thái Cực.

Phùng Tiếu ở bên cạnh nghe tới bút lông cũng làm rớt, nàng nhìn về phía Thẩm Giác: “Biểu tỷ đột nhiên đính hôn, có phải ngươi giở trò quỷ hay không?”

“Bệ hạ sao lại nói vậy?” Thẩm Giác bình tĩnh phê duyệt tấu sớ.

“Quả nhiên là ngươi giở trò quỷ!” Phùng Tiếu đem bút lông hướng Thẩm Giác ném qua, bị hắn phất tay hất đi.

Phùng Tiếu thở phì phì nhào qua phía hắn, một chân đạp lên ghế hắn đang ngồi, nắm lấy cổ áo Thẩm Giác: “Ngươi bồi thường hoàng hậu cho ta.”

“Nga…… Bồi thường hoàng hậu cho bệ hạ.” Thẩm Giác gằn từng chữ một, biểu tình cười như không cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com