Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 5: Chung Cực

Chiến sự bên sông Mặc trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, yêu ma đông đúc tràn ra hết lớp này đến lớp khác khiến Minh Dạ có đôi khi hoài nghi, liệu hôm đó cuộc đối thoại trên Tế Đài Bạch Cốt phải chăng chỉ là một giấc mơ kì lạ của Thần.

Sau một lần đẩy lui ma binh, vị Chiến Thần nhẹ nhàng vung trường thương, quét sạch ma khí ra khỏi sông Mặc. Y trầm ngâm bước đến bên bờ, soi bóng bản thân qua mặt nước dập dềnh. Bóng dáng y bị dòng nước cuồn cuộn chảy làm mờ nhạt không rõ, dường như đang hiện lại khuôn mặt của Ma Thần giống y đến chín phần ấy.

Có tiếng động lạo xạo sau lưng, Minh Dạ cảnh giác quay đầu, chỉ thấy một cô nương đang lúng túng bị y bắt gặp. Phối sức trên tóc và y phục của nàng đều làm từ ngọc trai. Nàng nhìn thấy y phát hiện ra mình thì ngượng nghịu nói.

"Xin...xin chào, Minh Dạ Chiến Thần."

Minh Dạ gật nhẹ đầu đáp lại nàng.

Người kia thấy y không tránh đi thì có vẻ mừng rỡ, bạo dạn hơn một chút. Nàng ta tiến lại gần cách y một khoảng, nghiêng nghiêng đầu.

"Chiến Thần, ta là Tang Tửu, là công chúa tộc Trai. Tộc bọn ta sinh sống dưới sông Mặc. Ngài chiến đấu bảo vệ tam giới khỏi yêu ma, ta thay mặt tộc nhân cảm tạ ngài."

Minh Dạ gật đầu, rồi lại lắc đầu. Y muốn nói mình bảo vệ thế gian khỏi yêu ma chi khí hỗn độn, không phải bảo vệ thế gian khỏi yêu ma. Nhưng y hiểu mình có nói cũng không được ích lợi gì. Những người khác luôn coi ma khí hỗn độn và yêu ma là một.

Tất cả những gì xuất phát từ Vực Hoang, bọn họ đều quy vào một chữ tà.

Công chúa Tang Tửu không hiểu cái lắc đầu của y. Nàng ta rụt rè hơn một chút, cuối cùng vẫn nói thêm.

"Yêu tộc bọn ta trời sinh vốn không có tiên tuỷ, không thể trợ giúp Chiến Thần. Khó khăn lắm cả tộc mới sinh được ra ta có tiên tuỷ trong người. Nhất định ta sẽ chăm chỉ tu luyện, sau này có thể góp sức với ngài bảo vệ tam giới."

Minh Dạ chăm chú nhìn nàng ta. Cuối cùng y chỉ nói.

"Cảm tạ công chúa có lòng. Chúc công chúa và tộc nhân có thể giữ vững thiện tâm, càng ngày càng tốt."

Minh Dạ chỉ nói đến đó, rồi phất vạt áo bay đi. Y đến Trụ Trời sừng sững giữa khoảng không mênh mông rộng lớn. Ở nơi này, tất thảy vạn vật thế gian đều trở nên bé nhỏ. Con sông Mặc cuồn cuộn chảy xuôi, uốn lượn phía dưới. Y ngẩn người nhìn thế gian trải dài trước mắt.

Một bóng người lặng lẽ đứng bên cạnh y.

"Suy tư vậy cơ à?"

Minh Dạ quay đầu. Chung Cực không đeo mặt nạ, lạnh nhạt đứng đó. Y nhìn xuống thế gian vạn dặm, hắn ngẩng đầu nhìn Thiên Đạo xa xăm. Hai người im lặng một lúc, rồi Minh Dạ chủ động lên tiếng.

"Ta sinh ra tại Đông Hải, ban đầu chỉ là một con rắn đen nhỏ. Từ khi có ý thức đã không biết cha mẹ mình là ai. Linh khí ở Đông Hải vừa yếu ớt vừa hỗn loạn, ta may mắn được mở linh trí, nỗ lực tu luyện. Cuối cùng hôm nay cũng có thể ở đây ngắm nhìn non sông."

Chung Cực cười nhạt.

"Đúng vậy, một con rắn đen nhỏ cuối cùng đã trở thành Thần. Mà có những kẻ không được như vậy."

Minh Dạ lắc đầu.

"Ai cũng có cơ hội được như vậy. Kể cả tộc trai dưới sông Mặc khí đục cuồn cuộn, sẽ luôn có cơ hội cho bọn họ trở nên mạnh hơn."

Chung Cực phản bác một cách hời hợt.

"Ngươi không nghe Trai công chúa kia nói à. Cả tộc trai chỉ có mình nàng ta có tiên tuỷ. Dưới đáy sông Mặc, nếu có thì cũng chỉ có mình nàng ta có cơ hội mà thôi."

Câu này nói ra hầu như không ai có thể bảo sai. Tam giới tứ châu xưa nay chung quy vốn vậy. Có tiên tuỷ thích hợp tu linh khí, tu vi gia tăng nhanh chóng, được Thiên Đạo hỗ trợ. Mà kẻ không có tiên tuỷ, không có căn cốt thượng thừa đã định là sẽ mãi chỉ có thể ngóng trông thần tiên cao xa vạn trượng.

