7. Bị hãm hại
Sau khi trao giải, tất cả các nghệ sĩ đều được mời đến một bữa tiệc ở toà nhà lớn nhất Seoul.
Trong đại sảnh, người người nâng li nói cười, tụ tập lại thành những chiếc bàn nhỏ, chỉ riêng Jin Ah mãi vẫn không tìm được chỗ ngồi.
Cô mới ra mắt cách đây một tuần, ngoại trừ Seo của XIs Girl có chút quen biết thì những gương mặt còn lại đều xa lạ. Tuy vậy vẫn có người đến làm quen, Jin Ah phải uống rượu vang, mặc dù không nặng lắm nhưng cô không quen nên hơi váng đầu.
"Jina-ssi, xin chào, bây giờ là người một nhà rồi." Một cô gái xinh đẹp bước tới.
Nhận ra đó là f(x) Victoria, Jin Ah nhanh chóng nở nụ cười, "Xin chào sunbae, sau này nhờ chị chiếu cố."
Hôm nay Victoria mặc một chiếc váy dài màu đen, mái tóc xoăn nhẹ vén ra sau tai, để lộ khuyên tai hình giọt nước màu xanh lam, trông vừa quý phái vừa xinh đẹp, hấp dẫn không ít ánh nhìn. Cô vừa đứng lên từ một bàn tiệc, không nỡ nhìn Jin Ah một mình nên tiến tới bắt chuyện.
Có Victoria, mặc dù vẫn còn hơi ngượng ngùng, hai người đứng nói chuyện một hồi, cho đến khi có người gọi Victoria mới thôi.
Jin Ah đứng một lát, đột nhiên cảm thấy bụng nóng lên, cô vội đi vào WC.
Ở trong nhà vệ sinh xốc nước lạnh vào vẫn không thấy tỉnh táo, ngược lại hơi nóng đã lan khắp trong người, Jin Ah run run cầm nắm đấm cửa, thầm nghĩ cần phải rời khỏi đây.
Cửa vừa mở ra, không ngờ lại gặp Baekhyun.
Baekhyun nhanh chóng nhận ra điều bất thường, anh đỡ lấy vai cô, "Em sao vậy?"
Jin Ah lắc đầu, cổ họng cô càng lúc càng khô rát, chỉ có thể thì thào trong cổ họng, "Trong túi xách...điện thoại..."
Baekhyun lục lọi trong túi xách rồi lấy ra một cái Blackberrry, "Gọi cho ai?"
"Myung Soo..." Có lẽ Myung Soo đang ở ngoài bãi đỗ xe, chỉ cần gọi anh ấy thì không lo gì nữa. Jin Ah rất tin tưởng quản lí mà Chủ tịch Lee đã chỉ đích danh cho cô.
Baekhyun làm theo lời cô nhưng gọi mãi không có ai nhấc máy, anh dìu Jin Ah ngồi xuống băng ghế ở ngoài, sờ sờ mặt cô, "Em làm sao thế này? Nói cho anh biết không thì chúng ta đi bệnh viện."
"Em không biết..." Jin Ah lắc đầu, đầu óc cô càng lúc càng mụ mị, không còn sức đâu tránh khỏi cử chỉ thân mật của anh.
Baekhyun nhìn đôi mắt trong veo đã hơi mơ màng của cô, khuôn mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị, "Lúc nãy đã ăn uống cái gì?"
"Em không ăn uống gì cả..." Jin Ah thành thật trả lời, đột nhiên trong đầu cô xẹt qua hình ảnh ly nước trái cây trên quầy phục vụ, "Không thể nào... Em mới quay đi có một lát... Ly nước đó..."
Ly nước đó đã bị bỏ thuốc.
Tâm trí Jin Ah bắt đầu quay cuồng. Là ai bỏ? Bỏ lúc nào? Vì sao cô không nhìn thấy gì cả?!
Khuôn mặt Baek tối sầm, "Victoria?"
Anh gọi tên đàn chị mà không dùng kính ngữ làm Jin Ah giật mình, "Không đúng! Không thể là chị ấy!"
"Sao lại không thể. Jin à, ở đây ngoài anh ra em không tin được ai đâu." Baekhyun nói ra sự thật mất lòng.
"Anh nói dối... Chị ấy rất tốt..." Victoria là người đầu tiên tiến tới trò chuyện thân thiết với cô, Jin Ah đánh chết cũng không tin. Tác dụng của thuốc cùng với kích động làm chân tay cô run rẩy, nhưng vẫn cố đẩy Baekhyun ra, "Anh tránh ra, em muốn về nhà."
