🍑Chương 40: Em gái🍑
Edit: Na
Đến giữa trưa ăn cơm, Thời Thác không thấy Đào Đào ở căn tin. Cô và Từ Đình không đến đây ăn cơm, hoặc là cô đã cầm phiếu cơm của Thẩm Dương đến nhà ăn giành cho giáo viên vì chỗ đó thức ăn ngon hơn đây một chút.
Lúc này Giang Vọng và Thời Thác bưng khay đồ ăn đến rồi nhìn một vòng tìm chỗ ngồi.
Vừa mới chuẩn bị chiếm lấy bàn đó thì liếc thấy một mình Thẩm Nghiên ngồi trong cái bàn lớn dành cho 4 người, Giang Vọng không nghĩ ngợi gì kéo Thời Thác qua kia ngồi.
"Này em vợ, sao ngồi ăn một mình ở đây thế?"
Thẩm Nghiên đang gậm cánh gà nghe câu này liền sặc thiếu chút nữa chết luôn tại chỗ.
Cậu nâng mắt trừng Giang Vọng liếc một cái, ngữ khí không tốt gì mấy, "Anh gọi bậy gì đó, cẩn thận ông đây chém chết anh."
Giang Vọng bật cười, bộ dáng trông rất thiếu đòn, "Hồi trước tôi còn tưởng cậu là anh của Tiểu Đào không nghờ lại là em trai nha. Một chàng trai cao lớn như vậy mà đi gọi một cô bé là chị, chà chà không chỉ vậy mà còn gọi rất quen miệng nữa chứ."
Trong ngực Thẩm Nghiên như bị lửa đốt, cậu đột nhiên buông chiếc đũa xuống, "Vượng Tử chết tiệt kia anh muốn hết hả?"
Cậu mắng xong nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của Thời Thác đột nhiên nuốt một ngụm nước miếng.
Như nhớ ra cái gì đó cậu hỏi anh, "Anh đánh Hùng Nhất à?"
Chàng trai đang cúi đầu ăn cơm nghe hỏi mình thì ung dung "Ừ" một tiếng.
"F**k quả nhiên là anh đánh, tôi nghe nói tên đó bị đánh gãy một cái răng, chậc chậc anh xuống tay thật tàn nhẫn."
Giang Vọng gắp một cái cánh gà bên khay của cậu qua nói, "Tên đó chắc đang ở nhà đợi thay răng lại"
???
Thẩm Nghiên nhìn Giang Vọng như một tên ngốc.
"Anh bớt xạo đi, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn ở đó thay răng."
Giang Vọng ôm bụng cười lăn lộn, "Em vợ, sao tôi nói cái gì cậu cũng tin vậy?"
"Anh mẹ nó còn gọi tôi thêm một tiếng "em vợ" nữa thì có tin ông đây sẽ băm chết anh tại đây luôn không!"
"Được được tôi không gọi cậu là "em vợ" nữa, vậy gọi "em vợ của A Thác" ."
Thẩm Nghiên thấy Thời Thác vẫn không nói chuyện gì, xấu hổ sờ gáy hỏi anh, "Chị của tôi ngày hôm qua đến tận tối mới trở về là vì ở cùng anh à?"
Thời Thác lại "Ừ" một tiếng.
"Hắc, anh không thể nói nhiều thêm mấy chữ nữa à?"
"Không thể."
......
Cái tảng băng di động này vậy mà được chị cậu xem trọng. Thật đúng là bó tay.
"Ngày hôm qua đúng là Tiểu Đào ở bên A Thác, với cái thời tiết lạnh này không biết họ đã chạy đến chỗ nào "dỗ" nhau mà đi đến tiết tự học buổi tối mới về, à đúng rồi khi về trên cổ còn có một dấu đỏ đỏ nữa," Giang Vọng nói đến đây thì đưa tay chạm vào cổ Thời Thác, "Đây nè, răng chị cậu thật khoẻ."
