Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🍑Chương 67: Sẽ thích A Thác cả đời🍑

Edit: Na

Đôi tay đặt ở trên mặt cô bỗng nhiên cứng đờ.

Giờ đây, gió bên ngoài cửa sổ thổi vào bay thẳng vào vách tường tường, gió lạnh từng đợt mà tiến vào khiến mái tóc đen của anh bị thổi loạn, đôi môi cũng bắt đầu run.

Cơn gió quỷ dị như muốn làm người ta tỉnh mộng.

Chàng trai kéo khóe miệng như không nghe thấy câu nói đó, đốt ngón tay run rẩy búng vào mặt cô, "Nói bậy gì đó, đầu óc sốt đến hỏng rồi à?"

Nói xong anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua chai nước truyền dịch đã sắp hết, ấn chuông trên ghế dựa.

"Y tá cô đến rút kim đi."

Trên đường trở về căn hộ cho thuê, Đào Đào ngã lưng vào ghế phụ không nói một lời.

Thời Thác lái xe xuyên đêm để đến Ninh Xuyên nên tay lái đều đã run rẩy.

Chờ đến lúc vào cửa nhà, Thời Thác nắm tay Đào Đào đi vào nhà thuận tiện đưa tay mở đèn lên.

"Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì anh sẽ nấu cho em."

Đào Đào nhìn anh, cảm thấy mình giống như đã rơi vào một khe.

Từ lúc cô nói chia tay đến bây giờ biểu hiện của Thời Thác như đang cố tình né tránh.

Anh giống như không nghe thấy cô đang nói cái gì, anh tính giả ngu giả ngơ đem chuyện này quên đi.

Nhưng cô không thể để như vậy.

Bình tĩnh đầu óc lại, cô hít hít cái mũi nhìn bóng người cao ráo bận rộn kia, cứng giọng mở miệng nói, "Thời Thác, chúng ta chia tay đi."

Lúc này cái chén trong tay Thời Thác trực tiếp rơi xuống nằm ở trên mặt đất.

Trước đến nay Đào Đào không bao giờ kêu đầy đủ tên họ anh.

Cái chén đó giống như trái tim anh, nó bị bể tan ra từng mảnh.

Anh không nhúc nhích đưa lưng về phía cô, bả vai lại bắt đầu run.

"Em không có nói giỡn, chúng ta chia tay đi."

Chàng trai cúi đầu, rũ đôi mắt, hàm răng đang run lên, "Vì cái gì."

Anh giống như rất ghét ba chữ này.

Đào Đào nhìn anh mà nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

"Em không cần anh vất vả như vậy, học kỳ này cuối tuần nào anh cũng phải lái xe trở về, cả người anh đều đã gầy đi, em không cần anh hy sinh cho em. Thời Thác, anh học đại học thì cuộc sống anh sẽ càng tốt hơn, anh không cần phải đem thời gian đều lãng phí ở trên người em."

Nếu hôm nay không có bị bệnh, Đào Đào có khả năng sẽ không nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng khi nghĩ đến lúc cô mơ màng mở mắt ra nhìn thấy gương mặt Thời Thác cô liền muốn khóc.

Nói không vui là giả, thời điểm yếu ớt ai cũng hy vọng người mình yêu nhất có thể bên cạnh mình, nhưng chuyện cô đau lòng cho anh cũng là thật.

Khi ai đó thật sự yêu một người thì họ cũng sẽ đau lòng như thế, anh yêu cô, yêu quá nhiều rồi.

Anh dùng quá nhiều sức yêu cô mà đem chính mình dày vò cho hỏng.

Lúc cô nói xong, nước mắt từng giọt rơi xuống, cuối cùng không khống chế được khóc thành tiếng.

Thời điểm nói chia tay anh còn đau hơn lúc biết anh trai cô mất.

Thì ra khi thật sự thích một người, cùng người đó chia tay sẽ đau như vậy.

Thời Thác lúc này cong lưng một câu cũng không nói, anh đem những mảnh sứ nhỏ trên mặt đất nhặt lên ném vào thùng rác.

Động tác anh chậm rãi mà kiềm chế, nó giống như bộ phim trắng đen cũ xưa đang được chiếu chậm lại.

Chờ đến khi anh đem cái chén bể dọn sạch sẽ lúc này anh mới đứng dậy bước từng bước tới trước mặt Đào Đào.

Anh chỉ đứng im nhìn cô.

Trong bầu không khí trầm mặc, mỗi bên đều kéo tơ lột kén.

Lâu sau đó, Thời Thác dò xét một hơi rồi đưa tay đem người ôm vào trong ngực.

"Đào Đào."

Anh đè giọng kêu cô nàng.

"Huhuhu, A Thác, thực xin lỗi, thật sự xin lỗi..."《rainbowdangyeu

Anh vỗ về mái tóc dài mượt, cúi đầu cọ trán cô, lúc này mới buông cô ra nắm tay cô ngồi xuống sô pha.

Trong phòng không mở điều hoà nên có chút lạnh.

Đào Đào ngồi ở trên sô pha, mà Thời Thác thì khom lưng ngồi xổm xuống dưới.

Cô gái rũ mắt nhìn anh, hàng mi dài còn dính nước mắt trong suốt.

Thời Thác giúp cô lau khô mặt, giọng nói thực nhẹ "Trước tiên em đừng khóc, nghe anh nói vài câu được không?"

Đào Đào cắn môi dưới, hít cái mũi, gật đầu một cái.