Vừa dứt lời, Jin Ah ngất xỉu.
Baek đau lòng ôm lấy thân hình mềm nhũn của cô, xuyên qua hành lang tối mờ đi ra bãi đỗ, đặt cô vào ghế sau, chiếc xe lao vút đi trong màn đêm, để lại bữa tiệc còn ồn ào huyên náo.
Khi Jin Ah tỉnh dậy, trong miệng đã là một vị mặn. Chiếc xe mở mui trần đỗ ở ven biển, đem theo gió biển lành lạnh, cô bất giác rụt cổ lại.
"Lạnh?"
Giọng nói của Baekhyun vang lên trên đỉnh đầu, anh lấy chiếc chăn mỏng ở ghế sau đắp lên người cô, tay càng ôm chặt cô hơn.
"Bớt khó chịu hơn chưa?"
Jin Ah ừ một tiếng bằng giọng mũi. Đúng là hơi nóng trong người đã giảm nhiều do gió biển, hơi lạnh cũng làm cô tỉnh táo hơn. Nhớ lại chuyện vừa rồi cô càng thấy rầu rĩ, "Làm sao đây? Chẳng lẽ là chị Victoria làm thật?"
"Cho dù thật hay không, sau này em cũng phải cẩn thận." Baekhyun vỗ đầu cô, "Làm người nổi tiếng không dễ gì đâu."
Bởi vì chính anh cũng đã trải qua những chuyện như vậy. Từng thời khắc đề phòng, đeo cho mình một chiếc mặt nạ nửa thật nửa giả. Mới ban đầu anh còn phải sống trong hoảng hốt, mấy năm rồi mới dần thích ứng được.
Dù sao Jin Ah cũng là người mạnh mẽ, chỉ sốc một lúc rồi bình tĩnh trở lại. Cô trầm giọng kết luận, "Vậy thì sau này chắc phải đề phòng nhiều hơn."
Baekhyun gật đầu, "Đừng tin ai hết, tin anh là được rồi." Cái cô nàng Seong Jin Ah này, ngốc như vậy, tin người quá rồi bị lừa đi mất thì anh hai bàn tay trắng à?!
Nếu Jin Ah mà biết Baek đang nghĩ gì, Baek khẳng định sẽ bị đập tơi bời ( ̄▽ ̄).
Im lặng một lúc, Jin Ah mới phát hiện ra mình đang nằm trong lòng Baek, liền lặng lẽ nhích người ra một chút. Baek nhíu mày, tay phải vòng qua, lại kéo cô về lòng mình. Jin Ah bất mãn liếc anh, "Đề nghị giữ ý tứ."
"Ý tứ gì ở đây nữa?" Baekhyun bật cười, trong mắt hiện lên ý trêu tức, "Giờ cho dù anh làm gì em cũng chẳng ai biết."
"Anh dám?" Jin Ah khinh bỉ liếc anh, nếu cần, cô có thể xử anh bằng taekwondo ngay tại đây.
"No no! Anh chỉ đùa thôi mà khaep song ~~~. Á há há đừng cù nữa!"
"Buồn chết anh! Cái tính trêu gái vẫn không chịu thay đổi!"
"Hic. Đừng cù nữa, chảy hết mascara của anh rồi nè, em bảo anh làm sao gặp người khác đây?"
Jin Ah: "..."
...
Lần đầu tiên lĩnh hội người nổi tiếng là như thế nào, Jin Ah vẫn không thể chấp nhận nổi sự thật. Sau khi quay về kí túc xá, cô gọi điện cho Myung Soo.
"Em đã ở đâu vậy? Anh tìm mãi không thấy." Giọng của Myung Soo lộ rõ vẻ lo lắng.
"Em thấy hơi khó chịu nên về trước, xin lỗi."
"Không sao là tốt rồi." Myung Soo thở ra.
"Myung à..."
"Sao?"
"Cho em nghỉ ngày mai được không?"
"Em mệt mỏi sao? Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt đi. Ngày kia nhớ đến điểm hẹn quay We Got Married đấy."
"Vâng."
Jin Ah cúp máy, thở hắt.
Cô cần một ngày để bình tĩnh lại, đành phải thiệt thòi Myung Soo sắp xếp lại lịch trình.
Con đường đến siêu sao còn xa lắm, và khoảng cách để nắm tay Baek, cũng còn xa lắm.
P/s: Mình vừa thi xong, xin lỗi vì đăng chậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com