Chương 16: Đen Tối
Quý Nặc tỉnh lại khi cô vẫn đang ở trong lòng anh trai Quý Thần. Hai người dựa sát vào nhau, giống như một đôi tình nhân đã yêu nhau nhiều năm.
Cô thở dài một hơi, thật là cắt không đứt, gỡ rối càng thêm rắc rối.
Quý Nặc muốn nghiêng người với lấy điện thoại trên tủ đầu giường để xem mấy giờ rồi. Nhưng hai tay Quý Thần ôm chặt lấy cô, khiến Quý Nặc căn bản không thể với tới điện thoại.
Cô có chút tức giận, đẩy Quý Thần mấy cái.
"Quý Thần! Quý Thần! Quý Thần! Anh tỉnh lại cho em!" Cô thậm chí không gọi anh trai nữa, mà gọi thẳng tên.
Quý Thần dụi dụi mắt, nhìn Quý Nặc vẻ mặt tức giận, mỉm cười, thu một bàn tay lại, chống mặt mình, "Sớm nha, Nặc Nặc..."
Hàm răng trắng tinh lộ ra tám cái đều tăm tắp, cười đẹp cực kỳ, chiếc chăn che như không che, hai khối cơ ngực săn chắc hiện ra, khiến Quý Nặc không khỏi đỏ bừng mặt.
Quý Nặc nghiêng đầu, không muốn nhìn Quý Thần, thầm rủa trong lòng, cái người này, sáng sớm tinh mơ đã quyến rũ người khác...
Cô lấy điện thoại qua, đã hơn 9 giờ rồi, mẹ cũng không gọi cô dậy ăn sáng. Chắc mẹ nghĩ cô bị bệnh cần nghỉ ngơi, bản thân cô không dậy nên mẹ cũng không gọi.
Quý Nặc cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, còn hơi nhức mỏi, cô thấy mình như vừa trải qua một trận ốm nặng, vì thế cô vươn vai, muốn thả lỏng gân cốt.
Kết quả chiếc chăn trên người tuột xuống, khiến con sói đói phía sau nuốt nước miếng ừng ực.
Quý Thần một phen kéo Quý Nặc trở lại trong lòng mình, hôn hôn khuôn mặt nhỏ của cô, "Nặc Nặc, em có đói bụng không?"
Quý Nặc khẳng định đói chứ! Từ chiều hôm qua đến sáng nay, vẫn luôn cùng cái anh trai biến thái này ở trong phòng lăn lộn, sao có thể không đói bụng.
Quý Nặc vội vàng gật đầu, "Đói chứ, anh trai, anh mau thả em ra, em muốn dậy ăn sáng!"
Quý Thần đương nhiên không muốn buông tay, "Nặc Nặc đói à, anh trai cũng đói mà."
"Đói thì mau thả em ra! Em đi làm bữa sáng!" Quý Nặc cảm thấy anh trai đói bụng còn không buông cô ra, chỉ sợ là đói đến điên rồi đi.
Quý Thần là đói đến điên rồi thật, sáng sớm đã nhìn thấy chú thỏ trắng nhỏ không mặc gì nhảy nhót trước mặt hắn, làm sao có thể không bắt lại mà ăn cho no bụng đây?
"Ừ, vậy anh trai sẽ không khách khí..." Quý Thần đột ngột lật người, đè Quý Nặc dưới thân.
Nếu Quý Nặc bây giờ còn không hiểu ra, vậy cô nhất định là đã choáng váng rồi.
Quý Nặc tức giận đến mức bật khóc, "Quý Thần! Sao anh có thể như vậy! Em đã hơn một ngày không ăn gì rồi! Anh muốn bỏ đói em chết sao!"
Quý Nặc càng nghĩ càng tủi thân, mình mới trọng sinh một ngày, cái gì cũng chưa điều tra được, đã mất thân, còn mất thân với chính anh trai mình. Kết quả anh trai này lại còn muốn bỏ đói cô chết, không phải bỏ đói chết cô, thì cũng là muốn đụ chết cô. Cô càng thêm cảm thấy mình trọng sinh để làm gì, chi bằng đã chết quách đi!
Quý Nặc càng nghĩ sâu xa, liền khóc càng thương tâm.
Con sói xám Quý Thần nhìn thấy đau lòng cực kỳ, cảm thấy mình thật là tinh trùng lên não, nếu tiểu bạch thỏ đã ăn vào miệng rồi, còn sợ sau này không có ăn sao? Tiểu bạch thỏ mà mình đặt ở đầu quả tim, cũng không thể thực sự bị dọa chạy mất.
Quý Thần vội vàng ôm Quý Nặc vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô. Nhẹ nhàng dỗ dành, "Nặc Nặc, anh trai sai rồi, là anh trai không tốt. Đừng khóc được không? Khóc làm anh trai đau lòng, anh trai đi làm bữa sáng cho em, em ở đây nghỉ ngơi cho tốt."
Quý Thần lại hôn hôn khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của Quý Nặc, mặc quần áo xong liền đi vào bếp làm bữa sáng.
Quý Thần vội vàng đi làm bữa sáng đương nhiên không nhìn thấy, sau khi hắn ra khỏi cửa, Quý Nặc nhếch khóe miệng, nước mắt trên mặt cô cũng biến mất ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com