"Thời điểm chúng ta mới quen nhau, là em đã theo đuổi anh. Tào Kiến Ba và Giang Vọng bọn họ đều nói anh khó theo đuổi, trước kia cũng có con gái theo đuổi anh nhưng em cũng biết bởi vì chuyện Tiểu Niệm và chuyện trong nhà nên anh không có suy nghĩ sẽ yêu đương. Sau lại gặp được em, anh cảm thấy cô gái này rất đáng yêu, chủ động ở trong phòng học công khai muốn biết tên anh, ở trên hành lang nhiều người mà còn dám làm trò hôn anh, rồi đưa đồ uống, ỷ vào có cậu là thầy giáo thể dục ở trường nên y chang một cô công chúa. Sau đó biết chuyện đã xảy ra trong nhà em, Tiểu Đào của anh sống một mình, ba mẹ đều không có bên cạnh. Anh thấy không biết anh có thể không, có thể có năng lực, có thể chăm sóc một người."

Thời Thác nói đến đây thì cổ họng đã nghẹn, Đào Đào thật vất vả lắm mới kiềm được nước mắt giờ nó đã chảy xuống.

"Cho nên khi em và anh ở bên nhau, nói trắng ra lúc vừa mới bắt đầu xác thật là muốn ngủ với em, nhưng cũng muốn chăm sóc em thật tốt, đau lòng vì em, hy vọng em có thể sống như những cô gái ở lứa tuổi này, hồn nhiên hoạt bát không có áp lực, muốn đem đồ tốt nhất đều dành cho em. Cho nên Đào Đào," Thời Thác nắm tay cô, giữ lấy năm ngón tay trắng mịn, lời nói có chút không rõ ràng, "Đừng chia tay anh, được không?"

"A Thác, thực xin lỗi, huhuhu ——"

"Đừng chia tay anh, xa em rồi anh không biết mình sẽ sống như thế nào."

"Cuộc đời của anh đã không còn Tiểu Niệm rồi, anh không thể không có em."

Đào Đào chồm tới câu lấy cổ anh, khóc nước đến mắt thủy nước mũi đều hoà lẫn vào nhau, nói từng chữ cũng bắt đầu không rõ ràng.

"A Thác, thực xin lỗi, huhuhu, nhưng mà anh, anh quá vất vả, anh, anh đã gầy đi rất nhiều."

Thời Thác đưa tay vỗ lưng cô, kiên nhẫn mà giải thích với cô.

"Quả đào ngốc, từ ngày đầu tiên ở bên em anh đã nghĩ đến tình huống này rồi."

Đào Đào sửng sốt, đột nhiên ngừng khóc không nói gì.

Chàng trai buông cô ra, anh đưa tay coa xoa mặt cô, "Hai người ở bên nhau sẽ có khả năng không thuận buồm xuôi gió, tính cách không thích hợp, gia đình không thích hợp, chạy tới chạy lui với nhau. Điều may mắn chính là hai chúng ta đến bây giờ cũng chưa từng cãi nhau, còn về quá trình chạy tới lui này, không phải ông trời không thể cho chúng ta tất cả sao? Một năm này chính là bài kiểm tra cho chúng ta, anh không thấy vất vả một chút nào, chạy xe lên về cũng chẳng sao, cuối tuần trở về với em cũng không có việc gì, tất cả mọi thứ đều là do anh cam tâm tình nguyện nên em không cần thấy áp lực, chuyện yêu đương chính là kẻ cho đi người muốn nhận. Anh nguyện ý vì em mà chịu đựng, này cũng giống như thời điểm anh thi đại học năm trước, em cùng anh tham gia kỳ thi đầu vào, thi nghệ thuật, thi đại học, đoạn thời gian đó em đi theo anh cũng rất vất vả nhưng em cũng là cam tâm tình nguyện không phải sao?"

Đào Đào nhìn anh, đột nhiên cảm thấy đời này của cô giống như đã tìm được một cái gối ôn nhu của mình rồi.

Có thể cho cô nghỉ ngơi, giúp cô giải quyết hết tất cả mọi thứ, để cô có thể luôn làm một đứa nhỏ không bao giờ lớn.

Trong thời gian cô không biết, Thời Thác đã vì cô chấp nhận những điều đó, cũng vì cô suy xét mọi chuyện.

Đào Đào nghĩ ở bên cạnh anh cho dù kết quả có ra sao đi chăng nữa cô cũng không hối hận.《rainbowdangyeu

Lúc này Thời Thác ngồi xổm nên chân có chút tê, vì thế anh chống thảm ngồi xuống sô pha.

Anh tiến lại gần hôn vào mắt cô, như đang dỗ dành, "Cho nên Đào Đào, không sao cả, việc hiện tại em cần làm không phải là suy nghĩ về tưởng những việc này mà em phải ăn cơm, ngủ, đọc sách, chuẩn bị thi có biết không?"

"A Thác..."

"Nếu về sau em không thích anh, không cần anh nữa, muốn chia tay anh thì em nói cho anh biết nhé?"

Đào Đào lau khóe mắt rồi đột nhiên lắc đầu.

"Sẽ không, em sẽ thích A Thác cả đời."

Chàng trai lúc này mới cười lên.

Anh đem người ôm vào trong lòng, cúi đầu đi tìm môi cô.

"Ừ, cả đời này anh sẽ mãi ở bên em."

Chăm sóc em.

Cho em toàn bộ thứ gì anh có.

——————

Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, chuyện A Thác lái xe trên đường cao tốc.

Mọi người đọc sơ là được không cần tích cực, bởi vì mới vừa có bằng lái không thể chạy trên cao tốc, người lái phải có kinh nghiệm 3 năm trở lên.

QAQ, lúc viết tôi quên mất.

Nhưng các đại gia không cần học theo!

Đây là phạm tội, là sai!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com