Thẩm Nghiên nhìn chằm chằm vào dấu hôn rồi cậu đột nhiên đứng lên, "Tôi f**k anh Thời Thác, anh con mẹ nó không phải đã, đã tàn phá đoá hoa của tổ quốc rồi đấy chứ!"
Thời Thác cúi đầu ăn cơm, tránh tay Giang Vọng, "Đừng sờ loạn."
Giang Vọng ngã người ra sau hai tay chống ở sau đầu, "Được rồi em vợ, cậu đừng kinh ngạc rồi rống to như thế. Lần trước họ ở trong lớp học đã lăn lộn hết một tiết tự học buổi trưa cộng với một tiết đầu đấy, nói đến tàn phá thì cũng không biết đã tàn phá mấy lần rồi."
Thẩm Nghiên cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, cậu lập tức ngồi xuống lại.《rainbowdangyeu》
Cậu ngồi xuống nghiến răng nghiến lợi nhìn Thời Thác, "Anh con mẹ nó ở nhà cũng thôi đi vậy mà còn đến lớp học làm bậy? Thời Thác, nếu anh dám ức hiếp chị tôi thì ông đây sớm muộn gì cũng sẽ băm anh ra."
Giang Vọng bắt lấy tin tức trong câu nói, nghiêng đầu nhìn vào cái người vẫn luôn ngồi ăn cơm không nói chuyện, hỏi, "Ở nhà? Hai người chơi lớn vậy?"
Thời Thác ngước mắt nhàn nhạt nhìn hai người một cái, "Không ăn cơm nữa? Muốn tìm đường chết?"
Thẩm Nghiên hừ một cái, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm thêm một câu, "Chờ đó đi, anh mà ức hiếp chị tôi thì tôi sẽ đi ức hiếp em gái anh lại!"
Lời này vừa nói xong, không khí trên bàn ăn lập tức trở nên kỳ lại.
Thời Thác nắm chặt chiếc đũa trong tay, mở to mắt nhìn vài giây ngay sau đó đáy mắt như có một tầng băng lạnh hiện lên. Anh trực tiếp quăng chiếc đũa, cầm khay đồ ăn rời đi.
Thẩm Nghiên muốn sờ tóc thì nhớ ra tóc cậu chỉ mới mọc được hai tấc.
Cậu hơi hé miệng nhìn bóng lưng của Thời Thác hỏi, "Anh ta bị sao vậy? Tôi chỉ nói đùa thôi mà."
Giang Vọng bất lực lắc đầu rồi lộ ra vẻ mặt buồn bả nhìn cậu, "Em vợ, cậu đem ai ra đùa cũng được nhưng em gái của A Thác thì không được."
Thẩm Nghiên sửng sốt "Có chuyện gì sao?"
Giang Vọng đứng lên cầm khay đồ ăn, "Em gái A Thác đã mất hai năm trước."
Sau khi về phòng vẽ tranh, Giang Vọng thấy tâm trạng Thời Thác không được tốt lắm liền ngồi vào ghế.
Cúi đầu suy nghỉ một hồi lâu, vẫn là mở miệng nói, "Cái cậu em vợ kia học trễ hơn chúng ta một năm nên chắc không biết chuyện này."
Thời Thác nắm chặt bút vẽ trong tay nhìn chằm vào tờ giấy phác hoạ, đôi mắt anh thâm trầm nhìn không ra cảm xúc gì.
Giang Vọng thấy anh không nói gì thì không khỏi thở dài, "Đều đã ngủ với nhau rồi, mày rốt cuộc là nghiêm túc hay chỉ chơi đùa đấy?"
Cuối cùng Giang Vọng cũng lầm bầm lầu bầu thêm, "Không đúng, nói đến nghiêm túc thì mày khẳng định là nghiêm túc. Còn cô nhóc kia có lẽ là đang chơi đùa mày thôi, suy nghĩ của cô nhóc đó không ai đoán ra được."
