Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Cậu Lại Bỏ Trốn

Edit by Jany
4/7/2025
5:27 PM
_________________________


" Nhưng anh cũng vì như vậy mà miễn cưỡng bản thân. Nếu anh không thích thì đừng làm "
Quang Hùng ngọt ngào hai tay ôm lấy mặt hắn.

" Chẳng phải em đã từng nói, thứ em muốn nhất là tập đoàn Trần thị sao ? Vậy anh sẽ lấy cho em " Đăng Dương cúi xuống nhìn cậu nghiêm túc nói.

Cậu nghe vậy vội vàng lên tiếng " Anh, em lúc đó chỉ là thuận miệng nói ra. Em bây giờ, thực sự những thứ đó đối với em không còn quan trọng nữa "

Ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve gò má mịn của cậu, hắn giọng trầm thấp hỏi " Vậy em muốn gì ? Em nói đi, tất cả anh đều có thể cho em "

Quang Hùng lại lắc lắc đầu, vòng tay ôm cổ hắn " Em không muốn gì cả. Ngoại trừ tình yêu của anh ra, thứ gì em cũng không cần đến "

" Hùng a... " Hắn hạnh phúc vô bờ, siết chặt cậu trong vòng tay. Thì thầm gọi tên cậu.

Bỗng nhiên, Đăng Dương chăm chú quan sát gương mặt của người yêu như phát hiện ra điều gì đó, sau đó khẽ chau mày. Bàn tay to lớn nắm nhẹ cằm cậu, xoay mặt cậu qua.

" Quang Hùng , là cô ả kia làm em ra như vậy ? " Hắn tức giận nhìn gò má còn sưng đỏ của cậu.

Quang Hùng cắn cắn môi, chần chừ lên tiếng " Em không sao, chỉ qua ngày mai là hết sưng thôi "

Con ngươi đen láy co dãn nhất thời, không khó để nhận ra hắn là đang rất tức giận " Quang Hùng , anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta ! "

" Anh không cần phải như vậy. Em... "

" Suỵt "

Ngón tay thon dài chặn lại trước môi cậu không để cậu nói hết lời. Đăng Dương bá đạo mở miệng " Những chuyện này em không cần phải bận tâm đến, tất cả hãy để anh lo. Hùng à tâm tư của em chỉ cần đặt hết vào anh là đủ, những người khác em đừng quan tâm đến "

Gương mặt anh tuấn lại muốn chạm đến môi cậu nhưng một lần nữa lại bị phá hỏng bởi tiếng gõ cửa.

Đăng Dương dừng động tác lại, hắn quả thực lần này nổi giận. Người quản gia này không biết giây phút riêng tư của người khác là gì sao ? Từ nãy đến giờ cứ làm phiền cậu và hắn.

" Chuyện gì ? " Hắn lạnh lùng quát khẽ.

" Thưa cậu chủ, có cậu Nguyễn và cậu Phạm đến thăm, họ còn mang theo rất nhiều người " Phương Dung đứng sau cánh cửa, chần chừ nói.

" Nhiều người ? " Trần Đăng Dương cau mày.

" Ta biết rồi. Bà lui đi, nói với bọn họ ta sẽ xuống ngay "

" Đăng... " Thấy hắn định bước xuống giường, cậu liền ngăn lại.

" Anh đang bị thương, vừa mới tỉnh dậy không nên di chuyển nhiều "

" Vậy em giúp anh xuống lầu đi " Hắn cười cười nói.

Quang Hùng có chút buồn cười liền gật đầu " Được, ra đây để em đỡ anh "

********************************************

Quang Hùng đỡ hắn đi xuống cầu thang. Vừa bước xuống, cậu đã nhìn thấy Phạm Bảo Khang và Nguyễn Thái Sơn ngồi trên ghế sofa, xung quanh căn phòng chỉ toàn là vệ sĩ của bọn hắn.

Nhưng điều làm cậu kinh ngạc hơn hẳn chính là bên cạnh ghế sofa có một đám người bị trói quỳ trên sàn nhà, mặt mũi bị đánh bầm dập. Cậu vẫn còn nhớ bọn chúng chính là đám vệ sĩ ngày hôm qua định giở trò với cậu, kế bên chúng không ai khác ngoài kẻ chủ mưu Lâm Tuệ.

Cậu đỡ hắn ngồi xuống cái ghế sofa đối diện. Rồi ngồi xuống bên cạnh hắn. Trần Đăng Dương không do dự vòng tay ôm lấy eo cậu.