Vị Chiến thần vang danh tam giới nhìn xuống hồng trần. Giọng y nhẹ nhàng mà nặng trĩu sức mạnh có thể xoay chuyển càn khôn.

"Nhưng con rắn nhỏ dưới đáy Đông Hải năm ấy cũng đâu có tiên tuỷ."

Chung Cực sửng sốt nhìn y. Bóng người thanh thoát như ngọc thẳng lưng ngồi lặng lẽ bên Trụ Trời cao lớn. Y đã từng là yêu giao nhỏ bé dưới đáy biển, kiên trì mà dùng yêu khí ít ỏi hỗn loạn luyện hoá thành tiên tuỷ mỏng manh. Vượt qua vô số tháng năm chật vật, mang tấm lòng sáng trong vũ hoá thành giao long, theo chân Thiên Hạo vùng vẫy trên bầu trời. Sau này Thiên Hạo thần diệt, Thiên Đạo Tử Lôi giáng xuống 81 đạo thiên kiếp có thể khiến chân tiên hồn phi phách tán, y lại coi lôi hoả như ráng chiều mà tôi luyện, nhẹ nhàng dùng nó đúc lại trường kích. Thần lực vàng kim được sự nhẫn nại và chăm chỉ trui rèn, mạnh mẽ tràn ngập quanh tấm thân mảnh khảnh, độ hoá y thành Thần.

Từng bước từng bước, thực sự không phải do số phận, đều là do y không ngừng tiến tới không chùn bước, mới có Chiến thần trẻ tuổi của ngày hôm nay.

Chung Cực nhìn y chăm chú. Hắn như vừa hiểu ra gì đó, lại như vừa thấy điều đó thật nực cười. Đôi mắt nhạt màu của hắn in xuống một vệt màu sắc khó dò.

"Ngươi không tin vào số mệnh."

Minh Dạ nhìn hắn, không đáp lại.

"Tiểu giao long." Chung Cực thở ra một tiếng thật dài, nghe như lời than vãn êm ái mà bao dung. Hắn chậm rãi nói chuyện, tựa hồ đang kiên nhẫn giảng giải cho một đứa trẻ nghe hiểu sự đời.

"Ngươi thấy bản thân và Trai công chúa không có gì khác biệt, cũng thấy bản thân và những kẻ khác trong tộc trai không có gì khác biệt, hay rộng hơn, thấy bản thân và khắp sinh linh thế gian không có gì khác biệt."

"Nhưng thế gian nào có chuyện như vậy."

Chung Cực cúi đầu, vuốt một lọn tóc rủ của người thiếu niên.

"Kẻ sinh ra ngoài Ma Vực mới có quyền kiên trì nỗ lực. Mà yêu ma sinh ra tại Man hoang chi địa vĩnh viễn không thấy nổi ánh sáng. Một người phải có tiến bộ, có thay đổi mới có hy vọng gắng gượng đến cùng. Mà những người sinh ra trong bùn lầy, không bao giờ được chấp nhận thì sao lại mơ ước đến những thứ xa vời?"

Khoảng cách giữa người với người ngay từ khi bắt đầu đã là khoảng cách vô cùng vô tận.

Trong mắt Chung Cực chỉ có Thiên Đạo bất công, dưới chân hắn là tội nghiệt đầy rẫy. Mà trong mắt Minh Dạ, vạn dặm nối dài là hồng trần vời vợi, in xuống những dấu chân nỗ lực của muôn người. Bầu trời trên cao là ánh sáng chiếu rọi, mọi sự đều là nhân quả tuần hoàn.

Y nghe Chung Cực cười nói, giọng điệu vừa chế giễu vừa buồn bã.

"Thiên Đạo không công bằng. Minh Dạ, dưới bầu trời này, chỉ có ngươi là công bằng."

Minh Dạ đưa tay ôm lấy khuôn mặt hắn. Y lắc đầu, đuôi mắt như có như không một vệt sắc rất nhạt.

"Chung Cực, dưới bầu trời này, chỉ có ngươi mới là công bằng."

Minh Dạ có thể bao dung tất thảy chúng sinh, không phân biệt nhân ma tiên thần. Nhưng y chỉ có thể giữ lấy sự công bằng đó cho chính mình, mà trước mặt y là người đã sẵn sàng đi xa hơn thế. Trận pháp Đồng Bi Đạo trên Tế Đài Bạch Cốt là công bằng của hắn cho chúng sinh.

"Ta biết ngươi rồi sẽ chấm dứt tất cả bùn lầy trên thế gian này."

Cũng giống như khi hắn nhẹ nhàng ve vuốt lọn tóc của mình, Minh Dạ đưa tay vén một lọn tóc xoăn mềm của hắn ra sau vai.

"Những thứ sản sinh ra tiêu cực rốt cuộc rồi sẽ đến chung cực. Mà từ chung cực, hoa quỳnh rồi sẽ nở ra."

"Từ trái tim ngươi, hoa quỳnh rồi sẽ nở ra."

Chung Cực nhìn Minh Dạ. Thần ấn của y lấp lánh ôn hoà, đôi mắt y là chuyên chú không tài nào hình dung. Vị Ma Thần ấy đã dành ngàn vạn năm ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời há miệng rộng đen ngòm nơi Ma Vực, mà nay khi hắn ở nơi ráng chiều mênh mông, lại cúi đầu nhìn xuống.

Xuyên qua đôi mắt của vị Chiến Thần, xuyên qua thế gian muôn màu muôn vẻ, trái tim hắn thấy một biển hoa sáng ngời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com