Lời này làm Thời Thác nhớ tới ngày ở trong phòng thiết bị, cô gái nhỏ bị anh đè bên dưới thân đã ôm cổ anh nói rất thích anh
Chơi đùa.
Anh cũng rất thích bị cô chơi đùa.
"Mày đừng xen vào chuyện của tao."
Giang Vọng giơ tay đánh anh, "Nói cái gì vậy, làm anh em nhiều năm rồi chuyện của mày sao tao có thể tự ý xằng bậy được chứ."
Thời Thác không trả lời, anh lấy một viên kẹo từ trong túi quần lột bao bên ngoài bỏ vào trong miệng.
Giang Vọng thấy anh ăn kẹo khẽ liếm liếm môi, vươn tay qua, "A Thác, cho tao một viên coi."
Anh né ra lạnh lùng nói, "Không cho, để dành cho bạn gái."
"Hớ, mày cái người ——"
Nói được một nửa, Giang Vọng nhìn thấy gương mặt của Thời Thác đột nhiên nhanh trí nói.
"Quên đi, khoe ân ái thì cứ khoe đi. Cũng may sau khi ở bên tiểu Diêm Vương tâm trạng mày cũng đã khá hơn rồi, tao cảm thấy mày có chút giống hồi đó rồi."
Thời Thác nắm chặt cây bút chì trong tay khẽ run lên.
Qua một hồi lâu, cổ họng anh như bị thứ gì đó làm cho nghẹn lại, "Tao trước kia, có phải nhìn rất hung dữ không?"
Giang Vọng nói, "Thoạt nhìn là vậy, lúc đó trên người mày như có dán lên câu <đừng đụng vào tôi>."
Hai người nói đến đây đều cười rộ lên.
Tay Giang Vọng vòng ra sau đầu rồi ngã người ra, "Nhưng mà, nếu mày thật sự nghiêm túc thì nên nói chuyện của Niệm Niệm cho tiểu Diêm Vương nghe đi, đầu óc cậu em vợ kia rất đơn giản nên không chừng sẽ sớm nói chuyện này ra thôi."
Trong đầu Thời Thác bây giờ hiện ra gương mặt tươi cười rạng rỡ của Đào Đào.
"Giờ chưa phải lúc, sau này rồi hãy nói."《rainbowdangyeu》
Đầu nhóc con bây giờ đã có rất nhiều áp lực, trong đầu đều là Đào Thanh tài giỏi nên nếu anh nói chuyện này ra có lẽ cô sẽ không chịu nổi.
Vẫn là để anh tự xử lý đi.
Giang Vọng nghe vậy không khỏi thở dài.
Lúc này Thời Thác như là nhớ tới cái gì đột nhiên hỏi, "Đúng rồi, lúc trước không phải mày nói chạy tới chạy lui rất phiền nên định thuê nhà ở Thái Cổ Thành sao? Đã thuê chưa?"
Giang Vọng "À" một cái rồi lấy cục tẩy trong túi ra, "Không sai, người môi giới có đưa tao đi coi nhưng chỗ đó nhìn không được tốt nên tao không thuê nữa."
"Toà nhà nào?"
"Số 23, sao vậy mày muốn thuê?"
Thời Thác cố gắng nhớ về toà nhà của Đào Đào.
Không biết có phải cô đang ở toà nhà số 23 không.
"Chỗ môi giới nào? Tao muốn đi xem."
Giang Vọng vốn dĩ không thấy có gì lạ nhưng lúc này nghiêng đầu nhìn anh một cái đột nhiên cong môi cười, "A Thác, tao nhớ không lầm hình như tiểu Diêm Vương cũng ở Thái Cổ Thành nhỉ?"
Sắc mặt Thời Thác bỗng dịu dàng xuống, anh nhẹ giọng "Ừ".
"Chậc chậc chậc, yêu đương thật khiến người ta tốn tiền ~"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com