" Hai người nha, tình cảm thắm thiết vừa thôi " Nguyễn Thái Sơn trêu đùa nói.

Trần Đăng Dương chỉ trừng mắt nhìn người đối diện " Thôi đùa dỡn đi, mình còn chưa tính sổ với cậu "

Nguyễn Thái Sơn nghe vậy liền làm mặt trù ụ như ủy khúc. Bảo Khang ngồi bên cạnh lắc đầu rồi mới lên tiếng " Lão đại, đây là bọn người cậu ra lệnh giữ lại cho mạng sống "

" Vậy còn Đào Trí và đám vệ sĩ kia cậu xử lý thế nào rồi ? " Hắn thấp giọng hỏi.

" Theo ý lão đại cậu, mình đã cho ép bọn chúng thành nước rồi " Bảo Khang cười lạt nói.

" Tốt "

" Lôi cô ta ra đây " Trần Đăng Dương thấp giọng ra lệnh.

Ngay lập tức, một người vệ sĩ lôi Lâm Tuệ đang bị trói lại đến trước mặt hắn. Cô ta vẫn chưa bị làm gì nên thân thể còn nguyên vẹn, Thái Sơn và Bảo Khang cũng không muốn ra tay vì cô ta là nữ nhân. Nhưng đêm hôm qua, hai người đã để Lâm Tuệ chứng kiến cảnh hành quyết tên họ Đào kia và người của hắn. Cô ta sợ hãi đến mức hét lên, mặt cắt không còn giọt máu.

Lâm Tuệ mặt mày trắng bệch vừa nhìn thấy hắn liền bò tới, nắm ông quần hắn " Đăng Dương , cứu em, xin anh tha em. Em không có làm gì hết, tất cả là do tên họ Đào kia làm ra, không phải em "

Trần Đăng Dương ngay lập tức một cước đá vào mặt cô ta khiến cho Lâm Tuệ ngã lăn ra đất.

" Đừng có dùng bàn tay dơ bẩn của cô chạm vào người tôi. Tôi đã từng cảnh cáo cô rồi, đến giờ phút này cô mới biết sợ sao ? " Hắn cất giọng lạnh lẽo.

" Không, em... " Cô ta sợ hãi giọng líu nhíu.

" Cô đã đánh Quang Hùng ? " Hơi thở nguy hiểm từ câu hỏi của hắn phát ra.

" Là vì cậu ta dám mắng em ! " Lâm Tuệ tức giận nhìn cậu.

Hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn người quỳ dưới đất " Được, cô còn dám mạnh miệng đến như vậy. Xem ra tôi không thể từ bi thêm nữa. Người đâu ?! "

Người vệ sĩ lúc nãy ngay lập lại gần đứng kế bên cô ta, chờ trực sẵn.

" Tôi cho cô biết, kẻ nào dám động đến người của Trần Đăng Dương tôi thì chỉ có một con đường duy nhất chính là xuống địa ngục. Nhưng trước khi cho cô xuống thì phải cho cô chịu đựng những gì cô đã gây ra cho Quang Hùng "

Khí thái của hắn lạnh đến mức cực điểm, khiến cho ai ngồi gần đó cũng lạnh run người.

Lâm Tuệ nghe hắn nói cả người run lên.

" Tát cô ta, tát đến chừng nào tay ngươi không thể đánh nữa thì thôi " Trần Đăng Dương lạnh lùng ra lệnh với người vệ sĩ.

" Không... "

* Bốp... *

Lâm Tuệ chưa kịp mở miệng thì người vệ sĩ đã nhanh chóng xuống tay đánh cô ta. Bàn tay to lớn của người đàn ông tát thẳng vào mặt cô ta nghe một tiếng rất lớn.

* Bốp... *
* Bốp... *

"...."

Người vệ sĩ đánh liên tục, hết bên má trái rồi đến má phải của cô ta. Lâm Tuệ dù vô cùng đau đớn nhưng cũng không có thời gian để kêu lên, cô ta bị tát liên tục đến mức không thở nổi.

Tát hết gần nửa tiếng đồng hồ, người vệ sĩ mới bắt đầu hết hơi mỏi tay dừng lại. Lâm Tuệ muốn gục xuống đất, hai má cô ta sưng phù đến mức bầm tím, khóe miệng cũng bị chảy máu.

" Xong rồi thì các người mang cô ta đến động chứa đi, cho cô ta biết mùi đàn ông là gì " Trần Đăng Dương cười lạnh một cái.

Lâm Tuệ kinh hãi nhìn hắn. Cả người run bần bật, bị hai tên vệ sĩ xách tay lôi đi.

" KHÔNG, KHÔNG!!! BUÔNG TAO RA!!! KHÔNG!!! " Cô ta hãi hùng hét lên nhưng đã bị lôi ra khỏi cửa.

" Còn đám người này... "

Trần Đăng Dương di chuyển ánh mắt sang sáu tên vệ sĩ của Đào Trí đang quỳ ở kia. Bọn chúng nhìn hắn mà lạnh run người.

Chúng trước giờ vẫn thường nghe nói ông trùm Mafia khét tiếng của Tam Vương hội nổi tiếng là hành xử tàn nhẫn, ngày hôm qua lại chứng kiến cái chết của Đào Trí , bọn chúng càng thêm sợ hãi.

" Lão đại cậu tính xử lý chúng như thế nào ? " Nguyễn Thái Sơn nghiêm túc lên tiếng.

Trần Đăng Dương ánh mắt u ám nhìn bọn chúng. Dám chạm vào Quang Hùng của hắn, hắn nhất định sẽ không cho bọn chúng toàn thây.

Hắn chậm rãi thốt ra bốn từ, đậm mùi máu tanh " Ngũ mã phanh thây "

" Được nha, nhưng mà hiện tại không có ngựa, chúng ta dùng xe chắc nhanh hơn nhiều " Nguyễn Thái Sơn thích thú nói.

" Vậy bọn chúng giao cho hai người các cậu "

Trần Đăng Dương lạnh lùng nói sau đó ôm lấy cậu " Quang Hùng , chúng ta lên lầu thôi "

....

" Đăng Dương , anh cũng không nên làm như vậy " Trở lại phòng, Quang Hùng đỡ hắn nằm lên giường rồi ngồi bên cạnh, nhỏ nhẹ nói.

Đăng Dương vòng tay phải ôm eo cậu, đầu hắn gác lên vai cậu, có chút uể oải lên tiếng " Chuyện gì cơ ? "

Nhìn bộ dạng lười biếng của hắn làm, cậu liền lắc đầu cười khổ " Ý em là chuyện của Lâm Tuệ , chỉ cần cảnh cáo một chút là được, anh không cần nhất thiết phải đối xử với cô ấy như vậy. Em không muốn nhìn thấy... "

" Quang Hùng , anh không phải làm vì em " Đôi mắt Đăng Dương khép hờ gục trên vai cậu, nhẹ nhàng mở miệng cướp mất lời cậu.

Quang Hùng hơi ngạc nhiên vì lời nói của người đàn ông, cậu khó hiểu nhìn hắn. Lại thấy khóe môi ranh mãnh cong lên một đường hoàn hảo. Hắn mở mắt ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn cậu.

" Anh làm như vậy là vì anh. Vì cô ta dám làm tổn thương đến người anh yêu nhất, người nắm giữ trái tim anh. Cô ta làm em tổn thương chính là làm trái tim anh đau đớn. Bởi vậy anh muốn trừng phạt cô ta là vì bản thân mình " Hắn ôn nhu nói với cậu.

Quang Hùng lồng ngực rộn ràng, trái tim rung động từng đợt. Người đàn ông này thật là...

" Quang Hùng , chỉ cần chờ một thời gian nữa thôi. Anh nhất định sẽ đường đường chính chính biến em thành người của anh. Cùng em kết hôn " Đăng Dương ôm lấy thân thể mềm mại. Đôi môi thốt ra những lời hứa hẹn chắc nịch.

Cậu nghẹn ngào gật đầu. Cậu sẽ chờ, bao lâu cũng sẽ chờ hắn.

Đăng Dương chịu không được lại cúi xuống hôn cậu. Môi hắn quấn quýt lấy cánh môi anh đào. Trêu ghẹo lưỡi của người nhỏ hơn. Nóng bỏng ma sát giữa hai khuôn miệng.

Quang Hùng hai tay đặt lên vai hắn. Cùng hắn tạo nên một vũ khúc triền miên, ngọt ngào, thâm tình không dứt.

********************************************

Mấy tuần liền, Đăng Dương cùng cậu đều ở trong biệt thự. Cậu suốt ngày đều ở bên hắn, chăm sóc cho hắn. Cho dù cậu muốn rời đi nửa bước, hắn cũng không cho. Đăng Dương gần như dính như sam trên người cậu.

Trong thời gian này, Phong Hào có đến thăm cậu nhưng cũng chỉ gặp được vài phút vì hắn ở bên cạnh mặt mày đen sầm. Cậu cũng chỉ biết cười khổ dỗ dành hắn như một đứa trẻ mỗi khi hắn nổi giận. Mà Thái Sơn cũng chịu khổ không kém, bị Đăng Dương điều việc muốn tắc thở. Bắt hết đi điều tra chỗ này lại điều tra chỗ khác dù chỗ đó chưa chắc có lợi ích gì cho Tam Vương hội.

Cũng vì bị thương nên Quang Hùng nhất quyết không cho hắn động vào người cậu. Trên người hắn vết thương đầy rẫy, một tay lại bị gãy bó bột làm sao có thể vận động mạnh ?

Đăng Dương nhiều lúc lên cơn đói muốn ăn cậu nhưng vì hắn đang bị thương vả lại cậu nhanh nhẹn trốn thoát nên hắn không làm gì được. Nhiều lần cũng mở miệng dụ dỗ bên tai Quang Hùng nhưng đều bị cậu thẳng thắn cự tuyệt. Hắn là bị bỏ đói đến mức lồng lộn.

Một đêm, trên chiếc giường lớn hắn vòng tay ôm cậu chìm vào giấc ngủ. Đến khuya, Quang Hùng bị đánh thức bởi tiếng điện thoại rung lên nằm dưới gối.

Đăng Dương vẫn còn đang say giấc. Cậu khẽ nhấc cánh tay hắn qua một bên, ngồi dậy cầm lấy điện thoại ra khỏi phòng.

Cậu vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng cha mình vang lên.

Một lúc sau, gương mặt tuấn tú dưới ánh trăng sửng sốt, ánh mắt vô cùng nghiêm trọng.

Sau đó, cậu hít thở sâu một cái lại hé cửa nhìn người đàn ông đang nằm ngủ trên giường. Tay nắm chặt điện thoại, nhỏ giọng nói " Con biết rồi, con sẽ lập tức bay qua đó "

********************************************

Sáng hôm sau, Trần Đăng Dương tỉnh dậy vẫn chưa mở mắt, cánh tay định giang qua ôm lấy người con trai. Nhưng giường bên cạnh hoàn toàn trống trơn.

Hắn giật mình mở mắt ngồi dậy, trừng mắt nhìn khoảng giường trống trải. Đột nhiên hắn có cảm giác không an tâm. Cậu từ trước đến giờ buổi sáng cho dù có tỉnh dậy trước thì vẫn nằm trên giường chờ hắn cùng tỉnh giấc.

Vội vã bước xuống giường, Đăng Dương nhìn qua phòng tắm, lại xem xét phòng đọc sách, gần như tất cả các phòng hắn đều xem qua nhưng bóng dáng cậu hắn vẫn không thấy đâu. Trong lòng hắn nóng như lửa đốt.

Hắn đi nhanh xuống lầu, lạnh lùng hỏi người quản gia " Sáng giờ bà có thấy Quang Hùng đâu không ? "

" Thưa, chẳng phải thiếu gia ở trên phòng ngủ cùng cậu chủ vẫn chưa dậy hay sao ? " Phương Dung khó hiểu đáp.

Cơn giận của hắn như muốn trào lên. Trần Đăng Dương gọi hết tất cả vệ sĩ có mặt trong ngôi biệt thự đến. Điên cuồng ra lệnh " Các ngươi cho dù phải lục soát hết toàn bộ thành phố này, lục địa này cũng phải tìm cho ra em ấy ! Nếu không ta sẽ cho từng kẻ một trong các ngươi bị ép cho thành bã ! Nghe rõ chưa ?! "

Đám vệ sĩ nhìn thấy bộ dạng của hắn mà sợ hãi đồng loạt cúi đầu nghe lệnh " Vâng, thưa lão đại "

Trần Đăng Dương tay nắm chặt thành quyền, gầm lên một tiếng hất đổ chiếc bàn thủy tinh trước mắt. Toàn bộ đồ vật kể cả chiếc bàn đều bể nát dưới tay hắn.

Trần Đăng Dương bây giờ thực sự chỉ muốn giết người. Cơn giận trong lòng hắn như nước sôi ùng ục. Mạch máu của hắn muốn căng ra. Hắn dần trở nên phát điên.

Cậu ! Hắn không ngờ cậu lại đối xử như vậy với hắn một lần nữa !

Cậu một lần nữa lại lén lúc rời bỏ hắn !

Một lần nữa dám tự tiện bỏ trốn !

_________________________

Huhu sốp hong biet gi đâu ớ nhe(;ŏ﹏ŏ)

Vote và cmt cho tui với nhaaa💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com